Chương 9: Đến Tứ nghi đường làm việc
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
13/07/2024
Phù Hoa hoàn hồn khỏi mớ suy nghĩ của bản thân qua tiếng gọi của Cao quản gia.
“ Nha hoàn Phù Hoa,nhanh chóng đi theo ta. Ngươi đừng đứng ngẩn ngơ ở đó nữa. “
Nàng sững sờ, hơi co rúm người lại, chẳng biết là vì lạnh hay sợ hãi. Đi theo Cao quản gia ra khỏi phòng, một trận gió tuyết mang theo những bông tuyết trắng xoá thổi tới mặt nàng. Nàng bị cơn gió tuyết lạnh buốt này thổi vào người khiến bản thân tỉnh táo hơn hẳn.Chính nó đã giúp nàng làm lạnh cái đầu đang rối bời vì mớ suy nghĩ kia, giờ đây đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Điều chỉnh lại tâm trạng, Phù Hoa tiếp tục đi theo Cao quản gia.
Quanh co vòng vèo đi trong tuyết,cả quãng đường Phù Hoa đều cúi đầu, yên lặng bước theo dấu chân phía trước của Cao quản gia. Đến khi phía trước xuất hiện cây cầu quen thuộc, nàng nhìn lên và thấy mảnh sân viện phía Đông Nam bị tuyết phủ trắng xoá. Bước tới căn phòng đó, vẫn là tấm hoành phi đó ' Tứ nghi đường '. Phù Hoa ngạc nhiên vì điều đó. Nàng không hiểu tại sao Cao quản gia lại đưa mình đến đây. Phải chăng đây là ý của chàng, nhưng đến đây để làm gì cơ chứ?
Phù Hoa cắn cắn môi, không thể không nói, chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi. Nhưng bây giờ không thể thay đổi mọi chuyện được nữa rồi. Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục đi theo Cao quản gia tiến vào phòng.
Bên trong không còn sự trống trải như lần đầu nàng đến đây nữa. Trên chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương quen thuộc, trên đó đã đặt vài chồng công văn, giấy tuyên thành, giá bút trên đó được treo nhiều cây bút lông với nhiều kích cỡ khác nhau, chiếc nào cũng tinh tế xa xỉ. Trên mặt bàn còn có một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc. Một lư hương nho nhỏ bằng đồng, được chạm rỗng bên trên có khắc một con rồng đang uốn lượn quanh đoá hoa sen. Khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên từ trong lư hương, không khí trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương. Trên bức tường của căn phòng treo những bức tranh thư pháp. Bức tranh với bút lực mạnh mẽ, phóng khoáng,nét chữ thanh thoát, gợi cảm, làm cho người ta muốn nhìn ngắm nhiều hơn. Phù Hoa nghĩ chắc hẳn đây là tác phẩm của chủ nhân căn phòng rồi, nó y như chàng vậy. Để ý xuống phía dưới, nàng thấy lạc khoản ghi ' Ái tân giác la Dận Chân '.
“ Phù Hoa,nha đầu ngươi hãy ở yên trong phòng này chờ.”
Giọng nói của Cao quản gia vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“ Vâng ạ, Cao quản gia “.
Rồi Phù Hoa cúi người hành lễ với Cao quản gia. Rồi ông bước ra khỏi phòng, để một mình Phù Hoa đứng trong căn phòng đó.
Phù Hoa vội nhắm mắt thở phào một tiếng, cả cơ thể như bị ai đó rút Đi hết sức lực. Trong dạ dày trống trơn, lúc này đây mới nhớ từ sáng đến giờ nàng chưa ăn cơm. Giờ này sợ rằng cơm trong phòng hạ nhân chắc cũng bị vết sạch rồi. Hiện giờ Phúc nhi và Bích Nguyệt đang ở phủ khác, không còn giấu thức ăn để giành cho nàng nữa.
