Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Chương 67: Tự Nhủ Bản Thân Phải Vui Vẻ.

Hải Lang

14/09/2021

Ngay sau đó cậu trao cho cô một nụ hôn rồi bế cô lên đem đặt lên giường vội vàng muốn ân ái nằm lên người cô. Bây giờ cô hiểu rõ mình không phản kháng được nên cũng ngoan ngoãn nằm yên chỉ có điều là cảm thấy hơi kinh tởm khi cậu hôn khắp người mình. Để cậu chơi đùa một lúc, cô muốn dừng lại nên đã nhìn vào đồng hồ và thấy đã gần 13 giờ nên liền lấy cớ đó ngồi dậy ngăn cậu lại:

"Cậu gần tới giờ học rồi kìa, có kịp không?"

Gia Nguyên ngẩng mặt nhìn đồng hồ thử, mặt cậu kiền tỏ ra khó chịu:

"Con ba mươi phút nữa là vào học, như vậy làm xong mới chạy đi là không kịp rồi."

"Không kịp thì thôi, anh cài thắt lưng với áo lại chuẩn bị đi đi, chưa gì đã tháo hết ra cả rồi."

Cậu uất ức ôm lấy cô làm nũng:

"Nhưng anh muốn bây giờ thôi, ước gì em đến trường cùng anh thì tốt quá."

Cô cười một cách gượng gạo đẩy cậu ra:

"Muốn thì tối cũng được, bây giờ lo học cho xong đã."

Cậu ngồi dậy nhưng lại trong tư thế quỳ, tay nắm lấy tay cô đặt vào thắt lưng của mình và nói:

"Giúp anh cài cài lại đi."

Nghe câu đó mặt cô liền trở nên rất gượng gạo, mặc dù không muốn nhưng trước mắt vẫn phải làm, cô cắn răng mà làm. Thấy cô nghe lời cậu tỏ ra rất hài lòng xoa đầu cô mà nói:

"Còn hôm nay nữa là anh học xong phổ thông rồi, sau đó sẽ được nghỉ một tháng rồi bắt đầu làm thủ tục nhập học trường đại học."

Cô chịu nhục vẫn tiếp tục làm như vui vẻ mà trò chuyện với cậu:

"Nói vậy là cậu được đậu rồi à?"

"Đương nhiên là đậu rồi, anh còn là hạng nhất đó."

"Vậy bà có thưởng gì cho anh không?"

"Bà có thưởng gì anh cũng sẽ không lấy, anh sẽ xin bà cho mình làm đám cưới. À, chiều nay về anh đem hình cưới của mình về treo, em coi chỗ nào đẹp kêu người đóng móc sẵn đi."

"Dạ."

Nghe tiếng "dạ" này của cô tim cậu như mềm nhũng ra, cô ngoan ngoãn vâng lời là đều mà cậu chưa từng dám nghĩ tới. Sau khi đã có được cô rồi cậu vẫn không hề giảm đi khao khát muốn được ân ái với cô mà còn tăng lên, ngày trước có muốn làm thì cũng nhịn được nhưng giờ muốn nhịn thật sự rất khó khăn. Cô vừa gài xong nút áo cuối cùng lại thì cậu tự nhiên xảy ra phản ứng sinh lý, phần dưới tự nhiên phản chủ khiến cậu vô cùng xấu hổ vội kéo chăn che lại. Cô vừa nhìn đã biết cậu bị gì, không kiềm được cô nhếch môi bật cười:

"Coi anh thiếu nghị lực quá kìa, sau này mặc thêm vài lớp quần lót nữa đi!"

Gia Nguyên xấu hổ đến đỏ mặt chỉ muốn tìm cái lỗ để trốn cho khuất, cậu cố gắng đè nó xuống hết lần này tới lần khác mà nó cứ càng lúc này phản lại cậu, quá bất lực, cậu nằm gục xuống giường khóc lóc:



"Tại em hết, tự nhiên hôm nay em dịu dàng như vậy làm sao anh chịu nổi! Gần đi học rồi, giờ phải làm sao đây? Anh không thể để bộ dạng này đi được."

Thấy cậu càng thảm cô lại càng cười lớn trêu ghẹo câu. Đúng vào lúc đó, bà Khánh đang cầm quạt ung dung đi lòng vòng kiểm tra nhà cửa, nghe tiếng Gia Nguyên trong phòng bà ta liền bất chấp bỏ qua quyền riêng tư của họ mà cao giọng nói:

"Có chuyện gì thế hả? Phòng đã có cách âm nhẹ mà còn không che tiếng của hai cô cậu à!"

