Chương 163: Kẻ Bám Đuôi.
Hải Lang
23/10/2021
…
Chỉ một lúc sau, vệ sĩ nghe theo lời của Giao Giao tới nhà hàng mà Gia Nguyên đang chờ thanh toán giúp cậu. Biết chuyện, Gia Nguyên rất vui, tuy rằng cô không tới nhưng mà như thế cũng đã đủ chứng minh là cô còn quan tâm đến cậu rồi. Thanh toán tiền xong, Gia Nguyên xin mượn thể ngân hàng của Giao lại để còn đổ nhiên liệu cho ô tô để về nhà. Vệ sĩ nghe theo để lại thẻ cho cậu rồi ra về…. Giao Giao ở nhà nóng ruột chờ vệ sĩ về báo tin, chờ tầm ba mươi phút thấy vệ sĩ về báo đã xong nhiệm vụ lúc đó cô mới an tâm đi lên phòng ngủ lại. Về tới phòng, vừa bước chân lên giường cô đã bị chú Kính phát hiện chụp lấy tay cô, mở mắt nhìn cô mà hỏi:
“Em đi đâu lâu thế? Có chuyện gì liên quan tới Gia Nguyên có phải không?”
Giao Giao giật mình theo thói quen mà giật tay lại. Lúc này chú Kính đã nổi nóng rồi, chú ngồi dậy tiếp tục nắm chặt tay cô. Cô có chút lo sợ, bắt đầu ấp úng không dám nhìn thẳng vào mắt chú:
“Đâu…đâu có. Em đi uống nước.”
Chú Kinh nghiêm mặt, tự nhiên ngồi dậy cầm lấy vai cô bóp mạnh:
“Em nói dối với anh không có được đâu Giao. Anh vừa kiểm tra điện thoại của em, số máy mà em vừa nghe lúc anh gọi lại, giọng trả lời là tiếng của Gia Nguyên, cả cái tin nhắn nữa. Em đúng thật là gan đó Giao, nửa đêm nửa hôm nằm với chồng mà đi nghe điện thoại của người cũ, còn đem tiền cho người cũ. Anh phải phạt em ra sao đây?”
Nghe chú nói, cô sợ đến toát cả mồ hôi hột. Biết không chối được nên cô liền cầu xin:
“Anh, em chỉ có sai một lần này thôi. Tại cậu ta nói điện thoại tắt nguồn không gọi được cho ai khác.”
“Em lo à? Lo cho chồng cũ hả?”
Không biết vì lý do gì mà chỉ vừa nhìn vẻ mặt tức giận của chú Kính cô liền cảm thấy run sợ, mất hết cả sự tinh ranh, giảo hoạt của mình. Lúc này cô chỉ còn biết nói thật lòng mong được tha thứ nhưng do sợ quá mà chuyển sang xưng hô dè dặt theo bản năng:
"Con xin lỗi. Tại...tại con sợ cậu ta không có tiền trả nên mới. Chú bỏ qua cho con lần này đi."
Chú Kính vừa nghe câu này, cơn nóng giận không giảm mà còn tăng lên gấp rưỡi. Chú chòm người tới lấy kính cận trên tủ đầu giường rồi quay lại véo mạnh tai cô, nói:
"Ngủ chung giường với anh mà giờ dám gọi anh là chú sao? Không nói thì thôi, càng nói càng khiến bị đánh."
Tai Giao Giao đau điếng nghiêng đầu theo hướng kéo của chú, cô la lên trong đau đớn:
"Em sai rồi, anh đừng véo tai em nữa, đau lắm đó! A...a."
Chú không bỏ tai cô ra nhưng thả lỏng hơn một chút. Đúng là chú rất ghen, nhưng cái ghen của một người trưởng thành thật sự sẽ khác những đôi vợ chồng trẻ. Chú biết bây giờ phải có hành động gì khác dứt điểm tình trạng này chứ không phải dùng vũ lực, trước khi nghĩ ra cách chú muón phải dằn mặt cô trước. Vì thế, chú liền dùng ánh mắt nghiêm nghị nhất để nhìn vào mắt cô, nói:
"Lần này anh tha cho em. Nhớ kĩ cho anh, khi nào cậu ta gọi tới hay đến tìm em phải báo ngay cho anh biết. Nếu em không báo anh sẽ coi như em đi ăn vụng bên ngoài với người cũ, tới lúc đó đừng có trách sao anh già rồi mà còn ác."
Cô không dám phản kháng, vội gật đầu nghe theo:
"Dạ, em nghe rồi. Em sẽ làm theo ý anh mà, anh còn không mau buông ra vợ anh sẽ mất một bên tai đó."
Chú gật đầu hài lòng, tay cũng thả lỏng buông ra nhưng ngay sau đó liền hôn môi cô, hôn đến mức cô ngợp thở nhưng chú vẫn không buông ra. Cô không chịu nổi nữa, buộc lòng đẩy chú ra. Hai mắt họ nhìn nhau, hơi thở gấp gáp, cô lại nói:
“Anh làm gì vậy? Anh không tin em à?”
Chú nghiêm nghị, đáp:
“Anh hôn vợ mình cũng không được sao?”
Nói dứt câu, chú đột nhiên tỏ ra giận dỗi đẩy cô ra rồi ôm gối đi khỏi phòng, sang phòng làm việc ngủ. Cô ngồi nhìn theo chú, cố chòm tới nắm áo chú lại nhưng lại bị hất ra. Biết chú giận thật rồi, cô lo sợ vô cùng, cảm thấy tự trách và thật ngu ngốc. Từ lúc chú đi cô cũng không ngủ được nữa, nằm trằn trọc cả đêm cố nghĩ cách làm hòa.
….
Qua hôm sau, Giao Giao thầm nghĩ chú Kính còn giận chưa bỏ qua. Nhưng lạ thay, chú lại vui vẻ coi như không có chuyện gì, đã vậy đưa An Lạc đi học xong chú không trực tiếp tới chỗ làm mà lại quay về nhà ngỏ ý muốn đi làm chung xe với cô. Giao khá bất ngờ, không biết chú đang định làm trò gì nhưng cũng cười cười đồng ý. Khi họ đến tập đoàn, Giao có một cuộc họp đột xuất nên phải đi họp. Chú Kính lúc này một mình đi về phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống ghế chú liền để lộ vẻ mặt ưu tư, tay liên tục cầm cây bút lông xoay tròn dường như là suy nghĩ chuyện rất quan trọng. Trợ lý Hùng trùng hợp đem cà phê vào cho chú, nhìn thấy chú có vẻ không vui nên anh ta liền hỏi:
"Chủ tịch, sáng sớm có chuyện gì làm ông không vui à?"
Nghe hỏi chú Kính liền đảo mắt nhìn qua Hùng, chiếc bút trên tay dừng xoay, chú bỗng hỏi:
"Lúc trước cậu và vợ tôi quen nhau, cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"
Hùng vừa nghe hỏi điều này liền trở nên lúng túng, tay bưng tách cà phê vội vã đặt lên bàn, đáp:
"Tôi...tôi không còn tình ý vì với giám đốc đâu, chủ tịch đừng lo. Từ...từ giờ tôi sẽ hạn chế gặp mặt cô ấy lại."
Chú Kính tỏ vẻ không hài lòng, giọng điệu có chút khó nghe:
"Tôi biết vợ tôi đẹp, đàn ông bên ngoài nhòm ngó chờ tôi chết để nhảy vào không ít. Hôm nay tôi hỏi cậu chỉ là muốn coi trong mắt người ngoài họ nhìn vợ tôi thế nào thôi. Nhưng mà thấy thái độ cậu như thế thì tôi hiểu rồi, cậu vẫn có tật giật mình, không cần nói gì thêm nữa.”