Phù Hoa dụi dụi mắt, tự mắng bản thân là con nhóc ngu xuẩn, tự mình đi tìm rắc rối, giờ thì bụng đói, rắc rối chưa được giải quyết, không biết có mất mạng không..... Chỉ mong người làm việc tốt sẽ được đền đáp, sẽ được sống bình an cả đời.
Phù Hoa cúi đầu, cơ thể nhỏ bé, yếu ớt đứng thẳng trong căn phòng. Một lúc sau của phòng vang lên một tiếng, nàng vội điều chỉnh tâm trạng lại. Xem ra làm người tuyệt đối không thể ngẩn người, khi càng ngây ngốc, tất sẽ có chuyện xảy đến.
“ Thỉnh an Tứ gia.”
Phù Hoa quỳ xuống hành lễ. Bụng rỗng cứ quỳ tới quỳ lui khiến một cỗ khó chịu dâng lên trong nàng.
Dận Chân bước vào phòng,cởi áo choàng đưa cho Tô Bồi Thịnh ở phía sau, chàng tiêu soái phủi phủi những bông tuyết ở vạt áo.
“ Đứng lên đi. “
Dận Chân vén áo bào ngồi xuống, nâng mi nhìn vào Phù Hoa đang chầm chậm đứng dậy. Trời sinh chàng đã có bộ mi dài hơi cong, điều đó làm nổi bật lên đôi mắt đen hun hút như hồ sâu.
“ Muốn ban thưởng cái gì. “
Giọng chàng trầm thấp vang lên.Phù Hoa nâng mắt bỗng chạm phải ánh mắt của chàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống. Toàn bộ chân tướng sự việc chàng không thẩm vấn nàng, là chàng đã biết trước hay là có suy tính gì khác?
Phù Hoa cúi đầu, đứng thẳng lưng suy nghĩ, ở cổ đại lập công sẽ được ban thưởng. Muốn gì đây ta? Nếu ở đời trước nàng sẽ muốn gì? Tiền tài? Gia đình? Hay tình thương? Phù Hoa nàng đang đứng trước mặt Tứ bối lặc của Vua Khang Hi, nhưng trong lòng suy nghĩ đã bay đến hàng trăm năm sau.
Dận Chân đánh giá cô gái trước mặt, thân hình nàng nhỏ bé gầy gò, cái cổ mảnh khảnh, hình như đang bay vào cõi thần tiên nơi nào, thật đúng là rất có tiền đồ.
“ Ngươi biết chữ. “
Dận Chân nhàn nhạt mở miệng, tựa như một câu nói trần thuật. Phù Hoa sững sờ trước câu nói của chàng.
“ Dạ, Vâng ạ “
Vài giây không nghe thấy giọng nói tiếp tục, lúc này đây nàng mới biết câu trả lời của mình có vấn đề.
Cũng may Dận Chân không để ý. Giũ giũ ống tay áo đứng lên nhìn về phía Tô Bồi Thịnh nói:
“ Trước đưa cô ta về chuẩn bị, ngày mai cô ta sẽ đến thư phòng của ta làm việc. “
Khuân mặt Tô Bồi Thịnh không hề gợn sóng kính cẩn trả lời:
“ Vâng thưa Tứ gia.”
Phù Hoa bị những lời nói này chặn họng, vội quỳ xuống tạ ơn. Thầm nghĩ trong lòng, không phải ban thưởng sao, bây giờ thì thành như vậy. Ngẩng lên đã thấy Dận Chân đi vào phía trong phòng ngủ bên cạnh thư phòng.Nàng đành vạn bất đắc dĩ đi theo Tô Bồi Thịnh ra khỏi phòng.
Đi trong tuyết lớn, Phù Hoa cảm thấy nàng chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa ngày đã không thể tiếp nhận nhiều sự kích thích như vậy. Phần thưởng từ trên trời rơi xuống như hòn đá rơi thẳng xuống đầu nàng, khiến nàng choáng váng, sợ hãi.
