Chương 34: Xấu hổ
Gấu Trúc Nhỏ Thích Yên Tĩnh
14/07/2024
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên ở phía ngoài. Phù Hoa đi ra ngoài mở cửa, thấy Tiểu Thuận Tử đứng đợi ở đó trong tay còn bê một khay thức ăn. Nàng mỉm cười nhẹ với hắn sau đó nghiêng người mở cửa cho hắn đi vào.
Tiểu Thuận Tử bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó từ khay bê ra hai tô cháo một đặt trước mặt Tứ gia, một đặt ở phía bên cạnh. Chắc là để cho nàng. Sau đó Tiểu Thuận Tử lui xuống pha một ấm trà mang lên cho Tứ gia dùng sau khi ăn xong. Đây là thói quen mà nàng hay thấy ở Tứ gia. Mỗi khi ăn xong hay nghỉ ngơi chàng đều rất thích uống trà.
Nàng tiến đến bàn, theo lệnh Tứ gia ngồi xuống ăn trưa. Nhìn bát cháo trên bàn, bên trên có rắc ít hành lá và hạt tiêu. Phù Hoa trộn đều bát cháo lên thì phát hiện ra bên dưới có thêm hạt sen,đỗ xanh và một ít thịt gà xé sợi. Múc một muỗng đưa vào miệng, vị ngọt thanh,đậm đà của cháo khi được nấu với nước cốt gà ninh nhừ. Cộng thêm hạt sen bùi bùi, thịt gà xé sợi dai dai. Làm cho tô cháo tưởng trừng thanh đạm mà ngon bổ dưỡng không tưởng.
Mặc dù lúc nãy đã ăn gần hết hộp bánh quế hoa. Nhưng giờ đây đứng trước tô cháo gà hạt sen thơm phức, nàng vẫn ăn ngon lành. Nhìn sang phía Tứ gia, thấy chàng vẫn từ tốn múc từng muỗng cháo ăn một. Trên gương mặt không có biểu cảm gì đáng nhắc đến. Khác hoàn toàn với biểu cảm trên gương mặt nàng lúc này. Thỏa mãn, thèm thuồng,vui sướng khi được ăn ngon. Nếu không phải biết kiếp trước mình là người chắc Phù Hoa nghĩ bản thân là lợn đầu thai mất. Bình thường nàng trầm ổn, yên tĩnh, nhẹ nhàng đến thế mà giờ… Phù Hoa lắc đầu tỏ vẻ với biểu cảm lúc này của bản thân luôn.
Nàng và Tứ gia không nhanh không chậm xử lý xong hai tô cháo. Thì bên ngoài Tiểu Thuận Tử cũng bưng ấm trà quay trở lại. Sau đó hắn lại bưng hai tô cháo còn mỗi tô hết cháo kia lui xuống để lại nàng và Tứ gia ngồi trong phòng. Lúc lui xuống hắn còn thuận tiện khép cửa phòng lại nữa chứ. Nhưng may là hắn khép cửa lại chứ không chuyện xấu hổ sảy ra ngay sau ấy. Để người ngoài biết được nàng không dám ngửng mặt gặp người nữa luôn.
Chuyện là sau khi ăn xong, nàng không ngồi mà đứng một bên lấy ấm trà rót một ly trà đưa đến tay Tứ gia. Nhưng khổ nỗi sau khi đưa xong, bụng nàng đột nhiên đau dữ dội. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ chắc do ăn nhiều lên bị đau như thế, nhưng không khi Tứ gia hốt hoảng nói thì nàng mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Dận Chân lúc đó nhận ly trà từ tay Phù Hoa đưa đến. Đưa lên miệng nhấp một ngụm. Nhưng hôm nay không có vị trà thơm ngát hằng ngày mà thay vào đó là vị tanh của máu thoang thoảng trong không khí. Chàng nhíu mày quay qua nhìn nàng xem bị thương ở đâu mà mùi máu nồng như vậy. Thì thấy nàng đang ôm bụng đau đớn, phía dưới váy là một mảng đỏ nhuốm máu. Chàng sợ hãi lo lắng hỏi xem nàng bị làm sao:
“ Nàng bị thương ở đâu, tại sao lại chảy nhiều máu như vậy? “
Phù Hoa nghe được câu hỏi này của Tứ gia thì cũng từ trong đau đớn nhận ra bản thân đang ở trong tình trạng gì. Thế là gương mặt nàng tái đi vì xấu hổ lẫn đau đớn. Nàng chạy một mạch vào phòng trực đêm,đóng cửa nhốt Tứ gia ở ngoài đang liên tục hỏi thăm lo lắng trước tình huống của nàng.
