Chương 33
Trang Ruby
12/03/2023
Nghe Quân nói tôi lại càng xúc động khóc lớn hơn. Sau đó anh bế tôi lên đi thẳng vào trong xe. Trên xe lúc này đã có tài xế chờ sẵn, trên đường đi anh vẫn nắm chặt lấy tay tôi không buông. Anh chủ động để đầu tôi dựa vào vai anh. Đã rất lâu rồi tôi không được dựa vào bờ vai vững chắc này, mùi hương nước hoa quen thuộc xộc vào hai hốc mũi khiến tâm tình tôi dịu hẳn xuống. Sau đó không biết vì mệt quá hay vì khoảnh khắc này quá đỗi bình yên nên tôi đã nhanh chóng thiếp vào giấc ngủ. Tôi không biết mình thiếp đi bao lâu, đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong một căn phòng rất rộng lớn. Tôi đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn xung quanh căn phòng, thiết kế hiện đại sang trọng, chợt nhận ra đây là nhà của Quân. Tôi vội vàng ngồi dậy, khắp người ê ẩm đau nhức. Nếu như hôm nay Quân mà không đến kịp thì tôi không biết người tôi còn bị bầm dập cỡ nào. Tự nhiên tôi cảm thấy cái nghề dạy học của mình sao mà vất vả gian truân quá đỗi, từ ngày ra trường đi dạy cứ hết chuyện này tới chuyện khác kéo đến, mà toàn là chuyện oan ức. Nói đến oan ức tôi mới nhớ ra, trong lúc mấy người kia đánh chửi tôi thì tôi có nghe mấy người phụ huynh nói về clip cướp chồng bạn thân. Nghĩ vậy cả người tôi khẽ run lên, vội vàng đi tìm điện thoại. Đầu tiên là tôi mở trên Facebook, quả nhiên clip hot nên là khi tôi vừa mở ra đã thấy tràn lan hình ảnh của tôi và cái Ngân trước cổng trường. Trong clip kia là cảnh cái Ngân van xin tôi buông tha cho chồng nó để gia đình nó được bình yên nhưng tôi đã phũ phàng từ chối. Có một số từ tôi nói còn bị bóp méo âm thanh khiến nó càng trở nên trầm trọng. Tôi xem xong clip mà run cả người, nhất là khi đọc bình luận họ chửi tôi rất nhiều, chửi tôi mặt dày trơ trẽn, chửi tôi là con giáp thứ 13 khốn nạn, chửi tôi là hồ ly tinh, chửi tôi là thứ trà thiu bẩn thỉu. Còn bình luận về cái Ngân, họ dành hết những lời khen về nhan sắc và sự cảm thông, an ủi, yêu thương dành cho nó. Tôi càng đọc càng thấy khó thở không chịu nổi, từ đỉnh đầu như có nhát búa giáng mạnh một cái đầy đau đớn, cảm giác như cả thế giới sụp đổ dưới chân mình, họ coi tôi là một con khốn nạn cướp chồng bạn thân. Cảm giác này thật kinh khủng, kinh khủng đến nỗi tôi không sao chấp nhận nổi. Tôi chỉ muốn bằng cách nào đó tôi phải nói cho tất cả mọi người biết rằng “ tôi không cướp chồng ai cả, là cái Ngân cướp của tôi trước”. Vừa uất ức vừa sợ hãi khiến nước mắt tôi tuôn trào khỏi bờ mi.
Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên, Quân tay cầm một ly gì đó từ ngoài cửa bước vào. Quân nhìn thấy tôi khóc vội vàng đặt chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã chủ động đưa tay chạm nhẹ khoé mi, lau đi những giọt nước mắt, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Sao thế? Còn đau lắm à?
Tôi nhìn anh, liên tục lắc đầu, cổ họng nghẹn lại không nói lên lời. Không phải vì đau đớn mà vì uất ức và tủi nhục. Quân thấy vậy lại nói tiếp:
– Đừng khóc…ngoan…nín đi!
Quân nói thế nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng khóc được, trong dòng nước mắt giọng tôi lạc đi:
– Clip của tôi và cái Ngân ở…
Khi tôi còn chưa nói hết câu thì Quân đã tiếp lời:
– Đừng lo, em còn có tôi. Trong chiều nay mọi thứ sẽ ổn thôi. Mọi người sẽ biết hết bộ mặt thật của cô ta.
– Anh nói vậy là sao?
– Em tin tôi không?
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ánh mắt dịu dàng và đầy kiên định. Ai thì tôi có thể không tin chứ riêng anh tôi chắc chắn phải tin rồi. Con người anh từ trước đến giờ không bao giờ nói suông, những lời anh nói phải làm được anh mới nói. Tôi gật nhẹ đầu đáp:
– Tôi tin!
– Tin tôi thì em đừng khóc nữa. Nhìn thấy em khóc, tôi đau!
Hai từ “tôi đau” được Quân phát ra rất tự nhiên, tự nhiên đến mức nghe cái là biết nó xuất phát từ đáy lòng anh chứ không phải giả tạo. Tôi nghe xong tim bất chợt đập những nhịp hạnh phúc dịu dàng. Thế nhưng tôi vẫn rất ngỡ ngàng, không biết sao mới có một ngày thôi nhưng thái độ của anh đối xử với tôi đã khác hoàn toàn, cứ như anh của ngày hôm qua và ngày hôm nay là hai con người khác nhau, có giống thì chỉ giống nhau ở cái ngoại hình này thôi.
Quân thấy tôi ngơ ngác, khoé môi anh khẽ nở ra nụ cười nhẹ, anh hỏi:
– Em làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Tôi buột miệng đáp:
– Tôi đang không biết người trước mặt tôi phải anh không nữa.
– Ngốc, không phải tôi thì là ai.
– Tại….
Quân cắt ngang:
– Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi. Hà Tiểu Nhi, sao em ngốc quá vậy?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, miệng lắp lắp:
– Biết? Biết gì cơ?
– Em còn định giấu tôi đến bao giờ? Chuyện thỏa thuận giữa em và bố tôi.
Tôi ngơ ngẩn cả người, tôi không biết sao Quân lại biết chuyện này. Trong lúc đầu óc tôi còn đang trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì thì anh bất ngờ kéo tôi ôm chặt vào lòng mình, giọng nói hơi lạc đi, dường như anh cũng đang rất nghẹn ngào:
– Em thật ngốc, làm người tốt không muốn lại cứ muốn làm người xấu. Từ giờ, không cho phép em làm vậy nữa!
Lần này lý trí của tôi đã không thắng nổi con tim. Tôi mặc kệ tất cả mà bất động trong vòng tay của anh. Tôi và anh lặng yên không ai nói với ai thêm câu gì nữa. Ở khoảng cách gần như này tôi có thể nghe rõ từng nhịp tim anh đang đập, cảm giác như bức tường khoảng cách của chúng tôi đã bị anh đập tan tành. Bên ngoài ánh mặt trời toả ánh nắng rực rỡ, khi chiếu vào căn phòng lại hoá thành thứ ánh sáng dịu nhẹ. Hoà vào đó là mùi hương nước hoa từ người anh tỏa ra phảng phất trong không khí, mùi hương này khiến tôi cực kỳ mê đắm. Tôi cảm giác như lạc vào câu chuyện tình yêu ấm áp, thế giới như thể chỉ tồn tại hai chúng tôi. Một lúc sau anh đưa tay chạm nhẹ lên tóc, nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc loà xoà trước mặt giắt gọn vào mang tai. Anh bảo:
– Em hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây, mọi chuyện cứ để anh lo. Còn cô ta, anh cũng đã đuổi ra khỏi nhà rồi, từ giờ sẽ không ai được phép làm tổn thương em đâu.
Nói xong Quân mới buông nhẹ tôi ra, rồi anh lấy cho tôi ly nước đặt trên bàn:
– Em uống đi, loại trà mà em thích nhất.
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
– Lion đâu anh?
– Thằng bé đang ở bên bà nội. Anh cũng muốn thằng bé sang đó một hai ngày để mình giải quyết dứt khoát mọi chuyện rồi đón thằng bé về.
– Anh đón thằng bé về chơi với em được không?
– Bây giờ việc của em là nghỉ ngơi. Đợi xong mọi chuyện anh sẽ đón con về cho em. Chịu không?
– Nhưng mà….
– Không nhưng nhị gì cả. Nằm xuống nghỉ ngơi cho anh!
Tôi vừa định lên tiếng thì điện thoại của anh reo lên. Anh nhìn tôi nói tiếp:
– Ngoan, nghe lời anh. Yên tâm ở đây, chờ anh về!
Nói rồi anh bước ra ngoài, tôi không nghe được tiếng anh nói, chỉ biết hình như việc gì đó rất quan trọng vì thái độ của anh rất gấp gáp. Tôi vì cơ thể vẫn còn rất mệt mỏi nên lại nằm xuống ngay sau đó. Tôi nằm suy nghĩ đủ điều, hết chuyện cái Huệ xảy thai đến chuyện clip kia. Dù đã được anh trấn an nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng. Những lời nói, những bình luận cứ ám ảnh trong đầu tôi mãi không thôi, tựa như những ngọn sóng lớn nhấn chìm tôi xuống lòng đại dương.
Buổi trưa Quân không ăn cơm nhà nên chỉ có mình tôi ăn. Nhìn mâm cơm toàn những món ăn ngon bổ dưỡng trước mặt nhưng tôi lại không có tâm trạng ăn nên chỉ gắp vài đũa là thôi. Đến chiều, tôi cảm thấy ở suốt trong phòng cũng chán nên xuống dưới đi dạo loanh quanh ngôi nhà một lượt. Khi tôi đang đứng trước bể cá Koi ngắm nghía thì một giọng nói vang lên:
– Mấy chị ơi cậu Quân đang ở họp báo nè. Hoá ra Lion không phải là con đẻ của cô Ngân à?
Tôi giật mình quay mặt về hướng phát ra giọng nói, thấy 3 người đang xúm xụm lại xem điện thoại. Vẻ mặt người nào người nấy đều bàng hoàng.
– Eo ơi cái cô Ngân này đáng sợ thế, mưu mô ghê.
– Đấy, ngay từ đầu tôi đã thấy cô ta là người giả tạo rồi. Mọi người không thấy trước mặt cậu Quân và bà thì cô ta tỏ ra hoà đồng với tụi mình, sau lưng thì khinh ra mặt đó à.
– Chuẩn, giờ nghiệp quật đáng lắm. Sau này xem còn vác mặt ra đường nhìn ai.
Nghe vậy tôi bần thần mất vài giây, đến khi bừng tỉnh vội vàng chạy về phòng lấy điện thoại ra xem. Đầu tiên tôi tìm kiếm tin tức trên google, thấy những thông tin về cuộc họp báo của Quân đã phủ kín. Có rất nhiều bài báo viết nhưng tôi không đọc mà nhấn xem video trực tiếp. Trong video Quân đã kể lại về chuyện tình yêu của tôi và anh, chuyện cái Ngân là bạn thân của tôi, chuyện anh bị tai nạn mất trí nhớ, chuyện cái Ngân cướp con của tôi nói dối là con của nó để lấy được Quân, chuyện nó lừa Quân là mối tình đầu của nó….Quân kể rất nhiều, phóng viên hỏi câu nào anh đều trả lời thẳng thắn câu đó, thậm chí anh còn công bố bản kết quả xét nghiệm ADN của tôi và Lion để chứng minh lần nữa rằng thằng bé mới là con của tôi sinh ra. Tôi thấy mọi người có mặt trong cuộc họp báo đều tỏ ra ngạc nhiên và sửng sốt vô cùng, cứ như vừa nghe được một chuyện lạ nhất trên đời. Kết thúc cuộc họp báo, Quân vẫn không quên khẳng định trước giờ chưa từng có tình cảm với cái Ngân, nếu không phải anh mất trí nhớ bị nó lừa, nếu không vì Lion thì anh sẽ không bao giờ lấy nó. Anh còn nói người con gái anh yêu duy nhất chỉ có Hà Tiểu Nhi, khi anh nói câu đó bằng giọng nói vô cùng kiên định và ánh mắt hết sức chân thành.
Sau đó tôi có vào Facebook, thông tin cuộc họp báo của Quân cũng phủ kín. Số lượt bình luận lên tới mấy chục ngàn. Tôi lướt xuống xem, lần này ngược lại với lúc sáng, toàn là bình luận chửi cái Ngân và thương tôi. Dường như khi nghe được hết thảy đầu đuôi câu chuyện và cảm giác uất ức bị nó dắt mũi khi sáng nên mọi người chửi rủa nó còn gay gắt hơn tôi gấp rất nhiều lần. Mọi người nói nó là quỷ đội lốt người, là yêu ma quỷ quái, là xúc vật, là thứ đàn bà khốn nạn số 2 thì không ai là số 1, là thứ mặt dày hơn mặt đường bê tông…có người còn nói nếu gặp nó ngoài đường phải ném trứng trộn với cứ* đáp thẳng vào mặt thì mới hả dạ. Tôi có vào Facebook cái Ngân xem thử, thấy nó đã khoá Facebook, chắc giờ này đang ở chỗ nào đó nhục và cay cú lắm. Đúng là ở đời, cười người hôm trước hôm sau người cười lại.
Cả người tôi lúc này nhẹ bẫng vì trút được tảng đá lớn trong lòng. Oan ức mà tôi phải chịu cuối cùng đã được giải oan. Điều tôi không thể ngờ rằng vì chuyện này mà Quân lại mở cuộc họp báo gấp trong ngày. Dù sao anh cũng là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, chuyện liên quan đến cá nhân khi đã công khai để người ta bàn bạc ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng tới cả công ty. Huống hồ anh trước giờ là người sống khép kín với dư luận, cuộc họp báo của anh mở ra hôm nay sẽ là chấn động lớn. Vậy mà anh đã bỏ mặc tất cả chỉ để bảo vệ tôi. Sống mũi tôi bất giác cay xè vì xúc động, ước gì ngay lúc này đây được ôm anh thật chặt và nói “ Cảm ơn anh vì tất cả”.
Từ lúc đó trở đi, tôi chờ đợi ngóng trông anh trở về mà cảm giác thời gian hôm nay kéo dài hơn bình thường. Tới tối tôi đang đứng ở ban công thì mới thấy ô tô của Quân về. Tôi định bụng chạy xuống hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, nhưng khi bàn chân đang bước trên bậc cầu thang thì một giọng nói vang lên khiến cả người tôi khựng lại. Cũng đã 5 năm trôi qua nhưng giọng nói này luôn ám ảnh trong đầu tôi khiến tôi còn nhớ rất rõ. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi đã khiến tôi không rét mà run. Đó là giọng nói của bố Quân, ông đến đây từ khi nào mà tôi không biết?
– Cuối cùng thì anh cũng về rồi. Sao tôi gọi anh không bắt máy?
– Bố đến tìm con có chuyện gì?
– Cuộc họp báo là thế nào?
– Bố biết rồi còn hỏi mấy câu thừa thãi đó làm gì?
– Anh giờ giỏi quá rồi, đủ lông đủ cánh để làm điều mình thích. Nhưng rốt cuộc anh còn nghĩ cho thể diện cái gia đình này nữa không hả? Anh định để người ta bàn tán về cái gia đình này, để người ta bôi tro trát trấu lên mặt tôi và cái dòng tộc này?
– Tất cả những chuyện này đều là hậu quả của bố để lại, bố còn trách ai.
Nghe anh nói vậy, có lẽ vì giận quá nên giọng nói của ông cũng run lên:
– Anh???
– Bố biết thừa con và cô ta không yêu thương gì nhau, nhưng nhân lúc con trai bố đang bị mất trí nhớ, bố đã tiếp tay cho cô ta bước vào cái gia đình này. Rốt cuộc cô ta đã làm những gì để được bố đồng ý vậy?
Sắc mặt ông thoáng chốc thay đổi, nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ ban đầu mà nói:
– Tôi nói cho anh biết,tuy cái con Ngân nó không tốt đẹp nhưng ít nhất cái gia cảnh nhà nó còn hơn gấp vạn lần cái đứa kia. Có loại con dâu vừa nghèo vừa từng dính vào nghi án g.i.ế.t người thì thà tôi để cái Ngân nó làm con dâu tôi còn hơn.
– Bố nói dối! Nhất định là cô ta đã nắm được thóp gì của bố ( Quân nói lớn)
– Anh đừng có suy diễn lung tung. Tóm lại là bây giờ nếu anh muốn yên ổn để tôi không truy cứu chuyện họp báo kia thì ngay lập tức chấm dứt quan hệ với cô ta.
Lời nói của ông dứt khoát giống như một hoàng đế ban thánh chỉ bắt buộc phải nghe theo. Nhưng sau đó giọng Quân lại càng mạnh mẽ và cứng rắn hơn:
– Đây là chuyện riêng của con, tốt nhất bố đừng can thiệp vào. Nếu như một lần nữa bố còn đến tìm cô ấy gây sức ép thì đừng trách con không nể tình cha con.
– Ý anh là gì? Anh định vì một đứa con gái mà đối đầu với tôi? Anh có còn coi tôi là bố anh nữa không?
– Vậy trong lòng ông tôi là cái gì? Một con rối để ông sắp đặt cuộc đời mình sao?
Quân vừa dứt lời, tiếng ho khan của ông vang lên, dường như ông đang rất tức giận.
– Mày??? Thật hỗn xược, mày có tin tao sẽ cho mất tất cả vì con đàn bà đó không?
