Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 35: Lại Sắp Có Chuyện Rồi!

Hải Lang

08/09/2021

Nam giúp việc nhận lệnh lập tức chạy đi làm, anh ta lén lút đến gần từ sau lưng cô nhìn bức ảnh đó. Lát sau anh ta quay lại báo cáo:

"Dạ thưa cậu chủ, cô đang cầm một tấm ảnh chụp của cô và một người đàn ông, hai người trong có vẻ rất thân thiết."

Nghe xong, Gia Nguyên nghĩ ngay đến chuyện cô vẫn còn vương vấn người yêu cũ, không giấu nổi cơn ghen, cậu ném mẫu giấy vo tròn xuống đất, nhìn cô qua cửa kính, tức giận trong lòng, nói:

"Chị vẫn còn đang vương vấn anh ta hay ai nữa đây? Quá đáng thật mà!"

Nói dứt câu, Gia Nguyên bỏ lên phòng tự mình thay quần áo đi học, trong lòng cơn ghen không có chút dấu hiệu giảm, cậu cứ không sao bỏ qua được chuyện này.

Buổi trưa cậu xin phép trường trở về nhà sớm, vừa về nhà cậu mang một bộ mặt đầy sát, tuy rằng rất ghen nhưng cậu cũng đủ tỉnh táo để biết thời điểm này không nên làm gì chèn ép cô nữa, cô chỉ vừa mới từ bệnh viện trở về cậu không muốn lại thấy cô dùng ánh mắt căm thù đó mà nhìn mình, vì thế cậu cố gắng không nhớ đến nó và cũng không thèm tìm cô như thường lệ mỗi khi về nhà nữa, cậu bắt tay vào việc cùng người làm sắp xếp cho buổi tiệc sinh nhật tối nay để hướng tâm trí sang chuyện khác. Sau mấy giờ đồng hổ trang trí, căn biệt thự của gia đình Gia Nguyên nhanh chóng được trang hoàng lộng lẫy. Buổi tiệc còn chưa bắt đầu đã náo nhiệt, người đến sớm, người ra người vào dự tiệc có tới mấy trăm người, toàn những người có địa vị cao trong xã hội, ăn mặc lộng lẫy sang trọng, thức ăn dọn ra nhiều không đếm xuể toàn là sơn hào hải vị, mọi thứ trước mắt đều là những thứ người bình thường không bao giờ nhìn thấy được. Sự giàu có trước mắt khiến người ta choáng ngợp.

Mặt trời dần lặn, đèn tiệc trước sân đã sáng mà bấy giờ Giao Giao chỉ vừa làm xong công việc dọn cỏ từ sáng. Cô mệt mỏi ngồi dựa vào một gốc cây trong một góc không có ánh đèn khụ khụ ho vài tiếng rồi hướng mắt nhìn về buổi tiệc xa hoa phía xa, nghe âm thanh nhạc và tiếng nói cười làm lòng cô cũng có chút rộn ràng, cô cũng muốn nhập vào buổi tiệc. Nhưng thực tế đã đánh vào đầu cô một cách phủ phàng, cả ngày nay luôn có một người quan sát theo dõi cô làm việc, bây giờ cô vừa xong việc thì người đó lại chỉ tay năm ngón khắc khe ra lệnh:

"Nghỉ mệt đủ rồi, mau vào nhà vệ sinh cọ rửa đi!"

Giao Giao mệt mỏi bất lực, cảm thấy cuộc đời khốn nạn vô cùng, cô còn chưa uống thuốc theo toa từ sáng tới giờ. Thế là vừa mới ngơi tay chưa đầy ba phút thì giờ cô phải chui vào nhà vệ sinh cọ rửa chỗ cho người ta đại tiện. Nhà vệ sinh trong biệt thự vốn dĩ không bẩn mấy chỉ là do nhà vệ sinh cho người giàu có dùng nên phải cực kì sạch sẽ, phải hơn bình thường. Giao Giao khốn khổ quỳ dưới sàn gạch vừa ho vừa cẩn thận lau chùi từng chi tiết nhỏ đến bóng loáng, cơn đói bụng réo rắc mà cô vẫn cứ phải cắm đầu làm. Hiện tại khách mời đã đến dự tiệc đông đủ mà cô vẫn chưa chùi xong nhà vệ sinh, cả người cô dơ dáy đầy mồ hôi, cô nghiến răng nghiến lợi cọ chùi thật nhanh tay để nhanh chóng được ăn cơm. Sau hơn ba tiếng cố gắng, cô cuối cùng cũng làm xong và ngay lập tức ném dụng cụ qua một bên mà đứng dậy. Cả cơ thể lúc này mới được giải phóng, cô thoải mái xoay hông mấy cái, xương khớp kêu đều ran rụp rụp mấy tiếng. Đúng vào lúc cô đang thư giản xương khớp khì quản gia xuất hiện ngắt ngang tâm trí cô, bà ta đứng ngoài nhà vệ sinh ném vào một túi nhựa đựng đồ và nói:

"Làm xong rồi thì thay đồ ra phục vụ cho khách, khách đã đến đủ rồi đó!"

Nói xong bà ta liền bỏ đi chưa kịp để Giao Giao phản ứng lại. Thấy bà ta đi rồi, Giao Giao đành đi nhặt túi nhựa lên lấy trong đó ra một bộ đồ nhân viên phục vụ rồi đi vào phòng thay ra, trong lòng tự nhủ mình phải nhẫn nhịn. Sau khi thay xong, Giao Giao hít một hơi thật sâu để lấy tinh thần tiếp tục làm việc. Rời khỏi khu nhà vệ sinh, cô đi đến phòng bếp định nhận nhiệm vụ bưng bê nhưng người quản lý trong bếp bắt cô đi phụ dưới bếp giúp ông ta, cô không nói gì mà lặng lẽ làm theo. Ở dưới bếp, cô bị bắt rửa chén. Phải đứng yên một chỗ làm việc liên tục, buổi sáng làm cỏ đến xước tay, vừa phải chùi nhà vệ sinh dính dầy chất tẩy rửa mà giờ lạ phải ngâm tay trong nước lạnh và xà phòng, đôi bàn tay nhỏ bé của Giao Giao đã không chịu nổi cơn đau nữa rồi! Cô cắn răng chịu đựng, tay bắt đầu rát và rộp lên hết, sức khỏe của cô đã sắp không trụ nổi nữa, cô chóng mặt đau đầu chỉ muốn ngủ nhưng khi cô vừa chợp mắt xuống thì người trong bếp lại đẩy cho cô một đóng bát dĩa bẩn to đùng khiến cô chỉ còn biết thở dài. May mắn là trong bếp có đồ ăn nên cô cũng ăn vụn được vài miếng lót dạ.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, khó khăn lắm cô mới rửa xong chén, cả người như quay cuồng sắp đứng không vững. Tranh thủ lúc chưa được giao việc mới cô lấy thuốc uống, nhưng thuốc còn chưa kịp trôi tới dạ dày thì quản lý phần phục vụ chạy vào rấp ráp, nói:



"Nhân viên phục vụ không đủ rồi, trong đây ai rãnh ra phụ tiếp đi!"

Và thế là cô lại bị lôi ra dọn thức ăn và bưng rượu cho khách. Lúc này cả người cô đã mệt lã rồi cả người chẳng còn chút sức lực để nói chuyện, cô ăn rất ít trong ngày hôm nay mà lại đi uống thuốc nên có chút xót ruột. Không ngờ khi vừa đem rượu lên tới nơi đãi khách thì nhìn thấy cảnh Gia Nguyên chơi đàn guitar đệm cho một cô tiểu thư nào đó hát hò, bên cạnh còn có mấy cô gái xinh đẹp chơi đùa, trước cạnh tượng đó cô chỉ nhỉn rồi cười trừ, thầm nghĩ khá khen cho cậu lúc nào cũng cấm cô đến gần người khác giới mà giờ xung quanh bâu toàn gái đẹp như vậy. Nhưng mà dù gì cô cũng rất thích nghe hát nên khá vui vẻ vừa làm vừa lắng nghe, không để tâm đến hành động thân mật của cậu với mấy cô gái kia là mấy. Buổi tiệc sinh nhật nào của cậu cũng được tổ chức hoành tráng như vậy đồng nghĩa với việc năm nào cô cũng làm việc như một kẻ điên, người ta còn phân chia bộ phận này nọ còn cô thì có việc gì cũng đến tay. Mệt thì có mệt nhưng đổi lại buổi tối xong tiệc Gia Nguyên thường đem quá mình nhận được tặng cho cô. Nhớ đến chuyện này cô lại tự hỏi không biết năm nay có còn được như những năm trước không.

Hát được một hồi thì tiếng đàn bỗng dừng lại, cả buổi tiệc tự nhiên yên ắng lạ thường. Ngạc nhiên, Giao Giao quay lưng nhìn về phía sân khấu thì thấy Gia Nguyên để đàn xuống đất, máu từ đâu trên tay cậu chảy xuống khiến mọi người đều vô cùng hốt hoảng. Thấy như vậy, ở dưới sân khấu anh Khôi vệ sĩ riêng của cậu lập xuất hiện đỡ Gia Nguyên đi vào trong. MC chương trình nhanh trí vội nói vài câu để chuyển sang chủ đề khác, mọi người cũng xem đây là một sự cố đứt dây đàn bình thường nên không ai quan tâm nữa chỉ riêng Giao Giao biết sắp có chuyện lớn rồi. Cô thừa biết cây đàn guitar cậu đang chơi là đàn tốt nhất giá cả không phải ai cũng mua nổi, vừa rồi cậu chỉ chơi bản nhạc nhẹ nhàng thì làm sao có thể làm đứt dây vậy được. Gia Nguyên là con người khi nổi nóng rất đáng sợ, những thứ trong tay cậu khi nóng giận đều sẽ không có kết cục tốt. Giao Giao im lặng tự hỏi có phải Gia Nguyên đang nóng giận chuyện gì không? Cùng lúc đó tiếng nhạc vui vẻ khác vang lên, một quý bà muốn cô rót thêm rượu kéo cô khỏi những suy nghĩ trong đầu, cô gác lại chuyện đó để tiếp tục làm việc.

Chừng ba tiếng sau, đêm về khuya, khách mời trong buổi tiệc đã ra về hết, đám nhân viên phục vụ đang điên lên vì phải dọn dẹp tàn cuộc, Giao Giao cũng không ngoại lệ. Cô đã đi liên tục ba tiếng đồng hồ cả chân cũng muốn lìa ra rồi, bây giờ chỉ muốn vươn vai ngủ một giấc ngon. Dọn dẹp chưa được bao lâu thì bà quản gia từ đâu đi tới nói với cô:

"Cậu chủ đang chuẩn bị ngủ, cô đi lên phòng ngủ với cậu ấy đi."

Giao Giao đang mệt nên cô không muốn lên ngủ cùng cậu nhưng còn chưa kịp nói thì đã bị hai vệ sĩ khác của Gia Nguyên câu hai tay kéo đi một mạch vào nhà không để cho cô có cơ hội nói nửa lời. Họ kéo cô lên trước phòng, vừa đẩy cô vào phòng thì khóa luôn cửa lại, vẻ mặt cô đầy bất lực quay đầu nhìn căn phòng có Gia Nguyên đang nằm trần trên giường mùi rượu toát ra nồng nạc. Thấy cô đã đến cậu đảo ánh mắt sắc bén nhìn cô, suy nghĩ đắng đo hồi lâu rồi mới hỏi:

"Lúc sáng chị ngồi dưới góc cây xem ảnh gì vậy?

Giao Giao vừa nghe câu nói đó của cậu liền giật mình toát cả mồ hồi. Làm sao cậu ta lại biết mình ngồi dưới dưới gốc cây lúc sáng? Dù không biết có chuyện gì nhưng cô vẫn sợ và miệng cứ lấp bấp:

" Có.. có sao? Chị không.. không nhớ. "

Gia Nguyên bỗng nhiên ngồi bật dậy dọa làm cho cô giật mình nhưng cậu không làm gì mà lại thay đổi giọng điệu nhẹ nhàng lại nói với cô:

" Giúp em thay một bộ vest mới, em phải đến buổi tiệc khác."

Giao Giao nghe theo vội vả chọn một bộ vest trong tủ rồi đi lại giúp cậu thay đồ. Cậu lúc này nhìn cô với ánh mắt rất lạ cứ như trách cô điều gì đó nhưng lại cố nén trong lòng không nói. Thay xong bộ đồ vest cậu đứng dậy không nói lời nào liền rời khỏi phòng, đã vậy trước khi đi còn kéo đóng mạnh cửa làm phát ra một âm thanh rất lớn. Giao Giao lúc này cũng sợ rồi, cô tái xanh mặt ngồi thẩn thờ trên giường cố nhớ lại xem mình đã làm gì sai trước mặt cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook