Chương 61: Thất Vọng Này Do Tôi Tự Tạo.
Hải Lang
13/09/2021
Dễ dàng thuyết phục được Hiển ký cam kết, Khôi vui mừng lập tức gọi điện cho Gia Nguyên thông báo. Lúc bấy giờ Gia Nguyên đang ở trong trường nghe thầy chủ nhiệm ông bố điểm của kỳ thi lần trước, thầy đã đọc hạng ba và hạng nhì rồi chỉ còn hạng nhất là đang ấp úng tạo sự hồi hộp. Trước giờ Gia Nguyên luôn nghĩ cậu chỉ có thể đạt hạng ba hoặc hai thôi, bây giờ tuột mất hai hạng đó khiến cậu toát cả mồ hôi hột ngồi cắn móng tay im lặng lắng nghe. Đang giữa lúc căng thẳng như thế tiếng điện thoại bỗng reo lên, cậu giật mình cắn luôn cả ngón tay của mình. Trong giờ học mà dùng điện thoại, Gia Nguyên bị thầy giáo ra hiệu đứng dậy, thầy bỏ danh sách trên tay xuống, nghiêm nghị nói:
"Cậu Nguyên, sao trong giờ học cậu lại không tắc chuông điện thoại?"
Gia Nguyên vội tắt máy trả lời thầy:
"Em hồi hộp quá nên quên, thầy thông cảm cho em, nhà em rất nhiều việc."
"Thông cảm là thông cảm thế nào? Nghỉ học hai tuần lễ mới vào trường đã hớt đầu đinh, đầu thì đầy sẹo, bộ tập đoàn AI bắt CEO đi đòi nợ thuê à?"
Gia Nguyên bối rối:
"Không có đâu thầy, này là do em ngã."
"Thế còn điện thoại tại sao không tắt chuông? Biết quy định của lớp tôi dạy không? Cậu đi ra khỏi lớp đứng phạt cho tôi, lát nữa tôi gọi bác cậu hỏi coi tập đoàn nhà cậu bận tới cỡ nào."
"Đừng mà thầy, chân em bị vầy mà thầy nỡ lòng bắt em đứng phạt sao?"
"Em tưởng em là con gái à? Em nghĩ em đẹp à? Tôi nhìn em tôi thương sao? Nhìn mấy thằng con trai như em là tôi không ưa rồi, đi ra ngoài đứng!"
Gia Nguyên bất lực thở dài đành nhấc chân nặng nhọc bước đi, bước tới chỗ thầy giáo còn bị thầy khẽ thước lên vai, đi qua khỏi mặt thầy giáo thì thấy bỗng nói:
"Hạng nhất đi rồi tôi khỏi thông báo nữa, cho các em giải lao 5 phút, chút nữa tới giờ nghỉ trưa lớp trưởng tới gặp tôi có việc."
Ban đầu cậu nghe không kịp lời của thầy nhưng sau khi ra cửa đứng thì nghe tiếng các bạn trong lớp xì xào bàn tán cậu mới giật mình biết mình đạt hạng nhất, nghe xong cậu suýt không tin vào tai mình phải nghe kĩ mấy lần mới dám tin, nhưng cậu không vui mừng đến nhảy cẩng lên mà chỉ nợ một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện. Đúng vào lúc đó anh Khôi bỗng chuyển sang nhắn tin thông báo cho cậu biết. Nhận được tin này cậu lại vui mừng thêm lần nữa, hôm nay đối với cậu thật sự đã quá nhiểu niềm vui rồi.
* * *
Đến giờ nghỉ trưa, cậu lập tức trốn trường về nhà. Đến nơi cậu liền đi tìm Giao Giao rồi không nói lời nào mà kéo cô đi theo mình. Giao Giao chẳng kịp biết mình đi đâu thì đã bị đẩy lên xe rồi xe cứ thế chạy đi. Ở trong xe, Gia Nguyên nắm lấy tay cô, nói rằng:
"Hôm nay em sẽ cho chị thêm một lý do để chị chắc chắn lựa chọn bên em là không sai. Sau khi gặp người này chị sẽ nhận ra chỉ có em là yêu chị nhất mà thôi."
Giao Giao bán tính bán nghi không dám tin vào lời cậu. Sau đó cô được đưa đến một căn biệt thự xinh đẹp ở ngoại ô, căn biệt thự mà ngày trước hai người từng ở. Gia Nguyên dìu cô khỏi xe, dắt tay cô đi vào trong. Vừa bước vào anh Khôi và đàn em đã đứng hai bên cúi đầu chào hai người làm cô có chút bất ngờ. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hết, cô được đưa đến một phòng camera, ở đó có một màn hình lớn phát hình ảnh của Hiển ở trong phòng. Cô vừa nhìn thấy anh ta liền kích động hỏi Gia Nguyên:
"Cậu vẫn chưa thả anh ấy à? Anh ấy bị nhốt ở đây từ khi nào? Cậu đã làm gì anh ấy rồi?"
Gia Nguyên bình thản giữ chặt tay cô, mỉm cười đáp:
"Từ lúc chị và anh ta gặp nhau ở công viên thì hắn đã ở trong tay em rồi, nhưng chị yên tâm, hắn sống ở biệt thự này rất tốt, nhìn cách ăn mặc và đầu tóc của hắn là đủ đoán ra rồi."
Cô quay lại nhìn Hiển kĩ một lần, thấy đúng như Gia Nguyên nói anh ta ăn mặc rất tươm tất nên cô cũng tin phần nào:
"Cậu thật sự đối xử tốt với anh ấy sao?"
"Đương nhiên, ngày ba bữa, ăn no mặc ấm. Chị có biết vì sao em đối xử tốt với anh ta không?"
".. Tôi không biết.."
Gia Nguyên bật cười, một tay nhẹ nhàng chạm lên má cô:
"Hắn đã đồng ý sẽ từ bỏ chị để lấy tiền rồi. Đợi ở đây một lát, em lấy chữ ký của hắn cho chị tin."
Nói rồi, cậu quay lưng rời đi cùng anh Khôi. Ở trong phòng camera lúc này chỉ còn có Giao Giao và một vài người canh chừng. Nghe cậu nói với thái độ chắc chắn như thế cô cũng có chút lo lắng, cô ngồi xuống ghế chăm chú nhìn vào màn hình. Chẳng bao lâu sau, Gia Nguyên và Khôi đã xuất hiện trong tấm mắt cô, Nguyên đưa cho Hiển một tập giấy, lúc này camera không những ghi hình mà còn có loa phát tiếng nói từ trong phòng giam của Hiển. Tiếng của Gia Nguyên phát ra một cách đầy uy quyền và tự tin:
"Đây là tờ cam kết, anh mau ký vào nó, ký xong anh sẽ rời khỏi Giao Giao, suốt đời không xuất hiện ở gần cô ấy một lần nào nữa, đổi lại anh sẽ có 2 tỷ. Những điều này người của tôi chắc cũng đã nói với anh rồi."
Hiển không hề biết là Giao Giao đang âm thầm quan sát mình, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà hiên ngang cầm lấy bản cam kết xé toạc nó ra khiến Gia Nguyên và anh Khôi vô cùng bất ngờ mà người vui nhất có lẽ là Giao Giao. Cô đã sợ rằng Hiển sẽ phản bội mình nhưng hành động đó đã khiến cô vô cùng hạnh phúc, nó khiến lòng cô ấm áp hẳn. Giữa lúc cứ tưởng Gia Nguyên đã thua cuộc thì Hiển bất ngờ cười một cách gian trá, nói:
"Muốn tôi đi mà chỉ có hai tỉ thôi sao? Ít nhất cũng là 10 tỷ chứ!"
Câu này thốt ra từ miệng hắn khiến Giao Giao như chết lặng. Gia Nguyên lúc này biết mình không thua mà đã thắng lớn rồi, cậu nhếch môi cười một cách đắc ý:
"Mười tỷ sao? Anh lấy gì để ra điều kiện đó với tôi."
Đến nước này bản chất hèn hạ của Hiển cũng đã lộ ra, hắn cười một cách điểu cáng, nói:
"Điều kiện chính là cô ta rất yêu tôi, nếu tôi không nói chia tay cô ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ tôi. Chín năm quen biết cô ta tôi đã rất nhịn nhục rồi, tôi cũng chưa đụng vào cô ta lần nào đương nhiên tôi phải lấy tiền đền bù công sức của tôi chứ!"
