Chương 37: Uất Lắm Nhưng Không Dám Than Thở.
Hải Lang
08/09/2021
... Sau hơn nửa tiếng, Gia Nguyên cuối cùng cũng dừng lại và cậu liền ngã gục xuống giường, thấy cậu nằm im cô nghĩ cậu đã ngủ. Ban nãy cô chỉ mới cởi quần áo mà chưa thay đồ khác nên cậu bây giờ chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi con, để cậu ngủ như vậy sợ cậu bị lạnh nên cô lấy giúp cậu một bộ đồ để thay. Mặc dù cậu đã nằm yên nhưng cô vẫn thấp thỏm lo sợ. Hì hục hơn mười phút cô mới mặc được cho cậu mỗi cái áo, vô tình trong lúc bất cẩn đã khiến cho cậu tỉnh giấc. Giao Giao giật điếng cả người ngồi im như pho tượng hai mắt chăm chú nhìn vào biểu cảm của cậu. Bị đánh thức, Gia Nguyên nổi giận, ban đầu cậu ngồi rất bình thường nhìn cô nhưng ba giây sau liền túm lấy vai cô đè mạnh xuống giường rồi leo lên người cô rất mạnh bạo. Giao Giao cứ tưởng mình sắp bị đánh một trận nhưng không ngờ cậu lại hôn. Môi của cô bị khóa chặt, hai tay của cậu thuần thục cởi áo của cô ra, bao nhiêu đó là bình thường cho tới khi cậu dừng hôn và tự kéo quần đùi của mình xuống để lộ một phần da thịt nhạy cảm to dài cương cứng trước mặt cô. Giao Giao đứng hình mất năm giây, sau khi hiểu rõ thứ cậu muốn bây giờ không phải đơn giản là hôn, cô kinh hãi trợn tròn mắt ra sức phản kháng lại, hét lên:
"Cậu muốn làm gì? Đừng làm bậy!"
Sức lực to lớn của cậu dễ dàng chống lại sự phản kháng của cô, một tay nắm trọn cả hai tay Giao Giao. Gia Nguyên vờ như không nghe những lời của cô, cậu tập trung vào cởi quần của cô một cách hung hăn. Giao Giao đã nhiều lần nghĩ tới chuyện quan hệ với cậu nhưng cô không nghĩ sẽ đáng sợ và khó chấp nhận như vậy, cô vừa hét vừa gồng hết sức thoát được tay ra rồi đánh loạn xạ vào mặt cậu. Thấy tình hình không ổn, Gia Nguyên liền chuyển sang dùng thịt đè người, cậu nằm hẳn xuống, dùng toàn sức nặng cơ thể ép cô bên dưới và tiếp theo định làm bước cuối cùng để chiếm lấy cô nhưng cô thông minh liền dùng hết sức lực khép chặt chân lại, cậu không vào được. Sau nhiều lần cố gắng kéo hai chân cô tách ra không thành, Gia Nguyên tức giận đấm mạnh xuống giường, quát lớn:
"Chị muốn chọc điên tôi lên sao? Chẳng phải năm năm tôi đã cho chị thích nghi rồi sao? Mỗi đêm chúng ta đều ngủ cùng nhau, tôi thấy hết của chị rồi, chúng ta chỉ còn thiếu mỗi bước này nữa là chính thức thành vợ chồng. Tại sao chị không hợp tác hả? Mở lỏng chân ra ngay cho tôi!"
Cô bị khí thế của cậu làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn quyết không làm theo. Gia Nguyên càng tức tối trong lòng, cậu nắm chặt tay đánh mạnh vào phần đùi của cô, với sức lực đó đủ khiến hai chân cô rụng rời, cô đau đớn hét lên, hai chân lúc đó cũng không giữ được nữa, cậu liền nhân cơ hội kéo một chân cô ra. Giao Giao biết mình sắp xong đời rồi, cô cố cầu xin cậu lần cuối trước khi quá trễ:
"Gia Nguyên, tôi vẫn chưa sẵn sàng, không phải cậu nói phải đợi đến lúc đám cưới sao? Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu say quá rồi đó!"
Gia Nguyên không thèm để tâm, cậu cố gắng xâm nhập vào trong cô nhưng do đang mất bình tỉnh lại quá say nên không thấy rõ đã đặt vào rồi mà vẫn trượt mấy lần. Chuyện đó làm cậu bực tức còn cô thì phải nít thở sống dở chết dở vì quá hồi hộp, cô cảm nhận rất rõ những gì Gia Nguyên đang làm, thứ đó rất nóng đang chà sát trên người cô, cô cố rút chân lại nhưng cậu cứ giữ rất chặt, tay của cô thậm chí còn không thể thoát ra được. Thế là sau mấy lần Gia Nguyên đều trượt đó thì cô cũng bật khóc nức nở vì sợ và cũng vì không cam tâm. Nước mắt cô chảy dài xuống gối, nhắm mắt không dám nhìn nữa, sau đó vẫn cảm nhận được thứ đó chạm vào da thịt, cái cảm giác không biết lúc nào thì nó vào trong khiến cô khó thở. Bây giờ cô càng hận Gia Nguyên hơn, nổi uất giận của cô dồn hết vào cú cắn ở cổ tay cậu. Cái cắn đó làm phân tán sự chú ý của cậu, cậu ngẩng mặt lên nhìn cô, lại thấy cô đang khóc, cậu bỗng bừng tỉnh, ánh mắt cậu trở nên hoang mang, nhìn lại những thứ đang trước mắt cậu hốt hoảng buông tay ra để chân cô được khép lại rồi tát mấy cái vào mặt mình. Được cậu buông tha, Giao Giao vẫn không kìm được lòng mà khóc càng lớn, cô cuộn tròn người lại, tiếng khóc tức tởi đầy nổi oán giận. Bây giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu lùi ra trong sự sợ hãi, gục mặt xoa đầu bứt tóc đầy hối hận. Sau vài phút bình tâm, cậu lén liếc mắt nhìn qua cô với vẻ tội lỗi, khó xử nói:
"Em xin lỗi, hôm nay em say quá."
Giao Giao đảo mắt xuống nhìn cậu, hoàn toàn không biết nói lời gì, cô im lặng. Bấy giờ Gia Nguyên đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh để dập tắt ham muốn hiện tại. Trong lúc chờ cậu đi ra, Giao Giao kéo chăn đáp người lại vội lau nước mắt trấn tỉnh bản thân, cố lấy tinh thần lại nằm nhắm mắt định quên đi mọi chuyện mới nãy. Xem ra cô cũng còn rất bình tĩnh, có lẽ vì cô biết bây giờ mình có thể hiện sự tức giận thì cũng không thể chạy đi đâu, chẳng có ai bênh vực cô cả, cô đành chấp nhận coi chuyện này như chuyện thường để dễ dàng quên hơn.
Một lát sau, Gia Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc khăn ngang hông, cả người và tóc đều ước sũn. Bấy giờ cô vẫn đang thức nhưng vội giả vờ ngủ, đáng tiếc là không qua mắt được cậu, cậu chậm rãi đi lại gần ngồi bên cạnh vuốt nhẹ gò má cô. Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi cô:
"Chuyện lúc này chị không giận chứ?"
Cô giả vờ không nghe, Gia Nguyên thấy vậy chỉ cười mỉm một cái rồi nằm xuống giường chui vào chăn ôm lấy cô. Cô vẫn chưa mặt quần áo, cảm thấy rất khó chịu vì đụng chạm da thịt với cậu nên phải mở mắt gạt tay cậu tránh ra xa. Bị cô xua đuổi, cậu thở dài xoay người nằm ngửa mắt lên trần nhà, gác tay lên trán với vẻ mắt đầy tâm trạng hỏi cô:
"Rốt cuộc chị xem em là gì vậy?"
Cô đảo mắt liếc nhìn cậu một cái rồi đáp:
"Là chủ."
Gia Nguyên bỗng thở dài sau đó bỏ tay trên trán xuống đưa qua đan vào tay cô, nhìn cô mà nói:
"Phải là chồng. Em chỉ có thể là chồng chị, còn chị chỉ có thể là vợ của mình em mà thôi."
Giao Giao căm nín nhìn vào mắt cậu, cậu nghiêng đầu định hôn lên môi cô nhưng cô lại quay mặt sang nơi khác, rõ ràng đây là một hành động lãng tránh. Gia Nguyên thấy vậy liền nói tiếp:
"Chị đốt hết ảnh với người yêu cũ đi, hắn ta không quay lại với chị nữa đâu. Từ nay về sau em không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì liên quan đến hắn ta trong căn nhà này, nếu để em thấy chị nhìn ảnh hay xem bất cứ thứ gì liên quan đến tình cảm của hai người thì em sẽ không nương tay đâu."
Cô nghe nhắc tới bạn trai thái độ liền thay đổi chóng mặt, vẻ mặt nhẫn nhịn của cô không còn, cô ngẩng mặt cao giọng đáp trả lại:
"Đã bắt ép chia tay rồi còn không đủ sao? Kỷ vật chúng tôi yêu nhau cũng không cho giữ thì cứ giết cả tôi đi! Cái gì cũng có giới hạn chứ!"
Nghe cô đáp trả, ánh mắt của cô liền như nóng bừng lên:
"Nhắc tới hắn là chị sẵn sàng cãi lại như vậy sao? Hắn cho chị cái gì rồi hả? Bình thường xưng hô chị em không dám cãi tôi nửa lời hôm nay lại cao giọng như vậy, chị chắc là thấy em yêu thương chị quá rồi phải không?"
"Cậu yêu thương tôi cũng không bằng một phần anh ấy yêu tôi đâu. Cậu muốn gì thì cứ làm ngay tại đây đi, tôi cho cậu mặc sức, muốn sinh bao nhiêu đứa tôi đều làm miễn là cậu đủ sức không thôi. Đừng suốt ngày dùng trò con nít theo dõi tôi rồi trong lúc tôi, làm như vậy không văn minh đâu!"
"Nói hay quá nhỉ? Động tới người tình là bênh vực. Được lắm, để em coi chị còn vậy được bao lâu, hôm nay em tha cho chị, nhưng sau này thì không đâu. Chuẩn bị tinh thần đi, em sẽ khiến chị phải hối hận."
Giao Giao có hơi dè dặt khi nghe tới chuyện này, cô ngoảnh mặt nơi khác tỏ vẻ không quan tâm. Mà lúc này Gia Nguyên chỉ cảm thấy càng thêm phiền não, cậu buông tay cô ra thở dài rồi nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Khi họ im lặng thì ngoài trời cũng đã gần 5 giờ sáng, với những chuyện vừa xảy ra Giao Giao thật sự không thể ngủ ngon như cậu được, cô nằm trằn trọc đến tận lúc trời sáng tỏ, mãi tới 6 giờ hơn cô mới lại ngủ thiếp đi.
* * *
Bảy giờ sáng hôm sau, hai người đang ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, giọng của quản gia truyền qua lỗ nhỏ trên cửa vọng vào:
"Cậu chủ, đừng ngủ nữa, bà chủ gọi cậu xuống nhà có việc."
Giao Giao nghe gọi liền lập tức mở mắt, thứ ập vào mắt cô đầu tiên lồng ngực to và cứng rắn của Gia Nguyên, chưa hết hoang mang thì cậu bỗng nhiên ôm siết cô lại, một tay để trên lưng, tay kia lại sờ mông cô. Có chút kinh hãi, cô liền đẩy cậu tránh ra xa. Bị cô làm cho tỉnh giấc, cậu khó chịu mở mắt nhìn cô, tình cờ thấy được vẻ mặt kỳ thị của cô ngay trước mặt, Gia Nguyên không hề vui vẻ, cậu ngồi dậy dụi mắt rồi bỗng đánh cô nhẹ một cái vào vai giống như đứa con nít hờn dỗi:
"Chị tránh né gì hả? Bao nhiêu năm chị không chê mà bây giờ lại dám chê là sao?"
"Cậu muốn làm gì? Đừng làm bậy!"
Sức lực to lớn của cậu dễ dàng chống lại sự phản kháng của cô, một tay nắm trọn cả hai tay Giao Giao. Gia Nguyên vờ như không nghe những lời của cô, cậu tập trung vào cởi quần của cô một cách hung hăn. Giao Giao đã nhiều lần nghĩ tới chuyện quan hệ với cậu nhưng cô không nghĩ sẽ đáng sợ và khó chấp nhận như vậy, cô vừa hét vừa gồng hết sức thoát được tay ra rồi đánh loạn xạ vào mặt cậu. Thấy tình hình không ổn, Gia Nguyên liền chuyển sang dùng thịt đè người, cậu nằm hẳn xuống, dùng toàn sức nặng cơ thể ép cô bên dưới và tiếp theo định làm bước cuối cùng để chiếm lấy cô nhưng cô thông minh liền dùng hết sức lực khép chặt chân lại, cậu không vào được. Sau nhiều lần cố gắng kéo hai chân cô tách ra không thành, Gia Nguyên tức giận đấm mạnh xuống giường, quát lớn:
"Chị muốn chọc điên tôi lên sao? Chẳng phải năm năm tôi đã cho chị thích nghi rồi sao? Mỗi đêm chúng ta đều ngủ cùng nhau, tôi thấy hết của chị rồi, chúng ta chỉ còn thiếu mỗi bước này nữa là chính thức thành vợ chồng. Tại sao chị không hợp tác hả? Mở lỏng chân ra ngay cho tôi!"
