Nữ Xứng Độc Ác Quá Đáng Yêu, Nhóm Bệnh Kiều Đều Muốn Sủng
Chương 13: Em Có Đẹp Không? (2)
Kỳ Mộc
23/04/2024
Cả đám người như lâm đại địch.
Tình trạng cơ thể anh chính là như vậy, giây trước còn bình thường giây sau đã yếu ớt không chịu nổi, trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
"Tổng giám đốc Bạch không ngửi được mùi nồng và những thứ có chứa cồn." Một bác sĩ nói.
Tạ Thời Diên duỗi tay, cô ngửi thử ống tay áo, hương thơm nồng nàn xộc lên.
Cô chớp mắt, lập tức dịch một bước đến bên Tạ Đình Kha.
"Tạ tiểu thư, xin cô hãy giữ khoảng cách với tổng giám đốc Bạch." Thư ký kiềm nén cơn tức: "Cơ thể tổng giám đốc Bạch không chịu nổi giày vò đâu, giờ còn lành lặn đứng ở đây thế này cô phải cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã nhân từ không trả thù cô."
Nếu không chỉ với chuyện bỏ thuốc thôi nhà họ Bạch cũng có thể lột da cô rồi, đều do tổng giám đốc Bạch đã ngăn lại.
Nếu không phải vì một số lý do đặc biệt, tổng giám đốc Bạch phải tu thân dưỡng tính, không thể có cảm xúc quá kịch liệt thì Tạ Thời Diên đã gặp xui xẻo từ lâu rồi.
Vậy mà cô còn có tâm trạng trêu chọc tổng giám đốc Bạch.
Không biết sự nhân từ chỉ là vẻ ngoài giả tạo của tổng giám đốc Bạch thôi sao?
Dù cho yếu ớt không chịu nổi nhưng anh vẫn có một trái tim độc ác tàn nhẫn.
Tạ Thời Diên cứ không sợ chết tiến lên, thật sự chọc cho tổng giám đốc Bạch muốn trả thù thì e rằng...
"Tôi đến đây để xin lỗi thật mà, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để anh ấy tha thứ cho tôi, tôi thấy cách hóa giải hiểu lầm tốt nhất giữa nam nữ chính là hôn, vì vậy tôi mới muốn hôn anh ấy." Tạ Thời Diên thản nhiên mà lại chân thành lên tiếng.
Mọi người đều giật mình.
Không biết nói gì cho phải.
Ai mà hiểu được lối suy nghĩ quỷ dị của Tạ Thời Diên chứ.
Cô không phải là người.
"Chị, anh Gia Thuật là vị hôn phu của em, chị có biết chị đang nói gì không đấy?" Nghe thấy lời này, Tạ Viện Viện không nhịn được mà tăng cao âm lượng.
Trước đây dù Tạ Thời Diên có nhìn thấy Bạch Gia Thuật cũng không dám tiến lên bắt chuyện, cô tự ti như một chú vịt con xấu xí, chỉ có thể đứng trong góc tối nhìn bọn họ tươi sáng rực rỡ, từ bao giờ cô lại trở nên táo tợn như vậy?
Đừng nói đến ôm Bạch Gia Thuật, trước đây cô còn chẳng dám nhìn vào mắt Bạch Gia Thuật nữa kìa.
Nếu không phải người trước mặt này có khuôn mặt giống hệt Tạ Thời Diên thì cô ta thật sự nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Tạ Thời Diên khoanh tay trước ngực, "Con gái mụ tiểu tam, cô đang nói gì với tôi đấy?"
Tạ Viện Viện trợn trừng mắt, "Chị nói gì?"
"Con gái một ả tình nhân sinh thì nên gọi là gì nhỉ? Con hoang không được công nhận hay là con chuột thối hoắc trong cống ngầm."
Tạ Thời Diên khẽ nhíu mày, "Một con chuột thối hoắc không xứng nói chuyện với tôi."
"Gì cơ?" Tạ Viện Viện vẫn không thể tin được.
Hôm nay Tạ Thời Diên bị làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại như biến thành một người khác?
"Anh trai, chị đang nói gì thế?" Cô ta chỉ có thể cầu cứu Tạ Đình Kha, "Em làm sai chuyện gì chứ, sao chị ấy lại mắng em?"
Tạ Đình Kha nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
"Xin lỗi người khác thì phải nói xin lỗi."
Tạ Thời Diên liếc xéo anh ta, vẻ mặt lạnh băng của Tạ Đình Kha vẫn không thay đổi, "Cô không nói được ba từ đó à?"