“ Nàng bị làm sao? Mau nói ra để ta gọi đại phu. Phù Hoa nhanh mở cửa ra để ta xem tình hình của nàng thế nào. “
Kèm theo đó là tiếng đập cửa rầm rầm. Nhưng Phù Hoa ở bên trong thì xấu hổ không dám mở cửa. Bây giờ nàng mới từ từ bình tĩnh phán đoán lại tình huống đang xảy ra và cách xử lý. Nàng đến kì kinh nguyệt. Đây là điều bình thường nhưng từ khí xuyên không cơ thể này còn bé chưa đến kì bao giờ lên nàng cũng quên luôn chuyện đó. Và kết quả là tình trạng như hiện nay. Phù Hoa không hề có một chút kí ức nào trong đầu về việc xử lý vấn đề đó ở thời cổ đại này như thế nào. Cũng không thể để Tứ gia gọi đại phu được. Như thế thì nàng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Thế là nàng đành lấy giấy được dùng để luyện chữ, viết vài câu đưa qua khe cửa cho người đang lo lắng ở bên ngoài.
“Tứ gia, nô tì không sao hết. Không cần gọi đại phu ạ. “
Dận Chân ở bên ngoài đang lo lắng cho nàng thì nhận được một tờ giấy được đưa qua khe cửa. Đọc xong tờ giấy đó chàng càng lo lắng hơn. Có việc gì mà nàng ấy phải giấu mình như thế. Thế là chàng lại gõ cửa nói.
“ Không sao? Thế thì tại sao lại chảy nhiều máu như thế hả? Mau mở cửa ra cho ta. Nhanh lên. “
Thấy Tứ gia ở bên ngoài kiên quyết như thế. Phù Hoa đành cắn răng nói sự thật với chàng. Nàng lại lấy một tờ giấy viết rồi đưa qua khe cửa. Mong Tứ gia ở bên ngoài hiểu ý của nàng.
“ Tứ gia, nô tì đây là… đến kì kinh nguyệt… Phiền người đừng nói với ai hết và gọi Vân Cẩm đến đây được không ạ.”
Dận Chân ở bên ngoài nhận lấy tờ giấy thứ hai của nàng thì từ lo lắng chuyển qua xấu hổ. Từ trước đến giờ bên cạnh chàng không có ai lên chàng không biết đến vấn đề này. Lên khi nàng viết ra, nàng mới sực nhớ đến một vài vấn đề mẫu hậu từng nói. Sau đó chàng quay người đi ra ngoài tìm Vân Cẩm đến để giúp Phù Hoa.
Tiểu Thuận Tử bước vào phòng, đặt khay thức ăn lên bàn, sau đó từ khay bê ra hai tô cháo một đặt trước mặt Tứ gia, một đặt ở phía bên cạnh. Chắc là để cho nàng. Sau đó Tiểu Thuận Tử lui xuống pha một ấm trà mang lên cho Tứ gia dùng sau khi ăn xong. Đây là thói quen mà nàng hay thấy ở Tứ gia. Mỗi khi ăn xong hay nghỉ ngơi chàng đều rất thích uống trà.
Nàng tiến đến bàn, theo lệnh Tứ gia ngồi xuống ăn trưa. Nhìn bát cháo trên bàn, bên trên có rắc ít hành lá và hạt tiêu. Phù Hoa trộn đều bát cháo lên thì phát hiện ra bên dưới có thêm hạt sen,đỗ xanh và một ít thịt gà xé sợi. Múc một muỗng đưa vào miệng, vị ngọt thanh,đậm đà của cháo khi được nấu với nước cốt gà ninh nhừ. Cộng thêm hạt sen bùi bùi, thịt gà xé sợi dai dai. Làm cho tô cháo tưởng trừng thanh đạm mà ngon bổ dưỡng không tưởng.
Mặc dù lúc nãy đã ăn gần hết hộp bánh quế hoa. Nhưng giờ đây đứng trước tô cháo gà hạt sen thơm phức, nàng vẫn ăn ngon lành. Nhìn sang phía Tứ gia, thấy chàng vẫn từ tốn múc từng muỗng cháo ăn một. Trên gương mặt không có biểu cảm gì đáng nhắc đến. Khác hoàn toàn với biểu cảm trên gương mặt nàng lúc này. Thỏa mãn, thèm thuồng,vui sướng khi được ăn ngon. Nếu không phải biết kiếp trước mình là người chắc Phù Hoa nghĩ bản thân là lợn đầu thai mất. Bình thường nàng trầm ổn, yên tĩnh, nhẹ nhàng đến thế mà giờ… Phù Hoa lắc đầu tỏ vẻ với biểu cảm lúc này của bản thân luôn.
