Chương 131: Kẻ Bám Đuôi.
Hải Lang
27/09/2021
Sợ chú nghi ngờ nên cô chủ động kéo chú xuống tiếp tục. Chú Kính tin tưởng cô nên cũng cho qua. Hai người họ tiếp tục nồng nàn với nhau….
Một lúc lâu sau, lúc này đã là 10 giờ đêm. Chú Kính tắm rửa rồi ra bàn mở latop lo công việc còn Giao Giao vẫn đang ở trong nhà vệ sinh ngồi trên bệ bồn cầu suy nghĩ về chuyện của Gia Nguyê, trong lòng cô thấp thỏm không tài sao yên được. Hiện tai sim điện thoại cô đã gắn vào lại, con đang cố nghĩ cách nói thế nào để Gia Nguyên tử bỏ việc này. Được chừng một lúc, Gia Nguyên lại gọi tới bằng số cũ, cô quyết tâm nghe máy nói hết một lượt cho xong chuyện rồi chấm dứt. Không đợi Gia Nguyên lên tiếng, cô nói ngay:
“Cậu đừng có bám theo tôi nữa, bây giờ tôi đã có chồng, cậu cũng có hai đứa con của mình rồi. Làm ơn đừng đến phá gia đình của tôi, coi như tôi cầu xin cậu đi.”
Bất ngờ lúc này, người trả lời lại cô không phải Gia Nguyên mà là một giọng nữ, đó là giọng của Thùy Duyên, giọng nói ấy cứ như đang khóc:
“Chị Giao, em là Duyên đây. Gia Nguyên vừa đến sân bay để đến Brazil tìm chị rồi….Hôm nay em biết anh ấy liên lạc được với chị nên mới mạo muội gọi làm phiền chị…Chị à, chị làm ơn nói cách nào để cho anh Nguyên chịu ở lại với mẹ con em đi. Hiện tại em vừa sinh đôi hai đứa con trai cho anh ấy cũng được 5 tháng rồi, nhưng anh ấy không hề yêu thương đứa nhỏ nào cả. Chị nói em phải làm sao đây?”
Giao Giao nghe xong thì hết hồn. Cô nhớ lúc mình cưới chú Kính là Thùy Duyên còn 1 tháng nữa mới sinh, lúc ấy Gia Nguyên ở trong tù. Bây giờ vừa còn hai năm ngày cưới, Gia Nguyên mới ra tù 1 năm, Thùy Duyên làm sao mà có con rồi sinh vào 5 tháng trước được? Cô ngạc nhiên tới mức ngớ người, lắp bắp hỏi lại:
“Cô…cô mang thai lần ba là mang song thai hả? Sinh…sinh 5 tháng rồi à? Nhưng tôi nhớ Gia Nguyên mới ra tù một năm mà?”
Thùy Duyên khóc lóc giải thích:
“Anh Nguyên ở tù lúc em sinh đứa thứ hai. Sau khi sinh đứa thứ hai được 6 tháng thì bà nội kêu em sinh thêm đứa nữa. Lúc trước đứa đầu em dùng cách thụ tinh nhân tạo nên tinh trùng của anh Nguyên vẫn còn nên em dùng nó để mang một lúc hai đứa con. Hic, ban đầu em tưởng sau khi anh Nguyên ra tù biết em mang con của anh ấy thì sẽ yêu thương em nhưng không ngờ bây giờ anh ấy chỉ nhớ tới chị mà thôi. Hiện tại em đã sinh 4 đứa con trai cho anh ấy vậy mà anh ấy vẫn không thương em, em biết phải làm sao đây?”
Nghe được chuyện này, Giao Giao không tránh khỏi thương cảm cho Thùy Duyên. Thùy Duyên vẫn còn rất trẻ, tuổi đời mới ngoài 20 mà đã sinh 4 đứa cũng thật là tội nghiệp. Không biết phải an ủi giúp đỡ thế nào, cô đành nói:
“Nếu cậu ta không yêu vậy thì cô cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi. Gia đình của cậu ta đủ khả năng nuôi 4 đứa trẻ đó, cô đừng nghe theo lời họ làm cái máy đẻ cho gia đình họ nữa.”
“Em không thể, em yêu anh ấy rất nhiều. Bốn đứa con không ai ép em sinh cả, là tự em muốn sinh nó ra. Hic, chị Giao à, em may mắn sinh thường cả ba lần, bây giờ sức khỏe rất tốt, em muốn sinh thêm đứa thứ 5. Nhưng mà lần này chị có thể giúp em được không?”
