Quyển 1 - Chương 181: Đạo hôn nhân
Giản Lan
30/05/2017
Vân Yên thoáng ngẩn người, giây tiếp theo gương mặt thoắt cái đỏ bừng,
nàng lập tức khom người dậy toan cướp mảnh vải trong tay chàng. Nhưng
hình như Dận Chân đã dự liệu trước, nhanh nhẹn giấu mảnh vải ra sau
lưng, khiến nàng vồ hụt, ngã vào người chàng. Vạt áo trước ngực hơi hé
ra, để lộ chiếc yếm xốc xếch thêu con thỏ ngây thơ đáng yêu, lấp ló dưới chiếc yếm ấy là làn da trắng mịn nõn nà.
Dận Chân thu cánh tay lại ôm trọn nàng vào lòng, trong màn lấp đầy hơi thở gấp gáp của chàng.
- Ta biết rồi, nàng chưa lấy được mạng của ta thì chưa cam tâm, hửm?
Vân Yên cắn môi, gò má nóng bừng, hồng tươi như trái đào, mái tóc đen xoã tung. Suy nghĩ nàng hỗn loạn, chỉ nghĩ xem phải lấp liếm thế nào mới qua được, chẳng qua chỉ cần làm nũng một chút, nhõng nhẽo một chút, chàng luôn yêu thương nàng mà.
- Không... không có gì đâu thật mà, chỉ là... ừm... món đồ của phụ nữ thôi, chàng không biết đâu.
Chàng nhướn mày:
- Ta không biết? Có chỗ nào trên người nàng mà ta không biết? Nàng nói xem.
Vân Yên cùng đường bí lối bèn giận dỗi:
- Là... là khăn che mặt, chàng mau đưa cho thiếp!
Dận Chân nghe nàng mở to mắt mà nói dối, lườm nàng một cái, suýt nữa bật cười đau bụng:
- Khăn che mặt?
Chàng ngoắc mảnh vải mỏng màu hồng ấy lên, run run mở ra, mười ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ gảy nơi tư mật nhất. Vân Yên cảm thấy mặt mình sắp nhỏ ra máu, từ đỉnh đầu cho tới ngón chân đều đỏ rực.
Bốn dây buộc nhỏ nhắn, hai mảnh vải màu hồng mềm mại giống dải quạt, trong màn chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Giọng nói Dận Chân vừa trầm khàn lại mập mờ:
- Nếu là khăn che mặt thật... Nàng đeo lên cho vi phu xem thử.
Nói xong, bàn tay lớn ấy không biết đã chạm tới dây yếm sau cổ nàng từ lúc nào.
Vân Yên không tiêu hoá nổi từ "vi phu", vội vàng bắt lấy tay chàng, nào có ai thử khăn che mặt mà cởi dây áo yếm người ta chứ, nói dối còn trắng trợn hơn cả nàng, quả thật quá xảo quyệt, nàng đã đánh giá quá thấp sự thông minh của chàng rồi, cách biệt những ba trăm năm, vậy mà chàng lại đoán ra được món đồ này là...
Vân Yên cuống đến độ tức nước vỡ bờ, túm lấy mảnh vải nhưng không thử, ngược lại còn định bò xuống giường:
- Chàng không thích cái này, thì thôi vậy.
Dận Chân đâu cho phép nàng chạy, ngồi trên mép giường tóm eo nàng lại, cứ thế mà kéo nàng về, nhét nàng vào trong đệm, rồi đè người mình xuống.
Vân Yên kêu a lên một tiếng, có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, giống như con thỏ nhỏ duỗi chân khi bị xách về hang.
Dận Chân không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải tơ lụa màu vàng nhạt, thì thầm bên tai nàng:
- Khăn che mặt này cũng được đấy, hôm nay nàng phải nói thật cho ta.
Vân Yên càng cảm thấy người đàn ông này cố ý! Nàng biết mặt mình đang đỏ rực, nhéo cánh tay chàng một cái, muốn chuyển chủ đề nên nửa thật nửa giả tức giận:
- Thiếp mới cần chàng nói thật, vừa rồi đi đâu tâm sự tình yêu với tiểu mỹ nữ nào? Thiếp chưa tính xong nợ với chàng đâu đấy.
Dận Chân cười khàn, bị nhéo nên hít sâu một hơi:
- Bình giấm này nhà chúng ta... buổi tối ăn bánh chẻo là đủ rồi.
(Bánh chẻo ăn với giấm)
Vân Yên cắn môi đẩy chàng ra, nàng đâu cần câu trả lời thật sự, chỉ là mượn cớ để chuồn thôi.
Nào ngờ đôi tay Dận Chân ở sau lưng thoáng siết chặt eo nàng hơn, gò má nóng rẫy cũng kề bên gáy nàng, trầm khàn nói:
- Đừng nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng ta đến hậu viện dùng cơm...
Vân Yên quay người lại ôm chàng, vùi đầu vào cổ chàng, rầu rĩ đáp:
- Thiếp biết mà, chàng làm gì thiếp đều hiểu.
Đôi tay Dận Chân càng ôm chặt nàng hơn, Vân Yên cũng choàng tay qua cổ chàng, cả cơ thể đều dựa vào lòng chàng.
Gió mát buổi chiều hiu hiu, mành trúc nhẹ nhàng gõ vào song cửa sổ tạo thành những tiếng lạch cạch đều đặn.
Dận Chân thủ thỉ bên tai Vân Yên một câu, Vân Yên vừa bình tĩnh lại thì gương mặt thoáng đỏ bừng.
Dận Chân hôn lên sườn mặt ửng đỏ ấy đầy yêu thương, bàn tay lớn đang ôm nàng nhẹ nhàng dao động, làm nũng trong im lặng.
Vân Yên giận dỗi, quay mặt đi, hơi gật đầu.
Mắt Dận Chân chợt sáng ngời như đuốc, lập tức quay người đi tìm.
Vân Yên kêu "này", kéo chàng lại:
- Bây giờ không cần đâu.
Đôi mắt đen tuyền của Dận Chân chợt ảm đạm, Vân Yên chủ động nâng má chàng lên, chăm chú nhìn vầng trán lắng đọng dấu vết năm tháng, rõ ràng đương tuổi trung niên, nhưng ai biết chàng vẫn trẻ con như năm ấy.
