Chương 71: Chương 71
Triệu Dân
15/01/2018
Edit: Yunchan
“Khụ khụ, chẳng phải tối qua các đệ bảo ta về thành trước sao? Lão Ngũ dẫn quân đuổi theo Thát tử, chuyện sau đó ta không rõ lắm. Có gì để nói.”
Tần Nguyên thả chậm giọng: “Tối qua bọn đệ phục kích trong rừng cây bên ngoài thành hai mươi dặm, bắt sống được mấy tên Thát Tử bỏ chạy, đệ đã sai người dùng hình tra khảo, hỏi được một tin. Có lẽ sắp tới Thát Tử sẽ xâm phạm biên quan.”
Mặt Trần Tín đanh lại.
Mặt Thẹo thì tức giận mắng to: “Cái lũ Thát tử chó chết, Đại Lương chúng ta động chạm gì tới bọn chúng mà năm nào cũng tới chọc vài lần.”
Trần Tín khoát tay nói: “Chúng tới thì chúng ta chiến, có gì để bàn.”
Tần Nguyên trầm ngâm: “Đệ đoán Thát tử bị thất bại hai lần, lần tới chưa chắc sẽ tấn công Dịch Châu nữa.”
Quách Đại Giang tiếp lời: “Thế không tốt sao.”
“Có điều.” Tần Nguyên hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Ta đoán có lẽ chúng sẽ nhắm đánh Tần Châu và Bá Châu, hai thành này cũng là cửa ải quan trọng, bao lâu nay luôn tạo thế góc cạnh với Dịch Châu, nếu mất thì cực kỳ bất lợi với Dịch Châu…”
Tần Nguyên phân tích tỉ mỉ từng bước một, mọi người nghiêm túc lắng nghe.
“Cho nên, chúng ta phải nhân thời gian này để cấp tốc chiêu binh chuẩn bị chiến tranh là hơn hết. Đại ca phải vất vả hơn rồi.”
Mặt Thẹo vội xoa dịu Trần Tín: “Đại ca, huynh đừng khó chịu. Nói thế nào thì tẩu cũng đã là người của huynh, ngày lành sau này còn nhiều mà.”
Trần Tín lườm hắn, gằn giọng: “Ai bảo ta khó chịu.”
Năm huynh đệ đàm luận công sự với nhau một lát, rồi tản ra làm việc riêng của mình, mải bận rộn nên buổi trưa cũng tới rất nhanh. Trần Tín vội vã chạy về nhà. Hắn mới bước ra khỏi phủ nha thì bỗng thấy Hạ hắc tử bám sát theo chân, rụt đầu co chân.
“Sao? Có việc?” Trần Tín dừng bước hỏi cộc lốc.
Hạ hắc tử lắp bắp hỏi: “Tướng quân đã uống thuốc đó chưa?”
Trần Tín nghe hắn nhắc tới thuốc thì nét mặt hơi mất tự nhiên, hắng giọng hừ nhẹ: “Ngươi không nghĩ lại xem vợ ta là ai à? Ta mà phải dùng loại thuốc bậy bạ đó sao?”
Lúc này Hạ hắc tử mới thở phào một hơi, vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi tốt rồi, tối qua thuộc hạ bị Nhị tướng quân mắng cho một trận, ngài ấy nói thứ thuốc đó không tốt cho cơ thể, không thể uống bậy…”
Mắt Trần Tín trợn rắng, hắn xách phăng cổ áo Hạ hắc tử lên, quát: “Ngươi nói gì hả? Ai cho ngươi nói với người khác?”
Cái mặt đen của Hạ hắc tử nhăn lại hệt trái khổ qua: “Tướng quân, không thể trách thuộc hạ được, tối qua họ chuốc say thuộc hạ, nói mãi mới nói tới chuyện này —-“
Đúng lúc này Tần Nguyên đủng đỉnh ra khỏi phủ nha. Hạ hắc tử thấy đại cứu tinh xuất hiện thì vội gào khóc: “Nhị tướng quân!”
Trần Tín thấy Tần Nguyên tới, buộc lòng phải thả Hạ hắc tử xuống.
Tần Nguyên dùng quạt vỗ nhẹ Hạ hắc tử một cái, mắng khẽ: “Đơ ra đó làm gì, còn không mau sai người chuẩn bị cơm đi.”
