Chương 11: Thời Đại Ngây Thơ Của Thiếu Nữ.
Hải Lang
05/09/2021
Nói rồi, Giao Giao quay đầu đi khỏi phòng.
Một lát sau, họ cùng nhau ngồi trước một bàn ăn, có cả anh Khôi ngồi ăn cùng. Giao Giao nhìn kĩ một vòng thức ăn trên bàn rồi lấy đĩa lấy hai miếng trứng chiên và hai cây xúc xích để vào dĩa của mình, cô nói:
"Trứng chiến với xúc xích ở đây chắc cũng không đắt đâu há? Lát nữa chị trả riêng phần này."
Nghe cô nói vậy, Gia Nguyên liền cầm cả dĩa đựng trứng chiên đổ hết vào dĩa của cô:
"Tôi vốn dĩ không thích ăn trứng! Ai mà độc ác đem nó lên bàn vậy? Chị đem đổ bỏ đi!"
Hai mắt Giao Giao liền sáng rực lên.
"Không ăn thật á? Khi nãy là cậu chủ kêu người ta đem lên mà! Không ăn bỏ thì phí lắm, cho chị, chị ăn giùm cho."
"Thích làm gì thì làm. Chắc khi nãy còn buồn ngủ nên kêu nhầm."
Thấy sự việc này diễn ra trước mắt, anh Khôi chỉ biết cười giống như đã biết rõ nhân tình thế thái nhưng vẫn tỏ ra như mình không biết. Ngồi nhìn Gia Nguyên diễn vai ác mãi cũng chán, anh Khôi liền lấy một miếng trứng trong dĩa của Giao Giao lên ăn rồi nhìn cô mà nói:
"Giao, cô năm nay 20 tuổi rồi nhỉ. Có bạn trai chưa, tôi giới thiệu cho vài người."
Giao Giao vừa nghe liền quay lại hỏi ngay:
"Anh có người để giới thiệu sao?"
"Có chứ. Tôi có một cậu em họ hàng xa, đẹp trai, cao ráo, giàu có nhưng nhỏ tuổi hơn cô một chút."
"Nhỏ tuổi bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là giàu tới đâu? Có bằng cậu chủ không?"
"Bằng, phải nói là ngang ngửa."
"Thật sao? Ai vậy? Tên gì? Bao Nhiêu tuổi? Cho số điện thoại đi! Có dùng Zalo không? Nhà ở đâu?"
Nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú đó của Giao Giao, Gia Nguyên bỗng nổi cơn ghen, cậu kéo ghế sát đến gần cô:
"Ăn sáng đi, đừng có nói tới người khác nữa."
Thấy Gia Nguyên đến gần mình, Giao Giao liền vội đậy xa ra:
"Cậu xa xa chị một chút đi! Ngồi gần mắc công lại bị người ta đàm tiếu đó."
"Đàm tiếu cái gì? Ai dám?"
"Còn đàm tiếu gì nữa. Cậu lớn nhanh như vậy, chẳng có bao lâu đã ra dáng người trưởng thành rồi, vậy mà cậu cứ rãnh rỗi là đến lớp để thăm chị, bạn bè chị đều tưởng cậu lái chị không đấy!"
"Vậy thì có sao? Bạn bè chị nói gì thì kệ, ở đây cũng đâu có bạn nào của chị đâu."
"Có anh Khôi kìa!"
"Anh Khôi thì đã sao? Anh ấy cũng chỉ là vệ sĩ thôi, dù gì anh ấy cũng thừa biết chúng ta luôn ngủ chung mà."
"Thôi im giùm chị cái đi! Xa xa ra, chị không muốn ở tù đâu."
Nói rồi, cô định kéo ghế ra xa cậu hơn nhưng chỉ vừa kéo nhẹ ghế một chút thì đã bị cậu khoác tay lên vai kéo lại. Hai người họ vì thế mà đấu nhau xem ai mạnh hơn. Cuối cùng, anh Khôi phải lên tiếng nhưng trước khi nói, anh ta đứng dậy đi lại vịnh vai Giao Giao đẩy cô vào lòng Gia Nguyên, Gia Nguyên liền thừa thế lấy cả hai tay ôm lại rồi nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà cười khoái chí. Bấy giờ, anh Khôi mới ngồi lại ghế và nói:
"Cô thật sự muốn quen người tôi định giới thiệu sao? Tôi nói trước, nó nhỏ tuổi hơn cô, cô phải chờ đó."
