Chương 100: Lòng Thành Trong Trẻo.
Hải Lang
20/09/2021
...
Hôm nay là đại thọ của ông cố, khách mời đến rất đông đúc, tiệc tùng cực kỳ linh đình. Sau khi rời phòng Giao Giao được dẫn ra ngồi ở gian nhà kế bên phòng khách để ăn sáng. Nhà tổ được thiết kế theo kiểu nhà ba gian truyền thống, Giao Giao ngồi bên gian này có thể nhìn qua rèm cửa mà thấy được chú Kính cùng những người đàn ông khác đang truyện trò hăng say trong gian chính. Hôm nay hình như chú ấy vui, có lẽ là vì cuộc trò chuyện của họ đang nói về chủ đề vợ và con nhỏ, ngày trước khi vào những cuộc nói chuyện thế này chú chỉ có thể im lặng ngồi nghe mà thôi, nhưng hôm nay khác rồi chú đã có một người vợ.. Nhà họ Tăng này có cái rất lạ, đàn ông đến tuổi trung niên như chú Kính mới có con thì thường hợp lại bàn bạc chỉ riêng về chuyện chăm sóc con cái, chăm vợ. Trong khi đó, Giao Giao sau khi ăn sáng xong đã ra sân đi dạo thì gặp Gia Nguyên cùng những cậu trai trẻ ngang tuổi dù đã có vợ vẫn bàn về mấy cô em xinh đẹp. Vừa chứng kiến chú Kính bàn vệ chuyện gia đình cảm thấy chú đáng tin cậy thì ra đây đã gặp Gia Nguyên bàn về gái xinh, Giao Giao trong lòng tự cảm giác thấy ai mới là người sẽ khiến cô hạnh phúc nửa đời còn lại. Đàn ông trẻ rất đẹp và hào nhoáng nhưng quá trẻ con chỉ thích hợp để vui chơi mà thôi, đàn ông lớn tuổi hơn một chút lại trưởng thành mới chính là chân ái trong đời.
Một ngày ở nhà thờ tổ Giao Giao chỉ biết đi qua đi lại trong sân, chơi game rồi lại vào ăn cơm rất chán. Đến chiều tối cả nhà Gia Nguyên mới chuẩn bị lên xe ra về, lúc này có mấy chú bác trong nhà ra tiễn nên Giao Giao phải giả vờ vui vẻ đứng cạnh chú Kính chào hỏi họ. Sau một màn tạm biệt dài chừng 10 phút, cuối cùng họ cũng được lên xe và xuất phát. Lần này quay trở về Gia Nguyên đã lên ghế phụ ở trước ngồi vì cậu đã ngủ say do uống quá chén. Ở ghế sau chỉ còn có chú Kính và Giao Giao ngồi cùng. Ban đầu họ đều giữ im lặng nhưng sau khi trời bên ngoài tối một chút thì chú Kinh lại bỗng nhiên đưa tay qua nắm tay Giao Giao. Giao Giao hơi lo sợ bị Gia Nguyên nhìn thấy nên vội gạt tay chú ra, chú chỉ cười rồi tiến tới ngồi sát gần cô thì thầm hỏi cô:
"Bây giờ Gia Nguyên ngủ rồi, lát nửa vào thành phố con có muốn chúng ta đi chơi một chút không?"
Khá bất ngờ với cậu hỏi của chú, cô ngó nhìn xem Gia Nguyên có thức hay không, khi đã chắc chắn cô mới dám trả lời:
"Đi đâu chơi đây? Tôi chưa có chuẩn bị đồ, ăn mặc thế này người ta cười cho đấy!"
Chú Kính mỉm cười, đôi mắt và cả cử chỉ tay đều như đang muốn gần gũi hơn với cô:
"Chúng ta không đi chỗ sang trọng, chúng ta dạo phố chợ đêm đi, con đã đi chơi trên phố lần nào chưa?"