Cô bị khí thế của cậu làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn quyết không làm theo. Gia Nguyên càng tức tối trong lòng, cậu nắm chặt tay đánh mạnh vào phần đùi của cô, với sức lực đó đủ khiến hai chân cô rụng rời, cô đau đớn hét lên, hai chân lúc đó cũng không giữ được nữa, cậu liền nhân cơ hội kéo một chân cô ra. Giao Giao biết mình sắp xong đời rồi, cô cố cầu xin cậu lần cuối trước khi quá trễ:
"Gia Nguyên, tôi vẫn chưa sẵn sàng, không phải cậu nói phải đợi đến lúc đám cưới sao? Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu say quá rồi đó!"
Gia Nguyên không thèm để tâm, cậu cố gắng xâm nhập vào trong cô nhưng do đang mất bình tỉnh lại quá say nên không thấy rõ đã đặt vào rồi mà vẫn trượt mấy lần. Chuyện đó làm cậu bực tức còn cô thì phải nít thở sống dở chết dở vì quá hồi hộp, cô cảm nhận rất rõ những gì Gia Nguyên đang làm, thứ đó rất nóng đang chà sát trên người cô, cô cố rút chân lại nhưng cậu cứ giữ rất chặt, tay của cô thậm chí còn không thể thoát ra được. Thế là sau mấy lần Gia Nguyên đều trượt đó thì cô cũng bật khóc nức nở vì sợ và cũng vì không cam tâm. Nước mắt cô chảy dài xuống gối, nhắm mắt không dám nhìn nữa, sau đó vẫn cảm nhận được thứ đó chạm vào da thịt, cái cảm giác không biết lúc nào thì nó vào trong khiến cô khó thở. Bây giờ cô càng hận Gia Nguyên hơn, nổi uất giận của cô dồn hết vào cú cắn ở cổ tay cậu. Cái cắn đó làm phân tán sự chú ý của cậu, cậu ngẩng mặt lên nhìn cô, lại thấy cô đang khóc, cậu bỗng bừng tỉnh, ánh mắt cậu trở nên hoang mang, nhìn lại những thứ đang trước mắt cậu hốt hoảng buông tay ra để chân cô được khép lại rồi tát mấy cái vào mặt mình. Được cậu buông tha, Giao Giao vẫn không kìm được lòng mà khóc càng lớn, cô cuộn tròn người lại, tiếng khóc tức tởi đầy nổi oán giận. Bây giờ cậu đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu lùi ra trong sự sợ hãi, gục mặt xoa đầu bứt tóc đầy hối hận. Sau vài phút bình tâm, cậu lén liếc mắt nhìn qua cô với vẻ tội lỗi, khó xử nói:
"Em xin lỗi, hôm nay em say quá."
Giao Giao đảo mắt xuống nhìn cậu, hoàn toàn không biết nói lời gì, cô im lặng. Bấy giờ Gia Nguyên đứng dậy đi vào trong nhà vệ sinh để dập tắt ham muốn hiện tại. Trong lúc chờ cậu đi ra, Giao Giao kéo chăn đáp người lại vội lau nước mắt trấn tỉnh bản thân, cố lấy tinh thần lại nằm nhắm mắt định quên đi mọi chuyện mới nãy. Xem ra cô cũng còn rất bình tĩnh, có lẽ vì cô biết bây giờ mình có thể hiện sự tức giận thì cũng không thể chạy đi đâu, chẳng có ai bênh vực cô cả, cô đành chấp nhận coi chuyện này như chuyện thường để dễ dàng quên hơn.
Một lát sau, Gia Nguyên ra khỏi nhà vệ sinh với chiếc khăn ngang hông, cả người và tóc đều ước sũn. Bấy giờ cô vẫn đang thức nhưng vội giả vờ ngủ, đáng tiếc là không qua mắt được cậu, cậu chậm rãi đi lại gần ngồi bên cạnh vuốt nhẹ gò má cô. Suy nghĩ một lúc, cậu hỏi cô:
"Chuyện lúc này chị không giận chứ?"
Cô giả vờ không nghe, Gia Nguyên thấy vậy chỉ cười mỉm một cái rồi nằm xuống giường chui vào chăn ôm lấy cô. Cô vẫn chưa mặt quần áo, cảm thấy rất khó chịu vì đụng chạm da thịt với cậu nên phải mở mắt gạt tay cậu tránh ra xa. Bị cô xua đuổi, cậu thở dài xoay người nằm ngửa mắt lên trần nhà, gác tay lên trán với vẻ mắt đầy tâm trạng hỏi cô:
"Rốt cuộc chị xem em là gì vậy?"