Hùng hồi hộp, chần chừ một lúc rồi mới hỏi lại:
"Ý chủ tịch là gì vậy? Chủ tịch muốn làm gì?"
Nghe hỏi, chú đột nhiên mỉm cười, người chòm tới lấy tách cà phê uống một ngụm rồi nói:
"Đặt lịch với một chuyên gia chăm sóc da nào giỏi giùm tôi. Từ tuần này sắp lịch cho tôi một buổi rảnh hàng tuần để tôi đến thẩm mỹ viện chăm sóc da một chút. Việc thứ hai, anh điều tra cho tôi hiện tại Gia Nguyên đang ở đâu, vị trí chính xác, một tiếng sau báo cáo lại với tôi. Việc thứ ba, thuê một tài xế đáng tin đến lái xe cho vợ tôi, tốt nhất là nữ. Việc cuối cùng, lát nữa vợ tôi tan họp, nói với cô ấy tôi phải đi gặp khách hàng có thể tối muộn mới về."
Hùng nhanh nhẹn ghi nhớ hết những việc chú dặn dò, nhưng sau đó chợt nhớ ra một việc nên vội nói:
"Chủ tịch, tôi đột nhiên nhớ ra một việc quên nói với ông. Hôm lễ ra mắt game từng có hai cô gái báo với bảo vệ là có một người đàn ông rất cao lớn dẫn theo một đám đàn em đi vào nhà vệ sinh nữ. Họ nói lúc đó bên trong hình như có giám đốc nhưng giám đốc lại ở trong không ra ngoài. Việc này tôi muốn giấu nhưng nghĩ lại thì nên nói với ông, người đàn ông cao lớn đó qua camera ghi lại được hình như là cậu Nguyên."
Nghe tới đây, lòng chú Kính nóng lên hừng hực. Cơn ghen lại đến rồi, chú nhếch môi cười một cái rồi bỏ tách cà phê xuống, không nói thêm lời nào nữa. Hùng thấy thế cũng nhanh chóng biết điều mà rời đi làm việc chú giao. Lúc này ngoài mặt chú Kính khá trầm lặng nhưng bên trong đã chẳng khác gì núi lửa phun trào. Coi ra lại sắp có đại chiến giữa hai người đàn ông rồi.
Hùng đi xử lý công việc tầm hơn nửa tiếng, đến lúc quay lại tìm chú Kính thì đã có trong tay vị trí nơi Gia Nguyên đang ở rồi. Chú Kính vừa biết chuyện liền đứng dậy đi tới đó ngay, dẫn theo 6 vệ sĩ bảo vệ, trong lòng quyết tâm làm rõ mọi chuyện.
…
Nửa tiếng sau, chú Kính cùng người của mình đến biệt thự cũ của gia đình. Xe dừng lại trước cổng, chú vừa bước ra thì lập tức có một vài người hung hăng đứng trong cửa rào hỏi vọng ra:
"Là ai đó? Đến tìm ai? "
Hùng đi theo bên cạnh chú Kính, khi nghe hỏi liền thay chú trả lời:
"Chúng tôi đến tìm Gia Nguyên."
Đám vệ sĩ canh cửa nghe vậy cũng không có ý định mở cửa, nhưng đúng lúc này Gia Nguyên đang ở ngoài vừa ngồi hóng mát gần đó hiếu kỳ đi tới. Cậu nhìn thấy chú Kính, nét mặt hiếu kỳ liền trở vẻ mặt đáng sợ, trên môi nở một nụ cười nguy hiểm, cất giọng nói:
"Trời, tưởng ai lạ, hóa ra là bác hai thân yêu của tôi. Bác ghé thăm nhà sao không báo trước, để tôi kêu người buột mấy con chó lại mắc công nó thấy chú vào tưởng chó lạ lại sủa om sùm."
Những lời xúc phạm này không khiến chú Kính nóng giận mà trái lại càng cảm thấy bình tĩnh hơn. Trong con mắt thương trường nhiều năm của chú, kẻ càng nói nhiều thì cành có nhiều điểm yếu. Chú nhếch mép cười khinh, chân bước đến gần hơn với cổng rào nhìn vào mắt Gia Nguyên, rồi nói:
"Tôi đến đây không phải đến tranh luận. Thẻ ngân hàng của vợ tôi cậu không định chiếm làm của riêng luôn đấy chứ? Mau trả lại đi."
Gia Nguyên liền đáp lại:
"Tôi mượn ai thì sẽ tìm người đó để trả, chú không cần lo tôi quỵt nợ."
"Một hai triệu tiền ăn tôi cho ăn mày còn được huống gì cho thằng tàn phế như cậu.”
“Xin lỗi, chân tôi đi bình thường lại được rồi. Có ông mới là kẻ tàn phế, đồ không phải đàn ông. Còn thua cả gay, ít ra cha tôi là gay nhưng vẫn có con được.”
Câu chửi cay độc này thật sự đã động chạm tới lòng tự trọng của chú rồi. Chú dồn hết sức kiềm chế cơn giận, nắm chặt nắm đấm lại, dằn lòng, chú lại nói:
“Hức! Tôi có phải đàn ông hay không thì phải hỏi vợ tôi ở nhà thấy sao đã, chưa tới lượt cậu nói. Nếu cậu lôi chuyện tôi bị vô sinh ra nói thì tôi không sợ, tôi chỉ sợ cậu không an phận, muốn phá hoại tình cảm gia đình của người khác."
"Xem kìa, xem kìa! Kẻ phá hoại gia đình người khác lại sợ người khác phá hoại gia đình mình sao? Nếu ông biết ở đời có báo ứng thì đâu có giành vợ con người khác."
Càng nói không khí càng trở nên căng thẳng. Chú Kính không muốn nói nhiều nữa, chú bỏ tay vào túi lấy ra một tấm ảnh chú và Giao mặc đồ cưới hôn nhau thắm thiết đi tới dán vào khung cửa sắt ngay trước mặt Gia Nguyên. Việc như thế, đã đủ khiến Gia Nguyên căm phẫn. Quy luật luôn chứng mình rằng, kẻ mất kiên nhẫn sẽ là kẻ dừng lại đầu tiên. Chú nhìn thấy được biểu cảm khó chịu của Gia Nguyên nên rất đắc ý, cười nói:
"Thứ không bên cậu suốt đời chính là thứ không phải của cậu. Nếu đã khác thuộc về mình thì bị kẻ khác giành lấy là do ý trời. Tôi chính là người thực thi ý trời. Tốt nhất cậu nên tránh xa vợ tôi ra, để người trong dòng họ mà biết cậu làm bậy với bác gái của mình lần nữa thì không hay ho gì đâu. Làm sao thì làm cũng nhớ giữ lại cái đức cho con cháu, cậu có tới tận 4 đứa con trai đó. Quả báo tới rất nhanh, coi chừng sau này cả 4 đứa đều bị thằng khác cướp vợ thì sao. Ha ha ha ha…”
Gia Nguyên tức nghiến răn nghiến lợi, tay đập vào cửa, sẵng giọng:
“Người bị quả báo phải là con cháu của ông.”
Chú vẫn cười đầy thách thức: “Tôi không có con, tôi có gì phải sợ? Kể cả An Lạc cũng là con của cậu mà, còn thương con thì lo mà tích đức, làm cha làm mẹ trách nhiệm nặng lắm đó.”
Nói rồi, chú cười cợt quay lưng đi lại vào xe. Thái độ đó khiến Gia Nguyên càng căm hận, trong đầu càng lúc càng ngập trong suy nghĩ độc ác chỉ muốn phanh thây, xẻ thịt cả thế giới.
Chỉ một lúc sau, vệ sĩ nghe theo lời của Giao Giao tới nhà hàng mà Gia Nguyên đang chờ thanh toán giúp cậu. Biết chuyện, Gia Nguyên rất vui, tuy rằng cô không tới nhưng mà như thế cũng đã đủ chứng minh là cô còn quan tâm đến cậu rồi. Thanh toán tiền xong, Gia Nguyên xin mượn thể ngân hàng của Giao lại để còn đổ nhiên liệu cho ô tô để về nhà. Vệ sĩ nghe theo để lại thẻ cho cậu rồi ra về…. Giao Giao ở nhà nóng ruột chờ vệ sĩ về báo tin, chờ tầm ba mươi phút thấy vệ sĩ về báo đã xong nhiệm vụ lúc đó cô mới an tâm đi lên phòng ngủ lại. Về tới phòng, vừa bước chân lên giường cô đã bị chú Kính phát hiện chụp lấy tay cô, mở mắt nhìn cô mà hỏi:
“Em đi đâu lâu thế? Có chuyện gì liên quan tới Gia Nguyên có phải không?”
Giao Giao giật mình theo thói quen mà giật tay lại. Lúc này chú Kính đã nổi nóng rồi, chú ngồi dậy tiếp tục nắm chặt tay cô. Cô có chút lo sợ, bắt đầu ấp úng không dám nhìn thẳng vào mắt chú:
“Đâu…đâu có. Em đi uống nước.”
Chú Kinh nghiêm mặt, tự nhiên ngồi dậy cầm lấy vai cô bóp mạnh:
“Em nói dối với anh không có được đâu Giao. Anh vừa kiểm tra điện thoại của em, số máy mà em vừa nghe lúc anh gọi lại, giọng trả lời là tiếng của Gia Nguyên, cả cái tin nhắn nữa. Em đúng thật là gan đó Giao, nửa đêm nửa hôm nằm với chồng mà đi nghe điện thoại của người cũ, còn đem tiền cho người cũ. Anh phải phạt em ra sao đây?”
Nghe chú nói, cô sợ đến toát cả mồ hôi hột. Biết không chối được nên cô liền cầu xin:
“Anh, em chỉ có sai một lần này thôi. Tại cậu ta nói điện thoại tắt nguồn không gọi được cho ai khác.”
“Em lo à? Lo cho chồng cũ hả?”
Không biết vì lý do gì mà chỉ vừa nhìn vẻ mặt tức giận của chú Kính cô liền cảm thấy run sợ, mất hết cả sự tinh ranh, giảo hoạt của mình. Lúc này cô chỉ còn biết nói thật lòng mong được tha thứ nhưng do sợ quá mà chuyển sang xưng hô dè dặt theo bản năng:
"Con xin lỗi. Tại...tại con sợ cậu ta không có tiền trả nên mới. Chú bỏ qua cho con lần này đi."
Chú Kính vừa nghe câu này, cơn nóng giận không giảm mà còn tăng lên gấp rưỡi. Chú chòm người tới lấy kính cận trên tủ đầu giường rồi quay lại véo mạnh tai cô, nói:
"Ngủ chung giường với anh mà giờ dám gọi anh là chú sao? Không nói thì thôi, càng nói càng khiến bị đánh."
Tai Giao Giao đau điếng nghiêng đầu theo hướng kéo của chú, cô la lên trong đau đớn:
"Em sai rồi, anh đừng véo tai em nữa, đau lắm đó! A...a."
Chú không bỏ tai cô ra nhưng thả lỏng hơn một chút. Đúng là chú rất ghen, nhưng cái ghen của một người trưởng thành thật sự sẽ khác những đôi vợ chồng trẻ. Chú biết bây giờ phải có hành động gì khác dứt điểm tình trạng này chứ không phải dùng vũ lực, trước khi nghĩ ra cách chú muón phải dằn mặt cô trước. Vì thế, chú liền dùng ánh mắt nghiêm nghị nhất để nhìn vào mắt cô, nói:
"Lần này anh tha cho em. Nhớ kĩ cho anh, khi nào cậu ta gọi tới hay đến tìm em phải báo ngay cho anh biết. Nếu em không báo anh sẽ coi như em đi ăn vụng bên ngoài với người cũ, tới lúc đó đừng có trách sao anh già rồi mà còn ác."
Cô không dám phản kháng, vội gật đầu nghe theo:
"Dạ, em nghe rồi. Em sẽ làm theo ý anh mà, anh còn không mau buông ra vợ anh sẽ mất một bên tai đó."
Chú gật đầu hài lòng, tay cũng thả lỏng buông ra nhưng ngay sau đó liền hôn môi cô, hôn đến mức cô ngợp thở nhưng chú vẫn không buông ra. Cô không chịu nổi nữa, buộc lòng đẩy chú ra. Hai mắt họ nhìn nhau, hơi thở gấp gáp, cô lại nói:
“Anh làm gì vậy? Anh không tin em à?”
Chú nghiêm nghị, đáp:
“Anh hôn vợ mình cũng không được sao?”
Nói dứt câu, chú đột nhiên tỏ ra giận dỗi đẩy cô ra rồi ôm gối đi khỏi phòng, sang phòng làm việc ngủ. Cô ngồi nhìn theo chú, cố chòm tới nắm áo chú lại nhưng lại bị hất ra. Biết chú giận thật rồi, cô lo sợ vô cùng, cảm thấy tự trách và thật ngu ngốc. Từ lúc chú đi cô cũng không ngủ được nữa, nằm trằn trọc cả đêm cố nghĩ cách làm hòa.
….
Qua hôm sau, Giao Giao thầm nghĩ chú Kính còn giận chưa bỏ qua. Nhưng lạ thay, chú lại vui vẻ coi như không có chuyện gì, đã vậy đưa An Lạc đi học xong chú không trực tiếp tới chỗ làm mà lại quay về nhà ngỏ ý muốn đi làm chung xe với cô. Giao khá bất ngờ, không biết chú đang định làm trò gì nhưng cũng cười cười đồng ý. Khi họ đến tập đoàn, Giao có một cuộc họp đột xuất nên phải đi họp. Chú Kính lúc này một mình đi về phòng làm việc của mình, vừa ngồi xuống ghế chú liền để lộ vẻ mặt ưu tư, tay liên tục cầm cây bút lông xoay tròn dường như là suy nghĩ chuyện rất quan trọng. Trợ lý Hùng trùng hợp đem cà phê vào cho chú, nhìn thấy chú có vẻ không vui nên anh ta liền hỏi:
"Chủ tịch, sáng sớm có chuyện gì làm ông không vui à?"
Nghe hỏi chú Kính liền đảo mắt nhìn qua Hùng, chiếc bút trên tay dừng xoay, chú bỗng hỏi:
"Lúc trước cậu và vợ tôi quen nhau, cậu cảm thấy cô ấy thế nào?"
Hùng vừa nghe hỏi điều này liền trở nên lúng túng, tay bưng tách cà phê vội vã đặt lên bàn, đáp:
"Tôi...tôi không còn tình ý vì với giám đốc đâu, chủ tịch đừng lo. Từ...từ giờ tôi sẽ hạn chế gặp mặt cô ấy lại."
Chú Kính tỏ vẻ không hài lòng, giọng điệu có chút khó nghe:
"Tôi biết vợ tôi đẹp, đàn ông bên ngoài nhòm ngó chờ tôi chết để nhảy vào không ít. Hôm nay tôi hỏi cậu chỉ là muốn coi trong mắt người ngoài họ nhìn vợ tôi thế nào thôi. Nhưng mà thấy thái độ cậu như thế thì tôi hiểu rồi, cậu vẫn có tật giật mình, không cần nói gì thêm nữa.”
