Chương 22: Em không thể đợi thêm được nữa
Nhiên Dư
17/09/2024
Editor: Gypsy
*
Bước chân của cậu cứ như vậy dừng lại trong dòng người.
Chu Khải quay đầu lại hỏi cậu: “Hứa với ai? Ba mẹ à?”
Đây là lần đầu tiên họ thảo luận đề tài tiếp cận gia đình của Cố Âm Thành, trước kia cậu vẫn cố ý lảng tránh vấn đề này.
Chu Khải thừa nhận, cậu vẫn có chút hiếu kỳ.
Cố Âm Thành thấp giọng nói một câu: “Cậu đi trước đi.”
Chu Khải hỏi: “Sao vậy?”
Cố Âm Thành dựa vào tường ngoài hành lang, nhìn điện thoại di động, ngón tay vẫn không nhúc nhích.
“Tôi còn vài chuyện cần phải làm.”
Hạ Nghiên cùng đồng nghiệp ăn cơm xong ở căng tin trường học rồi trở về ký túc xá một mình.
Ký túc xá hơi nóng, không có lắp điều hòa, chỉ có một cây quạt treo tường.
Đầu tiên cô đi vào phòng tắm để rửa mặt, sau đó vừa đi về phòng ngủ, vừa chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, sắc mặt chợt thay đổi, bởi vì cô phát hiện một người đàn ông đang đứng sau rèm cửa.
Nhưng trái tim hăm hở của cô rất nhanh lại ổn định, bởi vì cô nhận ra đôi giày kia, là của Cố Âm Thành.
“Cố Âm Thành.” Cô nhẹ nhàng gọi cậu.
Tay cậu lưu loát vén lên, cậu như có điều suy nghĩ mà ngước mắt nhìn cô.
“Em không nên tới đây, em nên về nhà đi.”
Giọng Hạ Nghiên có chút lãnh đạm, điều này khiến cho toàn bộ trái tim Cố Âm Thành đều nhấc lên.
“Chị có thể nói cho em biết không…” cậu từng bước một đến gần cô, cho đến khi đứng trước mặt cô.
“… Làm sao có thể từ chối chị đây?” cậu nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói xong.
“Chúng ta là chị em, không thể có quan hệ như vậy.”
Hạ Nghiên nhíu mày, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cậu: “Có phải em hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Em không có hiểu lầm.”
Màn hình điện thoại di động trong túi quần của cậu vẫn đang dừng lại ngay blog của Hạ Nghiên.
Cuối cùng Hạ Nghiên đã đăng bài blog đầu tiên, về cậu.
Kể từ mùa xuân này, cậu đã trở lại thế giới cũ của họ, blog này cũng đã được duy trì từ nhiều năm trước.
Thế nhưng trước khi cậu quay lại, tất cả các bài trong đó đều là nội dung chi tiết về cậu và Hạ Nghiên.
Chỉ có cậu, không có ai khác.
Một tháng sau khi Hạ Nghiên qua đời, cậu mới phát hiện ra blog này, lúc ấy nó được đặt tên là Nửa Quả Cam.
Gương mặt cô gần trong gang tấc.
Khuôn mặt trắng nõn dính đầy nước trong suốt, từng giọt từng giọt từ chân tóc từ từ nhỏ xuống, dưới ánh sáng mông lung, những sợi tóc nhỏ kia nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, lông mi cong vút nhướng lên, hơi run rẩy.
“Tối qua… Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn sao?” Cố Âm Thành nghiêng đầu cười.
Bí mật của Hạ Nghiên cậu đều biết, mà bí mật của cậu cô sẽ không biết được.
“Hạ Nghiên, đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn, là sự mong đợi của chị.” cậu ôm cô vào lòng: “Tha thứ cho em sau đó mới hiểu rõ mọi chuyện.”
“Em đang nói bậy gì đó?” Hạ Nghiên trong lòng nhảy dựng lên, cố gắng muốn thoát khỏi cậu.
“Em vẫn luôn đợi, đợi ngày em tròn mười tám tuổi, biến chị thành của em, nhưng thái độ chị như gần như xa như vậy…”
Cậu dừng lại, lại nói: “Thật xin lỗi, em không thể đợi thêm được nữa.”
Hạ Nghiên nghe vậy cả kinh, động tác giãy dụa càng lớn hơn, hai người trong giằng co hỗn loạn, trực tiếp ngã xuống chiếc giường nhỏ hẹp kia.
Thân hình hai người kề sát vào nhau, cái nóng mùa hè khiến cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
“Cố Âm Thành, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, tôi là chị ruột của cậu đấy.” Hạ Nghiên cố gắng đẩy cậu ra.
“Em biết, em sẽ không ép buộc chị.”
*
Bước chân của cậu cứ như vậy dừng lại trong dòng người.
