Chương 2: Khốn khổ
Hải Lang
22/07/2021
Cả buổi đó, cô chỉ đi qua đi lại trước cổng bệnh viện chờ gia đình họ đi ra thì cô sẽ vào.Chờ mãi, chờ mãi đến chấp tối cô mới thấy người bác của cậu bé Gia Nguyên lái xe đi. Ngay sau đó, cô lẻn vào bệnh viện một cách rất dễ dàng rồi nhanh chóng đi tìm từng phòng trong bệnh viện nhưng cô cứ tìm mãi mà không thấy đâu, bấy giờ cô chỉ còn cách gặp hỏi y tá. Cô đứng đợi một lúc ở cửa thang máy thì cũng gặp được y tá, cô lập tức kéo cô y tá hỏi ngay:
“Chị gái xinh đẹp, chị có biết phòng của đứa bé tên Gia Nguyên ở đâu không?”
Cô y tá tỏ ra ngờ vực:
“Em trai này định tìm cậu hai làm gì?”
“Em không tìm cậu hai, em tìm Gia Nguyên, Tăng Gia Nguyên. Với lại em là con gái.”
Cô y tá không khỏi bất ngờ khi biết giới tính thật của Giao Giao bởi vì cô không nhìn thấy đứa con gái nào lại để đầu đinh cả. Bấy giờ cũng vì chuyện đó là cô y tá hỏi Giao Giao tiếp:
“Em là gì với cậu Nguyên? Nhìn em lớn hơn cậu ấy nhiều mà.”
“Em là bạn của bạn ấy, tại nhìn em cao hơn chút thôi. Chị cho em đi gặp bạn đi, em vừa mới đi đá bóng về không kịp thay quần áo liền chạy tới đây tìm bạn nên mới nhìn dơ thế này nè. Chị cho em gặp bạn đi.”
Nghe Giao Giao thuyết phục, cô y tá dần siêu lòng. Lúc này cô ấy mới trả lời:
“Em lên lầu trên tìm dãy phòng vip bên trái, phòng số 3 là phòng của Gia Nguyên.”
“Vậy à? Vậy em cảm ơn chị nhiều nha. Người gì mà vừa đẹp người lại đẹp nét nữa. Bye bye chị gái xinh đẹp.”
Cô y tá được khen liền đỏ mặt ngại ngùng mà đi, trong lòng cô gái ấn tượng ngay với cái miệng dẻo của cô bé.
Tạm biệt cô y tá đó xong, Giao Giao nhanh chân đi lên lầu trên rồi tìm đúng phòng vip số 3, cô bé đứng hít thở lấy dũng khí rồi mở cửa bước vào phòng.Đúng vào lúc cô bước vào thì cũng là lúc cậu bé đó vừa tỉnh dậy sau cơn mê man do thuốc. Vừa nhìn thấy Giao Giao, cậu bé đó nhận ra gương mặt rất quen nên muồn ngồi dậy xem cho kĩ nhưng phát hiện ra mình không thể tự nhấc chân được. Lúc này, cô bé Giao Giao thấy như thế liền quỳ xuống cạnh giường cậu rồi cầu xin:
“Gia Nguyên à, chị xin lỗi. Cha chị không cố ý khiến em ra nông nổi này đâu. Em làm ơn nghe chị nói rồi cho chị một con đường sống, bây giờ nhà chỉ còn mình chị, chị cũng chỉ mới 12 tuổi thôi, mẹ chị thì mê cờ bạc, chị không đủ khả năng bồi thường cho em. Bây giờ coi như em rũ lòng từ bi mà kêu chú em đừng ép chị đưa tiền bồi thường….”
Cô bé vội vã lấy gói tiền của mình tích góp ra nhét vào tay Gia Nguyên rồi nói tiếp:
“Đây là số tiền duy nhất trên người chị, ngoài số tiền ít ỏi này ra chị chẳng còn gì ngoài cái thân này cả. Nếu mà em chịu cho chị từ từ trả nợ, chị sẽ bán thận, bán máu trả cho em. Hiện tại chị đã khổ lắm rồi, em làm ơn hãy giúp đỡ chị.”
