Chương 93: Chia bánh
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
29/08/2024
Mọi người nghe nàng nói thế thì cũng thả lỏng hơn, cùng trò chuyện và ăn uống. Phù Hoa cũng ngồi xuống ăn uống ngon lành, thỉnh thoảng sẽ được chàng gắp đồ ăn cho.
Mọi người trò chuyện vui vẻ lắm, nàng còn hỏi thăm được rất nhiều chuyện từ chỗ Bích Nguyệt và Phúc nhi cơ. Bên phía Âu Dương Phong thì nàng cũng biết là thời gian hắn vào phủ sau đó hắn được chàng giao cho việc quản lí một cửa hàng khiến hắn không xuất hiện ở trong phủ. Thấy tình hình của mọi người đều ổn cả nàng cũng vui mừng thay họ.
Chính vì vui vẻ lên nàng uống hơi nhiều rượu. Đến lúc tiệc tàn, may mắn là nàng nhớ đến nồi bánh chưng. Thế là mang theo cơ thể ngà ngà hơi say cùng mọi người vớt bánh. Nàng làm khoảng hơn 30 cái bánh lên tất nhiên là chia đủ cho mọi người rồi.
Nàng cùng mọi người lấy que gỗ xỏ vào nút thắt buộc trên bánh để vớt ra cho đỡ nóng. Sau đó lại treo lên thanh xà được để sẵn để bánh nguội.
Trong lúc đợi bánh nguội, mọi người cùng ngồi bên bếp lửa trò chuyện thêm. Phù Hoa lúc này chẳng câu nệ gì hỏi một câu khiến bầu không khí vui vẻ hơn hẳn :
" Vân Cẩm tỷ làm gì mà nhìn Âu Dương Phong đệ hoài vậy ? "
Câu hỏi của nàng khiến hai nhân vật được nói đến đỏ bừng khuôn mặt. Không biết có phải do nóng hay là do ngại ngùng. Những người khác thì nhìn chằm chằm tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại hóng hớt vô cùng.
Sau cùng Âu Dương Phong hắng giọng đáp lời :
Tỷ tỷ đừng chọc đệ nữa. Do lần trước đệ làm hỏng váy của tỷ ấy mà chưa đền lên Vân Cẩm tỷ mới nhìn đệ như vậy.
Phù Hoa ồ một tiếng thật dài nhìn về phía Vân Cẩm xem có thật không.
Vân Cẩm đang ngại ngùng, sau khi nghe lời giải thích của Âu Dương Phong thì cũng gật đầu lia lịa bày tỏ quan điểm :
" Tất nhiên là thế rồi, tỷ còn phải đòi bằng được tiền đền bù chiếc váy đó. "
Phù Hoa cũng tạm tin điều đó quay sang hỏi Tiểu Thuận Tử :
' Nè Tiểu Thuận Tử, nãy giờ ta thấy ngươi cứ nhìn Phúc nhi tỷ hoài là sao vậy ? "
Tiểu Thuận Tử thấy thế thì đỏ bừng mặt lí nhí trả lời :
" Phù Hoa cô nương, nô tài nhìn Phúc nhi cô nương là vì trên mặt cô ấy còn......dính thức ăn ạ. "
Nghe thế thì nàng nhìn kĩ lại trên mặt của Phúc nhi thấy có hột cơm còn xót lại thật. Thế là cười liên tục. Mặc kệ Phúc nhi đang xấu hổ lay nàng để nàng đừng cười nữa.
" Phù Hoa muội đừng cười nữa, mất mặt chết ta rồi. "
" Có gì mà mất mặt, tỷ như vậy rất đáng yêu nha.
Nói rồi nàng lại xụ mặt xuống nhìn Tiểu ngụy tử nói :
" Tiểu ngụy tử, ngươi không hài lòng ở ta chỗ nào mà lần nào ta gặp ngươi. Ngươi cũng trưng ra cái bản mặt thúi đó.
Mọi người nghe thế thì cười bò ra bàn. Còn Tiểu ngụy tử thì nghiêm túc trả lời :
" Phù Hoa cô nương, gương mặt của nô tài vốn là như thế rồi. Có cười lên cũng chỉ khó nhìn hơn thôi. Chứ không hề có ý kiến gì với cô hết. "
Phù Hoa đập bàn chỉ vào Tiểu ngụy tử nói :
" Ta không tin, bây giờ ngươi cười cho ta xem."
Tiểu nguy tử bất đắc dĩ cũng nở nụ cười còn khó coi hơn lúc bình thường. Khiến mọi người lại được thêm một phen cười lăn lộn.
