Chương 71: Có ích
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
12/08/2024
Phù Hoa kéo chàng ngồi xuống bàn làm việc. Sau đó lấy bút chì tự chế ra sử dụng cho chàng xem. Lúc đầu Dận Chân cũng không biết nàng định làm gì lên để yên cho nàng kéo đi. Đến khi nhìn thấy thứ thon dài đen một đầu nàng đang sử dụng thì tò mò . Nhưng ngay sau đó từ tò mò chàng tỏ ra hưng phấn vô cùng.
Phù Hoa viết xong thì lên tiếng giải thích mọi thứ cho chàng nghe :
Chàng thấy cây bút này thế nào ? Có phải rất hữu ích không ?" ( 1
" Món đồ này là gì ? Cách làm như thế nào vậy ?"
'Đây gọi là bút chì. Là món đồ thiếp mới làm ra. Nó được làm từ đũa tre và gỗ hơ trên nửa. Theo thiếp thấy thì bút chì làm từ gỗ càng rắn chắc sẽ sử dụng được bền hơn đó. Ít nhất thì một cây bút như này sẽ sử dụng được cả tháng nếu trung bình mỗi ngày viết 5 trang giấy. Còn viết nhiều hơn thì còn tùy."
" Phù Hoa ơi, nàng đúng là bảo bối mà. Thứ này rất thích hợp để sử dụng khi khảo sát địa hình vẽ bản đồ, hay là đi truyền thư. Không cần dùng đến bút lông với mực cồng kềnh cũng có thể sử dụng thoải mái. Hơn nữa nghe nàng nói nó làm từ gỗ. Như thế lại càng dễ phổ biến cho cả những người nghèo. Nói chung là nó có rất nhiều lợi ích quý giá. Nàng thật là thông minh mà. "
Dận Chân ôm nàng xoay một vòng, sau đó nói một tràng dài.
Phù Hoa cũng không ngờ món đồ làm chỉ để giúp ích vẽ tranh của nàng lại giúp ích nhiều như thế.
" Thiếp cũng chỉ làm ra nó khi thấy bút lông khó sử dụng thôi. Không ngờ có ích như thế. "
Nàng thật là. Món đồ này ta xin phép nàng trước. Ta sẽ trình nó lên cho phụ hoàng biết. Sau đó sẽ sản xuất hàng loạt để phục vụ cho Hộ bộ cũng như quân đội. Sau này sẽ để cho phụ hoàng định giá bán ở ngoài. Nàng sẽ chịu ủy
khuất một chút.
Dận Chân suy tư gì đó, xong dùng giọng nói hơi buồn nói với nàng.
Không sao mà. Nó có ích như vậy, chàng cứ làm đi. Không có gì ủy khuất hết. "
' Nàng thật tốt. Ta sẽ bẩm báo rõ với Phụ hoàng. Tuy sẽ không được thông báo với bên ngoài nhưng chắc chắn sẽ được thưởng không thiếu phần nàng."
Phù Hoa an ủi chàng nói :
' Thiếp cũng thích tiền bạc trang sức lắm, không cần cái danh tiếng kia đâu.
Dận Chân ôm nàng vào lòng vỗ về. Nhưng ấm áp đó không lâu sau đã bị tiếng gõ cửa phá hỏng. Cả hai cùng ngại ngùng buông nhau ra. Dận Chân chỉnh lại trạng thái lên tiếng nói : 1
' Vào đi.
" Bẩm Tứ gia, Phù Hoa cô nương đã đến giờ dùng bữa ạ.
Được rồi . Cho người dọn lên đi.
Sau đó Dận Chân dắt tay Phù Hoa ra bàn ngồi. Cả hai cùng nhau ăn bữa cơm ngọt ngào. Nhấm nháp thưởng trà rồi, Dận Chân lại lên tiếng thương lượng với nàng một việc :
" Bên phía Bát đệ gửi thư mời ta và nàng đến phủ dự tiệc. Thời gian là vào ngày mai. Nàng có muốn đi không ?"Nếu lần này đi dự tiệc liệu có may mắn gặp được không ? Sau đó nàng trả lời :
" Thiếp cũng muốn đi dự tiệc. Ở phủ Bát gia có một người tỷ muội của thiếp đang làm việc ở đó. Thiếp muốn gặp nàng ấy. "
Dận Chân đợi một lát cũng nghe được câu trả lời của nàng, nghe xong chàng nói:
" Ta biết nàng lo nghĩ điều gì. Nhưng có ta ở đây, nàng cứ làm theo mong muốn của bản thân. "
Nghe thấy vậy nàng càng yên tâm hơn với quyết định của mình. Sau đó nàng lên tiếng hỏi về một số thắc mắc của mình :
' Vậy thiếp có cần chuẩn bị gì hay lưu ý điều gì không ? "
" Ta đã chuẩn bị thay nàng rồi. Cũng không có gì phải lưu ý hết. Nàng đã từng gặp bọn họ rồi. Có điều Quách giai thị - Phúc tấn của Bát đệ là người âm hiểm. Cô ta hoàn toàn khác với những gì biểu hiện bên ngoài lên nàng cần phải cẩn thận. "
Nàng gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ. Thầm nghĩ nếu tránh tiếp xúc được với người này thì càng tốt. Nàng không giỏi đối phó với kiểu người như thế này nhất. Đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì lại ảnh hưởng đến chàng.
' Thiếp nhớ rồi. Chàng định bao giờ thì viết tấu chương trình bày về việc cây bút chì kia. Nếu có chỗ nào cần thiếp giúp, chàng cứ nói. "
" Ta định sẽ viết luôn đây. Đến lúc đó nhờ nàng ở một bên nói rõ lại quá trình làm bút cho ta biết nhé. "
' Thiếp rõ rồi. Quá trình làm bút là do thiếp mày mò ra nhưng vẫn có thể cải tiến nhiều điều. Chàng thử tham khảo ý kiến của một số đại sư chuyên về vấn đề này xem. "" Ta sẽ hỏi thử. Nàng thật thông minh. "
Nói rồi Dận Chân lại lấy tay xoa đầu nàng. Phù Hoa bị xoa đầu thì vừa buồn cười vừa tức giận.
" Thiếp không phải trẻ con. Không được xoa đầu thiếp. Rối hết tóc thiếp rồi biết không. "
" Được rồi ta xoa xong sẽ chải tóc lại cho nàng là được chứ gì" ( 1
" Quá đáng "
Nói rồi cả hai cười phá lên vui vẻ.
Phù Hoa viết xong thì lên tiếng giải thích mọi thứ cho chàng nghe :
Chàng thấy cây bút này thế nào ? Có phải rất hữu ích không ?" ( 1
" Món đồ này là gì ? Cách làm như thế nào vậy ?"
'Đây gọi là bút chì. Là món đồ thiếp mới làm ra. Nó được làm từ đũa tre và gỗ hơ trên nửa. Theo thiếp thấy thì bút chì làm từ gỗ càng rắn chắc sẽ sử dụng được bền hơn đó. Ít nhất thì một cây bút như này sẽ sử dụng được cả tháng nếu trung bình mỗi ngày viết 5 trang giấy. Còn viết nhiều hơn thì còn tùy."
" Phù Hoa ơi, nàng đúng là bảo bối mà. Thứ này rất thích hợp để sử dụng khi khảo sát địa hình vẽ bản đồ, hay là đi truyền thư. Không cần dùng đến bút lông với mực cồng kềnh cũng có thể sử dụng thoải mái. Hơn nữa nghe nàng nói nó làm từ gỗ. Như thế lại càng dễ phổ biến cho cả những người nghèo. Nói chung là nó có rất nhiều lợi ích quý giá. Nàng thật là thông minh mà. "
Dận Chân ôm nàng xoay một vòng, sau đó nói một tràng dài.
Phù Hoa cũng không ngờ món đồ làm chỉ để giúp ích vẽ tranh của nàng lại giúp ích nhiều như thế.
" Thiếp cũng chỉ làm ra nó khi thấy bút lông khó sử dụng thôi. Không ngờ có ích như thế. "
Nàng thật là. Món đồ này ta xin phép nàng trước. Ta sẽ trình nó lên cho phụ hoàng biết. Sau đó sẽ sản xuất hàng loạt để phục vụ cho Hộ bộ cũng như quân đội. Sau này sẽ để cho phụ hoàng định giá bán ở ngoài. Nàng sẽ chịu ủy
khuất một chút.