– Ông nghĩ bây giờ ông còn lôi mấy cái đó ra để doạ được tôi à? Ông xem trong công ty, là ai đang nắm quyền điều hành chính?
– Mày giỏi rồi…giỏi quá rồi…bây giờ mày đủ lông đủ cánh nên không sợ ai nữa. Nhưng mày đừng tưởng vậy là bố mày sẽ không làm được gì mày. Khôn hồn thì chấm dứt với con bà đó, hàn gắn lại với cái Ngân trở về cuộc sống trước kia đi. Dù Lion không phải con cái Ngân nhưng nó cũng đã yêu thương chăm sóc cho thằng bé như là mẹ ruột còn gì. Con người phải biết đủ!
– Chỉ cần tôi sống ngày nào, thì không ai được phép bắt cô ấy rời xa tôi, cũng không ai được phép làm tổn thương cô ấy. Con người phải biết đủ nên ông cũng phải biết giới hạn của mình. Con nói thế là bố hiểu rồi đúng không bố?
Ông cau mày nhìn anh, khoé môi mấp máy một hồi không nói lên lời rồi cuối cùng mặt đỏ au rời đi. Tôi thấy Quân bước đi nên cũng ngay lập tức chạy về phòng, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì cả. Nhưng những câu nói của anh và bố anh cứ văng vẳng trong đầu tôi, buộc tôi phải suy nghĩ. Có vẻ như bố anh là người luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, lời ông nói ra như mệnh lệnh muốn người khác phải nghe theo. Mà anh thì là người có chính kiến, có lập trường riêng nên anh và ông không khác gì nước với lửa. Nước với lửa thì không thể dung hoà, nhưng anh lại là con trai ông, nói vứt bỏ không thể vứt bỏ được, còn phải chịu sự tác động của mối quan hệ cốt nhục tình thâm này. Tôi khẽ thở dài, xem ra con đường phía trước của chúng tôi còn rất nhiều thử thách và chông gai.
Trong lúc tôi còn đang thất thần nhìn về phía bầu trời suy nghĩ thì bất chợt có một vòng tay siết nhẹ lấy eo tôi từ phía sau, một nụ hôn đặt lên mấy sợi tóc loà xoà bên tai tôi, thì thầm nói:
– Đang đứng nhớ anh à?
Tôi giả vờ hỏi:
– Anh về khi nào vậy? Đã ăn cơm tối chưa?
– Anh vừa về. Chưa ăn vì để bụng ăn món khác.
Món khác mà anh nói tôi lờ mờ hiểu ra được đó là món gì, hai má bất giác đỏ bừng lên. Tôi khẽ xoay người lại nhìn anh, vô tình chạm vào ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cả người tôi cũng nóng theo.
Tôi vừa định mở miệng nói thì đôi môi anh đã đặt lên môi tôi, đầu lưỡi cuốn chặt có sức hấp dẫn khiến tôi không thể chối từ, chỉ có thể ôm chặt lấy lưng anh đáp lại.
Anh hôn tôi nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng hai bàn tay thì không yên phận một chút nào, những ngón tay trượt dài trên cơ thể tôi, mỗi nơi ngón tay ấy lướt qua đều như ngòi châm cho ngọn lửa dục vọng trong tôi bùng cháy. Sau đó anh đưa bàn tay nóng bỏng của mình kéo mạnh chiếc váy tôi đang mặc, hai đỉnh đồi thoát khỏi sự gò bó, rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, để mặc anh nắn bóp. Từng đợt khoái cảm dâng trào làm cho tôi không thể kìm chế được mà khẽ run rẩy.
Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, Quân bế tôi đi về phía chiếc giường, sau đó nằm đè lên người tôi. Nụ hôn của anh rơi xuống bờ vai tôi, gây cảm giác tê dại. Từ bờ vai anh di chuyển sang xương quai xanh rồi dừng lại ở bầu ngực căng tròn đang đập phập phồng hơi thở, chiếc miệng nóng bỏng ngậm chặt lấy núm hoa, thi thoảng anh còn cắn nhẹ núm hoa ấy khiến cả người tôi khẽ cong lên vì bị kích thích cực độ.
Một lúc rất lâu sau anh mới chịu buông tha nó ra khỏi, anh nhẹ nhàng thì thầm:
– Cởi giúp anh bộ quần áo.
Tôi nhìn anh, dù xấu hổ nhưng vẫn đưa tay giúp anh cởi từng khuy áo, thắt lưng rồi tới quần. Sau đó Quân bất ngờ cầm tay tôi đặt vào chỗ nóng bỏng của anh. Tôi xấu hổ định rụt tay về nhưng lại nghĩ anh là người đàn ông tôi yêu, tôi cũng không muốn che giấu tình cảm của mình. Có được tình yêu của anh đã là một sự hạnh phúc rồi. Tôi thả lỏng bàn tay ra, nắm nhẹ vật nóng bỏng kia, đầu ngón tay khẽ run lên, tim cũng bất giác đập thình thịch, cảm nhận được vật trong tay mình càng lúc càng cứng rắn, thậm chí những mạch máu trên đó cũng nổi lên cuồn cuộn, nhất là nghe được tiếng anh thở dốc làm máu trong tôi cơ thể tôi cũng như tăng dần nhiệt độ, cảm giác thẹn thùng đã bị sự hưng phấn dần thay thế.
Lúc này Quân dường như cũng sắp không chịu nổi, một khắc anh cũng không muốn trì hoãn. Những ngón tay anh trượt đường dài xuống bên dưới phần hạ thân của tôi, tách nhẹ cho đến khi ngón tay di chuyển vào sâu hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng kích thích ra vào theo từng nhịp điệu. Sự khiêu khích của anh làm lửa nóng và khát vọng trong tôi càng lúc càng bùng cháy, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy phóng túng, hai tay không tự chủ được đưa lên bờ vai anh nắm chặt.
Anh khẽ cười, sau đó kéo chân của tôi tách rộng ra hết cỡ rồi mạnh mẽ đâm vật nóng kia tiến thẳng vào nơi sâu thẳm nhất. Những lần cọ xát ra vào giữa hai cơ thể khiến phần thân dưới của tôi càng trở nên ướt rượt. Anh nhìn tôi, cất giọng khàn đục:
– Có đau không?
Thấy tôi lắc đầu, anh bắt đầu vận động mạnh hơn, đôi chân tôi yếu ớt lắc lư trên không trung. Những lần ra vào đến long trời lở đất như đưa cơ thể chúng tôi hoà vào làm một. Trên bức tường in bóng tôi và bóng anh, ngoài bầu trời ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống khe cửa. Lúc này đây đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi không còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ biết rằng đi cùng anh đoạn đường nào là hạnh phúc đoạn đường đó.
Quân nói:
– Nhi…anh yêu em!
Tôi mỉm cười đáp trả anh:
– Em cũng yêu anh.
– Anh thật sự hi vọng có kiếp sau, bởi vì kiếp này không đủ để anh yêu em!
– Em cũng vậy…
Đúng lúc này tiếng mở cửa vang lên, Quân tay cầm một ly gì đó từ ngoài cửa bước vào. Quân nhìn thấy tôi khóc vội vàng đặt chiếc ly xuống bàn rồi ngồi xuống bên cạnh tôi. Tôi chưa kịp lên tiếng thì anh đã chủ động đưa tay chạm nhẹ khoé mi, lau đi những giọt nước mắt, vẻ mặt lo lắng hỏi:
– Sao thế? Còn đau lắm à?
Tôi nhìn anh, liên tục lắc đầu, cổ họng nghẹn lại không nói lên lời. Không phải vì đau đớn mà vì uất ức và tủi nhục. Quân thấy vậy lại nói tiếp:
– Đừng khóc…ngoan…nín đi!
Quân nói thế nhưng tôi vẫn không thể nào ngừng khóc được, trong dòng nước mắt giọng tôi lạc đi:
– Clip của tôi và cái Ngân ở…
Khi tôi còn chưa nói hết câu thì Quân đã tiếp lời:
– Đừng lo, em còn có tôi. Trong chiều nay mọi thứ sẽ ổn thôi. Mọi người sẽ biết hết bộ mặt thật của cô ta.
– Anh nói vậy là sao?
– Em tin tôi không?
Tôi nhìn thẳng vào ánh mắt anh, ánh mắt dịu dàng và đầy kiên định. Ai thì tôi có thể không tin chứ riêng anh tôi chắc chắn phải tin rồi. Con người anh từ trước đến giờ không bao giờ nói suông, những lời anh nói phải làm được anh mới nói. Tôi gật nhẹ đầu đáp:
– Tôi tin!
– Tin tôi thì em đừng khóc nữa. Nhìn thấy em khóc, tôi đau!
Hai từ “tôi đau” được Quân phát ra rất tự nhiên, tự nhiên đến mức nghe cái là biết nó xuất phát từ đáy lòng anh chứ không phải giả tạo. Tôi nghe xong tim bất chợt đập những nhịp hạnh phúc dịu dàng. Thế nhưng tôi vẫn rất ngỡ ngàng, không biết sao mới có một ngày thôi nhưng thái độ của anh đối xử với tôi đã khác hoàn toàn, cứ như anh của ngày hôm qua và ngày hôm nay là hai con người khác nhau, có giống thì chỉ giống nhau ở cái ngoại hình này thôi.
Quân thấy tôi ngơ ngác, khoé môi anh khẽ nở ra nụ cười nhẹ, anh hỏi:
– Em làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?
Tôi buột miệng đáp:
– Tôi đang không biết người trước mặt tôi phải anh không nữa.
– Ngốc, không phải tôi thì là ai.
– Tại….
Quân cắt ngang:
– Tôi đã biết hết mọi chuyện rồi. Hà Tiểu Nhi, sao em ngốc quá vậy?
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, miệng lắp lắp:
– Biết? Biết gì cơ?
– Em còn định giấu tôi đến bao giờ? Chuyện thỏa thuận giữa em và bố tôi.
Tôi ngơ ngẩn cả người, tôi không biết sao Quân lại biết chuyện này. Trong lúc đầu óc tôi còn đang trống rỗng chẳng suy nghĩ được gì thì anh bất ngờ kéo tôi ôm chặt vào lòng mình, giọng nói hơi lạc đi, dường như anh cũng đang rất nghẹn ngào:
– Em thật ngốc, làm người tốt không muốn lại cứ muốn làm người xấu. Từ giờ, không cho phép em làm vậy nữa!
Lần này lý trí của tôi đã không thắng nổi con tim. Tôi mặc kệ tất cả mà bất động trong vòng tay của anh. Tôi và anh lặng yên không ai nói với ai thêm câu gì nữa. Ở khoảng cách gần như này tôi có thể nghe rõ từng nhịp tim anh đang đập, cảm giác như bức tường khoảng cách của chúng tôi đã bị anh đập tan tành. Bên ngoài ánh mặt trời toả ánh nắng rực rỡ, khi chiếu vào căn phòng lại hoá thành thứ ánh sáng dịu nhẹ. Hoà vào đó là mùi hương nước hoa từ người anh tỏa ra phảng phất trong không khí, mùi hương này khiến tôi cực kỳ mê đắm. Tôi cảm giác như lạc vào câu chuyện tình yêu ấm áp, thế giới như thể chỉ tồn tại hai chúng tôi. Một lúc sau anh đưa tay chạm nhẹ lên tóc, nhẹ nhàng vén gọn những sợi tóc loà xoà trước mặt giắt gọn vào mang tai. Anh bảo:
– Em hãy yên tâm nghỉ ngơi ở đây, mọi chuyện cứ để anh lo. Còn cô ta, anh cũng đã đuổi ra khỏi nhà rồi, từ giờ sẽ không ai được phép làm tổn thương em đâu.
Nói xong Quân mới buông nhẹ tôi ra, rồi anh lấy cho tôi ly nước đặt trên bàn:
– Em uống đi, loại trà mà em thích nhất.
Tôi nhìn anh, nhẹ giọng hỏi:
– Lion đâu anh?
– Thằng bé đang ở bên bà nội. Anh cũng muốn thằng bé sang đó một hai ngày để mình giải quyết dứt khoát mọi chuyện rồi đón thằng bé về.
– Anh đón thằng bé về chơi với em được không?
– Bây giờ việc của em là nghỉ ngơi. Đợi xong mọi chuyện anh sẽ đón con về cho em. Chịu không?
– Nhưng mà….
– Không nhưng nhị gì cả. Nằm xuống nghỉ ngơi cho anh!
Tôi vừa định lên tiếng thì điện thoại của anh reo lên. Anh nhìn tôi nói tiếp:
– Ngoan, nghe lời anh. Yên tâm ở đây, chờ anh về!
Nói rồi anh bước ra ngoài, tôi không nghe được tiếng anh nói, chỉ biết hình như việc gì đó rất quan trọng vì thái độ của anh rất gấp gáp. Tôi vì cơ thể vẫn còn rất mệt mỏi nên lại nằm xuống ngay sau đó. Tôi nằm suy nghĩ đủ điều, hết chuyện cái Huệ xảy thai đến chuyện clip kia. Dù đã được anh trấn an nhưng trong lòng tôi vẫn không khỏi lo lắng. Những lời nói, những bình luận cứ ám ảnh trong đầu tôi mãi không thôi, tựa như những ngọn sóng lớn nhấn chìm tôi xuống lòng đại dương.
Buổi trưa Quân không ăn cơm nhà nên chỉ có mình tôi ăn. Nhìn mâm cơm toàn những món ăn ngon bổ dưỡng trước mặt nhưng tôi lại không có tâm trạng ăn nên chỉ gắp vài đũa là thôi. Đến chiều, tôi cảm thấy ở suốt trong phòng cũng chán nên xuống dưới đi dạo loanh quanh ngôi nhà một lượt. Khi tôi đang đứng trước bể cá Koi ngắm nghía thì một giọng nói vang lên:
– Mấy chị ơi cậu Quân đang ở họp báo nè. Hoá ra Lion không phải là con đẻ của cô Ngân à?
Tôi giật mình quay mặt về hướng phát ra giọng nói, thấy 3 người đang xúm xụm lại xem điện thoại. Vẻ mặt người nào người nấy đều bàng hoàng.
– Eo ơi cái cô Ngân này đáng sợ thế, mưu mô ghê.
– Đấy, ngay từ đầu tôi đã thấy cô ta là người giả tạo rồi. Mọi người không thấy trước mặt cậu Quân và bà thì cô ta tỏ ra hoà đồng với tụi mình, sau lưng thì khinh ra mặt đó à.
– Chuẩn, giờ nghiệp quật đáng lắm. Sau này xem còn vác mặt ra đường nhìn ai.
Nghe vậy tôi bần thần mất vài giây, đến khi bừng tỉnh vội vàng chạy về phòng lấy điện thoại ra xem. Đầu tiên tôi tìm kiếm tin tức trên google, thấy những thông tin về cuộc họp báo của Quân đã phủ kín. Có rất nhiều bài báo viết nhưng tôi không đọc mà nhấn xem video trực tiếp. Trong video Quân đã kể lại về chuyện tình yêu của tôi và anh, chuyện cái Ngân là bạn thân của tôi, chuyện anh bị tai nạn mất trí nhớ, chuyện cái Ngân cướp con của tôi nói dối là con của nó để lấy được Quân, chuyện nó lừa Quân là mối tình đầu của nó….Quân kể rất nhiều, phóng viên hỏi câu nào anh đều trả lời thẳng thắn câu đó, thậm chí anh còn công bố bản kết quả xét nghiệm ADN của tôi và Lion để chứng minh lần nữa rằng thằng bé mới là con của tôi sinh ra. Tôi thấy mọi người có mặt trong cuộc họp báo đều tỏ ra ngạc nhiên và sửng sốt vô cùng, cứ như vừa nghe được một chuyện lạ nhất trên đời. Kết thúc cuộc họp báo, Quân vẫn không quên khẳng định trước giờ chưa từng có tình cảm với cái Ngân, nếu không phải anh mất trí nhớ bị nó lừa, nếu không vì Lion thì anh sẽ không bao giờ lấy nó. Anh còn nói người con gái anh yêu duy nhất chỉ có Hà Tiểu Nhi, khi anh nói câu đó bằng giọng nói vô cùng kiên định và ánh mắt hết sức chân thành.
Sau đó tôi có vào Facebook, thông tin cuộc họp báo của Quân cũng phủ kín. Số lượt bình luận lên tới mấy chục ngàn. Tôi lướt xuống xem, lần này ngược lại với lúc sáng, toàn là bình luận chửi cái Ngân và thương tôi. Dường như khi nghe được hết thảy đầu đuôi câu chuyện và cảm giác uất ức bị nó dắt mũi khi sáng nên mọi người chửi rủa nó còn gay gắt hơn tôi gấp rất nhiều lần. Mọi người nói nó là quỷ đội lốt người, là yêu ma quỷ quái, là xúc vật, là thứ đàn bà khốn nạn số 2 thì không ai là số 1, là thứ mặt dày hơn mặt đường bê tông…có người còn nói nếu gặp nó ngoài đường phải ném trứng trộn với cứ* đáp thẳng vào mặt thì mới hả dạ. Tôi có vào Facebook cái Ngân xem thử, thấy nó đã khoá Facebook, chắc giờ này đang ở chỗ nào đó nhục và cay cú lắm. Đúng là ở đời, cười người hôm trước hôm sau người cười lại.
Cả người tôi lúc này nhẹ bẫng vì trút được tảng đá lớn trong lòng. Oan ức mà tôi phải chịu cuối cùng đã được giải oan. Điều tôi không thể ngờ rằng vì chuyện này mà Quân lại mở cuộc họp báo gấp trong ngày. Dù sao anh cũng là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, chuyện liên quan đến cá nhân khi đã công khai để người ta bàn bạc ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng, thậm chí ảnh hưởng tới cả công ty. Huống hồ anh trước giờ là người sống khép kín với dư luận, cuộc họp báo của anh mở ra hôm nay sẽ là chấn động lớn. Vậy mà anh đã bỏ mặc tất cả chỉ để bảo vệ tôi. Sống mũi tôi bất giác cay xè vì xúc động, ước gì ngay lúc này đây được ôm anh thật chặt và nói “ Cảm ơn anh vì tất cả”.
Từ lúc đó trở đi, tôi chờ đợi ngóng trông anh trở về mà cảm giác thời gian hôm nay kéo dài hơn bình thường. Tới tối tôi đang đứng ở ban công thì mới thấy ô tô của Quân về. Tôi định bụng chạy xuống hỏi xem anh đã ăn cơm chưa, nhưng khi bàn chân đang bước trên bậc cầu thang thì một giọng nói vang lên khiến cả người tôi khựng lại. Cũng đã 5 năm trôi qua nhưng giọng nói này luôn ám ảnh trong đầu tôi khiến tôi còn nhớ rất rõ. Chỉ cần nghe thấy giọng nói đó thôi đã khiến tôi không rét mà run. Đó là giọng nói của bố Quân, ông đến đây từ khi nào mà tôi không biết?
– Cuối cùng thì anh cũng về rồi. Sao tôi gọi anh không bắt máy?
– Bố đến tìm con có chuyện gì?
– Cuộc họp báo là thế nào?
– Bố biết rồi còn hỏi mấy câu thừa thãi đó làm gì?
– Anh giờ giỏi quá rồi, đủ lông đủ cánh để làm điều mình thích. Nhưng rốt cuộc anh còn nghĩ cho thể diện cái gia đình này nữa không hả? Anh định để người ta bàn tán về cái gia đình này, để người ta bôi tro trát trấu lên mặt tôi và cái dòng tộc này?
– Tất cả những chuyện này đều là hậu quả của bố để lại, bố còn trách ai.
Nghe anh nói vậy, có lẽ vì giận quá nên giọng nói của ông cũng run lên:
– Anh???
– Bố biết thừa con và cô ta không yêu thương gì nhau, nhưng nhân lúc con trai bố đang bị mất trí nhớ, bố đã tiếp tay cho cô ta bước vào cái gia đình này. Rốt cuộc cô ta đã làm những gì để được bố đồng ý vậy?
Sắc mặt ông thoáng chốc thay đổi, nhưng rất nhanh liền trở về dáng vẻ ban đầu mà nói:
– Tôi nói cho anh biết,tuy cái con Ngân nó không tốt đẹp nhưng ít nhất cái gia cảnh nhà nó còn hơn gấp vạn lần cái đứa kia. Có loại con dâu vừa nghèo vừa từng dính vào nghi án g.i.ế.t người thì thà tôi để cái Ngân nó làm con dâu tôi còn hơn.
– Bố nói dối! Nhất định là cô ta đã nắm được thóp gì của bố ( Quân nói lớn)
– Anh đừng có suy diễn lung tung. Tóm lại là bây giờ nếu anh muốn yên ổn để tôi không truy cứu chuyện họp báo kia thì ngay lập tức chấm dứt quan hệ với cô ta.
Lời nói của ông dứt khoát giống như một hoàng đế ban thánh chỉ bắt buộc phải nghe theo. Nhưng sau đó giọng Quân lại càng mạnh mẽ và cứng rắn hơn:
– Đây là chuyện riêng của con, tốt nhất bố đừng can thiệp vào. Nếu như một lần nữa bố còn đến tìm cô ấy gây sức ép thì đừng trách con không nể tình cha con.
– Ý anh là gì? Anh định vì một đứa con gái mà đối đầu với tôi? Anh có còn coi tôi là bố anh nữa không?
– Vậy trong lòng ông tôi là cái gì? Một con rối để ông sắp đặt cuộc đời mình sao?
Quân vừa dứt lời, tiếng ho khan của ông vang lên, dường như ông đang rất tức giận.
– Mày??? Thật hỗn xược, mày có tin tao sẽ cho mất tất cả vì con đàn bà đó không?
– Ông nghĩ bây giờ ông còn lôi mấy cái đó ra để doạ được tôi à? Ông xem trong công ty, là ai đang nắm quyền điều hành chính?
– Mày giỏi rồi…giỏi quá rồi…bây giờ mày đủ lông đủ cánh nên không sợ ai nữa. Nhưng mày đừng tưởng vậy là bố mày sẽ không làm được gì mày. Khôn hồn thì chấm dứt với con bà đó, hàn gắn lại với cái Ngân trở về cuộc sống trước kia đi. Dù Lion không phải con cái Ngân nhưng nó cũng đã yêu thương chăm sóc cho thằng bé như là mẹ ruột còn gì. Con người phải biết đủ!
– Chỉ cần tôi sống ngày nào, thì không ai được phép bắt cô ấy rời xa tôi, cũng không ai được phép làm tổn thương cô ấy. Con người phải biết đủ nên ông cũng phải biết giới hạn của mình. Con nói thế là bố hiểu rồi đúng không bố?