“ Nha hoàn Phù Hoa,nhanh chóng đi theo ta. Ngươi đừng đứng ngẩn ngơ ở đó nữa. “
Nàng sững sờ, hơi co rúm người lại, chẳng biết là vì lạnh hay sợ hãi. Đi theo Cao quản gia ra khỏi phòng, một trận gió tuyết mang theo những bông tuyết trắng xoá thổi tới mặt nàng. Nàng bị cơn gió tuyết lạnh buốt này thổi vào người khiến bản thân tỉnh táo hơn hẳn.Chính nó đã giúp nàng làm lạnh cái đầu đang rối bời vì mớ suy nghĩ kia, giờ đây đã lấy lại sự bình tĩnh vốn có. Điều chỉnh lại tâm trạng, Phù Hoa tiếp tục đi theo Cao quản gia.
Quanh co vòng vèo đi trong tuyết,cả quãng đường Phù Hoa đều cúi đầu, yên lặng bước theo dấu chân phía trước của Cao quản gia. Đến khi phía trước xuất hiện cây cầu quen thuộc, nàng nhìn lên và thấy mảnh sân viện phía Đông Nam bị tuyết phủ trắng xoá. Bước tới căn phòng đó, vẫn là tấm hoành phi đó ' Tứ nghi đường '. Phù Hoa ngạc nhiên vì điều đó. Nàng không hiểu tại sao Cao quản gia lại đưa mình đến đây. Phải chăng đây là ý của chàng, nhưng đến đây để làm gì cơ chứ?
Phù Hoa cắn cắn môi, không thể không nói, chuyện này thật sự quá trùng hợp rồi. Nhưng bây giờ không thể thay đổi mọi chuyện được nữa rồi. Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục đi theo Cao quản gia tiến vào phòng.
Bên trong không còn sự trống trải như lần đầu nàng đến đây nữa. Trên chiếc bàn làm bằng gỗ đàn hương quen thuộc, trên đó đã đặt vài chồng công văn, giấy tuyên thành, giá bút trên đó được treo nhiều cây bút lông với nhiều kích cỡ khác nhau, chiếc nào cũng tinh tế xa xỉ. Trên mặt bàn còn có một cái chặn giấy hình rồng bằng dương chi bạch ngọc. Một lư hương nho nhỏ bằng đồng, được chạm rỗng bên trên có khắc một con rồng đang uốn lượn quanh đoá hoa sen. Khói nhẹ nhàng lượn lờ bay lên từ trong lư hương, không khí trong phòng thoang thoảng mùi đàn hương. Trên bức tường của căn phòng treo những bức tranh thư pháp. Bức tranh với bút lực mạnh mẽ, phóng khoáng,nét chữ thanh thoát, gợi cảm, làm cho người ta muốn nhìn ngắm nhiều hơn. Phù Hoa nghĩ chắc hẳn đây là tác phẩm của chủ nhân căn phòng rồi, nó y như chàng vậy. Để ý xuống phía dưới, nàng thấy lạc khoản ghi ' Ái tân giác la Dận Chân '.
“ Phù Hoa,nha đầu ngươi hãy ở yên trong phòng này chờ.”
Giọng nói của Cao quản gia vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
“ Vâng ạ, Cao quản gia “.
Rồi Phù Hoa cúi người hành lễ với Cao quản gia. Rồi ông bước ra khỏi phòng, để một mình Phù Hoa đứng trong căn phòng đó.
Phù Hoa vội nhắm mắt thở phào một tiếng, cả cơ thể như bị ai đó rút Đi hết sức lực. Trong dạ dày trống trơn, lúc này đây mới nhớ từ sáng đến giờ nàng chưa ăn cơm. Giờ này sợ rằng cơm trong phòng hạ nhân chắc cũng bị vết sạch rồi. Hiện giờ Phúc nhi và Bích Nguyệt đang ở phủ khác, không còn giấu thức ăn để giành cho nàng nữa.
