Chương 140: Kẻ bám đuôi.
Hải Lang
30/09/2021
Nghe ông cố nói thế cậu liền nhìn vào mắt ông ấy, nội tâm cậu bắt đầu lung lay rồi nhưng cậu cũng biết số tiền lớn này nhất định là trong sạch hoàn toàn mà có, là tiền chưa rõ nguồn gốc dính vào khó thoát. Cậu nói:
“Số tài sản này nhất định có trốn thuế phải không? Có sổ sách gì ghi chép không?”
Ông cố bật cười:
“Làm gì nói trốn thuế khó nghe vậy? Đây là tài sản gia truyền thôi. Sổ sách thì từ từ quản gia sẽ đưa cho con coi.”
Câu này bỗng khiến Gia Nguyên bật cười, cậu bỏ viên thỏi vàng xuống, môi cười có chút thích thú rồi chấp hai tay sau lưng quay mặt ra cửa, nói:
“Tôi biết là ông không tin tưởng ai ngoài tôi, tôi là cháu, muốn trốn khỏi ông cũng khó, đằng nào ông cũng bắt tôi về. Nếu đã không trốn được thì tôi sẽ nhận, nhưng tôi có một điều kiện.”
Ông cố ngạc nhiên:
“Điều kiện gì?”
Cậu nhếch môi cười một cách nham hiểm rồi trả lời:
“Tôi muốn ông Gia Kính rời khỏi tộc này và Giao Giao phải gã cho tôi.”
Ông cố nghe xong liền trợn tròn mắt đầy kinh hoảng:
“Con nói gì? Không thể làm chuyện thế được! Vợ của bác hai con mà con cũng muốn dành hay sao? Con từng vào tù vì cưỡng bức người ta còn chưa đủ à?”
Gia Nguyên quay lại trừng mắt nạt lớn:
“Từ đầu cô ấy là vợ của tôi! Nếu không phải do có hôn ước với nhà ông Tấn và sợ không môn đăng hộ đối thì tôi đã chính thức rước cô ấy vào nhà họ Tăng rồi. Tôi cho ông biết, đứa con gái mà cô ấy sinh ra là con của tôi, ông Gia Kính là một tên tiểu nhân thừa nước đục thả câu cướp mất vợ và con gái của tôi. Bây giờ tôi đòi lại vợ con, chẳng có gì là sai cả!”
“Con…con điên rồi! Lúc trước ta đã điều tra biết rõ mưu tính của nhà con, bởi vì không muốn vị hôn thê bệnh hoạn của con sinh ra cháu nội nên ông nội con mới làm thế, mới gây ra nhiều chuyện rắc rối. Nhưng mà con nên nhớ, từ đầu tới cuối, cho dù con và con nhỏ Giao đó có đăng ký kết hôn thì cũng chẳng có công khai với ai cả. Từ lúc con nhỏ đó chưa có bầu đến lúc sinh con đều là bác hai của con đứng ra nhận, đường đường chính chính xuất hiện trên các trang báo lớn. Năm xưa ai cũng mặc định là con cưỡng bức bác gái của mình, tội này đã qua hai năm người ta mới dần quên đi, thế mà giờ còn lại không chịu hiểu muốn quay lại với con nhỏ đó hay sao? Con làm như vậy là cướp vợ của bác, làm sao mà dám nhìn đời hả?”
“Người đời nhìn thế nào thì tôi mặc kệ. Không có được cô ấy tôi cũng chẳng cần tiền nhiều làm gì. Ông Gia Kính thừa nước đục thả câu, bỉ ổi đê tiện như vậy chẳng đáng sống nữa. Vợ con của tôi, tôi không cho thằng đàn ông nào cướp đi cả.”
“Con vẫn còn vợ con mà? Ở Mỹ chẳng phải có bốn đứa con trai và cô gái tên Duyên đó sao?”
“Tôi không cần, đám con trai đó là bà nội tôi muốn nó ra đời chứ tôi không muốn, tôi chỉ có mình An Lạc làm con thôi. Cho dù có thế nào đi chẳng nữa, đời này tôi không lấy thêm ai ngoài Giao. Ông liệu nghĩ cách mà đáp ứng yêu cầu của tôi, bằng không số tiền này sau khi ông chết tôi sẽ đẩy sang cho người khác, sẽ không còn độc quyền dành cho đích tôn nữa, Cả cái dòng họ này sẽ có biến lớn.”
“Con dám!”
Gia Nguyên nở một nụ cười đầy thách thức rồi bước chân thật nhanh rời khỏi phòng sách. Lúc này ông cố hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử. Để giải thích cho sự khó xử này, thật ra là thế này. Ông cố lúc trẻ có rất nhiều vợ và con cháu nhưng trong chiến tranh chạy nạn đã bỏ lại tất cả vợ lẽ và con cái của họ chỉ dắt theo vợ cả và ông Gia Thành do vợ cả sinh ra. Sau này dừng chân ở đất này xây dựng tiếp cơ nghiệp, dần dần con cháu ở các nơi tìm về kết lại thành một, nhưng ông Gia Thành vẫn giữ vị trí là người thừa kế. Khi lớn lên, ông Gia Thành có bốn người con với ba bà vợ nhưng hai người vợ lẽ đã bị hại chết, đứa con thứ 3 và thứ tư cũng vì thế mà sinh hận tách khỏi dòng họ, chỉ còn duy nhất Gia Kính và Gia Thiên. Về sau, Gia Kính bị vô sinh, Gia Thiên lại là người đồng tính, họ phải cố lắm mới thuyết phục được Gia Thiên cho Gia Nguyên chào đời. Đây là tất cả con cháu chính tông, ngoài những người này thì chẳng còn tông nào là chính gốc cả. Cho nên, hiện tại Gia Nguyên là cháu trai duy nhất theo gốc của nhà họ Tăng. Nếu cơ nghiệp của nhà thờ tổ Gia Nguyên không đảm nhận thì sẽ rơi vào tay của con cháu ở các chi nhánh khác, chuyện này trái với tư tưởng của tổ tiên bao đời, là chuyện không thể. Người nhận chức trưởng tộc có trách nhiệm nhường chức cho cháu đích tôn khi về già, nếu không có cháu đích tôn hoặc không truyền cho cháu đích tôn thì sẽ là đều tội lỗi với tổ tiên dòng họ. Ông cố sức khỏe vốn đã yếu, nay lại thêm điều kiện này của Gia Nguyên làm cho ông ấy càng sốc, tâm trạng càng tệ hơn.
Sau cuộc nói chuyện với ông cố, Gia Nguyên bỗng có chút đắc ý. Cậu không trốn nữa, ở lại đây nhận cơ ngơi đầy tiền vàng nặng nhọc này. Từ nhỏ đến lớn đúng là Gia Nguyên gặp toàn may mắn, lúc nhỏ thì hưởng sự giàu có và quyền lực do cơ nghiệp của tập đoàn AI, sau khi AI sụp đổ thì lại sang Mỹ hưởng thụ sự xa hoa của gia đình bà nội gốc bên Mỹ mấy đời kinh doanh giàu có chẳng thua kém ai, bây giờ lại hưởng cơ ngơi bạc tỷ từ nhà thở tổ, số của Gia Nguyên muốn nghèo một ngày cũng khó. Hôm nay biết chuyện làm tâm trạng cậu rất vui, cậu đi ra sân vườn đứng trước hồ cá koi ngắm. Chiếc áo sơ mi đen sọc sệt, râu tóc bừa bộn, gương mặt hốc hác mắt thâm quầng đó lại cộng với nụ cười đắc ý kia làm cho cậu trông thật nguy hiểm.
….
Trưa hôm đó, bà Khánh về nước, ngay lập tức bà ta đến nhà thờ tổ xông thằng vào từ đường hét lên:
“Ông cố! Mau trả cháu trai của tôi ra!
Ở trong nhà người đầu tiên đi ra là quản gia, ông ta vừa nhìn thấy bà Khánh liền nói ngay:
“Bà Khánh tới rồi đó à? Cậu hai đang ở sân sau uống nước ở gần hồ sen, cậu đang đợi bà đó.”
Nghe vậy bà Khánh liền chạy ra sân sau. Đi qua mấy hòn non bộ, qua mấy gốc cây liễu thì mới thấy được Gia Nguyên đúng thật là đang uống nước ở gần hồ sen. Bà Khanh lo lắng chạy đến thật nhanh sợ cháu mình bị ức hiếp nhưng khi đến gần thì bà ta lại phải kinh ngạc. Lúc này Gia Nguyên đang mặc vest đen cùng áo ghi lê đen và cà vạt xanh rất lịch lãm thản nhiên ngồi uống cà phê như chưa từng có chuyện gì. Bà Khánh suýt chút không tin vào mắt nhìn, cố nhìn kĩ một chút để tìm ra điểm không bình thường của cậu, cuối cùng bà ta thấy râu và đôi mắt thăm quầng đó, ngay lập tức bà ta đi tới nâng mặt cậu lên, đau lòng nói:
“Cháu của bà, có phải họ không có con ngủ không? Tại sao mắt con lại đỏ và thâm quầng hết thế này? Cả râu cũng không cạo…”
Gia Nguyên chậm rãi đặt tách cà phê xuống, cậu gạt tay bà Khánh ra và ánh mắt bỗng trở nên sắc bén cứ như một người khác hoàn toàn, nói:
“Bà đừng lo cho con nữa, từ giờ không cần bà nữa đâu. Con sẽ ở đâu đảm nhận chức trưởng tộc, không về Mỹ nữa.”
Bà Khánh tròn mắt không tin cậu lại nói thế. Không để bà ta cất thêm lời, Gia Nguyên đứng dậy nhìn đồng hồ rồi bước đi. Bà Khánh trơ mắt nhìn cậu mà không biết lý do gì cậu làm thế cả. Gia Nguyên từ sân sau đi vào nhà chính, trên đường đi thì gặp quản gia, cậu đứng lại hỏi:
“Có biết mấy giờ ông Kính về đây không?”
Quản gia không nghĩ gì mà trả lời: “Dạ có, hình như là 3 giờ chiều sẽ về tới. Có gì không cậu hai?”
Gia Nguyên cười nhẹ, cậu đưa tay sờ lên mái tóc nâu nhạt của mình rồi đáp:
“Không có gì. Còn lâu vậy mới về nên tôi tính tranh thủ đi nhuộm tóc một chút, tóc này xui xèo quá.”
“Nhuộm tóc? Cậu định nhuộm màu gì? Không được nhuộm màu sáng đâu đó, ông cố mà thấy sẽ cạo đầu cậu ngay.”
“Ông thấy màu tóc của tôi chưa đủ sáng nữa hay sao mà còn đi nhuộm màu sáng. Tôi tính nhuộm đen. Gần đây có chỗ nào nhuộm không?”
“Ờ…ờ có. Để tôi kêu tài xế chở cậu đi có được không?”
“Cũng được, đi nhuộm sẵn cắt kiểu khác, tóc cùng dài quá rồi.”
….
Một lúc sau, Gia Nguyên đi đến tiệm salon tóc. Trong lúc cậu đang nhuộm tóc thì cũng là lúc chú Kính và Giao Giao về gần đến nơi. Do đi đường xa và tình trạng lúc khỏe không tốt nên Giao Giao có chút mệt mỏi, cô lại để quên lọ thuốc của mình ở nhà nên tình trạng vừa bị say xe, vừa khó thở, chẳng tốt chút nào. Chú Kính rất sợ cô không chịu nổi được tới nhà nên đang cố tìm nhà thuốc để mua, thế nhưng từ lúc cô phát bệnh tới giờ đều không thấy nhà thuốc cũng như bệnh viện nào cả, chú đành phải tăng tốc chạy về thật nhanh để cho cô nghỉ ngơi.
….
Chừng 30 phút sau, Gia Nguyên làm tóc xong, cậu bước ra khỏi salo với một bộ dạng hoàn toàn mới, tóc đen nhánh vuốt nếp gọn gàng nhìn trông rất trưởng thành và đẹp trai. Với kiểu tóc mới thay cho kiểu tóc rồi xù ban đầu, những người khách trong salon đều trầm trồ khen đẹp trai. Chủ tiệm salo cũng mê mẩn cậu vội chạy tới định xin cậu chụp một bức ảnh để quảng bá cho tiệm nhưng liền bị cậu khướt từ lướt qua một cách rất lạnh lùng. Trở vào xe, Gia Nguyên kéo cà vạt lỏng một chút rồi nói với tài xế:
“Trong nhà không có rượu vang phải không?”
Người tài xế già cung kính trả lời: “Dạ cậu hai, ông cố cắm con cháu uống rượu khi không có tiệc, trong nhà bình thường sẽ không có rượu vang.”
“Vậy giờ đi mua đi. Ở đây chỗ nào bán?”
“Dạ không được đâu cậu hai, ông cố sẽ tức giận đó.”