Ông cau mày nhìn anh, khoé môi mấp máy một hồi không nói lên lời rồi cuối cùng mặt đỏ au rời đi. Tôi thấy Quân bước đi nên cũng ngay lập tức chạy về phòng, giả vờ như chưa từng nghe thấy gì cả. Nhưng những câu nói của anh và bố anh cứ văng vẳng trong đầu tôi, buộc tôi phải suy nghĩ. Có vẻ như bố anh là người luôn áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, lời ông nói ra như mệnh lệnh muốn người khác phải nghe theo. Mà anh thì là người có chính kiến, có lập trường riêng nên anh và ông không khác gì nước với lửa. Nước với lửa thì không thể dung hoà, nhưng anh lại là con trai ông, nói vứt bỏ không thể vứt bỏ được, còn phải chịu sự tác động của mối quan hệ cốt nhục tình thâm này. Tôi khẽ thở dài, xem ra con đường phía trước của chúng tôi còn rất nhiều thử thách và chông gai.
Trong lúc tôi còn đang thất thần nhìn về phía bầu trời suy nghĩ thì bất chợt có một vòng tay siết nhẹ lấy eo tôi từ phía sau, một nụ hôn đặt lên mấy sợi tóc loà xoà bên tai tôi, thì thầm nói:
– Đang đứng nhớ anh à?
Tôi giả vờ hỏi:
– Anh về khi nào vậy? Đã ăn cơm tối chưa?
– Anh vừa về. Chưa ăn vì để bụng ăn món khác.
Món khác mà anh nói tôi lờ mờ hiểu ra được đó là món gì, hai má bất giác đỏ bừng lên. Tôi khẽ xoay người lại nhìn anh, vô tình chạm vào ánh mắt nóng bỏng của anh khiến cả người tôi cũng nóng theo.
Tôi vừa định mở miệng nói thì đôi môi anh đã đặt lên môi tôi, đầu lưỡi cuốn chặt có sức hấp dẫn khiến tôi không thể chối từ, chỉ có thể ôm chặt lấy lưng anh đáp lại.
Anh hôn tôi nụ hôn rất mãnh liệt, nhưng hai bàn tay thì không yên phận một chút nào, những ngón tay trượt dài trên cơ thể tôi, mỗi nơi ngón tay ấy lướt qua đều như ngòi châm cho ngọn lửa dục vọng trong tôi bùng cháy. Sau đó anh đưa bàn tay nóng bỏng của mình kéo mạnh chiếc váy tôi đang mặc, hai đỉnh đồi thoát khỏi sự gò bó, rơi vào lòng bàn tay nóng bỏng của anh, để mặc anh nắn bóp. Từng đợt khoái cảm dâng trào làm cho tôi không thể kìm chế được mà khẽ run rẩy.
Cơ thể tôi đột nhiên nhẹ bẫng, Quân bế tôi đi về phía chiếc giường, sau đó nằm đè lên người tôi. Nụ hôn của anh rơi xuống bờ vai tôi, gây cảm giác tê dại. Từ bờ vai anh di chuyển sang xương quai xanh rồi dừng lại ở bầu ngực căng tròn đang đập phập phồng hơi thở, chiếc miệng nóng bỏng ngậm chặt lấy núm hoa, thi thoảng anh còn cắn nhẹ núm hoa ấy khiến cả người tôi khẽ cong lên vì bị kích thích cực độ.
Một lúc rất lâu sau anh mới chịu buông tha nó ra khỏi, anh nhẹ nhàng thì thầm:
– Cởi giúp anh bộ quần áo.
Tôi nhìn anh, dù xấu hổ nhưng vẫn đưa tay giúp anh cởi từng khuy áo, thắt lưng rồi tới quần. Sau đó Quân bất ngờ cầm tay tôi đặt vào chỗ nóng bỏng của anh. Tôi xấu hổ định rụt tay về nhưng lại nghĩ anh là người đàn ông tôi yêu, tôi cũng không muốn che giấu tình cảm của mình. Có được tình yêu của anh đã là một sự hạnh phúc rồi. Tôi thả lỏng bàn tay ra, nắm nhẹ vật nóng bỏng kia, đầu ngón tay khẽ run lên, tim cũng bất giác đập thình thịch, cảm nhận được vật trong tay mình càng lúc càng cứng rắn, thậm chí những mạch máu trên đó cũng nổi lên cuồn cuộn, nhất là nghe được tiếng anh thở dốc làm máu trong tôi cơ thể tôi cũng như tăng dần nhiệt độ, cảm giác thẹn thùng đã bị sự hưng phấn dần thay thế.
Lúc này Quân dường như cũng sắp không chịu nổi, một khắc anh cũng không muốn trì hoãn. Những ngón tay anh trượt đường dài xuống bên dưới phần hạ thân của tôi, tách nhẹ cho đến khi ngón tay di chuyển vào sâu hang huyệt nhỏ, nhẹ nhàng kích thích ra vào theo từng nhịp điệu. Sự khiêu khích của anh làm lửa nóng và khát vọng trong tôi càng lúc càng bùng cháy, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ đầy phóng túng, hai tay không tự chủ được đưa lên bờ vai anh nắm chặt.
Anh khẽ cười, sau đó kéo chân của tôi tách rộng ra hết cỡ rồi mạnh mẽ đâm vật nóng kia tiến thẳng vào nơi sâu thẳm nhất. Những lần cọ xát ra vào giữa hai cơ thể khiến phần thân dưới của tôi càng trở nên ướt rượt. Anh nhìn tôi, cất giọng khàn đục:
– Có đau không?
Thấy tôi lắc đầu, anh bắt đầu vận động mạnh hơn, đôi chân tôi yếu ớt lắc lư trên không trung. Những lần ra vào đến long trời lở đất như đưa cơ thể chúng tôi hoà vào làm một. Trên bức tường in bóng tôi và bóng anh, ngoài bầu trời ánh trăng sáng vằng vặc chiếu xuống khe cửa. Lúc này đây đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, tôi không còn muốn nghĩ nhiều nữa, chỉ biết rằng đi cùng anh đoạn đường nào là hạnh phúc đoạn đường đó.
Quân nói:
– Nhi…anh yêu em!
Tôi mỉm cười đáp trả anh:
– Em cũng yêu anh.
– Anh thật sự hi vọng có kiếp sau, bởi vì kiếp này không đủ để anh yêu em!
– Em cũng vậy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.