Tạ Thời Diên, "Em không nói được."
Sắc mặt Tạ Đình Kha đột ngột thay đổi, trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Tạ Thời Diên không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của anh ta, thấy bên cạnh Bạch Gia Thuật có một đám bác sĩ vây quanh, cô không tìm được chỗ nào để chen vào nên đi thẳng tới chỗ Tạ Viện Viện, không đợi Tạ Viện Viện có phản ứng cô đã đẩy đối phương sang một bên.
Tạ Viện Viện nhất thời không để ý, đụng vào góc bàn, cô ta ôm eo, đau đến nỗi hít vào một hơi lạnh, "Chị ——"
"Chó ngoan không cản đường." Tạ Thời Diên cười khinh thường.
Tạ Viện Viện trợn tròn mắt, "Chị, chị thật sự là ——"
"Thật sự là quá đáng." Tạ Thời Diên tự động nói hết câu cô ta chưa nói xong, cô cười xấu xa, "Đúng là tôi quá đáng đấy, thì sao nào?"
"Không vừa mắt tôi à, cô dám động thủ với tôi không?"
Rõ ràng là Tạ Viện Viện không dám.
Để duy trì hình tượng, cô ta tuyệt đối sẽ không đánh nhau với người khác.
Mọi người đều mắng Tạ Thời Diên độc ác.
Nhưng thực ra Tạ Thời Diên chỉ là một kẻ ngốc không có đầu óc, những thủ đoạn của cô trước giờ chẳng khác gì trò hề.
Nhưng Tạ Thời Diên lúc này lại khiến người ta có cảm giác không thể kiểm soát được.
Mọi người đều nhìn thấy Tạ Thời Diên đẩy Tạ Viện Viện ra, mấy cô y tá nhỏ muốn vì chuyện này mà đòi lại công bằng, nhưng họ nhìn quanh phòng bệnh một vòng, tới cả Tạ Đình Kha cũng không lên tiếng thì họ có tư cách gì mà chỉ trích Tạ Thời Diên?
Tạ Thời Diên đứng bên giường bệnh, một đám nhân viên y tế đều tự động tránh xa cô.
Tình trạng cơ thể anh chính là như vậy, giây trước còn bình thường giây sau đã yếu ớt không chịu nổi, trông như thể có thể chết bất cứ lúc nào.
"Tổng giám đốc Bạch không ngửi được mùi nồng và những thứ có chứa cồn." Một bác sĩ nói.
Tạ Thời Diên duỗi tay, cô ngửi thử ống tay áo, hương thơm nồng nàn xộc lên.
Cô chớp mắt, lập tức dịch một bước đến bên Tạ Đình Kha.
"Tạ tiểu thư, xin cô hãy giữ khoảng cách với tổng giám đốc Bạch." Thư ký kiềm nén cơn tức: "Cơ thể tổng giám đốc Bạch không chịu nổi giày vò đâu, giờ còn lành lặn đứng ở đây thế này cô phải cảm ơn tổng giám đốc Bạch đã nhân từ không trả thù cô."
Nếu không chỉ với chuyện bỏ thuốc thôi nhà họ Bạch cũng có thể lột da cô rồi, đều do tổng giám đốc Bạch đã ngăn lại.
Nếu không phải vì một số lý do đặc biệt, tổng giám đốc Bạch phải tu thân dưỡng tính, không thể có cảm xúc quá kịch liệt thì Tạ Thời Diên đã gặp xui xẻo từ lâu rồi.
Vậy mà cô còn có tâm trạng trêu chọc tổng giám đốc Bạch.
Không biết sự nhân từ chỉ là vẻ ngoài giả tạo của tổng giám đốc Bạch thôi sao?
Dù cho yếu ớt không chịu nổi nhưng anh vẫn có một trái tim độc ác tàn nhẫn.
Tạ Thời Diên cứ không sợ chết tiến lên, thật sự chọc cho tổng giám đốc Bạch muốn trả thù thì e rằng...
"Tôi đến đây để xin lỗi thật mà, nhưng tôi không biết phải làm thế nào để anh ấy tha thứ cho tôi, tôi thấy cách hóa giải hiểu lầm tốt nhất giữa nam nữ chính là hôn, vì vậy tôi mới muốn hôn anh ấy." Tạ Thời Diên thản nhiên mà lại chân thành lên tiếng.
Mọi người đều giật mình.