Hạ hắc tử như được đặc xá, chuồn đi khẩn cấp.
Tần Nguyên quay đầu qua, trên mặt vẫn còn ý cười, nói với vẻ sâu xa: “Nếu đại ca có vấn đề gì thì không cần phải quanh co như vậy, chẳng phải đại tẩu là đại phu sao?”
Trần Tín liếc xéo Tần Nguyên: “Ai có vấn đề! Ta rất khỏe mạnh, chỉ có các đệ là đỏ mắt ganh tỵ vì ta có vợ, hừ.” Nói rồi hắn dứt khoát bỏ mặc Tần Nguyên, chắp hai tay sau lưng sải bước về nhà. Tần Nguyên lắc đầu, cười cười bất đắc dĩ rồi cũng ra về.
Trần Tín vòng qua bên đường, rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó bắt đầu chạy như điên. Lúc này hắn sâu sắc cảm thấy đường từ phủ về nhà đặc biệt xa, hận không thể nhảy tót một bước là về tới.
Dáng chạy hùng hục gấp rút này của hắn dọa ngã một cô nương đang băng qua đường về nhà, cô nương kia hét lên một tiếng thất kinh rồi bỏ chạy. Trần Tín chỉ liếc mắt qua chứ không buồn giải thích, sau đó tiếp tục chạy băng băng về nhà.
Vừa vào tới cửa, Xuân Thảo đã báo cho hắn biết phu nhân đang chờ ở sương phòng. Trần Tín hăm hở chạy vào như điên. Quả nhiên Văn Đan Khê đang ngồi bên cạnh bàn nở nụ cười dịu dàng, trong lòng Trần Tín nhất thời dâng lên một loại cảm giác ấm áp thỏa mãn, có người ở nhà chờ hắn, loại cảm giác này thật kỳ diệu. Hắn cười hì hì xáp lên, vươn tay ra ôm cô từ phía sau, đầu chôn vào cổ cô, liếm láp làn da trần lộ ra ngoài của cô hệt như một con mèo to xác.
Cọ xong, hắn còn không quên cáo trạng với Văn Đan Khê: “Đan Khê, hôm nay bốn người kia hùa lại chọc ta.”
Văn Đan Khê hé miệng cười, chuyện này cũng bình thường, trong năm huynh đệ có mình hắn là thành thân, những người còn lại đương nhiên phải trêu mấy câu rồi.
Trần Tín lại thở dài nói: “Haizz, mấy tên độc thân lâu năm đó thật là đáng ghét.”
Mặt Văn Đan Khê xám xịt, chính hắn cũng mới thoát kiếp trai ế hôm qua thôi, vậy mà hôm nay đã bắt đầu nói người ta đáng ghét rồi.
“Vợ, chúng ta nhanh kiếm vợ cho họ đi, để sau này họ đỡ đỏ mắt ganh tỵ với ta.”
“Đừng vội, từ từ cũng tới.”
Văn Đan Khê bảo người dọn cơm lên, hiện tại trên bàn cơm cũng chỉ có hai người họ. Sau khi cả hai thành thân thì Lý Băng Nhạn đã dắt hai đứa nhỏ dời tới viện phía Đông. Văn Đan Khê nhủ bụng đợi qua hết mấy ngày này rồi đón họ về lại.
“Đan Khê, tay của ta không cầm nổi cái thìa.” Chờ hạ nhân ra hết Trần Tín lại bắt đầu manh nha làm nũng.
Văn Đan Khê liếc xéo, lười không thèm lật tẩy lời nói dối trắng trợn của hắn, cô cầm lấy thìa đút một miếng canh cho hắn.
“Ta cũng đút cho nàng nhé?”
“Chả phải chàng không cầm nổi cái thìa sao?”
“Ta tự ăn không được, chỉ đút cho nàng được.”
“Ăn cơm nhiều vào, buổi chiều chàng còn phải đi luyện binh đấy.”
“Vợ ơi, nàng bớt thời gian đến xem ta luyện binh được không?” Hắn thấy có cô đứng bên cạnh xem, thì có làm gì hắn cũng dư sức.
“Biết rồi, ta đi là được chứ gì.”
Trần Tín cong miệng cười hả dạ.
Hai người ăn cơm xong thì nói vài chuyện riêng tư. Sau đó Trần Tín đành phải lưu luyến rời khỏi nhà tới thao trường luyện binh. Vốn dĩ họ mới tân hôn, Trần Tín có thể nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nghĩ tới thời cuộc rối ren hiện tại nên Trần Tín và Tần Nguyên không dám trì hoãn. Sau khi tiễn Trần Tín xong, Văn Đan Khê bèn đi qua viện phía Đông. Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đều đã ngủ trưa, Lý Băng Nhạn đang ngồi dưới tàng cây may vá, cô vừa thấy Văn Đan Khê tới thì tiến lên ngay, vừa cười vừa nói: “Ta đang nghĩ tới muội thì muội đã tới rồi.”
Văn Đan Khê ngồi xuống đối diện, quan sát sắc mặt Lý Băng Nhạn một lúc, khi thấy sắc mặt cô rất tốt thì vui mừng trong lòng, đồng thời thở dài một hơi thật khẽ. Văn Đan Khê cười nói: “Tỷ tỷ cho muội mượn kim chỉ dùng một lát nhé.”
Nói xong lục lọi mấy thứ cần dùng trong rổ, cô bảo Xuân Thảo về lấy ít vải bố và bông vải, rồi bắt đầu cặm cụi may một con búp bê vải cho Tuyết Trinh. Đối với hai đứa trẻ này, Văn Đan Khê cảm thấy mình không quan tâm chăm sóc được nhiều như Lý Băng Nhạn, nên lòng cũng thấy hơi hổ thẹn.
Hai người vừa thêu vừa tán chuyện, bất tri bất giác đã tới giờ Mùi. Miếng vải bố trên tay Văn Đan Khê đã hóa thành một bé gái bằng vải to, ôm vào vừa mềm vừa êm. Lúc này hai đứa trẻ cũng vừa thức giấc. Tuyết Trinh nhìn thấy búp bê quả nhiên vui cực kỳ, ôm lấy cô bé vải chạy lăng quăng trong sân.
Văn Đan Khê xoa xoa cặp mắt đã hơi mỏi, dãn gân cốt một cái rồi cười nói với Lý Băng Nhạn: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chút đi.”
Lý Băng Nhạn cũng buông đồ trong tay xuống đáp: “Cũng được.”
Thế là mỗi người dắt một đứa nhỏ ra khỏi viện, đi men theo đường lớn. Bây giờ đúng độ cuối thu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, chim nhạn lũ lượt bay về phương nam. Cơn gió thu thổi táp tới, xoáy tung những chiếc lá vàng bên vệ đường như sóng triều. Hai người đi dạo một hồi rồi đi về hướng thao trường lớn ở góc Đông Nam. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng hô quát rung trời của binh lính, khi tới gần hơn thì còn nghe được cả tiếng ngựa hí vang rền, tiếng đao thương chát chúa nương theo gió vọng vào tai. Lúc hai người tới nơi thì xung quanh đã vây kín rất nhiều bách tính xem náo nhiệt.
Hiện tại thành Dịch Châu đã đổi thay khác trước, chuyện Trần Tín lao xuống thành lâu đại chiến với kỵ binh Thát tử ngay trong ngày tân hôn đã rúng động dân chúng trong thành. Những người dân ở đây chỉ thường thấy những quan viên yếu hèn sợ chết, lâm trận tháo chạy, chứ chưa từng thấy đội quân nào kiên cường dũng mãnh như vậy. Ấy cho nên sự kiện lần này đã đẩy danh tiếng của quân Phá Lỗ lên một tầm cao trước nay chưa từng có. Chỉ riêng hôm nay thôi đã có khá nhiều thanh niên báo danh tòng quân. Bởi thế Tần Nguyên và Trần Tín mới bàn nhau rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội này kéo tất cả binh sĩ tới thao trường tập luyện, nói là tập luyện chứ kỳ thật chính là phô bày trá hình thực lực của quân Phá Lỗ.
Lúc này Trần Tín đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chỉnh lại tư thế cho binh lính một cách nghiêm túc. Vóc dáng hắn anh tuấn rắn rỏi, động tác linh hoạt gọn gàng. Văn Đan Khê cứ lẳng lặng nhìn hắn với nụ cười trên mặt.
Như cảm ứng được gì đó, Trần Tín bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, đôi đồng tử màu biển lướt thật nhanh qua đám đông đang đứng xem xung quanh, và gần như ngay lập tức hắn đã nhìn thấy bóng hình cứ mãi quẩn quanh trong đầu. Thấy kiều thê ở bên, Trần Tín tràn trề sinh lực, phi ngựa, đâm kích, chém giết, hắn làm mẫu những động tác này từng bước một. Nhận được hàng loạt tiếng reo hò.
“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, sáng mai tiếp tục.” Trần Tín nghiêm mặt hạ lệnh.
Binh lính trên thao trường hưởng ứng nhiệt liệt. Đám đông dần dần tản đi. Ánh mắt Trần Tín cấp thiết tìm bóng dáng Văn Đan Khê. Lý Băng Nhạn cúi đầu cười, rồi mỗi tay dắt một đứa nhỏ lặng lẽ lỉnh đi.
Văn Đan Khê đi tới với tốc độ không nhanh không chậm, còn Trần Tín thì chỉ bình bịch mấy bước đã chạy tới gần. Thở hổn hển gọi: “Đan Khê.”
Văn Đan Khê nhìn hắn cười khanh khách, thấp giọng khen: “Vừa rồi chàng thật là uy vũ.”
Trần Tín chưa được ai khen thế bao giờ nên không khỏi thụ sủng nhược kinh, đáy lòng dâng trào ấm áp, hỏi ngược lại: “Thật vậy sao?”
Văn Đan Khê lườm hắn: “Ta nói xạo lúc nào?”
Lúc nói sóng mắt còn lưu chuyển sóng sánh, ánh lên vẻ quyến rũ dụ người. Tim Trần Tín bất giác đập rộn lên, hắn cười ngốc một tiếng, đột nhiên óc lóe sáng, vội vàng kề sát tai cô nói thầm: “Nàng đi theo ta, ta dẫn nàng tới một nơi.”
Văn Đan Khê nhìn hắn hồ nghi, Trần Tín chỉ cười thần bí rồi nắm lấy tay cô, kéo nhanh đi.
“Khụ khụ, chẳng phải tối qua các đệ bảo ta về thành trước sao? Lão Ngũ dẫn quân đuổi theo Thát tử, chuyện sau đó ta không rõ lắm. Có gì để nói.”
Tần Nguyên thả chậm giọng: “Tối qua bọn đệ phục kích trong rừng cây bên ngoài thành hai mươi dặm, bắt sống được mấy tên Thát Tử bỏ chạy, đệ đã sai người dùng hình tra khảo, hỏi được một tin. Có lẽ sắp tới Thát Tử sẽ xâm phạm biên quan.”
Mặt Trần Tín đanh lại.
Mặt Thẹo thì tức giận mắng to: “Cái lũ Thát tử chó chết, Đại Lương chúng ta động chạm gì tới bọn chúng mà năm nào cũng tới chọc vài lần.”
Trần Tín khoát tay nói: “Chúng tới thì chúng ta chiến, có gì để bàn.”
Tần Nguyên trầm ngâm: “Đệ đoán Thát tử bị thất bại hai lần, lần tới chưa chắc sẽ tấn công Dịch Châu nữa.”
Quách Đại Giang tiếp lời: “Thế không tốt sao.”
“Có điều.” Tần Nguyên hơi dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Ta đoán có lẽ chúng sẽ nhắm đánh Tần Châu và Bá Châu, hai thành này cũng là cửa ải quan trọng, bao lâu nay luôn tạo thế góc cạnh với Dịch Châu, nếu mất thì cực kỳ bất lợi với Dịch Châu…”
Tần Nguyên phân tích tỉ mỉ từng bước một, mọi người nghiêm túc lắng nghe.
“Cho nên, chúng ta phải nhân thời gian này để cấp tốc chiêu binh chuẩn bị chiến tranh là hơn hết. Đại ca phải vất vả hơn rồi.”
Mặt Thẹo vội xoa dịu Trần Tín: “Đại ca, huynh đừng khó chịu. Nói thế nào thì tẩu cũng đã là người của huynh, ngày lành sau này còn nhiều mà.”
Trần Tín lườm hắn, gằn giọng: “Ai bảo ta khó chịu.”
Năm huynh đệ đàm luận công sự với nhau một lát, rồi tản ra làm việc riêng của mình, mải bận rộn nên buổi trưa cũng tới rất nhanh. Trần Tín vội vã chạy về nhà. Hắn mới bước ra khỏi phủ nha thì bỗng thấy Hạ hắc tử bám sát theo chân, rụt đầu co chân.
“Sao? Có việc?” Trần Tín dừng bước hỏi cộc lốc.
Hạ hắc tử lắp bắp hỏi: “Tướng quân đã uống thuốc đó chưa?”
Trần Tín nghe hắn nhắc tới thuốc thì nét mặt hơi mất tự nhiên, hắng giọng hừ nhẹ: “Ngươi không nghĩ lại xem vợ ta là ai à? Ta mà phải dùng loại thuốc bậy bạ đó sao?”
Lúc này Hạ hắc tử mới thở phào một hơi, vỗ ngực một cái: “Vậy là tốt rồi tốt rồi, tối qua thuộc hạ bị Nhị tướng quân mắng cho một trận, ngài ấy nói thứ thuốc đó không tốt cho cơ thể, không thể uống bậy…”
Mắt Trần Tín trợn rắng, hắn xách phăng cổ áo Hạ hắc tử lên, quát: “Ngươi nói gì hả? Ai cho ngươi nói với người khác?”
Cái mặt đen của Hạ hắc tử nhăn lại hệt trái khổ qua: “Tướng quân, không thể trách thuộc hạ được, tối qua họ chuốc say thuộc hạ, nói mãi mới nói tới chuyện này —-“
Đúng lúc này Tần Nguyên đủng đỉnh ra khỏi phủ nha. Hạ hắc tử thấy đại cứu tinh xuất hiện thì vội gào khóc: “Nhị tướng quân!”
Trần Tín thấy Tần Nguyên tới, buộc lòng phải thả Hạ hắc tử xuống.
Tần Nguyên dùng quạt vỗ nhẹ Hạ hắc tử một cái, mắng khẽ: “Đơ ra đó làm gì, còn không mau sai người chuẩn bị cơm đi.”
Hạ hắc tử như được đặc xá, chuồn đi khẩn cấp.
Tần Nguyên quay đầu qua, trên mặt vẫn còn ý cười, nói với vẻ sâu xa: “Nếu đại ca có vấn đề gì thì không cần phải quanh co như vậy, chẳng phải đại tẩu là đại phu sao?”
Trần Tín liếc xéo Tần Nguyên: “Ai có vấn đề! Ta rất khỏe mạnh, chỉ có các đệ là đỏ mắt ganh tỵ vì ta có vợ, hừ.” Nói rồi hắn dứt khoát bỏ mặc Tần Nguyên, chắp hai tay sau lưng sải bước về nhà. Tần Nguyên lắc đầu, cười cười bất đắc dĩ rồi cũng ra về.
Trần Tín vòng qua bên đường, rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó bắt đầu chạy như điên. Lúc này hắn sâu sắc cảm thấy đường từ phủ về nhà đặc biệt xa, hận không thể nhảy tót một bước là về tới.
Dáng chạy hùng hục gấp rút này của hắn dọa ngã một cô nương đang băng qua đường về nhà, cô nương kia hét lên một tiếng thất kinh rồi bỏ chạy. Trần Tín chỉ liếc mắt qua chứ không buồn giải thích, sau đó tiếp tục chạy băng băng về nhà.
Vừa vào tới cửa, Xuân Thảo đã báo cho hắn biết phu nhân đang chờ ở sương phòng. Trần Tín hăm hở chạy vào như điên. Quả nhiên Văn Đan Khê đang ngồi bên cạnh bàn nở nụ cười dịu dàng, trong lòng Trần Tín nhất thời dâng lên một loại cảm giác ấm áp thỏa mãn, có người ở nhà chờ hắn, loại cảm giác này thật kỳ diệu. Hắn cười hì hì xáp lên, vươn tay ra ôm cô từ phía sau, đầu chôn vào cổ cô, liếm láp làn da trần lộ ra ngoài của cô hệt như một con mèo to xác.
Cọ xong, hắn còn không quên cáo trạng với Văn Đan Khê: “Đan Khê, hôm nay bốn người kia hùa lại chọc ta.”
Văn Đan Khê hé miệng cười, chuyện này cũng bình thường, trong năm huynh đệ có mình hắn là thành thân, những người còn lại đương nhiên phải trêu mấy câu rồi.
