Chương 125: Kẻ Bi Thương, Kẻ Lại Hạnh Phúc.
Hải Lang
25/09/2021
Sáng hôm sau, phiên tòa mở ra. Trong phiền tòa có rất nhiều người đến có cả Giao Giao nhưng cô lại ngồi ở vị trí bên nguyên đơn tố cáo cậu. Cả phiên tòa đó, Gia Nguyên như một kẻ mất hôn, cô chỉ biết nhìn về phía Giao Giao mà không nói gì cả. Sau vài giờ diễn ra phiên tòa, chủ tọa đã có đủ bằng chứng và lý lẽ để tuyên bản án. Tiếng của chủ tọa ngày hôm đó cất lên:
"...Bị cáo Tăng Gia Nguyên với các tội danh thành lập, bao gồm cưỡng hiếp, cố ý gây thương tích, bắt giam người trái phép. Mức phạt cho mỗi tội là: Tội cưỡng hiếp 2 năm tù, cố ý gây thương tích 6 tháng tù, bắt giam người trái phép 1 năm. Tông khung hình phạt tù là 3 năm 6 tháng tù, và phải bồi thường cho bị hại số tiền 100 triệu đồng.."
Ba tiếng búa vang lên, tội danh thành lập. Những tội danh đó đã được chú Kính cố ý giảm bớt đơn kiện, đồng thời cũng là do luật sự của bà Khánh thuê hết mực tranh luận mới có được mức phạt nhẹ như thế nhưng Gia Nguyên sừng sờ đến ngả ngửa quỵ xuống sàn, cậu hét lên:
"Không! Cô ấy là vợ tôi! Tôi không phạm tội cưỡng hiếp! Tôi không có!"
Lời cậu nói bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi, cậu nhanh chóng bị công an đưa đi. Ngồi nhìn cậu la hét thảm thương như vậy lòng cô cũng không hề dễ chịu nhưng lúc này có chú Kính bên cạnh ôm cô vào lòng.
Mọi chuyện đã xong cả rồi, người nào có tội thì cũng đã bị bắt đi. Hai ngày sau khi bản án của Gia Nguyên được tuyên, báo chí rần rần đưa tin, tập đoàn AI đã bế tắc nay càng bế tắc hơn. Ông Tấn đã rút vốn và đã cho con gái ly hôn với Gia Nguyên, mọi chân tay của AI đều bị dứt đoạn. Trước tình thế cận kề phá sản, bà Khánh đến tìm Giao Giao xin cô giúp tập đoàn nhưng cô không muốn gặp bà ta nữa. Thêm hai ngày sau, chú Kính mua lại hoàn toàn tập đoàn và đổi tên thành GL. Mất AI, nhà họ Tăng thua lỗ nặng nhưng muốn nói là phá sản hoàn toàn thì là điều không thể. Nhà họ Tăng ngoài AI ra còn rất nhiều người trong dòng họ có trong tay hàng tá các công ty, tập đoàn lớn nhỏ, muốn một đêm mất sạch là chuyện không thể. Từ bỏ AI, bà Khánh vẫn còn công ty của mẹ ruột để trụ lại. Hạ gục một tập đoàn AI thì dễ nhưng muốn hạ gục cả Tăng gia là điều không có khả năng thành công. Chú Kính biết lượng sức của mình nên cũng dừng tay lại, mọi việc sau đó đều chú trọng giữ vững tập đoàn trong tay hơn.
