Nữ Xuyên Nam: Tôi Ở Niên Đại Văn Ăn Bám
Chương 14:
Thủ Ô Bất Mang Mang
09/10/2024
Vừa vào cửa liền thấy Vương Thúy Thúy đã cởi áo khoác ngoài, bên trong chỉ mặc một chiếc áo lót bông màu trắng, chiếc áo lót bông phô bày rõ ràng vóc dáng của Vương Thúy Thúy.
Khung xương của Vương Thúy Thúy lớn, mặc quần áo rộng thùng thình thì càng lộ rõ sự cường tráng, nhưng sau khi cởi quần áo ra, chiếc áo lót bó sát mặc trên người Vương Thúy Thúy lại toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cơ bụng.
Cộng thêm đôi chân dài miên man kia, Chu Đại Sơn vô thức nuốt nước miếng, đây chẳng phải là hình mẫu nữ alpha bước ra từ trong truyện sao, hu hu hu, chị gái ơi, giết em đi, xong rồi, đây là tiết tấu uốn cong giới tính à, cô, một đóa sen trắng trà xanh, thích nhất loại hình này!
Vương Thúy Thúy thấy Chu Đại Sơn sau khi vào cửa liền đứng im như phỗng ở đó, tưởng rằng đối phương chướng mắt mình, nhìn Chu Đại Sơn, khóe miệng nhếch lên.
"Sao vậy, chướng mắt tôi à?"
Chu Đại Sơn lắc đầu như trống bỏi, cô mà dám chướng mắt, các chị gái xinh đẹp ở hiện đại mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết cô rồi.
"Vậy cậu đứng đó làm gì? Lên đây!"
"!!!" Chị gái bảo tôi lên giường, a a a, chị gái thật mạnh mẽ.
Chu Đại Sơn động não suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chiều theo ý chị gái, đưa tay cởi cúc áo, vừa cởi được hai cúc, bụng liền đau quặn lên, Chu Đại Sơn ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.
"Tôi, tôi còn muốn, đi vệ sinh." Không kịp để ý phản ứng của Vương Thúy Thúy, xoay người chạy vào nhà vệ sinh, còn để lại một tiếng "bủm" vang dội.
Gương mặt Vương Thúy Thúy trong nháy mắt méo mó, dưới ánh lửa lờ mờ giống như La Sát.
Một lúc lâu sau, Chu Đại Sơn lê đôi chân bủn rủn trở về, một chân còn chưa bước vào cửa, bụng lại dở chứng, Chu Đại Sơn vẻ mặt tái nhợt xoay người quay lại nhà vệ sinh.
Vương Thúy Thúy nhịn không được nữa, mặc áo khoác quần dài vào, xông ra khỏi phòng, chạy đến cửa nhà vệ sinh hét lớn: "Chu Đại Sơn, có phải cậu không được hay không?"
Chu Đại Sơn: Bản thân có được hay không cô cũng không biết, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.
Hàng xóm lềng xóm: Ô hô, con rể ở rể nhà lão Vương không được!!!
Lão Vương đích thân ra mặt: "Thúy Thúy, đêm hôm khuya khoắt rồi còn kêu cái gì!"
Trận ồn ào này cuối cùng kết thúc bằng việc Chu Đại Sơn bị tiêu chảy đến ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện.
Từ đó về sau, trong công xã vẫn luôn lưu truyền một câu chuyện, đó chính là con rể nhà họ Vương không được, đêm tân hôn tự mình hành hạ bản thân đến mức phải vào bệnh viện.
Vương Phú Quý buồn bực hút thuốc lá, vô cùng hối hận lúc nãy không khuyên Chu Đại Sơn ăn ít một chút, Vương Phú Quý ông cả đời này chưa từng mất mặt như vậy.
Vương Thúy Thúy bưng bát cháo trắng nấu loãng, đi ngang qua Vương Phú Quý, trở về phòng.
Chu Đại Sơn run rẩy hai tay định nhận lấy bát cháo, liền bị Vương Thúy Thúy vỗ một cái.
"Thôi, cứ để tôi đút cho cậu."
Đút theo cách nói của Vương Thúy Thúy chính là trực tiếp dí bát cháo vào miệng Chu Đại Sơn, để cậu uống.
Chu Đại Sơn tủi thân tự mình thổi nguội, sau đó há to miệng uống.
Vương Trân Châu nghe phong thanh liền xách giỏ đến.
"Anh cả, anh cả."
"Kêu cái gì mà kêu?" Vương Phú Quý đang ngồi xổm trong sân khẽ liếc em gái mình một cái.
"Sáng sớm nay em nghe nói con rể vào bệnh viện rồi? Chuyện là sao vậy?" Nhìn phòng tân hôn một cái, sau đó ghé sát vào Vương Phú Quý nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói con rể không được? Đàn ông không được thì nhà họ Vương chúng ta không thể lấy."
"Em nghe ai nói bậy bạ vậy, nó chỉ là thiếu chất dinh dưỡng, hôm qua ăn quá nhiều nên bị tiêu chảy, ngất xỉu thôi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, bất quá, thân thể con rể phải bồi bổ cho tốt, tiêu chảy ngất xỉu không phải chuyện nhỏ." Vương Trân Châu đặt giỏ vào trong bếp, lại vào nhìn bệnh nhân Chu Đại Sơn một cái, sau đó vội vàng rời đi.
Khung xương của Vương Thúy Thúy lớn, mặc quần áo rộng thùng thình thì càng lộ rõ sự cường tráng, nhưng sau khi cởi quần áo ra, chiếc áo lót bó sát mặc trên người Vương Thúy Thúy lại toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn, cơ bắp săn chắc, thậm chí còn có thể mơ hồ nhìn thấy đường cơ bụng.
Cộng thêm đôi chân dài miên man kia, Chu Đại Sơn vô thức nuốt nước miếng, đây chẳng phải là hình mẫu nữ alpha bước ra từ trong truyện sao, hu hu hu, chị gái ơi, giết em đi, xong rồi, đây là tiết tấu uốn cong giới tính à, cô, một đóa sen trắng trà xanh, thích nhất loại hình này!
Vương Thúy Thúy thấy Chu Đại Sơn sau khi vào cửa liền đứng im như phỗng ở đó, tưởng rằng đối phương chướng mắt mình, nhìn Chu Đại Sơn, khóe miệng nhếch lên.
"Sao vậy, chướng mắt tôi à?"
Chu Đại Sơn lắc đầu như trống bỏi, cô mà dám chướng mắt, các chị gái xinh đẹp ở hiện đại mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết cô rồi.
"Vậy cậu đứng đó làm gì? Lên đây!"
"!!!" Chị gái bảo tôi lên giường, a a a, chị gái thật mạnh mẽ.
Chu Đại Sơn động não suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định chiều theo ý chị gái, đưa tay cởi cúc áo, vừa cởi được hai cúc, bụng liền đau quặn lên, Chu Đại Sơn ôm bụng, vẻ mặt đau khổ.
"Tôi, tôi còn muốn, đi vệ sinh." Không kịp để ý phản ứng của Vương Thúy Thúy, xoay người chạy vào nhà vệ sinh, còn để lại một tiếng "bủm" vang dội.
Gương mặt Vương Thúy Thúy trong nháy mắt méo mó, dưới ánh lửa lờ mờ giống như La Sát.
Một lúc lâu sau, Chu Đại Sơn lê đôi chân bủn rủn trở về, một chân còn chưa bước vào cửa, bụng lại dở chứng, Chu Đại Sơn vẻ mặt tái nhợt xoay người quay lại nhà vệ sinh.
Vương Thúy Thúy nhịn không được nữa, mặc áo khoác quần dài vào, xông ra khỏi phòng, chạy đến cửa nhà vệ sinh hét lớn: "Chu Đại Sơn, có phải cậu không được hay không?"
Chu Đại Sơn: Bản thân có được hay không cô cũng không biết, nhưng hiện tại chắc chắn là không được.
Hàng xóm lềng xóm: Ô hô, con rể ở rể nhà lão Vương không được!!!
Lão Vương đích thân ra mặt: "Thúy Thúy, đêm hôm khuya khoắt rồi còn kêu cái gì!"
Trận ồn ào này cuối cùng kết thúc bằng việc Chu Đại Sơn bị tiêu chảy đến ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện.
Từ đó về sau, trong công xã vẫn luôn lưu truyền một câu chuyện, đó chính là con rể nhà họ Vương không được, đêm tân hôn tự mình hành hạ bản thân đến mức phải vào bệnh viện.
Vương Phú Quý buồn bực hút thuốc lá, vô cùng hối hận lúc nãy không khuyên Chu Đại Sơn ăn ít một chút, Vương Phú Quý ông cả đời này chưa từng mất mặt như vậy.
Vương Thúy Thúy bưng bát cháo trắng nấu loãng, đi ngang qua Vương Phú Quý, trở về phòng.
Chu Đại Sơn run rẩy hai tay định nhận lấy bát cháo, liền bị Vương Thúy Thúy vỗ một cái.
"Thôi, cứ để tôi đút cho cậu."
Đút theo cách nói của Vương Thúy Thúy chính là trực tiếp dí bát cháo vào miệng Chu Đại Sơn, để cậu uống.
Chu Đại Sơn tủi thân tự mình thổi nguội, sau đó há to miệng uống.
Vương Trân Châu nghe phong thanh liền xách giỏ đến.
"Anh cả, anh cả."
"Kêu cái gì mà kêu?" Vương Phú Quý đang ngồi xổm trong sân khẽ liếc em gái mình một cái.
"Sáng sớm nay em nghe nói con rể vào bệnh viện rồi? Chuyện là sao vậy?" Nhìn phòng tân hôn một cái, sau đó ghé sát vào Vương Phú Quý nhỏ giọng hỏi: "Nghe nói con rể không được? Đàn ông không được thì nhà họ Vương chúng ta không thể lấy."
"Em nghe ai nói bậy bạ vậy, nó chỉ là thiếu chất dinh dưỡng, hôm qua ăn quá nhiều nên bị tiêu chảy, ngất xỉu thôi."
"Vậy thì tốt, vậy thì tốt, bất quá, thân thể con rể phải bồi bổ cho tốt, tiêu chảy ngất xỉu không phải chuyện nhỏ." Vương Trân Châu đặt giỏ vào trong bếp, lại vào nhìn bệnh nhân Chu Đại Sơn một cái, sau đó vội vàng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.