Phù Hoa dụi dụi mắt, tự mắng bản thân là con nhóc ngu xuẩn, tự mình đi tìm rắc rối, giờ thì bụng đói, rắc rối chưa được giải quyết, không biết có mất mạng không..... Chỉ mong người làm việc tốt sẽ được đền đáp, sẽ được sống bình an cả đời.
Phù Hoa cúi đầu, cơ thể nhỏ bé, yếu ớt đứng thẳng trong căn phòng. Một lúc sau của phòng vang lên một tiếng, nàng vội điều chỉnh tâm trạng lại. Xem ra làm người tuyệt đối không thể ngẩn người, khi càng ngây ngốc, tất sẽ có chuyện xảy đến.
“ Thỉnh an Tứ gia.”
Phù Hoa quỳ xuống hành lễ. Bụng rỗng cứ quỳ tới quỳ lui khiến một cỗ khó chịu dâng lên trong nàng.
Dận Chân bước vào phòng,cởi áo choàng đưa cho Tô Bồi Thịnh ở phía sau, chàng tiêu soái phủi phủi những bông tuyết ở vạt áo.
“ Đứng lên đi. “
Dận Chân vén áo bào ngồi xuống, nâng mi nhìn vào Phù Hoa đang chầm chậm đứng dậy. Trời sinh chàng đã có bộ mi dài hơi cong, điều đó làm nổi bật lên đôi mắt đen hun hút như hồ sâu.
“ Muốn ban thưởng cái gì. “
Giọng chàng trầm thấp vang lên.Phù Hoa nâng mắt bỗng chạm phải ánh mắt của chàng, nàng vội vàng cúi đầu xuống. Toàn bộ chân tướng sự việc chàng không thẩm vấn nàng, là chàng đã biết trước hay là có suy tính gì khác?
Phù Hoa cúi đầu, đứng thẳng lưng suy nghĩ, ở cổ đại lập công sẽ được ban thưởng. Muốn gì đây ta? Nếu ở đời trước nàng sẽ muốn gì? Tiền tài? Gia đình? Hay tình thương? Phù Hoa nàng đang đứng trước mặt Tứ bối lặc của Vua Khang Hi, nhưng trong lòng suy nghĩ đã bay đến hàng trăm năm sau.
Dận Chân đánh giá cô gái trước mặt, thân hình nàng nhỏ bé gầy gò, cái cổ mảnh khảnh, hình như đang bay vào cõi thần tiên nơi nào, thật đúng là rất có tiền đồ.
“ Ngươi biết chữ. “
Dận Chân nhàn nhạt mở miệng, tựa như một câu nói trần thuật. Phù Hoa sững sờ trước câu nói của chàng.
“ Dạ, Vâng ạ “
Vài giây không nghe thấy giọng nói tiếp tục, lúc này đây nàng mới biết câu trả lời của mình có vấn đề.
Cũng may Dận Chân không để ý. Giũ giũ ống tay áo đứng lên nhìn về phía Tô Bồi Thịnh nói:
“ Trước đưa cô ta về chuẩn bị, ngày mai cô ta sẽ đến thư phòng của ta làm việc. “
Khuân mặt Tô Bồi Thịnh không hề gợn sóng kính cẩn trả lời:
“ Vâng thưa Tứ gia.”
Phù Hoa bị những lời nói này chặn họng, vội quỳ xuống tạ ơn. Thầm nghĩ trong lòng, không phải ban thưởng sao, bây giờ thì thành như vậy. Ngẩng lên đã thấy Dận Chân đi vào phía trong phòng ngủ bên cạnh thư phòng.Nàng đành vạn bất đắc dĩ đi theo Tô Bồi Thịnh ra khỏi phòng.
Đi trong tuyết lớn, Phù Hoa cảm thấy nàng chỉ vỏn vẹn trong vòng nửa ngày đã không thể tiếp nhận nhiều sự kích thích như vậy. Phần thưởng từ trên trời rơi xuống như hòn đá rơi thẳng xuống đầu nàng, khiến nàng choáng váng, sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.