Lúc này Gia Nguyên mới cố chống tay nghiêng người qua nhìn thật kĩ gương mặt của cô, cậu bé nhìn vào ánh mắt rưng rưng lệ, hình ảnh đó tự dưng khắc sâu vào tim cậu, trong một giây phút, cậu bé bị vẻ đẹp của Giao Giao làm cho lặng người. Một lúc mà không thấy cậu trả lời, cô bé Giao Giao bạo dạng ngồi lên giường của cậu, nắm lấy tay cậu, mặt Gia Nguyêng bỗng đỏ lên hết, cậu chỉ còn biết nhìn vào mắt cô. Giao Giao khi đó cũng nhìn vào mắt cậu bé đó nhưng cô lại nghĩ chỉ còn có cách thuyết phục thằng nhỏ này mà thôi, chẳng còn con đường nào tự cứu mình cả, thà cầu xin một đứa bé con dễ dụ còn hơn cầu xin người nhà của cậu.Vào khi đó, khi vừa nghĩ xong, cô dùng đôi mắt tình tâm định xin cậu lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cậu bỗng đưa tay lên xoa cái đầu đinh giống hệt con trai của cô, cậu mở miệng nói chuyện:
“Chị là người hôm đó đã cố vũ em phải không?”
Giao Giao kéo tay cậu bé ra, cô vui mừng mỉm cười:
“Phải, là chị đó.”
“Chị đến đây để xin em tha cho chị…chị làm gì em sao?”
“Chị không làm nhưng cha chị làm, cha chị là người đã tông vào em, khiến em bị thế này.”
“Vậy sao? Vậy thì em nên ghét cha chị rồi, cha chị làm em rất đau, em không thể đi được nữa.”
“Không có đâu, em còn đi được, chỉ cần em chịu cố gắng thôi.”
“Chị chắc không? Em không ghét chị thì chân sẽ lành hả?”
“Ờ…đúng, đúng rồi.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Chị thề đi, chị phải ở đâu cho em nhìn thấy để sau này chị có nói dối em còn biết mà trừng trị chị.”
“Hả? Trừng trị gì chứ! Em đùa vui ghê.” – Giao Giao cười.
“Không thề thì sao mà tin được? Nếu chị không thề thì em sẽ ghét chị, chị có cầu xin gì em cũng không đồng ý.”
Nghe đến đây, Giao Giao bỗng nhận ra thằng bé Gia Nguyên cũng thông minh chứ không ngốc. Cô bé suy nghĩ, do dự một lúc rồi nói:
“Thôi được rồi, thề thì thề. Chân của em nhất định sẽ khỏi, nếu không khỏi em ghét chị sao cũng được.”
Thấy cô thề xong, Gia Nguyên mỉm cười rồi bỗng đưa tay kéo đầu cô xuống mà vò vò. Lúc này tuy khó chịu nhưng Giao Giao đành phải nhẫn nhịn, cô cũng cố vờ cười để cho cậu bé đó vui vẻ. Có vẻ vì còn quá nhỏ nên cậu bé đó không hiểu được những chuyện mình vừa trải qua có hậu quả vô cùng lớn với cuộc đời của cậu, bây giờ cậu chỉ biết cậu thích được chơi với cái đầu Giao Giao mà thôi.
Sau bữa tối đó, cứ cách một ngày cô bé lại tìm đến Gia Nguyên để chơi cùng cậu, cô cố tình làm thế là để dễ dàng cầu xin dời ngày bồi thường với gia đình của cậu bé, dù sau thì có cậu bênh vực rất có khả năng họ sẽ mềm lòng nghe theo.
Kế hoạch non nớt của cô bé thực hiện được vài hôm thì bị bà Khánh- bà nội của Gia Nguyên phát hiện vì nghe kể lại từ y tá. Sau khi biết chuyện, bà Khánh có suy nghĩ tính toán gì đó, bàn bạc với chồng mình. Mấy hôm sau, không ngờ bà ta đến tận nhà Giao Giao tìm cô nói chuyện.. Mẹ con Giao Giao lúc này rất bất ngờ, bà Khánh chê bai chỗ cô dơ bẩn nên không muốn ở lại lâu mà đứng trước cửa nhà thẳng thắn nói luôn:
“Đưa con bé đó cho tôi, sau này cho nó chăm sóc cháu nội tội để trừ nợ tiền bồi thường, các người coi như hết nợ.”
Mẹ con cô bé đứng ngoài cửa tiếp đón bà ta, nghe xong liền ngơ ra một lúc. Giao Giao có vẻ không muốn đi nhưng mẹ cô vừa nghe hết nợ liền sáng mắt lên, bà ta không ngần ngại đẩy cô ra phía trước:
“Cứ vậy đi, giao con bé này ra là hết nợ có phải không?”
Giao Giao tuy hiểu chuyện nhưng vẫn là một đứa bé, cô thấy mẹ mình nói vậy liền rưng rưng nước mắt chạy lại ôm mẹ:
“Mẹ nói gì vậy? Con còn chưa đồng ý mà!”
Mẹ cô kéo cô ra, nói: “Người ta đã đồng ý rồi, bây giờ không cần dời thời hạn mà vẫn có thể thanh toán đủ tiền bồi thường. Con nói mẹ nghe xem, nếu một tháng sau không có tiền thì ta lấy gì trả, rồi con với mẹ phải bán thận sao? Coi như lần này nhà họ cho ta cơ hội sống, con phải biết tận dụng. Về nhà giàu làm giúp việc đâu có gì đâu mà không thích, bao nhiêu người mơ còn không được.”
Bà Khánh lúc này chen ngang:
“Nói vậy là đồng ý rồi phải không? Nhanh lẹ kí giấy tờ ngay tại đây rồi dẫn con bé về.”
Người mẹ chẳng chút nghĩ ngợi gì, trực tiếp đẩy cô cho hai người đàn ông làm việc cho bà Khánh bắt lại. Cô sợ hãi nhìn mẹ mà khóc lớn quyết không đồng ý, nhưng mẹ cô đã đặt bút kí vào thật rồi, bà mẹ còn nói với cô:
“Đi rồi vài hôm lại được về thăm mẹ chứ có gì đâu! Đứng khóc la người ta không thích đâu.”
Mọi việc diễn ra quá nhanh cứ như được sắp đặt sẵn, sau khi kí giấy Giao Giao còn chưa kịp định hình tâm lý thì đã bị đưa lên xe, mẹ cô nhanh tay dọn đồ đạc, giấy tờ tùy thân của cô đứa hết cho bà Khánh. Chẳng mấy chốc, chiếc xe chạy rời khỏi xóm trọ, Giao Giao ở trong xe vô cùng hoảng loạn nhìn qua cửa kính lưu luyến nhìn nơi mình ở lần cuối, mẹ tiêng tục gọi mẹ nhưng bà ta không hề để tâm đến cô.
Ngay khi bị đưa đi, Giao Giao bị đưa đến bệnh viện tư mà Gia Nguyên đang ở. Trước khi xuống xe, bà Khánh ngồi ghế trước cô, giọng điệu hà khắc, nói:
“Đừng khóc nữa, từ nay mày là người giúp việc cho nhà tao, đích thân mày sẽ chăm sóc cho Gia Nguyên đến khi nó lớn. Khi nào trả đủ mày sẽ được về nhà với mẹ, nếu không chịu làm và làm Gia Nguyên không vui tao sẽ bắt mẹ mày trả nợ tiếp.”
Nghe vậy, Giao Giao liền lập tức bị dọa cho nín khóc, cô vội gạt nước mắt, cố gắng ngừng run và hỏi lại:
“Con chỉ làm giúp việc cho Gia Nguyên thôi có phải không?”
“Ừ, nhiệm vụ duy nhất của mày chính là nghe lời nó.”
“Được, vậy con sẽ làm, bà đừng gây khó dễ mẹ con là được.”
Bà Khánh nhếch môi cười rất đáng nghi sau đó ra hiệu cho người của mình đưa Giao Giao rời khỏi xe.
Vậy là từ buổi tối đó Giao Giao chính thức ở lại cùng Gia Nguyên. Bệnh viên tuy rằng có y tá chăm sóc nhưng họ không thể ở cạnh cả buổi tối với cậu, còn người bác kia cũng không thấy tới nữa. Đêm đó, Giao Giao ngồi ngoài cửa phòng bệnh của Gia Nguyên, cô gục đầu trên gối, trong lòng vô cùng sợ hãi tự hỏi bản thân: “Vậy là từ giờ mình sẽ là người giúp việc cho nhà họ sao? Mình có còn được gặp mẹ không?”