Gia Nguyên bắt đầu cộc, cậu liếc mắt một cách đáng sợ rồi mở cửa đi ra khỏi xe, giận dữ đóng mạnh cửa lại rồi tự mình đi ra xa một chút, bắt một chiếc taxi khác đi mất. Người tài xế già vô cùng bất lực đành gọi báo cho quản gia rồi quay về nhà.
“Số tài sản này nhất định có trốn thuế phải không? Có sổ sách gì ghi chép không?”
Ông cố bật cười:
“Làm gì nói trốn thuế khó nghe vậy? Đây là tài sản gia truyền thôi. Sổ sách thì từ từ quản gia sẽ đưa cho con coi.”
Câu này bỗng khiến Gia Nguyên bật cười, cậu bỏ viên thỏi vàng xuống, môi cười có chút thích thú rồi chấp hai tay sau lưng quay mặt ra cửa, nói:
“Tôi biết là ông không tin tưởng ai ngoài tôi, tôi là cháu, muốn trốn khỏi ông cũng khó, đằng nào ông cũng bắt tôi về. Nếu đã không trốn được thì tôi sẽ nhận, nhưng tôi có một điều kiện.”
Ông cố ngạc nhiên:
“Điều kiện gì?”
Cậu nhếch môi cười một cách nham hiểm rồi trả lời:
“Tôi muốn ông Gia Kính rời khỏi tộc này và Giao Giao phải gã cho tôi.”
Ông cố nghe xong liền trợn tròn mắt đầy kinh hoảng:
“Con nói gì? Không thể làm chuyện thế được! Vợ của bác hai con mà con cũng muốn dành hay sao? Con từng vào tù vì cưỡng bức người ta còn chưa đủ à?”
Gia Nguyên quay lại trừng mắt nạt lớn:
“Từ đầu cô ấy là vợ của tôi! Nếu không phải do có hôn ước với nhà ông Tấn và sợ không môn đăng hộ đối thì tôi đã chính thức rước cô ấy vào nhà họ Tăng rồi. Tôi cho ông biết, đứa con gái mà cô ấy sinh ra là con của tôi, ông Gia Kính là một tên tiểu nhân thừa nước đục thả câu cướp mất vợ và con gái của tôi. Bây giờ tôi đòi lại vợ con, chẳng có gì là sai cả!”
“Con…con điên rồi! Lúc trước ta đã điều tra biết rõ mưu tính của nhà con, bởi vì không muốn vị hôn thê bệnh hoạn của con sinh ra cháu nội nên ông nội con mới làm thế, mới gây ra nhiều chuyện rắc rối. Nhưng mà con nên nhớ, từ đầu tới cuối, cho dù con và con nhỏ Giao đó có đăng ký kết hôn thì cũng chẳng có công khai với ai cả. Từ lúc con nhỏ đó chưa có bầu đến lúc sinh con đều là bác hai của con đứng ra nhận, đường đường chính chính xuất hiện trên các trang báo lớn. Năm xưa ai cũng mặc định là con cưỡng bức bác gái của mình, tội này đã qua hai năm người ta mới dần quên đi, thế mà giờ còn lại không chịu hiểu muốn quay lại với con nhỏ đó hay sao? Con làm như vậy là cướp vợ của bác, làm sao mà dám nhìn đời hả?”
“Người đời nhìn thế nào thì tôi mặc kệ. Không có được cô ấy tôi cũng chẳng cần tiền nhiều làm gì. Ông Gia Kính thừa nước đục thả câu, bỉ ổi đê tiện như vậy chẳng đáng sống nữa. Vợ con của tôi, tôi không cho thằng đàn ông nào cướp đi cả.”
“Con vẫn còn vợ con mà? Ở Mỹ chẳng phải có bốn đứa con trai và cô gái tên Duyên đó sao?”
“Tôi không cần, đám con trai đó là bà nội tôi muốn nó ra đời chứ tôi không muốn, tôi chỉ có mình An Lạc làm con thôi. Cho dù có thế nào đi chẳng nữa, đời này tôi không lấy thêm ai ngoài Giao. Ông liệu nghĩ cách mà đáp ứng yêu cầu của tôi, bằng không số tiền này sau khi ông chết tôi sẽ đẩy sang cho người khác, sẽ không còn độc quyền dành cho đích tôn nữa, Cả cái dòng họ này sẽ có biến lớn.”
“Con dám!”
Gia Nguyên nở một nụ cười đầy thách thức rồi bước chân thật nhanh rời khỏi phòng sách. Lúc này ông cố hoàn toàn rơi vào tình thế khó xử. Để giải thích cho sự khó xử này, thật ra là thế này. Ông cố lúc trẻ có rất nhiều vợ và con cháu nhưng trong chiến tranh chạy nạn đã bỏ lại tất cả vợ lẽ và con cái của họ chỉ dắt theo vợ cả và ông Gia Thành do vợ cả sinh ra. Sau này dừng chân ở đất này xây dựng tiếp cơ nghiệp, dần dần con cháu ở các nơi tìm về kết lại thành một, nhưng ông Gia Thành vẫn giữ vị trí là người thừa kế. Khi lớn lên, ông Gia Thành có bốn người con với ba bà vợ nhưng hai người vợ lẽ đã bị hại chết, đứa con thứ 3 và thứ tư cũng vì thế mà sinh hận tách khỏi dòng họ, chỉ còn duy nhất Gia Kính và Gia Thiên. Về sau, Gia Kính bị vô sinh, Gia Thiên lại là người đồng tính, họ phải cố lắm mới thuyết phục được Gia Thiên cho Gia Nguyên chào đời. Đây là tất cả con cháu chính tông, ngoài những người này thì chẳng còn tông nào là chính gốc cả. Cho nên, hiện tại Gia Nguyên là cháu trai duy nhất theo gốc của nhà họ Tăng. Nếu cơ nghiệp của nhà thờ tổ Gia Nguyên không đảm nhận thì sẽ rơi vào tay của con cháu ở các chi nhánh khác, chuyện này trái với tư tưởng của tổ tiên bao đời, là chuyện không thể. Người nhận chức trưởng tộc có trách nhiệm nhường chức cho cháu đích tôn khi về già, nếu không có cháu đích tôn hoặc không truyền cho cháu đích tôn thì sẽ là đều tội lỗi với tổ tiên dòng họ. Ông cố sức khỏe vốn đã yếu, nay lại thêm điều kiện này của Gia Nguyên làm cho ông ấy càng sốc, tâm trạng càng tệ hơn.
Sau cuộc nói chuyện với ông cố, Gia Nguyên bỗng có chút đắc ý. Cậu không trốn nữa, ở lại đây nhận cơ ngơi đầy tiền vàng nặng nhọc này. Từ nhỏ đến lớn đúng là Gia Nguyên gặp toàn may mắn, lúc nhỏ thì hưởng sự giàu có và quyền lực do cơ nghiệp của tập đoàn AI, sau khi AI sụp đổ thì lại sang Mỹ hưởng thụ sự xa hoa của gia đình bà nội gốc bên Mỹ mấy đời kinh doanh giàu có chẳng thua kém ai, bây giờ lại hưởng cơ ngơi bạc tỷ từ nhà thở tổ, số của Gia Nguyên muốn nghèo một ngày cũng khó. Hôm nay biết chuyện làm tâm trạng cậu rất vui, cậu đi ra sân vườn đứng trước hồ cá koi ngắm. Chiếc áo sơ mi đen sọc sệt, râu tóc bừa bộn, gương mặt hốc hác mắt thâm quầng đó lại cộng với nụ cười đắc ý kia làm cho cậu trông thật nguy hiểm.
….
Trưa hôm đó, bà Khánh về nước, ngay lập tức bà ta đến nhà thờ tổ xông thằng vào từ đường hét lên:
“Ông cố! Mau trả cháu trai của tôi ra!
Ở trong nhà người đầu tiên đi ra là quản gia, ông ta vừa nhìn thấy bà Khánh liền nói ngay:
“Bà Khánh tới rồi đó à? Cậu hai đang ở sân sau uống nước ở gần hồ sen, cậu đang đợi bà đó.”
Nghe vậy bà Khánh liền chạy ra sân sau. Đi qua mấy hòn non bộ, qua mấy gốc cây liễu thì mới thấy được Gia Nguyên đúng thật là đang uống nước ở gần hồ sen. Bà Khanh lo lắng chạy đến thật nhanh sợ cháu mình bị ức hiếp nhưng khi đến gần thì bà ta lại phải kinh ngạc. Lúc này Gia Nguyên đang mặc vest đen cùng áo ghi lê đen và cà vạt xanh rất lịch lãm thản nhiên ngồi uống cà phê như chưa từng có chuyện gì. Bà Khánh suýt chút không tin vào mắt nhìn, cố nhìn kĩ một chút để tìm ra điểm không bình thường của cậu, cuối cùng bà ta thấy râu và đôi mắt thăm quầng đó, ngay lập tức bà ta đi tới nâng mặt cậu lên, đau lòng nói:
“Cháu của bà, có phải họ không có con ngủ không? Tại sao mắt con lại đỏ và thâm quầng hết thế này? Cả râu cũng không cạo…”
Gia Nguyên chậm rãi đặt tách cà phê xuống, cậu gạt tay bà Khánh ra và ánh mắt bỗng trở nên sắc bén cứ như một người khác hoàn toàn, nói:
“Bà đừng lo cho con nữa, từ giờ không cần bà nữa đâu. Con sẽ ở đâu đảm nhận chức trưởng tộc, không về Mỹ nữa.”
Bà Khánh tròn mắt không tin cậu lại nói thế. Không để bà ta cất thêm lời, Gia Nguyên đứng dậy nhìn đồng hồ rồi bước đi. Bà Khánh trơ mắt nhìn cậu mà không biết lý do gì cậu làm thế cả. Gia Nguyên từ sân sau đi vào nhà chính, trên đường đi thì gặp quản gia, cậu đứng lại hỏi:
“Có biết mấy giờ ông Kính về đây không?”
Quản gia không nghĩ gì mà trả lời: “Dạ có, hình như là 3 giờ chiều sẽ về tới. Có gì không cậu hai?”
Gia Nguyên cười nhẹ, cậu đưa tay sờ lên mái tóc nâu nhạt của mình rồi đáp:
“Không có gì. Còn lâu vậy mới về nên tôi tính tranh thủ đi nhuộm tóc một chút, tóc này xui xèo quá.”
“Nhuộm tóc? Cậu định nhuộm màu gì? Không được nhuộm màu sáng đâu đó, ông cố mà thấy sẽ cạo đầu cậu ngay.”
“Ông thấy màu tóc của tôi chưa đủ sáng nữa hay sao mà còn đi nhuộm màu sáng. Tôi tính nhuộm đen. Gần đây có chỗ nào nhuộm không?”
“Ờ…ờ có. Để tôi kêu tài xế chở cậu đi có được không?”
“Cũng được, đi nhuộm sẵn cắt kiểu khác, tóc cùng dài quá rồi.”
….
Một lúc sau, Gia Nguyên đi đến tiệm salon tóc. Trong lúc cậu đang nhuộm tóc thì cũng là lúc chú Kính và Giao Giao về gần đến nơi. Do đi đường xa và tình trạng lúc khỏe không tốt nên Giao Giao có chút mệt mỏi, cô lại để quên lọ thuốc của mình ở nhà nên tình trạng vừa bị say xe, vừa khó thở, chẳng tốt chút nào. Chú Kính rất sợ cô không chịu nổi được tới nhà nên đang cố tìm nhà thuốc để mua, thế nhưng từ lúc cô phát bệnh tới giờ đều không thấy nhà thuốc cũng như bệnh viện nào cả, chú đành phải tăng tốc chạy về thật nhanh để cho cô nghỉ ngơi.
….
Chừng 30 phút sau, Gia Nguyên làm tóc xong, cậu bước ra khỏi salo với một bộ dạng hoàn toàn mới, tóc đen nhánh vuốt nếp gọn gàng nhìn trông rất trưởng thành và đẹp trai. Với kiểu tóc mới thay cho kiểu tóc rồi xù ban đầu, những người khách trong salon đều trầm trồ khen đẹp trai. Chủ tiệm salo cũng mê mẩn cậu vội chạy tới định xin cậu chụp một bức ảnh để quảng bá cho tiệm nhưng liền bị cậu khướt từ lướt qua một cách rất lạnh lùng. Trở vào xe, Gia Nguyên kéo cà vạt lỏng một chút rồi nói với tài xế:
“Trong nhà không có rượu vang phải không?”
Người tài xế già cung kính trả lời: “Dạ cậu hai, ông cố cắm con cháu uống rượu khi không có tiệc, trong nhà bình thường sẽ không có rượu vang.”
“Vậy giờ đi mua đi. Ở đây chỗ nào bán?”
“Dạ không được đâu cậu hai, ông cố sẽ tức giận đó.”
Gia Nguyên bắt đầu cộc, cậu liếc mắt một cách đáng sợ rồi mở cửa đi ra khỏi xe, giận dữ đóng mạnh cửa lại rồi tự mình đi ra xa một chút, bắt một chiếc taxi khác đi mất. Người tài xế già vô cùng bất lực đành gọi báo cho quản gia rồi quay về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.