Nàng và Tứ gia không nhanh không chậm xử lý xong hai tô cháo. Thì bên ngoài Tiểu Thuận Tử cũng bưng ấm trà quay trở lại. Sau đó hắn lại bưng hai tô cháo còn mỗi tô hết cháo kia lui xuống để lại nàng và Tứ gia ngồi trong phòng. Lúc lui xuống hắn còn thuận tiện khép cửa phòng lại nữa chứ. Nhưng may là hắn khép cửa lại chứ không chuyện xấu hổ sảy ra ngay sau ấy. Để người ngoài biết được nàng không dám ngửng mặt gặp người nữa luôn.
Chuyện là sau khi ăn xong, nàng không ngồi mà đứng một bên lấy ấm trà rót một ly trà đưa đến tay Tứ gia. Nhưng khổ nỗi sau khi đưa xong, bụng nàng đột nhiên đau dữ dội. Lúc đầu nàng chỉ nghĩ chắc do ăn nhiều lên bị đau như thế, nhưng không khi Tứ gia hốt hoảng nói thì nàng mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra.
Dận Chân lúc đó nhận ly trà từ tay Phù Hoa đưa đến. Đưa lên miệng nhấp một ngụm. Nhưng hôm nay không có vị trà thơm ngát hằng ngày mà thay vào đó là vị tanh của máu thoang thoảng trong không khí. Chàng nhíu mày quay qua nhìn nàng xem bị thương ở đâu mà mùi máu nồng như vậy. Thì thấy nàng đang ôm bụng đau đớn, phía dưới váy là một mảng đỏ nhuốm máu. Chàng sợ hãi lo lắng hỏi xem nàng bị làm sao:
“ Nàng bị thương ở đâu, tại sao lại chảy nhiều máu như vậy? “
Phù Hoa nghe được câu hỏi này của Tứ gia thì cũng từ trong đau đớn nhận ra bản thân đang ở trong tình trạng gì. Thế là gương mặt nàng tái đi vì xấu hổ lẫn đau đớn. Nàng chạy một mạch vào phòng trực đêm,đóng cửa nhốt Tứ gia ở ngoài đang liên tục hỏi thăm lo lắng trước tình huống của nàng.
“ Nàng bị làm sao? Mau nói ra để ta gọi đại phu. Phù Hoa nhanh mở cửa ra để ta xem tình hình của nàng thế nào. “
Kèm theo đó là tiếng đập cửa rầm rầm. Nhưng Phù Hoa ở bên trong thì xấu hổ không dám mở cửa. Bây giờ nàng mới từ từ bình tĩnh phán đoán lại tình huống đang xảy ra và cách xử lý. Nàng đến kì kinh nguyệt. Đây là điều bình thường nhưng từ khí xuyên không cơ thể này còn bé chưa đến kì bao giờ lên nàng cũng quên luôn chuyện đó. Và kết quả là tình trạng như hiện nay. Phù Hoa không hề có một chút kí ức nào trong đầu về việc xử lý vấn đề đó ở thời cổ đại này như thế nào. Cũng không thể để Tứ gia gọi đại phu được. Như thế thì nàng còn mặt mũi nào gặp người khác nữa. Thế là nàng đành lấy giấy được dùng để luyện chữ, viết vài câu đưa qua khe cửa cho người đang lo lắng ở bên ngoài.
“Tứ gia, nô tì không sao hết. Không cần gọi đại phu ạ. “
Dận Chân ở bên ngoài đang lo lắng cho nàng thì nhận được một tờ giấy được đưa qua khe cửa. Đọc xong tờ giấy đó chàng càng lo lắng hơn. Có việc gì mà nàng ấy phải giấu mình như thế. Thế là chàng lại gõ cửa nói.
“ Không sao? Thế thì tại sao lại chảy nhiều máu như thế hả? Mau mở cửa ra cho ta. Nhanh lên. “
Thấy Tứ gia ở bên ngoài kiên quyết như thế. Phù Hoa đành cắn răng nói sự thật với chàng. Nàng lại lấy một tờ giấy viết rồi đưa qua khe cửa. Mong Tứ gia ở bên ngoài hiểu ý của nàng.
“ Tứ gia, nô tì đây là… đến kì kinh nguyệt… Phiền người đừng nói với ai hết và gọi Vân Cẩm đến đây được không ạ.”
Dận Chân ở bên ngoài nhận lấy tờ giấy thứ hai của nàng thì từ lo lắng chuyển qua xấu hổ. Từ trước đến giờ bên cạnh chàng không có ai lên chàng không biết đến vấn đề này. Lên khi nàng viết ra, nàng mới sực nhớ đến một vài vấn đề mẫu hậu từng nói. Sau đó chàng quay người đi ra ngoài tìm Vân Cẩm đến để giúp Phù Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.