Chương 74: Có Chút Đắng Lòng.
Hải Lang
15/09/2021
Đứng trước sự lựa chọn khó khằn này, Gia Nguyên thật sự khó đưa ra đáp án. Cậu nhìn sang Giao Giao, Giao Giao cũng đang rất chờ đáp án của cậu đối với cô đây chính là lúc coi vị trí của mình trong lòng cậu lớn tới đâu, có lớn hơn địa vị kia hay không. Ngẫm nghĩ một lúc, cậu bỗng nhiên cất giọng hỏi tiếp chú Kính:
"Nếu như con kết hôn với cô gái kia còn bác thì lấy Giao Giao vậy thì sau này bằng cách nào để con có thể đưa chị Giao công khai trước mặt mọi người chị ấy là vợ của con?"
Chú Kính lạnh lùng đáp: "Sẽ không bao giờ được công khai cả, bác chỉ có thể cho hai đứa làm vợ chồng trên giấy tờ, còn muốn công khai với mọi người đó là chuyện không thể. Giữa tình và địa vị chỉ có thể chọn một."
Gia Nguyên đắng đo thêm một lúc nữa, bấy giờ chú Kính bỗng nhìn sang Giao Giao, nói:
"Giao, con đi đến phòng làm việc của chú chờ đi."
Giao Giao hiểu ý chú Kính không muốn để mình nghe kết quả lựa chọn của Gia Nguyên nên đành quay lưng rời đi. Sau khi cô đã đi, Gia Nguyên đã lập tức có câu trả lời, cậu nhìn vào mắt chú Kính, nhỏ giọng:
"Tất cả đều nghe theo chú và bà nội sắp đặt."
Chú Kính nghe vậy liền hài lòng mỉm cười xoa vai cậu: "Như thế mới đúng là đàn ông nhà họ Tăng, tốt lắm!"
"Chú sẽ không giành chị Giao với con có phải không?"
"Điều này con còn phải hỏi, đương nhiên là không rồi! Giao Giao vẫn là của riêng mình con."
Đến đây Gia Nguyên mới yên tâm không hỏi thêm gì nữa. Chú Kính thì nhìn vui rạng ngời, trong thâm tâm có chút hả dạ nhưng không để lộ ra mặt.
Sau khi nói chuyện với Gia Nguyên xong, chú Kính kêu cậu đến phòng làm việc của ông Gia Thành chờ mình giải quyết xong công việc sẽ đến. Cậu vừa gật đầu thì chú liền vội rời đi, nhưng chú chẳng có công việc nào cả mà chẳng qua là đi tìm Giao Giao ở phòng làm việc của mình. Đến nơi, chú Kính tỏ ra buồn bã bước vào ngồi xuống cùng chiếc sofa mà Giao Giao đang ngồi, thở dài nói:
"Thật may là Gia Nguyên đã chịu đồng ý rồi, nhưng không hiểu sao chú lại thấy hơi tội nghiệp cho con."
Nghe xong lời đó, nét mặt cô có chút thất vọng dù thế cô vẫn cố giữ mình tươi tỉnh:
"Không sao, việc này con cũng đã đoán ra được rồi. Gia Nguyên rất coi trọng địa vị và quyền lực, tình cảm đối với con làm sao mà lớn bằng được."
"Con không cần buồn bã, sau này hai con vẫn có thể ở bên nhau mà, chú sẽ tạo điều kiện cho con."
"Không đâu.. Trong đời này con chỉ dành cả đời mình cho một người duy nhất mà thôi. Nếu Gia Nguyên đã định hướng sự nghiệp nhiều hơn thì con cũng không muốn ở lại làm vật cản. Khi nào sinh được con trả nợ cho Gia Nguyên thì con sẽ rời xa cậu ta. Con không thể sống cả đời với cảnh đứng giữa hai người đàn ông như vậy."
"Con muốn thế thật sao? Đã chắc chưa? Nếu con rời đi con chỉ có hai bàn tay trắng, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, con muốn lập nghiệp rất khó."
Cô lắc đầu với vẻ chán nản: "Con cũng không biết phải làm thế nào nữa, cả thanh xuân của con chỉ dồn vào cậu ta mà thôi.. Con sớm đã biết mình không thể sống dựa vào cậu ta, con người đó vốn dĩ không hề yêu con."
Chú Kính thấy cô buồn liền vỗ vai cô an ủi: "Đừng buồn nữa, con không còn Gia Nguyên thì vẫn còn chú Kính đây mà. Có gì buồn sau này cứ tìm đến chú, chú sẽ chia sẻ với con."
Cô mỉm cười nhìn chú Kính, trong lòng biết rằng chú cũng chẳng đáng tin hơn Gia Nguyên là bao nhưng thời gian tới cô cần một chỗ dựa vững chắc hơn là dựa vào một người không biết khi nào vì địa vị mà phản mình, dùng một ánh mắt biết ơn, cô nói:
"Vẫn là chú tốt với con nhất, chú thật tốt!"
"Đừng khách sáo. Bây giờ chứ sắp xếp người đưa con về nhà, con về rồi thì nghỉ ngơi cho lại tinh thần, sau này còn nhiều chuyện phải đương đầu lắm."
Cô gật đầu đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào chú Kính một cái rồi quay lưng rời khỏi phòng. Thấy cô đã đi, chú Kính nhanh chóng gọi cho tài xế của mình chở cô về nhà, còn mình thì nhanh chóng đi đến phòng của ông Gia Thành họp mặt với mọi người. Chẳng bao lâu sau, cả gia đình họ Tăng họp mặt đông đủ, ông Gia Thành lúc này quyết nói ra mọi sự việc cho cậu biết bao gồm cả vị hôn thê của cậu là một cô gái bị thiểu năng và bị tim bầm sinh có thể chết bất kỳ lúc nào. Lần đầu tiên cậu nghe tin đó nhưng trông cậu cũng không sốc lắm, đã vậy trong đầu còn mừng thầm: "Cô ta bị bệnh tim bẩm sinh sớm muộn gì cũng chết sớm, cưới cô ta mình vừa có được ủng hộ của chú Tấn vừa tạo được vị thế càng ngang bằng bác hai con, đã vậy chuyện của mình với Giao Giao vẫn có thể tiếp tục. Chuyện này xem ra cũng không tệ.."
Ở một diễn biến khác, Giao Giao sau khi được đưa về nhà tính tình trở nên thất thường và còn nạt cả quản gia khi được hỏi Gia Nguyên đâu. Về phòng, cô lăn ngay ra ngủ, dường như trong tâm vẫn buồn về lựa chọn của Gia Nguyên nhưng lại không muốn nhận là mình buồn.
Buổi trưa, khi cả nhà Gia Nguyên từ tập đoàn trở về nhà để dùng cơm, Gia Nguyên lên phòng tìm cô thì thấy cô đã ngủ, cảm giác có chút bất an, cậu đi lại gọi cô dậy:
"Giao, thức dậy đi, em đã ăn gì chưa?"
Bị đánh thức, Giao Giao mở mắt nhưng không trả lời, cô thật sự mất hoàn toàn niềm tin vào tình cảm của đàn ông trên đời này. Giấu cảm xúc không phải là sở trường của cô, khi bị cậu cố tình gặng hỏi lý do không nói chuyện thì đã không chịu nổi mà nói một câu:
"Đã lựa chọn thì không được hối hận. Ngày sau hối hận tôi nhất định sẽ là người không tha thứ cho cậu đầu tiên."
Nói rồi, cô trùm chăn lại giận dỗi nhắm mắt lại ngủ. Đoán được cô đã biết mình chọn gì giữa cô và sự nghiệp, Gia Nguyên biết mình khó giải thích nên cũng không nói mà chọn cho cô không gian và thời gian để yên tĩnh suy nghĩ và chấp nhận. Sau khi cậu rời đi, Giao Giao đã không đoái hoài gì đến chuyện đó nữa và chỉ muốn ngủ. Cô ngủ một giấc dài đến tận 18 giờ chiều, khi thức dậy cô đã thấy tâm trạng ổn định hơn và đi xuống bếp tìm đồ ăn lót bụng.
Tối hôm đó Gia Nguyên lại tìm đến cô để "vận động", tuy rất mệt nhưng đến sáng thì cô thức sớm hơn cậu để trang điểm, mặc một bộ váy thanh lịch, điều mà trước nay chưa từng có. Gia Nguyên nghĩ đơn giản là cô muốn mình xinh đẹp hơn nên cũng không bận tâm mà chuẩn bị quần áo đến tập đoàn làm việc, nghỉ được một tháng nên bây giờ cậu phải đến tập đoàn phụ giúp.
Trước khi đi làm cậu dẫn Giao Giao phòng ăn ăn sáng, nhưng hôm này cô không đứng nép sau lưng cậu nữa mà ngồi vào bàn ăn cùng gia đình cậu. Bà Khánh nhìn chướng mắt ngứa mồm muốn mắng nhưng Gia Nguyên rút kinh nghiệm từ hôm trước nên hôm nay đặc biệt chăm chút quan sát thái độ của cô khi ăn. Nhìn cô trông cũng giống như mọi ngày nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy ánh mắt của cô sự sợ sệt đã không còn mà trái lại sự bất cần hiện rất rõ. Cô của hiện tại sau khi trải qua quá nhiều sự thất vọng trong tình yêu, quá nhiều cảm giác bị khinh khi, tệ bạc của con người thì cô đã thề không để người khác coi thường và lợi dụng nữa.
Ăn cơm xong, cô không dẹp dọn như thường ngày mà chéo chân ngồi dùng khăn giấy lau miệng, mắt lại nhìn sang Gia Nguyên đang chuẩn bị đến tập đoàn với chú Kính, nói:
"Đi đường cẩn thận, trưa về mua giúp em ly trà sữa nhá."
Gia Nguyên rất bất ngờ khi nghe cô nói như thế, cậu ngoảnh mặt nhìn cô chằm chằm:
"Em vừa nhờ anh đấy à?"
Cô thong thả đứng dậy, không trả lời mà đi lại ôm lấy eo hôn nhẹ lên môi cậu:
"Hôn tạm biệt, sau này mỗi khi ra ngoài đều phải có, anh hiểu chưa?"
Được cô hôn, mặt cậu đỏ bừng vội lén nhìn mọi người đang ở xung quanh, tất cả bọn họ đều đang trong tình trang nổi da gà và không dám nhìn. Gia Nguyên thấy như vậy liền hôn trả cô cho một nụ hôn khác rồi nói:
"Anh sẽ nhớ mua cho em, ở nhà đợi anh về nhé!"
Nói xong, cậu rời khỏi vòng tay của cô rồi rời đi, chú Kính lúc này cũng thở phào giống như nãy giờ đã nín thở vậy, mặt chả vui tý nào, đã thế đang đi còn đảo mắt nhìn cô, chú cảm thấy rất ghen mặc dù biết mình không có quyền đó.
Sau khi cậu rời đi, Giao Giao liền chẳng thèm nhìn tới ai trong cái nhà đó nữa, con người cô bây giờ chẳng còn gì để sợ, cô gọi cho cả một team từ một cơ sở salon nổi tiếng đến tận nhà làm cho mình. Cả buổi sáng đó, cô được chăm sóc da, làm móng, massage đủ các kiểu, sung sướng như một nữ hoàng. Bà Khánh lúc đầu còn muốn không để ý nhưng càng về sau càng không chịu được vẻ mặt tự tại đó của cô, bà đi lại trước mặt cô, tức giận hỏi:
"Cô làm đủ chưa? Làm xong ai trả tiền đây?"
Giao Giao đang đắp mặt nạ, nghe hỏi liền mở mắt ra nhìn bà Khánh, đáp:
"Đương nhiên là cháu bà trả rồi."
Bà Khánh nóng giận đưa tay tháo mặt nạ dưỡng da của cô ra ném xuống đất, chỉ tay vào mặt cô:
"Cô đừng quên cô ở đây là để trả nợ chứ không phải là đủ làm bà hoàng!"
Cô nhìn bà ta, mỉm cười, đáp:
"Tôi muốn cho cháu bà vui vẻ chút thôi cũng không được sao? Bà mà còn nói nhiều nữa thì đứng trách sao tôi tệ bạc với cậu ta."
Bà Khánh khinh thường nhếch mép:
"Cô đã là của nó rồi, chỉ có nó tệ bạc với cô chứ chẳng bao giờ có chuyện cô tệ bạc gì được với nó đâu. Cô mà không biết điều nó chán thì bỏ cô ngay."
"Bà khinh thường khả năng của tôi quá rồi. Bà muốn biết không, tôi làm cho bà coi?"
"Thử làm đi."
"Ok. Đợi chăm sóc da xong tôi thử cho bà coi."
"Ngon thì làm liền đi, tôi không thích đợi."
"Bà gấp quá!"
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ngồi dậy và lấy điện thoại ra, lúc này cô nhìn chàng nhân viên salon đẹp trai đang đứng cạnh mình rồi gọi video call cho Gia Nguyên. Chỉ một lúc sau, Gia Nguye6m bắt máy, cậu vui vẻ hớn hở chào cô:
"Em yêu, gọi anh có gì không?"
"Nếu như con kết hôn với cô gái kia còn bác thì lấy Giao Giao vậy thì sau này bằng cách nào để con có thể đưa chị Giao công khai trước mặt mọi người chị ấy là vợ của con?"
Chú Kính lạnh lùng đáp: "Sẽ không bao giờ được công khai cả, bác chỉ có thể cho hai đứa làm vợ chồng trên giấy tờ, còn muốn công khai với mọi người đó là chuyện không thể. Giữa tình và địa vị chỉ có thể chọn một."
Gia Nguyên đắng đo thêm một lúc nữa, bấy giờ chú Kính bỗng nhìn sang Giao Giao, nói:
"Giao, con đi đến phòng làm việc của chú chờ đi."
Giao Giao hiểu ý chú Kính không muốn để mình nghe kết quả lựa chọn của Gia Nguyên nên đành quay lưng rời đi. Sau khi cô đã đi, Gia Nguyên đã lập tức có câu trả lời, cậu nhìn vào mắt chú Kính, nhỏ giọng:
"Tất cả đều nghe theo chú và bà nội sắp đặt."
Chú Kính nghe vậy liền hài lòng mỉm cười xoa vai cậu: "Như thế mới đúng là đàn ông nhà họ Tăng, tốt lắm!"
"Chú sẽ không giành chị Giao với con có phải không?"
"Điều này con còn phải hỏi, đương nhiên là không rồi! Giao Giao vẫn là của riêng mình con."
Đến đây Gia Nguyên mới yên tâm không hỏi thêm gì nữa. Chú Kính thì nhìn vui rạng ngời, trong thâm tâm có chút hả dạ nhưng không để lộ ra mặt.
Sau khi nói chuyện với Gia Nguyên xong, chú Kính kêu cậu đến phòng làm việc của ông Gia Thành chờ mình giải quyết xong công việc sẽ đến. Cậu vừa gật đầu thì chú liền vội rời đi, nhưng chú chẳng có công việc nào cả mà chẳng qua là đi tìm Giao Giao ở phòng làm việc của mình. Đến nơi, chú Kính tỏ ra buồn bã bước vào ngồi xuống cùng chiếc sofa mà Giao Giao đang ngồi, thở dài nói:
"Thật may là Gia Nguyên đã chịu đồng ý rồi, nhưng không hiểu sao chú lại thấy hơi tội nghiệp cho con."
Nghe xong lời đó, nét mặt cô có chút thất vọng dù thế cô vẫn cố giữ mình tươi tỉnh:
"Không sao, việc này con cũng đã đoán ra được rồi. Gia Nguyên rất coi trọng địa vị và quyền lực, tình cảm đối với con làm sao mà lớn bằng được."
"Con không cần buồn bã, sau này hai con vẫn có thể ở bên nhau mà, chú sẽ tạo điều kiện cho con."
"Không đâu.. Trong đời này con chỉ dành cả đời mình cho một người duy nhất mà thôi. Nếu Gia Nguyên đã định hướng sự nghiệp nhiều hơn thì con cũng không muốn ở lại làm vật cản. Khi nào sinh được con trả nợ cho Gia Nguyên thì con sẽ rời xa cậu ta. Con không thể sống cả đời với cảnh đứng giữa hai người đàn ông như vậy."
"Con muốn thế thật sao? Đã chắc chưa? Nếu con rời đi con chỉ có hai bàn tay trắng, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, con muốn lập nghiệp rất khó."
Cô lắc đầu với vẻ chán nản: "Con cũng không biết phải làm thế nào nữa, cả thanh xuân của con chỉ dồn vào cậu ta mà thôi.. Con sớm đã biết mình không thể sống dựa vào cậu ta, con người đó vốn dĩ không hề yêu con."
Chú Kính thấy cô buồn liền vỗ vai cô an ủi: "Đừng buồn nữa, con không còn Gia Nguyên thì vẫn còn chú Kính đây mà. Có gì buồn sau này cứ tìm đến chú, chú sẽ chia sẻ với con."
Cô mỉm cười nhìn chú Kính, trong lòng biết rằng chú cũng chẳng đáng tin hơn Gia Nguyên là bao nhưng thời gian tới cô cần một chỗ dựa vững chắc hơn là dựa vào một người không biết khi nào vì địa vị mà phản mình, dùng một ánh mắt biết ơn, cô nói:
"Vẫn là chú tốt với con nhất, chú thật tốt!"
"Đừng khách sáo. Bây giờ chứ sắp xếp người đưa con về nhà, con về rồi thì nghỉ ngơi cho lại tinh thần, sau này còn nhiều chuyện phải đương đầu lắm."
Cô gật đầu đứng dậy, lễ phép cúi đầu chào chú Kính một cái rồi quay lưng rời khỏi phòng. Thấy cô đã đi, chú Kính nhanh chóng gọi cho tài xế của mình chở cô về nhà, còn mình thì nhanh chóng đi đến phòng của ông Gia Thành họp mặt với mọi người. Chẳng bao lâu sau, cả gia đình họ Tăng họp mặt đông đủ, ông Gia Thành lúc này quyết nói ra mọi sự việc cho cậu biết bao gồm cả vị hôn thê của cậu là một cô gái bị thiểu năng và bị tim bầm sinh có thể chết bất kỳ lúc nào. Lần đầu tiên cậu nghe tin đó nhưng trông cậu cũng không sốc lắm, đã vậy trong đầu còn mừng thầm: "Cô ta bị bệnh tim bẩm sinh sớm muộn gì cũng chết sớm, cưới cô ta mình vừa có được ủng hộ của chú Tấn vừa tạo được vị thế càng ngang bằng bác hai con, đã vậy chuyện của mình với Giao Giao vẫn có thể tiếp tục. Chuyện này xem ra cũng không tệ.."
Ở một diễn biến khác, Giao Giao sau khi được đưa về nhà tính tình trở nên thất thường và còn nạt cả quản gia khi được hỏi Gia Nguyên đâu. Về phòng, cô lăn ngay ra ngủ, dường như trong tâm vẫn buồn về lựa chọn của Gia Nguyên nhưng lại không muốn nhận là mình buồn.
Buổi trưa, khi cả nhà Gia Nguyên từ tập đoàn trở về nhà để dùng cơm, Gia Nguyên lên phòng tìm cô thì thấy cô đã ngủ, cảm giác có chút bất an, cậu đi lại gọi cô dậy:
"Giao, thức dậy đi, em đã ăn gì chưa?"
Bị đánh thức, Giao Giao mở mắt nhưng không trả lời, cô thật sự mất hoàn toàn niềm tin vào tình cảm của đàn ông trên đời này. Giấu cảm xúc không phải là sở trường của cô, khi bị cậu cố tình gặng hỏi lý do không nói chuyện thì đã không chịu nổi mà nói một câu:
"Đã lựa chọn thì không được hối hận. Ngày sau hối hận tôi nhất định sẽ là người không tha thứ cho cậu đầu tiên."
Nói rồi, cô trùm chăn lại giận dỗi nhắm mắt lại ngủ. Đoán được cô đã biết mình chọn gì giữa cô và sự nghiệp, Gia Nguyên biết mình khó giải thích nên cũng không nói mà chọn cho cô không gian và thời gian để yên tĩnh suy nghĩ và chấp nhận. Sau khi cậu rời đi, Giao Giao đã không đoái hoài gì đến chuyện đó nữa và chỉ muốn ngủ. Cô ngủ một giấc dài đến tận 18 giờ chiều, khi thức dậy cô đã thấy tâm trạng ổn định hơn và đi xuống bếp tìm đồ ăn lót bụng.
Tối hôm đó Gia Nguyên lại tìm đến cô để "vận động", tuy rất mệt nhưng đến sáng thì cô thức sớm hơn cậu để trang điểm, mặc một bộ váy thanh lịch, điều mà trước nay chưa từng có. Gia Nguyên nghĩ đơn giản là cô muốn mình xinh đẹp hơn nên cũng không bận tâm mà chuẩn bị quần áo đến tập đoàn làm việc, nghỉ được một tháng nên bây giờ cậu phải đến tập đoàn phụ giúp.
Trước khi đi làm cậu dẫn Giao Giao phòng ăn ăn sáng, nhưng hôm này cô không đứng nép sau lưng cậu nữa mà ngồi vào bàn ăn cùng gia đình cậu. Bà Khánh nhìn chướng mắt ngứa mồm muốn mắng nhưng Gia Nguyên rút kinh nghiệm từ hôm trước nên hôm nay đặc biệt chăm chút quan sát thái độ của cô khi ăn. Nhìn cô trông cũng giống như mọi ngày nhưng nếu quan sát kĩ thì sẽ thấy ánh mắt của cô sự sợ sệt đã không còn mà trái lại sự bất cần hiện rất rõ. Cô của hiện tại sau khi trải qua quá nhiều sự thất vọng trong tình yêu, quá nhiều cảm giác bị khinh khi, tệ bạc của con người thì cô đã thề không để người khác coi thường và lợi dụng nữa.
Ăn cơm xong, cô không dẹp dọn như thường ngày mà chéo chân ngồi dùng khăn giấy lau miệng, mắt lại nhìn sang Gia Nguyên đang chuẩn bị đến tập đoàn với chú Kính, nói:
"Đi đường cẩn thận, trưa về mua giúp em ly trà sữa nhá."
Gia Nguyên rất bất ngờ khi nghe cô nói như thế, cậu ngoảnh mặt nhìn cô chằm chằm:
"Em vừa nhờ anh đấy à?"
Cô thong thả đứng dậy, không trả lời mà đi lại ôm lấy eo hôn nhẹ lên môi cậu:
"Hôn tạm biệt, sau này mỗi khi ra ngoài đều phải có, anh hiểu chưa?"
Được cô hôn, mặt cậu đỏ bừng vội lén nhìn mọi người đang ở xung quanh, tất cả bọn họ đều đang trong tình trang nổi da gà và không dám nhìn. Gia Nguyên thấy như vậy liền hôn trả cô cho một nụ hôn khác rồi nói:
"Anh sẽ nhớ mua cho em, ở nhà đợi anh về nhé!"
Nói xong, cậu rời khỏi vòng tay của cô rồi rời đi, chú Kính lúc này cũng thở phào giống như nãy giờ đã nín thở vậy, mặt chả vui tý nào, đã thế đang đi còn đảo mắt nhìn cô, chú cảm thấy rất ghen mặc dù biết mình không có quyền đó.
Sau khi cậu rời đi, Giao Giao liền chẳng thèm nhìn tới ai trong cái nhà đó nữa, con người cô bây giờ chẳng còn gì để sợ, cô gọi cho cả một team từ một cơ sở salon nổi tiếng đến tận nhà làm cho mình. Cả buổi sáng đó, cô được chăm sóc da, làm móng, massage đủ các kiểu, sung sướng như một nữ hoàng. Bà Khánh lúc đầu còn muốn không để ý nhưng càng về sau càng không chịu được vẻ mặt tự tại đó của cô, bà đi lại trước mặt cô, tức giận hỏi:
"Cô làm đủ chưa? Làm xong ai trả tiền đây?"
Giao Giao đang đắp mặt nạ, nghe hỏi liền mở mắt ra nhìn bà Khánh, đáp:
"Đương nhiên là cháu bà trả rồi."
Bà Khánh nóng giận đưa tay tháo mặt nạ dưỡng da của cô ra ném xuống đất, chỉ tay vào mặt cô:
"Cô đừng quên cô ở đây là để trả nợ chứ không phải là đủ làm bà hoàng!"
Cô nhìn bà ta, mỉm cười, đáp:
"Tôi muốn cho cháu bà vui vẻ chút thôi cũng không được sao? Bà mà còn nói nhiều nữa thì đứng trách sao tôi tệ bạc với cậu ta."
Bà Khánh khinh thường nhếch mép:
"Cô đã là của nó rồi, chỉ có nó tệ bạc với cô chứ chẳng bao giờ có chuyện cô tệ bạc gì được với nó đâu. Cô mà không biết điều nó chán thì bỏ cô ngay."
"Bà khinh thường khả năng của tôi quá rồi. Bà muốn biết không, tôi làm cho bà coi?"
"Thử làm đi."
"Ok. Đợi chăm sóc da xong tôi thử cho bà coi."
"Ngon thì làm liền đi, tôi không thích đợi."
"Bà gấp quá!"
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn ngồi dậy và lấy điện thoại ra, lúc này cô nhìn chàng nhân viên salon đẹp trai đang đứng cạnh mình rồi gọi video call cho Gia Nguyên. Chỉ một lúc sau, Gia Nguye6m bắt máy, cậu vui vẻ hớn hở chào cô:
"Em yêu, gọi anh có gì không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.