Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 20: Cô Làm Bẩn Đôi Giày Mới Của Tôi Rồi
Kỳ Mộc
23/04/2024
Tạ Thời Diên của hiện tại đang phải đối mặt với cơn bão mạng không khác gì ác mộng trong cốt truyện.
Đám phụ nữ kia vẫn cười nhạo, tiếng cười ngày càng khoa trương, đột nhiên phản ứng lại: “Tạ Thời Diên, có nhầm không đấy, cô mắng ai là con hoang hả, có giỏi cô nói lại xem? Một con điếm thậm chí còn không leo lên giường đàn ông được mà còn dám —”
Còn chưa nói xong Tạ Thời Diên đã túm lấy tóc người phụ nữ đó rồi kéo cô ta lại gần.
Sức lực đó suýt nữa làm da đầu người kia rách toạc ra.
“Á!” Người phụ nữ lập tức hét lên thảm thiết.
Tạ Thời Diên túm tóc cô ta, buộc cô ta nữ phải ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Từ Nghiên tiểu thư.”
Tạ Thời Diên nhớ tên của đám bà tám này, toàn là bạn thân của Tạ Viện Viện, vừa nịnh nọt Tạ Viện Viện vừa nhân tiện sỉ nhục nguyên chủ.
Như thể chỉ có hạ thấp nguyên chủ mới có thể bày tỏ lòng trung thành với Tạ Viện Viện.
Chụp lén nguyên chủ, ghép ảnh giả nguyên chủ với đàn ông thì có là gì, nhân lúc không có ai bọn họ còn động thủ với nguyên chủ nữa kìa.
“Từ Nghiên tiểu thư, dạo này cô tiêm botox nhiều quá, mặt vừa sưng vừa đơ, càng ngày càng xấu đấy.” Tạ Thời Diên cười nói: “Cô nói xem, nếu tôi tát cô một cái liệu mặt cô có thành đầu heo không?”
“Á á á! Tạ Thời Diên, cô nói gì thế, buông tôi ra! Mau buông tôi ra!” Từ Nghiên điên cuồng hét lên: “Người trong cửa hàng chết hết rồi sao, còn không mau đến giúp tôi!! Bảo vệ đâu, bảo vệ!”
“Thưa Tạ tiểu thư, cô đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói.” Nhân viên bán hàng cũng rất sốt ruột, may mà cô vẫn luôn cung kính với Tạ Thời Diên, nếu không thì lúc này người bị nắm tóc chính là cô rồi.
“Tạ Thời Diên, cô điên rồi! Leo giường không thành công lại trút giận lên chúng tôi đấy à? Mau buông Từ Nghiên ra!” Đám phụ nữ bên cạnh vội vàng hô hào, Tạ Thời Diên liếc nhìn họ.
Cả đám vô thức lùi lại mấy bước.
Quá đáng sợ, Từ Nghiên bị Tạ Thời Diên túm tóc, ngay cả sức để vùng vẫy cũng không có.
Tạ Thời Diên hất văng người phụ nữ xuống, Từ Nghiên ngã sõng soài ra đất.
Cô ta điên cuồng hét lên, tức giận muốn phản công, tay chống xuống đất còn chưa kịp đứng dậy.
“Á á á!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tạ Thời Diên giẫm một chân lên mu bàn tay cô ta, một tiếng giòn tan giống như tiếng xương gãy truyền ra.
Cô vẫn nở nụ cười, dù đang vừa giẫm lên mu bàn tay người phụ nữ kia vừa dùng gót giày di nát.
Tiếng hét thảm thiết thê lương.
Máu đỏ tươi thấm ra, vài giọt máu bắn tung tóe lên đầu rắn trên mũi giày.
Tạ Thời Diên khẽ nhíu mày, giọng cô có vẻ tiếc nuối: “Cô làm bẩn đôi giày mới của tôi.”
“Á á á!”
Từ Nghiên đau đến phát khóc, cô ta cảm thấy cả bàn tay sắp phế rồi, bàn tay cô ta bất ngờ bị Tạ Thời Diên giẫm lên nên không thể cử động được.
Đám phụ nữ bên cạnh đều ngây người, đây không phải Tạ Thời Diên mà họ biết, tuy Tạ Thời Diên có thể cãi nhau đánh nhau với người khác nhưng cô ta không có sức chiến đấu mạnh mẽ, cũng không hung dữ tàn nhẫn như vậy.
Một người phụ nữ định xông lên cãi lý bị Tạ Thời Diên giơ tay tát một cái, người phụ nữ đó bị tát nghiêng đầu, cả nửa khuôn mặt sưng vù.
Tạ Thời Diên nhìn sang người khác: “Cô cũng muốn đòi công lý cho cô ta à?”
“...”
Toàn trường lặng ngắt.
Mọi người nín thở, ngoài việc điên cuồng lắc đầu thì không dám nói thêm lời nào.
“Tạ Thời Diên á á á!” Chỉ còn Từ Nghiên vẫn đang ra sức chửi bới: “Con điếm khốn khiếp, mày dám làm tao bị thương! Tao sẽ không tha cho mày đâu!!”
“Cô chụp lén tôi, chế giễu tôi, tung tin đồn thất thiệt về tôi, vốn dĩ đã không định buông tha cho tôi rồi, đối với những người ngay từ đầu đã đối đầu với tôi, sẽ không tha cho tôi thì tôi cũng không cần phải nhân từ, đúng không?” Nụ cười của Tạ Thời Diên vẫn không chút suy suyển.
Cô giẫm lên tay Từ Nghiên khiến cô ta không thể nhúc nhích, lúc này cô mới cúi xuống, lấy điện thoại trong túi Từ Nghiên, nâng ngón tay còn lại của Từ Nghiên lên mở khóa bằng vân tay.
Xem lại những bức ảnh và một số tin nhắn trò chuyện trên phần mềm chat trong điện thoại.
Nụ cười của cô càng sâu sắc hơn: “Từ Nghiên tiểu thư không chỉ thích chụp lén tôi mà còn thích phát tán ảnh của tôi khắp nơi nữa nhỉ.”
Bức ảnh mà các phương tiện truyền thông đăng tải dù không phải do Từ Nghiên gửi cho các phóng viên giải trí, nhưng Từ Nghiên đã đăng ảnh của cô lên nhiều hội nhóm khác nhau nhằm phát tán nó rộng rãi, cô ta còn dùng giọng điệu đùa cợt để mọi người có thể tùy ý ghép ảnh của cô, xem khuôn mặt của cô ghép với người đàn ông nào là đẹp đôi nhất.
“Tạ Thời Diên, đồ ăn cướp, ai cho mày tự ý động vào điện thoại của tao, bảo vệ đâu, bảo vệ đâu! Các người chết hết rồi sao?” Từ Nghiên hét lớn hơn, giọng đã lạc cả đi.
Đám phụ nữ kia vẫn cười nhạo, tiếng cười ngày càng khoa trương, đột nhiên phản ứng lại: “Tạ Thời Diên, có nhầm không đấy, cô mắng ai là con hoang hả, có giỏi cô nói lại xem? Một con điếm thậm chí còn không leo lên giường đàn ông được mà còn dám —”
Còn chưa nói xong Tạ Thời Diên đã túm lấy tóc người phụ nữ đó rồi kéo cô ta lại gần.
Sức lực đó suýt nữa làm da đầu người kia rách toạc ra.
“Á!” Người phụ nữ lập tức hét lên thảm thiết.
Tạ Thời Diên túm tóc cô ta, buộc cô ta nữ phải ngẩng đầu nhìn vào mắt cô: “Từ Nghiên tiểu thư.”
Tạ Thời Diên nhớ tên của đám bà tám này, toàn là bạn thân của Tạ Viện Viện, vừa nịnh nọt Tạ Viện Viện vừa nhân tiện sỉ nhục nguyên chủ.
Như thể chỉ có hạ thấp nguyên chủ mới có thể bày tỏ lòng trung thành với Tạ Viện Viện.
Chụp lén nguyên chủ, ghép ảnh giả nguyên chủ với đàn ông thì có là gì, nhân lúc không có ai bọn họ còn động thủ với nguyên chủ nữa kìa.
“Từ Nghiên tiểu thư, dạo này cô tiêm botox nhiều quá, mặt vừa sưng vừa đơ, càng ngày càng xấu đấy.” Tạ Thời Diên cười nói: “Cô nói xem, nếu tôi tát cô một cái liệu mặt cô có thành đầu heo không?”
“Á á á! Tạ Thời Diên, cô nói gì thế, buông tôi ra! Mau buông tôi ra!” Từ Nghiên điên cuồng hét lên: “Người trong cửa hàng chết hết rồi sao, còn không mau đến giúp tôi!! Bảo vệ đâu, bảo vệ!”
“Thưa Tạ tiểu thư, cô đừng kích động, có chuyện gì thì từ từ nói.” Nhân viên bán hàng cũng rất sốt ruột, may mà cô vẫn luôn cung kính với Tạ Thời Diên, nếu không thì lúc này người bị nắm tóc chính là cô rồi.
“Tạ Thời Diên, cô điên rồi! Leo giường không thành công lại trút giận lên chúng tôi đấy à? Mau buông Từ Nghiên ra!” Đám phụ nữ bên cạnh vội vàng hô hào, Tạ Thời Diên liếc nhìn họ.
Cả đám vô thức lùi lại mấy bước.
Quá đáng sợ, Từ Nghiên bị Tạ Thời Diên túm tóc, ngay cả sức để vùng vẫy cũng không có.
Tạ Thời Diên hất văng người phụ nữ xuống, Từ Nghiên ngã sõng soài ra đất.
Cô ta điên cuồng hét lên, tức giận muốn phản công, tay chống xuống đất còn chưa kịp đứng dậy.
“Á á á!”
Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Tạ Thời Diên giẫm một chân lên mu bàn tay cô ta, một tiếng giòn tan giống như tiếng xương gãy truyền ra.
Cô vẫn nở nụ cười, dù đang vừa giẫm lên mu bàn tay người phụ nữ kia vừa dùng gót giày di nát.
Tiếng hét thảm thiết thê lương.
Máu đỏ tươi thấm ra, vài giọt máu bắn tung tóe lên đầu rắn trên mũi giày.
Tạ Thời Diên khẽ nhíu mày, giọng cô có vẻ tiếc nuối: “Cô làm bẩn đôi giày mới của tôi.”
“Á á á!”
Từ Nghiên đau đến phát khóc, cô ta cảm thấy cả bàn tay sắp phế rồi, bàn tay cô ta bất ngờ bị Tạ Thời Diên giẫm lên nên không thể cử động được.
Đám phụ nữ bên cạnh đều ngây người, đây không phải Tạ Thời Diên mà họ biết, tuy Tạ Thời Diên có thể cãi nhau đánh nhau với người khác nhưng cô ta không có sức chiến đấu mạnh mẽ, cũng không hung dữ tàn nhẫn như vậy.
Một người phụ nữ định xông lên cãi lý bị Tạ Thời Diên giơ tay tát một cái, người phụ nữ đó bị tát nghiêng đầu, cả nửa khuôn mặt sưng vù.
Tạ Thời Diên nhìn sang người khác: “Cô cũng muốn đòi công lý cho cô ta à?”
“...”
Toàn trường lặng ngắt.
Mọi người nín thở, ngoài việc điên cuồng lắc đầu thì không dám nói thêm lời nào.
“Tạ Thời Diên á á á!” Chỉ còn Từ Nghiên vẫn đang ra sức chửi bới: “Con điếm khốn khiếp, mày dám làm tao bị thương! Tao sẽ không tha cho mày đâu!!”
“Cô chụp lén tôi, chế giễu tôi, tung tin đồn thất thiệt về tôi, vốn dĩ đã không định buông tha cho tôi rồi, đối với những người ngay từ đầu đã đối đầu với tôi, sẽ không tha cho tôi thì tôi cũng không cần phải nhân từ, đúng không?” Nụ cười của Tạ Thời Diên vẫn không chút suy suyển.
Cô giẫm lên tay Từ Nghiên khiến cô ta không thể nhúc nhích, lúc này cô mới cúi xuống, lấy điện thoại trong túi Từ Nghiên, nâng ngón tay còn lại của Từ Nghiên lên mở khóa bằng vân tay.
Xem lại những bức ảnh và một số tin nhắn trò chuyện trên phần mềm chat trong điện thoại.
Nụ cười của cô càng sâu sắc hơn: “Từ Nghiên tiểu thư không chỉ thích chụp lén tôi mà còn thích phát tán ảnh của tôi khắp nơi nữa nhỉ.”
Bức ảnh mà các phương tiện truyền thông đăng tải dù không phải do Từ Nghiên gửi cho các phóng viên giải trí, nhưng Từ Nghiên đã đăng ảnh của cô lên nhiều hội nhóm khác nhau nhằm phát tán nó rộng rãi, cô ta còn dùng giọng điệu đùa cợt để mọi người có thể tùy ý ghép ảnh của cô, xem khuôn mặt của cô ghép với người đàn ông nào là đẹp đôi nhất.
“Tạ Thời Diên, đồ ăn cướp, ai cho mày tự ý động vào điện thoại của tao, bảo vệ đâu, bảo vệ đâu! Các người chết hết rồi sao?” Từ Nghiên hét lớn hơn, giọng đã lạc cả đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.