Chương 84: Nổi Khổ Đã Sớm Đoán Được.
Hải Lang
17/09/2021
Nói xong cậu đó cậu đẩy đầu cô xuống giường rồi dứt khoát quay lưng cầm tài liệu của mình rời đi bỏ Giao Giao ở lại trong sự lo sợ rằng cậu sẽ làm thật. Cô muốn hỏi rõ xem ý của cậu là gì nhưng khi cô chạy đến thì cậu lại lớn tiếng kêu người bắt cô nhốt vào phòng. Cô la hét đập cửa gọi lớn tên Gia Nguyên, cô rất sợ, sợ vì từ xưa đến nay nhà họ Tăng đều dọa co bằng cách bắt cô làm gái nhưng có Gia Nguyên nên họ không làm thế, bây giờ tới cả Gia Nguyên còn nói như thế thì cô phải thật sự quan tâm rồi...La hét mãi mà không có ai ngó ngàng, cô mệt mỏi khô cổ nên dừng lại, lúc này cô mới nhận ra đồ ăn sáng mà cậu đã đem lên phòng cho cô, phút chốc cô thấy lòng mình xiết chặt lại, tự hỏi: "Rút cuộc là cậu có yêu không hay chỉ muốn dồn ép tôi?"
Tuy đánh người là không thể tha thứ nhưng Giao Giao buồn một thì Gia Nguyên buồn mười, cậu ở trên xe để đi tới tập đoàn tiếp tục làm việc mà tim cứ thổn thức, mắt cứ đỏ hoe. Thấy cậu có vẻ không ổn, anh Khôi lái xe chở cậu liền hỏi:
"Cậu chủ, có chuyện gì không vui à?"
Cậu trầm ngâm nhìn ra cửa sổ một lúc rồi trả lời bằng một giọng buồn bã:
"Tôi thấy tôi không xứng với chị ấy nữa."
Anh Khôi ngạc nhiên:
"Sao vậy? Hai người cãi nhau nữa à?"
"Cãi? Chúng tôi bây giờ không còn là cãi nữa, chị ấy làm thật rồi, chị ấy muốn chóng đối tôi."
"Mợ làm gì vậy?"
"Chị ấy không muốn sinh con cho tôi, uống thuốc tránh thai.."
"Sao? Có chuyện đó nữa sao? Rồi cậu xử lý thế nào?"
"Tôi cũng không biết. Lúc tôi biết chuyện, nếu tôi mà không kiềm chế thì chắc giờ tôi đã đánh chị ấy một trận rồi."
"Không được đánh! Cậu mà đánh thì hai người chỉ càng xa cách mà thôi. Cậu đã đánh mợ mấy lần rồi."
"Hai lần.."
Anh Khôi bức xúc:
"Sao cậu lại làm thế? Ngày nhỏ mợ chăm sóc cho cậu biết bao nhiêu, cậu làm sai đủ điều mợ có đánh cậu không? Bây giờ cậu lớn lên lại đi đánh ngược lại mợ làm như vậy còn thua cả một tên vũ phu!"
Nghe câu này tim Gia Nguyên càng đau hơn, cậu khóc rồi, tiếng hít mũi đó là đang cố nén lại, giọng nói cũng thay đổi đi:
"Thế anh bảo tôi phải làm gì đây? Tôi là tên què, chị ấy lại xiinh đẹp như vậy, tôi cảm thấy mình không giữ nổi chị ấy, tôi không đánh thì làm sao chị ấy sợ tôi đây? Mất chị ấy tôi sẽ chết.."
"Cậu đánh người thì ai mà muốn ở cạnh cậu nữa? Tôi biết cậu tự ti nên lúc nào cũng không thấy an toàn, nhưng cậu cố nghĩ thoáng một chút xem sao. Mợ có chê bai gì cậu không?"
"Chị ấy làm gì dám chê tôi, có chê cũng chê trong lòng."
"Cậu phải có niềm tin vào người mình yêu, cậu không tin mợ thì mợ cũng không tin cậu, sẽ chẳng bao giờ tâm sự bất kỳ thứ gì với cậu cả. Tôi thấy vụ việc này cậu nên giải quyết một cách mềm mỏng, tốt nhất là để mợ tự hiểu. Nếu cậu ra tay đánh người thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn."