Cô bé ngồi đó thêm một chút, bụng cô đói cồn cào.Lúc này cô chợt nhớ ra bữa ăn tối của Gia Nguyên vẫn còn thừa chút cháo, cô bé liền khẽ mở cửa, rón rén đi vào phòng rồi đi lại lấy chén cháu còn thừa mà Gia Nguyên đã để dưới gầm giường để chờ người đến dọn dẹp. Cầm được chén cháo đó trong tay, cô cẩn thận xem kĩ cậu đã ngủ hay chưa rồi ngồi bệch xuống sàn mà ăn, vị cháo đó thật sự ngon nhưng lại có vị của nước mắt, cô bé này thật sự không tài nào ngưng khóc được, cô vừa ăn vừa nhìn sự tiện nghi trong căn phòng, hoa tươi, trái cây, bánh ngọt, sữa tươi, có cả máy lạnh, những thứ mà cô luôn ao ước nhưng chẳng thể có. Rồi cô bé đặt chén cháo đã hết xuống, cô đứng dậy nhìn vào gương mặt trắng trẻo của Gia Nguyên rồi nhìn lại cơ thể gầy gò da ngâm của mình, cô cũng muốn được nằm thử lên chiếc giường mềm mại như cậu một lần. Đêm càng về khuya, trời càng lạnh lẽo, trong khi Gia Nguyên đang ngủ với mớ chăn ấm nệm êm thì Giao Giao chỉ có thể đứng nhìn cậu với bộ quần áo mỏng đã rách vai. Trong đầu cô bé liền nghĩ, giường còn rộng thế, liệu mình lên ngủ cùng được không?
Giao Giao suy nghĩ hồi lâu rồi mới đến gần đặt tay lên giường thử, chiếc giường ấm áp đó càng lúc càng thôi thúc cô phải nằm lên. Cô dần bỏ qua sự tự ti sợ hãi mà đặt người nằm từ từ lên đó, cô không dám nằm rộng mà chỉ có thể co người lại, một lần nữa cô cố gắng để lấy một phần chăn nhỏ đắp lên người. Thứ cảm giác ấm áp đó ùa đến, Giao Giao thả lỏng người tận hưởng, nó giống như cái ôm của mẹ, giống như nụ cười của cha, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đêm đó cô nằm mơ thấy cảnh gia đình mình được đoàn tụ, nụ cười trên môi cô trông thật hạnh phúc.
…
“Chị gái xinh đẹp, chị có biết phòng của đứa bé tên Gia Nguyên ở đâu không?”
Cô y tá tỏ ra ngờ vực:
“Em trai này định tìm cậu hai làm gì?”
“Em không tìm cậu hai, em tìm Gia Nguyên, Tăng Gia Nguyên. Với lại em là con gái.”
Cô y tá không khỏi bất ngờ khi biết giới tính thật của Giao Giao bởi vì cô không nhìn thấy đứa con gái nào lại để đầu đinh cả. Bấy giờ cũng vì chuyện đó là cô y tá hỏi Giao Giao tiếp:
“Em là gì với cậu Nguyên? Nhìn em lớn hơn cậu ấy nhiều mà.”
“Em là bạn của bạn ấy, tại nhìn em cao hơn chút thôi. Chị cho em đi gặp bạn đi, em vừa mới đi đá bóng về không kịp thay quần áo liền chạy tới đây tìm bạn nên mới nhìn dơ thế này nè. Chị cho em gặp bạn đi.”
Nghe Giao Giao thuyết phục, cô y tá dần siêu lòng. Lúc này cô ấy mới trả lời:
“Em lên lầu trên tìm dãy phòng vip bên trái, phòng số 3 là phòng của Gia Nguyên.”
“Vậy à? Vậy em cảm ơn chị nhiều nha. Người gì mà vừa đẹp người lại đẹp nét nữa. Bye bye chị gái xinh đẹp.”
Cô y tá được khen liền đỏ mặt ngại ngùng mà đi, trong lòng cô gái ấn tượng ngay với cái miệng dẻo của cô bé.