Dận Chân suy tư gì đó, xong dùng giọng nói hơi buồn nói với nàng.
Không sao mà. Nó có ích như vậy, chàng cứ làm đi. Không có gì ủy khuất hết. "
' Nàng thật tốt. Ta sẽ bẩm báo rõ với Phụ hoàng. Tuy sẽ không được thông báo với bên ngoài nhưng chắc chắn sẽ được thưởng không thiếu phần nàng."
Phù Hoa an ủi chàng nói :
' Thiếp cũng thích tiền bạc trang sức lắm, không cần cái danh tiếng kia đâu.
Dận Chân ôm nàng vào lòng vỗ về. Nhưng ấm áp đó không lâu sau đã bị tiếng gõ cửa phá hỏng. Cả hai cùng ngại ngùng buông nhau ra. Dận Chân chỉnh lại trạng thái lên tiếng nói : 1
' Vào đi.
" Bẩm Tứ gia, Phù Hoa cô nương đã đến giờ dùng bữa ạ.
Được rồi . Cho người dọn lên đi.
Sau đó Dận Chân dắt tay Phù Hoa ra bàn ngồi. Cả hai cùng nhau ăn bữa cơm ngọt ngào. Nhấm nháp thưởng trà rồi, Dận Chân lại lên tiếng thương lượng với nàng một việc :
" Bên phía Bát đệ gửi thư mời ta và nàng đến phủ dự tiệc. Thời gian là vào ngày mai. Nàng có muốn đi không ?"Nếu lần này đi dự tiệc liệu có may mắn gặp được không ? Sau đó nàng trả lời :
" Thiếp cũng muốn đi dự tiệc. Ở phủ Bát gia có một người tỷ muội của thiếp đang làm việc ở đó. Thiếp muốn gặp nàng ấy. "
Dận Chân đợi một lát cũng nghe được câu trả lời của nàng, nghe xong chàng nói:
" Ta biết nàng lo nghĩ điều gì. Nhưng có ta ở đây, nàng cứ làm theo mong muốn của bản thân. "
Nghe thấy vậy nàng càng yên tâm hơn với quyết định của mình. Sau đó nàng lên tiếng hỏi về một số thắc mắc của mình :
' Vậy thiếp có cần chuẩn bị gì hay lưu ý điều gì không ? "
" Ta đã chuẩn bị thay nàng rồi. Cũng không có gì phải lưu ý hết. Nàng đã từng gặp bọn họ rồi. Có điều Quách giai thị - Phúc tấn của Bát đệ là người âm hiểm. Cô ta hoàn toàn khác với những gì biểu hiện bên ngoài lên nàng cần phải cẩn thận. "
Nàng gật đầu tỏ ý đã ghi nhớ. Thầm nghĩ nếu tránh tiếp xúc được với người này thì càng tốt. Nàng không giỏi đối phó với kiểu người như thế này nhất. Đến lúc đó nếu xảy ra vấn đề gì lại ảnh hưởng đến chàng.
' Thiếp nhớ rồi. Chàng định bao giờ thì viết tấu chương trình bày về việc cây bút chì kia. Nếu có chỗ nào cần thiếp giúp, chàng cứ nói. "
" Ta định sẽ viết luôn đây. Đến lúc đó nhờ nàng ở một bên nói rõ lại quá trình làm bút cho ta biết nhé. "
' Thiếp rõ rồi. Quá trình làm bút là do thiếp mày mò ra nhưng vẫn có thể cải tiến nhiều điều. Chàng thử tham khảo ý kiến của một số đại sư chuyên về vấn đề này xem. "" Ta sẽ hỏi thử. Nàng thật thông minh. "
Nói rồi Dận Chân lại lấy tay xoa đầu nàng. Phù Hoa bị xoa đầu thì vừa buồn cười vừa tức giận.
" Thiếp không phải trẻ con. Không được xoa đầu thiếp. Rối hết tóc thiếp rồi biết không. "
" Được rồi ta xoa xong sẽ chải tóc lại cho nàng là được chứ gì" ( 1
" Quá đáng "
Nói rồi cả hai cười phá lên vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.