Giao Giao đầy bối rối:
“Giúp thế nào?”
“Chị cho em xin trứng của chị đi. Chỉ cần em sinh con ra có nét giống chị thì nhất định anh Nguyên sẽ yêu thương nó, anh ấy sẽ chịu ở cạnh bên em.”
Mặt cô đầy sự kinh ngạc, cô không dám tin Thùy Duyên đã nghĩ ra tới cách thế này. Ngay lập tức cô từ chối ngay:
“Không được, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Thùy Duyên hạ giọng hết mức để cầu xin, khóc càng thảm hơn nữa:
“Chị không cho em thì em biết sống làm sao đây? Sống thế này chắc em không sống nổi, em chết để lại 4 đứa nhỏ bơ vơ không mẹ chị mới vừa lòng sao?”
Cô ta vừa dứt câu, tiềng khóc của trẻ con bỗng vang lên in ỏi.
Thùy Duyên sau đó bỗng tắt máy. Giao Giao càng ở nên hoang mang, cô thật không dám nghĩ đến trong 4 năm mà Thùy Duyên đã sinh tới tận ba lần với bốn đứa con cho Gia Nguyên, quả thật đây là sự hi sinh quá lớn rồi!
Chuyện hôm nay cô vẫn quyết giấu chú Kính. Sau khi nói chuyện xong, cô rời nhà vệ sinh rồi đi ra tới giường ôm hôn lên trán đứa con gái duy nhất của mình. Ánh mắt cô đầy yêu thương và cũng có chút đau lòng, đau lòng là bởi vì cha của nó là một người mà cô chưa từng yêu. Hôn xong con bé, cô đứng dậy đi lại chỗ chú Kính đang làm việc choàng tay ôm lấy cổ chú, khẽ nói nhỏ:
“Chú à, hay là mình sinh con đi.”
Chú Kính vừa nghe câu này xong liền ngay lập tức dừng soạn văn bản, đóng laptop lại rồi quay mặt nhìn cô, chú có vẻ rất ngạc nhiên:
“Em vừa nói gì vậy?”
Giao Giao mỉm cười bước tới ngồi hẳn lên đùi chú, nhìn vào mắt chú trả lời:
“Em nói là em muốn sinh con cho chú. An Lạc bây giờ đang mang họ của em, em muốn sinh thêm một đứa để nó mang họ chú.Có được không?”
Chú Kính tỏ ra không mấy hứng thú, chú làm lơ đi bởi vì chú biết mình không có khả năng đó:
“Thôi, một đứa là được rồi, họ nào cũng vậy thôi.”
“Em biết chú ngại chuyện mình bị vô sinh nhưng chúng ta vẫn có thể thử mà! Thử một lần đi chú, em thật sự muốn vì chú mà sinh thêm một đứa, sẵn cho An Lạc có em chơi cùng.”
Nghe cô nói vậy làm chú rất xúc động, chú đã rưng rưng nước mắt rồi. Nhưng còn ai hiểu bản thân bản chính mình, thời tuổi trẻ sau khi chia tay vợ cũ chú vẫn âm thầm muốn có con. Chú đã bỏ một khoản tiển rất lớn để điều trị và mua tế bào trứng về thử cấy tinh trùng của chú vào nhưng đều không thành công. Bây giờ nó đã là ám ánh lớn nhất trong đời chú rồi, chú không mong cô lãng phí thời gian, sức lực, tiền bạc vào vấn đề này nữa. Thế nhưng, bây giờ người muốn có con là cô, chú không nở đánh đổ tia hi vọng này của cô nên cũng gật gù đồng ý, chú nói:
“Thôi được rồi, nếu em muốn thì anh sẽ cố sức để chúng ta có con. Nhưng để khi nào về nước anh khám sức khỏe coi thế nào rồi tính tiếp. Còn bây giờ chúng ta đang đi chơi, ngày mai không có trận bóng đá nào hết nên anh đã đặt vé xem bóng rổ, em chịu xem bóng rổ không?”
Giao Giao vui vẻ gật đầu: “Xem được chứ! Có chú đi cùng, em có đi đâu cũng thấy vui.”
Nói rồi, cô hôn lên môi, lên mặt rồi lên trán chú. Chú bắt đầu đỏ bừng hai tai lên, vẻ mặt cười trong ngại ngùng đưa tay véo mũi cô:
“Em đáng ghét quá đi mất! Nhớ ngày mai đi xem bóng rổ đừng có để trai tán tỉnh nữa đó.”
Cô cười lém lỉnh: “Em không biết đâu, nhiều khi được tán tỉnh em lại thấy vui.”
Chú Kính chỉ tay vào trán cô: “Vui cái đầu em, anh mà thấy em liếc mắt với ai thì về chết với anh!”
Chú vừa nói xong, Giao bỗng nhiên kéo tay chú xuống rồi ngậm lấy ngón tay chú đang chỉ ra. Chú Kính bất ngờ và đầu bắt đầu có chút đen tối, dường như trong mắt cả hai đều có ám muội. Và ngay sau đó, Giao đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chú Kính ngay sau đó cũng bỏ mắt kính xuống, đeo kính áp tròng vào mắt rồi đi vào cùng. Hai vợ chồng này lại định chơi trò thú vị gì trong đó đây?
…
Sáng hôm sau, gia đình họ đi ăn sáng ở một nhà hàng lớn sau đó đi mua sắm để làm kỉ niệm Ở trung tâm mua sắm hết ba tiếng đồng hồ, Giao mua cho mình rất nhiều váy và quần áo cho cả nhà còn chú Kính dân An Lạc đi đến khi mua đồ lưu niệm, chỉ mua vài món đồ trang trí nhỏ và một con gấu bông to đùng. Đến khi cả nhà hợp mặt lại, Giao Giao nhìn chú Kính mà ngỡ ngàng:
“Chú! Nhà một đống gấu bông rồi sao chú mua hoài vậy? Chỗ đâu mà để?”
Chú Kính đang ôm một con gấu to, An Lạc cũng đang ôm một con gấu nữa, hai cha con nhìn nhau rồi cười khiến Giao cũng hết cách với họ.
Sau khi thanh toán, may là người ta giúp khách hút chân không con gấu cho nhỏ lại để di chuyển nên cũng dễ dàng đi chơi tiếp. Mua sắm xong, họ đến nhà thi đấu để xem trận bóng rổ. Ngồi vào ghế được một lúc thì trận đấu bắt đầu, cả ba đều rất tập trung xem. Đến giữa trận, Giao đột nhiên muốn đi vệ sinh nên rời khỏi ghế. Mất năm phút đi tìm cô mới thấy được nhà vệ sinh, bước vào đó, vừa đặt mông xuống xả nổi buồn thì chuông điện thoại reo lên, lần này lại là số khác, cô bất đắc dĩ bắt máy lên nghe:
“Alo, là ai vậy?”
Trong điện thoại lại là tiếng của Gia Nguyên, nhưng giọng lần này lại rất hào hứng:
“Anh vừa xuống máy ba, em đang ở nhà thì đấu bóng rổ phải không? Để anh đến đó gặp em, lát nữa thôi, anh sắp đến rồi! Em có muốn anh mua gì cho em không?”
Giao Giao cảm thấy trong lòng rối bời, sự chán nản ùa đến, cô nói vào điện thoại một cách mệt mỏi:
“Cậu thôi đi Gia Nguyên, tôi đi đâu cậu cũng tìm ra là sao? Để yên cho gia đình của tôi hạnh phúc đi, cậu cũng có gia đình riêng, có tận bốn đứa con trai còn gì? Không phải trước kia cau655 muốn con trai sao? An Lạc chỉ là một đứa con gái vô dụng với cậu, cậu làm ơn tha cho nó đi, tha cho tôi nữa. Tôi không có được tính nhẫn nhịn, chịu khó để sinh con cho cậu nhưng Duyên, Duyên là người thích hợp nhất về cậu rồi. Làm ơn, đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu.”
“Anh không cần con trai nữa, anh chỉ cần em và con gái của chúng ta thôi.”
“Nhưng chúng tôi không cần cậu. Con bé bây giờ chỉ xem chú Kính là cha, nó sớm đã quên cậu rồi!”
Đúng vào lúc ngày, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa làm cô bối rối vội kéo váy đứng dậy xả nước rồi chạy ra ngoài. Đến lúc ra bên ngoài, Gia Nguyên vừa nãy nghe thấy tiếng xả nước nên cũng đoán ra cô đang ở đâu, môi cậu cong lên một cách kỳ quặc rồi hỏi cô:
“Nãy giờ em ở trong nhà vệ sinh à?”
Giao Giao tự giận quát thẳng vào điện thoại: “Ở đâu thì kệ tôi!”
“Đừng nóng, chỉ là em làm anh liên tưởng tới thứ đẹp đẽ trên người em thôi. Bây giờ anh bỗng nhớ mùi của em quá, ước gì bây giờ em ở đây.”
Một lúc lâu sau, lúc này đã là 10 giờ đêm. Chú Kính tắm rửa rồi ra bàn mở latop lo công việc còn Giao Giao vẫn đang ở trong nhà vệ sinh ngồi trên bệ bồn cầu suy nghĩ về chuyện của Gia Nguyê, trong lòng cô thấp thỏm không tài sao yên được. Hiện tai sim điện thoại cô đã gắn vào lại, con đang cố nghĩ cách nói thế nào để Gia Nguyên tử bỏ việc này. Được chừng một lúc, Gia Nguyên lại gọi tới bằng số cũ, cô quyết tâm nghe máy nói hết một lượt cho xong chuyện rồi chấm dứt. Không đợi Gia Nguyên lên tiếng, cô nói ngay:
“Cậu đừng có bám theo tôi nữa, bây giờ tôi đã có chồng, cậu cũng có hai đứa con của mình rồi. Làm ơn đừng đến phá gia đình của tôi, coi như tôi cầu xin cậu đi.”
Bất ngờ lúc này, người trả lời lại cô không phải Gia Nguyên mà là một giọng nữ, đó là giọng của Thùy Duyên, giọng nói ấy cứ như đang khóc:
“Chị Giao, em là Duyên đây. Gia Nguyên vừa đến sân bay để đến Brazil tìm chị rồi….Hôm nay em biết anh ấy liên lạc được với chị nên mới mạo muội gọi làm phiền chị…Chị à, chị làm ơn nói cách nào để cho anh Nguyên chịu ở lại với mẹ con em đi. Hiện tại em vừa sinh đôi hai đứa con trai cho anh ấy cũng được 5 tháng rồi, nhưng anh ấy không hề yêu thương đứa nhỏ nào cả. Chị nói em phải làm sao đây?”
Giao Giao nghe xong thì hết hồn. Cô nhớ lúc mình cưới chú Kính là Thùy Duyên còn 1 tháng nữa mới sinh, lúc ấy Gia Nguyên ở trong tù. Bây giờ vừa còn hai năm ngày cưới, Gia Nguyên mới ra tù 1 năm, Thùy Duyên làm sao mà có con rồi sinh vào 5 tháng trước được? Cô ngạc nhiên tới mức ngớ người, lắp bắp hỏi lại:
“Cô…cô mang thai lần ba là mang song thai hả? Sinh…sinh 5 tháng rồi à? Nhưng tôi nhớ Gia Nguyên mới ra tù một năm mà?”
Thùy Duyên khóc lóc giải thích:
“Anh Nguyên ở tù lúc em sinh đứa thứ hai. Sau khi sinh đứa thứ hai được 6 tháng thì bà nội kêu em sinh thêm đứa nữa. Lúc trước đứa đầu em dùng cách thụ tinh nhân tạo nên tinh trùng của anh Nguyên vẫn còn nên em dùng nó để mang một lúc hai đứa con. Hic, ban đầu em tưởng sau khi anh Nguyên ra tù biết em mang con của anh ấy thì sẽ yêu thương em nhưng không ngờ bây giờ anh ấy chỉ nhớ tới chị mà thôi. Hiện tại em đã sinh 4 đứa con trai cho anh ấy vậy mà anh ấy vẫn không thương em, em biết phải làm sao đây?”
Nghe được chuyện này, Giao Giao không tránh khỏi thương cảm cho Thùy Duyên. Thùy Duyên vẫn còn rất trẻ, tuổi đời mới ngoài 20 mà đã sinh 4 đứa cũng thật là tội nghiệp. Không biết phải an ủi giúp đỡ thế nào, cô đành nói:
“Nếu cậu ta không yêu vậy thì cô cứ đi tìm hạnh phúc của mình đi. Gia đình của cậu ta đủ khả năng nuôi 4 đứa trẻ đó, cô đừng nghe theo lời họ làm cái máy đẻ cho gia đình họ nữa.”
“Em không thể, em yêu anh ấy rất nhiều. Bốn đứa con không ai ép em sinh cả, là tự em muốn sinh nó ra. Hic, chị Giao à, em may mắn sinh thường cả ba lần, bây giờ sức khỏe rất tốt, em muốn sinh thêm đứa thứ 5. Nhưng mà lần này chị có thể giúp em được không?”
Giao Giao đầy bối rối:
“Giúp thế nào?”
“Chị cho em xin trứng của chị đi. Chỉ cần em sinh con ra có nét giống chị thì nhất định anh Nguyên sẽ yêu thương nó, anh ấy sẽ chịu ở cạnh bên em.”
Mặt cô đầy sự kinh ngạc, cô không dám tin Thùy Duyên đã nghĩ ra tới cách thế này. Ngay lập tức cô từ chối ngay:
“Không được, tôi sẽ không đồng ý đâu.”
Thùy Duyên hạ giọng hết mức để cầu xin, khóc càng thảm hơn nữa:
“Chị không cho em thì em biết sống làm sao đây? Sống thế này chắc em không sống nổi, em chết để lại 4 đứa nhỏ bơ vơ không mẹ chị mới vừa lòng sao?”
Cô ta vừa dứt câu, tiềng khóc của trẻ con bỗng vang lên in ỏi.
Thùy Duyên sau đó bỗng tắt máy. Giao Giao càng ở nên hoang mang, cô thật không dám nghĩ đến trong 4 năm mà Thùy Duyên đã sinh tới tận ba lần với bốn đứa con cho Gia Nguyên, quả thật đây là sự hi sinh quá lớn rồi!
Chuyện hôm nay cô vẫn quyết giấu chú Kính. Sau khi nói chuyện xong, cô rời nhà vệ sinh rồi đi ra tới giường ôm hôn lên trán đứa con gái duy nhất của mình. Ánh mắt cô đầy yêu thương và cũng có chút đau lòng, đau lòng là bởi vì cha của nó là một người mà cô chưa từng yêu. Hôn xong con bé, cô đứng dậy đi lại chỗ chú Kính đang làm việc choàng tay ôm lấy cổ chú, khẽ nói nhỏ:
“Chú à, hay là mình sinh con đi.”
Chú Kính vừa nghe câu này xong liền ngay lập tức dừng soạn văn bản, đóng laptop lại rồi quay mặt nhìn cô, chú có vẻ rất ngạc nhiên:
“Em vừa nói gì vậy?”
Giao Giao mỉm cười bước tới ngồi hẳn lên đùi chú, nhìn vào mắt chú trả lời:
“Em nói là em muốn sinh con cho chú. An Lạc bây giờ đang mang họ của em, em muốn sinh thêm một đứa để nó mang họ chú.Có được không?”
Chú Kính tỏ ra không mấy hứng thú, chú làm lơ đi bởi vì chú biết mình không có khả năng đó:
“Thôi, một đứa là được rồi, họ nào cũng vậy thôi.”
“Em biết chú ngại chuyện mình bị vô sinh nhưng chúng ta vẫn có thể thử mà! Thử một lần đi chú, em thật sự muốn vì chú mà sinh thêm một đứa, sẵn cho An Lạc có em chơi cùng.”
Nghe cô nói vậy làm chú rất xúc động, chú đã rưng rưng nước mắt rồi. Nhưng còn ai hiểu bản thân bản chính mình, thời tuổi trẻ sau khi chia tay vợ cũ chú vẫn âm thầm muốn có con. Chú đã bỏ một khoản tiển rất lớn để điều trị và mua tế bào trứng về thử cấy tinh trùng của chú vào nhưng đều không thành công. Bây giờ nó đã là ám ánh lớn nhất trong đời chú rồi, chú không mong cô lãng phí thời gian, sức lực, tiền bạc vào vấn đề này nữa. Thế nhưng, bây giờ người muốn có con là cô, chú không nở đánh đổ tia hi vọng này của cô nên cũng gật gù đồng ý, chú nói:
“Thôi được rồi, nếu em muốn thì anh sẽ cố sức để chúng ta có con. Nhưng để khi nào về nước anh khám sức khỏe coi thế nào rồi tính tiếp. Còn bây giờ chúng ta đang đi chơi, ngày mai không có trận bóng đá nào hết nên anh đã đặt vé xem bóng rổ, em chịu xem bóng rổ không?”
Giao Giao vui vẻ gật đầu: “Xem được chứ! Có chú đi cùng, em có đi đâu cũng thấy vui.”
Nói rồi, cô hôn lên môi, lên mặt rồi lên trán chú. Chú bắt đầu đỏ bừng hai tai lên, vẻ mặt cười trong ngại ngùng đưa tay véo mũi cô:
“Em đáng ghét quá đi mất! Nhớ ngày mai đi xem bóng rổ đừng có để trai tán tỉnh nữa đó.”
Cô cười lém lỉnh: “Em không biết đâu, nhiều khi được tán tỉnh em lại thấy vui.”
Chú Kính chỉ tay vào trán cô: “Vui cái đầu em, anh mà thấy em liếc mắt với ai thì về chết với anh!”
Chú vừa nói xong, Giao bỗng nhiên kéo tay chú xuống rồi ngậm lấy ngón tay chú đang chỉ ra. Chú Kính bất ngờ và đầu bắt đầu có chút đen tối, dường như trong mắt cả hai đều có ám muội. Và ngay sau đó, Giao đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, chú Kính ngay sau đó cũng bỏ mắt kính xuống, đeo kính áp tròng vào mắt rồi đi vào cùng. Hai vợ chồng này lại định chơi trò thú vị gì trong đó đây?
…
Sáng hôm sau, gia đình họ đi ăn sáng ở một nhà hàng lớn sau đó đi mua sắm để làm kỉ niệm Ở trung tâm mua sắm hết ba tiếng đồng hồ, Giao mua cho mình rất nhiều váy và quần áo cho cả nhà còn chú Kính dân An Lạc đi đến khi mua đồ lưu niệm, chỉ mua vài món đồ trang trí nhỏ và một con gấu bông to đùng. Đến khi cả nhà hợp mặt lại, Giao Giao nhìn chú Kính mà ngỡ ngàng:
“Chú! Nhà một đống gấu bông rồi sao chú mua hoài vậy? Chỗ đâu mà để?”
Chú Kính đang ôm một con gấu to, An Lạc cũng đang ôm một con gấu nữa, hai cha con nhìn nhau rồi cười khiến Giao cũng hết cách với họ.
Sau khi thanh toán, may là người ta giúp khách hút chân không con gấu cho nhỏ lại để di chuyển nên cũng dễ dàng đi chơi tiếp. Mua sắm xong, họ đến nhà thi đấu để xem trận bóng rổ. Ngồi vào ghế được một lúc thì trận đấu bắt đầu, cả ba đều rất tập trung xem. Đến giữa trận, Giao đột nhiên muốn đi vệ sinh nên rời khỏi ghế. Mất năm phút đi tìm cô mới thấy được nhà vệ sinh, bước vào đó, vừa đặt mông xuống xả nổi buồn thì chuông điện thoại reo lên, lần này lại là số khác, cô bất đắc dĩ bắt máy lên nghe:
“Alo, là ai vậy?”
Trong điện thoại lại là tiếng của Gia Nguyên, nhưng giọng lần này lại rất hào hứng:
“Anh vừa xuống máy ba, em đang ở nhà thì đấu bóng rổ phải không? Để anh đến đó gặp em, lát nữa thôi, anh sắp đến rồi! Em có muốn anh mua gì cho em không?”
Giao Giao cảm thấy trong lòng rối bời, sự chán nản ùa đến, cô nói vào điện thoại một cách mệt mỏi:
“Cậu thôi đi Gia Nguyên, tôi đi đâu cậu cũng tìm ra là sao? Để yên cho gia đình của tôi hạnh phúc đi, cậu cũng có gia đình riêng, có tận bốn đứa con trai còn gì? Không phải trước kia cau655 muốn con trai sao? An Lạc chỉ là một đứa con gái vô dụng với cậu, cậu làm ơn tha cho nó đi, tha cho tôi nữa. Tôi không có được tính nhẫn nhịn, chịu khó để sinh con cho cậu nhưng Duyên, Duyên là người thích hợp nhất về cậu rồi. Làm ơn, đừng tìm tôi nữa, tôi không muốn gặp cậu.”
“Anh không cần con trai nữa, anh chỉ cần em và con gái của chúng ta thôi.”
“Nhưng chúng tôi không cần cậu. Con bé bây giờ chỉ xem chú Kính là cha, nó sớm đã quên cậu rồi!”
Đúng vào lúc ngày, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa làm cô bối rối vội kéo váy đứng dậy xả nước rồi chạy ra ngoài. Đến lúc ra bên ngoài, Gia Nguyên vừa nãy nghe thấy tiếng xả nước nên cũng đoán ra cô đang ở đâu, môi cậu cong lên một cách kỳ quặc rồi hỏi cô:
“Nãy giờ em ở trong nhà vệ sinh à?”
Giao Giao tự giận quát thẳng vào điện thoại: “Ở đâu thì kệ tôi!”
“Đừng nóng, chỉ là em làm anh liên tưởng tới thứ đẹp đẽ trên người em thôi. Bây giờ anh bỗng nhớ mùi của em quá, ước gì bây giờ em ở đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.