Trần Tín lại thở dài nói: “Haizz, mấy tên độc thân lâu năm đó thật là đáng ghét.”
Mặt Văn Đan Khê xám xịt, chính hắn cũng mới thoát kiếp trai ế hôm qua thôi, vậy mà hôm nay đã bắt đầu nói người ta đáng ghét rồi.
“Vợ, chúng ta nhanh kiếm vợ cho họ đi, để sau này họ đỡ đỏ mắt ganh tỵ với ta.”
“Đừng vội, từ từ cũng tới.”
Văn Đan Khê bảo người dọn cơm lên, hiện tại trên bàn cơm cũng chỉ có hai người họ. Sau khi cả hai thành thân thì Lý Băng Nhạn đã dắt hai đứa nhỏ dời tới viện phía Đông. Văn Đan Khê nhủ bụng đợi qua hết mấy ngày này rồi đón họ về lại.
“Đan Khê, tay của ta không cầm nổi cái thìa.” Chờ hạ nhân ra hết Trần Tín lại bắt đầu manh nha làm nũng.
Văn Đan Khê liếc xéo, lười không thèm lật tẩy lời nói dối trắng trợn của hắn, cô cầm lấy thìa đút một miếng canh cho hắn.
“Ta cũng đút cho nàng nhé?”
“Chả phải chàng không cầm nổi cái thìa sao?”
“Ta tự ăn không được, chỉ đút cho nàng được.”
“Ăn cơm nhiều vào, buổi chiều chàng còn phải đi luyện binh đấy.”
“Vợ ơi, nàng bớt thời gian đến xem ta luyện binh được không?” Hắn thấy có cô đứng bên cạnh xem, thì có làm gì hắn cũng dư sức.
“Biết rồi, ta đi là được chứ gì.”
Trần Tín cong miệng cười hả dạ.
Hai người ăn cơm xong thì nói vài chuyện riêng tư. Sau đó Trần Tín đành phải lưu luyến rời khỏi nhà tới thao trường luyện binh. Vốn dĩ họ mới tân hôn, Trần Tín có thể nghỉ ngơi vài ngày. Nhưng nghĩ tới thời cuộc rối ren hiện tại nên Trần Tín và Tần Nguyên không dám trì hoãn. Sau khi tiễn Trần Tín xong, Văn Đan Khê bèn đi qua viện phía Đông. Tuyết Tùng và Tuyết Trinh đều đã ngủ trưa, Lý Băng Nhạn đang ngồi dưới tàng cây may vá, cô vừa thấy Văn Đan Khê tới thì tiến lên ngay, vừa cười vừa nói: “Ta đang nghĩ tới muội thì muội đã tới rồi.”
Văn Đan Khê ngồi xuống đối diện, quan sát sắc mặt Lý Băng Nhạn một lúc, khi thấy sắc mặt cô rất tốt thì vui mừng trong lòng, đồng thời thở dài một hơi thật khẽ. Văn Đan Khê cười nói: “Tỷ tỷ cho muội mượn kim chỉ dùng một lát nhé.”
Nói xong lục lọi mấy thứ cần dùng trong rổ, cô bảo Xuân Thảo về lấy ít vải bố và bông vải, rồi bắt đầu cặm cụi may một con búp bê vải cho Tuyết Trinh. Đối với hai đứa trẻ này, Văn Đan Khê cảm thấy mình không quan tâm chăm sóc được nhiều như Lý Băng Nhạn, nên lòng cũng thấy hơi hổ thẹn.
Hai người vừa thêu vừa tán chuyện, bất tri bất giác đã tới giờ Mùi. Miếng vải bố trên tay Văn Đan Khê đã hóa thành một bé gái bằng vải to, ôm vào vừa mềm vừa êm. Lúc này hai đứa trẻ cũng vừa thức giấc. Tuyết Trinh nhìn thấy búp bê quả nhiên vui cực kỳ, ôm lấy cô bé vải chạy lăng quăng trong sân.
Văn Đan Khê xoa xoa cặp mắt đã hơi mỏi, dãn gân cốt một cái rồi cười nói với Lý Băng Nhạn: “Tỷ tỷ, chúng ta ra ngoài chút đi.”
Lý Băng Nhạn cũng buông đồ trong tay xuống đáp: “Cũng được.”