Giao Giao liền nói lại ngay:
"Quen chứ! Giàu có là được, giúp tôi trả nợ được cho bà chủ là tôi đồng ý hết. Bao nhiêu năm cũng chờ!"
"Vậy à? Vậy tôi lấy hình cho cô xem, cũng khá đẹp trai đó."
Anh Khôi bắt đầu lấy ví ra lục lọi tìm ảnh. Lúc này, Gia Nguyên thật sự rất giận cô, cậu xiết chặt lấy cô, nghiêm túc hỏi một cậu:
"Chị thật sự muốn trả hết nợ rồi bỏ tôi lại thật sao?"
"Chứ còn sao nữa! Chẳng lẽ định trả nợ cả đời sao? Mệt lắm đó!"
"Chị muốn đi thì cũng nên đi bằng chính sức của mình chứ, tại sao lại muốn để người đàn ông khác giúp? Không giống chị gì cả."
"Vậy chị cũng nói cho cậu chủ thân yêu của chị biết luôn. Nếu mà trước giờ chị sống thật là chị thì cậu đã bị chị đánh đến chết rồi. Có thằng nhỏ nào mà dám ôm chị kiểu này không? Chị là chị tát cho mấy cái rồi."
"Chị chưa biết người ta giàu có thế nào mà đã vội quay lại phản tôi rồi sao? Chị coi chừng hối hận đó!"
"Hối hận cái gì? Chị đây cũng để tóc dài rồi, chị để tóc dài trông sẽ đẹp hơn, dịu dàng hơn, nữ tính hơn, tới lúc đó chị đi cua đại gia. Ha ha ha ha!"
"Thì ra chị tự dưng chịu để tóc dài là có mưu đồ."
"Chứ sao!"
"Chị dám.."
Nói đến đây, cậu đã nổi nóng lên định cho cô một cơn thịnh nộ thì bất ngờ vào lúc đó anh Khôi bỗng lên tiếng:
"Có ảnh rồi nè!"
Vừa nghe thấy, Giao Giao liền vội đẩy Gia Nguyên ra chạy đến chỗ anh Khôi xem, Gia Nguyên đành nắm chặt tay nén giận lại, cậu quay mặt nơi khác.
Khi cô đi đến, anh Khôi đặt úp tấm ảnh lên bàn. Giao Giao nhìn tấm ảnh đó với một lòng hi vọng tràn trề rồi lật tấm ảnh lên, vẻ mặt cô bỗng nhiên yểu siều:
"Anh chơi tôi đó hả anh Khôi!"
Cô ném tấm ảnh đó lại lên bàn, hóa ra đó là tấm anh chụp vào ngày tổng kết năm học vừa rồi của Gia Nguyên, trong tấm ảnh đó cô cũng có mặt đứng cạnh chụp cùng. Bị anh Khôi chơi một vố, Giao Giao đánh một cái mạnh vào lưng anh Khôi làm anh ta suýt vẹo xương sống rồi đi lại ghế ngồi xuống hậm hực khoanh tay lại. Anh Khôi là vệ sĩ sức lực khỏe mạnh đến thế nào, vậy mà khi bị môt cô gái như Giao Giao đánh cũng phải nhăn nhó đau đớn, anh ta la lên:
"Thì tôi giới thiệu cho cô mà! Gia Nguyên là họ hàng xa của tôi đó! Bà cố tôi với bà cố của Gia Nguyên là chị em họ ruột thịt đó! Cô nghĩ xem có ai mà giàu có so được với cậu chủ chứ!"
Biết anh Khôi chỉ lừa Giao Giao và còn lấy ảnh của mình ra giới thiệu, Gia Nguyên nhìn gương mặt tức giận của cô mà cười khoái chí quay lại nhìn cô:
"Bây giờ sao rồi, còn muốn đi cua đại gia nữa không?"
Giao Giao lại cầm tấm ảnh đó lên nhìn rồi lại tức giận bỏ xuống, cô bễu môi:
"Như vậy mà cũng dám nói đẹp trai! Nhìn như khỉ!"
Gia Nguyên liền nói lại ngay:
"Chị dám nói tôi là khỉ sao? Chị ăn gì mà gan quá vậy?"
"Chị chỉ nói thật thôi. Xấu thật mà, tóc dài tới độ chẳng thấy mắt đâu."
Anh Khôi bỗng chen vào, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Gia Nguyên:
"Ái chà! Cậu chủ ơi, hình như cô ấy nói không sai đâu, cậu xấu xí thật đó. Có mụn kìa, da hơi dầu, còn có râu nữa chứ! Cậu chủ, sao cậu tàn tạ quá vậy? Mới 14 tuổi thôi mà!"
Bị nói như vậy, bao nhiêu khí thế của cậu bị dập tan nát ngay, cậu vội che mặt đi.
"Đừng có nói nữa! Lớn lên tôi sẽ khác! Tôi sẽ đẹp cho xem!"
Giao Giao liền cười nhạo cậu:
"Nhỏ đã xấu rồi thì lớn lên cũng chẳng đẹp ra đâu. Cao có bao nhiêu mà mặt không đẹp cũng chẳng cô gái nào thèm nhìn. Lúc nhỏ còn nhìn trắng trẻo đáng yêu. Lớn lên thì mập ra, đen lại, mụn, da dầu, xấu vậy ai mà nhìn cho nổi."
Gia Nguyên tức tối nhìn cô: "Cả chị cũng nói tôi như vậy hay sao?"
"Sợ gì mà không nói? Xấu thì chê xấu, chẳng lẽ lại khen, ai mà thất đức vậy."
"Chị chờ đi! Tôi nhất định sẽ đẹp cho chị xem!
Nói rồi, Gia Nguyên buồn tủi đứng dậy bỏ đi vào phòng. Giao Giao liền thích chí tiếp tục trêu ghẹo cậu:
" Ê! Mắc cỡ không dám nhìn ai nữa sao? Cậu bỏ đi như vậy là bỏ đồ ăn rồi phải không? Chị ăn hết đó! "
" Ừ! "
Cô đợi Gia Nguyên đi xa thêm một chút rồi quay lại nhìn những món ăn trên bàn, gắp miếng trứng chiên lên vừa ăn vừa nói với anh Khôi:
" Anh nghe rồi đó, cậu chủ bỏ nên tôi ăn giùm. Không có tính tiền nha! "
Anh Khôi nhìn cô đầy dè dặt, trong lòng anh ta đang cảm thấy thương cho Gia Nguyên bị cô làm tổn thương, anh ta nhỏ giọng hỏi:
" Cô không sợ quả báo sao? Lỡ sau này con cô cũng y hệt Gia Nguyên thì đừng có trách sao xui. "
Giao Giao bật cười:
" Đùa sao? Tôi làm gì lấy chồng mà có con. "
" Không nói trước được. Bây giờ thì nói không có chồng, sau này lại muốn có chồng đó. "
" Để xem. "
" Không cần xem đâu, tôi đoán được chồng của cô là ai luôn rồi. "
" Là ai? Anh nói thử nghe chơi. "
" Vội gì, từ từ sẽ biết. "
" Bày đặt làm màu! Ai nào xui lắm mới làm chồng tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi không lấy chồng thì thôi, nếu đã lấy thì phải cho ra trò, yêu cầu của tôi rất cao, không để đáp ứng đâu cho nên lại sợ vắt kiệt sức người ta. "
" Cô vắt kiệt sức người ta bằng cách nào? "
" Anh đoán xem. "
Anh Khôi dừng lại một chút để suy nghĩ, vận dụng hết 100% bộ não anh ta mới hiểu được cô đang nói là ý gì, anh ta liền la lên:
" A, tôi biết rồi! "
Giao Giao khẽ cười:
"Nãy giờ mới hiểu sao? Cũng không thông minh lắm."
"Tôi.. tôi nói cái này cho cô biết nhé. Là con gái nhưng cũng phải biết nghĩ cho đàn ông một chút. Chuyện này nói ra tuy là bình thường nhưng đối với đàn ông thì rất mệt mỏi đó, nhất là người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện như cậu chủ, nếu mà lỡ làm chuyện đó quá độ sẽ không tốt chút nào, cô lớn tuổi hơn, phải biết suy nghĩ tiết chế giùm cho Gia Nguyên."
Một lát sau, họ cùng nhau ngồi trước một bàn ăn, có cả anh Khôi ngồi ăn cùng. Giao Giao nhìn kĩ một vòng thức ăn trên bàn rồi lấy đĩa lấy hai miếng trứng chiên và hai cây xúc xích để vào dĩa của mình, cô nói:
"Trứng chiến với xúc xích ở đây chắc cũng không đắt đâu há? Lát nữa chị trả riêng phần này."
Nghe cô nói vậy, Gia Nguyên liền cầm cả dĩa đựng trứng chiên đổ hết vào dĩa của cô:
"Tôi vốn dĩ không thích ăn trứng! Ai mà độc ác đem nó lên bàn vậy? Chị đem đổ bỏ đi!"
Hai mắt Giao Giao liền sáng rực lên.
"Không ăn thật á? Khi nãy là cậu chủ kêu người ta đem lên mà! Không ăn bỏ thì phí lắm, cho chị, chị ăn giùm cho."
"Thích làm gì thì làm. Chắc khi nãy còn buồn ngủ nên kêu nhầm."
Thấy sự việc này diễn ra trước mắt, anh Khôi chỉ biết cười giống như đã biết rõ nhân tình thế thái nhưng vẫn tỏ ra như mình không biết. Ngồi nhìn Gia Nguyên diễn vai ác mãi cũng chán, anh Khôi liền lấy một miếng trứng trong dĩa của Giao Giao lên ăn rồi nhìn cô mà nói:
"Giao, cô năm nay 20 tuổi rồi nhỉ. Có bạn trai chưa, tôi giới thiệu cho vài người."
Giao Giao vừa nghe liền quay lại hỏi ngay:
"Anh có người để giới thiệu sao?"
"Có chứ. Tôi có một cậu em họ hàng xa, đẹp trai, cao ráo, giàu có nhưng nhỏ tuổi hơn cô một chút."
"Nhỏ tuổi bao nhiêu không quan trọng, quan trọng là giàu tới đâu? Có bằng cậu chủ không?"
"Bằng, phải nói là ngang ngửa."
"Thật sao? Ai vậy? Tên gì? Bao Nhiêu tuổi? Cho số điện thoại đi! Có dùng Zalo không? Nhà ở đâu?"
Nhìn thấy vẻ mặt đầy hứng thú đó của Giao Giao, Gia Nguyên bỗng nổi cơn ghen, cậu kéo ghế sát đến gần cô:
"Ăn sáng đi, đừng có nói tới người khác nữa."
Thấy Gia Nguyên đến gần mình, Giao Giao liền vội đậy xa ra:
"Cậu xa xa chị một chút đi! Ngồi gần mắc công lại bị người ta đàm tiếu đó."
"Đàm tiếu cái gì? Ai dám?"
"Còn đàm tiếu gì nữa. Cậu lớn nhanh như vậy, chẳng có bao lâu đã ra dáng người trưởng thành rồi, vậy mà cậu cứ rãnh rỗi là đến lớp để thăm chị, bạn bè chị đều tưởng cậu lái chị không đấy!"
"Vậy thì có sao? Bạn bè chị nói gì thì kệ, ở đây cũng đâu có bạn nào của chị đâu."
"Có anh Khôi kìa!"
"Anh Khôi thì đã sao? Anh ấy cũng chỉ là vệ sĩ thôi, dù gì anh ấy cũng thừa biết chúng ta luôn ngủ chung mà."
"Thôi im giùm chị cái đi! Xa xa ra, chị không muốn ở tù đâu."
Nói rồi, cô định kéo ghế ra xa cậu hơn nhưng chỉ vừa kéo nhẹ ghế một chút thì đã bị cậu khoác tay lên vai kéo lại. Hai người họ vì thế mà đấu nhau xem ai mạnh hơn. Cuối cùng, anh Khôi phải lên tiếng nhưng trước khi nói, anh ta đứng dậy đi lại vịnh vai Giao Giao đẩy cô vào lòng Gia Nguyên, Gia Nguyên liền thừa thế lấy cả hai tay ôm lại rồi nhìn vẻ mặt tức giận của cô mà cười khoái chí. Bấy giờ, anh Khôi mới ngồi lại ghế và nói:
"Cô thật sự muốn quen người tôi định giới thiệu sao? Tôi nói trước, nó nhỏ tuổi hơn cô, cô phải chờ đó."
Giao Giao liền nói lại ngay:
"Quen chứ! Giàu có là được, giúp tôi trả nợ được cho bà chủ là tôi đồng ý hết. Bao nhiêu năm cũng chờ!"
"Vậy à? Vậy tôi lấy hình cho cô xem, cũng khá đẹp trai đó."
Anh Khôi bắt đầu lấy ví ra lục lọi tìm ảnh. Lúc này, Gia Nguyên thật sự rất giận cô, cậu xiết chặt lấy cô, nghiêm túc hỏi một cậu:
"Chị thật sự muốn trả hết nợ rồi bỏ tôi lại thật sao?"
"Chứ còn sao nữa! Chẳng lẽ định trả nợ cả đời sao? Mệt lắm đó!"
"Chị muốn đi thì cũng nên đi bằng chính sức của mình chứ, tại sao lại muốn để người đàn ông khác giúp? Không giống chị gì cả."
"Vậy chị cũng nói cho cậu chủ thân yêu của chị biết luôn. Nếu mà trước giờ chị sống thật là chị thì cậu đã bị chị đánh đến chết rồi. Có thằng nhỏ nào mà dám ôm chị kiểu này không? Chị là chị tát cho mấy cái rồi."
"Chị chưa biết người ta giàu có thế nào mà đã vội quay lại phản tôi rồi sao? Chị coi chừng hối hận đó!"
"Hối hận cái gì? Chị đây cũng để tóc dài rồi, chị để tóc dài trông sẽ đẹp hơn, dịu dàng hơn, nữ tính hơn, tới lúc đó chị đi cua đại gia. Ha ha ha ha!"
"Thì ra chị tự dưng chịu để tóc dài là có mưu đồ."
"Chứ sao!"
"Chị dám.."
Nói đến đây, cậu đã nổi nóng lên định cho cô một cơn thịnh nộ thì bất ngờ vào lúc đó anh Khôi bỗng lên tiếng:
"Có ảnh rồi nè!"
Vừa nghe thấy, Giao Giao liền vội đẩy Gia Nguyên ra chạy đến chỗ anh Khôi xem, Gia Nguyên đành nắm chặt tay nén giận lại, cậu quay mặt nơi khác.
Khi cô đi đến, anh Khôi đặt úp tấm ảnh lên bàn. Giao Giao nhìn tấm ảnh đó với một lòng hi vọng tràn trề rồi lật tấm ảnh lên, vẻ mặt cô bỗng nhiên yểu siều:
"Anh chơi tôi đó hả anh Khôi!"
Cô ném tấm ảnh đó lại lên bàn, hóa ra đó là tấm anh chụp vào ngày tổng kết năm học vừa rồi của Gia Nguyên, trong tấm ảnh đó cô cũng có mặt đứng cạnh chụp cùng. Bị anh Khôi chơi một vố, Giao Giao đánh một cái mạnh vào lưng anh Khôi làm anh ta suýt vẹo xương sống rồi đi lại ghế ngồi xuống hậm hực khoanh tay lại. Anh Khôi là vệ sĩ sức lực khỏe mạnh đến thế nào, vậy mà khi bị môt cô gái như Giao Giao đánh cũng phải nhăn nhó đau đớn, anh ta la lên:
"Thì tôi giới thiệu cho cô mà! Gia Nguyên là họ hàng xa của tôi đó! Bà cố tôi với bà cố của Gia Nguyên là chị em họ ruột thịt đó! Cô nghĩ xem có ai mà giàu có so được với cậu chủ chứ!"
Biết anh Khôi chỉ lừa Giao Giao và còn lấy ảnh của mình ra giới thiệu, Gia Nguyên nhìn gương mặt tức giận của cô mà cười khoái chí quay lại nhìn cô:
"Bây giờ sao rồi, còn muốn đi cua đại gia nữa không?"
Giao Giao lại cầm tấm ảnh đó lên nhìn rồi lại tức giận bỏ xuống, cô bễu môi:
"Như vậy mà cũng dám nói đẹp trai! Nhìn như khỉ!"
Gia Nguyên liền nói lại ngay:
"Chị dám nói tôi là khỉ sao? Chị ăn gì mà gan quá vậy?"
"Chị chỉ nói thật thôi. Xấu thật mà, tóc dài tới độ chẳng thấy mắt đâu."
Anh Khôi bỗng chen vào, anh ta nhìn chằm chằm vào mặt Gia Nguyên:
"Ái chà! Cậu chủ ơi, hình như cô ấy nói không sai đâu, cậu xấu xí thật đó. Có mụn kìa, da hơi dầu, còn có râu nữa chứ! Cậu chủ, sao cậu tàn tạ quá vậy? Mới 14 tuổi thôi mà!"
Bị nói như vậy, bao nhiêu khí thế của cậu bị dập tan nát ngay, cậu vội che mặt đi.
"Đừng có nói nữa! Lớn lên tôi sẽ khác! Tôi sẽ đẹp cho xem!"
Giao Giao liền cười nhạo cậu:
"Nhỏ đã xấu rồi thì lớn lên cũng chẳng đẹp ra đâu. Cao có bao nhiêu mà mặt không đẹp cũng chẳng cô gái nào thèm nhìn. Lúc nhỏ còn nhìn trắng trẻo đáng yêu. Lớn lên thì mập ra, đen lại, mụn, da dầu, xấu vậy ai mà nhìn cho nổi."
Gia Nguyên tức tối nhìn cô: "Cả chị cũng nói tôi như vậy hay sao?"
"Sợ gì mà không nói? Xấu thì chê xấu, chẳng lẽ lại khen, ai mà thất đức vậy."
"Chị chờ đi! Tôi nhất định sẽ đẹp cho chị xem!
Nói rồi, Gia Nguyên buồn tủi đứng dậy bỏ đi vào phòng. Giao Giao liền thích chí tiếp tục trêu ghẹo cậu:
" Ê! Mắc cỡ không dám nhìn ai nữa sao? Cậu bỏ đi như vậy là bỏ đồ ăn rồi phải không? Chị ăn hết đó! "
" Ừ! "
Cô đợi Gia Nguyên đi xa thêm một chút rồi quay lại nhìn những món ăn trên bàn, gắp miếng trứng chiên lên vừa ăn vừa nói với anh Khôi:
" Anh nghe rồi đó, cậu chủ bỏ nên tôi ăn giùm. Không có tính tiền nha! "
Anh Khôi nhìn cô đầy dè dặt, trong lòng anh ta đang cảm thấy thương cho Gia Nguyên bị cô làm tổn thương, anh ta nhỏ giọng hỏi:
" Cô không sợ quả báo sao? Lỡ sau này con cô cũng y hệt Gia Nguyên thì đừng có trách sao xui. "
Giao Giao bật cười:
" Đùa sao? Tôi làm gì lấy chồng mà có con. "
" Không nói trước được. Bây giờ thì nói không có chồng, sau này lại muốn có chồng đó. "
" Để xem. "
" Không cần xem đâu, tôi đoán được chồng của cô là ai luôn rồi. "
" Là ai? Anh nói thử nghe chơi. "
" Vội gì, từ từ sẽ biết. "
" Bày đặt làm màu! Ai nào xui lắm mới làm chồng tôi. Tôi nói cho anh biết, tôi không lấy chồng thì thôi, nếu đã lấy thì phải cho ra trò, yêu cầu của tôi rất cao, không để đáp ứng đâu cho nên lại sợ vắt kiệt sức người ta. "
" Cô vắt kiệt sức người ta bằng cách nào? "
" Anh đoán xem. "
Anh Khôi dừng lại một chút để suy nghĩ, vận dụng hết 100% bộ não anh ta mới hiểu được cô đang nói là ý gì, anh ta liền la lên:
" A, tôi biết rồi! "
Giao Giao khẽ cười:
"Nãy giờ mới hiểu sao? Cũng không thông minh lắm."
"Tôi.. tôi nói cái này cho cô biết nhé. Là con gái nhưng cũng phải biết nghĩ cho đàn ông một chút. Chuyện này nói ra tuy là bình thường nhưng đối với đàn ông thì rất mệt mỏi đó, nhất là người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện như cậu chủ, nếu mà lỡ làm chuyện đó quá độ sẽ không tốt chút nào, cô lớn tuổi hơn, phải biết suy nghĩ tiết chế giùm cho Gia Nguyên."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.