"Tôi biết.. Tôi chỉ đang không biết mình nên làm gì để chị ấy hiểu mà thôi."
* * *
Tối hôm đó cũng đã khuya rồi, sau khi xong việc cậu trở về nhà và lúc này trong lòng cậu đã có cách cứu giản tình hình. Về đến nơi, cậu làm ra vẻ mặt lạnh lùng mở cửa đi vào phòng ngủ, Giao Giao đang ngủ trên giường giật mình ngồi dậy nhìn cậu, cậu chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi lại tủ quần áo lấy vali dọn hết đồ đạc của cô vào. Lúc này Giao Giao mới vội ngồi dậy đi lại gần cậu, hỏi:
"Cậu đang làm gì thế?"
Cậu không trả lời, sau khi dọn hết đồ của cô vào cậu móc bóp bỏ một vài tờ tiền vào chiếc vì nhỏ của cô rồi xách vali lên đẩy quay cho cô, nói:
"Chị đi đi, tôi không giữ chị lại nữa. Đi đến chỗ nào mà chị nghĩ mình sống tốt thì đi."
Cô tự nhiên thấy lòng mình hơi hoảng sợ, ngay sau đó cô chẳng nói được lời nào thì đã bị cô kéo tay dẫn ra tới ngoài cổng rồi xô cô đi ra khóa cổng lại. Lúc này cô hơi hoang mang đừng nhìn cậu định quay lưng rời đi mà nhỏ giọng hỏi:
"Cậu cho tôi đi thật à?"
Cậu gật đầu:
"Ừ, đi xa xa một chút, đừng để tôi thấy mặt chị nữa."
Nói rồi, cậu quay lưng bỏ đi vào nhà không một cái ngoảnh mặt. Thấy cậu như vậy nên cô cũng đành kéo vali rời đi. Giữa đêm tối vắng người chỉ có mình cô và ánh đèn ngoài đường, trong mắt cô hiện lên một chút mơ hồ không biết nên đi về đâu. Cô cứ đi mãi, đi mãi rồi đến một đoạn vắng không có ánh đèn, lúc này cô mới giật mình sợ hãi quay đầu lại, nhưng lúc quay đầu cô lại gặp một đám năm đàn ông cao lớn chặn ngang mặt cô. Cả đám đó đều đang ở trần, cô không thấy rõ mặt họ nhưng có một kẻ cố tình chạm lên vai cô chọc ghẹo:
"Em à, tối rồi còn đi đâu thế? Có muốn đi với bọn anh không?"
Cô sợ hãi gạt tay tên đó ra rồi lùi lại vội bật đèn điện thoại lên rọi vào mắt chúng:
"Các anh là ai? Mau tránh đường cho cho tôi đi đi."
Cả đám bật cười một cách rất đê tiện rồi cầm một chiếc khăn phẩy nhẹ lên mặt cô, ngay lập tức cô trúng thuốc mê mà ngất đi. Sau khi mất ý thức cô không còn cảm nhận được gì nữa, cũng chẳng biết bao lâu sau mới tỉnh dậy được, chỉ biết khi cô thức giấc thì thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ tối mịt chỉ có một kẻ hở ánh sáng chiếu vào mắt cô. Giây phút đầu tiên cô vô cùng hoảng loạn chạy khắp phòng gọi người cầu cứu nhưng không ai trả lời cả. Mấy tiếng sau, trên cửa mờ ra một ô cửa nhỏ khác rồi có người ném vào trong phòng một ổ bánh mì, cô vội chạy đến giữ ô cửa đó để nó đừng đóng lại và nhìn ra ngoài. Vừa nhìn thấy mặt của kẻ bên ngoài cô nhận ra ngay là tên đàn ông tối qua, cô tức giận hỏi hắn:
"Anh là ai? Tại sao lại bắt nhốt tôi? Mau thả tôi ra đi!"
Tên đó trả lời:
"Cô đi ra từ nhà giàu như vậy chắc là người có tiền, đợi tôi liên lạc được với người thân của cô đưa tiền rồi sẽ thả cô ra."
Nói rồi, hắn kéo mạnh cửa xuống, cô giật tay ra không kịp nên bị đập vào tay đau điếng. Bây giờ cô đã biết mình bị bắt cóc tống tiền rồi nhưng tự nhiên nghĩ tới họ sẽ đòi tiền chuộc từ Gia Nguyên cô lại lo sợ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ đưa tiền chuộc một kẻ vừa bị đuổi đi như cô. Cả ngày hôm đó bị nhốt trong phòng cô tìm mọi cách đập từng nhưng đập cả ngày vẫn không thấy tường có chuyển động gì. Cô vẫn kiên trì nửa đêm ngồi dậy khoét tường, khoét tới sáng cũng được một lỗ nhỏ nhưng không thấm vào đâu. Quá mệt mỏi, cô nằm gụt xuống giường ngủ khò. Đến khi thức dậy cô lại thấy một ổ bánh mì nằm dưới cửa, vậy là hôm nay đã là ngày thứ hai ở đây rồi, cô không trông chờ ở Gia Nguyên nhưng cũng không từ bỏ hi vọng để chạy trốn.
Tối, có một kẻ đứng trước cửa nói với cô:
"Con kia, đã gần 2 ngày rồi mà vẫn chưa có người đưa tiền chuộc, vậy hôm này tụi tao phải bắt mày làm việc rồi, không thể cho mày ăn ngủ nhở hoài vậy được."
Cô nhìn vào mắt tên đó một cách đầy căm thù:
"Mày muốn gì ở tao? Tao chẳng có quen biết gì mày cả, giang hồ thì đi tìm giang hồ mà nói chuyện, tao không muốn có liên hệ gì với tụi bây."
"Mày là con đàn bà duy nhất vào đây rồi mà còn dám lớn tiếng với tao đó. Từ từ rồi mày biết hậu quả."
Lúc này cô đã tức lắm rồi, lời nói cũng không muốn nói lịch sự nữa, cô chửi thẳng:
"Hậu quả con chó nhà mày! Tao mà ra được thì tụi mày sớm muộn gì cũng chết."
Nói rồi, cô lấy ghế đập mạnh vào cánh cửa đó làm cho tên đứng bên ngoài giật mình, quá đúng thật là cô không phải dạng vừa. Lúc này Gia Nguyên đang đứng nép trong gốc tránh mặt cô, nhìn thấy cô dữ như vậy cậu cũng toát mồ hôi hột, bên cạnh cậu có một người đàn ông khác nhưng hành động của anh ta rất nữ tính hình như là gay, anh sợ quá phải thét lên:
"Thôi, tôi không có vào đó đâu! Tôi không muốn chết!"
Gia Nguyên cầm khăn giấy lao mồ hôi trên trán mình, vẻ mặt rất căng thẳng, nói:
"Anh phải vào, không giúp tôi thì tôi sẽ ngừng đầu tư cho club bar gay của anh."
Anh chàng nghe vậy liền gòng lên như một thằng đàn ông, giọng nói cũng trầm lại đầy quyết tâm:
"Được, tôi vào!"
Nói rồi, anh ta hùng hổ đi lại cửa cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ra bước vào rồi khóa cửa lại. Thấy có người vào, Giao Giao thủ thế cầm ghế để tấn công, nhìn Giao Giao, anh ta biến thành một kẻ gian xảo, dâm đãng nói:
"Cô em, anh rất thích cá tính mạnh này của em. Đêm nay anh đã mua em rồi, anh sẽ chiều chuộng em. Anh mới xét nghiệm dương tính HIV, anh không muốn một mình anh bị, cô em cùng anh bị có được không?"
Nghe tới cụm từ "dương tình HIV" mặt Giao Giao liền biến sắc, cô sợ run lên:
"Anh đừng có lại gần tôi! Tôi đánh chết anh đó!"
Anh chàng nhếch môi cười một cách nham hiểm:
"Sớm muộn gì cũng chết, anh chết kéo em theo cũng vui hơn."
Dứt lời, anh ta chạy tới giật lấy chiếc ghế cô đang cầm rồi ném xuống đất. Cô hoảng sợ giằng co với anh ta nhưng sức nữ giới thì làm sao bằng sức của đàn ông, chẳng bao lâu sao cô bị anh ta quật xuống giường. Cô la hét trong hoảng loạn, đánh anh ta mấy cái nhưng cô lại sợ làm anh ta chảy máu rồi lây bệnh cho mình, căn bệnh HIV mà anh ta nói hình như đã chạm đến nổi sợ của cô rồi. Cô kêu cứu một cách thảm thương đến cực độ, đã dùng hết sức đánh anh ta rồi nhưng mà anh chàng gay này khi gồng lên còn đáng sợ hơn cả đàn ông, anh ta bạo dạng kéo vai áo cô xuống khiến cô hoảng sợ đến bật khóc thét.
Tuy đánh người là không thể tha thứ nhưng Giao Giao buồn một thì Gia Nguyên buồn mười, cậu ở trên xe để đi tới tập đoàn tiếp tục làm việc mà tim cứ thổn thức, mắt cứ đỏ hoe. Thấy cậu có vẻ không ổn, anh Khôi lái xe chở cậu liền hỏi:
"Cậu chủ, có chuyện gì không vui à?"
Cậu trầm ngâm nhìn ra cửa sổ một lúc rồi trả lời bằng một giọng buồn bã:
"Tôi thấy tôi không xứng với chị ấy nữa."
Anh Khôi ngạc nhiên:
"Sao vậy? Hai người cãi nhau nữa à?"
"Cãi? Chúng tôi bây giờ không còn là cãi nữa, chị ấy làm thật rồi, chị ấy muốn chóng đối tôi."
"Mợ làm gì vậy?"
"Chị ấy không muốn sinh con cho tôi, uống thuốc tránh thai.."
"Sao? Có chuyện đó nữa sao? Rồi cậu xử lý thế nào?"
"Tôi cũng không biết. Lúc tôi biết chuyện, nếu tôi mà không kiềm chế thì chắc giờ tôi đã đánh chị ấy một trận rồi."
"Không được đánh! Cậu mà đánh thì hai người chỉ càng xa cách mà thôi. Cậu đã đánh mợ mấy lần rồi."
"Hai lần.."
Anh Khôi bức xúc:
"Sao cậu lại làm thế? Ngày nhỏ mợ chăm sóc cho cậu biết bao nhiêu, cậu làm sai đủ điều mợ có đánh cậu không? Bây giờ cậu lớn lên lại đi đánh ngược lại mợ làm như vậy còn thua cả một tên vũ phu!"
Nghe câu này tim Gia Nguyên càng đau hơn, cậu khóc rồi, tiếng hít mũi đó là đang cố nén lại, giọng nói cũng thay đổi đi:
"Thế anh bảo tôi phải làm gì đây? Tôi là tên què, chị ấy lại xiinh đẹp như vậy, tôi cảm thấy mình không giữ nổi chị ấy, tôi không đánh thì làm sao chị ấy sợ tôi đây? Mất chị ấy tôi sẽ chết.."
"Cậu đánh người thì ai mà muốn ở cạnh cậu nữa? Tôi biết cậu tự ti nên lúc nào cũng không thấy an toàn, nhưng cậu cố nghĩ thoáng một chút xem sao. Mợ có chê bai gì cậu không?"
"Chị ấy làm gì dám chê tôi, có chê cũng chê trong lòng."
"Cậu phải có niềm tin vào người mình yêu, cậu không tin mợ thì mợ cũng không tin cậu, sẽ chẳng bao giờ tâm sự bất kỳ thứ gì với cậu cả. Tôi thấy vụ việc này cậu nên giải quyết một cách mềm mỏng, tốt nhất là để mợ tự hiểu. Nếu cậu ra tay đánh người thì sự việc sẽ càng nghiêm trọng hơn."
"Tôi biết.. Tôi chỉ đang không biết mình nên làm gì để chị ấy hiểu mà thôi."
* * *
Tối hôm đó cũng đã khuya rồi, sau khi xong việc cậu trở về nhà và lúc này trong lòng cậu đã có cách cứu giản tình hình. Về đến nơi, cậu làm ra vẻ mặt lạnh lùng mở cửa đi vào phòng ngủ, Giao Giao đang ngủ trên giường giật mình ngồi dậy nhìn cậu, cậu chỉ liếc nhìn cô một cái rồi đi lại tủ quần áo lấy vali dọn hết đồ đạc của cô vào. Lúc này Giao Giao mới vội ngồi dậy đi lại gần cậu, hỏi:
"Cậu đang làm gì thế?"
Cậu không trả lời, sau khi dọn hết đồ của cô vào cậu móc bóp bỏ một vài tờ tiền vào chiếc vì nhỏ của cô rồi xách vali lên đẩy quay cho cô, nói:
"Chị đi đi, tôi không giữ chị lại nữa. Đi đến chỗ nào mà chị nghĩ mình sống tốt thì đi."
Cô tự nhiên thấy lòng mình hơi hoảng sợ, ngay sau đó cô chẳng nói được lời nào thì đã bị cô kéo tay dẫn ra tới ngoài cổng rồi xô cô đi ra khóa cổng lại. Lúc này cô hơi hoang mang đừng nhìn cậu định quay lưng rời đi mà nhỏ giọng hỏi:
"Cậu cho tôi đi thật à?"
Cậu gật đầu:
"Ừ, đi xa xa một chút, đừng để tôi thấy mặt chị nữa."
Nói rồi, cậu quay lưng bỏ đi vào nhà không một cái ngoảnh mặt. Thấy cậu như vậy nên cô cũng đành kéo vali rời đi. Giữa đêm tối vắng người chỉ có mình cô và ánh đèn ngoài đường, trong mắt cô hiện lên một chút mơ hồ không biết nên đi về đâu. Cô cứ đi mãi, đi mãi rồi đến một đoạn vắng không có ánh đèn, lúc này cô mới giật mình sợ hãi quay đầu lại, nhưng lúc quay đầu cô lại gặp một đám năm đàn ông cao lớn chặn ngang mặt cô. Cả đám đó đều đang ở trần, cô không thấy rõ mặt họ nhưng có một kẻ cố tình chạm lên vai cô chọc ghẹo:
"Em à, tối rồi còn đi đâu thế? Có muốn đi với bọn anh không?"
Cô sợ hãi gạt tay tên đó ra rồi lùi lại vội bật đèn điện thoại lên rọi vào mắt chúng:
"Các anh là ai? Mau tránh đường cho cho tôi đi đi."
Cả đám bật cười một cách rất đê tiện rồi cầm một chiếc khăn phẩy nhẹ lên mặt cô, ngay lập tức cô trúng thuốc mê mà ngất đi. Sau khi mất ý thức cô không còn cảm nhận được gì nữa, cũng chẳng biết bao lâu sau mới tỉnh dậy được, chỉ biết khi cô thức giấc thì thấy mình đang nằm trên giường trong một căn phòng nhỏ tối mịt chỉ có một kẻ hở ánh sáng chiếu vào mắt cô. Giây phút đầu tiên cô vô cùng hoảng loạn chạy khắp phòng gọi người cầu cứu nhưng không ai trả lời cả. Mấy tiếng sau, trên cửa mờ ra một ô cửa nhỏ khác rồi có người ném vào trong phòng một ổ bánh mì, cô vội chạy đến giữ ô cửa đó để nó đừng đóng lại và nhìn ra ngoài. Vừa nhìn thấy mặt của kẻ bên ngoài cô nhận ra ngay là tên đàn ông tối qua, cô tức giận hỏi hắn:
"Anh là ai? Tại sao lại bắt nhốt tôi? Mau thả tôi ra đi!"
Tên đó trả lời:
"Cô đi ra từ nhà giàu như vậy chắc là người có tiền, đợi tôi liên lạc được với người thân của cô đưa tiền rồi sẽ thả cô ra."
Nói rồi, hắn kéo mạnh cửa xuống, cô giật tay ra không kịp nên bị đập vào tay đau điếng. Bây giờ cô đã biết mình bị bắt cóc tống tiền rồi nhưng tự nhiên nghĩ tới họ sẽ đòi tiền chuộc từ Gia Nguyên cô lại lo sợ rằng cậu sẽ chẳng bao giờ đưa tiền chuộc một kẻ vừa bị đuổi đi như cô. Cả ngày hôm đó bị nhốt trong phòng cô tìm mọi cách đập từng nhưng đập cả ngày vẫn không thấy tường có chuyển động gì. Cô vẫn kiên trì nửa đêm ngồi dậy khoét tường, khoét tới sáng cũng được một lỗ nhỏ nhưng không thấm vào đâu. Quá mệt mỏi, cô nằm gụt xuống giường ngủ khò. Đến khi thức dậy cô lại thấy một ổ bánh mì nằm dưới cửa, vậy là hôm nay đã là ngày thứ hai ở đây rồi, cô không trông chờ ở Gia Nguyên nhưng cũng không từ bỏ hi vọng để chạy trốn.
Tối, có một kẻ đứng trước cửa nói với cô:
"Con kia, đã gần 2 ngày rồi mà vẫn chưa có người đưa tiền chuộc, vậy hôm này tụi tao phải bắt mày làm việc rồi, không thể cho mày ăn ngủ nhở hoài vậy được."
Cô nhìn vào mắt tên đó một cách đầy căm thù:
"Mày muốn gì ở tao? Tao chẳng có quen biết gì mày cả, giang hồ thì đi tìm giang hồ mà nói chuyện, tao không muốn có liên hệ gì với tụi bây."
"Mày là con đàn bà duy nhất vào đây rồi mà còn dám lớn tiếng với tao đó. Từ từ rồi mày biết hậu quả."
Lúc này cô đã tức lắm rồi, lời nói cũng không muốn nói lịch sự nữa, cô chửi thẳng:
"Hậu quả con chó nhà mày! Tao mà ra được thì tụi mày sớm muộn gì cũng chết."
Nói rồi, cô lấy ghế đập mạnh vào cánh cửa đó làm cho tên đứng bên ngoài giật mình, quá đúng thật là cô không phải dạng vừa. Lúc này Gia Nguyên đang đứng nép trong gốc tránh mặt cô, nhìn thấy cô dữ như vậy cậu cũng toát mồ hôi hột, bên cạnh cậu có một người đàn ông khác nhưng hành động của anh ta rất nữ tính hình như là gay, anh sợ quá phải thét lên:
"Thôi, tôi không có vào đó đâu! Tôi không muốn chết!"
Gia Nguyên cầm khăn giấy lao mồ hôi trên trán mình, vẻ mặt rất căng thẳng, nói:
"Anh phải vào, không giúp tôi thì tôi sẽ ngừng đầu tư cho club bar gay của anh."
Anh chàng nghe vậy liền gòng lên như một thằng đàn ông, giọng nói cũng trầm lại đầy quyết tâm:
"Được, tôi vào!"
Nói rồi, anh ta hùng hổ đi lại cửa cầm lấy chìa khóa mở cửa phòng ra bước vào rồi khóa cửa lại. Thấy có người vào, Giao Giao thủ thế cầm ghế để tấn công, nhìn Giao Giao, anh ta biến thành một kẻ gian xảo, dâm đãng nói:
"Cô em, anh rất thích cá tính mạnh này của em. Đêm nay anh đã mua em rồi, anh sẽ chiều chuộng em. Anh mới xét nghiệm dương tính HIV, anh không muốn một mình anh bị, cô em cùng anh bị có được không?"
Nghe tới cụm từ "dương tình HIV" mặt Giao Giao liền biến sắc, cô sợ run lên:
"Anh đừng có lại gần tôi! Tôi đánh chết anh đó!"
Anh chàng nhếch môi cười một cách nham hiểm:
"Sớm muộn gì cũng chết, anh chết kéo em theo cũng vui hơn."
Dứt lời, anh ta chạy tới giật lấy chiếc ghế cô đang cầm rồi ném xuống đất. Cô hoảng sợ giằng co với anh ta nhưng sức nữ giới thì làm sao bằng sức của đàn ông, chẳng bao lâu sao cô bị anh ta quật xuống giường. Cô la hét trong hoảng loạn, đánh anh ta mấy cái nhưng cô lại sợ làm anh ta chảy máu rồi lây bệnh cho mình, căn bệnh HIV mà anh ta nói hình như đã chạm đến nổi sợ của cô rồi. Cô kêu cứu một cách thảm thương đến cực độ, đã dùng hết sức đánh anh ta rồi nhưng mà anh chàng gay này khi gồng lên còn đáng sợ hơn cả đàn ông, anh ta bạo dạng kéo vai áo cô xuống khiến cô hoảng sợ đến bật khóc thét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.