Thế là mỗi người dắt một đứa nhỏ ra khỏi viện, đi men theo đường lớn. Bây giờ đúng độ cuối thu, bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, chim nhạn lũ lượt bay về phương nam. Cơn gió thu thổi táp tới, xoáy tung những chiếc lá vàng bên vệ đường như sóng triều. Hai người đi dạo một hồi rồi đi về hướng thao trường lớn ở góc Đông Nam. Từ đằng xa đã nghe thấy tiếng hô quát rung trời của binh lính, khi tới gần hơn thì còn nghe được cả tiếng ngựa hí vang rền, tiếng đao thương chát chúa nương theo gió vọng vào tai. Lúc hai người tới nơi thì xung quanh đã vây kín rất nhiều bách tính xem náo nhiệt.
Hiện tại thành Dịch Châu đã đổi thay khác trước, chuyện Trần Tín lao xuống thành lâu đại chiến với kỵ binh Thát tử ngay trong ngày tân hôn đã rúng động dân chúng trong thành. Những người dân ở đây chỉ thường thấy những quan viên yếu hèn sợ chết, lâm trận tháo chạy, chứ chưa từng thấy đội quân nào kiên cường dũng mãnh như vậy. Ấy cho nên sự kiện lần này đã đẩy danh tiếng của quân Phá Lỗ lên một tầm cao trước nay chưa từng có. Chỉ riêng hôm nay thôi đã có khá nhiều thanh niên báo danh tòng quân. Bởi thế Tần Nguyên và Trần Tín mới bàn nhau rèn sắt khi còn nóng, nhân cơ hội này kéo tất cả binh sĩ tới thao trường tập luyện, nói là tập luyện chứ kỳ thật chính là phô bày trá hình thực lực của quân Phá Lỗ.
Lúc này Trần Tín đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, chỉnh lại tư thế cho binh lính một cách nghiêm túc. Vóc dáng hắn anh tuấn rắn rỏi, động tác linh hoạt gọn gàng. Văn Đan Khê cứ lẳng lặng nhìn hắn với nụ cười trên mặt.
Như cảm ứng được gì đó, Trần Tín bỗng nhiên ngẩng phắt đầu, đôi đồng tử màu biển lướt thật nhanh qua đám đông đang đứng xem xung quanh, và gần như ngay lập tức hắn đã nhìn thấy bóng hình cứ mãi quẩn quanh trong đầu. Thấy kiều thê ở bên, Trần Tín tràn trề sinh lực, phi ngựa, đâm kích, chém giết, hắn làm mẫu những động tác này từng bước một. Nhận được hàng loạt tiếng reo hò.
“Được rồi, hôm nay luyện tới đây thôi, sáng mai tiếp tục.” Trần Tín nghiêm mặt hạ lệnh.
Binh lính trên thao trường hưởng ứng nhiệt liệt. Đám đông dần dần tản đi. Ánh mắt Trần Tín cấp thiết tìm bóng dáng Văn Đan Khê. Lý Băng Nhạn cúi đầu cười, rồi mỗi tay dắt một đứa nhỏ lặng lẽ lỉnh đi.
Văn Đan Khê đi tới với tốc độ không nhanh không chậm, còn Trần Tín thì chỉ bình bịch mấy bước đã chạy tới gần. Thở hổn hển gọi: “Đan Khê.”
Văn Đan Khê nhìn hắn cười khanh khách, thấp giọng khen: “Vừa rồi chàng thật là uy vũ.”
Trần Tín chưa được ai khen thế bao giờ nên không khỏi thụ sủng nhược kinh, đáy lòng dâng trào ấm áp, hỏi ngược lại: “Thật vậy sao?”
Văn Đan Khê lườm hắn: “Ta nói xạo lúc nào?”
Lúc nói sóng mắt còn lưu chuyển sóng sánh, ánh lên vẻ quyến rũ dụ người. Tim Trần Tín bất giác đập rộn lên, hắn cười ngốc một tiếng, đột nhiên óc lóe sáng, vội vàng kề sát tai cô nói thầm: “Nàng đi theo ta, ta dẫn nàng tới một nơi.”
Văn Đan Khê nhìn hắn hồ nghi, Trần Tín chỉ cười thần bí rồi nắm lấy tay cô, kéo nhanh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.