Ngẫm nghĩ một chút, cô đáp:
"Chưa. Từ đó tới giờ tôi đều ở nhà, có ra ngoài cũng là vì đi tới trường học chứ không có đi chơi."
"Vậy à? Vậy lần này có cơ hội đi thử một lần cho biết rồi đó. Đi thử nha."
Giao Giao thầm nghĩ dù sao trước giờ cũng chưa biết đi chơi đêm là thế nào nên rất muốn biết nó ra sao, vậy là cô gật đầu đồng ý.
* * *Chừng 1 tiếng sau, họ đến nội thành, chú Kính liền cho xe dừng lại rồi bắt taxi đưa cô đi. Sau một hồi vòng quanh thành phố, cuối cùng họ xuống một con phố sầm uất vừa tới đầu phố đã ngửi được mùi đồ ăn nồng nạc thơm nứt mũi. Chưa để cô hết ngạc nhiên thì chú đã nắm tay cô dắt đi, bọn họ băng qua dòng người, thích thú nhìn nhắm những món ăn đường phố, đắm chìm trong những âm thanh ồn áo náo nhiệt, Giao Giao cảm thấy mình như được trở về xóm trọ nghèo 14 năm trước cũng đông vui như thế. Đi được một lúc họ chọn dừng lại ngồi vào một hàng quán ven đường uống một ly trà sữa đường đen, chú Kính lúc này khá vui vẻ, chú nhìn cô và hỏi:
"Con thấy ở đây thế nào? Có phải vui hơn nhà hàng sang trọng phải không?"
Giao Giao mỉm cười gật đầu:
"Ừm, chỗ vui thế này mà trước giờ tôi không biết. Chú thường hay tới nhà hàng lớn sao lại biết mấy chỗ này mà tới vậy?"
"Hồi trẻ chú rất hay trốn học cùng bạn bè ra phố này chơi, chú thích chỗ này hơn."
"Không ngờ luôn đó, chú nhìn nghiêm túc thế mà vẫn có trốn học."
"Nghiêm túc lắm sao? Chú không có nghiêm túc đâu, trước đây đều là giả đó."
"Chú giống tôi vậy, trước kia tôi cũng là giả đó, bây giờ mới là thật."
Nghe câu này chú Kính liền nhìn chằm vào mắt cô:
"Bây giờ con biết cách quyến rũ người khác, so với lúc nhỏ thì giống nhưng so với vài năm trước rất khác."
Giao Giao bật cười:
"Chú không thích tôi thế này à?"
"Không có, chú biết con bị hoàn cảnh bắt buột nên mới phải như thế. Chỉ là chú mong con đừng nhất thời bị những thứ trước mặt làm mất đi sự vui vẻ của chính mình. Chú là người chung thủy, một khi đã yêu rồi thì rất khó bỏ, chú chỉ mong con đừng coi chú như món đồ chơi để lợi dụng rồi sau khi hết giá trị thì vứt bỏ, chú sợ lắm."
Nghe câu này tự nhiên cô lại thấy hơi chột dạ, nhớ lại lúc ban đầu cố tình khơi gợi chú hãy yêu mình chính là cô, cô lại hơi thấy có chút trách nhiệm. Dằn lòng lại một chút, cô dùng lời thật lòng nhất của mình để đáp lại:
"Thật ra chú đối với tôi từ lúc đầu đã có một vị trí nhất định trong lòng rồi. Nếu sau này mối quan hệ của tôi và Gia Nguyên rạn nứt, người đàn ông tôi chọn để đi tiếp nửa đời sau sẽ là chú. Chú không biết trong mắt tôi chú đàn ông, bản lĩnh, vững chãi và đáng tin cậy như thế nào đâu. Nếu so chú với Gia Nguyên, Gia Nguyên không đáng tin bằng chú, bản lĩnh cũng không đủ. Chú lo tôi sẽ bỏ chú là lo xa rồi, trái lại là tôi sợ chú sẽ bỏ rơi tôi. Ở căn nhà đó chỉ có mỗi chú là bênh vực cho tôi, mất chú rồi tôi chả còn ai cả."
Nghe những lời này chú Kính thật sự cảm động đến sắp rơi nước mắt, chú đưa tay nắm lấy tay cô ở trên bàn, đôi mắt chân thành nhìn cô:
"Nếu con sớm nói cho chú biết con cũng từng thích chú thì chú có thế nào cũng sẽ bảo vệ con. Đều tại chú vô dụng, bắt con chịu dày vò của Gia Nguyên như vậy, đời này của con bị chú hại rồi."
Giao Giao cười nhẹ, lấy tay còn lại đặt lên tay chú, nói:
"Không đâu, đây là cái giá tôi phải trả cho món nợ của mình, tôi không trách chú không bảo vệ tôi.. Tôi mang thai rồi, ông trời lại thương xót tính toán cho tôi con đứa con gái, bây giờ Gia Nguyên không cần con gái, vậy đứa con này chính xác là thuộc về mình tôi. Chú là người tốt như vậy, tôi tin mình chọn đúng người làm cha cho con mình rồi."
Chú Kính xúc động đến mức không tả nổi, lòng chú nức nở ôm chầm lấy cô, nếu không có cặp kính áp tròng trong mắt thì chắc chú đã khóc thật rồi. Trong lúc họ ôm nhau, đứa bé trong bụng cô lại đạp mạnh như đang muốn vui đùa cùng vậy, chú sờ tay lên bụng cô và cảm nhận được đứa bé đó, chưa bao giờ chú thiêng liêng đến thế, đối với một người mắc bệnh vô sinh thì được có một đứa trẻ gọi mình là cha cũng quá đủ rồi..
Một lúc lâu sau, ly nước của hai người cũng đã cạn, cả hai lại cùng nhau trở về nhà. Trên đường về họ luôn nắm tay nhau, cảm giác như một cặp đôi hạnh phúc quang minh chính đại công khai với mọi người. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ chú là cha của cái thai trong bụng Giao Giao khiến chú lần đầu tiên cảm nhận được một chút gì đó danh dự của một người đàn ông.
Kể từ hôm đó, họ ngày càng thắm thiết và nói chuyện với nhau nhiều hơn, chỉ cần có cơ hội ở riêng là họ lại vui cười hạnh phúc như một đôi vợ chồng đang háo hức chờ ngày sinh linh nhỏ bé ra đời.
Sau đó mấy ngày, chú Kính lại dẫn Giao Giao đi khám thai. Lúc khám xong rồi họ trốn nhau đi ăn buffet hải sản. Hai người hí hửng mặc đồ đôi đi vào, trong quán không ngờ lại có khuyến mãi cho các cặp đôi và phụ nữ mang thai, họ không những được giảm giá mà con được tặng một đôi gấu bông. Đi ăn mà được giảm giá là thấy vui rồi, chú và Giao Giao ăn rất nhiệt tình, ăn đến no căng cả bụng rồi nghỉ giữa hiệp chờ ăn đợt sau. Chưa bao giờ mà cô ăn no như vậy, cô ngồi cạnh chú Kính vỗ bụng cười, nói:
"No quá rồi, không biết có nên ăn tiếp không nhỉ? Ha ha."
Chú Kính cầm khăn giấy giúp cô lau miệng rồi cẩn thận đút nước cho cô, chú cũng đang rất vui, mồm không khép lại được, chú nói:
"Đi vài vòng là đói lại ngay ấy mà, con ăn hải sản ngán chưa? Nếu ngán chúng ta chuyển qua ăn đồ nướng hay ăn lẩu gì đó."
"Con thèm đồ chua. Ở đây có chỗ nào ăn xoài hay cóc gì không?"
"Xoài hả? Hình như đâu có nhà hàng nào bán xoài. Hay là.."
"Hay là thế nào?"
Mắt chú lóe lên chút tinh anh, chú định đứng dậy kéo cô đi thì bất ngờ có một người đàn ông đeo máy ảnh đi tới trước mặt họ rồi đưa cho họ một tấm hình được đống khung rất cẩn thận, vui vẻ nói:
"Tôi là nghiếp ảnh gia, vừa nãy chụp được một tấm ảnh của anh chị, bây giờ tôi tặng lại khoảnh khắc đó anh chị đó."
Chú Kính cầm tấm hình có hơi bất ngờ một chút, ở trong đó là hình chụp khoảng khắc chú và Giao Giao nhìn nhau nói chuyện lúc mới nãy, trên môi hai người đều cười và đôi mắt nhìn nhau ánh lên sự hạnh phúc. Chú Kính tự nhiên rất quý tấm hình này, chú đứng dậy gật đầu cảm ơn nhiếp ảnh gia đó. Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, chú thích thú đưa hình cho Giao Giao xem, cô vừa nhìn đã thấy đây là một khoảnh khắc quý giá và rất đẹp. Nhờ tấm hình này mà cô mới biết cô hạnh phúc khi ở cạnh chú như thế nào và còn nhận ra cả ánh mắt dịu dàng của chú. Không giấu được niềm vui, cô choàng tay lên vai chú, hí hửng chọc ghẹo:
"Ánh mắt của chú nhìn lộ liễu quá nhe. Sợ người ta không biết chú yêu tôi à?"
Chú Kính đỏ mặt: "Đâu có lộ vậy, tại bức hình này sao đâu á! Chú nhìn con bình thường mà, tự nhiên vào ảnh cái nó ra vậy."
"Phải không đó? Hay là yêu đến mức không thể kiểm soát được rồi? Tôi biết tôi đẹp mà, chú có thích thì cũng không có gì lạ."
Nói rồi, cô thu tay lại đánh vào ngực chú một cái. Cái đánh này đau nhưng lại khiến chú thích, con tim cũng nhảy loạn xạ. Chú cứ sờ tay lên ngực mình rồi tự cười.
Hôm nay là đại thọ của ông cố, khách mời đến rất đông đúc, tiệc tùng cực kỳ linh đình. Sau khi rời phòng Giao Giao được dẫn ra ngồi ở gian nhà kế bên phòng khách để ăn sáng. Nhà tổ được thiết kế theo kiểu nhà ba gian truyền thống, Giao Giao ngồi bên gian này có thể nhìn qua rèm cửa mà thấy được chú Kính cùng những người đàn ông khác đang truyện trò hăng say trong gian chính. Hôm nay hình như chú ấy vui, có lẽ là vì cuộc trò chuyện của họ đang nói về chủ đề vợ và con nhỏ, ngày trước khi vào những cuộc nói chuyện thế này chú chỉ có thể im lặng ngồi nghe mà thôi, nhưng hôm nay khác rồi chú đã có một người vợ.. Nhà họ Tăng này có cái rất lạ, đàn ông đến tuổi trung niên như chú Kính mới có con thì thường hợp lại bàn bạc chỉ riêng về chuyện chăm sóc con cái, chăm vợ. Trong khi đó, Giao Giao sau khi ăn sáng xong đã ra sân đi dạo thì gặp Gia Nguyên cùng những cậu trai trẻ ngang tuổi dù đã có vợ vẫn bàn về mấy cô em xinh đẹp. Vừa chứng kiến chú Kính bàn vệ chuyện gia đình cảm thấy chú đáng tin cậy thì ra đây đã gặp Gia Nguyên bàn về gái xinh, Giao Giao trong lòng tự cảm giác thấy ai mới là người sẽ khiến cô hạnh phúc nửa đời còn lại. Đàn ông trẻ rất đẹp và hào nhoáng nhưng quá trẻ con chỉ thích hợp để vui chơi mà thôi, đàn ông lớn tuổi hơn một chút lại trưởng thành mới chính là chân ái trong đời.
Một ngày ở nhà thờ tổ Giao Giao chỉ biết đi qua đi lại trong sân, chơi game rồi lại vào ăn cơm rất chán. Đến chiều tối cả nhà Gia Nguyên mới chuẩn bị lên xe ra về, lúc này có mấy chú bác trong nhà ra tiễn nên Giao Giao phải giả vờ vui vẻ đứng cạnh chú Kính chào hỏi họ. Sau một màn tạm biệt dài chừng 10 phút, cuối cùng họ cũng được lên xe và xuất phát. Lần này quay trở về Gia Nguyên đã lên ghế phụ ở trước ngồi vì cậu đã ngủ say do uống quá chén. Ở ghế sau chỉ còn có chú Kính và Giao Giao ngồi cùng. Ban đầu họ đều giữ im lặng nhưng sau khi trời bên ngoài tối một chút thì chú Kinh lại bỗng nhiên đưa tay qua nắm tay Giao Giao. Giao Giao hơi lo sợ bị Gia Nguyên nhìn thấy nên vội gạt tay chú ra, chú chỉ cười rồi tiến tới ngồi sát gần cô thì thầm hỏi cô:
"Bây giờ Gia Nguyên ngủ rồi, lát nửa vào thành phố con có muốn chúng ta đi chơi một chút không?"
Khá bất ngờ với cậu hỏi của chú, cô ngó nhìn xem Gia Nguyên có thức hay không, khi đã chắc chắn cô mới dám trả lời:
"Đi đâu chơi đây? Tôi chưa có chuẩn bị đồ, ăn mặc thế này người ta cười cho đấy!"
Chú Kính mỉm cười, đôi mắt và cả cử chỉ tay đều như đang muốn gần gũi hơn với cô:
"Chúng ta không đi chỗ sang trọng, chúng ta dạo phố chợ đêm đi, con đã đi chơi trên phố lần nào chưa?"
Ngẫm nghĩ một chút, cô đáp:
"Chưa. Từ đó tới giờ tôi đều ở nhà, có ra ngoài cũng là vì đi tới trường học chứ không có đi chơi."
"Vậy à? Vậy lần này có cơ hội đi thử một lần cho biết rồi đó. Đi thử nha."
Giao Giao thầm nghĩ dù sao trước giờ cũng chưa biết đi chơi đêm là thế nào nên rất muốn biết nó ra sao, vậy là cô gật đầu đồng ý.
* * *Chừng 1 tiếng sau, họ đến nội thành, chú Kính liền cho xe dừng lại rồi bắt taxi đưa cô đi. Sau một hồi vòng quanh thành phố, cuối cùng họ xuống một con phố sầm uất vừa tới đầu phố đã ngửi được mùi đồ ăn nồng nạc thơm nứt mũi. Chưa để cô hết ngạc nhiên thì chú đã nắm tay cô dắt đi, bọn họ băng qua dòng người, thích thú nhìn nhắm những món ăn đường phố, đắm chìm trong những âm thanh ồn áo náo nhiệt, Giao Giao cảm thấy mình như được trở về xóm trọ nghèo 14 năm trước cũng đông vui như thế. Đi được một lúc họ chọn dừng lại ngồi vào một hàng quán ven đường uống một ly trà sữa đường đen, chú Kính lúc này khá vui vẻ, chú nhìn cô và hỏi:
"Con thấy ở đây thế nào? Có phải vui hơn nhà hàng sang trọng phải không?"
Giao Giao mỉm cười gật đầu:
"Ừm, chỗ vui thế này mà trước giờ tôi không biết. Chú thường hay tới nhà hàng lớn sao lại biết mấy chỗ này mà tới vậy?"
"Hồi trẻ chú rất hay trốn học cùng bạn bè ra phố này chơi, chú thích chỗ này hơn."
"Không ngờ luôn đó, chú nhìn nghiêm túc thế mà vẫn có trốn học."
"Nghiêm túc lắm sao? Chú không có nghiêm túc đâu, trước đây đều là giả đó."
"Chú giống tôi vậy, trước kia tôi cũng là giả đó, bây giờ mới là thật."
Nghe câu này chú Kính liền nhìn chằm vào mắt cô:
"Bây giờ con biết cách quyến rũ người khác, so với lúc nhỏ thì giống nhưng so với vài năm trước rất khác."
Giao Giao bật cười:
"Chú không thích tôi thế này à?"
"Không có, chú biết con bị hoàn cảnh bắt buột nên mới phải như thế. Chỉ là chú mong con đừng nhất thời bị những thứ trước mặt làm mất đi sự vui vẻ của chính mình. Chú là người chung thủy, một khi đã yêu rồi thì rất khó bỏ, chú chỉ mong con đừng coi chú như món đồ chơi để lợi dụng rồi sau khi hết giá trị thì vứt bỏ, chú sợ lắm."
Nghe câu này tự nhiên cô lại thấy hơi chột dạ, nhớ lại lúc ban đầu cố tình khơi gợi chú hãy yêu mình chính là cô, cô lại hơi thấy có chút trách nhiệm. Dằn lòng lại một chút, cô dùng lời thật lòng nhất của mình để đáp lại:
"Thật ra chú đối với tôi từ lúc đầu đã có một vị trí nhất định trong lòng rồi. Nếu sau này mối quan hệ của tôi và Gia Nguyên rạn nứt, người đàn ông tôi chọn để đi tiếp nửa đời sau sẽ là chú. Chú không biết trong mắt tôi chú đàn ông, bản lĩnh, vững chãi và đáng tin cậy như thế nào đâu. Nếu so chú với Gia Nguyên, Gia Nguyên không đáng tin bằng chú, bản lĩnh cũng không đủ. Chú lo tôi sẽ bỏ chú là lo xa rồi, trái lại là tôi sợ chú sẽ bỏ rơi tôi. Ở căn nhà đó chỉ có mỗi chú là bênh vực cho tôi, mất chú rồi tôi chả còn ai cả."
Nghe những lời này chú Kính thật sự cảm động đến sắp rơi nước mắt, chú đưa tay nắm lấy tay cô ở trên bàn, đôi mắt chân thành nhìn cô:
"Nếu con sớm nói cho chú biết con cũng từng thích chú thì chú có thế nào cũng sẽ bảo vệ con. Đều tại chú vô dụng, bắt con chịu dày vò của Gia Nguyên như vậy, đời này của con bị chú hại rồi."
Giao Giao cười nhẹ, lấy tay còn lại đặt lên tay chú, nói:
"Không đâu, đây là cái giá tôi phải trả cho món nợ của mình, tôi không trách chú không bảo vệ tôi.. Tôi mang thai rồi, ông trời lại thương xót tính toán cho tôi con đứa con gái, bây giờ Gia Nguyên không cần con gái, vậy đứa con này chính xác là thuộc về mình tôi. Chú là người tốt như vậy, tôi tin mình chọn đúng người làm cha cho con mình rồi."
Chú Kính xúc động đến mức không tả nổi, lòng chú nức nở ôm chầm lấy cô, nếu không có cặp kính áp tròng trong mắt thì chắc chú đã khóc thật rồi. Trong lúc họ ôm nhau, đứa bé trong bụng cô lại đạp mạnh như đang muốn vui đùa cùng vậy, chú sờ tay lên bụng cô và cảm nhận được đứa bé đó, chưa bao giờ chú thiêng liêng đến thế, đối với một người mắc bệnh vô sinh thì được có một đứa trẻ gọi mình là cha cũng quá đủ rồi..
Một lúc lâu sau, ly nước của hai người cũng đã cạn, cả hai lại cùng nhau trở về nhà. Trên đường về họ luôn nắm tay nhau, cảm giác như một cặp đôi hạnh phúc quang minh chính đại công khai với mọi người. Người ngoài nhìn vào ai cũng nghĩ chú là cha của cái thai trong bụng Giao Giao khiến chú lần đầu tiên cảm nhận được một chút gì đó danh dự của một người đàn ông.
Kể từ hôm đó, họ ngày càng thắm thiết và nói chuyện với nhau nhiều hơn, chỉ cần có cơ hội ở riêng là họ lại vui cười hạnh phúc như một đôi vợ chồng đang háo hức chờ ngày sinh linh nhỏ bé ra đời.
Sau đó mấy ngày, chú Kính lại dẫn Giao Giao đi khám thai. Lúc khám xong rồi họ trốn nhau đi ăn buffet hải sản. Hai người hí hửng mặc đồ đôi đi vào, trong quán không ngờ lại có khuyến mãi cho các cặp đôi và phụ nữ mang thai, họ không những được giảm giá mà con được tặng một đôi gấu bông. Đi ăn mà được giảm giá là thấy vui rồi, chú và Giao Giao ăn rất nhiệt tình, ăn đến no căng cả bụng rồi nghỉ giữa hiệp chờ ăn đợt sau. Chưa bao giờ mà cô ăn no như vậy, cô ngồi cạnh chú Kính vỗ bụng cười, nói:
"No quá rồi, không biết có nên ăn tiếp không nhỉ? Ha ha."
Chú Kính cầm khăn giấy giúp cô lau miệng rồi cẩn thận đút nước cho cô, chú cũng đang rất vui, mồm không khép lại được, chú nói:
"Đi vài vòng là đói lại ngay ấy mà, con ăn hải sản ngán chưa? Nếu ngán chúng ta chuyển qua ăn đồ nướng hay ăn lẩu gì đó."
"Con thèm đồ chua. Ở đây có chỗ nào ăn xoài hay cóc gì không?"
"Xoài hả? Hình như đâu có nhà hàng nào bán xoài. Hay là.."
"Hay là thế nào?"
Mắt chú lóe lên chút tinh anh, chú định đứng dậy kéo cô đi thì bất ngờ có một người đàn ông đeo máy ảnh đi tới trước mặt họ rồi đưa cho họ một tấm hình được đống khung rất cẩn thận, vui vẻ nói:
"Tôi là nghiếp ảnh gia, vừa nãy chụp được một tấm ảnh của anh chị, bây giờ tôi tặng lại khoảnh khắc đó anh chị đó."
Chú Kính cầm tấm hình có hơi bất ngờ một chút, ở trong đó là hình chụp khoảng khắc chú và Giao Giao nhìn nhau nói chuyện lúc mới nãy, trên môi hai người đều cười và đôi mắt nhìn nhau ánh lên sự hạnh phúc. Chú Kính tự nhiên rất quý tấm hình này, chú đứng dậy gật đầu cảm ơn nhiếp ảnh gia đó. Sau khi nhiếp ảnh gia rời đi, chú thích thú đưa hình cho Giao Giao xem, cô vừa nhìn đã thấy đây là một khoảnh khắc quý giá và rất đẹp. Nhờ tấm hình này mà cô mới biết cô hạnh phúc khi ở cạnh chú như thế nào và còn nhận ra cả ánh mắt dịu dàng của chú. Không giấu được niềm vui, cô choàng tay lên vai chú, hí hửng chọc ghẹo:
"Ánh mắt của chú nhìn lộ liễu quá nhe. Sợ người ta không biết chú yêu tôi à?"
Chú Kính đỏ mặt: "Đâu có lộ vậy, tại bức hình này sao đâu á! Chú nhìn con bình thường mà, tự nhiên vào ảnh cái nó ra vậy."
"Phải không đó? Hay là yêu đến mức không thể kiểm soát được rồi? Tôi biết tôi đẹp mà, chú có thích thì cũng không có gì lạ."
Nói rồi, cô thu tay lại đánh vào ngực chú một cái. Cái đánh này đau nhưng lại khiến chú thích, con tim cũng nhảy loạn xạ. Chú cứ sờ tay lên ngực mình rồi tự cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.