Phù Hoa nhìn nụ cười của Tiểu ngụy tử mà phá lên cười, ôm bụng nói :
'Ngươi đừng cười nữa, ta buồn cười đến đau cả bụng rồi.
Tiểu ngụy tử cũng thu lại nụ cười của mình, yên lặng ngồi đó không biết vui hay buồn.
Dận Chân thấy nàng cười đến đau bụng thì kéo nàng ngồi xuống. Dùng tay ở dưới bàn xoa xoa bụng cho nàng dễ chịu, nhỏ giọng nói :
Nàng á, chỉ giỏi bày trò thôi. '
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Trương ma ma lên tiếng nói :
' Tứ gia, thời gian cũng muộn rồi. Ta thân thể đã già yếu rồi không ngồi lâu được như mọi người. Ta xin phép về trước. "
' Trương ma ma người đợi con một lát đã. "
Nói rồi Phù Hoa đứng dậy đi lấy mấy cái rổ lại đây, lấy hai cái bánh chưng đặt vào rổ rồi đưa cho Trương ma ma nói :
' Ma ma, con biếu người mấy cái bánh chưng để ăn tết. Không có gì nhiều mong ma ma nhận cho. "
Trương ma ma cũng mỉm cười hoà ái nói :
" Ta xin nhận tấm lòng của con vậy. Vậy ta xin phép về trước đây."
Nói rồi Trương ma ma cũng trở về viện của mình. Sau đó, Bích Nguyệt và Phúc nhi cũng đứng dậy nói :
" Phù Hoa, bọn tỷ cũng nên trở về rồi. Nếu không sáng mai sẽ không kịp dậy sớm để làm việc mất."
Phù Hoa thấy hai người cũng muốn trở về thì buồn bã nói :
Hai tỷ cũng phải trở về sao, lần sau muội nhất định sẽ đến thăm hai người. "
'Muội đừng buồn, chúng ta sẽ còn gặp lại mà. "
" Vậy hai tỷ cầm theo bánh chưng về ăn nhé.
Nói rồi Phù Hoa cũng lấy rổ rồi để bánh chưng vào đó đưa cho hai người. Tô Bồi Thịnh thấy vậy cũng đứng dậy nói :
" Nô tài cũng xin phép đưa hai vị cô nương hồi phủ. "
Cả ông cũng đi à. Vậy mọi người nhanh cầm lấy bánh chưng đã.
Sau đó Tiểu Thuận Tử, Tiểu ngụy tử, Tiểu Phúc tử cũng đứng dậy dọn dẹp rồi xin phép ra về.
Mọi người trò chuyện vui vẻ lắm, nàng còn hỏi thăm được rất nhiều chuyện từ chỗ Bích Nguyệt và Phúc nhi cơ. Bên phía Âu Dương Phong thì nàng cũng biết là thời gian hắn vào phủ sau đó hắn được chàng giao cho việc quản lí một cửa hàng khiến hắn không xuất hiện ở trong phủ. Thấy tình hình của mọi người đều ổn cả nàng cũng vui mừng thay họ.
Chính vì vui vẻ lên nàng uống hơi nhiều rượu. Đến lúc tiệc tàn, may mắn là nàng nhớ đến nồi bánh chưng. Thế là mang theo cơ thể ngà ngà hơi say cùng mọi người vớt bánh. Nàng làm khoảng hơn 30 cái bánh lên tất nhiên là chia đủ cho mọi người rồi.
Nàng cùng mọi người lấy que gỗ xỏ vào nút thắt buộc trên bánh để vớt ra cho đỡ nóng. Sau đó lại treo lên thanh xà được để sẵn để bánh nguội.
Trong lúc đợi bánh nguội, mọi người cùng ngồi bên bếp lửa trò chuyện thêm. Phù Hoa lúc này chẳng câu nệ gì hỏi một câu khiến bầu không khí vui vẻ hơn hẳn :
" Vân Cẩm tỷ làm gì mà nhìn Âu Dương Phong đệ hoài vậy ? "
Câu hỏi của nàng khiến hai nhân vật được nói đến đỏ bừng khuôn mặt. Không biết có phải do nóng hay là do ngại ngùng. Những người khác thì nhìn chằm chằm tỏ vẻ không quan tâm nhưng lại hóng hớt vô cùng.
Sau cùng Âu Dương Phong hắng giọng đáp lời :
Tỷ tỷ đừng chọc đệ nữa. Do lần trước đệ làm hỏng váy của tỷ ấy mà chưa đền lên Vân Cẩm tỷ mới nhìn đệ như vậy.
Phù Hoa ồ một tiếng thật dài nhìn về phía Vân Cẩm xem có thật không.
