Chương 27: Khốn!
Hải Lang
07/09/2021
Lại một sáng cô thức dậy trong mệt mỏi, hai chân đã không khép lại nổi nữa rồi, đêm qua chịu đựng cái lưỡi của cậu suốt hơn một tiếng đồng hồ, sáng ra đi vệ sinh vẫn còn cảm giác cái lưỡi đó đảo khắp nơi. Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh đã gặp Gia Nguyên đứng chặn ngay lối, cậu còn liếm mép một cái khiến cô rùng cả mình, trông cậu đắc chí lắm. Giao Giao không nói gì chỉ biết tránh mặt đi mà chân đang run thì phải khó lắm mới khép lại được. Đến lúc xuống nhà ăn cơm, Giao Giao đứng bên cạnh chờ hầu như thường ngày. Khi tất cả đều ăn xong chỉ còn mình Gia Nguyên ngồi lại uống cốc sữa rồi mới đi học. Uống hết sữa trong ly xong, bỗng nhiên cậu nhìn sang cô rồi đưa ly ra trước mặt lè dưới ra liếm được tận tới đáy ly mà cái ly đó cũng khá cao. Giao Giao vừa nhìn thấy liền trợn tròn mắt vội quay mặt đi. Gia Nguyên cười khoái chí bỏ ly xuống đứng dậy cầm cặp sách đi tới vỗ nhẹ vai cô:
"Chuẩn bị tinh thần đi, khi nào chị làm vợ em rồi em sẽ cho chị được đích thân trải nghiệm."
Giao Giao toát cả mồ hôi hột, cô nhìn cái ly đó rồi tưởng tượng ra mình mà run cả chân. Chọc cô xong, cậu vui vẻ rời khỏi nhà. Bấy giờ cô mới cảm thấy dễ thở, nhưng còn chưa kịp mừng thì bà Khánh đã đi ngang mặt, ngồi vào bàn ăn dùng giọng mỉa mai nói với cô:
"Cô đúng là may mắn, trốn lần hai mà Gia Nguyên vẫn bỏ qua, xem ra cô cũng biết mê hoặc đàn ông lắm. Nhưng mà thằng bạn trai của cô thì không được may mắn như cô."
Giao Giao vừa nghe bạn trai, cô liền hỏi lại:
"Bạn trai tôi thế nào? Anh ta đã ôm tiền bỏ trốn rồi mà, bà biết gì tin của anh ta sao?"
"Vậy là cô không biết rồi, Gia Nguyên nó dễ tính chỉ với cô mà thôi. Lần đầu nó đánh cậu ta, lần hai làm gì đơn giản là đánh nữa."
"Bà nói gì thì nói rõ ra đi, bạn trai tôi thế nào?"
"Chết rồi chứ còn gì nữa."
Nghe bạn trai chết cả người đều bừng tỉnh, vẻ mặt cô hoảng hốt:
"Bà nói cái gì? Anh ấy bị các người đánh chết rồi à?"
Bà Khánh cười một cách xấu xa:
"Ha ha ha, chứ còn không chết sao? Ai bảo cô cố chấp muốn trốn lần nữa. Gia Nguyên nó yêu cô như vậy, chỉ khi nó chết cô mới một lòng một dạ với nó. Nhưng mà cô cũng đừng đau lòng, đợi khi tôi biết cô không còn trinh thì cô cũng sẽ đi theo thằng đó sớm thôi."
Nói dứt lời, bà ta lại cất giọng cười khiêu khích cô rồi rời đi. Giao Giao lúc này như sét đánh ngang tai, mặc dù căm ghét tính tham lam, không có ý chí của anh ta nhưng suy cho cùng cô vẫn còn yêu. Nghe tin bạn trai chết, con tim như tan nát thành từng mãnh, cô không kìm được lòng xúc động chạy thật nhanh lên phòng đóng cửa lại khóc lớn. Trong đầu cô không ngừng nhớ tới hình ảnh của người yêu, cô dường như muốn phát điên, cô gào khóc đau đớn đến rã rời. Người bạn trai quen nhau chín năm, chín năm qua chưa từng rời bỏ cô, luôn là động lực để cô sống tiếp vậy mà giờ đây lại vì cô mà chết, cô chỉ hận bản thân đã hại chết anh ta, phải chi ban đầu đừng yêu thì đã không kéo anh ta vào chỗ chết. Cả một ngày hôm đó cô đã không gượng dậy nổi sau cú sốc mất đi người yêu, cô không ăn không uống chỉ nằm trên giường hoàn toàn không còn gì lưu luyến cuộc đời nữa. Hết ngày, cô nằm vật vả trên giường nhìn về phía đồng hồ.
Đã năm giờ chiều, Gia Nguyên sắp trở về, cô không muốn sống để làm đồ chơi của cậu nữa, cô nghĩ đến cái chết. Không phải mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ kĩ, Giao Giao một mạch bước vào nhà tắm muốn dùng lưỡi lam cắt tay tự sát nhưng không tìm thấy. Lúc này đã mất quá nhiều thời gian, Gia Nguyên đã sắp về tới, Giao Giao sợ không kịp nữa nên cô chuyển sang dùng cách khác. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm điện máy sấy tóc rồi ngâm thân mình trong nước, bật công tác máy sấy chờ dòng điện tới đưa mình sang thế giới bên kia. Nhưng trớ trêu thay, cô nằm nhắm mắt chờ năm phút mà vẫn chưa thấy cảm giác gì, cô mở mặt ra kéo máy sấy ra khỏi bồn nước, đến lúc kiểm tra lại thì mới biết không hề có điện. Lúc này cô mới nhớ ra trong phòng nếu như không có Gia Nguyên thì bà Khánh sẽ không mở điện, mục đích là không cho cô sử dụng. Cô thất vọng ném máy sấy tóc qua một bên, nằm trong bồn nước cô khóc, trong lòng tự hỏi muốn chết khó đến vậy sao?
Trong thời gian cô khóc thì Gia Nguyên cũng trở về nhà, cậu đi vào phòng thì thấy cửa nhà tắm đang đóng rất hờ hợt lại không thấy Giao Giao nên cậu chắc chắc cô đang ở bên trong. Cậu khóa cửa phòng lại, nhớ đến chuyện đêm qua nồng nhiệt cậu lại muốn tiếp. Không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức cậu cởi bỏ quần áo chỉ còn chừa mỗi chiếc quần lót rồi chạy vào nhà tắm nơi Giao Giao đang đau khổ vì tự sát không thành. Gia Nguyên vừa đi vào thì thấy cô ngắm mắt nằm trong bồn, tưởng rằng cô đang ngâm mình cậu liền bước chân đi vào. Giao Giao bị làm cho giật mình mở mắt nhìn dậy, nhận ra là cậu cô chỉ muốn trốn đi nhưng Gia Nguyên nhanh tay đã kéo cô lại cưỡng hôn cô, cô cố trốn mặt dưới nước thì cậu cũng đuổi theo bắt cô hôn cho bằng được. Sau một hồi lâu giằng co, Gia Nguyên với sức mạnh của mình chẳng những hôn được cô mà con cởi được hết áo của cô ra. Đến lúc cậu dừng lại, Giao Giao trồi lên mặt nước liền dùng một tay che ngực, tay còn lại xô mạnh cậu ra, nước mắt mặn hòa cùng làn nước ngọt, đôi mắt cô đỏ hoe, hét lên:
"Cậu mau tránh xa tôi đi! Tôi không muốn cậu chạm vào tôi nữa!"
Gia Nguyên bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc:
"Chị sao vậy? Có gì không thỏa mái sao?"
Giao Giao nhìn cậu bằng ánh mắt căm hận, cô đưa tay ra sau định cầm chai sữa tắm đánh cậu nhưng không ngờ ở vị trí đó không còn là chai sữa tắm nữa mà là chai mật ông còn sót lại tối hôm trước. Cô vừa cầm lên Gia Nguyên liền tỏ ra hứng thú giật lấy, nét mặt không thể không biến thái hơn nhìn cô:
"Có phải chị muốn chơi trò này lại không hả? Muốn thì em sẽ chiều chị."
Sau câu nói đó, Giao Giao chưa kịp làm gì thì đã bị cậu nhào tới hôn chặt ở cổ, cô kinh tởm đẩy cậu ra nhưng cùng lúc đó ở ngoài cửa có ánh mắt của quản gia nhìn vào, cả người Giao Giao liền lập tức cứng lại, tiếp sau đó cô lại thấy bà Khánh mở cửa trực tiếp trừng mắt đe dọa cô:
"Có những chuyện chấp nhận được thì nên chấp nhận, không chấp nhận được cũng phải chấp nhận."
Gia Nguyên nghe giọng bà Khánh liền quay đầu nhìn lại, thấy bà mình đứng nhìn Gia Nguyên khó chịu nói:
"Bà đứng đó làm gì vậy? Không thấy con đang làm gì sao?"
Bà Khánh mỉm cười hiền từ giấu đi vẻ đáng sợ mới nãy:
"Bà chỉ lên kiểm tra xem con tắm chưa để kêu người làm dọn cơm cho con. Thấy con bận bà cũng không làm phiền nữa, con tự nhiên đi."
Nói rồi, bà quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên liếc Giao Giao một cái dằn mặt. Giao Giao biết mình sau này chết không được, sống cũng khó yên thân, cô đau đớn nhắm mắt ngặm ngùi rơi nước mắt nhưng nước mắt đều bị nhòa đi bởi làn nước trong bồn. Bà Khánh đi rồi Gia Nguyên liền trở lại nhìn thú một con hổ thèm khát thịt, Giao Giao cũng không muốn phản kháng nữa, cô nằm yên như thế chịu đựng những cái hôn mà Gia Nguyên để lại trên cổ. Gia Nguyên tường rằng đó là nồng nhiệt còn cô thì chỉ thấy như cấu xé mà thôi. Trái tim ấm nóng đầy tình yêu kia cũng không lan truyền được hơi ấm cho con tim đã nguội lạnh từ thời khắc này. Giao Giao nhìn lên trần nhà nhớ về ngày đó đáng lẽ không nên bí cách mà chọn con đường này, nếu như không đi theo bà Khánh rời khỏi xóm trọ thì cuộc đời cô có lẽ đã khác, biết rằng sẽ không được ăn no mặc đẹp nhưng chí ích cũng sẽ không bị dày vò từng giờ như thế. Cô mệt mỏi cất một tiếng thở dài trĩu nặng, bấy giờ Gia Nguyên cũng đã bế đi khỏi phòng tắm và đặt lên giường, cô bắt đầu nhìn vào mắt Gia Nguyên như đang cầu xin cậu đừng làm. Gia Nguyên hiểu được ánh mắt của cô, cậu nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói:
"Hình như hôm nay chị mệt có phải không? Đã vậy thì không làm nữa"
Giao Giao không kìm được lòng mà chính ngay lúc này cô như hận cậu đến tận xương tủy trong lòng quyết phải làm gì đó để vạch trần tội ác của cậu. Suy nghĩ một hồi, cô đã chọn cách lén lấy điện thoại để dưới gối ngủ cố gắng chọn ghi âm, may mà cô dùng điện thoại đã quen thuộc nên việc bấm khi không nhìn thấy gì cũng không khó lắm. Bật ghi âm xong, cô liền hỏi cậu:
"Có phải cậu giết anh ấy rồi không?"
Gia Nguyên không chút né tránh, cậu gật đầu:
"Ừ. Chị muốn báo án kêu người bắt em à?"
Cô nhất thời kích động xô mạnh cậu ra:
"Đã giết người tôi yêu mà còn muốn làm chuyện này với tôi sao? Cậu xem tôi là đồ chơi à? Không biết đau khổ à?'
Cậu không nói gì mà đứng dậy bước lại tủ lấy một chiếc áo choàng tắm mặc vào, vẻ mặt không có chút gì mà hối cãi:
" Là hắn tự chuốt lấy, người phụ nữ của thằng Nguyên này không thể dễ dàng cho kẻ khác cướp được. "
" Cậu làm vậy tôi sẽ càng hận cậu! Tôi không bao giờ yêu cậu đâu! "
" Chị nhìn em giống dạng người cần năn nỉ tình yêu từ người khác sao? Chị không yêu thì thôi, làm vợ em rồi chị cũng không thoát được, từ từ cũng yêu thôi. "
" Cậu quá xem thường tôi rồi đó! Chuyện này tôi sẽ ghi hận cậu tới chết.'
"Cứ việc làm, ghi hận chị sẽ càng nhớ đến em. Nhìn chị bây giờ làm em mất hứng quá, chị xuống nhà dọn cơm đi."
Giao Giao tức tối đứng dậy, lớn tiếng nói:
"Tôi không làm! Từ nay tôi không làm gì cho cậu nữa, muốn thì cậu giết tôi luôn đi. Đem bán hết nội tạng của tôi cũng khá tiền đấy, tôi lấy nó trả nợ cho cậu!"
"Chị nhắc em mới nhớ, sao em lại quên vụ bán nội tạng này chứ? Hay là em mổ hắn ra để lấy nội tạng bán không chừng còn có ích đấy!"
Nói rồi, cậu mỉm cười quay lưng đi vào nhà tắm với ánh mắt đầy khiêu khích. Giao Giao càng thêm hận cậu, cô tức tối chạy lại đập cửa nhà tắm mắng cậu:
"Đồ khốn! Cậu mà dám làm gì anh ấy tôi sẽ giết cậu! Cậu là đồ giết người, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo!"
Gia Nguyên không mấy để tâm đến lời cô nói, cậu ung dung gọi đầu ca hát. Đến khi cô bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, lòng hận thù của cô từ đây càng dâng trào.
"Chuẩn bị tinh thần đi, khi nào chị làm vợ em rồi em sẽ cho chị được đích thân trải nghiệm."
Giao Giao toát cả mồ hôi hột, cô nhìn cái ly đó rồi tưởng tượng ra mình mà run cả chân. Chọc cô xong, cậu vui vẻ rời khỏi nhà. Bấy giờ cô mới cảm thấy dễ thở, nhưng còn chưa kịp mừng thì bà Khánh đã đi ngang mặt, ngồi vào bàn ăn dùng giọng mỉa mai nói với cô:
"Cô đúng là may mắn, trốn lần hai mà Gia Nguyên vẫn bỏ qua, xem ra cô cũng biết mê hoặc đàn ông lắm. Nhưng mà thằng bạn trai của cô thì không được may mắn như cô."
Giao Giao vừa nghe bạn trai, cô liền hỏi lại:
"Bạn trai tôi thế nào? Anh ta đã ôm tiền bỏ trốn rồi mà, bà biết gì tin của anh ta sao?"
"Vậy là cô không biết rồi, Gia Nguyên nó dễ tính chỉ với cô mà thôi. Lần đầu nó đánh cậu ta, lần hai làm gì đơn giản là đánh nữa."
"Bà nói gì thì nói rõ ra đi, bạn trai tôi thế nào?"
"Chết rồi chứ còn gì nữa."
Nghe bạn trai chết cả người đều bừng tỉnh, vẻ mặt cô hoảng hốt:
"Bà nói cái gì? Anh ấy bị các người đánh chết rồi à?"
Bà Khánh cười một cách xấu xa:
"Ha ha ha, chứ còn không chết sao? Ai bảo cô cố chấp muốn trốn lần nữa. Gia Nguyên nó yêu cô như vậy, chỉ khi nó chết cô mới một lòng một dạ với nó. Nhưng mà cô cũng đừng đau lòng, đợi khi tôi biết cô không còn trinh thì cô cũng sẽ đi theo thằng đó sớm thôi."
Nói dứt lời, bà ta lại cất giọng cười khiêu khích cô rồi rời đi. Giao Giao lúc này như sét đánh ngang tai, mặc dù căm ghét tính tham lam, không có ý chí của anh ta nhưng suy cho cùng cô vẫn còn yêu. Nghe tin bạn trai chết, con tim như tan nát thành từng mãnh, cô không kìm được lòng xúc động chạy thật nhanh lên phòng đóng cửa lại khóc lớn. Trong đầu cô không ngừng nhớ tới hình ảnh của người yêu, cô dường như muốn phát điên, cô gào khóc đau đớn đến rã rời. Người bạn trai quen nhau chín năm, chín năm qua chưa từng rời bỏ cô, luôn là động lực để cô sống tiếp vậy mà giờ đây lại vì cô mà chết, cô chỉ hận bản thân đã hại chết anh ta, phải chi ban đầu đừng yêu thì đã không kéo anh ta vào chỗ chết. Cả một ngày hôm đó cô đã không gượng dậy nổi sau cú sốc mất đi người yêu, cô không ăn không uống chỉ nằm trên giường hoàn toàn không còn gì lưu luyến cuộc đời nữa. Hết ngày, cô nằm vật vả trên giường nhìn về phía đồng hồ.
Đã năm giờ chiều, Gia Nguyên sắp trở về, cô không muốn sống để làm đồ chơi của cậu nữa, cô nghĩ đến cái chết. Không phải mất quá nhiều thời gian để suy nghĩ kĩ, Giao Giao một mạch bước vào nhà tắm muốn dùng lưỡi lam cắt tay tự sát nhưng không tìm thấy. Lúc này đã mất quá nhiều thời gian, Gia Nguyên đã sắp về tới, Giao Giao sợ không kịp nữa nên cô chuyển sang dùng cách khác. Cô xả nước vào bồn tắm, cắm điện máy sấy tóc rồi ngâm thân mình trong nước, bật công tác máy sấy chờ dòng điện tới đưa mình sang thế giới bên kia. Nhưng trớ trêu thay, cô nằm nhắm mắt chờ năm phút mà vẫn chưa thấy cảm giác gì, cô mở mặt ra kéo máy sấy ra khỏi bồn nước, đến lúc kiểm tra lại thì mới biết không hề có điện. Lúc này cô mới nhớ ra trong phòng nếu như không có Gia Nguyên thì bà Khánh sẽ không mở điện, mục đích là không cho cô sử dụng. Cô thất vọng ném máy sấy tóc qua một bên, nằm trong bồn nước cô khóc, trong lòng tự hỏi muốn chết khó đến vậy sao?
Trong thời gian cô khóc thì Gia Nguyên cũng trở về nhà, cậu đi vào phòng thì thấy cửa nhà tắm đang đóng rất hờ hợt lại không thấy Giao Giao nên cậu chắc chắc cô đang ở bên trong. Cậu khóa cửa phòng lại, nhớ đến chuyện đêm qua nồng nhiệt cậu lại muốn tiếp. Không nghĩ gì nhiều, ngay lập tức cậu cởi bỏ quần áo chỉ còn chừa mỗi chiếc quần lót rồi chạy vào nhà tắm nơi Giao Giao đang đau khổ vì tự sát không thành. Gia Nguyên vừa đi vào thì thấy cô ngắm mắt nằm trong bồn, tưởng rằng cô đang ngâm mình cậu liền bước chân đi vào. Giao Giao bị làm cho giật mình mở mắt nhìn dậy, nhận ra là cậu cô chỉ muốn trốn đi nhưng Gia Nguyên nhanh tay đã kéo cô lại cưỡng hôn cô, cô cố trốn mặt dưới nước thì cậu cũng đuổi theo bắt cô hôn cho bằng được. Sau một hồi lâu giằng co, Gia Nguyên với sức mạnh của mình chẳng những hôn được cô mà con cởi được hết áo của cô ra. Đến lúc cậu dừng lại, Giao Giao trồi lên mặt nước liền dùng một tay che ngực, tay còn lại xô mạnh cậu ra, nước mắt mặn hòa cùng làn nước ngọt, đôi mắt cô đỏ hoe, hét lên:
"Cậu mau tránh xa tôi đi! Tôi không muốn cậu chạm vào tôi nữa!"
Gia Nguyên bị khí thế của cô làm cho kinh ngạc:
"Chị sao vậy? Có gì không thỏa mái sao?"
Giao Giao nhìn cậu bằng ánh mắt căm hận, cô đưa tay ra sau định cầm chai sữa tắm đánh cậu nhưng không ngờ ở vị trí đó không còn là chai sữa tắm nữa mà là chai mật ông còn sót lại tối hôm trước. Cô vừa cầm lên Gia Nguyên liền tỏ ra hứng thú giật lấy, nét mặt không thể không biến thái hơn nhìn cô:
"Có phải chị muốn chơi trò này lại không hả? Muốn thì em sẽ chiều chị."
Sau câu nói đó, Giao Giao chưa kịp làm gì thì đã bị cậu nhào tới hôn chặt ở cổ, cô kinh tởm đẩy cậu ra nhưng cùng lúc đó ở ngoài cửa có ánh mắt của quản gia nhìn vào, cả người Giao Giao liền lập tức cứng lại, tiếp sau đó cô lại thấy bà Khánh mở cửa trực tiếp trừng mắt đe dọa cô:
"Có những chuyện chấp nhận được thì nên chấp nhận, không chấp nhận được cũng phải chấp nhận."
Gia Nguyên nghe giọng bà Khánh liền quay đầu nhìn lại, thấy bà mình đứng nhìn Gia Nguyên khó chịu nói:
"Bà đứng đó làm gì vậy? Không thấy con đang làm gì sao?"
Bà Khánh mỉm cười hiền từ giấu đi vẻ đáng sợ mới nãy:
"Bà chỉ lên kiểm tra xem con tắm chưa để kêu người làm dọn cơm cho con. Thấy con bận bà cũng không làm phiền nữa, con tự nhiên đi."
Nói rồi, bà quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên liếc Giao Giao một cái dằn mặt. Giao Giao biết mình sau này chết không được, sống cũng khó yên thân, cô đau đớn nhắm mắt ngặm ngùi rơi nước mắt nhưng nước mắt đều bị nhòa đi bởi làn nước trong bồn. Bà Khánh đi rồi Gia Nguyên liền trở lại nhìn thú một con hổ thèm khát thịt, Giao Giao cũng không muốn phản kháng nữa, cô nằm yên như thế chịu đựng những cái hôn mà Gia Nguyên để lại trên cổ. Gia Nguyên tường rằng đó là nồng nhiệt còn cô thì chỉ thấy như cấu xé mà thôi. Trái tim ấm nóng đầy tình yêu kia cũng không lan truyền được hơi ấm cho con tim đã nguội lạnh từ thời khắc này. Giao Giao nhìn lên trần nhà nhớ về ngày đó đáng lẽ không nên bí cách mà chọn con đường này, nếu như không đi theo bà Khánh rời khỏi xóm trọ thì cuộc đời cô có lẽ đã khác, biết rằng sẽ không được ăn no mặc đẹp nhưng chí ích cũng sẽ không bị dày vò từng giờ như thế. Cô mệt mỏi cất một tiếng thở dài trĩu nặng, bấy giờ Gia Nguyên cũng đã bế đi khỏi phòng tắm và đặt lên giường, cô bắt đầu nhìn vào mắt Gia Nguyên như đang cầu xin cậu đừng làm. Gia Nguyên hiểu được ánh mắt của cô, cậu nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn, dịu dàng nói:
"Hình như hôm nay chị mệt có phải không? Đã vậy thì không làm nữa"
Giao Giao không kìm được lòng mà chính ngay lúc này cô như hận cậu đến tận xương tủy trong lòng quyết phải làm gì đó để vạch trần tội ác của cậu. Suy nghĩ một hồi, cô đã chọn cách lén lấy điện thoại để dưới gối ngủ cố gắng chọn ghi âm, may mà cô dùng điện thoại đã quen thuộc nên việc bấm khi không nhìn thấy gì cũng không khó lắm. Bật ghi âm xong, cô liền hỏi cậu:
"Có phải cậu giết anh ấy rồi không?"
Gia Nguyên không chút né tránh, cậu gật đầu:
"Ừ. Chị muốn báo án kêu người bắt em à?"
Cô nhất thời kích động xô mạnh cậu ra:
"Đã giết người tôi yêu mà còn muốn làm chuyện này với tôi sao? Cậu xem tôi là đồ chơi à? Không biết đau khổ à?'
Cậu không nói gì mà đứng dậy bước lại tủ lấy một chiếc áo choàng tắm mặc vào, vẻ mặt không có chút gì mà hối cãi:
" Là hắn tự chuốt lấy, người phụ nữ của thằng Nguyên này không thể dễ dàng cho kẻ khác cướp được. "
" Cậu làm vậy tôi sẽ càng hận cậu! Tôi không bao giờ yêu cậu đâu! "
" Chị nhìn em giống dạng người cần năn nỉ tình yêu từ người khác sao? Chị không yêu thì thôi, làm vợ em rồi chị cũng không thoát được, từ từ cũng yêu thôi. "
" Cậu quá xem thường tôi rồi đó! Chuyện này tôi sẽ ghi hận cậu tới chết.'
"Cứ việc làm, ghi hận chị sẽ càng nhớ đến em. Nhìn chị bây giờ làm em mất hứng quá, chị xuống nhà dọn cơm đi."
Giao Giao tức tối đứng dậy, lớn tiếng nói:
"Tôi không làm! Từ nay tôi không làm gì cho cậu nữa, muốn thì cậu giết tôi luôn đi. Đem bán hết nội tạng của tôi cũng khá tiền đấy, tôi lấy nó trả nợ cho cậu!"
"Chị nhắc em mới nhớ, sao em lại quên vụ bán nội tạng này chứ? Hay là em mổ hắn ra để lấy nội tạng bán không chừng còn có ích đấy!"
Nói rồi, cậu mỉm cười quay lưng đi vào nhà tắm với ánh mắt đầy khiêu khích. Giao Giao càng thêm hận cậu, cô tức tối chạy lại đập cửa nhà tắm mắng cậu:
"Đồ khốn! Cậu mà dám làm gì anh ấy tôi sẽ giết cậu! Cậu là đồ giết người, sớm muộn gì cũng sẽ bị quả báo!"
Gia Nguyên không mấy để tâm đến lời cô nói, cậu ung dung gọi đầu ca hát. Đến khi cô bất lực ngồi bệt xuống sàn nhà, lòng hận thù của cô từ đây càng dâng trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.