Quyển 1 - Chương 82: Đồng cam cộng khổ
Giản Lan
15/02/2016
Trích dẫn: Vân Yên đặt áo choàng của chàng sang một bên, xốc chăn của Dận Chân lên đỡ lấy bả vai chàng, dùng hết sức mình nhưng không nâng được chàng dậy, ngập ngừng một lúc đành phải đỡ lấy eo chàng, cánh tay Dận Chân rất tự nhiên khoác lên bả vai nàng, dùng lực ở hông để ngồi dậy
Vân Yên khoác thêm áo choàng cho chàng, nhẹ nhàng đóng kín lại, rồi ngồi xổm xuống thay cho chàng đôi dép đế mềm. Sắp sửa đứng lên, bàn tay to lớn của Dận Chân bỗng xoa đầu nàng, lòng bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt đen sâu thẳm cứ yên lặng ngắm nhìn nàng như thế, Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, làm chỗ vịn để chàng đứng dậy.
Thân hình cao lớn của Dận Chân dựa vào cơ thể nhỏ bé của Vân Yên, cách lớp áo trong nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Đến khi Vân Yên dìu chàng vào gian phòng tắm trên trán đã rịn đầy mồ hôi, còn chưa kể khí nóng đang bốc lên mịt mờ.
Vân Yên dìu chàng ngồi xuống ghế, tháo dây buộc dưới cổ chàng, cởi áo choàng đặt sang một bên. Rồi mím môi giúp chàng cởi cúc áo trong dưới hầu kết.
Áo trong mềm mại dán trên người chàng, làm tôn lên thân hình nam tính, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Trên nước da lúa mạch đã đổ một lớp mồ hôi dày bóng loáng.
Vân Yên chậm rãi kéo vạt áo chàng xuống, lồng ngực trần cường tráng từ từ hiện ra, Vân Yên nghiêng đầu cẩn thận cởi toàn bộ bắt đầu từ tay áo chàng, để sang một bên. Ánh mắt chạm tới đai lưng của quần trong, các ngón tay hơi khựng lại.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm tay nàng, giọng nói khàn đặc:
- Dìu ta vào thùng tắm.
Vân Yên đỡ chàng đứng dậy, làn da nóng bỏng của chàng dán trên người nàng. Dận Chân vẫn mặc quần trong bước vào thùng tắm, tiếp theo chàng đưa tay xuống nước, cởi chiếc quần màu trắng ngà đã sũng nước ra, Vân Yên nhận lấy đặt vào chậu bên cạnh.
Vân Yên cầm khăn nhúng vào nước, nhẹ nhàng thấm ướt bả vai Dận Chân, rồi dìu chàng nằm sấp xuống dựa người vào vách thùng tắm, đưa tay nhẹ nhàng tháo bím tóc chàng ra, từng sợi tóc được xõa tung, ngón tay miết vào gáy chàng, dịu dàng xoa bóp, sau đó múc nước xối lên.
Dận Chân khẽ phát ra tiếng thở gấp từ trong cổ họng, nằm sấp trong thùng tắm, lông mi khép hờ, đôi mắt nửa mở mơ màng, yên lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng.
Vân Yên nhẹ nhàng giúp chàng gội sạch mái tóc dài đen tuyền, những sợi tóc hơi xoăn thỉnh thoảng còn nghịch ngợm cuốn lên ngón tay nàng. Dận Chân không thích mùi hương của xà bông hay quả bồ kết, cho nên những năm gần đây Vân Yên dùng muối để thay thế.
Dịu dàng xoa bóp, ấm áp tắm gội. Năm tháng cứ trôi qua như vậy.
Vân Yên nhẹ nhàng vén mái tóc dài đã gội sạch của chàng đặt lên gáy phải, lộ ra bờ vai rộng lớn vững chãi.
Dận Chân nhẹ nhàng nhấp môi:
- Đừng dùng khăn.
Vân Yên vâng một tiếng đặt khăn xuống, dùng tay bốc một vốc muối nhỏ rải đều lên lưng, nhẹ nhàng chà xát.
Theo hơi nóng, vẫn gần gũi như vậy.
Nơi da thịt kề nhau là chỗ tim chàng đang đập dồn dập.
Trong làn khói mờ mịt, mồ hôi trên trán Vân Yên dần dần rịn ra, nhưng động tác tay nàng vẫn không hề thay đổi.
