Chương 82: Nỗi Khổ Đã Sớm Đoán Được.
Hải Lang
17/09/2021
Vài ngày sau, lại trong hoàn cảnh trên giường và buổi sáng y như vậy. Như thường lệ, Gia Nguyên thức giấc thì sẽ quay sang tìm cô để ôm hoặc làm gì đó và hôm nay cậu cũng như thế, nhưng khi mà cô ngủ say lăn người qua thì cậu lại nhìn thấy vết máu kinh nguyệt của cô vương trên giường. Chính vào lúc này, cơn thịnh nô và cả tự căm ghét chính bản thân mình dâng lên, cậu đứng dậy, ngay lập tức nổi điên giật mạnh chiếc chăn cô đang đắp ra rồi ném xuống sàn, hét lớn:
"Tại sao? Tại sao vẫn có thứ này?"
Tiếng hét của cậu làm cho cô giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt cô lo sợ ngơ ngác ngồi dậy nhìn cậu:
"Có chuyện gì? Sao lại tức giận?"
Cậu chỉ tay vào cô, sẵng giọng:
"Là do em phải không? Do em không mang thai được có phải không? Anh còn trẻ thế này chẳng có lý do nào để không có con được cả! Nhất định là do em rồi!"
"Do em? Em.. em có làm gì đâu?"
Cậu lập tức đi đến kéo tay cô đứng dậy sau đó chỉ tay vào vệt máu dính trên giường:
"Em nhìn cho rõ đi! Tại sao anh dốc hết sức như vậy mà em vẫn có thứ này? Con của anh đâu?"
Cô đứng nhìn mà chẳng biết nên nói gì để cho hợp lý. Thấy cô cứ đứng mà không nói gì Gia Nguyên càng thêm tức giận không kiềm chế được mà cầm chiếc đèn ngủ trên bàn nhỏ đạp nát nó, sau đó ngồi xuống giường mà ôm mặt khóc rất đau khổ:
"Chẳng lẽ thế sao? Chẳng lẽ tôi lại bị vô sinh? Gần hai tháng rồi mà không có kết quả là sao chứ!"
Sự việc này trong suy nghĩ của cô chưa từng có, cô không dám tin là cậu chỉ vì gần hai tháng không có con mà lại đau khổ khóc như thế. Chẳng biết phải làm thế nào với cậu, cô cũng chẳng thể nói là do mình uống thuốc tránh thai, thế là cô đành nói:
"Anh đừng khóc nữa, kiên trì chút nữa là được thôi."
Cậu liền đáp lại bằng một giọng thống khổ:
"Kiên trì thêm bao lâu nữa? Nếu mà không có bệnh thì một, hai lần là đã có thai được rồi!"
"Cho chúng ta làm không đúng thời điểm thì sao? Dù sao bây giờ anh vẫn còn trẻ, anh không bị gì đâu."
"Bác hai 19 tuổi đã phát hiện vô sinh rồi đó!"
"Vậy giờ anh muốn thế nào đây? Chưa có thì thôi, con cái có gì vui mà ah muốn? Em đã 26 tuổi rồi mà còn chưa muốn đẻ đây."
Nghe câu này cậu bỗng nhiện quay đầu nhìn cô bằng một cặp mắt phẫn nộ. Chưa kịp để cô phản ứng lại thì cậu đã đứng dậy tiến sát tới gần cô, vẻ mặt đó đáng sợ vô cùng, hỏi:
"Em nói chưa muốn có con à? Chưa muốn là sao đây? Nhất định là do em chưa muốn nên không hết sức với anh."
Cô sợ cậu đánh mình nên trên môi vẫn cố để ra một nụ cười thân thiện:
"Em.. em không muốn nhưng em cũng làm theo anh mà. Anh nói thế nào thì em làm thế nấy. Không hết sức là thế nào? Anh đừng có nói khó nghe với em, em cũng đâu có muốn vậy."
"Làm lâu và nhiều lần như vậy mà không có thai thì chắc chắn một trong hai ta có một người bị bệnh, anh tin chắc không phải anh vậy thì chỉ có em mà thôi. Nhất định là do em lớn tuổi rồi. Đợi hết kỳ kinh nguyệt nay anh sẽ sắp lịch cho em đi khám chuyên sâu phụ khoa, còn hôm nay anh sẽ sắp lịch cho em đi khám tổng quát tất cả."
"Anh nghĩ là do em không có con được à? Nếu khám ra là do em thì anh sẽ thế nào?"
"Nếu không có con bình thường được thì có con nhân tạo, chẳng có thứ gì làm khó được cả."
"Đã biết không có gì làm khó được vậy vì sao anh khóc?"
"Anh khóc là khóc cho bao công sức của anh đổ cho em bây giờ mất hết. Cả chuyện đơn giản có ăn, ngủ rồi sinh con em cũng không làm được thì em còn làm được gì hơn nữa? Chuyện này mà để bà nội biết thì em sống không yên đâu."
Nghe câu này của cậu cô cảm giác thật sự rất tổn thương, không nghĩ tới cả cậu cũng nghĩ mình chỉ có thể ăn xong rồi đẻ là hết tác dụng như vậy. Cô cảm thấy tức cười không biết nói thêm lời nào nữa. Ngày trước còn nói gì là yêu thương? Nói gì là chỉ cần bên cạnh là đủ? Hóa ra giá trị ở chỗ là biết đẻ mà thôi. Ngày chưa có được thì nói ngọt ngào, bây giờ có rồi mới lộ bản chất của mình ra. Một tiếng gọi vợ, hai tiếng xưng chồng gì mà tình nghĩa duyên nợ, tất cả đều là giả dối, chỉ mới chưa đầy hai tháng mà bộ mặt thật phơi bày hết rồi. Bởi vậy nên mới nói, phụ nữ có lấy chồng thì đừng có sớm sinh con, đợi một thời gian có nhau rồi cái gì xấu nó sẽ lồi ra, khi lồi ra rồi thì mới biết thằng đàn ông nào cũng như thằng nào.
Sau việc đó, Gia Nguyên thật sự đã đi theo Giao Giao đến bệnh viện thật. Cô không nói được lời nào lọt tai cậu cả, cả thời gian gọi cho chú Kính để cầu cứu cũng không có. Cậu đưa cô vào phòng giao cho bác sĩ mình tin tưởng xong thì rời khỏi bệnh viện để đi học. Lúc này cô nhận thấy được cơ hội thoát thân của mình rồi, ông bác sĩ này là bác sĩ riêng của nhà họ Tăng, cô đối với ông ta cũng có chút quen biết. Trước khi để bác sĩ kiểm tra cô liền giả vờ thấy mệt mỏi đau bụng rồi nói muốn nghỉ ngơi một chút, bác sĩ này nghe lời cho cô lên giường nằm nghỉ ngơi. Chờ khi bác sĩ rời đi cô liền nhắn tin cho chú Kính cầu cứu. Ở phòng làm việc, chú Kính vừa thấy tin nhắn liền lập tức bỏ công việc mà đến bệnh viện. Chẳng bao lâu sau, chú Kính xông vào phòng khám xuất hiện trước mặt cô rồi chạy tới bên cô lo lắng hỏi:
"Gia Nguyên có biết chuyện gì chưa? Con bị nó phát hiện rồi à?"
Cô nhìn chú rồi đáp:
"Cậu ta chưa phát hiện, nhưng gần phát hiện rồi! Bây giờ chú nghĩ cách giúp tôi đi."
"Nghĩ cách, từ từ.. để chú tính."
"Chú nghĩ nhanh đi, lát nữa bác sĩ lại kiểm tra biết tôi uống thuốc tránh thai bây giờ."
"Chú biết rồi.. Nhưng mà cho hỏi một cái. Thuốc tránh thai con cất ở chỗ kĩ không?"
"Con cất trong tủ quần áo rất kĩ."
"Vậy là được rồi. Bây giờ chú đi gặp bác sĩ nói chuyện, chú sẽ thuyết phục ông ấy giấu Gia Nguyên rồi đưa con về nhà, về tới nhà con lấy thuốc tránh thai đưa cho chú giữ nếu không chắc chắn Gia Nguyên sẽ tìm ra."
"Ừm."
"Con ngồi đây đợi chú, lát nữa chú quay lại."
Nói rồi, chú Kính lập tức chạy đi. Chuyện thuyết phục bác sĩ có vẻ không quá khó khăn, sau khi chú đích thân ra mặt giải quyết thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Xong việc, chú lập tức quay về đưa Giao Giao rời khỏi bệnh viện để về nhà.. Về phòng, Giao Giao lấy thuốc tránh thai đưa cho chú Kính cất hộ.
Buổi trưa, bác sĩ gọi báo cho Gia Nguyên biết là không khám cho Giao Giao được vì cô không được khỏe. Biết chuyện cậu lập tức quay về nhà tìm cô. Lên đến phòng cậu thấy cô đang nằm trên giường ngủ thì lập tức khó chịu hùng hổ bước đến hỏi:
"Em giả vờ không khỏe có phải không? Lúc đi rõ ràng em rất khỏe mà!"
Nghe tiếng cậu Giao Giao liền mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần bất mãn cô trả lời:
"Em tới tháng cũng không được mệt hay sao?"
"Em mệt tới cỡ nào? Mệt tới mức không ngồi nổi sao?"
"Anh không thấy em đang nằm hay sao mà còn hỏi! Anh phiền quá, đi đi cho em thoải mái!"
Cậu ngồi xuống giường, vẻ bực bội hiện ra mặt, cậu lại trách cô chuyện cũ:
"Đã gần hai tháng mà không có thai em không thấy nghi ngờ hay lo lắng gì hay sao? Có phải là em không muốn sinh con cho anh đúng không hả? Không có thai em vui lắm có phải không?"
Cô thở dài nghiêng người nhắm mắt bỏ qua lời nói của cậu mà nhắm mắt ngủ. Thấy cô như thế cậu rất bức xúc rồi trong đầu liền lóe lên những suy nghĩ xấu cho cô, chỉ cần suy nghĩ không cần biết có phải sự thật hay không thì cậu đã ra ta đánh vào lưng cô và lớn tiếng:
"Có phải là em uống thuốc tránh thai không? Hay là em lén anh đi đặt que tránh thay hay vòng tránh thai gì rồi."
Bị cậu đánh cô chỉ biết ôm vai nhẫn nhịn, cố giữ cô bản thân đừng giận dữ mà nhẹ nhàng trả lời cậu:
"Em không có, em không làm gì cả, anh có thể kiểm chứng mà."
"Không có sử dụng cách tránh thai thì làm sao không có thai? Anh cho em biết, hết kỳ này anh vẫn sẽ tiếp tục làm, đúng hai tuần sao mà không có tin thai gì thì anh sẽ không tha cho em đâu."
"Không tha cho em vậy anh muốn làm gì em? Đánh chết em sao? Chuyện này em đâu kiểm soát được."
"Đợi tới đó đi rồi em biết. Bây giờ em nằm nghỉ ngơi, anh cho em 1 tuần lấy sức, tuần sau anh không cho em có cơ hội nghỉ đâu."
"Anh muốn làm gì thì là, anh làm nhiều chỉ càng khiến em chán anh thôi. Cái gì cũng phải có giới hạn, có ngày giờ nghỉ ngơi, anh cứ tiếp tục không biết dừng thì đứng trách sao em mất cảm giác rồi chay sần."
Câu nói của cô không khiến cho Gia Nguyên nhận ra mình sai mà chàng khiến cậu khó chịu lại nảy chút ý ghen tuông. Cậu chóm tới túm lấy cổ áo của cô kéo lên rồi trừng mắt nhìn cô, ham dọa:
"Em thử chán anh đi rồi biết. Em tưởng chán anh rồi thì em sẽ đi tìm được người khác sao? Cả đời này em chỉ có thể thuộc về mình anh thôi em nghe rõ chưa? Sau này trong lúc quan hệ anh sẽ để ý tới thái độ của em, tới lúc đó em liệu mà làm. Để anh thấy em sao nhãn thì đừng trách!"
Dứt lời, Gia Nguyên buông tay đứng dậy rời khỏi phòng bỏ cô ở lại nằm trên giường cảm thương cho nổi khổ tâm của mình mà rưng rưng nước mắt. Cô sớm đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay mà, còn đâu đứa trẻ nhỏ bé chạy vòng quanh chân cô vui đùa, con trai lớn rồi đều mắc một chứng bệnh là thích ép người khác theo ý mình. Từ cái đêm đầu cậu cưỡng ép cô thì cô đã biết trước bản thân phải chịu đựng những thứ gì trong tương lai.
"Tại sao? Tại sao vẫn có thứ này?"
Tiếng hét của cậu làm cho cô giật mình tỉnh giấc, vẻ mặt cô lo sợ ngơ ngác ngồi dậy nhìn cậu:
"Có chuyện gì? Sao lại tức giận?"
Cậu chỉ tay vào cô, sẵng giọng:
"Là do em phải không? Do em không mang thai được có phải không? Anh còn trẻ thế này chẳng có lý do nào để không có con được cả! Nhất định là do em rồi!"
"Do em? Em.. em có làm gì đâu?"
Cậu lập tức đi đến kéo tay cô đứng dậy sau đó chỉ tay vào vệt máu dính trên giường:
"Em nhìn cho rõ đi! Tại sao anh dốc hết sức như vậy mà em vẫn có thứ này? Con của anh đâu?"
Cô đứng nhìn mà chẳng biết nên nói gì để cho hợp lý. Thấy cô cứ đứng mà không nói gì Gia Nguyên càng thêm tức giận không kiềm chế được mà cầm chiếc đèn ngủ trên bàn nhỏ đạp nát nó, sau đó ngồi xuống giường mà ôm mặt khóc rất đau khổ:
"Chẳng lẽ thế sao? Chẳng lẽ tôi lại bị vô sinh? Gần hai tháng rồi mà không có kết quả là sao chứ!"
Sự việc này trong suy nghĩ của cô chưa từng có, cô không dám tin là cậu chỉ vì gần hai tháng không có con mà lại đau khổ khóc như thế. Chẳng biết phải làm thế nào với cậu, cô cũng chẳng thể nói là do mình uống thuốc tránh thai, thế là cô đành nói:
"Anh đừng khóc nữa, kiên trì chút nữa là được thôi."
Cậu liền đáp lại bằng một giọng thống khổ:
"Kiên trì thêm bao lâu nữa? Nếu mà không có bệnh thì một, hai lần là đã có thai được rồi!"
"Cho chúng ta làm không đúng thời điểm thì sao? Dù sao bây giờ anh vẫn còn trẻ, anh không bị gì đâu."
"Bác hai 19 tuổi đã phát hiện vô sinh rồi đó!"
"Vậy giờ anh muốn thế nào đây? Chưa có thì thôi, con cái có gì vui mà ah muốn? Em đã 26 tuổi rồi mà còn chưa muốn đẻ đây."
Nghe câu này cậu bỗng nhiện quay đầu nhìn cô bằng một cặp mắt phẫn nộ. Chưa kịp để cô phản ứng lại thì cậu đã đứng dậy tiến sát tới gần cô, vẻ mặt đó đáng sợ vô cùng, hỏi:
"Em nói chưa muốn có con à? Chưa muốn là sao đây? Nhất định là do em chưa muốn nên không hết sức với anh."
Cô sợ cậu đánh mình nên trên môi vẫn cố để ra một nụ cười thân thiện:
"Em.. em không muốn nhưng em cũng làm theo anh mà. Anh nói thế nào thì em làm thế nấy. Không hết sức là thế nào? Anh đừng có nói khó nghe với em, em cũng đâu có muốn vậy."
"Làm lâu và nhiều lần như vậy mà không có thai thì chắc chắn một trong hai ta có một người bị bệnh, anh tin chắc không phải anh vậy thì chỉ có em mà thôi. Nhất định là do em lớn tuổi rồi. Đợi hết kỳ kinh nguyệt nay anh sẽ sắp lịch cho em đi khám chuyên sâu phụ khoa, còn hôm nay anh sẽ sắp lịch cho em đi khám tổng quát tất cả."
"Anh nghĩ là do em không có con được à? Nếu khám ra là do em thì anh sẽ thế nào?"
"Nếu không có con bình thường được thì có con nhân tạo, chẳng có thứ gì làm khó được cả."
"Đã biết không có gì làm khó được vậy vì sao anh khóc?"
"Anh khóc là khóc cho bao công sức của anh đổ cho em bây giờ mất hết. Cả chuyện đơn giản có ăn, ngủ rồi sinh con em cũng không làm được thì em còn làm được gì hơn nữa? Chuyện này mà để bà nội biết thì em sống không yên đâu."
Nghe câu này của cậu cô cảm giác thật sự rất tổn thương, không nghĩ tới cả cậu cũng nghĩ mình chỉ có thể ăn xong rồi đẻ là hết tác dụng như vậy. Cô cảm thấy tức cười không biết nói thêm lời nào nữa. Ngày trước còn nói gì là yêu thương? Nói gì là chỉ cần bên cạnh là đủ? Hóa ra giá trị ở chỗ là biết đẻ mà thôi. Ngày chưa có được thì nói ngọt ngào, bây giờ có rồi mới lộ bản chất của mình ra. Một tiếng gọi vợ, hai tiếng xưng chồng gì mà tình nghĩa duyên nợ, tất cả đều là giả dối, chỉ mới chưa đầy hai tháng mà bộ mặt thật phơi bày hết rồi. Bởi vậy nên mới nói, phụ nữ có lấy chồng thì đừng có sớm sinh con, đợi một thời gian có nhau rồi cái gì xấu nó sẽ lồi ra, khi lồi ra rồi thì mới biết thằng đàn ông nào cũng như thằng nào.
Sau việc đó, Gia Nguyên thật sự đã đi theo Giao Giao đến bệnh viện thật. Cô không nói được lời nào lọt tai cậu cả, cả thời gian gọi cho chú Kính để cầu cứu cũng không có. Cậu đưa cô vào phòng giao cho bác sĩ mình tin tưởng xong thì rời khỏi bệnh viện để đi học. Lúc này cô nhận thấy được cơ hội thoát thân của mình rồi, ông bác sĩ này là bác sĩ riêng của nhà họ Tăng, cô đối với ông ta cũng có chút quen biết. Trước khi để bác sĩ kiểm tra cô liền giả vờ thấy mệt mỏi đau bụng rồi nói muốn nghỉ ngơi một chút, bác sĩ này nghe lời cho cô lên giường nằm nghỉ ngơi. Chờ khi bác sĩ rời đi cô liền nhắn tin cho chú Kính cầu cứu. Ở phòng làm việc, chú Kính vừa thấy tin nhắn liền lập tức bỏ công việc mà đến bệnh viện. Chẳng bao lâu sau, chú Kính xông vào phòng khám xuất hiện trước mặt cô rồi chạy tới bên cô lo lắng hỏi:
"Gia Nguyên có biết chuyện gì chưa? Con bị nó phát hiện rồi à?"
Cô nhìn chú rồi đáp:
"Cậu ta chưa phát hiện, nhưng gần phát hiện rồi! Bây giờ chú nghĩ cách giúp tôi đi."
"Nghĩ cách, từ từ.. để chú tính."
"Chú nghĩ nhanh đi, lát nữa bác sĩ lại kiểm tra biết tôi uống thuốc tránh thai bây giờ."
"Chú biết rồi.. Nhưng mà cho hỏi một cái. Thuốc tránh thai con cất ở chỗ kĩ không?"
"Con cất trong tủ quần áo rất kĩ."
"Vậy là được rồi. Bây giờ chú đi gặp bác sĩ nói chuyện, chú sẽ thuyết phục ông ấy giấu Gia Nguyên rồi đưa con về nhà, về tới nhà con lấy thuốc tránh thai đưa cho chú giữ nếu không chắc chắn Gia Nguyên sẽ tìm ra."
"Ừm."
"Con ngồi đây đợi chú, lát nữa chú quay lại."
Nói rồi, chú Kính lập tức chạy đi. Chuyện thuyết phục bác sĩ có vẻ không quá khó khăn, sau khi chú đích thân ra mặt giải quyết thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Xong việc, chú lập tức quay về đưa Giao Giao rời khỏi bệnh viện để về nhà.. Về phòng, Giao Giao lấy thuốc tránh thai đưa cho chú Kính cất hộ.
Buổi trưa, bác sĩ gọi báo cho Gia Nguyên biết là không khám cho Giao Giao được vì cô không được khỏe. Biết chuyện cậu lập tức quay về nhà tìm cô. Lên đến phòng cậu thấy cô đang nằm trên giường ngủ thì lập tức khó chịu hùng hổ bước đến hỏi:
"Em giả vờ không khỏe có phải không? Lúc đi rõ ràng em rất khỏe mà!"
Nghe tiếng cậu Giao Giao liền mở mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần bất mãn cô trả lời:
"Em tới tháng cũng không được mệt hay sao?"
"Em mệt tới cỡ nào? Mệt tới mức không ngồi nổi sao?"
"Anh không thấy em đang nằm hay sao mà còn hỏi! Anh phiền quá, đi đi cho em thoải mái!"
Cậu ngồi xuống giường, vẻ bực bội hiện ra mặt, cậu lại trách cô chuyện cũ:
"Đã gần hai tháng mà không có thai em không thấy nghi ngờ hay lo lắng gì hay sao? Có phải là em không muốn sinh con cho anh đúng không hả? Không có thai em vui lắm có phải không?"
Cô thở dài nghiêng người nhắm mắt bỏ qua lời nói của cậu mà nhắm mắt ngủ. Thấy cô như thế cậu rất bức xúc rồi trong đầu liền lóe lên những suy nghĩ xấu cho cô, chỉ cần suy nghĩ không cần biết có phải sự thật hay không thì cậu đã ra ta đánh vào lưng cô và lớn tiếng:
"Có phải là em uống thuốc tránh thai không? Hay là em lén anh đi đặt que tránh thay hay vòng tránh thai gì rồi."
Bị cậu đánh cô chỉ biết ôm vai nhẫn nhịn, cố giữ cô bản thân đừng giận dữ mà nhẹ nhàng trả lời cậu:
"Em không có, em không làm gì cả, anh có thể kiểm chứng mà."
"Không có sử dụng cách tránh thai thì làm sao không có thai? Anh cho em biết, hết kỳ này anh vẫn sẽ tiếp tục làm, đúng hai tuần sao mà không có tin thai gì thì anh sẽ không tha cho em đâu."
"Không tha cho em vậy anh muốn làm gì em? Đánh chết em sao? Chuyện này em đâu kiểm soát được."
"Đợi tới đó đi rồi em biết. Bây giờ em nằm nghỉ ngơi, anh cho em 1 tuần lấy sức, tuần sau anh không cho em có cơ hội nghỉ đâu."
"Anh muốn làm gì thì là, anh làm nhiều chỉ càng khiến em chán anh thôi. Cái gì cũng phải có giới hạn, có ngày giờ nghỉ ngơi, anh cứ tiếp tục không biết dừng thì đứng trách sao em mất cảm giác rồi chay sần."
Câu nói của cô không khiến cho Gia Nguyên nhận ra mình sai mà chàng khiến cậu khó chịu lại nảy chút ý ghen tuông. Cậu chóm tới túm lấy cổ áo của cô kéo lên rồi trừng mắt nhìn cô, ham dọa:
"Em thử chán anh đi rồi biết. Em tưởng chán anh rồi thì em sẽ đi tìm được người khác sao? Cả đời này em chỉ có thể thuộc về mình anh thôi em nghe rõ chưa? Sau này trong lúc quan hệ anh sẽ để ý tới thái độ của em, tới lúc đó em liệu mà làm. Để anh thấy em sao nhãn thì đừng trách!"
Dứt lời, Gia Nguyên buông tay đứng dậy rời khỏi phòng bỏ cô ở lại nằm trên giường cảm thương cho nổi khổ tâm của mình mà rưng rưng nước mắt. Cô sớm đã lường trước được sẽ có ngày hôm nay mà, còn đâu đứa trẻ nhỏ bé chạy vòng quanh chân cô vui đùa, con trai lớn rồi đều mắc một chứng bệnh là thích ép người khác theo ý mình. Từ cái đêm đầu cậu cưỡng ép cô thì cô đã biết trước bản thân phải chịu đựng những thứ gì trong tương lai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.