Chu Khải quay đầu lại hỏi cậu: “Hứa với ai? Ba mẹ à?”
Đây là lần đầu tiên họ thảo luận đề tài tiếp cận gia đình của Cố Âm Thành, trước kia cậu vẫn cố ý lảng tránh vấn đề này.
Chu Khải thừa nhận, cậu vẫn có chút hiếu kỳ.
Cố Âm Thành thấp giọng nói một câu: “Cậu đi trước đi.”
Chu Khải hỏi: “Sao vậy?”
Cố Âm Thành dựa vào tường ngoài hành lang, nhìn điện thoại di động, ngón tay vẫn không nhúc nhích.
“Tôi còn vài chuyện cần phải làm.”
Hạ Nghiên cùng đồng nghiệp ăn cơm xong ở căng tin trường học rồi trở về ký túc xá một mình.
Ký túc xá hơi nóng, không có lắp điều hòa, chỉ có một cây quạt treo tường.
Đầu tiên cô đi vào phòng tắm để rửa mặt, sau đó vừa đi về phòng ngủ, vừa chậm rãi cởi cúc áo sơ mi.
Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại, sắc mặt chợt thay đổi, bởi vì cô phát hiện một người đàn ông đang đứng sau rèm cửa.
Nhưng trái tim hăm hở của cô rất nhanh lại ổn định, bởi vì cô nhận ra đôi giày kia, là của Cố Âm Thành.
“Cố Âm Thành.” Cô nhẹ nhàng gọi cậu.
Tay cậu lưu loát vén lên, cậu như có điều suy nghĩ mà ngước mắt nhìn cô.
“Em không nên tới đây, em nên về nhà đi.”
Giọng Hạ Nghiên có chút lãnh đạm, điều này khiến cho toàn bộ trái tim Cố Âm Thành đều nhấc lên.
“Chị có thể nói cho em biết không…” cậu từng bước một đến gần cô, cho đến khi đứng trước mặt cô.
“… Làm sao có thể từ chối chị đây?” cậu nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng nói xong.
“Chúng ta là chị em, không thể có quan hệ như vậy.”
Hạ Nghiên nhíu mày, tránh đi ánh mắt nóng bỏng của cậu: “Có phải em hiểu lầm gì đó rồi không?”
“Em không có hiểu lầm.”
Màn hình điện thoại di động trong túi quần của cậu vẫn đang dừng lại ngay blog của Hạ Nghiên.
Cuối cùng Hạ Nghiên đã đăng bài blog đầu tiên, về cậu.
Kể từ mùa xuân này, cậu đã trở lại thế giới cũ của họ, blog này cũng đã được duy trì từ nhiều năm trước.
Thế nhưng trước khi cậu quay lại, tất cả các bài trong đó đều là nội dung chi tiết về cậu và Hạ Nghiên.
Chỉ có cậu, không có ai khác.
Một tháng sau khi Hạ Nghiên qua đời, cậu mới phát hiện ra blog này, lúc ấy nó được đặt tên là Nửa Quả Cam.
Gương mặt cô gần trong gang tấc.
Khuôn mặt trắng nõn dính đầy nước trong suốt, từng giọt từng giọt từ chân tóc từ từ nhỏ xuống, dưới ánh sáng mông lung, những sợi tóc nhỏ kia nhìn thấy đặc biệt rõ ràng.
Cô ngẩng đầu nhìn cậu, lông mi cong vút nhướng lên, hơi run rẩy.
“Tối qua… Chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn sao?” Cố Âm Thành nghiêng đầu cười.
Bí mật của Hạ Nghiên cậu đều biết, mà bí mật của cậu cô sẽ không biết được.
“Hạ Nghiên, đây không phải là tai nạn ngoài ý muốn, là sự mong đợi của chị.” cậu ôm cô vào lòng: “Tha thứ cho em sau đó mới hiểu rõ mọi chuyện.”
“Em đang nói bậy gì đó?” Hạ Nghiên trong lòng nhảy dựng lên, cố gắng muốn thoát khỏi cậu.
“Em vẫn luôn đợi, đợi ngày em tròn mười tám tuổi, biến chị thành của em, nhưng thái độ chị như gần như xa như vậy…”
Cậu dừng lại, lại nói: “Thật xin lỗi, em không thể đợi thêm được nữa.”
Hạ Nghiên nghe vậy cả kinh, động tác giãy dụa càng lớn hơn, hai người trong giằng co hỗn loạn, trực tiếp ngã xuống chiếc giường nhỏ hẹp kia.
Thân hình hai người kề sát vào nhau, cái nóng mùa hè khiến cả hai đều ướt đẫm mồ hôi.
“Cố Âm Thành, cậu không thể đối xử với tôi như vậy được, tôi là chị ruột của cậu đấy.” Hạ Nghiên cố gắng đẩy cậu ra.
“Em biết, em sẽ không ép buộc chị.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.