Làn da của chàng, hơi thở của chàng.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm lấy tay trái nàng, bàn tay ấy đang đặt trên bả vai trái, mở mắt ra nhìn nàng.
- Mệt không?
Giọng nói chàng vẫn khàn đặc yếu ớt
Vân Yên nhìn chàng, không nói gì lắc đầu, bàn tay còn lại cũng dừng trên bả vai trái rộng lớn.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cứ kéo dài như vậy mà không ai cử động.
- Vân Yên, ta rất ích kỷ.
Khóe môi Dận Chân khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng.
- Ta muốn mỗi giây mỗi phút nàng luôn ở bên ta không rời nửa bước, chân trời góc biển, ta vươn tay ra là có thể chạm đến. Vì vậy, luôn đưa nàng vào những tình cảnh nguy hiểm, thế nhưng lại luôn không để ý đến nàng.
Chàng chậm rãi nói với giọng trầm khàn.
Bao nhiêu năm qua, người đàn ông này chưa bao giờ nói một câu dài như vậy. Để một người kiêu ngạo như chàng nói ra được những lời này, quả là không dễ dàng.
Tám năm, một cuộc chiến tranh cũng buộc phải kết thúc. Bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, trong ba nghìn ngày đêm bầu bạn bên cạnh, hóa ra đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Hàng lông mi Vân Yên khẽ rung lên rồi ngừng lại, nhẹ nhàng mở miệng, khẽ khàng thở dài.
- Tứ gia, đừng nói nữa.
- Vân Yên.
Dận Chân nhắm mắt lắc đầu, nắm chặt bàn tay của nàng đang đặt trên bả vai trái, giọng nói khàn đặc vì bệnh nặng.
Vân Yên không biết phải làm sao, nâng tay sờ trán chàng, dịu dàng nói:
- Nhân lúc nước còn nóng.
Giọng nói của nàng vẫn mang theo ma lực khiến người khác không thể chống cự lại như vậy, đầu ngón tay khẽ chạm vào, xoa nhẹ gáy chàng rồi đỡ chàng xoay người lại, ánh mắt Dận Chân từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng.
Vân Yên cúi đầu nhẹ nhàng xối nước lên, nhanh chóng rửa sạch cổ, xương quai xanh, cánh tay và lồng ngực cho chàng
Động tác vẫn dịu dàng chăm chú như trước đây, nét mặt trầm tĩnh không mưu cầu danh lợi, ngón tay nàng mềm mại di chuyển trên lồng ngực và cánh tay chàng, cảm giác sự tiếp xúc giữa hai làn da không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Đôi mắt sâu thẳm đong đầy hơi nước dường như có thể rơi lệ, mồ hôi từ những lỗ chân lông đang run rẩy bốc hơi theo làn khói.
Hơi thở ngày một nặng nhọc, nhìn chăm chú mà không nói một lời.
Ra khỏi thùng tắm, chàng cố gắng tự mặc quần trong, Vân Yên vội vàng dìu chàng ngồi xuống, lau khô cơ thể, mặc quần áo cho chàng.
Chàng dựa vào người nàng, vẫn an tĩnh nhìn nàng, giữa hai đầu lông mày mang theo sự yếu ớt không phòng bị của người bệnh.
Vân Yên lấy áo choàng phủ kín chàng, rồi mới dìu chàng quay trở lại giường lớn trong phòng.
Mỗi chiếc lò sưởi trong góc phòng đều đang tỏa ra hơi nóng, cả căn phòng đều rất ấm áp. Vân Yên đưa tay sờ lên trán chàng, có vẻ như chàng đã hạ sốt.
Dận Chân kéo đầu ngón tay nàng đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên, không nói gì nâng mắt nhìn nàng.
Vân Yên chớp mắt, cúi đầu chầm chậm ngồi bên giường, tay kia nhè nhẹ vỗ về con người đang nằm trong chăn.
- Ngài ngủ đi, nô tỳ không đi đâu cả.
Khóe môi Dận Chân hơi cong lên, khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Vân Yên yên lặng vén chăn cho chàng, ngắm nhìn khuôn mặt ấy khi đang say ngủ, cuối cùng thở hắt ra một hơi.
Một ngày một đêm bận rộn, sức cùng lực kiệt. Vân Yên nằm sấp trên mép giường, ánh mắt dần trở nên mông lung, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong bến tàu Tứ Nghi Đường, dù phong ba bão táp nhưng vẫn luôn có người cùng trên một con thuyền. Tất cả những đau thương gian khổ rồi cũng sẽ trôi qua.
* * * * *
Không chờ đến tối Thập Tam A Ca Dận Tường đã chạy tới đây thăm bệnh, Vân Yên nghe thấy tiếng động bên ngoài sảnh giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu thấy Dận Chân vẫn còn đang ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng vén màn lên. Đưa tay vuốt lại quần áo mà mái tóc rồi mới mở cửa ra sảnh ngoài.
Đúng là Tiểu Thuận Tử và Dận Tường đang đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Vân Yên mở cửa ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Dận Tường, vội “xuỵt” một tiếng, ý bảo người bên trong vẫn còn đang ngủ.
Vân Yên nhanh chóng để Dận Tường vào trong phòng, mời anh ta* ngồi xuống, rồi định đi lấy trà.
(*Đến chương 82 thì VY tầm 20 tuổi, DT cũng khoảng đấy, nếu gọi là “cậu ta” thì không thích hợp, nên mình đổi nhé)
Dận Tường thấy sắc mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ au của Vân Yên, vội kéo nàng lại, nhỏ nhẹ nói không cần, sau đó hỏi tình hình của Dận Chân. Vân Yên cũng nhỏ giọng nói lại từ đầu đến cuối tình trạng của chàng, bảo anh ta cứ yên tâm.
Dận Tường sau khi nghe xong thì gật đầu, đôi mắt màu hổ phách trong sáng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, khóe môi hơi nhếch lên đầy sâu xa.
Mấy ngày sau, thiếp (1) thăm bệnh và quà tặng của huynh đệ hoàng tử, đại thần trong triều cùng với các môn khách, cả Đức phi mẹ đẻ của Dận Chân cũng đưa thuốc bổ tới, tấp nập không ngớt đến Tứ phủ.
Trong đó có cả thiếp của Bát Bối Lặc Dận Tự và thiếp của Niên Canh Nghiêu, Dận Chân tựa người trên giường bảo Vân Yên mang đến cho chàng đích thân xem. Sau khi xem xong không nói gì cả, tựa như có điều đang suy nghĩ.
Vân Yên nhẹ nhàng lấy tấm thiếp trong tay chàng đặt sang một bên, bưng chén thuốc ngồi xuống, dịu dàng múc từng thìa, thổi cho nguội bớt rồi đút cho chàng uống. Uống xong chén thuốc, nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe môi cho chàng, rồi đút cho chàng một quả hạnh đã chuẩn bị trước.
Dận Chân nói phải đích thân viết tấu chương cảm ơn, muốn đứng dậy.
Vân Yên cau mày kéo chàng lại, đặt một cái đệm mềm sau lưng rồi dìu chàng ngồi dậy, rồi cẩn thận khoác thêm áo choàng cho chàng, đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn lên giường, trải giấy bút ra.
Dận Chân viết vô cùng chậm, nét chữ phải dùng đến sức. Chỉ mấy lời ngắn ngủi, nhưng tình sâu nghĩa nặng.
Vân Yên đứng bên cạnh yên lặng mài mực, thỉnh thoảng khép vạt áo lại giúp chàng.
Tác giả nói suy nghĩ của mình (Lược dịch):
Lão Tứ rốt cuộc cũng tắm xong rồi, lão Tứ rốt cuộc cũng độc thoại với Vân Yên bé nhỏ một đoạn dài như vậy rồi, mà từ nay về sau cũng chính thức đi vào một giai đoạn mới khác. Câu chuyện này, có sự kiên trì của lão Tứ, có sự kiên trì của Vân Yên, có sự kiên trì của tất cả chúng ta, những ngày bình thường trôi qua, tương lai chờ mong đang từng bước tiến về phía trước, tươi đẹp đến rung động!
Lời dịch giả: Tác giả rất thích tả cảnh tắm, đọc thì sướng (vì tưởng tượng) chứ dịch thấy nản (vì ngôn từ nghèo nàn)
– HẾT CHƯƠNG 82 –
(1) Thiếp: một loại danh thiếp dùng để đáp lễ qua lại trong ứng xử hàng ngày ở thời xưa.