Hùng hồi hộp, chần chừ một lúc rồi mới hỏi lại:
"Ý chủ tịch là gì vậy? Chủ tịch muốn làm gì?"
Nghe hỏi, chú đột nhiên mỉm cười, người chòm tới lấy tách cà phê uống một ngụm rồi nói:
"Đặt lịch với một chuyên gia chăm sóc da nào giỏi giùm tôi. Từ tuần này sắp lịch cho tôi một buổi rảnh hàng tuần để tôi đến thẩm mỹ viện chăm sóc da một chút. Việc thứ hai, anh điều tra cho tôi hiện tại Gia Nguyên đang ở đâu, vị trí chính xác, một tiếng sau báo cáo lại với tôi. Việc thứ ba, thuê một tài xế đáng tin đến lái xe cho vợ tôi, tốt nhất là nữ. Việc cuối cùng, lát nữa vợ tôi tan họp, nói với cô ấy tôi phải đi gặp khách hàng có thể tối muộn mới về."
Hùng nhanh nhẹn ghi nhớ hết những việc chú dặn dò, nhưng sau đó chợt nhớ ra một việc nên vội nói:
"Chủ tịch, tôi đột nhiên nhớ ra một việc quên nói với ông. Hôm lễ ra mắt game từng có hai cô gái báo với bảo vệ là có một người đàn ông rất cao lớn dẫn theo một đám đàn em đi vào nhà vệ sinh nữ. Họ nói lúc đó bên trong hình như có giám đốc nhưng giám đốc lại ở trong không ra ngoài. Việc này tôi muốn giấu nhưng nghĩ lại thì nên nói với ông, người đàn ông cao lớn đó qua camera ghi lại được hình như là cậu Nguyên."
Nghe tới đây, lòng chú Kính nóng lên hừng hực. Cơn ghen lại đến rồi, chú nhếch môi cười một cái rồi bỏ tách cà phê xuống, không nói thêm lời nào nữa. Hùng thấy thế cũng nhanh chóng biết điều mà rời đi làm việc chú giao. Lúc này ngoài mặt chú Kính khá trầm lặng nhưng bên trong đã chẳng khác gì núi lửa phun trào. Coi ra lại sắp có đại chiến giữa hai người đàn ông rồi.
Hùng đi xử lý công việc tầm hơn nửa tiếng, đến lúc quay lại tìm chú Kính thì đã có trong tay vị trí nơi Gia Nguyên đang ở rồi. Chú Kính vừa biết chuyện liền đứng dậy đi tới đó ngay, dẫn theo 6 vệ sĩ bảo vệ, trong lòng quyết tâm làm rõ mọi chuyện.
…
Nửa tiếng sau, chú Kính cùng người của mình đến biệt thự cũ của gia đình. Xe dừng lại trước cổng, chú vừa bước ra thì lập tức có một vài người hung hăng đứng trong cửa rào hỏi vọng ra:
"Là ai đó? Đến tìm ai? "
Hùng đi theo bên cạnh chú Kính, khi nghe hỏi liền thay chú trả lời:
"Chúng tôi đến tìm Gia Nguyên."
Đám vệ sĩ canh cửa nghe vậy cũng không có ý định mở cửa, nhưng đúng lúc này Gia Nguyên đang ở ngoài vừa ngồi hóng mát gần đó hiếu kỳ đi tới. Cậu nhìn thấy chú Kính, nét mặt hiếu kỳ liền trở vẻ mặt đáng sợ, trên môi nở một nụ cười nguy hiểm, cất giọng nói:
"Trời, tưởng ai lạ, hóa ra là bác hai thân yêu của tôi. Bác ghé thăm nhà sao không báo trước, để tôi kêu người buột mấy con chó lại mắc công nó thấy chú vào tưởng chó lạ lại sủa om sùm."