Thấy bà Khánh, cả hai người đều như bị mất vui, vẻ mặt liền nghiêm lại. Giao Giao đứng dậy bước đến gần bà ta, hỏi:

"Bà vào phòng tôi làm gì? Lỡ chúng tôi đang làm gì tế nhị thì sao? Bà không biết phép lịch sự hả?"

Bà Khánh vẫn mặc nhiên giữ thái độ cao cao tại thượng của mình:

"Nhà của tôi, tôi có quyền, phòng này cũng đâu phải của cô."

Nói rồi, bà ta phất lờ cô quay sang đi lại chỗ Gia Nguyên, cậu thấy vậy liền ngồi dậy cẩn thận che chắn người lại. Nhưng bà ta chỉ cần nhìn sắc mặt của hai người là biết họ đang làm gì và biết cả cháu mình đang giấu cái gì. Thái độ lúc này có chút ngại ngùng, bà ta quay đầu nhìn lại Giao Giao:

"Đang giờ nó phải nghỉ trưa ở trường, cô kêu nó về để làm gì? Có muốn thì cũng đợi tối hẵng làm, sáng trưng như vậy không thấy ngại sao?"

Giao Giao bật cười khoanh tay đáp lời:

"Buổi nào cũng vậy, buổi tối tôi cũng bật đèn mà."

"Hứ! Tôi quên mất người trẻ các người bây giờ phóng khoáng.. Bỏ qua chuyện đó đi, tôi có chuyện khác nói với cô. Nghe nói tối qua cô với Gia Nguyên làm chuyện đó rồi hả?"

"Ừm, đúng ý bà nên bà vui đúng không?"

"Vui? Vui đâu chưa thấy, từ từ rồi vui sao. Đã làm chuyện đó rồi thì chắc phải có cái đó, đưa ra cho tôi xem."

Cô nghe không hiểu, thắc mắc hỏi lại:

"Cái đó là cái gì?"

Bà Khánh cười nhạt:

"Còn giả bộ sao? Cái khăn dính máu đâu, đưa ra đây."

"À, tôi hiểu ý rồi. Tối qua tôi không có lấy khăn lót, chắc nó dính lên ga giường hay quần áo gì rồi."

Nghe điều này, bà Khánh tỏ vẻ không vui, lập tức quay lại nhìn Gia Nguyên:

"Gia Nguyên, con không nghe lời bà nói à? Bà bảo con có làm thì lót khăn trắng ở dưới mà!"



Bà đem chuyện nói thẳng trước mặt Giao Giao như thế làm cậu cảm thấy không vui, cậu khó chịu lớn tiếng cãi lại:

"Chuyện của vợ chồng con, hai đứa con biết là được rồi, bà xen vào làm gì? Cô ấy là người chính chắn, biết giữ mình, không hề làm gì có lỗi với con trước cả."

Bà Khánh bức xúc bước lại chỗ giường bắt đầu lục tung đồ đạc lên cố tìm cho được vết máu vô dụng đó. Cậu thấy bà vô cùng quá đáng nên giật tất cả mọi thứ bà đang xem lại, bực bội nên cậu cũng không còn chú tâm tới cái khó xử mới nãy, thằng em cũng nghe lời mà xìu xuống. Ngay khi hết chuyện xấu hổ, cậu đứng dậy kéo bà Khánh ra:

"Bà có thôi hay không? Con nói chị Giao là người chính chắn mà bà không hiểu à? Bà làm như vậy chị ấy sẽ rất tồn thương đó!"

Nghe Gia Nguyên nói tổn thương, Giao Giao đứng nãy giờ khoanh tay cười coi bà ta làm gì thì lập tức che mặt khóc hu hu. Thấy cô khóc, cậu vội vã chạy lại ôm lấy cô an ủi. Lúc này bà Khánh vẫn không bỏ cuộc tiếp tục tìm, tìm được một lúc mà không thấy vệt máu đó, bà ta tức giận đi tới chỉ tay vào mặt Giao Giao:

"Mày, mày đúng là đứa con gái mất nết! Đồ vô ơn! Nhà tao nuôi mày mà may có một chữ trinh cũng không giữ nổi để báo đáp. Mày được lắm, tao phải dạy cho mày biết thế nào là dám lừa gạt tao!"

Nghe nói thế cả Giao Giao và Gia Nguyên đều rất bất ngờ, họ nhìn vào bà Khánh, cô có vẻ hơi sốc:

"Bà nói gì thế? Rõ ràng đây là lần đầu của tôi mà."

