Chương 14:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Nhân duyên phụ nữ của Cố Âm Thành rất tốt, Hạ Nghiên luôn nhận thức được điều đó.
Cậu đến trường trung học số 2 không lâu, được chọn trúng ngay trong tiết thể dục, được chọn vào đội bóng rổ của trường, tuy rằng tài năng của cậu không tệ, đáng tiếc là khởi đầu quá muộn, chỉ có thể tiến vào đội hai.
Mỗi khi cô đi ngang qua sân bóng rổ từ tòa nhà giáo viên, có rất nhiều cô gái tụ tập để xem họ chơi bóng rổ.
Đôi khi, cô không thể không dừng lại để xem.
Ngày đó, đang là trận đấu bóng rổ của khối 12, lớp 4 của Cố Âm Thành và lớp 2 tranh đoạt quán quân của khối.
Năm cuối cấp bận rộn sắp tới, đây sẽ là lần cuối cùng họ đại diện cho lớp học tham gia một cuộc thi tương tự.
Tống Hằng lớp 2 là thành viên của đội bóng rổ của trường, trình độ của hai đội có thể nói là tương đương nhau.
Vào gần tối, sân bóng rổ đắm chìm trong ánh hoàng hôn, bóng người chạy nhảy được bao phủ bởi một tầng màu sắc của hoàng hôn.
Cố Âm Thành thân cao chân dài, ở trong đám người không ngừng chạy, rất chói mắt.
Cậu cúi xuống, hai tay chống trên đầu gối, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng rổ.
Mái tóc đen ngắn bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, cậu trực tiếp kéo vạt áo lên chà lau, lộ ra đường cong cơ bụng màu đồng hoàn mỹ, khiến cho các nữ sinh thét chói tai.
Vị trí của cậu là vị trí tiền đạo, thân hình khéo léo, nhiều lần đột phá bất ngờ trên sân bóng rổ, dẫn bóng lên rổ ghi bàn.
Ánh mắt Tống Hằng liếc qua một cái, đội viên lớp hai tăng cường phòng thủ với Cố Âm Thành, gắt gao kẹt lại vị trí dưới lưới bóng rổ.
Hai đội chơi đến bảy giây cuối cùng, lớp hai vẫn dẫn trước hai điểm, kiểm soát được bóng trong tay, mắt thấy trận đấu này lớp bốn sẽ thua.
Tính giờ đếm ngược sáu giây, một thành viên của lớp bốn đã giành được bóng từ lớp hai.
Đếm ngược năm giây, bóng đến tay Cố Âm Thành.
Đếm ngược bốn giây, Cố Âm Thành dẫn bóng dưới lưới rổ bị chặn lại.
Hạ Nghiên ma xui quỷ khiến ở phía sau đám người, cao giọng hô một câu.
“Cố Âm Thành, ném ba điểm.”
*Three point shot: ném vào mục tiêu từ ngoài vạch ba điểm và trúng đích trong một trận đấu bóng rổ.
Đám người tấp nập, sân bóng ồn ào, Cố Âm Thành đưa lưng về phía cô, thân thể hơi chấn động.
Đếm ngược còn ba giây, chân cậu giẫm lên vạch phân cách, nhảy ném.
Khớp xương rõ ràng cầm bóng rổ, ngón tay thon dài ra lực, ném lên trên, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
Hai giây đếm ngược, bóng rổ di chuyển trong không trung.
Đếm ngược một giây, bóng rổ nhảy vào rổ.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, ném ba điểm hoàn hảo, lớp 4 phản công vào phút chót, giành chức vô địch khối 12 với lợi thế 1 điểm.
Học sinh lớp 4 đồng loạt xông lên, vây quanh các thành viên của đội bóng rổ ở giữa. Trong đó, có nhiều người vây quanh bên cạnh Cố Âm Thành nhất.
“Cố Âm Thành, cậu tuyệt quá đi.”
“Cái ném ba điểm đó thật sự quá đẹp rồi.”
“Trận đấu cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp.”
Hạ Nghiên nhìn sân bóng náo nhiệt, bóng người di chuyển, nghĩ thầm thanh xuân của cô không thể có được, em trai cô ít nhất cũng phải có thể có được.
Bạch Vi cũng nằm trong số những người đó, cô là nữ sinh lớp 4 chói mắt nhất, mặc váy trắng, tóc dài ngang eo rủ xuống ra sau, đen bóng như một tấm lụa màu mực.
Cô nhẹ giọng kêu lên: “Cố Âm Thành, cho cậu nè.”
Bàn tay cô đưa ra, là khăn lông và bình nước ấm cho cậu.
Chu Khải ở phía sau Cố Âm Thành huýt sáo một tiếng vang dội, bắt đầu có người ồn ào, Bạch Vi cúi đầu, gương mặt trắng nấp đỏ bừng.
*
Nhân duyên phụ nữ của Cố Âm Thành rất tốt, Hạ Nghiên luôn nhận thức được điều đó.
Cậu đến trường trung học số 2 không lâu, được chọn trúng ngay trong tiết thể dục, được chọn vào đội bóng rổ của trường, tuy rằng tài năng của cậu không tệ, đáng tiếc là khởi đầu quá muộn, chỉ có thể tiến vào đội hai.
Mỗi khi cô đi ngang qua sân bóng rổ từ tòa nhà giáo viên, có rất nhiều cô gái tụ tập để xem họ chơi bóng rổ.
Đôi khi, cô không thể không dừng lại để xem.
Ngày đó, đang là trận đấu bóng rổ của khối 12, lớp 4 của Cố Âm Thành và lớp 2 tranh đoạt quán quân của khối.
Năm cuối cấp bận rộn sắp tới, đây sẽ là lần cuối cùng họ đại diện cho lớp học tham gia một cuộc thi tương tự.
Tống Hằng lớp 2 là thành viên của đội bóng rổ của trường, trình độ của hai đội có thể nói là tương đương nhau.
Vào gần tối, sân bóng rổ đắm chìm trong ánh hoàng hôn, bóng người chạy nhảy được bao phủ bởi một tầng màu sắc của hoàng hôn.
Cố Âm Thành thân cao chân dài, ở trong đám người không ngừng chạy, rất chói mắt.
Cậu cúi xuống, hai tay chống trên đầu gối, vẻ mặt chăm chú nhìn chằm chằm vào bóng rổ.
Mái tóc đen ngắn bị mồ hôi thấm ướt hơn phân nửa, cậu trực tiếp kéo vạt áo lên chà lau, lộ ra đường cong cơ bụng màu đồng hoàn mỹ, khiến cho các nữ sinh thét chói tai.
Vị trí của cậu là vị trí tiền đạo, thân hình khéo léo, nhiều lần đột phá bất ngờ trên sân bóng rổ, dẫn bóng lên rổ ghi bàn.
Ánh mắt Tống Hằng liếc qua một cái, đội viên lớp hai tăng cường phòng thủ với Cố Âm Thành, gắt gao kẹt lại vị trí dưới lưới bóng rổ.
Hai đội chơi đến bảy giây cuối cùng, lớp hai vẫn dẫn trước hai điểm, kiểm soát được bóng trong tay, mắt thấy trận đấu này lớp bốn sẽ thua.
Tính giờ đếm ngược sáu giây, một thành viên của lớp bốn đã giành được bóng từ lớp hai.
Đếm ngược năm giây, bóng đến tay Cố Âm Thành.
Đếm ngược bốn giây, Cố Âm Thành dẫn bóng dưới lưới rổ bị chặn lại.
Hạ Nghiên ma xui quỷ khiến ở phía sau đám người, cao giọng hô một câu.
“Cố Âm Thành, ném ba điểm.”
*Three point shot: ném vào mục tiêu từ ngoài vạch ba điểm và trúng đích trong một trận đấu bóng rổ.
Đám người tấp nập, sân bóng ồn ào, Cố Âm Thành đưa lưng về phía cô, thân thể hơi chấn động.
Đếm ngược còn ba giây, chân cậu giẫm lên vạch phân cách, nhảy ném.
Khớp xương rõ ràng cầm bóng rổ, ngón tay thon dài ra lực, ném lên trên, vẽ nên một đường cong hoàn mỹ.
Hai giây đếm ngược, bóng rổ di chuyển trong không trung.
Đếm ngược một giây, bóng rổ nhảy vào rổ.
Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, ném ba điểm hoàn hảo, lớp 4 phản công vào phút chót, giành chức vô địch khối 12 với lợi thế 1 điểm.
Học sinh lớp 4 đồng loạt xông lên, vây quanh các thành viên của đội bóng rổ ở giữa. Trong đó, có nhiều người vây quanh bên cạnh Cố Âm Thành nhất.
“Cố Âm Thành, cậu tuyệt quá đi.”
“Cái ném ba điểm đó thật sự quá đẹp rồi.”
“Trận đấu cuối cùng đã kết thúc tốt đẹp.”
Hạ Nghiên nhìn sân bóng náo nhiệt, bóng người di chuyển, nghĩ thầm thanh xuân của cô không thể có được, em trai cô ít nhất cũng phải có thể có được.
Bạch Vi cũng nằm trong số những người đó, cô là nữ sinh lớp 4 chói mắt nhất, mặc váy trắng, tóc dài ngang eo rủ xuống ra sau, đen bóng như một tấm lụa màu mực.
Cô nhẹ giọng kêu lên: “Cố Âm Thành, cho cậu nè.”
Bàn tay cô đưa ra, là khăn lông và bình nước ấm cho cậu.
Chu Khải ở phía sau Cố Âm Thành huýt sáo một tiếng vang dội, bắt đầu có người ồn ào, Bạch Vi cúi đầu, gương mặt trắng nấp đỏ bừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.