* * *
Một tháng sau, tâm trạng và sức khỏa của Giao Giao hoàn toàn bịnh phục. Lúc này cũng là lúc họ tập trung vào việc tổ chức đám cưới. Giao Giao tuy không quên Gia Nguyên nhưng cũng không muốn nhắc hay gặp lại cậu bởi vì cô muốn tập trung hết tình cảm vào cho chú Kính, người đàn ông vì cô mà đã hi sinh, chịu đựng quá nhiều. Lần này cô đã thật sự được chuẩn bị cho đám cưới của mình, cô và chú đi chọn váy cưới, cùng chọn kiểu thiệp mời, cùng chọn hoa cưới, cùng chọn nhà hàng. Xong hết việc họ cùng nhau về nhà ăn cơm, chơi đùa bên An Lạc. Trước hôm hôn lễ diễn ra một tuần, Giao Giao đã ra ngoại tỉnh đề thu mua nhãn để chuẩn bị làm trái cây sấy khô thâm nhập vào thị trường. Khi xong việc cô có ghé một quán nước để uống và đã mua 5 tờ vé số cho 5 người bán đi ngang mời cô. Sau khi trở về, tối hôm đó cô nằm trên giường cùng chú Kính để dò vé số, và lại không thể ngờ rằng trong 5 tờ vé sồ cô mua có 1 vé trúng giải đặt biệt và 3 vé khác trứng cách giải phụ, chỉ có 1 tấm là trật mà thôi. Chẳng biết là do vô tình hay do quá may mắn, vừa biết đã trúng số Giao Giao vui đến mức nhảy cẩng lên rồi ôm chầm lấy chú Kính. Chú Kính chỉ vui giùm cô thôi chứ số tiền trúng 3 tờ vé số này chẳng là gì với tài sản của chú, nếu cô muốn thì chú cũng có thể cho cô, không cần mua vé số rồi hồi hộp chi cho tốn công. Tuy nhiên, thấy cô mừng thì chú cũng mừng góp vui. Đêm đó cô không thể ngủ được cứ ôm hôn mấy tở vé số đó như con vậy.
Sáng hôm sau, chú đưa cô đi lãnh thưởng vé số. Lãnh thưởng xong, cô lập tức chuyển một tỷ vào một sổ tiết kiệm mới mở. Xog việc, cô không muốn về tập đoàn mà kêu chú đưa mình tới biệt thự nhà họ Tăng, chú không hiểu ý đến đó làm gì nhưng cũng không hỏi mà chở đi. Đến nơi, cô và chú bước và căn biệt thự đầy kĩ niệm, vừa vào phòng khách cô đã gặp Thùy Duyên mang bụng bầu to một mình cho đưa con trai uống sữa. Thấy cảnh tượng đó cô thật sót thương cho cô gái trẻ này, cô bước đến trước mặt Duyên, khẽ hỏi:
"Cô dạo này khỏe không? Bao giờ mới sinh?"
Thùy Duyên không nhìn cô nhưng vẫn trả lời:
"Tháng sau là sinh rồi. Hôm nay cô tới đây làm gì? Bà nội đang ở nhà mẹ ruột, không có ở đây."
Giao Giao mỉm cười lấy sổ tiết kiệm đặt lên bàn, nói:
"Đây là số tiền còn lại mà tôi nợ Gia Nguyên, cô hãy lấy nó để tiết kiệm nuôi nấng hai đứa nhỏ. Sau này không có Gia Nguyên, cô nuôi con một mình sẽ rất khó khăn."
Nhìn thấy số tiền đó, ánh mắt cô ta liền thay đổi có chút khá bất ngờ:
"Cô còn đưa tiền cho tôi sao? Tiền bồi thường 100 triệu vẫn còn chưa trả cho cô.."
"Không cần trả, số tiền đó và số tiền này trừ đi coi như tôi và nhà họ Tăng hết nợ nần. Không có bà Khánh ở đây nên tôi đành nói với cô, nhờ cô chuyển lời lại với bà ta. Bây giờ tôi phải về rồi, cô cố giữ gìn sức khỏe, mẹ tròn con vuông nha."
Nói xong, Giao Giao đứng dậy nắm tay chú Kính rời khỏi biệt thự. Lần này rời khỏi nơi này cô mới cảm giác được thật sự đã trút hết gánh nặng, vậy là xong một món nợ lớn rồi!