Những lời xúc phạm này không khiến chú Kính nóng giận mà trái lại càng cảm thấy bình tĩnh hơn. Trong con mắt thương trường nhiều năm của chú, kẻ càng nói nhiều thì cành có nhiều điểm yếu. Chú nhếch mép cười khinh, chân bước đến gần hơn với cổng rào nhìn vào mắt Gia Nguyên, rồi nói:
"Tôi đến đây không phải đến tranh luận. Thẻ ngân hàng của vợ tôi cậu không định chiếm làm của riêng luôn đấy chứ? Mau trả lại đi."
Gia Nguyên liền đáp lại:
"Tôi mượn ai thì sẽ tìm người đó để trả, chú không cần lo tôi quỵt nợ."
"Một hai triệu tiền ăn tôi cho ăn mày còn được huống gì cho thằng tàn phế như cậu.”
“Xin lỗi, chân tôi đi bình thường lại được rồi. Có ông mới là kẻ tàn phế, đồ không phải đàn ông. Còn thua cả gay, ít ra cha tôi là gay nhưng vẫn có con được.”
Câu chửi cay độc này thật sự đã động chạm tới lòng tự trọng của chú rồi. Chú dồn hết sức kiềm chế cơn giận, nắm chặt nắm đấm lại, dằn lòng, chú lại nói:
“Hức! Tôi có phải đàn ông hay không thì phải hỏi vợ tôi ở nhà thấy sao đã, chưa tới lượt cậu nói. Nếu cậu lôi chuyện tôi bị vô sinh ra nói thì tôi không sợ, tôi chỉ sợ cậu không an phận, muốn phá hoại tình cảm gia đình của người khác."
"Xem kìa, xem kìa! Kẻ phá hoại gia đình người khác lại sợ người khác phá hoại gia đình mình sao? Nếu ông biết ở đời có báo ứng thì đâu có giành vợ con người khác."
Càng nói không khí càng trở nên căng thẳng. Chú Kính không muốn nói nhiều nữa, chú bỏ tay vào túi lấy ra một tấm ảnh chú và Giao mặc đồ cưới hôn nhau thắm thiết đi tới dán vào khung cửa sắt ngay trước mặt Gia Nguyên. Việc như thế, đã đủ khiến Gia Nguyên căm phẫn. Quy luật luôn chứng mình rằng, kẻ mất kiên nhẫn sẽ là kẻ dừng lại đầu tiên. Chú nhìn thấy được biểu cảm khó chịu của Gia Nguyên nên rất đắc ý, cười nói:
"Thứ không bên cậu suốt đời chính là thứ không phải của cậu. Nếu đã khác thuộc về mình thì bị kẻ khác giành lấy là do ý trời. Tôi chính là người thực thi ý trời. Tốt nhất cậu nên tránh xa vợ tôi ra, để người trong dòng họ mà biết cậu làm bậy với bác gái của mình lần nữa thì không hay ho gì đâu. Làm sao thì làm cũng nhớ giữ lại cái đức cho con cháu, cậu có tới tận 4 đứa con trai đó. Quả báo tới rất nhanh, coi chừng sau này cả 4 đứa đều bị thằng khác cướp vợ thì sao. Ha ha ha ha…”
Gia Nguyên tức nghiến răn nghiến lợi, tay đập vào cửa, sẵng giọng:
“Người bị quả báo phải là con cháu của ông.”
Chú vẫn cười đầy thách thức: “Tôi không có con, tôi có gì phải sợ? Kể cả An Lạc cũng là con của cậu mà, còn thương con thì lo mà tích đức, làm cha làm mẹ trách nhiệm nặng lắm đó.”
Nói rồi, chú cười cợt quay lưng đi lại vào xe. Thái độ đó khiến Gia Nguyên càng căm hận, trong đầu càng lúc càng ngập trong suy nghĩ độc ác chỉ muốn phanh thây, xẻ thịt cả thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.