Không biết nói gì cho phải.
Ai mà hiểu được lối suy nghĩ quỷ dị của Tạ Thời Diên chứ.
Cô không phải là người.
"Chị, anh Gia Thuật là vị hôn phu của em, chị có biết chị đang nói gì không đấy?" Nghe thấy lời này, Tạ Viện Viện không nhịn được mà tăng cao âm lượng.
Trước đây dù Tạ Thời Diên có nhìn thấy Bạch Gia Thuật cũng không dám tiến lên bắt chuyện, cô tự ti như một chú vịt con xấu xí, chỉ có thể đứng trong góc tối nhìn bọn họ tươi sáng rực rỡ, từ bao giờ cô lại trở nên táo tợn như vậy?
Đừng nói đến ôm Bạch Gia Thuật, trước đây cô còn chẳng dám nhìn vào mắt Bạch Gia Thuật nữa kìa.
Nếu không phải người trước mặt này có khuôn mặt giống hệt Tạ Thời Diên thì cô ta thật sự nghi ngờ mình nhận nhầm người.
Tạ Thời Diên khoanh tay trước ngực, "Con gái mụ tiểu tam, cô đang nói gì với tôi đấy?"
Tạ Viện Viện trợn trừng mắt, "Chị nói gì?"
"Con gái một ả tình nhân sinh thì nên gọi là gì nhỉ? Con hoang không được công nhận hay là con chuột thối hoắc trong cống ngầm."
Tạ Thời Diên khẽ nhíu mày, "Một con chuột thối hoắc không xứng nói chuyện với tôi."
"Gì cơ?" Tạ Viện Viện vẫn không thể tin được.
Hôm nay Tạ Thời Diên bị làm sao vậy?
Sao đột nhiên lại như biến thành một người khác?
"Anh trai, chị đang nói gì thế?" Cô ta chỉ có thể cầu cứu Tạ Đình Kha, "Em làm sai chuyện gì chứ, sao chị ấy lại mắng em?"
Tạ Đình Kha nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén.
"Xin lỗi người khác thì phải nói xin lỗi."
Tạ Thời Diên liếc xéo anh ta, vẻ mặt lạnh băng của Tạ Đình Kha vẫn không thay đổi, "Cô không nói được ba từ đó à?"
Tạ Thời Diên, "Em không nói được."
Sắc mặt Tạ Đình Kha đột ngột thay đổi, trở nên lạnh lùng đáng sợ.
Tạ Thời Diên không quan tâm đến vẻ mặt khó coi của anh ta, thấy bên cạnh Bạch Gia Thuật có một đám bác sĩ vây quanh, cô không tìm được chỗ nào để chen vào nên đi thẳng tới chỗ Tạ Viện Viện, không đợi Tạ Viện Viện có phản ứng cô đã đẩy đối phương sang một bên.
Tạ Viện Viện nhất thời không để ý, đụng vào góc bàn, cô ta ôm eo, đau đến nỗi hít vào một hơi lạnh, "Chị ——"
"Chó ngoan không cản đường." Tạ Thời Diên cười khinh thường.
Tạ Viện Viện trợn tròn mắt, "Chị, chị thật sự là ——"
"Thật sự là quá đáng." Tạ Thời Diên tự động nói hết câu cô ta chưa nói xong, cô cười xấu xa, "Đúng là tôi quá đáng đấy, thì sao nào?"
"Không vừa mắt tôi à, cô dám động thủ với tôi không?"
Rõ ràng là Tạ Viện Viện không dám.
Để duy trì hình tượng, cô ta tuyệt đối sẽ không đánh nhau với người khác.
Mọi người đều mắng Tạ Thời Diên độc ác.
Nhưng thực ra Tạ Thời Diên chỉ là một kẻ ngốc không có đầu óc, những thủ đoạn của cô trước giờ chẳng khác gì trò hề.
Nhưng Tạ Thời Diên lúc này lại khiến người ta có cảm giác không thể kiểm soát được.
Mọi người đều nhìn thấy Tạ Thời Diên đẩy Tạ Viện Viện ra, mấy cô y tá nhỏ muốn vì chuyện này mà đòi lại công bằng, nhưng họ nhìn quanh phòng bệnh một vòng, tới cả Tạ Đình Kha cũng không lên tiếng thì họ có tư cách gì mà chỉ trích Tạ Thời Diên?
Tạ Thời Diên đứng bên giường bệnh, một đám nhân viên y tế đều tự động tránh xa cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.