Gia Nguyên vội tiếp lời:

"Phải đó, con có thể làm chứng. Nói không chừng người làm dọn dẹp phòng rồi sao? Bà không thể vì không tìm thấy mà mắng nặng người khác như vậy.."

Bà Khánh tức giận đùng đùng cầm cây quạt trên tay đi tới đánh vào người cô, cô đau đớn nép vào người Gia Nguyên, Gia Nguyên không nở nhìn thấy cô bị đánh càng không thể cản bà Khánh của mình nên chọn cách lấy thân mình che ở giữ. Bà Khánh trong lúc tức giận không kiểm soát được mà đánh rất mạnh tay, vừa lúc cháu mình đưa lưng ra đỡ thì bà ta quất mạnh một cái làm rách cả giấy quạt. Đánh xong bà ta mới nhận ra là đánh trúng cháu mình, lo lắng cho cháu bà liền bỏ quạt, hét lên:

"Gia Nguyên, sao con khờ quá vậy hả? Con là trai tân, nó là gái đã quen với mấy chuyện đó, nó giả vờ làm sau con biết được! Con có nhìn thấy máu không mà con dám chắc?"

Cái đánh đó làm cậu đau đến rát cả thịt nhưng cậu không nghĩ gì được ngoài chuyện bảo vệ cô, trước câu hỏi của bà Khánh, cậu giữ thái độ chắc chắn, trả lời:

"Con thấy rồi, chắc chắn mà!"

"Con, con thật là ngu mà, nhà này chẳng ai ngu như con cả. Con đi có dặn người làm đừng lên quấy rầy nó ngủ thì ai dám dọn ga giường? Quản gia ban nãy đi lên kiểm tra phòng cũng không thấy, lúc đó nó đi tắm rồi, từ lúc đó không có bất kỳ ai lên phòng này nữa. Con mở não ra mà nghĩ đi, con yêu thương có từ năm bao nhiêu tuổi? Nó ở bên cạnh con mười bốn năm trời mà lại đi trao thân cho thằng khác, nó cắm sừng con đó! Tha cho nó không phải là bao dung mà là ngu!"

Nghe bà Khánh nói thế, Gia Nguyên cảm thấy rất mơ hồ, cậu quay xuống nhìn Giao Giao, cô cũng nhìn cậu. Cả cô còn không biết giải thích làm sao với cậu, sợ cậu bỏ mình cho bà Khánh xử lý, cô cố gắng nhìn cậu với ánh mắt khuẩn cầu rơi nước mắt trước mặt cậu:

"Anh không tin em sao? Tối qua rõ ràng anh biết mà, em không có giả vờ.."

Nhìn thấy cô khóc cậu lại mềm lòng ôm chặt cô hơn quyết tin tưởng cô dù cho ai nói gì.

Chuyện cãi nhau um sùm trong phòng bị đám người làm hùa nhau hóng hớt, chả mấy chốc đã đồn ầm lên rồi nói xấu Giao Giao, cái nhà y hệt như một xã hội thu nhỏ đủ loại người. Lúc này chú Kính đang ở ngoài vườn xem hoa, vừa hay có hai người giúp việc đi ngang bàn tán chuyện của Giao Giao nên chú vội chạy vào nhà. Lên đến cửa phòng Giao Giao, chú thở hì hục nhìn vào trong thì lấy Gia Nguyên đang quỳ trước mặt bà Khánh, nói:

"Con yêu chị ấy thật lòng, cho dù có thế nào con cũng không thể sống mà không có chị ấy. Con đã hoàn thành kỳ vọng của bà, con đã đậu rồi, đem về danh dự cho nhà mình, bây giờ con chỉ mong bà cho con được phép cưới chị ấy, có chết con cũng cam lòng."

Chú Kính vừa đi lên đã thấy tình hình căng thẳng đến như thế, nhìn Giao Giao đang khóc chú đau lòng muốn giúp đỡ cho cô. Lúc này chú bước vào trong, bà Khánh thấy chú liền mừng trong lòng định tìm chú làm chỗ dựa trừng phạt Giao Giao. Bà bỏ qua Gia Nguyên mà đi lại chú Kính, chỉ tay vào Giao Giao mà nói:

"Con coi đó, con nhỏ này nó không còn trinh nữa rồi mà dám lừa gạt tình cảm của Gia Nguyên, con giúp mẹ xử lý nó đi. Thằng cháu ngu ngốc của con làm mẹ tức chết rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Đời Sau Là Ta Nợ Nhau

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook