Chương 129: Yên Ổn Chưa Bao Lâu.
Hải Lang
26/09/2021
Cô cố ý tiến tới đứng đạp lên chân chú rồi hôn liên vành tai của chú. Mặt chú ngay lập tức nóng lên, làm cho biểu cảm hơi đơ một chút, chú hỏi:
“Em làm gì vậy?”
Cô vuốt ve trên ngực chú, khẽ đáp:
“Em bù đắp cho chú tối qua. An Lạc lên phòng rồi, bây giờ ở đây chỉ có hai người thôi.”
“Em chắc chắn chứ? Hôm nay em không đi làm à?”
“Không, em nghỉ hôm nay. Cũng đã hơn nửa năm nay mình không làm gì còn gì, chú không muốn sao?”
Lòng chú rất muốn chuyện ghen tuông mới nãy bỗng kiềm chú lại. Thế là chú quay lưng lạnh lùng gạt tay cô ra, tiếp tục cho đồ vào máy giặt. Giao Giao thấy vậy liền có chút lo lắng, cô vội hỏi:
“Sao vậy? Chú còn giận sao? Em nói sẽ bù đắp mà!”
Chú Kính cặm cụi làm việc một lúc rồi chợt khó chịu trong lòng nên chú quyết định nói ra, bắt đầu việc bằng một câu hỏi có ý nghi ngờ:
“Sao lúc xe hư em không nói để anh đi đón mà lại đi chung xe với người đàn ông đó?”
Vừa nghe hỏi, cô liền trả lời ngay:
“Em sợ chú bận, mắc công phiền chú.”
“Dù có bận cách mấy anh cũng sẽ cho người đến đón em chứ không nói phiền. Em nhiều lúc đã quên đi mất sự hiện diện của người chồng này rồi. Nếu hôm nay anh không ở nhà thì em định giấu chuyện xe hư đi nhờ xe luôn có phải không?”
“Không có. Em vẫn coi chú là chồng mà!”
Nghe đến đây chú liền đóng mạnh nắp máy giặt, quay lại nghiêm tục nhìn cô:
“Thật sao? Vậy chuyện em dùng tiền của chồng để sửa xe mà cũng chuyển khoản trả lại là thế nào? Anh không xứng để em dùng tiền của anh à? Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cái nhà này là tiền của anh mua. Xe em cũng quyết tự mình mua trả góp chứ không cho anh mua tặng em, sữa cho con, đồ chơi, sách vở, tiền học phí, tiền quần áo cho con anh đưa tiền em cũng không dùng mà lấy tiền của mình. Tiền điện nước em cũng chia đôi với anh. Em làm như vậy rồi rốt cuộc anh ở trong nhà này làm cái gì đây? Anh không có quyền chu cấp cho con, không có quyền nuôi vợ con hay sao? Cả việc kiếm tiền mà vợ con cũng không thèm sài thì anh làm chồng kiểu gì?”
Nói xong hết uấ ức trong lòng mình, chú Kính hít một hơi dài, quay lại ấn nút khởi động máy giặt rồi đi nhanh lên lầu. Giao Giao đứng nhìn theo chú trong sự ngỡ ngàng rồi cũng nhanh chân chạy theo chú. Bấy giờ cô đã biết được hoàn toàn cảm giác trong lòng chú, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ đó….Đi theo chú đến phòng làm việc riêng, Giao Giao vừa bước chân vào phòng thì liền thấy chú Kính đang ngồi tháo kính áp tròng. Thấy vậy cô liền đi nhanh tới lấy chiếc kính cận nằm sẵn trên bàn, đợi chút vừa tháo xong kính áp tròng cô liền đứng bên cạnh giúp chú đeo kính cận vào. Hai người đó bấy giờ mới chạm mắt nhau, chú Kính rõ ràng là sắp không trụ vững rồi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn không dễ dãi, chú tránh mặt cô mà quay sang mở sách ra đọc. Cô vẫn không bỏ cuộc, còn ra chiêu mới cố tình để mặt chạm vào mặt chú giả vờ đọc sách cùng. Chú đã có chút xao động, mắt lâu lâu cứ liếc qua nhìn cô nhưng vẫn không muốn bỏ qua chuyện cũ. Một hồi như thế, Giao Giao cũng mất kiên nhẫn, cô bỏ đi lại sofa ngồi giận dỗi. Thấy cô giận, chú Kính tự nhiên cũng yếu lòng bỏ sách xuống mà đi lại chỗ cô, quay trở lại năn nỉ cô. Chú đi đến ngồi xuống bên cạnh, tay nắm lấy tay cô, hạ giọng:
“Thôi, anh xin lỗi. Không phải anh cố ý giận dỗi dai đâu.”
Cô đảo mắt quá nhìn chú, trong ánh mắt hiện lên chút ủy khuất:
“Chuyện quên ngày kỉ niệm em cũng đâu muốn đâu, là do công việc bận chứ bộ!”
“Anh biết, nhưng chuyện anh giận đâu chỉ có thế.”
”Chứ chú muốn gì nữa đây? Biết vậy em đã không lấy chú rồi, chú đòi hỏi quá đáng.”
“Anh…anh đòi hỏi gì quá đáng chứ?”
Cô không trả lời chú mà đứng dậy bỏ đi. Từ phòng làm việc cô định đi về phòng ngủ nhưng giữ chừng đang đi thì bỗng có tiếng điện thoại reo lên, đó là tiếng chuông điện thoại mà An Lạc đang chơi game, từ trong phòng của mình, An Lạc lập tức cầm điện thoại chạy ra, gọi lớn:
“Mẹ ơi! Ai gọi này!”
Giao Giao đi tới cầm lấy điện thoại của con gái, lúc này chú Kính cũng chạy ra. Cả hai nhìn vào số điện thoại lạ hiển thị đó, cố nhớ xem là ai nhưng chẳng ai nhớ nổi. Cuối cùng, Giao bật loa lớn lên rồi nghe máy, cô nhỏ nhẹ nói:
“Alo, là ai gọi vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ nghe có tiếng rất ồn, được một lúc còn nghe cả tiếng hít mũi như đang khóc. Quá khó hiểu, Giao hỏi tiếp:
“Alo, hình như nhầm số hả gì rồi. Tôi tắt máy nha?”
Đến lúc này, người bên đầu dây kia mới vội cất lời một cách hối hả:
“Đừng! Không nhầm số đâu. Là anh đây.”
Nghe giọng này lòng ngực cô liền xiết lại, dường như đã nhận ra sơ sơ người nói nhưng cô vẫn chưa chắc, cô hỏi lại:
“Anh là ai?”
Người đó nói trong tiếng khóc: “Anh là Gia Nguyên. Em không nhận ra giọng của anh sao? Anh…anh nhớ em quá…cứ tưởng sẽ không được nghe giọng của em nữa.”
Chú Kính đứng kế bên hai mắt liền trợn tròn lập tức giật lấy điện thoại ném đi. Biết là Gia Nguyên thì chú đã không bình tĩnh được rồi, chú trừng mắt nhìn cô, cô cũng đang run hết cả lên, vội giải thích:
“Em…em không biết gì đâu. Là cậu ấy tự gọi…em…em không biết.”
Mặt chú giận hừng hừng, chú nắm tay chặt tay lại, cố nén cơn ghen đang dâng trào trong đầu mình nhìn sang An Lạc rồi bế con bé lên, nhỏ giọng nói:
“Ngày mai ba mua điện thoại khác cho con chơi, con vào phòng ngủ ngoan nha, để ba mẹ nói chuyện một chút.”
An Lạc nhìn ba mẹ của nó trong lo sợ rồi hỏi chú Kính:
“Ba giận mẹ à? Mẹ làm gì sai hả? Hai người đừng cãi nhau đó!”
