Chương 9:
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
“Em nhìn chị làm gì?” Hạ Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
Cố Âm Thành không trả lời, mím môi, quay đầu về phía màn hình.
Cả trái tim Hạ Nghiên đều rối loạn, cũng nhìn không nổi nữa, dưới bầu không khí này, hai người dùng chung một tấm chăn cũng thật sự là quái dị rồi.
Cô im lặng đưa tay ra, muốn kéo toàn bộ chăn lại.
Đột nhiên, bàn tay của cô cứng lại, hình như cô đang chạm phải thứ gì đó.
Ở giữa hai chân của Cố Âm Thành, vừa cứng vừa nóng.
Hạ Nghiên nhớ tới, mấy lời nói đó trong nhóm, học sinh trung học mười tám tuổi cứng như kim cương.
Đó là cái đó… Của cậu.
Cậu cứng đến quá mức.
Lòng bàn tay Hạ Nghiên khép lại ở đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng, thô dài, gắng chịu của cậu.
Lòng bàn tay cô cũng bị chọc vào, tròn tròn, là quy đầu của cậu.
Hạ Nghiên mở to hai mắt, tay dùng sức rút ra, nắm chặt tấm thảm mỏng trước người.
Trái tim cô giống như muốn nhảy lên cổ họng, trong tai toàn là tiếng tim đập, bùm bùm, chấn động đến màng nhĩ đau nhói.
Cô biết rằng mấy cậu trai trẻ không có khả năng tự chủ tốt, nhưng công bằng mà nói, quy mô của bộ phim này thực sự không quá trớn.
Vì cái gì, Cố Âm Thành dễ dàng bị khiêu khích như vậy?
Trước kia, tại sao cô không phát hiện ra mặt này của Cố Âm Thành chứ?
Ánh mắt hai người cuối cùng cũng chạm vào nhau, cô kinh hoảng thất thố, mà cậu thì sâu thẳm tối tăm.
“Chị…”
Cậu cúi đầu gọi cô một tiếng, giọng nói khàn khàn, gương mặt đỏ bừng, cứ như đang dốc sức đè nén điều gì đó.
Ánh mắt Hạ Nghiên thoáng cái mở to, tựa như nai con kinh hãi trong rừng núi, tràn đầy bàng hoàng.
Rõ ràng cô lớn hơn cậu bốn tuổi, giờ phút này lại là cô càng thêm bối rối hơn.
Trong tầm mắt Cố Âm Thành, gương mặt hồng hào của cô hiện lên màu sắc động tình.
Cô vừa mới tẩy trang, qua loa vỗ vỗ quy trình chăm sóc da cơ bản, khuôn mặt trơn bóng không son phấn, chỉ bôi một lớp son dưỡng môi ô liu mỏng trên miệng.
Đôi môi phấn nộn, vừa mềm vừa bóng, như đang chờ đợi có người đến hái lượm.
Nam nữ chính trên màn hình đã lăn lên giường, thân hình trần trụi không ngừng quấn quýt, tiếng rên rỉ cao ngất xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.
Hô hấp của hai người bỗng chốc đều dồn dập.
Hạ Nghiên nhìn lồng ngực của Cố Âm Thành không ngừng phập phồng, ánh mắt cậu cũng càng thêm thâm trầm.
Cô đã yêu một lần hồi đại học, là một đàn anh cao ráo, con người rất ôn tồn lễ độ.
Họ cũng từng dưới trăng trước hoa, yêu nhau rất mật thiết, nhưng vì cô phản kháng nên đến đó là dừng, chỉ đến bước hôn môi kia.
Khi cô còn đang rối rắm khi nào thì hiến thân, đàn anh đã không kiềm chế được tìm cô đàn em mới vào trường, sạch sẽ gọn gàng bỏ rơi cô.
Trận yêu đương đó không bệnh mà chết, cô cũng không có quá nhiều thương tâm, ngược lại cảm thấy đối với ảo tưởng tình yêu nào đó, bị vô tình chọc thủng.
Mãi đến năm cuối thực tập đại học, Cố Âm Thành, em trai ruột của cô, bất ngờ xông vào cuộc sống của cô.
Vào thời điểm đó, cô không biết rằng cậu sẽ mang lại những thay đổi to lớn cho cuộc sống của cô.
Thậm chí, khắc cốt ghi tâm.
Nửa sáng nửa tối, Cố Âm Thành lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
Khuôn mặt tuấn mỹ đều chảy ra mồ hôi mịn, tóc đen hai bên thái dương đều ướt đẫm, mang đến hơi thở của thiếu niên sau khi vận động.
Cho dù rời khỏi huyện Diệp lâu như vậy, mỗi ngày cậu vẫn dậy sớm, đến trường một mình để tập thể dục, vóc người vẫn duy trì cân đối.
