Quyển 1 - Chương 96: Đồng hành
Giản Lan
06/05/2016
Đi đến thôn trang ở ngoại ô, hai người ra khỏi xe thay bằng đi ngựa. Ý định của Vân Yên là muốn cưỡi một con ngựa nhỏ giống như Tiểu Thuận Tử và Tiểu Ngụy Tử, nhưng Dận Chân không hề nói lời nào, trực tiếp bế Vân Yên lên lưng Truy Vân.
Lần cuối cùng cưỡi chung một con ngựa là năm thứ bốn mươi ba. Khi đó tâm tư của cả hai người đều đặt trên người Hoằng Huy, ngày đêm phi ngựa không ngừng nghỉ. Mà hôm nay cách ngày ấy đã ba năm, Vân Yên một lần nữa lại ngồi trước người Dận Chân trên lưng ngựa, nhưng ở trong một hoàn cảnh khác.
Cơ thể nhỏ bé của Vân Yên ngồi ở phía trước yên ngựa, khi Dận Chân lên ngựa, cơ thể của nàng hơi cứng đờ lại. Chàng ngồi sát phía sau nàng, chiếm gần hết cái yên, cặp đùi cường tráng kẹp sau hông Vân Yên.
Dường như Dận Chân cảm nhận được Vân Yên đang căng thẳng, chàng khẽ cười một tiếng, vô cùng bình tĩnh tự nhiên bật ngón tay một cái, Truy Vân bỗng chạy từng bước nhỏ về phía trước, Vân Yên kinh hãi ngửa người về phía sau, ngả vào lồng ngực vững chãi rộng lớn của Dận Chân, rồi được chàng ôm chặt lại, cặp đùi của ai đó phía sau nàng cũng kẹp chặt hơn.
Hai thị vệ cưỡi ngựa đi phía trước mở đường, hai thị vệ còn lại và Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử đi phía sau.
Truy Vân chạy chậm nên tốc độ không nhanh, nhưng sự xóc nảy ở phía trước và đằng sau cùng với sự ma sát giữa quần áo nhanh chóng khiến vành tai Vân Yên đỏ bừng.
Vân Yên cắn môi, theo bản năng vịn tay vào đầu yên ngựa muốn nhích lên phía trước một chút. Trong hoàn cảnh trước sau đều có người, sự thân mật mà không một ai biết như vậy thật sự khiến người ta muốn gào thét.
Hơi thở Dận Chân phả vào sau tai nàng, khiến Vân Yên hoa mắt chóng mặt, nàng không biết là do ngồi ngựa lâu mà bị thế, hay do nguyên nhân nào khác.
Ra khỏi quan đạo (1), quãng đường bắt đầu gập ghềnh. Sau vài lần lắc lư, Vân Yên đang tựa trong ngực Dận Chân, cuối cùng cũng không kiềm được bắt đầu đẩy chàng ra:
- Tứ gia, thiếp nghĩ mình...
Dân Chân đưa tay ôm bờ eo mảnh khảnh của Vân Yên, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, giọng nói gợi cảm hơi khàn khàn:
- Yên tâm, không sao đâu.
Vân Yên hơi cau mày, phiá sau tai đã đỏ bừng, năm ngón tay của Dận Chân đan chặt vào năm ngón tay nàng, yên lặng mà nóng bỏng.
Qua quãng đường gập ghềnh, Dận Chân thở nhẹ một hơi, kìm dây cương để Truy Vân chạy chậm lại, hai tay chàng vòng xuống dưới nách Vân Yên, bế nàng ngồi nghiêng.
- Nào, ôm chặt.
Vân Yên đang vùi đầu vào lớp áo trước ngực chàng, ừ một tiếng. Cánh tay Dận Chân đang ôm nàng chuyển động vừa như dỗ dành vừa như tia chớp, đây là ngôn ngữ cơ thể đặc biệt chỉ có giữa hai người.
Quãng đường dần dần trở nên bằng phẳng, phần lớn thời gian Vân Yên đều yên tĩnh tựa vào ngực Dận Chân để mặc Truy Vân tung vó, gió mùa hạ gào thét qua tai, nhưng người giống như dừng chân tại một bến cảng. Có đôi khi hai người nói chuyện với nhau. Câu được câu chăng, đều rất tự nhiên.
Tinh thần của cả người và ngựa đều rất tốt, khi mặt trời lặn đã đến ngoại ô của huyện Kế. Sau khi xuống ngựa thì hai người tìm nhà trọ nghỉ ngơi, điều kiện ở đây thực sự không dám khen tặng. Trước đây, bọn họ đã nhiều lần đi qua chỗ này. Mỗi lần đi đều rất vội vàng, thậm chí, cái đêm ôm chặt nhau không nhìn thấy điểm cuối ấy cũng ở nơi đây.
Tiểu Thuận Tử đi vào trước hỏi bốn gian phòng, Tiểu Ngụy Tử và các thị vệ khác dẫn ngựa đi uống nước ăn cỏ, Dận Chân cũng thả lỏng cương ngựa, Truy Vân được Tiểu Ngụy Tử cẩn thận dắt đi.
Vân Yên đi theo Dận Chân vào khách điếm sơ sài, đúng lúc nghe thấy ông chủ bảo với Tiểu Thuận Tử chỉ còn lại ba gian phòng, có thể tạm thời kê thêm một tấm ván làm giường. Tiểu nhị dẫn bọn họ đi xem phòng, căn phòng nào cũng chỉ có hai chiếc giường nhỏ trải chiếu trúc đơn sơ, như vậy thì chỉ có thể để Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử cùng bốn thị vệ, cứ ba người thì chen chúc trong một gian phòng, cộng thêm hai ván gỗ làm giường nữa.
Tiểu Thuận Tử và Vân Yên chọn một gian phòng trông có vẻ sạch sẽ nhất, rồi mới để Dận Chân đi vào. Ngược lại chàng có vẻ không để tâm cho lắm.
Vân Yên vào phòng rút khăn tay ra cẩn thận lau chiếc ghế duy nhất, để Dận Chân ngồi xuống trước. Rồi đặt bọc hành lý lên một chiếc giường trong đó, mở ra bắt đầu thu dọn.
Tiểu nhị của nhà trọ đi qua bưng trà đến, rồi lui ra ngoài với Tiểu Thuận Tử.
Sắc trời dần dần tối xuống, trong căn phòng chỉ có một đèn dầu nhỏ bập bùng cháy, chiếu lên bóng dáng bận rộn mà nhỏ bé của Vân Yên. Vân Yên trước tiên dùng khăn mà mình mang theo cẩn thận lau tách trà một lần, rót nước trà nóng vào tráng qua đổ đi, rồi mới rót đầy tách trà bưng đến cho Dận Chân.
Đây không phải là lần đầu tiên đi ra ngoài làm việc, Vân Yên hiểu rất rõ Dận Chân là người đàn ông tuy có thân phận vô cùng cao quý nhưng tuyệt đối sẽ không so đo từng tý để bản thân ăn sung mặc sướng.
Chàng sẽ không tức giận vì nơi ở đơn sơ, nước trà khó uống, cơm canh khó ăn, nhưng chàng sẽ đau đớn không nguôi vì thiên tai lũ lụt, dân chúng lầm than, tham quan ô lại.
Chàng ngồi ở nơi này, bình tĩnh nhưng trang nghiêm lần tràng hạt.
Đợi cho Vân Yên thu dọn đơn giản xong, Dận Chân hỏi nàng đã đói bụng chưa. Vân Yên quay người lại nói vẫn chưa, có phải Tứ gia đói rồi không. Đang nói, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Vân Yên đi mở cửa, là Tiểu Thuận Tử bưng khay đồ ăn đến. Vân Yên thấy Tiểu Thuận Tử thì nở nụ cười, quả nhiên là bạn tri kỉ đã nhiều năm.
Vân Yên giúp Tiểu Thuận Tử bưng khay đồ ăn đến chiếc bàn cũ kỹ, hỏi Tiểu Thuận Tử lương thực của bọn họ còn đủ hay không. Tiểu Thuận Tử thật thà nói vẫn còn, chỉ là ở đây cơm canh đạm bạc, gia phải chịu thiệt rồi.
Sau khi tiễn Tiểu Thuận Tử rời khỏi, Vân Yên quay trở lại bàn đã thấy Dận Chân bưng chén cơm lên, không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là đói bụng.
Vân Yên lấy đôi đũa bạc đặt vào tay chàng, rồi gắp thức ăn cho chàng.
Vân Yên bới cơm trong bát, nàng rất ít khi ăn thức ăn. Bỗng một đôi đũa bạc gắp thức ăn đặt vào bát nàng. Chỉ có hai mặn một canh, nhưng hai người ăn vô cùng ngon miệng.
Ăn cơm xong, Vân Yên thu dọn bát đũa bưng ra ngoài, rồi bảo tiểu nhị đưa nước nóng vào phòng.
Đi cả một ngày đường, sau khi ăn cơm xong Dận Chân có vẻ hơi mệt mỏi. Vân Yên kéo chàng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cởi áo ngoài cho chàng chuẩn bị lau người.
Hai tay Dận Chân chống lên chiếc giường nhỏ phía sau, lồng ngực hơi nâng lên, tư thế nhìn vô cùng mệt mỏi rã rời.
Vân Yên cúi đầu xuống giúp chàng tháo cúc áo, rồi cởi chiếc áo bào trên người ra. Sau đó bưng chậu nước nóng tới rửa mặt và rửa chân cho chàng.
Một lúc lâu sau mới hầu hạ xong Dận Chân lau rửa sạch sẽ, Vân Yên cầm hành lý của mình đến sau tấm rèm ngăn cách giữa hai chiếc giường. Sau tấm rèm nàng cởi áo ngoài rửa mặt.
Căn phòng rất nhỏ, cách tấm rèm vải, có thể nhìn thấy bóng dáng Dận Chân đang từ từ nằm xuống chiếc giường nhỏ. Tất cả động tác đều rất tự nhiên, là thói quen lâu năm tạo thành.
Dù từ trước đến nay hai người đều ở cùng một phòng, nhưng cảm nhận lại không giống với hôm nay. Trước đây, họ đã tạo thành thói quen chìm sâu vào giấc ngủ mà không có bất cứ chướng ngại nào, chứ không phải là chỉ cách một cánh cửa hay một tấm rèm cũng trở thành một chuyện trăn trở như thế này.
Sau khi Vân Yên lau rửa xong thì thổi tắt đèn, nằm xuống chiếc giường nhỏ còn lại, cũng không kéo rèm vải ra. Nàng kéo chiếc áo ngoài đắp lên người mình, lẳng lặng ngắm nhìn bóng hình Dận Chân đang nằm nghiêng, sau đó nhắm mắt lại xoay người sang chỗ khác.
- Vân Yên.
Phía sau tấm rèm gần ngay bên cạnh có tiếng Dận Chân cất lên, hơi khàn khàn. Cơ thể Vân Yên kinh động, do dự ừ một tiếng.
Dận Chân lại hừm một tiếng, hình như cảm thấy không thoải mái. Vân Yên nghe thấy lật người lại, kéo tấm rèm ra hỏi chàng làm sao vậy. Dận Chân nằm nghiêng người trên giường nhìn cái gối của mình, rồi chỉ vào cái gối của Vân Yên.
Vân Yên nhanh chóng hiểu ra, đành phải lấy cái gối nhỏ nàng dùng cái áo cũ của mình quấn thành đưa cho chàng. Dận Chân mỉm cười, đổi gối của mình cho nàng.
Khi Vân Yên lấy cái gối được quấn bằng áo của chàng, chàng không buông tay ra. Vân Yên đỏ mặt, bỏ tay xuống, đến gối đầu cũng không cần, kéo rèm vào, nằm xuống.
- Cô ngốc.
Dận Chân đẩy rèm ra, nhét cái gối xuống.
- Cứ đóng rèm như vậy không thấy nóng sao?
Vân Yên nhận lấy cái gối, ôm áo ngoài nằm trên giường. Thấy thân hình cao lớn của Dận Chân cũng ôm áo ngoài nằm nghiêng trên giường nhìn nàng. Gò má Vân Yên hơi nghiêng kề sát bên chiếc gối, có một vài sợi tóc mềm mại rơi xuống.
(1) Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi hoặc là đường do triều đình làm để dân chúng dùng.
Lần cuối cùng cưỡi chung một con ngựa là năm thứ bốn mươi ba. Khi đó tâm tư của cả hai người đều đặt trên người Hoằng Huy, ngày đêm phi ngựa không ngừng nghỉ. Mà hôm nay cách ngày ấy đã ba năm, Vân Yên một lần nữa lại ngồi trước người Dận Chân trên lưng ngựa, nhưng ở trong một hoàn cảnh khác.
Cơ thể nhỏ bé của Vân Yên ngồi ở phía trước yên ngựa, khi Dận Chân lên ngựa, cơ thể của nàng hơi cứng đờ lại. Chàng ngồi sát phía sau nàng, chiếm gần hết cái yên, cặp đùi cường tráng kẹp sau hông Vân Yên.
Dường như Dận Chân cảm nhận được Vân Yên đang căng thẳng, chàng khẽ cười một tiếng, vô cùng bình tĩnh tự nhiên bật ngón tay một cái, Truy Vân bỗng chạy từng bước nhỏ về phía trước, Vân Yên kinh hãi ngửa người về phía sau, ngả vào lồng ngực vững chãi rộng lớn của Dận Chân, rồi được chàng ôm chặt lại, cặp đùi của ai đó phía sau nàng cũng kẹp chặt hơn.
Hai thị vệ cưỡi ngựa đi phía trước mở đường, hai thị vệ còn lại và Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử đi phía sau.
Truy Vân chạy chậm nên tốc độ không nhanh, nhưng sự xóc nảy ở phía trước và đằng sau cùng với sự ma sát giữa quần áo nhanh chóng khiến vành tai Vân Yên đỏ bừng.
Vân Yên cắn môi, theo bản năng vịn tay vào đầu yên ngựa muốn nhích lên phía trước một chút. Trong hoàn cảnh trước sau đều có người, sự thân mật mà không một ai biết như vậy thật sự khiến người ta muốn gào thét.
Hơi thở Dận Chân phả vào sau tai nàng, khiến Vân Yên hoa mắt chóng mặt, nàng không biết là do ngồi ngựa lâu mà bị thế, hay do nguyên nhân nào khác.
Ra khỏi quan đạo (1), quãng đường bắt đầu gập ghềnh. Sau vài lần lắc lư, Vân Yên đang tựa trong ngực Dận Chân, cuối cùng cũng không kiềm được bắt đầu đẩy chàng ra:
- Tứ gia, thiếp nghĩ mình...
Dân Chân đưa tay ôm bờ eo mảnh khảnh của Vân Yên, cúi đầu thì thầm bên tai nàng, giọng nói gợi cảm hơi khàn khàn:
- Yên tâm, không sao đâu.
Vân Yên hơi cau mày, phiá sau tai đã đỏ bừng, năm ngón tay của Dận Chân đan chặt vào năm ngón tay nàng, yên lặng mà nóng bỏng.
Qua quãng đường gập ghềnh, Dận Chân thở nhẹ một hơi, kìm dây cương để Truy Vân chạy chậm lại, hai tay chàng vòng xuống dưới nách Vân Yên, bế nàng ngồi nghiêng.
- Nào, ôm chặt.
Vân Yên đang vùi đầu vào lớp áo trước ngực chàng, ừ một tiếng. Cánh tay Dận Chân đang ôm nàng chuyển động vừa như dỗ dành vừa như tia chớp, đây là ngôn ngữ cơ thể đặc biệt chỉ có giữa hai người.
Quãng đường dần dần trở nên bằng phẳng, phần lớn thời gian Vân Yên đều yên tĩnh tựa vào ngực Dận Chân để mặc Truy Vân tung vó, gió mùa hạ gào thét qua tai, nhưng người giống như dừng chân tại một bến cảng. Có đôi khi hai người nói chuyện với nhau. Câu được câu chăng, đều rất tự nhiên.
Tinh thần của cả người và ngựa đều rất tốt, khi mặt trời lặn đã đến ngoại ô của huyện Kế. Sau khi xuống ngựa thì hai người tìm nhà trọ nghỉ ngơi, điều kiện ở đây thực sự không dám khen tặng. Trước đây, bọn họ đã nhiều lần đi qua chỗ này. Mỗi lần đi đều rất vội vàng, thậm chí, cái đêm ôm chặt nhau không nhìn thấy điểm cuối ấy cũng ở nơi đây.
Tiểu Thuận Tử đi vào trước hỏi bốn gian phòng, Tiểu Ngụy Tử và các thị vệ khác dẫn ngựa đi uống nước ăn cỏ, Dận Chân cũng thả lỏng cương ngựa, Truy Vân được Tiểu Ngụy Tử cẩn thận dắt đi.
Vân Yên đi theo Dận Chân vào khách điếm sơ sài, đúng lúc nghe thấy ông chủ bảo với Tiểu Thuận Tử chỉ còn lại ba gian phòng, có thể tạm thời kê thêm một tấm ván làm giường. Tiểu nhị dẫn bọn họ đi xem phòng, căn phòng nào cũng chỉ có hai chiếc giường nhỏ trải chiếu trúc đơn sơ, như vậy thì chỉ có thể để Tiểu Thuận Tử, Tiểu Ngụy Tử cùng bốn thị vệ, cứ ba người thì chen chúc trong một gian phòng, cộng thêm hai ván gỗ làm giường nữa.
Tiểu Thuận Tử và Vân Yên chọn một gian phòng trông có vẻ sạch sẽ nhất, rồi mới để Dận Chân đi vào. Ngược lại chàng có vẻ không để tâm cho lắm.
Vân Yên vào phòng rút khăn tay ra cẩn thận lau chiếc ghế duy nhất, để Dận Chân ngồi xuống trước. Rồi đặt bọc hành lý lên một chiếc giường trong đó, mở ra bắt đầu thu dọn.
Tiểu nhị của nhà trọ đi qua bưng trà đến, rồi lui ra ngoài với Tiểu Thuận Tử.
Sắc trời dần dần tối xuống, trong căn phòng chỉ có một đèn dầu nhỏ bập bùng cháy, chiếu lên bóng dáng bận rộn mà nhỏ bé của Vân Yên. Vân Yên trước tiên dùng khăn mà mình mang theo cẩn thận lau tách trà một lần, rót nước trà nóng vào tráng qua đổ đi, rồi mới rót đầy tách trà bưng đến cho Dận Chân.
Đây không phải là lần đầu tiên đi ra ngoài làm việc, Vân Yên hiểu rất rõ Dận Chân là người đàn ông tuy có thân phận vô cùng cao quý nhưng tuyệt đối sẽ không so đo từng tý để bản thân ăn sung mặc sướng.
Chàng sẽ không tức giận vì nơi ở đơn sơ, nước trà khó uống, cơm canh khó ăn, nhưng chàng sẽ đau đớn không nguôi vì thiên tai lũ lụt, dân chúng lầm than, tham quan ô lại.
Chàng ngồi ở nơi này, bình tĩnh nhưng trang nghiêm lần tràng hạt.
Đợi cho Vân Yên thu dọn đơn giản xong, Dận Chân hỏi nàng đã đói bụng chưa. Vân Yên quay người lại nói vẫn chưa, có phải Tứ gia đói rồi không. Đang nói, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.
Vân Yên đi mở cửa, là Tiểu Thuận Tử bưng khay đồ ăn đến. Vân Yên thấy Tiểu Thuận Tử thì nở nụ cười, quả nhiên là bạn tri kỉ đã nhiều năm.
Vân Yên giúp Tiểu Thuận Tử bưng khay đồ ăn đến chiếc bàn cũ kỹ, hỏi Tiểu Thuận Tử lương thực của bọn họ còn đủ hay không. Tiểu Thuận Tử thật thà nói vẫn còn, chỉ là ở đây cơm canh đạm bạc, gia phải chịu thiệt rồi.
Sau khi tiễn Tiểu Thuận Tử rời khỏi, Vân Yên quay trở lại bàn đã thấy Dận Chân bưng chén cơm lên, không khỏi nở nụ cười, quả nhiên là đói bụng.
Vân Yên lấy đôi đũa bạc đặt vào tay chàng, rồi gắp thức ăn cho chàng.
Vân Yên bới cơm trong bát, nàng rất ít khi ăn thức ăn. Bỗng một đôi đũa bạc gắp thức ăn đặt vào bát nàng. Chỉ có hai mặn một canh, nhưng hai người ăn vô cùng ngon miệng.
Ăn cơm xong, Vân Yên thu dọn bát đũa bưng ra ngoài, rồi bảo tiểu nhị đưa nước nóng vào phòng.
Đi cả một ngày đường, sau khi ăn cơm xong Dận Chân có vẻ hơi mệt mỏi. Vân Yên kéo chàng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cởi áo ngoài cho chàng chuẩn bị lau người.
Hai tay Dận Chân chống lên chiếc giường nhỏ phía sau, lồng ngực hơi nâng lên, tư thế nhìn vô cùng mệt mỏi rã rời.
Vân Yên cúi đầu xuống giúp chàng tháo cúc áo, rồi cởi chiếc áo bào trên người ra. Sau đó bưng chậu nước nóng tới rửa mặt và rửa chân cho chàng.
Một lúc lâu sau mới hầu hạ xong Dận Chân lau rửa sạch sẽ, Vân Yên cầm hành lý của mình đến sau tấm rèm ngăn cách giữa hai chiếc giường. Sau tấm rèm nàng cởi áo ngoài rửa mặt.
Căn phòng rất nhỏ, cách tấm rèm vải, có thể nhìn thấy bóng dáng Dận Chân đang từ từ nằm xuống chiếc giường nhỏ. Tất cả động tác đều rất tự nhiên, là thói quen lâu năm tạo thành.
Dù từ trước đến nay hai người đều ở cùng một phòng, nhưng cảm nhận lại không giống với hôm nay. Trước đây, họ đã tạo thành thói quen chìm sâu vào giấc ngủ mà không có bất cứ chướng ngại nào, chứ không phải là chỉ cách một cánh cửa hay một tấm rèm cũng trở thành một chuyện trăn trở như thế này.
Sau khi Vân Yên lau rửa xong thì thổi tắt đèn, nằm xuống chiếc giường nhỏ còn lại, cũng không kéo rèm vải ra. Nàng kéo chiếc áo ngoài đắp lên người mình, lẳng lặng ngắm nhìn bóng hình Dận Chân đang nằm nghiêng, sau đó nhắm mắt lại xoay người sang chỗ khác.
- Vân Yên.
Phía sau tấm rèm gần ngay bên cạnh có tiếng Dận Chân cất lên, hơi khàn khàn. Cơ thể Vân Yên kinh động, do dự ừ một tiếng.
Dận Chân lại hừm một tiếng, hình như cảm thấy không thoải mái. Vân Yên nghe thấy lật người lại, kéo tấm rèm ra hỏi chàng làm sao vậy. Dận Chân nằm nghiêng người trên giường nhìn cái gối của mình, rồi chỉ vào cái gối của Vân Yên.
Vân Yên nhanh chóng hiểu ra, đành phải lấy cái gối nhỏ nàng dùng cái áo cũ của mình quấn thành đưa cho chàng. Dận Chân mỉm cười, đổi gối của mình cho nàng.
Khi Vân Yên lấy cái gối được quấn bằng áo của chàng, chàng không buông tay ra. Vân Yên đỏ mặt, bỏ tay xuống, đến gối đầu cũng không cần, kéo rèm vào, nằm xuống.
- Cô ngốc.
Dận Chân đẩy rèm ra, nhét cái gối xuống.
- Cứ đóng rèm như vậy không thấy nóng sao?
Vân Yên nhận lấy cái gối, ôm áo ngoài nằm trên giường. Thấy thân hình cao lớn của Dận Chân cũng ôm áo ngoài nằm nghiêng trên giường nhìn nàng. Gò má Vân Yên hơi nghiêng kề sát bên chiếc gối, có một vài sợi tóc mềm mại rơi xuống.
(1) Quan đạo: Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi hoặc là đường do triều đình làm để dân chúng dùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.