Tạm biệt cô y tá đó xong, Giao Giao nhanh chân đi lên lầu trên rồi tìm đúng phòng vip số 3, cô bé đứng hít thở lấy dũng khí rồi mở cửa bước vào phòng.Đúng vào lúc cô bước vào thì cũng là lúc cậu bé đó vừa tỉnh dậy sau cơn mê man do thuốc. Vừa nhìn thấy Giao Giao, cậu bé đó nhận ra gương mặt rất quen nên muồn ngồi dậy xem cho kĩ nhưng phát hiện ra mình không thể tự nhấc chân được. Lúc này, cô bé Giao Giao thấy như thế liền quỳ xuống cạnh giường cậu rồi cầu xin:
“Gia Nguyên à, chị xin lỗi. Cha chị không cố ý khiến em ra nông nổi này đâu. Em làm ơn nghe chị nói rồi cho chị một con đường sống, bây giờ nhà chỉ còn mình chị, chị cũng chỉ mới 12 tuổi thôi, mẹ chị thì mê cờ bạc, chị không đủ khả năng bồi thường cho em. Bây giờ coi như em rũ lòng từ bi mà kêu chú em đừng ép chị đưa tiền bồi thường….”
Cô bé vội vã lấy gói tiền của mình tích góp ra nhét vào tay Gia Nguyên rồi nói tiếp:
“Đây là số tiền duy nhất trên người chị, ngoài số tiền ít ỏi này ra chị chẳng còn gì ngoài cái thân này cả. Nếu mà em chịu cho chị từ từ trả nợ, chị sẽ bán thận, bán máu trả cho em. Hiện tại chị đã khổ lắm rồi, em làm ơn hãy giúp đỡ chị.”
Lúc này Gia Nguyên mới cố chống tay nghiêng người qua nhìn thật kĩ gương mặt của cô, cậu bé nhìn vào ánh mắt rưng rưng lệ, hình ảnh đó tự dưng khắc sâu vào tim cậu, trong một giây phút, cậu bé bị vẻ đẹp của Giao Giao làm cho lặng người. Một lúc mà không thấy cậu trả lời, cô bé Giao Giao bạo dạng ngồi lên giường của cậu, nắm lấy tay cậu, mặt Gia Nguyêng bỗng đỏ lên hết, cậu chỉ còn biết nhìn vào mắt cô. Giao Giao khi đó cũng nhìn vào mắt cậu bé đó nhưng cô lại nghĩ chỉ còn có cách thuyết phục thằng nhỏ này mà thôi, chẳng còn con đường nào tự cứu mình cả, thà cầu xin một đứa bé con dễ dụ còn hơn cầu xin người nhà của cậu.Vào khi đó, khi vừa nghĩ xong, cô dùng đôi mắt tình tâm định xin cậu lần nữa, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì cậu bỗng đưa tay lên xoa cái đầu đinh giống hệt con trai của cô, cậu mở miệng nói chuyện:
“Chị là người hôm đó đã cố vũ em phải không?”
Giao Giao kéo tay cậu bé ra, cô vui mừng mỉm cười:
“Phải, là chị đó.”
“Chị đến đây để xin em tha cho chị…chị làm gì em sao?”
“Chị không làm nhưng cha chị làm, cha chị là người đã tông vào em, khiến em bị thế này.”
“Vậy sao? Vậy thì em nên ghét cha chị rồi, cha chị làm em rất đau, em không thể đi được nữa.”
“Không có đâu, em còn đi được, chỉ cần em chịu cố gắng thôi.”
“Chị chắc không? Em không ghét chị thì chân sẽ lành hả?”
“Ờ…đúng, đúng rồi.”
“Thật sao?”
“Thật!”
“Chị thề đi, chị phải ở đâu cho em nhìn thấy để sau này chị có nói dối em còn biết mà trừng trị chị.”
“Hả? Trừng trị gì chứ! Em đùa vui ghê.” – Giao Giao cười.
“Không thề thì sao mà tin được? Nếu chị không thề thì em sẽ ghét chị, chị có cầu xin gì em cũng không đồng ý.”
Nghe đến đây, Giao Giao bỗng nhận ra thằng bé Gia Nguyên cũng thông minh chứ không ngốc. Cô bé suy nghĩ, do dự một lúc rồi nói:
“Thôi được rồi, thề thì thề. Chân của em nhất định sẽ khỏi, nếu không khỏi em ghét chị sao cũng được.”
Thấy cô thề xong, Gia Nguyên mỉm cười rồi bỗng đưa tay kéo đầu cô xuống mà vò vò. Lúc này tuy khó chịu nhưng Giao Giao đành phải nhẫn nhịn, cô cũng cố vờ cười để cho cậu bé đó vui vẻ. Có vẻ vì còn quá nhỏ nên cậu bé đó không hiểu được những chuyện mình vừa trải qua có hậu quả vô cùng lớn với cuộc đời của cậu, bây giờ cậu chỉ biết cậu thích được chơi với cái đầu Giao Giao mà thôi.
Sau bữa tối đó, cứ cách một ngày cô bé lại tìm đến Gia Nguyên để chơi cùng cậu, cô cố tình làm thế là để dễ dàng cầu xin dời ngày bồi thường với gia đình của cậu bé, dù sau thì có cậu bênh vực rất có khả năng họ sẽ mềm lòng nghe theo.
Kế hoạch non nớt của cô bé thực hiện được vài hôm thì bị bà Khánh- bà nội của Gia Nguyên phát hiện vì nghe kể lại từ y tá. Sau khi biết chuyện, bà Khánh có suy nghĩ tính toán gì đó, bàn bạc với chồng mình. Mấy hôm sau, không ngờ bà ta đến tận nhà Giao Giao tìm cô nói chuyện.. Mẹ con Giao Giao lúc này rất bất ngờ, bà Khánh chê bai chỗ cô dơ bẩn nên không muốn ở lại lâu mà đứng trước cửa nhà thẳng thắn nói luôn:
“Đưa con bé đó cho tôi, sau này cho nó chăm sóc cháu nội tội để trừ nợ tiền bồi thường, các người coi như hết nợ.”
Mẹ con cô bé đứng ngoài cửa tiếp đón bà ta, nghe xong liền ngơ ra một lúc. Giao Giao có vẻ không muốn đi nhưng mẹ cô vừa nghe hết nợ liền sáng mắt lên, bà ta không ngần ngại đẩy cô ra phía trước:
“Cứ vậy đi, giao con bé này ra là hết nợ có phải không?”
Giao Giao tuy hiểu chuyện nhưng vẫn là một đứa bé, cô thấy mẹ mình nói vậy liền rưng rưng nước mắt chạy lại ôm mẹ:
“Mẹ nói gì vậy? Con còn chưa đồng ý mà!”
Mẹ cô kéo cô ra, nói: “Người ta đã đồng ý rồi, bây giờ không cần dời thời hạn mà vẫn có thể thanh toán đủ tiền bồi thường. Con nói mẹ nghe xem, nếu một tháng sau không có tiền thì ta lấy gì trả, rồi con với mẹ phải bán thận sao? Coi như lần này nhà họ cho ta cơ hội sống, con phải biết tận dụng. Về nhà giàu làm giúp việc đâu có gì đâu mà không thích, bao nhiêu người mơ còn không được.”
Bà Khánh lúc này chen ngang:
“Nói vậy là đồng ý rồi phải không? Nhanh lẹ kí giấy tờ ngay tại đây rồi dẫn con bé về.”
Người mẹ chẳng chút nghĩ ngợi gì, trực tiếp đẩy cô cho hai người đàn ông làm việc cho bà Khánh bắt lại. Cô sợ hãi nhìn mẹ mà khóc lớn quyết không đồng ý, nhưng mẹ cô đã đặt bút kí vào thật rồi, bà mẹ còn nói với cô:
“Đi rồi vài hôm lại được về thăm mẹ chứ có gì đâu! Đứng khóc la người ta không thích đâu.”
Mọi việc diễn ra quá nhanh cứ như được sắp đặt sẵn, sau khi kí giấy Giao Giao còn chưa kịp định hình tâm lý thì đã bị đưa lên xe, mẹ cô nhanh tay dọn đồ đạc, giấy tờ tùy thân của cô đứa hết cho bà Khánh. Chẳng mấy chốc, chiếc xe chạy rời khỏi xóm trọ, Giao Giao ở trong xe vô cùng hoảng loạn nhìn qua cửa kính lưu luyến nhìn nơi mình ở lần cuối, mẹ tiêng tục gọi mẹ nhưng bà ta không hề để tâm đến cô.