* * *
Không lâu sau đó, đám cười của chú và cô diễn ra với sự chúc phúc của tất cả mọi người, có bạn bè của cô và cả của chú Kính. Tiệc cưới rất náo nhiệt, rất vui, mọi thứ cứ như trong một giấc mơ. Giao Giao lần đầu mặc bộ váy trắng tinh khôi đi trên lễ đường, chú Kính cũng là lần đầu cảm thấy nôn nao như vậy. Nhìn cô xinh đẹp trong bộ váy cưới mà chú đã bật khóc. Họ đến bên nhau, nắm lấy tay nhau rồi trao cho nhau lời thể, trao nhẫn cưới cho nhau, cùng đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn, từ nay chính thức làm vợ chồng một đời bên nhau. Đám cưới tưng bừng suốt một ngày không ngừng nghỉ giây phút nào, dưới sự chúc phúc đó, họ danh chính ngôn thuận gọi nhau là vợ chồng.
Sau khi hôn lễ diễn ra, họ đến đảo Phú Quốc để hưởng tuần trăng mặt. Lúc này đi theo không có An Lạc, con bé đã được vợ chồng ông Phong trông hộ rồi. Bởi vì sợ An Lạc sống không quen nên họ sắp xếp tuần trăng mật chỉ có ba ngày hai đêm mà thôi.
Đêm tân hôn đầu tiên, cả hai người đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Đêm đó, họ ngồi trên giường nhìn nhau rất lâu nhưng vẫn không đủ can đảm để làm chuyện đó, cả chú Kính cũng thấy rất ngại. Cảm thấy không khí quá mức ngại ngùng, họ khui một chai rượu van uống. Cả hai uống hơn nửa chai, có rượu rồi tâm trí mới đi vào chuyện chính của đêm tân hôn được. Cả hai người họ dù không phải lần đầu nhưng không hiểu sao đều rất run. Lúc này, Giao Giao thấy lúng túng quá nên mới cất tiếng ra đề nghị với chú:
"Tôi đi thay đồ ngủ, lát nữa chú giúp tôi thoa kem dưỡng da có được không?"
Chú Kính nghe vậy liền gật đầu. Cô đứng dậy rời đi, lát sau thì quay lại, cô thay bộ đồ ngủ của mình ra cho thoải mái. Bộ đồ ngủ đó không quá mát mẻ chỉ là quần đùi và áo dây bình thường mà thôi nhưng so với bộ váy dài kín đáo khi nãy cô mới thay ra thì gợi cảm hơn rất nhiều lần. Sau khi thay xong, cô xả tóc ra rồi đi lên giường ngồi, đưa kem dưỡng ẩm cho chú thoa giúp. Bảo chú làm việc này chẳng khác gì chọc cho chú nóng người, thoa chất kem trắng hơi nhầy lên da cô, chú liền thấy trong người mình rạo rực. Chú nhìn làn da mịm màn của cô, xung quanh cô thoát ra một sự mềm mại mê người và chỉ nhìn có thế chú đã có phản ứng sinh lý. Mới có một lúc mà chú đã hừng hực muốn chuyện đó rồi. Chú vội bỏ tuýt kem cô đang thoa đi rồi chạm hai tay vào vai cô, hơi thở có chút dao động, ánh mắt nhìn từ ngực cô rồi lên mặt, chú không thể chịu nổi nữa mà hôn lấy cô. Hơi bị bất ngờ trước hành động của chú, cô vội đẩy chú ra, hoang mang hỏi:
"Sao vậy? Còn chưa thoa kem xong nữa.."
Chú Kính vừa nói vừa kéo cô ngã người nằm xuống giường, giọng rất trầm:
"Sao bây giờ con mới chịu lôi bộ này ra mặc, con gợi cảm như vậy chú làm sao mà chịu nổi đây? Chú chết mất thôi."
Cô ngạc nhiên: "Từ từ, trời chưa tối lắm mà."
"Không từ từ được nữa rồi."
Chú Kính không cho cô nói nữa mà trực tiếp khóa lấy môi cô, hai tay luôn xuống dưới. Hai người nhanh chóng chìm đắm vào nhau, Giao Giao cũng chủ động vuốt ve chú. Đêm đầu tiên mà cả hai chờ đợi, đêm ngọt ngào, ướt át nồng thấm sự tự nguyện và tình yêu. Chú Kính tuy đã hơn 40 tuổi nhưng không già chút nào, vẫn còn rất sung mãn chẳng kém cạnh trai trẻ, lại còn biết cách chiều phụ nữ nên càng dễ lấy lòng Giao Giao hơn. Giao Giao bị sự nhẹ nhàng và quan tâm đó làm cho hoàn toàn gục ngã, cô không thể buông lơi được phút nào...
"...Bị cáo Tăng Gia Nguyên với các tội danh thành lập, bao gồm cưỡng hiếp, cố ý gây thương tích, bắt giam người trái phép. Mức phạt cho mỗi tội là: Tội cưỡng hiếp 2 năm tù, cố ý gây thương tích 6 tháng tù, bắt giam người trái phép 1 năm. Tông khung hình phạt tù là 3 năm 6 tháng tù, và phải bồi thường cho bị hại số tiền 100 triệu đồng.."
Ba tiếng búa vang lên, tội danh thành lập. Những tội danh đó đã được chú Kính cố ý giảm bớt đơn kiện, đồng thời cũng là do luật sự của bà Khánh thuê hết mực tranh luận mới có được mức phạt nhẹ như thế nhưng Gia Nguyên sừng sờ đến ngả ngửa quỵ xuống sàn, cậu hét lên:
"Không! Cô ấy là vợ tôi! Tôi không phạm tội cưỡng hiếp! Tôi không có!"
Lời cậu nói bây giờ đã không còn ý nghĩa nữa rồi, cậu nhanh chóng bị công an đưa đi. Ngồi nhìn cậu la hét thảm thương như vậy lòng cô cũng không hề dễ chịu nhưng lúc này có chú Kính bên cạnh ôm cô vào lòng.
Mọi chuyện đã xong cả rồi, người nào có tội thì cũng đã bị bắt đi. Hai ngày sau khi bản án của Gia Nguyên được tuyên, báo chí rần rần đưa tin, tập đoàn AI đã bế tắc nay càng bế tắc hơn. Ông Tấn đã rút vốn và đã cho con gái ly hôn với Gia Nguyên, mọi chân tay của AI đều bị dứt đoạn. Trước tình thế cận kề phá sản, bà Khánh đến tìm Giao Giao xin cô giúp tập đoàn nhưng cô không muốn gặp bà ta nữa. Thêm hai ngày sau, chú Kính mua lại hoàn toàn tập đoàn và đổi tên thành GL. Mất AI, nhà họ Tăng thua lỗ nặng nhưng muốn nói là phá sản hoàn toàn thì là điều không thể. Nhà họ Tăng ngoài AI ra còn rất nhiều người trong dòng họ có trong tay hàng tá các công ty, tập đoàn lớn nhỏ, muốn một đêm mất sạch là chuyện không thể. Từ bỏ AI, bà Khánh vẫn còn công ty của mẹ ruột để trụ lại. Hạ gục một tập đoàn AI thì dễ nhưng muốn hạ gục cả Tăng gia là điều không có khả năng thành công. Chú Kính biết lượng sức của mình nên cũng dừng tay lại, mọi việc sau đó đều chú trọng giữ vững tập đoàn trong tay hơn.
* * *
Một tháng sau, tâm trạng và sức khỏa của Giao Giao hoàn toàn bịnh phục. Lúc này cũng là lúc họ tập trung vào việc tổ chức đám cưới. Giao Giao tuy không quên Gia Nguyên nhưng cũng không muốn nhắc hay gặp lại cậu bởi vì cô muốn tập trung hết tình cảm vào cho chú Kính, người đàn ông vì cô mà đã hi sinh, chịu đựng quá nhiều. Lần này cô đã thật sự được chuẩn bị cho đám cưới của mình, cô và chú đi chọn váy cưới, cùng chọn kiểu thiệp mời, cùng chọn hoa cưới, cùng chọn nhà hàng. Xong hết việc họ cùng nhau về nhà ăn cơm, chơi đùa bên An Lạc. Trước hôm hôn lễ diễn ra một tuần, Giao Giao đã ra ngoại tỉnh đề thu mua nhãn để chuẩn bị làm trái cây sấy khô thâm nhập vào thị trường. Khi xong việc cô có ghé một quán nước để uống và đã mua 5 tờ vé số cho 5 người bán đi ngang mời cô. Sau khi trở về, tối hôm đó cô nằm trên giường cùng chú Kính để dò vé số, và lại không thể ngờ rằng trong 5 tờ vé sồ cô mua có 1 vé trúng giải đặt biệt và 3 vé khác trứng cách giải phụ, chỉ có 1 tấm là trật mà thôi. Chẳng biết là do vô tình hay do quá may mắn, vừa biết đã trúng số Giao Giao vui đến mức nhảy cẩng lên rồi ôm chầm lấy chú Kính. Chú Kính chỉ vui giùm cô thôi chứ số tiền trúng 3 tờ vé số này chẳng là gì với tài sản của chú, nếu cô muốn thì chú cũng có thể cho cô, không cần mua vé số rồi hồi hộp chi cho tốn công. Tuy nhiên, thấy cô mừng thì chú cũng mừng góp vui. Đêm đó cô không thể ngủ được cứ ôm hôn mấy tở vé số đó như con vậy.
Sáng hôm sau, chú đưa cô đi lãnh thưởng vé số. Lãnh thưởng xong, cô lập tức chuyển một tỷ vào một sổ tiết kiệm mới mở. Xog việc, cô không muốn về tập đoàn mà kêu chú đưa mình tới biệt thự nhà họ Tăng, chú không hiểu ý đến đó làm gì nhưng cũng không hỏi mà chở đi. Đến nơi, cô và chú bước và căn biệt thự đầy kĩ niệm, vừa vào phòng khách cô đã gặp Thùy Duyên mang bụng bầu to một mình cho đưa con trai uống sữa. Thấy cảnh tượng đó cô thật sót thương cho cô gái trẻ này, cô bước đến trước mặt Duyên, khẽ hỏi:
"Cô dạo này khỏe không? Bao giờ mới sinh?"
Thùy Duyên không nhìn cô nhưng vẫn trả lời:
"Tháng sau là sinh rồi. Hôm nay cô tới đây làm gì? Bà nội đang ở nhà mẹ ruột, không có ở đây."
Giao Giao mỉm cười lấy sổ tiết kiệm đặt lên bàn, nói:
"Đây là số tiền còn lại mà tôi nợ Gia Nguyên, cô hãy lấy nó để tiết kiệm nuôi nấng hai đứa nhỏ. Sau này không có Gia Nguyên, cô nuôi con một mình sẽ rất khó khăn."
Nhìn thấy số tiền đó, ánh mắt cô ta liền thay đổi có chút khá bất ngờ:
"Cô còn đưa tiền cho tôi sao? Tiền bồi thường 100 triệu vẫn còn chưa trả cho cô.."
"Không cần trả, số tiền đó và số tiền này trừ đi coi như tôi và nhà họ Tăng hết nợ nần. Không có bà Khánh ở đây nên tôi đành nói với cô, nhờ cô chuyển lời lại với bà ta. Bây giờ tôi phải về rồi, cô cố giữ gìn sức khỏe, mẹ tròn con vuông nha."
Nói xong, Giao Giao đứng dậy nắm tay chú Kính rời khỏi biệt thự. Lần này rời khỏi nơi này cô mới cảm giác được thật sự đã trút hết gánh nặng, vậy là xong một món nợ lớn rồi!
* * *
Không lâu sau đó, đám cười của chú và cô diễn ra với sự chúc phúc của tất cả mọi người, có bạn bè của cô và cả của chú Kính. Tiệc cưới rất náo nhiệt, rất vui, mọi thứ cứ như trong một giấc mơ. Giao Giao lần đầu mặc bộ váy trắng tinh khôi đi trên lễ đường, chú Kính cũng là lần đầu cảm thấy nôn nao như vậy. Nhìn cô xinh đẹp trong bộ váy cưới mà chú đã bật khóc. Họ đến bên nhau, nắm lấy tay nhau rồi trao cho nhau lời thể, trao nhẫn cưới cho nhau, cùng đặt bút ký vào giấy đăng ký kết hôn, từ nay chính thức làm vợ chồng một đời bên nhau. Đám cưới tưng bừng suốt một ngày không ngừng nghỉ giây phút nào, dưới sự chúc phúc đó, họ danh chính ngôn thuận gọi nhau là vợ chồng.
Sau khi hôn lễ diễn ra, họ đến đảo Phú Quốc để hưởng tuần trăng mặt. Lúc này đi theo không có An Lạc, con bé đã được vợ chồng ông Phong trông hộ rồi. Bởi vì sợ An Lạc sống không quen nên họ sắp xếp tuần trăng mật chỉ có ba ngày hai đêm mà thôi.
Đêm tân hôn đầu tiên, cả hai người đã chuẩn bị tinh thần đầy đủ. Đêm đó, họ ngồi trên giường nhìn nhau rất lâu nhưng vẫn không đủ can đảm để làm chuyện đó, cả chú Kính cũng thấy rất ngại. Cảm thấy không khí quá mức ngại ngùng, họ khui một chai rượu van uống. Cả hai uống hơn nửa chai, có rượu rồi tâm trí mới đi vào chuyện chính của đêm tân hôn được. Cả hai người họ dù không phải lần đầu nhưng không hiểu sao đều rất run. Lúc này, Giao Giao thấy lúng túng quá nên mới cất tiếng ra đề nghị với chú:
"Tôi đi thay đồ ngủ, lát nữa chú giúp tôi thoa kem dưỡng da có được không?"
Chú Kính nghe vậy liền gật đầu. Cô đứng dậy rời đi, lát sau thì quay lại, cô thay bộ đồ ngủ của mình ra cho thoải mái. Bộ đồ ngủ đó không quá mát mẻ chỉ là quần đùi và áo dây bình thường mà thôi nhưng so với bộ váy dài kín đáo khi nãy cô mới thay ra thì gợi cảm hơn rất nhiều lần. Sau khi thay xong, cô xả tóc ra rồi đi lên giường ngồi, đưa kem dưỡng ẩm cho chú thoa giúp. Bảo chú làm việc này chẳng khác gì chọc cho chú nóng người, thoa chất kem trắng hơi nhầy lên da cô, chú liền thấy trong người mình rạo rực. Chú nhìn làn da mịm màn của cô, xung quanh cô thoát ra một sự mềm mại mê người và chỉ nhìn có thế chú đã có phản ứng sinh lý. Mới có một lúc mà chú đã hừng hực muốn chuyện đó rồi. Chú vội bỏ tuýt kem cô đang thoa đi rồi chạm hai tay vào vai cô, hơi thở có chút dao động, ánh mắt nhìn từ ngực cô rồi lên mặt, chú không thể chịu nổi nữa mà hôn lấy cô. Hơi bị bất ngờ trước hành động của chú, cô vội đẩy chú ra, hoang mang hỏi:
"Sao vậy? Còn chưa thoa kem xong nữa.."
Chú Kính vừa nói vừa kéo cô ngã người nằm xuống giường, giọng rất trầm:
"Sao bây giờ con mới chịu lôi bộ này ra mặc, con gợi cảm như vậy chú làm sao mà chịu nổi đây? Chú chết mất thôi."
Cô ngạc nhiên: "Từ từ, trời chưa tối lắm mà."
"Không từ từ được nữa rồi."
Chú Kính không cho cô nói nữa mà trực tiếp khóa lấy môi cô, hai tay luôn xuống dưới. Hai người nhanh chóng chìm đắm vào nhau, Giao Giao cũng chủ động vuốt ve chú. Đêm đầu tiên mà cả hai chờ đợi, đêm ngọt ngào, ướt át nồng thấm sự tự nguyện và tình yêu. Chú Kính tuy đã hơn 40 tuổi nhưng không già chút nào, vẫn còn rất sung mãn chẳng kém cạnh trai trẻ, lại còn biết cách chiều phụ nữ nên càng dễ lấy lòng Giao Giao hơn. Giao Giao bị sự nhẹ nhàng và quan tâm đó làm cho hoàn toàn gục ngã, cô không thể buông lơi được phút nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.