Vân Cẩm đang ngại ngùng, sau khi nghe lời giải thích của Âu Dương Phong thì cũng gật đầu lia lịa bày tỏ quan điểm :
" Tất nhiên là thế rồi, tỷ còn phải đòi bằng được tiền đền bù chiếc váy đó. "
Phù Hoa cũng tạm tin điều đó quay sang hỏi Tiểu Thuận Tử :
' Nè Tiểu Thuận Tử, nãy giờ ta thấy ngươi cứ nhìn Phúc nhi tỷ hoài là sao vậy ? "
Tiểu Thuận Tử thấy thế thì đỏ bừng mặt lí nhí trả lời :
" Phù Hoa cô nương, nô tài nhìn Phúc nhi cô nương là vì trên mặt cô ấy còn......dính thức ăn ạ. "
Nghe thế thì nàng nhìn kĩ lại trên mặt của Phúc nhi thấy có hột cơm còn xót lại thật. Thế là cười liên tục. Mặc kệ Phúc nhi đang xấu hổ lay nàng để nàng đừng cười nữa.
" Phù Hoa muội đừng cười nữa, mất mặt chết ta rồi. "
" Có gì mà mất mặt, tỷ như vậy rất đáng yêu nha.
Nói rồi nàng lại xụ mặt xuống nhìn Tiểu ngụy tử nói :
" Tiểu ngụy tử, ngươi không hài lòng ở ta chỗ nào mà lần nào ta gặp ngươi. Ngươi cũng trưng ra cái bản mặt thúi đó.
Mọi người nghe thế thì cười bò ra bàn. Còn Tiểu ngụy tử thì nghiêm túc trả lời :
" Phù Hoa cô nương, gương mặt của nô tài vốn là như thế rồi. Có cười lên cũng chỉ khó nhìn hơn thôi. Chứ không hề có ý kiến gì với cô hết. "
Phù Hoa đập bàn chỉ vào Tiểu ngụy tử nói :
" Ta không tin, bây giờ ngươi cười cho ta xem."
Tiểu nguy tử bất đắc dĩ cũng nở nụ cười còn khó coi hơn lúc bình thường. Khiến mọi người lại được thêm một phen cười lăn lộn.
Phù Hoa nhìn nụ cười của Tiểu ngụy tử mà phá lên cười, ôm bụng nói :
'Ngươi đừng cười nữa, ta buồn cười đến đau cả bụng rồi.
Tiểu ngụy tử cũng thu lại nụ cười của mình, yên lặng ngồi đó không biết vui hay buồn.
Dận Chân thấy nàng cười đến đau bụng thì kéo nàng ngồi xuống. Dùng tay ở dưới bàn xoa xoa bụng cho nàng dễ chịu, nhỏ giọng nói :
Nàng á, chỉ giỏi bày trò thôi. '
Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Trương ma ma lên tiếng nói :
' Tứ gia, thời gian cũng muộn rồi. Ta thân thể đã già yếu rồi không ngồi lâu được như mọi người. Ta xin phép về trước. "
' Trương ma ma người đợi con một lát đã. "
Nói rồi Phù Hoa đứng dậy đi lấy mấy cái rổ lại đây, lấy hai cái bánh chưng đặt vào rổ rồi đưa cho Trương ma ma nói :
' Ma ma, con biếu người mấy cái bánh chưng để ăn tết. Không có gì nhiều mong ma ma nhận cho. "
Trương ma ma cũng mỉm cười hoà ái nói :
" Ta xin nhận tấm lòng của con vậy. Vậy ta xin phép về trước đây."
Nói rồi Trương ma ma cũng trở về viện của mình. Sau đó, Bích Nguyệt và Phúc nhi cũng đứng dậy nói :
" Phù Hoa, bọn tỷ cũng nên trở về rồi. Nếu không sáng mai sẽ không kịp dậy sớm để làm việc mất."
Phù Hoa thấy hai người cũng muốn trở về thì buồn bã nói :
Hai tỷ cũng phải trở về sao, lần sau muội nhất định sẽ đến thăm hai người. "
'Muội đừng buồn, chúng ta sẽ còn gặp lại mà. "
" Vậy hai tỷ cầm theo bánh chưng về ăn nhé.
Nói rồi Phù Hoa cũng lấy rổ rồi để bánh chưng vào đó đưa cho hai người. Tô Bồi Thịnh thấy vậy cũng đứng dậy nói :
" Nô tài cũng xin phép đưa hai vị cô nương hồi phủ. "
Cả ông cũng đi à. Vậy mọi người nhanh cầm lấy bánh chưng đã.
Sau đó Tiểu Thuận Tử, Tiểu ngụy tử, Tiểu Phúc tử cũng đứng dậy dọn dẹp rồi xin phép ra về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.