Chương 11: Bí mật của cô
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Cậu không khỏi thở hổn hển, thẳng lưng lên về trước, tinh trùng màu trắng phun ra dính vào tay cậu, thậm chí còn nhỏ xuống sàn nhà.
Cậu áp sát đầu ở phía sau cửa, thần sắc trên mặt vừa thoải mái vừa thống khổ.
Cậu thấp giọng thở hổn hển, gọi cô bất lực.
“Chị…”
Đêm khuya thanh vắng, khi Cố Âm Thành bình tĩnh lại, một mình đi vào thư phòng, chậm rãi kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.
Cậu mở ra quyển sổ hộ khẩu màu đỏ thẫm kia, địa chỉ hộ khẩu chính là căn nhà hiện tại.
Trên sổ hộ khẩu chỉ có một mình Cố Âm Thành, cũng có nghĩa là quan hệ giữa cậu và Hạ Nghiên, trở thành một bí mật hầu như không ai biết được.
Chỉ có họ mới biết, họ là chị em ruột thịt.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, trước đêm hôn lễ của Hạ Nghiên, công khai bí mật này.
Cố Âm Thành về sau mới biết được, là cậu khiến Hạ Nghiên lâm vào cảnh tuyệt vọng hoàn toàn.
Nếu không cô sẽ không kết hôn, cũng sẽ không để cho tất cả mọi người biết cậu là em trai ruột của cô.
Bí mật này, cô đã cố gắng che giấu tất cả mọi người.
Bí mật của Hạ Nghiên, ngoại trừ cậu là em trai ruột của cô.
Ngoài ra, cô đã luôn yêu cậu sâu sắc.
…
Không biết từ khi nào, dưới cùng một mái nhà, sự lúng túng nhỏ bé giữa hai chị em càng ngày càng nhiều.
Ví dụ như đêm đó trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng Cố Âm Thành, Hạ Nghiên nghe thấy phía sau cửa truyền đến một trận tiếng thở dốc.
Sau khi cô trở về phòng, ngay lúc dựa vào giường nằm xuống, cảm thấy chân mình đều mềm nhũn, trong đầu còn xoay quanh tiếng thở dốc của cậu.
Nặng nề mà gợi cảm, còn có giọng mũi khẽ hừ của cậu.
Cô quá quen thuộc với Cố Âm Thành, gần như có thể tưởng tượng ra được gương mặt của thiếu niên kia, biểu tình ẩn nhẫn.
Mi tâm nhíu chặt, ánh mắt hơi híp, còn có mồ hôi dày đặc chảy dài trên cổ cậu.
Chiếc cổ thon dài, yết hầu trượt lên xuống, gân xanh bên gáy cương cứng, mồ hôi mờ mờ trong suốt lóe lên trên da thịt màu nâu.
Đêm đó, cô hiếm khi có một giấc mộng xuân khó gặp, địa điểm vậy mà là trong lớp học của trường.
Trong lớp học tối om, cô ngồi trên bàn học, mái tóc dài màu hạt dẻ rải rác sau lưng.
Người đàn ông thong thả ung dung lột tất chân của cô, ngón tay mảnh khảnh lướt qua da đùi của cô, làm thắt lưng cô run rẩy.
Tay cô chống lên bàn học bên kia, hơi ngửa đầu, hô hấp dồn dập, mái tóc mềm mại nhộn nhạo trong không trung.
Thời điểm tất lột ra, cậu đặt chân cô lên vai cậu, nghiêng đầu liếm láp bắp chân bóng loáng của cô, đầu lưỡi từng tấc từng tấc nhích lên trên, xâm chiếm vào chỗ sâu trong đùi cô.
Dưới lớp váy bao mông màu trắng chỉ có một chiếc quần chữ Đinh (丁) màu da, cậu vươn ngón trỏ thon dài trêu chọc, cười trầm thấp.
“Váy quá chật, chỉ có thể mặc loại này mới không để lộ dấu vết.”
Cô vừa ngượng ngùng nói, vừa giơ tay lên nắm lấy cánh tay cậu.
Người đàn ông trầm thấp đáp một tiếng, gạt chiếc quần lót nhỏ sang một bên, mượn ánh đèn mờ ảo bên ngoài, nhìn thấy hai cánh môi thịt màu hồng sẫm.
Ngón tay cậu khảy đùa rồi mới tách ra, bèn nhìn thấy lỗ huyệt bên trong lóng lánh ánh nước, kiều diễm ướt át như nụ hoa sau mưa, nhuộm đầy lớp sương trong suốt.
Cậu mím môi, ngón tay dịu dàng chọc vào nửa đốt ngón tay, bắt đầu từ từ khuấy động hoa môi cô.
Hạ Nghiên cảm giác được tiểu huyệt bị xâm nhập, sảng khoái lao nhanh, hạ thân cô co rụt lại, không khỏi đè chặt cánh tay cậu.
Xúc cảm ngay ngón tay là cơ bắp đầy đặn, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn cậu.
*
Cậu không khỏi thở hổn hển, thẳng lưng lên về trước, tinh trùng màu trắng phun ra dính vào tay cậu, thậm chí còn nhỏ xuống sàn nhà.
Cậu áp sát đầu ở phía sau cửa, thần sắc trên mặt vừa thoải mái vừa thống khổ.
Cậu thấp giọng thở hổn hển, gọi cô bất lực.
“Chị…”
Đêm khuya thanh vắng, khi Cố Âm Thành bình tĩnh lại, một mình đi vào thư phòng, chậm rãi kéo ngăn kéo bàn làm việc ra.
Cậu mở ra quyển sổ hộ khẩu màu đỏ thẫm kia, địa chỉ hộ khẩu chính là căn nhà hiện tại.
Trên sổ hộ khẩu chỉ có một mình Cố Âm Thành, cũng có nghĩa là quan hệ giữa cậu và Hạ Nghiên, trở thành một bí mật hầu như không ai biết được.
Chỉ có họ mới biết, họ là chị em ruột thịt.
Mãi cho đến rất nhiều năm sau, trước đêm hôn lễ của Hạ Nghiên, công khai bí mật này.
Cố Âm Thành về sau mới biết được, là cậu khiến Hạ Nghiên lâm vào cảnh tuyệt vọng hoàn toàn.
Nếu không cô sẽ không kết hôn, cũng sẽ không để cho tất cả mọi người biết cậu là em trai ruột của cô.
Bí mật này, cô đã cố gắng che giấu tất cả mọi người.
Bí mật của Hạ Nghiên, ngoại trừ cậu là em trai ruột của cô.
Ngoài ra, cô đã luôn yêu cậu sâu sắc.
…
Không biết từ khi nào, dưới cùng một mái nhà, sự lúng túng nhỏ bé giữa hai chị em càng ngày càng nhiều.
Ví dụ như đêm đó trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng Cố Âm Thành, Hạ Nghiên nghe thấy phía sau cửa truyền đến một trận tiếng thở dốc.
Sau khi cô trở về phòng, ngay lúc dựa vào giường nằm xuống, cảm thấy chân mình đều mềm nhũn, trong đầu còn xoay quanh tiếng thở dốc của cậu.
Nặng nề mà gợi cảm, còn có giọng mũi khẽ hừ của cậu.
Cô quá quen thuộc với Cố Âm Thành, gần như có thể tưởng tượng ra được gương mặt của thiếu niên kia, biểu tình ẩn nhẫn.
Mi tâm nhíu chặt, ánh mắt hơi híp, còn có mồ hôi dày đặc chảy dài trên cổ cậu.
Chiếc cổ thon dài, yết hầu trượt lên xuống, gân xanh bên gáy cương cứng, mồ hôi mờ mờ trong suốt lóe lên trên da thịt màu nâu.
Đêm đó, cô hiếm khi có một giấc mộng xuân khó gặp, địa điểm vậy mà là trong lớp học của trường.
Trong lớp học tối om, cô ngồi trên bàn học, mái tóc dài màu hạt dẻ rải rác sau lưng.
Người đàn ông thong thả ung dung lột tất chân của cô, ngón tay mảnh khảnh lướt qua da đùi của cô, làm thắt lưng cô run rẩy.
Tay cô chống lên bàn học bên kia, hơi ngửa đầu, hô hấp dồn dập, mái tóc mềm mại nhộn nhạo trong không trung.
Thời điểm tất lột ra, cậu đặt chân cô lên vai cậu, nghiêng đầu liếm láp bắp chân bóng loáng của cô, đầu lưỡi từng tấc từng tấc nhích lên trên, xâm chiếm vào chỗ sâu trong đùi cô.
Dưới lớp váy bao mông màu trắng chỉ có một chiếc quần chữ Đinh (丁) màu da, cậu vươn ngón trỏ thon dài trêu chọc, cười trầm thấp.
“Váy quá chật, chỉ có thể mặc loại này mới không để lộ dấu vết.”
Cô vừa ngượng ngùng nói, vừa giơ tay lên nắm lấy cánh tay cậu.
Người đàn ông trầm thấp đáp một tiếng, gạt chiếc quần lót nhỏ sang một bên, mượn ánh đèn mờ ảo bên ngoài, nhìn thấy hai cánh môi thịt màu hồng sẫm.
Ngón tay cậu khảy đùa rồi mới tách ra, bèn nhìn thấy lỗ huyệt bên trong lóng lánh ánh nước, kiều diễm ướt át như nụ hoa sau mưa, nhuộm đầy lớp sương trong suốt.
Cậu mím môi, ngón tay dịu dàng chọc vào nửa đốt ngón tay, bắt đầu từ từ khuấy động hoa môi cô.
Hạ Nghiên cảm giác được tiểu huyệt bị xâm nhập, sảng khoái lao nhanh, hạ thân cô co rụt lại, không khỏi đè chặt cánh tay cậu.
Xúc cảm ngay ngón tay là cơ bắp đầy đặn, cô không nhịn được ngước mắt lên nhìn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.