"Hai người quen biết lâu thế mà anh không động vào chị ấy à?"
"Hứ! Ai mà thèm chứ, thứ đàn bà qua tay đó tôi không thèm chút nào, nếu không phải vì tiền của cô ta, cậu muốn tôi cũng cho không cậu. Mà tôi thấy cậu còn trẻ nên suy nghĩ nông cạn, đứa con gái cậu chơi những năm, sáu năm trời bộ không chán sao mà còn muốn cưới? Cô ta tuy đẹp nhưng bên trong chắc cũng chẳng còn gì để sài, rộng thênh thang như hang động rồi!"
Nghe đến đây, Gia Nguyên đã cảm thấy rất nóng giận chỉ muốn đấm vào mặt hắn nhưng vẫn cố nắm chặt nắm đấm gồng người kìm chế lại:
"Những thứ đó đều là suy nghĩ thật sự của anh sao?"
Hiển không hề cảm thấy hối cải, thản nhiên trả lời:
"Đúng, tất cả là suy nghĩ tôi giấu bấy lâu nay. Bây giờ anh muốn lấy cô ta thì đưa ra 10 tỷ, đưa xong tôi cũng chả đếch thèm nghĩ đến cô ta nữa, cho anh dùng tất, đến khi chán thì thôi."
Lúc này, Gia Nguyên cảm thấy không nên tiếp tục để hắn sỉ nhục Giao Giao nữa nên nhìn sang anh Khôi ra hiệu cho anh ấy chuẩn bị thêm một bản cam kết khác. Chẳng bao lâu sau, bản cam kết được đưa lên, Hiển cẩn thận đọc kĩ một hồi rồi không ngần ngại mà ký tên vào. Bây giờ bộ mắt hèn hạ của hắn đã được Giao Giao nhìn thấy thế, cô thất thần đến nổi ngã vật ra ghế hai mắt đỏ hoe như người mất hốn, lòng của hắn cô đã hiểu hết rồi, cảm giác chẳng còn lưu luyến gì nữa. Một lát sau, màn hình tắt ngang, Gia Nguyên sau đó lại quay lên phòng camera. Thấy cô ngồi im lặng trên ghế, cậu đi lại nhẹ nhàng chậm lên vai cô, khẽ hỏi:
"Chị ổn không? Em đưa chị về.."
Cô vẫn thẩn thờ như thế, càng nghĩ đến hắn tim cô càng đau, càng như thế cô lại càng không khóc. Biết cô cần không gian để yên tĩnh, cậu ra hiệu cho đàn em của mình ra ngoài và mình cũng định ra. Trước khi rời đi cậu đưa tờ cam kết có chữ ký của Hiển cho cô nhưng cô chẳng muốn nhìn tới mà gạt nó đi, thay vào đó cô nắm tay cậu lại, cố hết sức giữ cho giọng mình cứng rắn quyết định nói ra sự thật với Gia Nguyên:
"Trước kia là tôi nói dối cậu, thật ra tôi chưa từng ngủ với bất kỳ ai cả. Tên đàn ông bội bạc đó đã không biết rằng tôi vẫn còn trong trắng, tôi cũng rất biết ơn vì hắn đã nghĩ tôi là phụ nữ qua tay. Bây giờ tôi đã nói tin này cho cậu biết, cậu đừng hụt hẫng về chuyện tôi không còn lần đầu nữa."
Gia Nguyên nghe vậy đáng lẽ sẽ vui nhưng giờ thì không vui nữa, cô nói ra câu này chắc hẳn là do qua buồn vì tên đàn ông khốn nạn kia. Không biết nên nói gì, cậu chỉ có thể im lặng nắm ngược lại tay cô. Thêm một hồi nữa cô giữ im lặng, chừng 5 phút sau, cô đã nghĩ thông suốt thêm một chuyện nên cô lại nói tiếp, lần này thì có chút hơi ủy mị:
"Tên đàn ông tồi tệ đó, cậu giúp tôi cho hắn một trận để sau này hắn không còn dám dùng lời lẽ bẩn thỉu đó chê bai người con gái nào nữa."
Nói rồi, cô đứng dậy quay người ôm chặt lấy eo Gia Nguyên, ánh mắt cô lúc đó tràn ngập trong nước mắt:
"Sau này tôi sẽ là của cậu, chỉ cần cậu còn yêu tôi thì có xảy ra chuyện gì tôi vẫn sẽ là người của cậu."
Nghe lời này của cô, Gia Nguyên sung sướng vô cùng, cậu cũng ôm chằm lấy cô, cảm giác giống như bây giờ cô có yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ đồng ý:
"Được rồi, em sẽ giúp chị làm những thứ chị muốn. Chị nhận ra được ai mới là người yêu chị thì em đã đủ hạnh phúc rồi."
"Cậu Nguyên, sao trong giờ học cậu lại không tắc chuông điện thoại?"
Gia Nguyên vội tắt máy trả lời thầy:
"Em hồi hộp quá nên quên, thầy thông cảm cho em, nhà em rất nhiều việc."
"Thông cảm là thông cảm thế nào? Nghỉ học hai tuần lễ mới vào trường đã hớt đầu đinh, đầu thì đầy sẹo, bộ tập đoàn AI bắt CEO đi đòi nợ thuê à?"
Gia Nguyên bối rối:
"Không có đâu thầy, này là do em ngã."
"Thế còn điện thoại tại sao không tắt chuông? Biết quy định của lớp tôi dạy không? Cậu đi ra khỏi lớp đứng phạt cho tôi, lát nữa tôi gọi bác cậu hỏi coi tập đoàn nhà cậu bận tới cỡ nào."
"Đừng mà thầy, chân em bị vầy mà thầy nỡ lòng bắt em đứng phạt sao?"
"Em tưởng em là con gái à? Em nghĩ em đẹp à? Tôi nhìn em tôi thương sao? Nhìn mấy thằng con trai như em là tôi không ưa rồi, đi ra ngoài đứng!"
Gia Nguyên bất lực thở dài đành nhấc chân nặng nhọc bước đi, bước tới chỗ thầy giáo còn bị thầy khẽ thước lên vai, đi qua khỏi mặt thầy giáo thì thấy bỗng nói:
"Hạng nhất đi rồi tôi khỏi thông báo nữa, cho các em giải lao 5 phút, chút nữa tới giờ nghỉ trưa lớp trưởng tới gặp tôi có việc."
Ban đầu cậu nghe không kịp lời của thầy nhưng sau khi ra cửa đứng thì nghe tiếng các bạn trong lớp xì xào bàn tán cậu mới giật mình biết mình đạt hạng nhất, nghe xong cậu suýt không tin vào tai mình phải nghe kĩ mấy lần mới dám tin, nhưng cậu không vui mừng đến nhảy cẩng lên mà chỉ nợ một nụ cười nhẹ nhàng đầy mãn nguyện. Đúng vào lúc đó anh Khôi bỗng chuyển sang nhắn tin thông báo cho cậu biết. Nhận được tin này cậu lại vui mừng thêm lần nữa, hôm nay đối với cậu thật sự đã quá nhiểu niềm vui rồi.
* * *
Đến giờ nghỉ trưa, cậu lập tức trốn trường về nhà. Đến nơi cậu liền đi tìm Giao Giao rồi không nói lời nào mà kéo cô đi theo mình. Giao Giao chẳng kịp biết mình đi đâu thì đã bị đẩy lên xe rồi xe cứ thế chạy đi. Ở trong xe, Gia Nguyên nắm lấy tay cô, nói rằng:
"Hôm nay em sẽ cho chị thêm một lý do để chị chắc chắn lựa chọn bên em là không sai. Sau khi gặp người này chị sẽ nhận ra chỉ có em là yêu chị nhất mà thôi."
Giao Giao bán tính bán nghi không dám tin vào lời cậu. Sau đó cô được đưa đến một căn biệt thự xinh đẹp ở ngoại ô, căn biệt thự mà ngày trước hai người từng ở. Gia Nguyên dìu cô khỏi xe, dắt tay cô đi vào trong. Vừa bước vào anh Khôi và đàn em đã đứng hai bên cúi đầu chào hai người làm cô có chút bất ngờ. Mọi thứ dường như đã được chuẩn bị hết, cô được đưa đến một phòng camera, ở đó có một màn hình lớn phát hình ảnh của Hiển ở trong phòng. Cô vừa nhìn thấy anh ta liền kích động hỏi Gia Nguyên:
"Cậu vẫn chưa thả anh ấy à? Anh ấy bị nhốt ở đây từ khi nào? Cậu đã làm gì anh ấy rồi?"
Gia Nguyên bình thản giữ chặt tay cô, mỉm cười đáp:
"Từ lúc chị và anh ta gặp nhau ở công viên thì hắn đã ở trong tay em rồi, nhưng chị yên tâm, hắn sống ở biệt thự này rất tốt, nhìn cách ăn mặc và đầu tóc của hắn là đủ đoán ra rồi."
Cô quay lại nhìn Hiển kĩ một lần, thấy đúng như Gia Nguyên nói anh ta ăn mặc rất tươm tất nên cô cũng tin phần nào:
"Cậu thật sự đối xử tốt với anh ấy sao?"
"Đương nhiên, ngày ba bữa, ăn no mặc ấm. Chị có biết vì sao em đối xử tốt với anh ta không?"
".. Tôi không biết.."
Gia Nguyên bật cười, một tay nhẹ nhàng chạm lên má cô:
"Hắn đã đồng ý sẽ từ bỏ chị để lấy tiền rồi. Đợi ở đây một lát, em lấy chữ ký của hắn cho chị tin."
Nói rồi, cậu quay lưng rời đi cùng anh Khôi. Ở trong phòng camera lúc này chỉ còn có Giao Giao và một vài người canh chừng. Nghe cậu nói với thái độ chắc chắn như thế cô cũng có chút lo lắng, cô ngồi xuống ghế chăm chú nhìn vào màn hình. Chẳng bao lâu sau, Gia Nguyên và Khôi đã xuất hiện trong tấm mắt cô, Nguyên đưa cho Hiển một tập giấy, lúc này camera không những ghi hình mà còn có loa phát tiếng nói từ trong phòng giam của Hiển. Tiếng của Gia Nguyên phát ra một cách đầy uy quyền và tự tin:
"Đây là tờ cam kết, anh mau ký vào nó, ký xong anh sẽ rời khỏi Giao Giao, suốt đời không xuất hiện ở gần cô ấy một lần nào nữa, đổi lại anh sẽ có 2 tỷ. Những điều này người của tôi chắc cũng đã nói với anh rồi."
Hiển không hề biết là Giao Giao đang âm thầm quan sát mình, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều mà hiên ngang cầm lấy bản cam kết xé toạc nó ra khiến Gia Nguyên và anh Khôi vô cùng bất ngờ mà người vui nhất có lẽ là Giao Giao. Cô đã sợ rằng Hiển sẽ phản bội mình nhưng hành động đó đã khiến cô vô cùng hạnh phúc, nó khiến lòng cô ấm áp hẳn. Giữa lúc cứ tưởng Gia Nguyên đã thua cuộc thì Hiển bất ngờ cười một cách gian trá, nói:
"Muốn tôi đi mà chỉ có hai tỉ thôi sao? Ít nhất cũng là 10 tỷ chứ!"
Câu này thốt ra từ miệng hắn khiến Giao Giao như chết lặng. Gia Nguyên lúc này biết mình không thua mà đã thắng lớn rồi, cậu nhếch môi cười một cách đắc ý:
"Mười tỷ sao? Anh lấy gì để ra điều kiện đó với tôi."
Đến nước này bản chất hèn hạ của Hiển cũng đã lộ ra, hắn cười một cách điểu cáng, nói:
"Điều kiện chính là cô ta rất yêu tôi, nếu tôi không nói chia tay cô ta nhất định sẽ không bao giờ bỏ tôi. Chín năm quen biết cô ta tôi đã rất nhịn nhục rồi, tôi cũng chưa đụng vào cô ta lần nào đương nhiên tôi phải lấy tiền đền bù công sức của tôi chứ!"
"Hai người quen biết lâu thế mà anh không động vào chị ấy à?"
"Hứ! Ai mà thèm chứ, thứ đàn bà qua tay đó tôi không thèm chút nào, nếu không phải vì tiền của cô ta, cậu muốn tôi cũng cho không cậu. Mà tôi thấy cậu còn trẻ nên suy nghĩ nông cạn, đứa con gái cậu chơi những năm, sáu năm trời bộ không chán sao mà còn muốn cưới? Cô ta tuy đẹp nhưng bên trong chắc cũng chẳng còn gì để sài, rộng thênh thang như hang động rồi!"
Nghe đến đây, Gia Nguyên đã cảm thấy rất nóng giận chỉ muốn đấm vào mặt hắn nhưng vẫn cố nắm chặt nắm đấm gồng người kìm chế lại:
"Những thứ đó đều là suy nghĩ thật sự của anh sao?"
Hiển không hề cảm thấy hối cải, thản nhiên trả lời:
"Đúng, tất cả là suy nghĩ tôi giấu bấy lâu nay. Bây giờ anh muốn lấy cô ta thì đưa ra 10 tỷ, đưa xong tôi cũng chả đếch thèm nghĩ đến cô ta nữa, cho anh dùng tất, đến khi chán thì thôi."
Lúc này, Gia Nguyên cảm thấy không nên tiếp tục để hắn sỉ nhục Giao Giao nữa nên nhìn sang anh Khôi ra hiệu cho anh ấy chuẩn bị thêm một bản cam kết khác. Chẳng bao lâu sau, bản cam kết được đưa lên, Hiển cẩn thận đọc kĩ một hồi rồi không ngần ngại mà ký tên vào. Bây giờ bộ mắt hèn hạ của hắn đã được Giao Giao nhìn thấy thế, cô thất thần đến nổi ngã vật ra ghế hai mắt đỏ hoe như người mất hốn, lòng của hắn cô đã hiểu hết rồi, cảm giác chẳng còn lưu luyến gì nữa. Một lát sau, màn hình tắt ngang, Gia Nguyên sau đó lại quay lên phòng camera. Thấy cô ngồi im lặng trên ghế, cậu đi lại nhẹ nhàng chậm lên vai cô, khẽ hỏi:
"Chị ổn không? Em đưa chị về.."
Cô vẫn thẩn thờ như thế, càng nghĩ đến hắn tim cô càng đau, càng như thế cô lại càng không khóc. Biết cô cần không gian để yên tĩnh, cậu ra hiệu cho đàn em của mình ra ngoài và mình cũng định ra. Trước khi rời đi cậu đưa tờ cam kết có chữ ký của Hiển cho cô nhưng cô chẳng muốn nhìn tới mà gạt nó đi, thay vào đó cô nắm tay cậu lại, cố hết sức giữ cho giọng mình cứng rắn quyết định nói ra sự thật với Gia Nguyên:
"Trước kia là tôi nói dối cậu, thật ra tôi chưa từng ngủ với bất kỳ ai cả. Tên đàn ông bội bạc đó đã không biết rằng tôi vẫn còn trong trắng, tôi cũng rất biết ơn vì hắn đã nghĩ tôi là phụ nữ qua tay. Bây giờ tôi đã nói tin này cho cậu biết, cậu đừng hụt hẫng về chuyện tôi không còn lần đầu nữa."
Gia Nguyên nghe vậy đáng lẽ sẽ vui nhưng giờ thì không vui nữa, cô nói ra câu này chắc hẳn là do qua buồn vì tên đàn ông khốn nạn kia. Không biết nên nói gì, cậu chỉ có thể im lặng nắm ngược lại tay cô. Thêm một hồi nữa cô giữ im lặng, chừng 5 phút sau, cô đã nghĩ thông suốt thêm một chuyện nên cô lại nói tiếp, lần này thì có chút hơi ủy mị:
"Tên đàn ông tồi tệ đó, cậu giúp tôi cho hắn một trận để sau này hắn không còn dám dùng lời lẽ bẩn thỉu đó chê bai người con gái nào nữa."
Nói rồi, cô đứng dậy quay người ôm chặt lấy eo Gia Nguyên, ánh mắt cô lúc đó tràn ngập trong nước mắt:
"Sau này tôi sẽ là của cậu, chỉ cần cậu còn yêu tôi thì có xảy ra chuyện gì tôi vẫn sẽ là người của cậu."
Nghe lời này của cô, Gia Nguyên sung sướng vô cùng, cậu cũng ôm chằm lấy cô, cảm giác giống như bây giờ cô có yêu cầu gì thì cậu cũng sẽ đồng ý:
"Được rồi, em sẽ giúp chị làm những thứ chị muốn. Chị nhận ra được ai mới là người yêu chị thì em đã đủ hạnh phúc rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.