Vân Yên khoác thêm áo choàng cho chàng, nhẹ nhàng đóng kín lại, rồi ngồi xổm xuống thay cho chàng đôi dép đế mềm. Sắp sửa đứng lên, bàn tay to lớn của Dận Chân bỗng xoa đầu nàng, lòng bàn tay nóng hổi nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc lòa xòa trên trán, đôi mắt đen sâu thẳm cứ yên lặng ngắm nhìn nàng như thế, Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng, nhẹ nhàng nắm lấy tay chàng, làm chỗ vịn để chàng đứng dậy.
Thân hình cao lớn của Dận Chân dựa vào cơ thể nhỏ bé của Vân Yên, cách lớp áo trong nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng. Đến khi Vân Yên dìu chàng vào gian phòng tắm trên trán đã rịn đầy mồ hôi, còn chưa kể khí nóng đang bốc lên mịt mờ.
Vân Yên dìu chàng ngồi xuống ghế, tháo dây buộc dưới cổ chàng, cởi áo choàng đặt sang một bên. Rồi mím môi giúp chàng cởi cúc áo trong dưới hầu kết.
Áo trong mềm mại dán trên người chàng, làm tôn lên thân hình nam tính, sống lưng đã ướt đẫm mồ hôi. Trên nước da lúa mạch đã đổ một lớp mồ hôi dày bóng loáng.
Vân Yên chậm rãi kéo vạt áo chàng xuống, lồng ngực trần cường tráng từ từ hiện ra, Vân Yên nghiêng đầu cẩn thận cởi toàn bộ bắt đầu từ tay áo chàng, để sang một bên. Ánh mắt chạm tới đai lưng của quần trong, các ngón tay hơi khựng lại.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm tay nàng, giọng nói khàn đặc:
- Dìu ta vào thùng tắm.
Vân Yên đỡ chàng đứng dậy, làn da nóng bỏng của chàng dán trên người nàng. Dận Chân vẫn mặc quần trong bước vào thùng tắm, tiếp theo chàng đưa tay xuống nước, cởi chiếc quần màu trắng ngà đã sũng nước ra, Vân Yên nhận lấy đặt vào chậu bên cạnh.
Vân Yên cầm khăn nhúng vào nước, nhẹ nhàng thấm ướt bả vai Dận Chân, rồi dìu chàng nằm sấp xuống dựa người vào vách thùng tắm, đưa tay nhẹ nhàng tháo bím tóc chàng ra, từng sợi tóc được xõa tung, ngón tay miết vào gáy chàng, dịu dàng xoa bóp, sau đó múc nước xối lên.
Dận Chân khẽ phát ra tiếng thở gấp từ trong cổ họng, nằm sấp trong thùng tắm, lông mi khép hờ, đôi mắt nửa mở mơ màng, yên lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nàng.
Vân Yên nhẹ nhàng giúp chàng gội sạch mái tóc dài đen tuyền, những sợi tóc hơi xoăn thỉnh thoảng còn nghịch ngợm cuốn lên ngón tay nàng. Dận Chân không thích mùi hương của xà bông hay quả bồ kết, cho nên những năm gần đây Vân Yên dùng muối để thay thế.
Dịu dàng xoa bóp, ấm áp tắm gội. Năm tháng cứ trôi qua như vậy.
Vân Yên nhẹ nhàng vén mái tóc dài đã gội sạch của chàng đặt lên gáy phải, lộ ra bờ vai rộng lớn vững chãi.
Dận Chân nhẹ nhàng nhấp môi:
- Đừng dùng khăn.
Vân Yên vâng một tiếng đặt khăn xuống, dùng tay bốc một vốc muối nhỏ rải đều lên lưng, nhẹ nhàng chà xát.
Theo hơi nóng, vẫn gần gũi như vậy.
Nơi da thịt kề nhau là chỗ tim chàng đang đập dồn dập.
Trong làn khói mờ mịt, mồ hôi trên trán Vân Yên dần dần rịn ra, nhưng động tác tay nàng vẫn không hề thay đổi.
Làn da của chàng, hơi thở của chàng.
Dận Chân nhẹ nhàng nắm lấy tay trái nàng, bàn tay ấy đang đặt trên bả vai trái, mở mắt ra nhìn nàng.
- Mệt không?
Giọng nói chàng vẫn khàn đặc yếu ớt
Vân Yên nhìn chàng, không nói gì lắc đầu, bàn tay còn lại cũng dừng trên bả vai trái rộng lớn.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, cứ kéo dài như vậy mà không ai cử động.
- Vân Yên, ta rất ích kỷ.
Khóe môi Dận Chân khẽ chuyển động, giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng.
- Ta muốn mỗi giây mỗi phút nàng luôn ở bên ta không rời nửa bước, chân trời góc biển, ta vươn tay ra là có thể chạm đến. Vì vậy, luôn đưa nàng vào những tình cảnh nguy hiểm, thế nhưng lại luôn không để ý đến nàng.
Chàng chậm rãi nói với giọng trầm khàn.
Bao nhiêu năm qua, người đàn ông này chưa bao giờ nói một câu dài như vậy. Để một người kiêu ngạo như chàng nói ra được những lời này, quả là không dễ dàng.
Tám năm, một cuộc chiến tranh cũng buộc phải kết thúc. Bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, trong ba nghìn ngày đêm bầu bạn bên cạnh, hóa ra đã xảy ra nhiều chuyện đến vậy.
Hàng lông mi Vân Yên khẽ rung lên rồi ngừng lại, nhẹ nhàng mở miệng, khẽ khàng thở dài.
- Tứ gia, đừng nói nữa.
- Vân Yên.
Dận Chân nhắm mắt lắc đầu, nắm chặt bàn tay của nàng đang đặt trên bả vai trái, giọng nói khàn đặc vì bệnh nặng.
Vân Yên không biết phải làm sao, nâng tay sờ trán chàng, dịu dàng nói:
- Nhân lúc nước còn nóng.
Giọng nói của nàng vẫn mang theo ma lực khiến người khác không thể chống cự lại như vậy, đầu ngón tay khẽ chạm vào, xoa nhẹ gáy chàng rồi đỡ chàng xoay người lại, ánh mắt Dận Chân từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt nàng.
Vân Yên cúi đầu nhẹ nhàng xối nước lên, nhanh chóng rửa sạch cổ, xương quai xanh, cánh tay và lồng ngực cho chàng
Động tác vẫn dịu dàng chăm chú như trước đây, nét mặt trầm tĩnh không mưu cầu danh lợi, ngón tay nàng mềm mại di chuyển trên lồng ngực và cánh tay chàng, cảm giác sự tiếp xúc giữa hai làn da không ngôn ngữ nào có thể diễn tả được.
Đôi mắt sâu thẳm đong đầy hơi nước dường như có thể rơi lệ, mồ hôi từ những lỗ chân lông đang run rẩy bốc hơi theo làn khói.
Hơi thở ngày một nặng nhọc, nhìn chăm chú mà không nói một lời.
Ra khỏi thùng tắm, chàng cố gắng tự mặc quần trong, Vân Yên vội vàng dìu chàng ngồi xuống, lau khô cơ thể, mặc quần áo cho chàng.
Chàng dựa vào người nàng, vẫn an tĩnh nhìn nàng, giữa hai đầu lông mày mang theo sự yếu ớt không phòng bị của người bệnh.
Vân Yên lấy áo choàng phủ kín chàng, rồi mới dìu chàng quay trở lại giường lớn trong phòng.
Mỗi chiếc lò sưởi trong góc phòng đều đang tỏa ra hơi nóng, cả căn phòng đều rất ấm áp. Vân Yên đưa tay sờ lên trán chàng, có vẻ như chàng đã hạ sốt.
Dận Chân kéo đầu ngón tay nàng đến bên môi, nhẹ nhàng hôn lên, không nói gì nâng mắt nhìn nàng.
Vân Yên chớp mắt, cúi đầu chầm chậm ngồi bên giường, tay kia nhè nhẹ vỗ về con người đang nằm trong chăn.
- Ngài ngủ đi, nô tỳ không đi đâu cả.
Khóe môi Dận Chân hơi cong lên, khép mắt chìm vào giấc ngủ.
Vân Yên yên lặng vén chăn cho chàng, ngắm nhìn khuôn mặt ấy khi đang say ngủ, cuối cùng thở hắt ra một hơi.
Một ngày một đêm bận rộn, sức cùng lực kiệt. Vân Yên nằm sấp trên mép giường, ánh mắt dần trở nên mông lung, mơ màng đi vào giấc ngủ.
Trong bến tàu Tứ Nghi Đường, dù phong ba bão táp nhưng vẫn luôn có người cùng trên một con thuyền. Tất cả những đau thương gian khổ rồi cũng sẽ trôi qua.
* * * * *
Không chờ đến tối Thập Tam A Ca Dận Tường đã chạy tới đây thăm bệnh, Vân Yên nghe thấy tiếng động bên ngoài sảnh giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu thấy Dận Chân vẫn còn đang ngủ say, mới thở phào nhẹ nhõm. Vội vàng cẩn thận đứng dậy, nhẹ nhàng vén màn lên. Đưa tay vuốt lại quần áo mà mái tóc rồi mới mở cửa ra sảnh ngoài.
Đúng là Tiểu Thuận Tử và Dận Tường đang đứng bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, Vân Yên mở cửa ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Dận Tường, vội “xuỵt” một tiếng, ý bảo người bên trong vẫn còn đang ngủ.
Vân Yên nhanh chóng để Dận Tường vào trong phòng, mời anh ta* ngồi xuống, rồi định đi lấy trà.
(*Đến chương 82 thì VY tầm 20 tuổi, DT cũng khoảng đấy, nếu gọi là “cậu ta” thì không thích hợp, nên mình đổi nhé)
Dận Tường thấy sắc mặt mệt mỏi, đôi mắt đỏ au của Vân Yên, vội kéo nàng lại, nhỏ nhẹ nói không cần, sau đó hỏi tình hình của Dận Chân. Vân Yên cũng nhỏ giọng nói lại từ đầu đến cuối tình trạng của chàng, bảo anh ta cứ yên tâm.
Dận Tường sau khi nghe xong thì gật đầu, đôi mắt màu hổ phách trong sáng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nàng, khóe môi hơi nhếch lên đầy sâu xa.
Mấy ngày sau, thiếp (1) thăm bệnh và quà tặng của huynh đệ hoàng tử, đại thần trong triều cùng với các môn khách, cả Đức phi mẹ đẻ của Dận Chân cũng đưa thuốc bổ tới, tấp nập không ngớt đến Tứ phủ.
Trong đó có cả thiếp của Bát Bối Lặc Dận Tự và thiếp của Niên Canh Nghiêu, Dận Chân tựa người trên giường bảo Vân Yên mang đến cho chàng đích thân xem. Sau khi xem xong không nói gì cả, tựa như có điều đang suy nghĩ.
Vân Yên nhẹ nhàng lấy tấm thiếp trong tay chàng đặt sang một bên, bưng chén thuốc ngồi xuống, dịu dàng múc từng thìa, thổi cho nguội bớt rồi đút cho chàng uống. Uống xong chén thuốc, nàng cầm khăn nhẹ nhàng lau khóe môi cho chàng, rồi đút cho chàng một quả hạnh đã chuẩn bị trước.
Dận Chân nói phải đích thân viết tấu chương cảm ơn, muốn đứng dậy.
Vân Yên cau mày kéo chàng lại, đặt một cái đệm mềm sau lưng rồi dìu chàng ngồi dậy, rồi cẩn thận khoác thêm áo choàng cho chàng, đặt một cái bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn lên giường, trải giấy bút ra.
Dận Chân viết vô cùng chậm, nét chữ phải dùng đến sức. Chỉ mấy lời ngắn ngủi, nhưng tình sâu nghĩa nặng.
Vân Yên đứng bên cạnh yên lặng mài mực, thỉnh thoảng khép vạt áo lại giúp chàng.
Tác giả nói suy nghĩ của mình (Lược dịch):
Lão Tứ rốt cuộc cũng tắm xong rồi, lão Tứ rốt cuộc cũng độc thoại với Vân Yên bé nhỏ một đoạn dài như vậy rồi, mà từ nay về sau cũng chính thức đi vào một giai đoạn mới khác. Câu chuyện này, có sự kiên trì của lão Tứ, có sự kiên trì của Vân Yên, có sự kiên trì của tất cả chúng ta, những ngày bình thường trôi qua, tương lai chờ mong đang từng bước tiến về phía trước, tươi đẹp đến rung động!
Lời dịch giả: Tác giả rất thích tả cảnh tắm, đọc thì sướng (vì tưởng tượng) chứ dịch thấy nản (vì ngôn từ nghèo nàn)
– HẾT CHƯƠNG 82 –
(1) Thiếp: một loại danh thiếp dùng để đáp lễ qua lại trong ứng xử hàng ngày ở thời xưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.