Chương 19:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
“Cố Âm Thành, em không cần đánh tráo khái niệm, sau mười tám tuổi thì sao?”
Cố Âm Thành cảm giác được thân hình mềm mại kia chợt rời đi, buồn bã mất mát, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Cậu im lặng một lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô thật sâu: “Đến lúc đó chị sẽ biết.”
Hạ Nghiên cười lạnh: “Biết cái gì? Biết em và Bạch Vi…”
“Không liên quan gì đến cậu ấy, chị đừng lôi cậu ấy vào.” Cố Âm Thành nhanh chóng ngắt lời cô.
Hạ Nghiên cắn môi dưới, bình tĩnh nhìn cậu, như thể đã nhận định cậu đang đánh Thái Cực với cô.
Cậu không cho phép cô nhắc tới Bạch Vi, là bởi vì sợ cô không khống chế được bản thân, nói ra những lời xúc phạm đến Bạch Vi sao?
Trong một khoảnh khắc như vậy, cô thực sự muốn nói điều gì đó.
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nhét mình trở lại cái khuôn kia một lần nữa, nhắc nhở bản thân không được vượt quá giới hạn.
Cố Âm Thành thở dài một tiếng, đột nhiên kéo tay cô lại.
“Rốt cuộc chị muốn sau mười tám tuổi em mới có thể yêu, hay là muốn em được chị cho phép mới có thể yêu đây?”
Hạ Nghiên chậm rãi lặp lại trong lòng, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của cậu: “Chị không độc đoán như vậy.”
Ngón cái Cố Âm Thành nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giọng nói khàn khàn: “Chị muốn ràng buộc em, lấy thân phận chị gái sao?”
Cậu dừng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô nói tiếp: “Hay là một người phụ nữ?”
Hạ Nghiên mở to mắt: “Em đang nói cái gì vậy?”
Cố Âm Thành tự giễu cười: “Chị còn chưa có cảm giác sao? Chưa đến lúc à?”
Hạ Nghiên bị những lời này làm chấn động, hất tay cậu ra, trực tiếp sờ lên trán cậu: “Em bị sốt? Nói vớ vẩn gì đó.”
Cố Âm Thành nâng cằm lên, cả gương mặt dán vào trong lòng bàn tay cô, cậu giống như một đứa trẻ, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
Cậu nhẹ giọng nỉ non: “Chị rõ ràng rất để ý mà, không phải sao?”
Hô hấp của cậu phả vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, ấm áp, làm lòng bàn tay cô nhiễm một lớp ẩm ướt, trái tim cũng mềm mại theo.
Hạ Nghiên bị ý tứ ỷ lại trong giọng nói của cậu mê hoặc, theo lời cậu hỏi tiếp: “… Để ý đến điều gì?”
Cố Âm Thành buông tay cô ra, ngẩng mặt lên trong tầm mắt nghi hoặc của cô, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn nhuộm một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Cả người Hạ Nghiên đều ngơ ngẩn, cũng là từ một năm nay, cô thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt Cố Âm Thành.
Dịu dàng và cưng chiều.
Cậu nhìn không giống như chị gái mình, mà là người yêu của cậu.
Chuông báo động trong lòng cô vang mạnh, đưa tay đè bả vai cậu lại, ý đồ đẩy cậu ra, lại bị cậu ôm cả người cô lên đùi.
“Em muốn làm gì?”
Cô gồng cánh tay, muốn kéo dài khoảng cách giữa họ, nhưng chỉ là phí công.
Cố Âm Thành một tay ôm cô, một tay nâng cằm cô lên.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, như hồ nước sâu tối, khóa chặt cô đến mức không dời tầm mắt được.
Cậu dùng tay chế trụ cằm cô, cúi đầu dùng sức hôn lên.
Nụ hôn này không nhẹ nhàng như ngày đó trong ký túc xá của cô, hơn nữa còn tràn ngập sự cướp đoạt.
Đôi môi cậu đè lên đôi môi cô chỉ trong giây lát, rồi nhanh chóng tách cô ra, thò lưỡi đi vào, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội suy nghĩ hay từ chối nào.
Hạ Nghiên còn đang vô cùng khiếp sợ, nhìn hàng mi thật dài của cậu khẽ nhíu lại, run rẩy trên gò má cô.
Cậu hôn đến nóng bỏng lại xâm nhập, chiếc lưỡi dài mềm mại di chuyển trong khoang miệng cô, cuốn đầu lưỡi cô lại, khuấy đảo một chỗ, nhiệt liệt làm cho cô gần như không thở nổi.
Hai tay cậu cũng ôm chặt lấy cô, vòng cả người cô trên đùi mình.
*
“Cố Âm Thành, em không cần đánh tráo khái niệm, sau mười tám tuổi thì sao?”
Cố Âm Thành cảm giác được thân hình mềm mại kia chợt rời đi, buồn bã mất mát, trong lòng nhẹ nhàng thở dài.
Cậu im lặng một lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt cô thật sâu: “Đến lúc đó chị sẽ biết.”
Hạ Nghiên cười lạnh: “Biết cái gì? Biết em và Bạch Vi…”
“Không liên quan gì đến cậu ấy, chị đừng lôi cậu ấy vào.” Cố Âm Thành nhanh chóng ngắt lời cô.
Hạ Nghiên cắn môi dưới, bình tĩnh nhìn cậu, như thể đã nhận định cậu đang đánh Thái Cực với cô.
Cậu không cho phép cô nhắc tới Bạch Vi, là bởi vì sợ cô không khống chế được bản thân, nói ra những lời xúc phạm đến Bạch Vi sao?
Trong một khoảnh khắc như vậy, cô thực sự muốn nói điều gì đó.
Nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại, nhét mình trở lại cái khuôn kia một lần nữa, nhắc nhở bản thân không được vượt quá giới hạn.
Cố Âm Thành thở dài một tiếng, đột nhiên kéo tay cô lại.
“Rốt cuộc chị muốn sau mười tám tuổi em mới có thể yêu, hay là muốn em được chị cho phép mới có thể yêu đây?”
Hạ Nghiên chậm rãi lặp lại trong lòng, nghiền ngẫm ý tứ trong lời nói của cậu: “Chị không độc đoán như vậy.”
Ngón cái Cố Âm Thành nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay cô, giọng nói khàn khàn: “Chị muốn ràng buộc em, lấy thân phận chị gái sao?”
Cậu dừng lại, nghiêm túc nhìn vào mắt cô nói tiếp: “Hay là một người phụ nữ?”
Hạ Nghiên mở to mắt: “Em đang nói cái gì vậy?”
Cố Âm Thành tự giễu cười: “Chị còn chưa có cảm giác sao? Chưa đến lúc à?”
Hạ Nghiên bị những lời này làm chấn động, hất tay cậu ra, trực tiếp sờ lên trán cậu: “Em bị sốt? Nói vớ vẩn gì đó.”
Cố Âm Thành nâng cằm lên, cả gương mặt dán vào trong lòng bàn tay cô, cậu giống như một đứa trẻ, lộ ra vẻ mặt yếu ớt.
Cậu nhẹ giọng nỉ non: “Chị rõ ràng rất để ý mà, không phải sao?”
Hô hấp của cậu phả vào lòng bàn tay trắng nõn của cô, ấm áp, làm lòng bàn tay cô nhiễm một lớp ẩm ướt, trái tim cũng mềm mại theo.
Hạ Nghiên bị ý tứ ỷ lại trong giọng nói của cậu mê hoặc, theo lời cậu hỏi tiếp: “… Để ý đến điều gì?”
Cố Âm Thành buông tay cô ra, ngẩng mặt lên trong tầm mắt nghi hoặc của cô, gương mặt tuấn tú dưới ánh đèn nhuộm một tầng ánh sáng màu vàng nhạt.
Cả người Hạ Nghiên đều ngơ ngẩn, cũng là từ một năm nay, cô thường xuyên nhìn thấy vẻ mặt như vậy trên khuôn mặt Cố Âm Thành.
Dịu dàng và cưng chiều.
Cậu nhìn không giống như chị gái mình, mà là người yêu của cậu.
Chuông báo động trong lòng cô vang mạnh, đưa tay đè bả vai cậu lại, ý đồ đẩy cậu ra, lại bị cậu ôm cả người cô lên đùi.
“Em muốn làm gì?”
Cô gồng cánh tay, muốn kéo dài khoảng cách giữa họ, nhưng chỉ là phí công.
Cố Âm Thành một tay ôm cô, một tay nâng cằm cô lên.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, như hồ nước sâu tối, khóa chặt cô đến mức không dời tầm mắt được.
Cậu dùng tay chế trụ cằm cô, cúi đầu dùng sức hôn lên.
Nụ hôn này không nhẹ nhàng như ngày đó trong ký túc xá của cô, hơn nữa còn tràn ngập sự cướp đoạt.
Đôi môi cậu đè lên đôi môi cô chỉ trong giây lát, rồi nhanh chóng tách cô ra, thò lưỡi đi vào, hoàn toàn không cho cô bất kỳ cơ hội suy nghĩ hay từ chối nào.
Hạ Nghiên còn đang vô cùng khiếp sợ, nhìn hàng mi thật dài của cậu khẽ nhíu lại, run rẩy trên gò má cô.
Cậu hôn đến nóng bỏng lại xâm nhập, chiếc lưỡi dài mềm mại di chuyển trong khoang miệng cô, cuốn đầu lưỡi cô lại, khuấy đảo một chỗ, nhiệt liệt làm cho cô gần như không thở nổi.
Hai tay cậu cũng ôm chặt lấy cô, vòng cả người cô trên đùi mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.