- Buổi tối...
Nàng khẽ cọ cằm chàng, gương mặt đỏ bừng cúi thấp.
Nét mặt Dận Chân lập tức tươi như hoa, hòa tan nét mặt nghiêm nghị mấy năm nay, ngay cả nếp nhăn khi cười ở khoé mắt cũng giúp bề ngoài người đàn ông này thêm quyến rũ đến mức tim đập thình thịch.
Vân Yên dựa người vào ngực chàng thắt dây ở vạt áo, tay Dận Chân đưa lên nhẹ nhàng giúp nàng thắt một cái nơ bướm rất đẹp.
Hai người vào thư phòng nhỏ đọc sách, Vân Yên ngồi trên đùi Dận Chân chầm chậm quạt chiếc quạt đàn hương, mùi hương thoang thoảng toả ra, thấm vào lòng người. Nàng quạt mệt rồi, Dận Chân quạt tiếp, Vân Yên sẽ lật sách, nhìn thấy chữ không biết thì hỏi chàng, đọc đến chỗ nào không hiểu, nàng cũng hỏi chàng, chàng luôn hào hứng trả lời lại, kiên nhẫn giảng giải, hai người khi nói đến chỗ thú vị sẽ cùng bật cười.
Buổi tối sau khi ăn cơm, hai người tản bộ xong thì ngồi dưới dàn hoa tử đằng trong sân hóng mát, Dân Chân ho một tiếng, Vân Yên không để ý, chàng lại ho nhẹ thêm một tiếng. Vân Yên nhìn vào mắt chàng mới biết chàng có ý gì, khuôn mặt thoắt nóng bừng.
Dận Chân kéo tay dắt nàng vào trong nhà, trong lòng Vân Yên biết trước sau gì cũng không trốn thoát nổi người đàn ông này.
"Giữ lửa" là điều quan trọng trong tình cảm vợ chồng. Vân Yên rất rõ điểm ấy.
Trong cuộc sống của họ, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi vòng vây của những người phụ nữ, dù chàng thích hay không thích, sủng hạnh hay không sủng hạnh, cũng không thể làm tất cả họ biến mất. Chờ đến khi phu quân nàng chính thức làm chủ thiên hạ, khi không còn ai dám uy hiếp tính mạng nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ thoải mái hơn bây giờ, đương nhiên, ấy là nếu thái hậu không còn.
Tình cảm giữa họ kiên cố bền vững, đối với chàng, nàng không hề nghi ngờ. Nếu như trước đây nàng thấp thỏm, thì sau khi khôi phục trí nhớ, nàng chưa từng lo lắng có người phụ nữ nào hơn mình, chen ngang vào giữa tình cảm hai người.
Phụ nữ trên thế gian có hàng trăm hàng vạn, phòng ngừa kẻ thứ ba không thể mang lại cảm giác an toàn cho một người vợ, quan trọng phải "giữ lửa" cho gia đình, nắm chặt trái tim người đàn ông bằng mọi cách, trao người ấy sự ấm áp, ủng hộ, thậm chí là dục vọng.
* * * * *
Vân Yên trèo lên giường kéo màn xuống, không cho Dận Chân quay đầu lại. Tay nàng hơi run, cầm chiếc áo lót có dây buộc màu vàng nhạt bằng tơ lụa lên, ít nhất cũng không mỏng bằng chiếc áo màu hồng kia.
Cảm giác này rất kì lạ, như ảo giác cổ đại và hiện đại hoà hợp làm một, không rõ mình đang thật sự ở đâu.
Vân Yên kéo nhẹ dây áo trong của mình ra, khẽ kéo chiếc áo xuống bả vai. Làn da trần trụi loé sáng trong không khí, mang theo xúc cảm lạ kì, vừa kích thích vừa căng thẳng.
Nàng vòng tay tháo dây buộc trên tấm lưng trần ra trước, sau đó cởi dây buộc trên cổ, hơi thở ngập ngừng.
Khi chiếc yếm từ trên cổ rơi xuống, bầu ngực nõn nà như thỏ ngọc hoàn toàn không còn gì che đậy, nụ hoa hồi hộp hơi đứng thẳng, gương mặt nàng nóng như lửa đốt, bờ lưng đỏ au.
Nàng cắn môi, cố gắng không nghĩ thêm, bàn tay run rẩy mở chiếc áo lót màu vàng nhạt ra, toan thắt qua loa hai dây áo thành một cái nút, sau đó trùm qua cổ để mặc vào.
Bề mặt tơ lụa mềm mịn như làn da, ngoan ngoãn trùm lên nơi yếu ớt nhất. Hai tay Vân Yên kéo dây buộc hai bên ra sau lưng, không biết do căng thẳng hay tay không nghe theo sự điều khiển của não, trượt mấy lần mà không thắt chặt vào được, nàng luống cuống đến nỗi chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Bỗng một bàn tay giúp nàng thắt chặt dây, nàng giật mình, tim sắp nhảy vọt ra ngoài!
Hơi thở nặng nề như trúng phải liều xuân dược mạnh nhất càng thêm gấp gáp, nhưng bàn tay ấy chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Đầu Vân Yên trống rỗng, cả người cứng đờ, không dám quay người lại, vì chàng đang ở phía sau, nên chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm và hơi thở đầy mờ ám của hai người.
Khi dây được buộc lại, ngón tay chàng chạm lên làn da trên tấm lưng trần, nóng đến bỏng tay. Trước đây chàng từng giúp nàng mặc áo yếm nên động tác không hề trúc trắc, thắt thành nơ bướm không chặt không lỏng, ngón tay vừa mới rời khỏi, thì đỡ cánh tay mềm mại trần trụi của nàng lên.
Xúc cảm nóng bỏng ấy làm Vân Yên giật mình, luồng nhiệt nóng rẫy phả lên tấm lưng nàng, khiến cơ thể cứng ngắc. Nàng biết chàng muốn nàng quay lại cho mình ngắm.
Hai người đều không thốt lên thành lời, Vân Yên hơi cúi đầu, chợt sau đầu nhẹ bẫng, Vân Yên vô thức nghiêng người nhìn chàng, dây buộc tóc đã được chàng tháo ra, mái tóc đen tuyền tung bay, rồi xoã trên bờ lưng trắng ngần, lấp ló trong ấy là nút thắt nơ bướm xinh đẹp.
Trên người Vân Yên chỉ mặc độc chiếc áo lót tơ lụa màu vàng, ôm trọn gò bồng đào run rẩy, vì nghiêng người nên khe ngực quyến rũ càng thêm rõ ràng. Đỉnh hoa anh đào hồng nhạt do hồi hộp mà đứng thẳng ẩn hiện sau lớp áo lót mỏng tang, cùng với nét mặt yêu kiều, cánh môi đỏ tươi hơi hé ra, nàng quyến rũ mê người gấp bội.
Chàng thật sự ăn sạch Vân Yên vào bụng, ăn đến xương không còn. Trên dưới người nàng đều dày đặc dấu hôn mờ ám.
Lúc này nàng mới biết bình thường chàng đã rất nương tay, dù là độ mạnh hay tốc độ, chàng đều rất kiềm chế rồi.
Chàng gác người nàng lên eo mình, dừng lại mỗi chỗ trên giường Bạt Bộ, làm nàng cảm thấy mình như đang trong mộng ảo, nàng không biết ai đang kêu, vừa thút thít vừa rên rỉ như tiếng mèo con, mạch máu chàng càng thêm sôi trào.
Khi chàng bế Vân Yên ngồi lên bàn trang điểm, bờ lưng không có gì che đậy phản chiếu trong tấm gương đồng, kích thích mạnh mẽ như nước với lửa làm nàng choáng váng, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ không ngừng dâng lên trong đầu.
Chàng lại bế nàng lên tay vịn chạm trổ, vờ thả tay xuống, nàng ôm chặt cần cổ cường tráng của Dận Chân, đôi đồng tử nhạt màu được ngọn nến chiếu sáng, ánh lên giọt nước long lanh một màu xinh đẹp.
Trên đôi chân của người thương, tình ý sôi trào từ đáy lòng dâng lên như dời núi lấp biển.
Mái tóc ướt đẫm, bàn tay chàng lướt qua giọt mồ hôi trên sống lưng mảnh khảnh, những lọn tóc xoã tung vương mùi hương mê đắm. Cuối cùng nàng được bế về giường, co tròn dưới người chàng rên rỉ gấp gáp.
Nhưng chàng đâu dễ buông tha, không ngừng vuốt ve mái tóc nàng, nỉ non trên cánh môi xinh, vừa sâu vừa mạnh vào nơi yếu ớt nhất, mỗi lần đều khiến nàng tê dại run rẩy đến sụp đổ, đau đớn vô cùng, tiếng khóc càng ngày càng lớn, bắt đầu đẩy chàng ra.
- Muốn tướng công thương yêu không?
Giọng nói gợi cảm trầm thấp của Dận Chân ngoài dục vọng, còn mang theo sự yêu chiều.
Vân Yên đang nức nở, nghe thấy lời chàng, bèn ngửa cằm lên, đôi mắt quyến rũ hơi hé ra, gợn sóng như sợi tơ:
- Nhẹ... một chút... đau quá...
Cánh môi nhỏ nhắn đỏ tươi vì được hôn, không ngớt thốt ra tiếng rỉ giữa tiếng khóc.
Dận Chân cúi người xuống giày vò đôi môi nàng, tiếng thở khàn đục nặng nề lặp lại, cố chấp ép nàng nói đáp án:
- Yên... trả lời ta nào, muốn tướng công thương yêu không, muốn không?
Chàng hỏi Vân Yên, nhưng động tác càng lúc mạnh mẽ làm nàng không trả lời được, không biết chàng vào nơi sâu nhất tự bao giờ, nàng bật khóc lớn thành tiếng, nóng rực tưởng chừng mình đang chết đi, oán trách chàng nhẫn tâm.
- Muốn... muốn... tướng công thương yêu, đau quá... đừng...
Dận Chân thấy nàng khóc như vậy mà đau lòng vô cùng, hơn nữa đã có được đáp án mình hài lòng. Chàng đột nhiên dừng lại như kì tích, dịu dàng hơn cả khi dịu dàng lúc bình thường, hết sức thương yêu ôm nàng, vừa hôn vừa dỗ:
- Đều tại tướng công không tốt, ngoan, tướng công yêu... tướng công yêu nàng, được không?
Vân Yên khóc thút thít, hơi thở dần trở lại bình thường, nức nở ngắt quãng:
- Được...
Chàng từ từ dỗ dành, ân cần vỗ về nàng, lau đi những giọt nước mắt trên gò má, nghe tiếng nấc mơ hồ đáng yêu của nàng:
- Tướng quân tốt không?
Nàng khép mắt nức nở trong vô thức, nét mặt bỗng nhiên mềm mại vô cùng mê hoặc. Chiếc áo lót màu vàng nhạt trước ngực đã bị chàng kéo xuống từ khi nào, trên bầu ngực nõn nà chi chít dấu hôn.
- Tốt...
Dận Chân hôn môi nàng, thủ thỉ để nàng mở mắt nhìn mình.
Bốn mắt giao nhau, tràn ngập biết ơn.
Chỉ khi tình đã đến nơi sâu nhất, giữa đôi yêu nhau mới có sự biết ơn mà mình không hề hay biết.
Biết ơn vì có nàng, chàng mới biết mình hạnh phúc như thế, trọn vẹn như thế. Dù bất cứ khi nào, chàng không oán trách không hối hận.
Khi bầu không khí chìm đắm trong màu bạc, Vân Yên mới ngủ thiếp đi, ngay cả những lời Dận Chân thì thầm bên tai nàng cũng không nghe rõ.
Đến khi nàng tỉnh lại, cả người đều rệu rã. Nhớ tới ngày hôm qua, gương mặt thoáng đỏ bừng, nhưng khoé môi hơi cong lên đong đầy hạnh phúc.
- Phu nhân... tỉnh rồi ạ?
Giọng nói cực kì nhẹ của Lan Hà vang lên ngoài màn trướng, hình như đã chờ rất lâu rồi.
Vân Yên vội vàng cúi đầu nhìn, trên người đã mặc chiếc áo trong màu vàng của Dận Chân, chắc chắn là chàng mặc giúp. Nàng đến sức chải đầu còn không có, đành phải đáp: "Ừm."
- Vậy chúng nô tì hầu người tắm rửa nhé?