Ngay khi bị đưa đi, Giao Giao bị đưa đến bệnh viện tư mà Gia Nguyên đang ở. Trước khi xuống xe, bà Khánh ngồi ghế trước cô, giọng điệu hà khắc, nói:
“Đừng khóc nữa, từ nay mày là người giúp việc cho nhà tao, đích thân mày sẽ chăm sóc cho Gia Nguyên đến khi nó lớn. Khi nào trả đủ mày sẽ được về nhà với mẹ, nếu không chịu làm và làm Gia Nguyên không vui tao sẽ bắt mẹ mày trả nợ tiếp.”
Nghe vậy, Giao Giao liền lập tức bị dọa cho nín khóc, cô vội gạt nước mắt, cố gắng ngừng run và hỏi lại:
“Con chỉ làm giúp việc cho Gia Nguyên thôi có phải không?”
“Ừ, nhiệm vụ duy nhất của mày chính là nghe lời nó.”
“Được, vậy con sẽ làm, bà đừng gây khó dễ mẹ con là được.”
Bà Khánh nhếch môi cười rất đáng nghi sau đó ra hiệu cho người của mình đưa Giao Giao rời khỏi xe.
Vậy là từ buổi tối đó Giao Giao chính thức ở lại cùng Gia Nguyên. Bệnh viên tuy rằng có y tá chăm sóc nhưng họ không thể ở cạnh cả buổi tối với cậu, còn người bác kia cũng không thấy tới nữa. Đêm đó, Giao Giao ngồi ngoài cửa phòng bệnh của Gia Nguyên, cô gục đầu trên gối, trong lòng vô cùng sợ hãi tự hỏi bản thân: “Vậy là từ giờ mình sẽ là người giúp việc cho nhà họ sao? Mình có còn được gặp mẹ không?”
Cô bé ngồi đó thêm một chút, bụng cô đói cồn cào.Lúc này cô chợt nhớ ra bữa ăn tối của Gia Nguyên vẫn còn thừa chút cháo, cô bé liền khẽ mở cửa, rón rén đi vào phòng rồi đi lại lấy chén cháu còn thừa mà Gia Nguyên đã để dưới gầm giường để chờ người đến dọn dẹp. Cầm được chén cháo đó trong tay, cô cẩn thận xem kĩ cậu đã ngủ hay chưa rồi ngồi bệch xuống sàn mà ăn, vị cháo đó thật sự ngon nhưng lại có vị của nước mắt, cô bé này thật sự không tài nào ngưng khóc được, cô vừa ăn vừa nhìn sự tiện nghi trong căn phòng, hoa tươi, trái cây, bánh ngọt, sữa tươi, có cả máy lạnh, những thứ mà cô luôn ao ước nhưng chẳng thể có. Rồi cô bé đặt chén cháo đã hết xuống, cô đứng dậy nhìn vào gương mặt trắng trẻo của Gia Nguyên rồi nhìn lại cơ thể gầy gò da ngâm của mình, cô cũng muốn được nằm thử lên chiếc giường mềm mại như cậu một lần. Đêm càng về khuya, trời càng lạnh lẽo, trong khi Gia Nguyên đang ngủ với mớ chăn ấm nệm êm thì Giao Giao chỉ có thể đứng nhìn cậu với bộ quần áo mỏng đã rách vai. Trong đầu cô bé liền nghĩ, giường còn rộng thế, liệu mình lên ngủ cùng được không?
Giao Giao suy nghĩ hồi lâu rồi mới đến gần đặt tay lên giường thử, chiếc giường ấm áp đó càng lúc càng thôi thúc cô phải nằm lên. Cô dần bỏ qua sự tự ti sợ hãi mà đặt người nằm từ từ lên đó, cô không dám nằm rộng mà chỉ có thể co người lại, một lần nữa cô cố gắng để lấy một phần chăn nhỏ đắp lên người. Thứ cảm giác ấm áp đó ùa đến, Giao Giao thả lỏng người tận hưởng, nó giống như cái ôm của mẹ, giống như nụ cười của cha, cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, đêm đó cô nằm mơ thấy cảnh gia đình mình được đoàn tụ, nụ cười trên môi cô trông thật hạnh phúc.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.