Chú Kính gật đầu: “Ừm, ba mẹ không cãi nhau đâu. Con yên tâm đi ngủ nha.”
Nói rồi, chú đem An Lạc đi về phòng riêng của nó. Một lát sau, chú quay lại đi thẳng vào phòng ngủ, Giao Giao đang lo sợ cuống lên, cô vội chạy theo chú vào phòng. Ở trong phòng, cửa vừa đóng lại mặt chú đã chuyển sang một vẻ đáng sợ vô cùng. Chú ngồi lên giường, nghiêm giọng hỏi cô:
“Em còn giữ số cũ sao? Tại sao cậu ta biết số của em?”
Giao Giao thành khẩn nhìn chú, đáp:
“Số đó là số mới, em không hề cho cậu ấy biết. Em cũng không biết tại sao cậu ấy có số của em nữa. Chú đừng có nghiêm như vậy, làm em sợ đó!”
“Thật sự là không biết sao? Trong hai năm nay có từng liên lạc lại bao giờ chưa?”
Cô hốt hoảng vội trả lời: “Không có. Chỉ có lần đó cậu ấy ra tù em đến thăm cùng anh thôi, còn từ sau khi cậu ấy sang Mỹ em không có liên lạc nữa.”
“Thật không?’
“Thật.Trong lòng em chỉ có mình chú thôi.”
Chú không nói gì mà chỉ nhìn từ đầu tới chân cô bằng ánh mắt rất soi xét, tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng là đang muốn làm chuyện khác. Thở mạnh một hơi, chú tháo mắt kính ra rồi chỉ tay vào cô:
“Đi qua phòng làm việc lấy cho anh cặp kính áp tròng, đi nhanh lên.”
Nghe lời, Giao vội chạy đi lấy rồi chẳng bao lâu sau liền quay về phòng. Lúc cô bước chân vào phòng thì chú Kính đứng chờ ở phía sau đóng cửa lại. Cô không hề biết chú đứng ở sau nên có chút giật mình quay lại. Đóng cửa xong, chú tiến tới muốn ngỏ ý chuyện vợ chồng nhưng do ngại nên chú chỉ dám dùng mắt để thể hiện. Giây đầu nhìn thấy ánh mắt đó, cô đã hiểu rõ ý chú nên đưa kính áp trong cho chú xong thì đi lại giường xõa tóc ngồi đợi. Cầm lấy hộp kính, chú khoái chí mỉm cười rồi vội quay lưng đeo áp trong vào. Chẳng bao lâu sau, họ tiến sát lại gần nhau, chú ở phía trên cô, chậm rãi kéo nhẹ vai áo của cô xuống để bờ vai quyến rũ trắng nõn lộ ra ngoài. Nhìn thấy cô xinh đẹp nằm tự nguyện như vậy chú liền không nhịn được mà cười:
“Em tự nguyện đến thế à? Nửa năm nay không làm, giờ lại làm em không thấy hồi hộp sao?”
Cô cười: “Hồi hộp gì chứ! Chú cũng đâu có gì khác xưa.”
“Không khác sao? Vậy thì hôm nay sẽ khác.”
Nói dứt lời, chú hạ người xuống hôn lên ngực cô rồi chuyển dần xuống dưới. Cô ngạc nhiên ngóc đầu ngồi dậy, lấy tay nắm tóc chú lại:
“Chú làm gì vậy? Sao hôm nay lại…”
Chú ngước mặt lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng:
“Anh muốn thử một lần xem thế nào. Cách truyền thóng quá giới trẻ của em lại chán.”
“Không có đâu, chú đừng có làm khó mình, bình thường là được rồi.”
Lần đầu tiên thấy cô có phản ứng mạnh như thế chú Kính càng hừng hực khí thế. Hơi thở của cô nóng hổi, mặt đỏ bừng mở mắt nhìn chú một cách đuối sức:
“Chú…chú học ở đâu vậy?”
Môi chú lại mỉm cười thỏa mãn, vô cùng sung mãn khiến cô lên bất ngờ vô cùng. Sau khi xong, chú bắt đầu cởi quần áo của mình và cô ra. Hai cơ thể ấm nóng áp vào nhau, khung cảnh tình tứ này tràn ngập sự nồng nàn. Hai người đồng điệu hòa vào nhau, từng nhịp một, chú Kính đã quen với nhịp điệu chậm rãi, cô cũng theo chú từ từ từng nhịp thở. Hai người nhìn vào nhau, lát sau cô ngồi dậy ôm lấy chú, hai người mỉm cười như nhớ lại cảm giác lần đầu bên nhau. Thấy cô hài lòng hơn những làn trước chú không nén nổi hạnh phúc nói nhỏ:
“Lần này anh làm vừa ý em rồi có phải không?”
Cô cười lém lỉnh, đưa tay véo nhẹ mũi chú: “Chú học mấy trò hư của đám trẻ, hư quá!”
“Hư mà được vợ thương anh cũng chấp nhận hư.”
Cô cười đầy vẻ tinh nghịch hôn lên cổ chú. Chú Kính như được tiếp thêm sức, càng thêm yêu cô hơn….
Chừng một lúc sau khi qua lần nồng cháy, chú Kính đã mệt nên ngủ say giấc còn cô thì tranh thủ lúc đó hôn lên môi chú rồi đứng dậy mặc quần áo vào đi vào nhà tắm tắm rửa.Tắm xong, cô bước ra dọn dẹp giường đắp chăn lại cho chú, vẫn không quên hôn nhẹ lên trán một cái rồi mới quay đi làm công việc của mình. Cô vẫn là yêu công việc hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, cô đi thẳng hướng về phòng làm việc của mình nhưng lúc này chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn reo chuông lên. Ngay lập tức cô dừng bước quay đầu lại nhìn nó rồi đi lại nhặt lên.
“Em làm gì vậy?”
Cô vuốt ve trên ngực chú, khẽ đáp:
“Em bù đắp cho chú tối qua. An Lạc lên phòng rồi, bây giờ ở đây chỉ có hai người thôi.”
“Em chắc chắn chứ? Hôm nay em không đi làm à?”
“Không, em nghỉ hôm nay. Cũng đã hơn nửa năm nay mình không làm gì còn gì, chú không muốn sao?”
Lòng chú rất muốn chuyện ghen tuông mới nãy bỗng kiềm chú lại. Thế là chú quay lưng lạnh lùng gạt tay cô ra, tiếp tục cho đồ vào máy giặt. Giao Giao thấy vậy liền có chút lo lắng, cô vội hỏi:
“Sao vậy? Chú còn giận sao? Em nói sẽ bù đắp mà!”
Chú Kính cặm cụi làm việc một lúc rồi chợt khó chịu trong lòng nên chú quyết định nói ra, bắt đầu việc bằng một câu hỏi có ý nghi ngờ:
“Sao lúc xe hư em không nói để anh đi đón mà lại đi chung xe với người đàn ông đó?”
Vừa nghe hỏi, cô liền trả lời ngay:
“Em sợ chú bận, mắc công phiền chú.”
“Dù có bận cách mấy anh cũng sẽ cho người đến đón em chứ không nói phiền. Em nhiều lúc đã quên đi mất sự hiện diện của người chồng này rồi. Nếu hôm nay anh không ở nhà thì em định giấu chuyện xe hư đi nhờ xe luôn có phải không?”
“Không có. Em vẫn coi chú là chồng mà!”
Nghe đến đây chú liền đóng mạnh nắp máy giặt, quay lại nghiêm tục nhìn cô:
“Thật sao? Vậy chuyện em dùng tiền của chồng để sửa xe mà cũng chuyển khoản trả lại là thế nào? Anh không xứng để em dùng tiền của anh à? Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cái nhà này là tiền của anh mua. Xe em cũng quyết tự mình mua trả góp chứ không cho anh mua tặng em, sữa cho con, đồ chơi, sách vở, tiền học phí, tiền quần áo cho con anh đưa tiền em cũng không dùng mà lấy tiền của mình. Tiền điện nước em cũng chia đôi với anh. Em làm như vậy rồi rốt cuộc anh ở trong nhà này làm cái gì đây? Anh không có quyền chu cấp cho con, không có quyền nuôi vợ con hay sao? Cả việc kiếm tiền mà vợ con cũng không thèm sài thì anh làm chồng kiểu gì?”
Nói xong hết uấ ức trong lòng mình, chú Kính hít một hơi dài, quay lại ấn nút khởi động máy giặt rồi đi nhanh lên lầu. Giao Giao đứng nhìn theo chú trong sự ngỡ ngàng rồi cũng nhanh chân chạy theo chú. Bấy giờ cô đã biết được hoàn toàn cảm giác trong lòng chú, mặc dù có chút bất ngờ nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ đó….Đi theo chú đến phòng làm việc riêng, Giao Giao vừa bước chân vào phòng thì liền thấy chú Kính đang ngồi tháo kính áp tròng. Thấy vậy cô liền đi nhanh tới lấy chiếc kính cận nằm sẵn trên bàn, đợi chút vừa tháo xong kính áp tròng cô liền đứng bên cạnh giúp chú đeo kính cận vào. Hai người đó bấy giờ mới chạm mắt nhau, chú Kính rõ ràng là sắp không trụ vững rồi nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn không dễ dãi, chú tránh mặt cô mà quay sang mở sách ra đọc. Cô vẫn không bỏ cuộc, còn ra chiêu mới cố tình để mặt chạm vào mặt chú giả vờ đọc sách cùng. Chú đã có chút xao động, mắt lâu lâu cứ liếc qua nhìn cô nhưng vẫn không muốn bỏ qua chuyện cũ. Một hồi như thế, Giao Giao cũng mất kiên nhẫn, cô bỏ đi lại sofa ngồi giận dỗi. Thấy cô giận, chú Kính tự nhiên cũng yếu lòng bỏ sách xuống mà đi lại chỗ cô, quay trở lại năn nỉ cô. Chú đi đến ngồi xuống bên cạnh, tay nắm lấy tay cô, hạ giọng:
“Thôi, anh xin lỗi. Không phải anh cố ý giận dỗi dai đâu.”
Cô đảo mắt quá nhìn chú, trong ánh mắt hiện lên chút ủy khuất:
“Chuyện quên ngày kỉ niệm em cũng đâu muốn đâu, là do công việc bận chứ bộ!”
“Anh biết, nhưng chuyện anh giận đâu chỉ có thế.”
”Chứ chú muốn gì nữa đây? Biết vậy em đã không lấy chú rồi, chú đòi hỏi quá đáng.”
“Anh…anh đòi hỏi gì quá đáng chứ?”
Cô không trả lời chú mà đứng dậy bỏ đi. Từ phòng làm việc cô định đi về phòng ngủ nhưng giữ chừng đang đi thì bỗng có tiếng điện thoại reo lên, đó là tiếng chuông điện thoại mà An Lạc đang chơi game, từ trong phòng của mình, An Lạc lập tức cầm điện thoại chạy ra, gọi lớn:
“Mẹ ơi! Ai gọi này!”
Giao Giao đi tới cầm lấy điện thoại của con gái, lúc này chú Kính cũng chạy ra. Cả hai nhìn vào số điện thoại lạ hiển thị đó, cố nhớ xem là ai nhưng chẳng ai nhớ nổi. Cuối cùng, Giao bật loa lớn lên rồi nghe máy, cô nhỏ nhẹ nói:
“Alo, là ai gọi vậy?”
Đầu dây bên kia im lặng, chỉ nghe có tiếng rất ồn, được một lúc còn nghe cả tiếng hít mũi như đang khóc. Quá khó hiểu, Giao hỏi tiếp:
“Alo, hình như nhầm số hả gì rồi. Tôi tắt máy nha?”
Đến lúc này, người bên đầu dây kia mới vội cất lời một cách hối hả:
“Đừng! Không nhầm số đâu. Là anh đây.”
Nghe giọng này lòng ngực cô liền xiết lại, dường như đã nhận ra sơ sơ người nói nhưng cô vẫn chưa chắc, cô hỏi lại:
“Anh là ai?”
Người đó nói trong tiếng khóc: “Anh là Gia Nguyên. Em không nhận ra giọng của anh sao? Anh…anh nhớ em quá…cứ tưởng sẽ không được nghe giọng của em nữa.”
Chú Kính đứng kế bên hai mắt liền trợn tròn lập tức giật lấy điện thoại ném đi. Biết là Gia Nguyên thì chú đã không bình tĩnh được rồi, chú trừng mắt nhìn cô, cô cũng đang run hết cả lên, vội giải thích:
“Em…em không biết gì đâu. Là cậu ấy tự gọi…em…em không biết.”
Mặt chú giận hừng hừng, chú nắm tay chặt tay lại, cố nén cơn ghen đang dâng trào trong đầu mình nhìn sang An Lạc rồi bế con bé lên, nhỏ giọng nói:
“Ngày mai ba mua điện thoại khác cho con chơi, con vào phòng ngủ ngoan nha, để ba mẹ nói chuyện một chút.”
An Lạc nhìn ba mẹ của nó trong lo sợ rồi hỏi chú Kính:
“Ba giận mẹ à? Mẹ làm gì sai hả? Hai người đừng cãi nhau đó!”
Chú Kính gật đầu: “Ừm, ba mẹ không cãi nhau đâu. Con yên tâm đi ngủ nha.”
Nói rồi, chú đem An Lạc đi về phòng riêng của nó. Một lát sau, chú quay lại đi thẳng vào phòng ngủ, Giao Giao đang lo sợ cuống lên, cô vội chạy theo chú vào phòng. Ở trong phòng, cửa vừa đóng lại mặt chú đã chuyển sang một vẻ đáng sợ vô cùng. Chú ngồi lên giường, nghiêm giọng hỏi cô:
“Em còn giữ số cũ sao? Tại sao cậu ta biết số của em?”
Giao Giao thành khẩn nhìn chú, đáp:
“Số đó là số mới, em không hề cho cậu ấy biết. Em cũng không biết tại sao cậu ấy có số của em nữa. Chú đừng có nghiêm như vậy, làm em sợ đó!”
“Thật sự là không biết sao? Trong hai năm nay có từng liên lạc lại bao giờ chưa?”
Cô hốt hoảng vội trả lời: “Không có. Chỉ có lần đó cậu ấy ra tù em đến thăm cùng anh thôi, còn từ sau khi cậu ấy sang Mỹ em không có liên lạc nữa.”
“Thật không?’
“Thật.Trong lòng em chỉ có mình chú thôi.”
Chú không nói gì mà chỉ nhìn từ đầu tới chân cô bằng ánh mắt rất soi xét, tỏ ra khó chịu nhưng trong lòng là đang muốn làm chuyện khác. Thở mạnh một hơi, chú tháo mắt kính ra rồi chỉ tay vào cô:
“Đi qua phòng làm việc lấy cho anh cặp kính áp tròng, đi nhanh lên.”
Nghe lời, Giao vội chạy đi lấy rồi chẳng bao lâu sau liền quay về phòng. Lúc cô bước chân vào phòng thì chú Kính đứng chờ ở phía sau đóng cửa lại. Cô không hề biết chú đứng ở sau nên có chút giật mình quay lại. Đóng cửa xong, chú tiến tới muốn ngỏ ý chuyện vợ chồng nhưng do ngại nên chú chỉ dám dùng mắt để thể hiện. Giây đầu nhìn thấy ánh mắt đó, cô đã hiểu rõ ý chú nên đưa kính áp trong cho chú xong thì đi lại giường xõa tóc ngồi đợi. Cầm lấy hộp kính, chú khoái chí mỉm cười rồi vội quay lưng đeo áp trong vào. Chẳng bao lâu sau, họ tiến sát lại gần nhau, chú ở phía trên cô, chậm rãi kéo nhẹ vai áo của cô xuống để bờ vai quyến rũ trắng nõn lộ ra ngoài. Nhìn thấy cô xinh đẹp nằm tự nguyện như vậy chú liền không nhịn được mà cười:
“Em tự nguyện đến thế à? Nửa năm nay không làm, giờ lại làm em không thấy hồi hộp sao?”
Cô cười: “Hồi hộp gì chứ! Chú cũng đâu có gì khác xưa.”
“Không khác sao? Vậy thì hôm nay sẽ khác.”
Nói dứt lời, chú hạ người xuống hôn lên ngực cô rồi chuyển dần xuống dưới. Cô ngạc nhiên ngóc đầu ngồi dậy, lấy tay nắm tóc chú lại:
“Chú làm gì vậy? Sao hôm nay lại…”
Chú ngước mặt lên nhìn, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng:
“Anh muốn thử một lần xem thế nào. Cách truyền thóng quá giới trẻ của em lại chán.”
“Không có đâu, chú đừng có làm khó mình, bình thường là được rồi.”
Lần đầu tiên thấy cô có phản ứng mạnh như thế chú Kính càng hừng hực khí thế. Hơi thở của cô nóng hổi, mặt đỏ bừng mở mắt nhìn chú một cách đuối sức:
“Chú…chú học ở đâu vậy?”
Môi chú lại mỉm cười thỏa mãn, vô cùng sung mãn khiến cô lên bất ngờ vô cùng. Sau khi xong, chú bắt đầu cởi quần áo của mình và cô ra. Hai cơ thể ấm nóng áp vào nhau, khung cảnh tình tứ này tràn ngập sự nồng nàn. Hai người đồng điệu hòa vào nhau, từng nhịp một, chú Kính đã quen với nhịp điệu chậm rãi, cô cũng theo chú từ từ từng nhịp thở. Hai người nhìn vào nhau, lát sau cô ngồi dậy ôm lấy chú, hai người mỉm cười như nhớ lại cảm giác lần đầu bên nhau. Thấy cô hài lòng hơn những làn trước chú không nén nổi hạnh phúc nói nhỏ:
“Lần này anh làm vừa ý em rồi có phải không?”
Cô cười lém lỉnh, đưa tay véo nhẹ mũi chú: “Chú học mấy trò hư của đám trẻ, hư quá!”
“Hư mà được vợ thương anh cũng chấp nhận hư.”
Cô cười đầy vẻ tinh nghịch hôn lên cổ chú. Chú Kính như được tiếp thêm sức, càng thêm yêu cô hơn….
Chừng một lúc sau khi qua lần nồng cháy, chú Kính đã mệt nên ngủ say giấc còn cô thì tranh thủ lúc đó hôn lên môi chú rồi đứng dậy mặc quần áo vào đi vào nhà tắm tắm rửa.Tắm xong, cô bước ra dọn dẹp giường đắp chăn lại cho chú, vẫn không quên hôn nhẹ lên trán một cái rồi mới quay đi làm công việc của mình. Cô vẫn là yêu công việc hơn.
Đi ra khỏi phòng ngủ, cô đi thẳng hướng về phòng làm việc của mình nhưng lúc này chiếc điện thoại đang nằm dưới sàn reo chuông lên. Ngay lập tức cô dừng bước quay đầu lại nhìn nó rồi đi lại nhặt lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.