Giọng nói của Lan Tịch vốn trong sáng, nhưng đã bị đè thấp xuống.
Vân Yên đành chịu, mệt mỏi đáp:
- Được.
Lan Hà Lan Tịch rón rén vén màn, treo lên hai chiếc móc vàng hai bên, thấy Vân Yên đang tựa người vào giường, gương mặt đỏ hây hây tràn ngập vui tươi, khoé môi cong lên mà nàng không hề nhận ra, Lan Tịch chợt hiểu ra.
Vân Yên cười, liếc nhìn hai người, giả bộ hỏi:
-Chẳng lẽ vương gia hai em lại ban thưởng gì rồi? Vui thế kia cơ mà.
Lan Tịch mau mồm mau miệng cười mà đôi mắt cong cong:
- Không phải ạ, nô tì chúng em thấy phu nhân và Vương gia tình cảm sâu đậm nên vui mừng thay, vị Niên trắc phúc tấn ở hậu viện đó đang được sủng ái, mỗi ngày đều ở bên Đích phúc tấn, ngay cả Vương gia cũng thỉnh thoảng đến dùng cơm cùng, người trong phủ đang bận rộn đi nịnh bợ. Thật ra người trong Tứ Nghi Đường chúng ta đều biết, Niên trắc phúc tấn ấy sao so được tình cảm giữa Vương gia và phu nhân?
Lan Hà sợ Vân Yên nghe được sẽ buồn, bèn khẽ đẩy Lan Tịch.
Vân Yên cụp mắt, rồi ngước mắt lên đưa tay đến gần Lan Hà Lan Tịch, nhẹ nhàng nắm tay họ, bình tĩnh nói:
- Các em thân thiết với chị, thật lòng đối xử với chị, chị hiểu. Nhưng Lan Tịch à, em phải nhớ, lời này không thể nói trước mặt bất kỳ ai. Chuyện hậu viện Vương gia, chàng tự có chừng mực. Và chuyện các phúc tấn cũng không liên quan tới chúng ta, những việc đó không quan trọng. Tình cảm giữa Vương gia và chị, bọn họ không làm ảnh hưởng được. Hiện giờ tình thế trong triều biến động, là người bên Vương gia các em buộc phải luôn thận trọng trong lời nói và cư xử, hứa với chị, các em sẽ làm thế nhé?
Lan Hà và Lan Tịch nghe vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, đều gật đầu thưa vâng.
Vân Yên yên tâm, mỉm cười vỗ tay hai cô gái nhỏ.
- Người trong nhà đóng cửa dễ nói chuyện, nhưng những việc cần để bụng, phải nhắc nhở nhau nhiều hơn, nếu không sao có thể làm người của Tứ Nghi Đường?
Lan Hà và Lan Tịch đều nở nụ cười, đáp hiểu rồi ạ.
Vân Yên vịn giường ngồi dậy, phía dưới vừa đau vừa mỏi, hít thở như bị nghẹn ở cổ họng. Nàng ngước mắt nhìn hai nha hoàn đang trộm cười.
Lan Tịch khẽ nói:
- Trước khi ra ngoài tinh thần Vương gia phơi phới như tân lang vậy, ngay cả nét mặt cũng không còn đáng sợ. Còn đặc biệt dặn dò chúng nô tỳ chờ phu nhân tỉnh dậy thì hầu hạ tắm rửa, ngạc nhiên hơn nữa là...
Vân Yên giả vờ lườm cô nàng, rồi tò mò hỏi:
- Là gì?
Lan Hà tiếp lời:
- Ngạc nhiên hơn nữa là, khi chúng nô tỳ vào, thì nhận ra Vương gia đã đặt quần áo cho phu nhân thay sau khi tắm trên chiếc bàn nhỏ, ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt chúng em sắp rớt ra ngoài...
Vân Yên nghe xong khuôn mặt đỏ rần, trách móc một câu, hai nha đầu lắm lời này, giống hệt Vương gia.
Ba người cười đùa một lúc, Lan Hà Lan Tịch giúp Vân Yên đứng dậy đi tắm.
Khi Vân Yên từ phòng tắm ra, Dận Chân đã ngồi trong phòng uống trà nhìn nàng rồi mỉm cười.
Vân Yên lau tóc bằng chiếc khăn lớn, đi từng bước một đến chỗ chàng, bước chân hơi loạng choạng. Dận Chân kéo nàng ngồi lên đùi mình, dịu dàng thay nàng lau tóc.
Dận Chân ngửi tóc nàng:
- Sao không ngủ thêm lát nữa?
Vân Yên lười nhác ngáp một cái:
- Tỉnh vì đói...
Dận Chân cười ha ha, chân hơi lắc lư:
- Hình như béo lên rồi.
Vân Yên lừ mắt một cái, nào có người phụ nữ nào thích từ "béo lên" này.
Dận Chân cẩn thận dùng khăn lau thuỳ tai như vỏ sò của Vân Yên, thì thầm bên tai nàng:
- Nàng thế nào, đều quyến rũ được ta.
Cô gái này, những chỗ cần béo đều béo.
Vân Yên nửa cười nửa giận ôm cổ chàng, làm nũng:
- Thiếp muốn ăn cơm, nhưng mà chân vẫn còn đau.
Dận Chân rất thích khi nàng làm nũng, lập tức đáp:
- Được được, đều là lỗi của tướng công, ăn cơm thôi, ta bế nàng đi ăn cơm, khoác thêm áo nào, nếu không sẽ lạnh đấy.
Vân Yên nhịn cười, chôn người vào lòng chàng, mặc chàng chăm sóc mình.
Thời tiết dần trở nóng, Vân Yên cũng không thích ra ngoài, cả ngày làm ổ trong nhà. Một ngày đang ngủ trưa, Dận Chân ra ngoài làm việc.
Lan Hà bỗng nhiên vào phòng bẩm báo rằng, gã sai ở chính phòng nói Đích phúc tấn tự tay làm nước ô mai ướp lạnh, mời người đến thử.
Vân Yên trầm mặc một lúc lâu, mới ừ một tiếng, nói lát nữa sẽ qua.
Đích phúc tấn mời nàng đến uống nước ô mai không có gì kì quái, đúng là gần đây trời nóng nàng ít khi đến chính phòng, cũng lười gặp mặt các nữ quyến khác, để không phải nói mấy lời sáo rỗng.
Nhưng trực giác phụ nữ bảo với nàng rằng, Na Lạp thị muốn nói gì với nàng ư?
Dận Chân thu cánh tay lại ôm trọn nàng vào lòng, trong màn lấp đầy hơi thở gấp gáp của chàng.
- Ta biết rồi, nàng chưa lấy được mạng của ta thì chưa cam tâm, hửm?
Vân Yên cắn môi, gò má nóng bừng, hồng tươi như trái đào, mái tóc đen xoã tung. Suy nghĩ nàng hỗn loạn, chỉ nghĩ xem phải lấp liếm thế nào mới qua được, chẳng qua chỉ cần làm nũng một chút, nhõng nhẽo một chút, chàng luôn yêu thương nàng mà.
- Không... không có gì đâu thật mà, chỉ là... ừm... món đồ của phụ nữ thôi, chàng không biết đâu.
Chàng nhướn mày:
- Ta không biết? Có chỗ nào trên người nàng mà ta không biết? Nàng nói xem.
Vân Yên cùng đường bí lối bèn giận dỗi:
- Là... là khăn che mặt, chàng mau đưa cho thiếp!
Dận Chân nghe nàng mở to mắt mà nói dối, lườm nàng một cái, suýt nữa bật cười đau bụng:
- Khăn che mặt?
Chàng ngoắc mảnh vải mỏng màu hồng ấy lên, run run mở ra, mười ngón tay mảnh khảnh mạnh mẽ gảy nơi tư mật nhất. Vân Yên cảm thấy mặt mình sắp nhỏ ra máu, từ đỉnh đầu cho tới ngón chân đều đỏ rực.
Bốn dây buộc nhỏ nhắn, hai mảnh vải màu hồng mềm mại giống dải quạt, trong màn chỉ còn lại tiếng tim đập thình thịch của hai người.
Giọng nói Dận Chân vừa trầm khàn lại mập mờ:
- Nếu là khăn che mặt thật... Nàng đeo lên cho vi phu xem thử.
Nói xong, bàn tay lớn ấy không biết đã chạm tới dây yếm sau cổ nàng từ lúc nào.
Vân Yên không tiêu hoá nổi từ "vi phu", vội vàng bắt lấy tay chàng, nào có ai thử khăn che mặt mà cởi dây áo yếm người ta chứ, nói dối còn trắng trợn hơn cả nàng, quả thật quá xảo quyệt, nàng đã đánh giá quá thấp sự thông minh của chàng rồi, cách biệt những ba trăm năm, vậy mà chàng lại đoán ra được món đồ này là...
Vân Yên cuống đến độ tức nước vỡ bờ, túm lấy mảnh vải nhưng không thử, ngược lại còn định bò xuống giường:
- Chàng không thích cái này, thì thôi vậy.
Dận Chân đâu cho phép nàng chạy, ngồi trên mép giường tóm eo nàng lại, cứ thế mà kéo nàng về, nhét nàng vào trong đệm, rồi đè người mình xuống.
Vân Yên kêu a lên một tiếng, có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, giống như con thỏ nhỏ duỗi chân khi bị xách về hang.
Dận Chân không biết lấy từ đâu ra một mảnh vải tơ lụa màu vàng nhạt, thì thầm bên tai nàng:
- Khăn che mặt này cũng được đấy, hôm nay nàng phải nói thật cho ta.
Vân Yên càng cảm thấy người đàn ông này cố ý! Nàng biết mặt mình đang đỏ rực, nhéo cánh tay chàng một cái, muốn chuyển chủ đề nên nửa thật nửa giả tức giận:
- Thiếp mới cần chàng nói thật, vừa rồi đi đâu tâm sự tình yêu với tiểu mỹ nữ nào? Thiếp chưa tính xong nợ với chàng đâu đấy.
Dận Chân cười khàn, bị nhéo nên hít sâu một hơi:
- Bình giấm này nhà chúng ta... buổi tối ăn bánh chẻo là đủ rồi.
(Bánh chẻo ăn với giấm)
Vân Yên cắn môi đẩy chàng ra, nàng đâu cần câu trả lời thật sự, chỉ là mượn cớ để chuồn thôi.
Nào ngờ đôi tay Dận Chân ở sau lưng thoáng siết chặt eo nàng hơn, gò má nóng rẫy cũng kề bên gáy nàng, trầm khàn nói:
- Đừng nghĩ linh tinh, thỉnh thoảng ta đến hậu viện dùng cơm...
Vân Yên quay người lại ôm chàng, vùi đầu vào cổ chàng, rầu rĩ đáp:
- Thiếp biết mà, chàng làm gì thiếp đều hiểu.
Đôi tay Dận Chân càng ôm chặt nàng hơn, Vân Yên cũng choàng tay qua cổ chàng, cả cơ thể đều dựa vào lòng chàng.
Gió mát buổi chiều hiu hiu, mành trúc nhẹ nhàng gõ vào song cửa sổ tạo thành những tiếng lạch cạch đều đặn.
Dận Chân thủ thỉ bên tai Vân Yên một câu, Vân Yên vừa bình tĩnh lại thì gương mặt thoáng đỏ bừng.
Dận Chân hôn lên sườn mặt ửng đỏ ấy đầy yêu thương, bàn tay lớn đang ôm nàng nhẹ nhàng dao động, làm nũng trong im lặng.
Vân Yên giận dỗi, quay mặt đi, hơi gật đầu.
Mắt Dận Chân chợt sáng ngời như đuốc, lập tức quay người đi tìm.
Vân Yên kêu "này", kéo chàng lại:
- Bây giờ không cần đâu.
Đôi mắt đen tuyền của Dận Chân chợt ảm đạm, Vân Yên chủ động nâng má chàng lên, chăm chú nhìn vầng trán lắng đọng dấu vết năm tháng, rõ ràng đương tuổi trung niên, nhưng ai biết chàng vẫn trẻ con như năm ấy.
- Buổi tối...
Nàng khẽ cọ cằm chàng, gương mặt đỏ bừng cúi thấp.
Nét mặt Dận Chân lập tức tươi như hoa, hòa tan nét mặt nghiêm nghị mấy năm nay, ngay cả nếp nhăn khi cười ở khoé mắt cũng giúp bề ngoài người đàn ông này thêm quyến rũ đến mức tim đập thình thịch.
Vân Yên dựa người vào ngực chàng thắt dây ở vạt áo, tay Dận Chân đưa lên nhẹ nhàng giúp nàng thắt một cái nơ bướm rất đẹp.
Hai người vào thư phòng nhỏ đọc sách, Vân Yên ngồi trên đùi Dận Chân chầm chậm quạt chiếc quạt đàn hương, mùi hương thoang thoảng toả ra, thấm vào lòng người. Nàng quạt mệt rồi, Dận Chân quạt tiếp, Vân Yên sẽ lật sách, nhìn thấy chữ không biết thì hỏi chàng, đọc đến chỗ nào không hiểu, nàng cũng hỏi chàng, chàng luôn hào hứng trả lời lại, kiên nhẫn giảng giải, hai người khi nói đến chỗ thú vị sẽ cùng bật cười.
Buổi tối sau khi ăn cơm, hai người tản bộ xong thì ngồi dưới dàn hoa tử đằng trong sân hóng mát, Dân Chân ho một tiếng, Vân Yên không để ý, chàng lại ho nhẹ thêm một tiếng. Vân Yên nhìn vào mắt chàng mới biết chàng có ý gì, khuôn mặt thoắt nóng bừng.
Dận Chân kéo tay dắt nàng vào trong nhà, trong lòng Vân Yên biết trước sau gì cũng không trốn thoát nổi người đàn ông này.
"Giữ lửa" là điều quan trọng trong tình cảm vợ chồng. Vân Yên rất rõ điểm ấy.
Trong cuộc sống của họ, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi vòng vây của những người phụ nữ, dù chàng thích hay không thích, sủng hạnh hay không sủng hạnh, cũng không thể làm tất cả họ biến mất. Chờ đến khi phu quân nàng chính thức làm chủ thiên hạ, khi không còn ai dám uy hiếp tính mạng nàng, có lẽ mọi chuyện sẽ thoải mái hơn bây giờ, đương nhiên, ấy là nếu thái hậu không còn.
Tình cảm giữa họ kiên cố bền vững, đối với chàng, nàng không hề nghi ngờ. Nếu như trước đây nàng thấp thỏm, thì sau khi khôi phục trí nhớ, nàng chưa từng lo lắng có người phụ nữ nào hơn mình, chen ngang vào giữa tình cảm hai người.
Phụ nữ trên thế gian có hàng trăm hàng vạn, phòng ngừa kẻ thứ ba không thể mang lại cảm giác an toàn cho một người vợ, quan trọng phải "giữ lửa" cho gia đình, nắm chặt trái tim người đàn ông bằng mọi cách, trao người ấy sự ấm áp, ủng hộ, thậm chí là dục vọng.
* * * * *
Vân Yên trèo lên giường kéo màn xuống, không cho Dận Chân quay đầu lại. Tay nàng hơi run, cầm chiếc áo lót có dây buộc màu vàng nhạt bằng tơ lụa lên, ít nhất cũng không mỏng bằng chiếc áo màu hồng kia.
Cảm giác này rất kì lạ, như ảo giác cổ đại và hiện đại hoà hợp làm một, không rõ mình đang thật sự ở đâu.
Vân Yên kéo nhẹ dây áo trong của mình ra, khẽ kéo chiếc áo xuống bả vai. Làn da trần trụi loé sáng trong không khí, mang theo xúc cảm lạ kì, vừa kích thích vừa căng thẳng.
Nàng vòng tay tháo dây buộc trên tấm lưng trần ra trước, sau đó cởi dây buộc trên cổ, hơi thở ngập ngừng.
Khi chiếc yếm từ trên cổ rơi xuống, bầu ngực nõn nà như thỏ ngọc hoàn toàn không còn gì che đậy, nụ hoa hồi hộp hơi đứng thẳng, gương mặt nàng nóng như lửa đốt, bờ lưng đỏ au.
Nàng cắn môi, cố gắng không nghĩ thêm, bàn tay run rẩy mở chiếc áo lót màu vàng nhạt ra, toan thắt qua loa hai dây áo thành một cái nút, sau đó trùm qua cổ để mặc vào.
Bề mặt tơ lụa mềm mịn như làn da, ngoan ngoãn trùm lên nơi yếu ớt nhất. Hai tay Vân Yên kéo dây buộc hai bên ra sau lưng, không biết do căng thẳng hay tay không nghe theo sự điều khiển của não, trượt mấy lần mà không thắt chặt vào được, nàng luống cuống đến nỗi chóp mũi lấm tấm mồ hôi.
Bỗng một bàn tay giúp nàng thắt chặt dây, nàng giật mình, tim sắp nhảy vọt ra ngoài!
Hơi thở nặng nề như trúng phải liều xuân dược mạnh nhất càng thêm gấp gáp, nhưng bàn tay ấy chưa bao giờ dịu dàng đến thế. Đầu Vân Yên trống rỗng, cả người cứng đờ, không dám quay người lại, vì chàng đang ở phía sau, nên chỉ nghe thấy tiếng tim đập như sấm và hơi thở đầy mờ ám của hai người.
Khi dây được buộc lại, ngón tay chàng chạm lên làn da trên tấm lưng trần, nóng đến bỏng tay. Trước đây chàng từng giúp nàng mặc áo yếm nên động tác không hề trúc trắc, thắt thành nơ bướm không chặt không lỏng, ngón tay vừa mới rời khỏi, thì đỡ cánh tay mềm mại trần trụi của nàng lên.
Xúc cảm nóng bỏng ấy làm Vân Yên giật mình, luồng nhiệt nóng rẫy phả lên tấm lưng nàng, khiến cơ thể cứng ngắc. Nàng biết chàng muốn nàng quay lại cho mình ngắm.
Hai người đều không thốt lên thành lời, Vân Yên hơi cúi đầu, chợt sau đầu nhẹ bẫng, Vân Yên vô thức nghiêng người nhìn chàng, dây buộc tóc đã được chàng tháo ra, mái tóc đen tuyền tung bay, rồi xoã trên bờ lưng trắng ngần, lấp ló trong ấy là nút thắt nơ bướm xinh đẹp.
Trên người Vân Yên chỉ mặc độc chiếc áo lót tơ lụa màu vàng, ôm trọn gò bồng đào run rẩy, vì nghiêng người nên khe ngực quyến rũ càng thêm rõ ràng. Đỉnh hoa anh đào hồng nhạt do hồi hộp mà đứng thẳng ẩn hiện sau lớp áo lót mỏng tang, cùng với nét mặt yêu kiều, cánh môi đỏ tươi hơi hé ra, nàng quyến rũ mê người gấp bội.
Chàng thật sự ăn sạch Vân Yên vào bụng, ăn đến xương không còn. Trên dưới người nàng đều dày đặc dấu hôn mờ ám.
Lúc này nàng mới biết bình thường chàng đã rất nương tay, dù là độ mạnh hay tốc độ, chàng đều rất kiềm chế rồi.
Chàng gác người nàng lên eo mình, dừng lại mỗi chỗ trên giường Bạt Bộ, làm nàng cảm thấy mình như đang trong mộng ảo, nàng không biết ai đang kêu, vừa thút thít vừa rên rỉ như tiếng mèo con, mạch máu chàng càng thêm sôi trào.
Khi chàng bế Vân Yên ngồi lên bàn trang điểm, bờ lưng không có gì che đậy phản chiếu trong tấm gương đồng, kích thích mạnh mẽ như nước với lửa làm nàng choáng váng, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ không ngừng dâng lên trong đầu.
Chàng lại bế nàng lên tay vịn chạm trổ, vờ thả tay xuống, nàng ôm chặt cần cổ cường tráng của Dận Chân, đôi đồng tử nhạt màu được ngọn nến chiếu sáng, ánh lên giọt nước long lanh một màu xinh đẹp.
Trên đôi chân của người thương, tình ý sôi trào từ đáy lòng dâng lên như dời núi lấp biển.
Mái tóc ướt đẫm, bàn tay chàng lướt qua giọt mồ hôi trên sống lưng mảnh khảnh, những lọn tóc xoã tung vương mùi hương mê đắm. Cuối cùng nàng được bế về giường, co tròn dưới người chàng rên rỉ gấp gáp.
Nhưng chàng đâu dễ buông tha, không ngừng vuốt ve mái tóc nàng, nỉ non trên cánh môi xinh, vừa sâu vừa mạnh vào nơi yếu ớt nhất, mỗi lần đều khiến nàng tê dại run rẩy đến sụp đổ, đau đớn vô cùng, tiếng khóc càng ngày càng lớn, bắt đầu đẩy chàng ra.
- Muốn tướng công thương yêu không?
Giọng nói gợi cảm trầm thấp của Dận Chân ngoài dục vọng, còn mang theo sự yêu chiều.
Vân Yên đang nức nở, nghe thấy lời chàng, bèn ngửa cằm lên, đôi mắt quyến rũ hơi hé ra, gợn sóng như sợi tơ:
- Nhẹ... một chút... đau quá...
Cánh môi nhỏ nhắn đỏ tươi vì được hôn, không ngớt thốt ra tiếng rỉ giữa tiếng khóc.
Dận Chân cúi người xuống giày vò đôi môi nàng, tiếng thở khàn đục nặng nề lặp lại, cố chấp ép nàng nói đáp án:
- Yên... trả lời ta nào, muốn tướng công thương yêu không, muốn không?
Chàng hỏi Vân Yên, nhưng động tác càng lúc mạnh mẽ làm nàng không trả lời được, không biết chàng vào nơi sâu nhất tự bao giờ, nàng bật khóc lớn thành tiếng, nóng rực tưởng chừng mình đang chết đi, oán trách chàng nhẫn tâm.
- Muốn... muốn... tướng công thương yêu, đau quá... đừng...
Dận Chân thấy nàng khóc như vậy mà đau lòng vô cùng, hơn nữa đã có được đáp án mình hài lòng. Chàng đột nhiên dừng lại như kì tích, dịu dàng hơn cả khi dịu dàng lúc bình thường, hết sức thương yêu ôm nàng, vừa hôn vừa dỗ:
- Đều tại tướng công không tốt, ngoan, tướng công yêu... tướng công yêu nàng, được không?
Vân Yên khóc thút thít, hơi thở dần trở lại bình thường, nức nở ngắt quãng:
- Được...
Chàng từ từ dỗ dành, ân cần vỗ về nàng, lau đi những giọt nước mắt trên gò má, nghe tiếng nấc mơ hồ đáng yêu của nàng:
- Tướng quân tốt không?
Nàng khép mắt nức nở trong vô thức, nét mặt bỗng nhiên mềm mại vô cùng mê hoặc. Chiếc áo lót màu vàng nhạt trước ngực đã bị chàng kéo xuống từ khi nào, trên bầu ngực nõn nà chi chít dấu hôn.
- Tốt...
Dận Chân hôn môi nàng, thủ thỉ để nàng mở mắt nhìn mình.
Bốn mắt giao nhau, tràn ngập biết ơn.
Chỉ khi tình đã đến nơi sâu nhất, giữa đôi yêu nhau mới có sự biết ơn mà mình không hề hay biết.
Biết ơn vì có nàng, chàng mới biết mình hạnh phúc như thế, trọn vẹn như thế. Dù bất cứ khi nào, chàng không oán trách không hối hận.
Khi bầu không khí chìm đắm trong màu bạc, Vân Yên mới ngủ thiếp đi, ngay cả những lời Dận Chân thì thầm bên tai nàng cũng không nghe rõ.
Đến khi nàng tỉnh lại, cả người đều rệu rã. Nhớ tới ngày hôm qua, gương mặt thoáng đỏ bừng, nhưng khoé môi hơi cong lên đong đầy hạnh phúc.
- Phu nhân... tỉnh rồi ạ?
Giọng nói cực kì nhẹ của Lan Hà vang lên ngoài màn trướng, hình như đã chờ rất lâu rồi.
Vân Yên vội vàng cúi đầu nhìn, trên người đã mặc chiếc áo trong màu vàng của Dận Chân, chắc chắn là chàng mặc giúp. Nàng đến sức chải đầu còn không có, đành phải đáp: "Ừm."
- Vậy chúng nô tì hầu người tắm rửa nhé?
Giọng nói của Lan Tịch vốn trong sáng, nhưng đã bị đè thấp xuống.
Vân Yên đành chịu, mệt mỏi đáp:
- Được.
Lan Hà Lan Tịch rón rén vén màn, treo lên hai chiếc móc vàng hai bên, thấy Vân Yên đang tựa người vào giường, gương mặt đỏ hây hây tràn ngập vui tươi, khoé môi cong lên mà nàng không hề nhận ra, Lan Tịch chợt hiểu ra.
Vân Yên cười, liếc nhìn hai người, giả bộ hỏi:
-Chẳng lẽ vương gia hai em lại ban thưởng gì rồi? Vui thế kia cơ mà.
Lan Tịch mau mồm mau miệng cười mà đôi mắt cong cong:
- Không phải ạ, nô tì chúng em thấy phu nhân và Vương gia tình cảm sâu đậm nên vui mừng thay, vị Niên trắc phúc tấn ở hậu viện đó đang được sủng ái, mỗi ngày đều ở bên Đích phúc tấn, ngay cả Vương gia cũng thỉnh thoảng đến dùng cơm cùng, người trong phủ đang bận rộn đi nịnh bợ. Thật ra người trong Tứ Nghi Đường chúng ta đều biết, Niên trắc phúc tấn ấy sao so được tình cảm giữa Vương gia và phu nhân?
Lan Hà sợ Vân Yên nghe được sẽ buồn, bèn khẽ đẩy Lan Tịch.
Vân Yên cụp mắt, rồi ngước mắt lên đưa tay đến gần Lan Hà Lan Tịch, nhẹ nhàng nắm tay họ, bình tĩnh nói:
- Các em thân thiết với chị, thật lòng đối xử với chị, chị hiểu. Nhưng Lan Tịch à, em phải nhớ, lời này không thể nói trước mặt bất kỳ ai. Chuyện hậu viện Vương gia, chàng tự có chừng mực. Và chuyện các phúc tấn cũng không liên quan tới chúng ta, những việc đó không quan trọng. Tình cảm giữa Vương gia và chị, bọn họ không làm ảnh hưởng được. Hiện giờ tình thế trong triều biến động, là người bên Vương gia các em buộc phải luôn thận trọng trong lời nói và cư xử, hứa với chị, các em sẽ làm thế nhé?
Lan Hà và Lan Tịch nghe vậy, sắc mặt cũng nghiêm túc lại, đều gật đầu thưa vâng.
Vân Yên yên tâm, mỉm cười vỗ tay hai cô gái nhỏ.
- Người trong nhà đóng cửa dễ nói chuyện, nhưng những việc cần để bụng, phải nhắc nhở nhau nhiều hơn, nếu không sao có thể làm người của Tứ Nghi Đường?
Lan Hà và Lan Tịch đều nở nụ cười, đáp hiểu rồi ạ.
Vân Yên vịn giường ngồi dậy, phía dưới vừa đau vừa mỏi, hít thở như bị nghẹn ở cổ họng. Nàng ngước mắt nhìn hai nha hoàn đang trộm cười.
Lan Tịch khẽ nói:
- Trước khi ra ngoài tinh thần Vương gia phơi phới như tân lang vậy, ngay cả nét mặt cũng không còn đáng sợ. Còn đặc biệt dặn dò chúng nô tỳ chờ phu nhân tỉnh dậy thì hầu hạ tắm rửa, ngạc nhiên hơn nữa là...
Vân Yên giả vờ lườm cô nàng, rồi tò mò hỏi:
- Là gì?
Lan Hà tiếp lời:
- Ngạc nhiên hơn nữa là, khi chúng nô tỳ vào, thì nhận ra Vương gia đã đặt quần áo cho phu nhân thay sau khi tắm trên chiếc bàn nhỏ, ngạc nhiên đến nỗi tròng mắt chúng em sắp rớt ra ngoài...
Vân Yên nghe xong khuôn mặt đỏ rần, trách móc một câu, hai nha đầu lắm lời này, giống hệt Vương gia.
Ba người cười đùa một lúc, Lan Hà Lan Tịch giúp Vân Yên đứng dậy đi tắm.
Khi Vân Yên từ phòng tắm ra, Dận Chân đã ngồi trong phòng uống trà nhìn nàng rồi mỉm cười.
Vân Yên lau tóc bằng chiếc khăn lớn, đi từng bước một đến chỗ chàng, bước chân hơi loạng choạng. Dận Chân kéo nàng ngồi lên đùi mình, dịu dàng thay nàng lau tóc.
Dận Chân ngửi tóc nàng:
- Sao không ngủ thêm lát nữa?
Vân Yên lười nhác ngáp một cái:
- Tỉnh vì đói...
Dận Chân cười ha ha, chân hơi lắc lư:
- Hình như béo lên rồi.
Vân Yên lừ mắt một cái, nào có người phụ nữ nào thích từ "béo lên" này.
Dận Chân cẩn thận dùng khăn lau thuỳ tai như vỏ sò của Vân Yên, thì thầm bên tai nàng:
- Nàng thế nào, đều quyến rũ được ta.
Cô gái này, những chỗ cần béo đều béo.
Vân Yên nửa cười nửa giận ôm cổ chàng, làm nũng:
- Thiếp muốn ăn cơm, nhưng mà chân vẫn còn đau.
Dận Chân rất thích khi nàng làm nũng, lập tức đáp:
- Được được, đều là lỗi của tướng công, ăn cơm thôi, ta bế nàng đi ăn cơm, khoác thêm áo nào, nếu không sẽ lạnh đấy.
Vân Yên nhịn cười, chôn người vào lòng chàng, mặc chàng chăm sóc mình.
Thời tiết dần trở nóng, Vân Yên cũng không thích ra ngoài, cả ngày làm ổ trong nhà. Một ngày đang ngủ trưa, Dận Chân ra ngoài làm việc.
Lan Hà bỗng nhiên vào phòng bẩm báo rằng, gã sai ở chính phòng nói Đích phúc tấn tự tay làm nước ô mai ướp lạnh, mời người đến thử.
Vân Yên trầm mặc một lúc lâu, mới ừ một tiếng, nói lát nữa sẽ qua.
Đích phúc tấn mời nàng đến uống nước ô mai không có gì kì quái, đúng là gần đây trời nóng nàng ít khi đến chính phòng, cũng lười gặp mặt các nữ quyến khác, để không phải nói mấy lời sáo rỗng.
Nhưng trực giác phụ nữ bảo với nàng rằng, Na Lạp thị muốn nói gì với nàng ư?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.