Cô đảo mắt liếc nhìn cậu một cái rồi đáp:
"Là chủ."
Gia Nguyên bỗng thở dài sau đó bỏ tay trên trán xuống đưa qua đan vào tay cô, nhìn cô mà nói:
"Phải là chồng. Em chỉ có thể là chồng chị, còn chị chỉ có thể là vợ của mình em mà thôi."
Giao Giao căm nín nhìn vào mắt cậu, cậu nghiêng đầu định hôn lên môi cô nhưng cô lại quay mặt sang nơi khác, rõ ràng đây là một hành động lãng tránh. Gia Nguyên thấy vậy liền nói tiếp:
"Chị đốt hết ảnh với người yêu cũ đi, hắn ta không quay lại với chị nữa đâu. Từ nay về sau em không muốn nhìn thấy bất kì thứ gì liên quan đến hắn ta trong căn nhà này, nếu để em thấy chị nhìn ảnh hay xem bất cứ thứ gì liên quan đến tình cảm của hai người thì em sẽ không nương tay đâu."
Cô nghe nhắc tới bạn trai thái độ liền thay đổi chóng mặt, vẻ mặt nhẫn nhịn của cô không còn, cô ngẩng mặt cao giọng đáp trả lại:
"Đã bắt ép chia tay rồi còn không đủ sao? Kỷ vật chúng tôi yêu nhau cũng không cho giữ thì cứ giết cả tôi đi! Cái gì cũng có giới hạn chứ!"
Nghe cô đáp trả, ánh mắt của cô liền như nóng bừng lên:
"Nhắc tới hắn là chị sẵn sàng cãi lại như vậy sao? Hắn cho chị cái gì rồi hả? Bình thường xưng hô chị em không dám cãi tôi nửa lời hôm nay lại cao giọng như vậy, chị chắc là thấy em yêu thương chị quá rồi phải không?"
"Cậu yêu thương tôi cũng không bằng một phần anh ấy yêu tôi đâu. Cậu muốn gì thì cứ làm ngay tại đây đi, tôi cho cậu mặc sức, muốn sinh bao nhiêu đứa tôi đều làm miễn là cậu đủ sức không thôi. Đừng suốt ngày dùng trò con nít theo dõi tôi rồi trong lúc tôi, làm như vậy không văn minh đâu!"
"Nói hay quá nhỉ? Động tới người tình là bênh vực. Được lắm, để em coi chị còn vậy được bao lâu, hôm nay em tha cho chị, nhưng sau này thì không đâu. Chuẩn bị tinh thần đi, em sẽ khiến chị phải hối hận."
Giao Giao có hơi dè dặt khi nghe tới chuyện này, cô ngoảnh mặt nơi khác tỏ vẻ không quan tâm. Mà lúc này Gia Nguyên chỉ cảm thấy càng thêm phiền não, cậu buông tay cô ra thở dài rồi nhắm mắt lại cố gắng ngủ. Khi họ im lặng thì ngoài trời cũng đã gần 5 giờ sáng, với những chuyện vừa xảy ra Giao Giao thật sự không thể ngủ ngon như cậu được, cô nằm trằn trọc đến tận lúc trời sáng tỏ, mãi tới 6 giờ hơn cô mới lại ngủ thiếp đi.
* * *
Bảy giờ sáng hôm sau, hai người đang ngủ thì nghe có tiếng gõ cửa, giọng của quản gia truyền qua lỗ nhỏ trên cửa vọng vào:
"Cậu chủ, đừng ngủ nữa, bà chủ gọi cậu xuống nhà có việc."
Giao Giao nghe gọi liền lập tức mở mắt, thứ ập vào mắt cô đầu tiên lồng ngực to và cứng rắn của Gia Nguyên, chưa hết hoang mang thì cậu bỗng nhiên ôm siết cô lại, một tay để trên lưng, tay kia lại sờ mông cô. Có chút kinh hãi, cô liền đẩy cậu tránh ra xa. Bị cô làm cho tỉnh giấc, cậu khó chịu mở mắt nhìn cô, tình cờ thấy được vẻ mặt kỳ thị của cô ngay trước mặt, Gia Nguyên không hề vui vẻ, cậu ngồi dậy dụi mắt rồi bỗng đánh cô nhẹ một cái vào vai giống như đứa con nít hờn dỗi:
"Chị tránh né gì hả? Bao nhiêu năm chị không chê mà bây giờ lại dám chê là sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.