Khi cô định thần lại, Cố Âm Thành vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
*
“Em nhìn chị làm gì?” Hạ Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
Cố Âm Thành không trả lời, mím môi, quay đầu về phía màn hình.
Cả trái tim Hạ Nghiên đều rối loạn, cũng nhìn không nổi nữa, dưới bầu không khí này, hai người dùng chung một tấm chăn cũng thật sự là quái dị rồi.
Cô im lặng đưa tay ra, muốn kéo toàn bộ chăn lại.
Đột nhiên, bàn tay của cô cứng lại, hình như cô đang chạm phải thứ gì đó.
Ở giữa hai chân của Cố Âm Thành, vừa cứng vừa nóng.
Hạ Nghiên nhớ tới, mấy lời nói đó trong nhóm, học sinh trung học mười tám tuổi cứng như kim cương.
Đó là cái đó… Của cậu.
Cậu cứng đến quá mức.
Lòng bàn tay Hạ Nghiên khép lại ở đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được hình dáng, thô dài, gắng chịu của cậu.
Lòng bàn tay cô cũng bị chọc vào, tròn tròn, là quy đầu của cậu.
Hạ Nghiên mở to hai mắt, tay dùng sức rút ra, nắm chặt tấm thảm mỏng trước người.
Trái tim cô giống như muốn nhảy lên cổ họng, trong tai toàn là tiếng tim đập, bùm bùm, chấn động đến màng nhĩ đau nhói.
Cô biết rằng mấy cậu trai trẻ không có khả năng tự chủ tốt, nhưng công bằng mà nói, quy mô của bộ phim này thực sự không quá trớn.
Vì cái gì, Cố Âm Thành dễ dàng bị khiêu khích như vậy?
Trước kia, tại sao cô không phát hiện ra mặt này của Cố Âm Thành chứ?
Ánh mắt hai người cuối cùng cũng chạm vào nhau, cô kinh hoảng thất thố, mà cậu thì sâu thẳm tối tăm.
“Chị…”
Cậu cúi đầu gọi cô một tiếng, giọng nói khàn khàn, gương mặt đỏ bừng, cứ như đang dốc sức đè nén điều gì đó.
Ánh mắt Hạ Nghiên thoáng cái mở to, tựa như nai con kinh hãi trong rừng núi, tràn đầy bàng hoàng.
Rõ ràng cô lớn hơn cậu bốn tuổi, giờ phút này lại là cô càng thêm bối rối hơn.
Trong tầm mắt Cố Âm Thành, gương mặt hồng hào của cô hiện lên màu sắc động tình.
Cô vừa mới tẩy trang, qua loa vỗ vỗ quy trình chăm sóc da cơ bản, khuôn mặt trơn bóng không son phấn, chỉ bôi một lớp son dưỡng môi ô liu mỏng trên miệng.
Đôi môi phấn nộn, vừa mềm vừa bóng, như đang chờ đợi có người đến hái lượm.
Nam nữ chính trên màn hình đã lăn lên giường, thân hình trần trụi không ngừng quấn quýt, tiếng rên rỉ cao ngất xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề.
Hô hấp của hai người bỗng chốc đều dồn dập.
Hạ Nghiên nhìn lồng ngực của Cố Âm Thành không ngừng phập phồng, ánh mắt cậu cũng càng thêm thâm trầm.
Cô đã yêu một lần hồi đại học, là một đàn anh cao ráo, con người rất ôn tồn lễ độ.
Họ cũng từng dưới trăng trước hoa, yêu nhau rất mật thiết, nhưng vì cô phản kháng nên đến đó là dừng, chỉ đến bước hôn môi kia.
Khi cô còn đang rối rắm khi nào thì hiến thân, đàn anh đã không kiềm chế được tìm cô đàn em mới vào trường, sạch sẽ gọn gàng bỏ rơi cô.
Trận yêu đương đó không bệnh mà chết, cô cũng không có quá nhiều thương tâm, ngược lại cảm thấy đối với ảo tưởng tình yêu nào đó, bị vô tình chọc thủng.
Mãi đến năm cuối thực tập đại học, Cố Âm Thành, em trai ruột của cô, bất ngờ xông vào cuộc sống của cô.
Vào thời điểm đó, cô không biết rằng cậu sẽ mang lại những thay đổi to lớn cho cuộc sống của cô.
Thậm chí, khắc cốt ghi tâm.
Nửa sáng nửa tối, Cố Âm Thành lẳng lặng nhìn cô hồi lâu.
Khuôn mặt tuấn mỹ đều chảy ra mồ hôi mịn, tóc đen hai bên thái dương đều ướt đẫm, mang đến hơi thở của thiếu niên sau khi vận động.
Cho dù rời khỏi huyện Diệp lâu như vậy, mỗi ngày cậu vẫn dậy sớm, đến trường một mình để tập thể dục, vóc người vẫn duy trì cân đối.
Khi cô định thần lại, Cố Âm Thành vẫn không nhúc nhích nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.