Quyển 1 - Chương 125: Nghìn vàng không đổi
Giản Lan
06/10/2016
Ngày trừ tịch, Khang Hi tỏ ra khá coi trọng Dận Chân khi chàng đưa Đích phúc tấn Na Lạp thị và Hoằng Quân, Hoằng Thì vào cung tham dự gia yến, ngay cả bổng lộc lĩnh cuối năm cũng là một nghìn lượng theo cấp bậc thân vương, tuy lương bổng của hoàng tử nói chung không đến mức đó, nhưng nguồn thu nhập từ nhiều phương diện như công việc địa vị cũng không thể so sánh nổi với Bối Lặc gia. Cho nên chuyện chàng cùng Tam A Ca Dận Chỉ, Ngũ A Ca Dận Kỳ cùng được sắc phong làm thân vương vào năm sau đương nhiên cũng là tin tức công khai, từ mùng một đầu năm, cửa Tứ phủ đã im lìm từ lâu bắt đầu náo nhiệt trở lại, các vương công đại thần, huynh đệ hoàng tử đến chúc tết hoặc đến mời nườm nượp không ngớt, ngay cả cách gọi “Vương gia” cũng dần dần thay thế “Bối Lặc gia”. Tứ phủ cũng được mở rộng theo gợi ý của Khang Hi, quy mô phủ Thân Vương so với phủ Bối Lặc đã không còn cùng một đẳng cấp.
Khi đường quan rộng mở như vậy, Tứ Vương gia Dận Chân và Vương phi Na Lạp thị đã thành thân nhiều năm đương nhiên trở thành đôi vợ chồng mẫu mực. Từ trong cung đến ngoài cung, vợ chồng đi đâu cũng luôn có nhau, nhận được sự yêu thích của vua, tiền đồ rộng mở.
Trắc phúc tấn và cách cách mỗi phòng đều vui mừng phấn khởi, nước lên thì thuyền lên, dẫu sao địa vị, thể diện trắc phúc tấn hoặc cách cách của Thân Vương vẫn luôn cao hơn một bậc, bổng lộc và cấp bậc vật phẩm quần áo cũng thế, đấy là còn chưa nói nếu như sau này sinh được a ca hoặc cách cách.
Na Lạp thị là đích phúc tấn của Thân Vương nhưng dưới gối lại không có con cái, nên nàng không nói cũng không làm gì, hoàn toàn trở thành một người bạn lâu năm trong cuộc đời Dận Chân. Dận Chân cũng trao cho nàng một địa vị đủ cao trong phủ, trắc phúc tấn Lý thị và các cách cách không ai dám đàm tiếu dù là âm thầm.
Trong khoảng thời gian này, Vân Yên luôn một mình lặng lẽ chờ trong Tứ Nghi Đường.
Nói cho cùng, là Thân Vương hay Bối Lặc, đối với Vân Yên cũng không có thay đổi gì lớn lao về bản chất, nhưng thời gian Dận Chân ở nhà bị rút ngắn rất nhiều, ngược lại loại các đồ vật chàng mang về cất vào tủ để Vân Yên giữ càng nhiều hơn, Vân Yên cũng chưa từng liếc qua.
Khi Dận Chân không ở nhà, Vân Yên thường chép kinh, dọn dẹp một vài đồ dùng và chăm sóc hoa cỏ, cả ngày an nhàn thoải mái. Thỉnh thoảng một mình nàng lặng lẽ ngẩn người một lúc lâu trong phòng chứa sách hoặc Phật đường, thời gian ngủ cũng càng ngày càng nhiều.
Khi thức dậy mệt mỏi uể oải, nàng học theo Dận Chân vẽ phác thảo kiểu dáng quần áo, vẽ kiểu dáng váy ngủ hiện đại, có dây buộc đơn giản và mỏng như cánh ve nhìn rất mát mẻ. Khi Dận Chân về vô tình nhìn thấy bản vẽ trên bàn, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra. Chàng kéo Vân Yên vào giường lớn trong phòng, hừ một tiếng, nói: Làm cái này cũng được, nhưng chỉ được phép mặc trong phòng.
Mỗi ngày Dận Chân đi xã giao về, dù sớm hay muộn, trên người đều vương lại mùi rượu. Có ngày thì tâm trạng khá tốt, có ngày nét mệt mỏi hiện rõ. Mỗi lần vào phòng, chàng thường bế Vân Yên lên đùi mình ngồi cùng uống trà nói chuyện. Khi rảnh rỗi, chàng lấy bản vẽ sơ đồ mở rộng Vương phủ ra để cùng bàn bạc. Vân Yên nhìn bản vẽ mở rộng, nhận ra phủ Thân Vương quả thật có khí thế hơn phủ Bối Lặc rất nhiều. Ngay cả viện Tứ Nghi Đường, Dận Chân cũng bàn bạc với Vân Yên nên mở rộng và bài trí thế nào, đầy đủ mọi thứ thuận lợi cho việc sau này sống ở đây.
Vân Yên nghiêng đầu suy nghĩ, chỉ đề xuất hai điều, thứ nhất không được động vào mật thất Phật đường khi thành thân, thứ hai nếu như có thể xây thêm một nhà bếp dự bị trong viện để nàng tự nấu cơm đun nước là tốt nhất. Dận Chân nghe xong nhéo má nàng, vô cùng vui vẻ với hai yêu cầu hiếm hoi của Vân Yên.
Thời gian trong năm đều là những bữa tiệc linh đình. Một hôm Vân Yên phát hiện Dận Chân đến tiền sảnh nhưng quên không mang theo bình thuốc hít (1), sợ lúc chàng cần dùng thì lại không mang theo người, liền mặc quần áo hàng ngày đến tiền sảnh đưa cho chàng. Vô tình nhìn thấy bóng dáng chàng trong đám đông, trong chớp mắt ấy nàng cảm thấy chàng hoàn toàn đã trở thành một người khác.
Khoan thai, uy nghiêm, lạ lẫm.
Vân Yên bỗng chợt phát hiện nàng chẳng hề nhận ra trên khóe mắt chàng cũng có những dấu vết của năm tháng, sự lạ lẫm và khí chất khiến người khác sợ hãi này từ trong khóe mắt ấy vô hình bộc lộ ra, không ai biết trong lòng chàng đang nghĩ gì, là vui mừng hay tức giận, làm người đối diện sợ hãi phục tùng. Cách cách Võ thị đang nói chuyện với chàng luôn nắm chặt chiếc khăn trong tay, dường như không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
Trong giây phút ánh mắt hai người họ xuyên qua đám đông chạm vào nhau, đôi mắt Dận Chân vụt sáng, sự kinh ngạc trong mắt chàng nhanh chóng tan biến, thuận tiện đưa nắm tay lên miệng khẽ ho một tiếng.
Võ thị tức thì im bặt, không biết liệu có phải mình nói sai chỗ nào không, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Na Lạp thị vội mỉm cười nâng cốc nói chuyện khác với nàng ta. Trong các quý phu nhân mỗi người một vẻ trên bàn này, nhỏ tuổi nhất là Võ thị, không lớn hơn đại cách cách Tuyết Vận bao nhiêu, giai nhân hậu viện đẹp không kể xiết.
Vân Yên cúi nửa đầu đi từ phía sau đến, đưa chiếc hà bao nhỏ đựng bình thuốc hít làm bằng gốm tráng men màu vàng cho Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thuận Tử đang định nhận lấy, Dận Chân bỗng nhiên hơi xoay người lại nhìn nàng, tự tay cầm vật trên tay nàng.
Nét mặt Vân Yên rất bình thản, nhìn thấy rõ tình cảm lóe sáng trong đôi mắt chàng. Nàng rụt tay về, cúi đầu cung kính hành lễ, quay mặt đi rồi bắt đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sảnh, nàng bỗng có cảm giác như đang ở trong mơ.
Những năm này, dáng vẻ người đàn ông ấy, hình như càng ngày càng mang đậm khí chất Tứ gia. Nhiều năm trước, nàng cũng chỉ là một trong những nô tài thấp kém run rẩy xách giầy cho chàng. Không biết tự khi nào, khi đối diện với chàng nàng không còn run rẩy nữa? Cũng không biết tự khi nào, họ đã nắm tay nhau cùng bước đi, hình như đã rất nhiều năm rồi.
Thoắt cái mười năm, nàng không có kiệu hoa tám người khiêng, không có đại yến mời khách, chỉ có chàng đích thân quỳ xuống, bái đường thề nguyện lấy nàng làm vợ. Kết tóc và giấy hôn thú không thiếu một cái, những thứ nên có đều có, những thứ không nên có cũng không đáng nghĩ tới.
Trượng phu của nàng là Dận Chân, là chàng mà cũng không phải là chàng. Kì thực khiến người khác hoài cảm. Nếu như lâu hơn nữa, uy nghiêm của Vương gia sẽ trở thành một thứ gì đó đáng sợ khiến người ta phải ngẩng đầu mong chờ.
Nàng hoàn hồn lại, cảm thấy càng bình tĩnh hơn. Những người ấy thật sự đang sống cùng nhau mà, khung cảnh này, chiếc bàn này (2), sau này có lẽ sẽ trở thành hai bàn, ba bàn nữa cũng không biết chừng. Hôn nhân liên minh giữa bọn họ rõ ràng là lợi ích và quan hệ chính trị rắc rối trong một quốc gia, người phụ nữ càng xinh đẹp càng trẻ trung sẽ càng làm tôn lên sự uy nghi và thâm sâu khó đoán của chàng, còn trái tim chàng, có thể bị mê hoặc trong phút chốc không?
Quay về phòng ăn cơm xong, nàng muốn thay một chiếc áo ngoài thoải mái hơn một chút, vừa cởi áo ra, còn chưa kịp mặc áo mới vào thì Dận Chân đã về, bước vào phòng, ôm nàng từ đằng sau, cũng không nói gì.
Vân Yên hỏi chàng:
- Sao về sớm vậy?
Chàng vẫn không mở miệng, ôm nàng càng chặt hơn.
Vân Yên bất đắc dĩ nói:
- Vương gia nhẹ tay một chút, để thiếp mặc xong áo đã.
Dận Chân nghe xong suýt nữa ngừng thở, giọng nói mang theo uy hiếp:
- Nàng vừa gọi ta là gì, quên hết những gì ta đã nói khi thành thân rồi sao?
Vân Yên sửng sốt khuôn mặt đỏ bừng, chậm rãi nói:
- Lúc chàng nói là Tứ gia, hơn nữa...
Dận Chân bế ngang người nàng lên đi vào trong mật thất, Vân Yên giật mình giãy giụa. Giữa ban ngày ban mặt, không biết chàng sao lại nổi điên nữa.
Vào trong mật thất, Vân Yên ôm cổ Dận Chân, được đặt ngồi trên một tấm đệm bồ đoàn.
Chàng nhắm mắt lại im lặng, Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng từ một khoảng cách rất gần, dường như đang cố gắng tìm kiếm dấu vết năm tháng nàng nhìn thấy ở tiền sảnh trong hồi ức. Dận Chân ba mươi hai tuổi, vì luôn chăm sóc cơ thể cẩn thận, hơn nữa luôn sống trong sung túc, nên dung mạo vóc dáng chàng nhìn qua chỉ có vẻ hai bảy hai tám tuổi, nhưng ngược lại khí chất hoàn toàn không giống.
Ngón tay nàng vuốt ve nét mặt chàng trong vô thức, như muốn vuốt phẳng mọi sương gió tích tụ lại.
- Dận Chân... chàng mệt không?
Dận Chân mở mắt ra nhìn nàng, trong ấy không hề có gió sương, không hề có lạnh lùng, chỉ có tình cảm mà nàng thân quen nhất.
- Vân Yên, nhiều lúc ta không biết nên làm sao với nàng nữa.
Vân Yên nghe chàng nói bất chợt mỉm cười, lòng ngón tay tùy ý vuốt ve đường vân rất nhỏ trên môi chàng.
- Ừm, sắp tới đưa thiếp cùng đến phủ Thập Tam được không? Nếu không mình thiếp đi cũng được, cải trang thành gã sai vặt, chàng thấy thế nào?
Dận Chân có vẻ rất không hài lòng với thái độ của nàng, chàng bỗng nhiên hé miệng cắn ngón tay nàng, cứ ngậm chặt lấy mà không nhả như đang trừng phạt nàng.
Vân Yên kêu “a” lên một tiếng, nói đau quá, chàng mau thả ra đi.
Lúc này Dận Chân cắn nhẹ hơn, nhưng vẫn ngậm nó trong miệng mình, dùng răng và đầu lưỡi ma xát, đảo đi đảo lại.
Vân Yên nhăn mày khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng rụt đầu ngón tay về, nói nhỏ như muỗi kêu:
- Đồ nhỏ mọn.
Dận Chân nhướn mày, nâng cằm nàng lên rồi xoa nhẹ khóe môi ấy:
- Tướng công nàng nhỏ mọn vậy đấy, hôm nay nàng mới biết sao?
Vân Yên giận dữ nhìn chàng, vừa mở miệng thì ngón tay chàng đã trượt vào khoang miệng nàng, cắt ngang lời muốn nói, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Trêu chọc cho đến khi nàng phát ra những tiếng rên rỉ, dịch ngọt trong miệng nhanh chóng tràn đầy, bầu không khí trong thoáng chốc trở nên mờ ám.
Vân Yên co người lại muốn nhả ngón tay chàng ra, nhưng cằm bị chàng giữ chặt, ngón tay càng tiến vào sâu hơn. Khuôn mặt Vân Yên đỏ bừng không lý do, nóng lòng gấp gáp, bàn tay đặt ở nơi nhạy cảm trên eo chàng nhéo mạnh một cái.
Dận Chân hừ một tiếng thả tay xuống, Vân Yên vội vàng nhả ngón tay chàng ra, sợi nước óng ánh màu bạc vẫn còn vương lại trên môi. Dận Chân ngước mắt nhìn rồi hôn lên trên đó, dịch ngọt lấp lánh trên khóe môi nàng hòa lẫn với mùi hương thoang thoảng trên đầu lưỡi, toàn bộ đều được chàng nuốt chửng vào bụng.
Vân Yên ngạt thở, ôm cổ chàng, muốn đẩy chàng ra khỏi đầu lưỡi mình.
- Giữa ban ngày ban mặt, đừng làm rộn.
Dận Chân giữ chặt đầu nàng, nói:
- Không phải ta không muốn nàng ra ngoài, mà do ta không thể mạo hiểm nữa. Trước đây, ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhiều lấn suýt chút nữa là đánh mất nàng. Hơn nữa, với người khác nàng khó tránh khỏi...
Mày Vân Yên từ từ giãn ra, nàng nói nhỏ:
- Chàng phải có lòng tin, chỉ cần thiếp là của chàng, chàng là của thiếp, chàng vĩnh viễn sẽ không mất đi thiếp.
Trong đôi mắt đen như mực của Dận Chân ẩn chứa sắc vàng của ngọn nến, chàng chầm chậm ôm trọn nàng vào lòng:
- Được.
Sắp đến Tết Nguyên Tiêu, bởi vì Thập Tam vừa mới được thả ra, nên các huynh đệ đến thăm tặng quà rất nhiều, nhìn bên ngoài hẳn sẽ rất đông đúc. Dận Chân cũng dẫn theo người trong phủ đến phủ Thập Tam làm khách.
Trước khi đi, Vân Yên mặc bộ quần áo hạ nhân bình thường của mình trước đây, đứng trước gương đồng tự tết tóc thành bím tóc đuôi ngựa.
Dận Chân đứng bên cạnh mở to mắt vuốt cổ áo đằng sau cho nàng, không hài lòng nói:
- Tết tóc đuôi ngựa làm ta nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng, có vẻ không có thay đổi gì mấy.
Tim Vân Yên đập sai một nhịp, để bím tóc về phía sau, quay người lại ôm chàng, giả bộ thở dài:
- Lấy chàng, thiếp không đẹp hơn sao?
Dận Chân nghiến răng rồi bế nàng từ trên ghế lên, khẽ nói:
- Còn đẹp hơn nữa sẽ chết người đấy.
* * * * *
Dận Chân dẫn Vân Yên và Tiểu Thuận Tử đến tiền sảnh, Đích phúc tấn Na Lạp thị cùng với Đông Mai và Nhụy Hương đã chờ sẵn ở đó.
Na Lạp thị ăn mặc trang điểm vô cùng cầu kì, cung kính thỉnh an Dận Chân, thấy Vân Yên đứng sau Dận Chân đang thỉnh an mình, nàng ta cũng đoan trang mỉm cười, giơ tay lên gọi:
- Lần trước gia về, ngựa bị kinh động nên làm thương ngươi, vết thương ấy đã lành chưa?
Giọng nói thái độ hoàn toàn không nhìn ra được điều gì.
Vân Yên hơi sửng sốt, vội vàng mỉm cười trả lời:
- Đã không sao rồi ạ, nô tỳ đa tạ phúc tấn quan tâm.
Dận Chân khẽ ho một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.
- Đi thôi.
Vân Yên vội vã cúi đầu đi theo sau, biết chàng không thoải mái với cảm giác này.
Từ sau khi bị Dận Tự bắt cóc đã rất lâu rồi Vân Yên chưa ra ngoài, tâm trạng nàng khá tốt, tuy trên người mặc bộ quần áo hạ nhân, nhưng trên khuôn mặt không hề còn sự thấp kém nhỏ bé như thưở ban đầu, chỉ còn lại sự bình thản.
Thỉnh thoảng Dận Chân lại vén rèm cửa sổ ra nhìn nàng, nàng mỉm cười kéo rèm cửa xuống cho chàng.
Vào phủ Thập Tam, vẫn chưa có huynh đệ nào đến, Dận Chân đi thăm Dận Tường trước. Cậu ta đang ngồi trong chính phòng, thấy Dận Chân và Na Lạp thị liền chào hỏi một lượt, hai người đi đến thư phòng, để Na Lạp thị ở lại trò chuyện với Triệu Giai thị. Vân Yên đứng trong tiền sảnh thì nhìn thấy Hoan Sênh, Hoan Sênh dẫn nàng đến thư phòng của Dận Tường.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện. Vân Yên kéo tay Hoan Sênh, nói:
- Em gầy đi rồi.
Hoan Sênh dường như cũng trưởng thành hơn so với trước đây, trên người lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Thời gian này sức khỏe của gia không tốt, trong phủ cũng không ổn.
Vân Yên đau xót:
- Tất cả đều đã qua rồi, Thập Tam gia cũng được thả ra rồi.
Mắt thấy sắp vào Di Tâm Trai, Hoan Sênh như chợt nhớ ra một chuyện nào đó, ngập ngừng nói:
- Chị Vân Yên, hai ngày trước em bỗng nhớ lại lần ấy em đi tìm chị...
Chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hai người đang đứng trước cửa viện vội vàng quay người lại. Là Dận Chân và Dận Tường đang sóng vai nhau bước đến, Dận Tường bước đi hơi chậm, đi đứng không vững so với trước đây. Dận Chân hình như cũng cố ý đi chậm lại, đang cúi đầu nói chuyện, nhìn thấy hai người đứng trước cửa, chàng híp mắt lại, trong nháy mắt nhìn vô cùng quyến rũ.
Dận Tường cũng nhìn theo ánh mắt chàng, giơ tay ra hiệu cho hai nàng đi trước. Hoan Sênh nhìn thấy, liền kéo Vân Yên đi vào trong viện.
Vừa vào trong phòng, Dận Chân và Dận Tường cũng bước vào theo. Hoan Sênh vội vàng hành lễ với Dận Chân, Vân Yên cũng định khom người hành lễ với Dận Tường.
Dận Chân hạ tay xuống kéo nàng lên, không để nàng quỳ xuống. Vân Yên giật mình lườm chàng một cái, hít sâu một hơi. Hoan Sênh cũng ngẩn người, rồi lập tức bật cười.
Dận Tường tỏ ra không hề để ý, có vẻ như đã biết rõ ràng mọi chuyện. Khí sắc đã tốt hơn nhiều so với mấy hôm trước trừ tịch, đôi mắt biết nói màu hổ phách sâu thẳm nhìn Vân Yên, mỉm cười.
- Tứ ca đã nói với đệ rồi, bây giờ, nên là Thập Tam đệ hành lễ.
Vân Yên xấu hổ liếc Dận Chân, rụt cổ tay về, khuôn mặt đã hơi ửng đỏ, người này không để nàng chào hỏi xong đã nói ra hết rồi.
Ngược lại Dận Chân nhếch môi như không hề quan tâm, quay người lại nói:
- Vào ngồi xuống hẵng nói.
Hoan Sênh xoay người định đi pha trà, Vân Yên cũng đi theo.
Vừa bước vào chái, Hoan Sênh thoắt cái nắm lấy tay Vân Yên, sự mừng rỡ bất ngờ đó truyền đến qua lòng bàn tay. Hai người cứ ôm chặt nhau như thế một lúc lâu.
Hoan Sênh buông Vân Yên ra, lau khóe mắt, cười nói:
- Em ngốc quá, hai ngày trước bỗng nhớ tới lần em tới Tứ Nghi Đường tìm chị, dáng vẻ khi chị và Tứ gia nói chuyện rõ ràng không giống trước đây, giống như là... vợ chồng.
Nàng ấy ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Chị cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, tấm lòng Tứ gia đối với chị thật sự là, dù có ngàn vàng cũng khó đổi.
Nàng do dự một lúc mới mở miệng tiếp tục nói:
- Chị và gia hiện giờ đã về với nhau, nên em mới nói với chị điều này, cũng để chị vững dạ tin tưởng hơn, sau này cũng biết mọi chuyện. Quãng thời gian khi chị hôn mê dùng thuốc cũng không có hiệu quả, em vô tình nghe đại phu nói có thể sau này sẽ ảnh hưởng đến chị, chị sẽ khó thụ thai, nhưng hiện giờ gia không hề để ý, đủ để thấy gia thật lòng.
Tim nàng chợt ngừng lại một nhịp, phát hiện hóa ra lâu nay bản thân luôn ù lì không để ý tới vấn đề này, sống lưng nàng lạnh buốt, nếu như thật sự mang thai thì phải làm thế nào đây? Nghĩ lại Dận Chân mấy tháng sau thành thân, nếu không phải nàng khó mang thai thì có thể giải thích điều gì? Vậy mà chàng không nói với nàng, hóa ra là thế.
Khó thụ thai, khi nghe thấy mấy từ này, tim nàng đau xót.
Hoan Sênh thấy nàng trầm lặng, vội vàng nói:
- Chị Vân Yên, em không định nói để làm chị đau lòng đâu, em... em nói ra là để chị biết... đại phu cũng chỉ nói là khó, không phải là không thể.
Vân Yên hoàn hồn lại, nhìn Hoan Sênh lo lắng, đến cả hốc mắt cũng đỏ ửng. Nàng vội cầm lấy tay nàng ấy, nói:
- Hoan Sênh, chị hiểu mà, em đừng bận tâm, chị cảm ơn em đã nói với chị!
Hoan Sênh yên tâm trở lại:
- Em cũng chỉ nghĩ thế, con cái Tứ gia không nhiều, gia lại thật lòng với chị như vậy, sớm chiều bên nhau, thế nào cũng sẽ có con thôi. Tuy hiện giờ như vậy, nhưng chờ đến khi chị sinh con, Tứ gia chắc chắn sẽ nâng đỡ chị.
Vân Yên nghe nàng ấy nói liền cảm thấy da đầu tê rần, cũng không biết nên giải thích với Hoan Sênh thế nào. Có lẽ không có người phụ nữ nào không muốn sinh con cho người đàn ông mình yêu, nhưng giữa nàng và Dận Chân hệt như kéo một sợi tóc sẽ động đến cả người. Nhưng sao nhìn thế nào cũng giống như chàng đã có dự tính từ trước? Như lời Hoan Sênh nói, chàng là người kỹ càng như vậy, sẽ không ù lì như nàng đâu.
Vân Yên bình tĩnh lại, nét mặt nghiêm túc nói với Hoan Sênh:
- Hoan Sênh, chuyện giữa chị và Tứ gia em tuyệt đối không được nói cho người khác biết, chuyện này một hai câu không thể nói rõ được, sau này nếu có cơ hội, chị sẽ kể tỉ mỉ với em sau. Nhưng, ta không phải là thiếp của chàng.
Hoan Sênh nghe xong ngạc nhiên và không hiểu gì, buồn bã nhìn nàng rồi chậm rãi gật đầu:
- Chị Vân Yên, chị cứ yên tâm.
Vân Yên ngẫm nghĩ, hơi do dự hỏi:
- Hoan Sênh, hiện giờ em vẫn quyết một lòng với Thập Tam gia ư? Cậu ta có nói gì với em không?
Hoan Sênh bỗng ủ dột, chậm rãi lắc đầu.
- Lần này vào, gia thấy em chỉ nói một câu bảo em ra ngoài lấy chồng đi, lấy một người tốt. Em sống chết không ra, suýt chút nữa cắt phăng mái tóc đi, gia mới đồng ý cho em ở lại chăm sóc. Từ lúc trở về đến bây giờ, gia không nhắc lại với em chuyện này nữa.
Mắt Vân Yên đỏ ửng, nắm chặt tay nàng ấy.
Khi Vân Yên và Hoan Sênh bưng tách trà vào, Dận Chân và Dận Tường ngồi trong sảnh đã nói chuyện được một lúc, Vân Yên không ngồi xuống, đứng phía sau Dận Chân, tay gác lên lưng ghế chàng, vô cùng tự nhiên.
Dận Chân đang nói với Dận Tường về chuyến tuần du ngoại thành cuối tháng này của Khang Hi, đại ý là Khang Hi sẽ đưa chàng đi trước, theo lời dặn của thái y để cậu ta ở nhà điều trị bệnh sưng khớp gối, nếu trong phủ có gì không tiện, thì đến Viên Minh Viên tĩnh dưỡng.
Nét mặt Dận Tự trầm tĩnh hơn nhiều so với trước đây, người cũng trưởng thành hơn so với tuổi thật. Cậu ta vâng một tiếng, còn dặn dò Dận Chân sau khi phong vương phải làm việc cẩn thận hơn. Ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu đệ không tặng quà chúc mừng thì không hợp phép tắc nhỉ, từ lúc được thả ra đệ luôn muốn tặng bù. Hoan Sênh, ngươi mang cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa ta để trên bàn ra đây.
Hoan Sênh đáp vâng, một lát sau cầm cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa tinh xảo ra, nhưng không biết bên trong chứa vật gì. Nàng theo ý Dận Tường trực tiếp đưa nó cho Dận Chân, Dận Chân mỉm cười cầm lấy nó đưa cho Vân Yên đứng sau mình, Vân Yên nhận lấy ngước mắt nhìn Dận Tường.
Dận Tường cười nhạt, nói:
- Mở ra đi.
Dận Chân cũng nói:
- Ừm.
Vân Yên mở cái tráp ra, bên trong là một cái răng nanh tráng men dữ tợn nhưng rất tinh xảo!
Dận Chân nghiêng đầu nhìn, rồi quay đầu lại nhìn Dận Tường:
- Cái này không phải là răng của con hổ dữ săn được trong lần đầu tiên đi săn với Hoàng A Mã sao? Năm đó sau khi chính tay đệ giết con hổ ấy xong, Hoàng A Mã đã ban thưởng chiếc răng này cho đệ.
Dận Tường mỉm cười gật đầu.
Trong văn hóa của người Nữ Chân, càng là những đồ vật mang theo khí phách hung dữ tàn bạo nhất, càng ngăn được tất cả tai họa, bảo vệ gia đình bình an. Con hổ do Dận Tường đích thân ra tay, chiếc răng do Khang Hi tự tay ban thưởng, có thể nói là một vật hiếm có trên thế gian.
Dận Chân lại nói tiếp:
- Dận Tường, món quà này quá quý giá.
Dận Tường lắc đầu, dường như đắn đo một lúc với chầm chậm mở miệng:
- Đồ vật dẫu có quý giá, thì cũng không bằng tấm lòng. Đệ muốn nó có thể làm chứng cho hai người, nó sẽ thay đệ chúc phúc cho hai người, đương nhiên, đệ cũng ở đây.
Khi Dận Tường nói những lời này, Vân Yên nâng tay từ từ lấy nó ra.
Vân Yên nhìn chiếc răng hổ đã được bao quanh bởi một lớp tráng men bằng bạc tinh xảo, có một cái khuyên tròn để có thể mang theo người, bên trên chiếc răng còn có một vài chữ lờ mờ, hình như là tiếng Mãn, rất giống vật tổ thời xa xưa.
Dận Chân nghiêng đầu nhìn, lặng lẽ giải thích:
- Là tám chữ bằng tiếng Mãn “Dận Chân Vân Yên bất li bất khí” (Dận Chân và Vân Yên không rời bỏ nhau)
Ngón tay Vân Yên vuốt nhẹ lên nó, rồi nắm chặt nó trong tay mình, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ không biết tên, nàng trầm mặc không nói gì.
(1) Bình thuốc hít 鼻烟壶 (Hán Việt: Tị Yên Hồ): đời Thanh còn gọi là “Sĩ nã hồ bạc sĩ” 士拿乎薄士 hoặc “Sĩ nã hồ ba đột lô” 士拿乎巴突卢, đây là loại dụng cụ đựng thuốc lá đã nghiền nhỏ dùng để hít. Tị yên 鼻烟 là một loại thuốc lá, nhưng khác với thuốc lá thông thường, nó được nghiền thật mịn, tẩm thêm loại thuốc quý xạ hương, đựng vào những viên tròn bọc bằng sáp ong, có thể cất được mấy năm thậm chí cả mấy chục năm, có nhiều màu khác nhau như đen thẩm, vàng xẫm, vàng tươi. Khi ngửi có mùi thơm, cay. Người ta cho rằng nó có công hiệu làm sáng mắt, tỉnh táo , tránh dịch bệnh, hoạt huyết, khu hàn …
(2) Một bàn: Ý nói gia đình một bàn bốn người. Hai bàn, ba bàn: Ý nói thê thiếp khác.
Khi đường quan rộng mở như vậy, Tứ Vương gia Dận Chân và Vương phi Na Lạp thị đã thành thân nhiều năm đương nhiên trở thành đôi vợ chồng mẫu mực. Từ trong cung đến ngoài cung, vợ chồng đi đâu cũng luôn có nhau, nhận được sự yêu thích của vua, tiền đồ rộng mở.
Trắc phúc tấn và cách cách mỗi phòng đều vui mừng phấn khởi, nước lên thì thuyền lên, dẫu sao địa vị, thể diện trắc phúc tấn hoặc cách cách của Thân Vương vẫn luôn cao hơn một bậc, bổng lộc và cấp bậc vật phẩm quần áo cũng thế, đấy là còn chưa nói nếu như sau này sinh được a ca hoặc cách cách.
Na Lạp thị là đích phúc tấn của Thân Vương nhưng dưới gối lại không có con cái, nên nàng không nói cũng không làm gì, hoàn toàn trở thành một người bạn lâu năm trong cuộc đời Dận Chân. Dận Chân cũng trao cho nàng một địa vị đủ cao trong phủ, trắc phúc tấn Lý thị và các cách cách không ai dám đàm tiếu dù là âm thầm.
Trong khoảng thời gian này, Vân Yên luôn một mình lặng lẽ chờ trong Tứ Nghi Đường.
Nói cho cùng, là Thân Vương hay Bối Lặc, đối với Vân Yên cũng không có thay đổi gì lớn lao về bản chất, nhưng thời gian Dận Chân ở nhà bị rút ngắn rất nhiều, ngược lại loại các đồ vật chàng mang về cất vào tủ để Vân Yên giữ càng nhiều hơn, Vân Yên cũng chưa từng liếc qua.
Khi Dận Chân không ở nhà, Vân Yên thường chép kinh, dọn dẹp một vài đồ dùng và chăm sóc hoa cỏ, cả ngày an nhàn thoải mái. Thỉnh thoảng một mình nàng lặng lẽ ngẩn người một lúc lâu trong phòng chứa sách hoặc Phật đường, thời gian ngủ cũng càng ngày càng nhiều.
Khi thức dậy mệt mỏi uể oải, nàng học theo Dận Chân vẽ phác thảo kiểu dáng quần áo, vẽ kiểu dáng váy ngủ hiện đại, có dây buộc đơn giản và mỏng như cánh ve nhìn rất mát mẻ. Khi Dận Chân về vô tình nhìn thấy bản vẽ trên bàn, kinh ngạc đến nỗi tròng mắt sắp rớt ra. Chàng kéo Vân Yên vào giường lớn trong phòng, hừ một tiếng, nói: Làm cái này cũng được, nhưng chỉ được phép mặc trong phòng.
Mỗi ngày Dận Chân đi xã giao về, dù sớm hay muộn, trên người đều vương lại mùi rượu. Có ngày thì tâm trạng khá tốt, có ngày nét mệt mỏi hiện rõ. Mỗi lần vào phòng, chàng thường bế Vân Yên lên đùi mình ngồi cùng uống trà nói chuyện. Khi rảnh rỗi, chàng lấy bản vẽ sơ đồ mở rộng Vương phủ ra để cùng bàn bạc. Vân Yên nhìn bản vẽ mở rộng, nhận ra phủ Thân Vương quả thật có khí thế hơn phủ Bối Lặc rất nhiều. Ngay cả viện Tứ Nghi Đường, Dận Chân cũng bàn bạc với Vân Yên nên mở rộng và bài trí thế nào, đầy đủ mọi thứ thuận lợi cho việc sau này sống ở đây.
Vân Yên nghiêng đầu suy nghĩ, chỉ đề xuất hai điều, thứ nhất không được động vào mật thất Phật đường khi thành thân, thứ hai nếu như có thể xây thêm một nhà bếp dự bị trong viện để nàng tự nấu cơm đun nước là tốt nhất. Dận Chân nghe xong nhéo má nàng, vô cùng vui vẻ với hai yêu cầu hiếm hoi của Vân Yên.
Thời gian trong năm đều là những bữa tiệc linh đình. Một hôm Vân Yên phát hiện Dận Chân đến tiền sảnh nhưng quên không mang theo bình thuốc hít (1), sợ lúc chàng cần dùng thì lại không mang theo người, liền mặc quần áo hàng ngày đến tiền sảnh đưa cho chàng. Vô tình nhìn thấy bóng dáng chàng trong đám đông, trong chớp mắt ấy nàng cảm thấy chàng hoàn toàn đã trở thành một người khác.
Khoan thai, uy nghiêm, lạ lẫm.
Vân Yên bỗng chợt phát hiện nàng chẳng hề nhận ra trên khóe mắt chàng cũng có những dấu vết của năm tháng, sự lạ lẫm và khí chất khiến người khác sợ hãi này từ trong khóe mắt ấy vô hình bộc lộ ra, không ai biết trong lòng chàng đang nghĩ gì, là vui mừng hay tức giận, làm người đối diện sợ hãi phục tùng. Cách cách Võ thị đang nói chuyện với chàng luôn nắm chặt chiếc khăn trong tay, dường như không dám ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt chàng.
Trong giây phút ánh mắt hai người họ xuyên qua đám đông chạm vào nhau, đôi mắt Dận Chân vụt sáng, sự kinh ngạc trong mắt chàng nhanh chóng tan biến, thuận tiện đưa nắm tay lên miệng khẽ ho một tiếng.
Võ thị tức thì im bặt, không biết liệu có phải mình nói sai chỗ nào không, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Na Lạp thị vội mỉm cười nâng cốc nói chuyện khác với nàng ta. Trong các quý phu nhân mỗi người một vẻ trên bàn này, nhỏ tuổi nhất là Võ thị, không lớn hơn đại cách cách Tuyết Vận bao nhiêu, giai nhân hậu viện đẹp không kể xiết.
Vân Yên cúi nửa đầu đi từ phía sau đến, đưa chiếc hà bao nhỏ đựng bình thuốc hít làm bằng gốm tráng men màu vàng cho Tiểu Thuận Tử, Tiểu Thuận Tử đang định nhận lấy, Dận Chân bỗng nhiên hơi xoay người lại nhìn nàng, tự tay cầm vật trên tay nàng.
Nét mặt Vân Yên rất bình thản, nhìn thấy rõ tình cảm lóe sáng trong đôi mắt chàng. Nàng rụt tay về, cúi đầu cung kính hành lễ, quay mặt đi rồi bắt đầu lặng lẽ đi ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sảnh, nàng bỗng có cảm giác như đang ở trong mơ.
Những năm này, dáng vẻ người đàn ông ấy, hình như càng ngày càng mang đậm khí chất Tứ gia. Nhiều năm trước, nàng cũng chỉ là một trong những nô tài thấp kém run rẩy xách giầy cho chàng. Không biết tự khi nào, khi đối diện với chàng nàng không còn run rẩy nữa? Cũng không biết tự khi nào, họ đã nắm tay nhau cùng bước đi, hình như đã rất nhiều năm rồi.
Thoắt cái mười năm, nàng không có kiệu hoa tám người khiêng, không có đại yến mời khách, chỉ có chàng đích thân quỳ xuống, bái đường thề nguyện lấy nàng làm vợ. Kết tóc và giấy hôn thú không thiếu một cái, những thứ nên có đều có, những thứ không nên có cũng không đáng nghĩ tới.
Trượng phu của nàng là Dận Chân, là chàng mà cũng không phải là chàng. Kì thực khiến người khác hoài cảm. Nếu như lâu hơn nữa, uy nghiêm của Vương gia sẽ trở thành một thứ gì đó đáng sợ khiến người ta phải ngẩng đầu mong chờ.
Nàng hoàn hồn lại, cảm thấy càng bình tĩnh hơn. Những người ấy thật sự đang sống cùng nhau mà, khung cảnh này, chiếc bàn này (2), sau này có lẽ sẽ trở thành hai bàn, ba bàn nữa cũng không biết chừng. Hôn nhân liên minh giữa bọn họ rõ ràng là lợi ích và quan hệ chính trị rắc rối trong một quốc gia, người phụ nữ càng xinh đẹp càng trẻ trung sẽ càng làm tôn lên sự uy nghi và thâm sâu khó đoán của chàng, còn trái tim chàng, có thể bị mê hoặc trong phút chốc không?
Quay về phòng ăn cơm xong, nàng muốn thay một chiếc áo ngoài thoải mái hơn một chút, vừa cởi áo ra, còn chưa kịp mặc áo mới vào thì Dận Chân đã về, bước vào phòng, ôm nàng từ đằng sau, cũng không nói gì.
Vân Yên hỏi chàng:
- Sao về sớm vậy?
Chàng vẫn không mở miệng, ôm nàng càng chặt hơn.
Vân Yên bất đắc dĩ nói:
- Vương gia nhẹ tay một chút, để thiếp mặc xong áo đã.
Dận Chân nghe xong suýt nữa ngừng thở, giọng nói mang theo uy hiếp:
- Nàng vừa gọi ta là gì, quên hết những gì ta đã nói khi thành thân rồi sao?
Vân Yên sửng sốt khuôn mặt đỏ bừng, chậm rãi nói:
- Lúc chàng nói là Tứ gia, hơn nữa...
Dận Chân bế ngang người nàng lên đi vào trong mật thất, Vân Yên giật mình giãy giụa. Giữa ban ngày ban mặt, không biết chàng sao lại nổi điên nữa.
Vào trong mật thất, Vân Yên ôm cổ Dận Chân, được đặt ngồi trên một tấm đệm bồ đoàn.
Chàng nhắm mắt lại im lặng, Vân Yên nhìn khuôn mặt chàng từ một khoảng cách rất gần, dường như đang cố gắng tìm kiếm dấu vết năm tháng nàng nhìn thấy ở tiền sảnh trong hồi ức. Dận Chân ba mươi hai tuổi, vì luôn chăm sóc cơ thể cẩn thận, hơn nữa luôn sống trong sung túc, nên dung mạo vóc dáng chàng nhìn qua chỉ có vẻ hai bảy hai tám tuổi, nhưng ngược lại khí chất hoàn toàn không giống.
Ngón tay nàng vuốt ve nét mặt chàng trong vô thức, như muốn vuốt phẳng mọi sương gió tích tụ lại.
- Dận Chân... chàng mệt không?
Dận Chân mở mắt ra nhìn nàng, trong ấy không hề có gió sương, không hề có lạnh lùng, chỉ có tình cảm mà nàng thân quen nhất.
- Vân Yên, nhiều lúc ta không biết nên làm sao với nàng nữa.
Vân Yên nghe chàng nói bất chợt mỉm cười, lòng ngón tay tùy ý vuốt ve đường vân rất nhỏ trên môi chàng.
- Ừm, sắp tới đưa thiếp cùng đến phủ Thập Tam được không? Nếu không mình thiếp đi cũng được, cải trang thành gã sai vặt, chàng thấy thế nào?
Dận Chân có vẻ rất không hài lòng với thái độ của nàng, chàng bỗng nhiên hé miệng cắn ngón tay nàng, cứ ngậm chặt lấy mà không nhả như đang trừng phạt nàng.
Vân Yên kêu “a” lên một tiếng, nói đau quá, chàng mau thả ra đi.
Lúc này Dận Chân cắn nhẹ hơn, nhưng vẫn ngậm nó trong miệng mình, dùng răng và đầu lưỡi ma xát, đảo đi đảo lại.
Vân Yên nhăn mày khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng rụt đầu ngón tay về, nói nhỏ như muỗi kêu:
- Đồ nhỏ mọn.
Dận Chân nhướn mày, nâng cằm nàng lên rồi xoa nhẹ khóe môi ấy:
- Tướng công nàng nhỏ mọn vậy đấy, hôm nay nàng mới biết sao?
Vân Yên giận dữ nhìn chàng, vừa mở miệng thì ngón tay chàng đã trượt vào khoang miệng nàng, cắt ngang lời muốn nói, trêu đùa chiếc lưỡi nhỏ của nàng. Trêu chọc cho đến khi nàng phát ra những tiếng rên rỉ, dịch ngọt trong miệng nhanh chóng tràn đầy, bầu không khí trong thoáng chốc trở nên mờ ám.
Vân Yên co người lại muốn nhả ngón tay chàng ra, nhưng cằm bị chàng giữ chặt, ngón tay càng tiến vào sâu hơn. Khuôn mặt Vân Yên đỏ bừng không lý do, nóng lòng gấp gáp, bàn tay đặt ở nơi nhạy cảm trên eo chàng nhéo mạnh một cái.
Dận Chân hừ một tiếng thả tay xuống, Vân Yên vội vàng nhả ngón tay chàng ra, sợi nước óng ánh màu bạc vẫn còn vương lại trên môi. Dận Chân ngước mắt nhìn rồi hôn lên trên đó, dịch ngọt lấp lánh trên khóe môi nàng hòa lẫn với mùi hương thoang thoảng trên đầu lưỡi, toàn bộ đều được chàng nuốt chửng vào bụng.
Vân Yên ngạt thở, ôm cổ chàng, muốn đẩy chàng ra khỏi đầu lưỡi mình.
- Giữa ban ngày ban mặt, đừng làm rộn.
Dận Chân giữ chặt đầu nàng, nói:
- Không phải ta không muốn nàng ra ngoài, mà do ta không thể mạo hiểm nữa. Trước đây, ta đã phạm phải rất nhiều sai lầm, nhiều lấn suýt chút nữa là đánh mất nàng. Hơn nữa, với người khác nàng khó tránh khỏi...
Mày Vân Yên từ từ giãn ra, nàng nói nhỏ:
- Chàng phải có lòng tin, chỉ cần thiếp là của chàng, chàng là của thiếp, chàng vĩnh viễn sẽ không mất đi thiếp.
Trong đôi mắt đen như mực của Dận Chân ẩn chứa sắc vàng của ngọn nến, chàng chầm chậm ôm trọn nàng vào lòng:
- Được.
Sắp đến Tết Nguyên Tiêu, bởi vì Thập Tam vừa mới được thả ra, nên các huynh đệ đến thăm tặng quà rất nhiều, nhìn bên ngoài hẳn sẽ rất đông đúc. Dận Chân cũng dẫn theo người trong phủ đến phủ Thập Tam làm khách.
Trước khi đi, Vân Yên mặc bộ quần áo hạ nhân bình thường của mình trước đây, đứng trước gương đồng tự tết tóc thành bím tóc đuôi ngựa.
Dận Chân đứng bên cạnh mở to mắt vuốt cổ áo đằng sau cho nàng, không hài lòng nói:
- Tết tóc đuôi ngựa làm ta nhớ đến lần đầu tiên gặp nàng, có vẻ không có thay đổi gì mấy.
Tim Vân Yên đập sai một nhịp, để bím tóc về phía sau, quay người lại ôm chàng, giả bộ thở dài:
- Lấy chàng, thiếp không đẹp hơn sao?
Dận Chân nghiến răng rồi bế nàng từ trên ghế lên, khẽ nói:
- Còn đẹp hơn nữa sẽ chết người đấy.
* * * * *
Dận Chân dẫn Vân Yên và Tiểu Thuận Tử đến tiền sảnh, Đích phúc tấn Na Lạp thị cùng với Đông Mai và Nhụy Hương đã chờ sẵn ở đó.
Na Lạp thị ăn mặc trang điểm vô cùng cầu kì, cung kính thỉnh an Dận Chân, thấy Vân Yên đứng sau Dận Chân đang thỉnh an mình, nàng ta cũng đoan trang mỉm cười, giơ tay lên gọi:
- Lần trước gia về, ngựa bị kinh động nên làm thương ngươi, vết thương ấy đã lành chưa?
Giọng nói thái độ hoàn toàn không nhìn ra được điều gì.
Vân Yên hơi sửng sốt, vội vàng mỉm cười trả lời:
- Đã không sao rồi ạ, nô tỳ đa tạ phúc tấn quan tâm.
Dận Chân khẽ ho một tiếng, sắc mặt không tốt lắm.
- Đi thôi.
Vân Yên vội vã cúi đầu đi theo sau, biết chàng không thoải mái với cảm giác này.
Từ sau khi bị Dận Tự bắt cóc đã rất lâu rồi Vân Yên chưa ra ngoài, tâm trạng nàng khá tốt, tuy trên người mặc bộ quần áo hạ nhân, nhưng trên khuôn mặt không hề còn sự thấp kém nhỏ bé như thưở ban đầu, chỉ còn lại sự bình thản.
Thỉnh thoảng Dận Chân lại vén rèm cửa sổ ra nhìn nàng, nàng mỉm cười kéo rèm cửa xuống cho chàng.
Vào phủ Thập Tam, vẫn chưa có huynh đệ nào đến, Dận Chân đi thăm Dận Tường trước. Cậu ta đang ngồi trong chính phòng, thấy Dận Chân và Na Lạp thị liền chào hỏi một lượt, hai người đi đến thư phòng, để Na Lạp thị ở lại trò chuyện với Triệu Giai thị. Vân Yên đứng trong tiền sảnh thì nhìn thấy Hoan Sênh, Hoan Sênh dẫn nàng đến thư phòng của Dận Tường.
Hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện. Vân Yên kéo tay Hoan Sênh, nói:
- Em gầy đi rồi.
Hoan Sênh dường như cũng trưởng thành hơn so với trước đây, trên người lộ rõ vẻ mệt mỏi:
- Thời gian này sức khỏe của gia không tốt, trong phủ cũng không ổn.
Vân Yên đau xót:
- Tất cả đều đã qua rồi, Thập Tam gia cũng được thả ra rồi.
Mắt thấy sắp vào Di Tâm Trai, Hoan Sênh như chợt nhớ ra một chuyện nào đó, ngập ngừng nói:
- Chị Vân Yên, hai ngày trước em bỗng nhớ lại lần ấy em đi tìm chị...
Chợt nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, hai người đang đứng trước cửa viện vội vàng quay người lại. Là Dận Chân và Dận Tường đang sóng vai nhau bước đến, Dận Tường bước đi hơi chậm, đi đứng không vững so với trước đây. Dận Chân hình như cũng cố ý đi chậm lại, đang cúi đầu nói chuyện, nhìn thấy hai người đứng trước cửa, chàng híp mắt lại, trong nháy mắt nhìn vô cùng quyến rũ.
Dận Tường cũng nhìn theo ánh mắt chàng, giơ tay ra hiệu cho hai nàng đi trước. Hoan Sênh nhìn thấy, liền kéo Vân Yên đi vào trong viện.
Vừa vào trong phòng, Dận Chân và Dận Tường cũng bước vào theo. Hoan Sênh vội vàng hành lễ với Dận Chân, Vân Yên cũng định khom người hành lễ với Dận Tường.
Dận Chân hạ tay xuống kéo nàng lên, không để nàng quỳ xuống. Vân Yên giật mình lườm chàng một cái, hít sâu một hơi. Hoan Sênh cũng ngẩn người, rồi lập tức bật cười.
Dận Tường tỏ ra không hề để ý, có vẻ như đã biết rõ ràng mọi chuyện. Khí sắc đã tốt hơn nhiều so với mấy hôm trước trừ tịch, đôi mắt biết nói màu hổ phách sâu thẳm nhìn Vân Yên, mỉm cười.
- Tứ ca đã nói với đệ rồi, bây giờ, nên là Thập Tam đệ hành lễ.
Vân Yên xấu hổ liếc Dận Chân, rụt cổ tay về, khuôn mặt đã hơi ửng đỏ, người này không để nàng chào hỏi xong đã nói ra hết rồi.
Ngược lại Dận Chân nhếch môi như không hề quan tâm, quay người lại nói:
- Vào ngồi xuống hẵng nói.
Hoan Sênh xoay người định đi pha trà, Vân Yên cũng đi theo.
Vừa bước vào chái, Hoan Sênh thoắt cái nắm lấy tay Vân Yên, sự mừng rỡ bất ngờ đó truyền đến qua lòng bàn tay. Hai người cứ ôm chặt nhau như thế một lúc lâu.
Hoan Sênh buông Vân Yên ra, lau khóe mắt, cười nói:
- Em ngốc quá, hai ngày trước bỗng nhớ tới lần em tới Tứ Nghi Đường tìm chị, dáng vẻ khi chị và Tứ gia nói chuyện rõ ràng không giống trước đây, giống như là... vợ chồng.
Nàng ấy ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Chị cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, tấm lòng Tứ gia đối với chị thật sự là, dù có ngàn vàng cũng khó đổi.
Nàng do dự một lúc mới mở miệng tiếp tục nói:
- Chị và gia hiện giờ đã về với nhau, nên em mới nói với chị điều này, cũng để chị vững dạ tin tưởng hơn, sau này cũng biết mọi chuyện. Quãng thời gian khi chị hôn mê dùng thuốc cũng không có hiệu quả, em vô tình nghe đại phu nói có thể sau này sẽ ảnh hưởng đến chị, chị sẽ khó thụ thai, nhưng hiện giờ gia không hề để ý, đủ để thấy gia thật lòng.
Tim nàng chợt ngừng lại một nhịp, phát hiện hóa ra lâu nay bản thân luôn ù lì không để ý tới vấn đề này, sống lưng nàng lạnh buốt, nếu như thật sự mang thai thì phải làm thế nào đây? Nghĩ lại Dận Chân mấy tháng sau thành thân, nếu không phải nàng khó mang thai thì có thể giải thích điều gì? Vậy mà chàng không nói với nàng, hóa ra là thế.
Khó thụ thai, khi nghe thấy mấy từ này, tim nàng đau xót.
Hoan Sênh thấy nàng trầm lặng, vội vàng nói:
- Chị Vân Yên, em không định nói để làm chị đau lòng đâu, em... em nói ra là để chị biết... đại phu cũng chỉ nói là khó, không phải là không thể.
Vân Yên hoàn hồn lại, nhìn Hoan Sênh lo lắng, đến cả hốc mắt cũng đỏ ửng. Nàng vội cầm lấy tay nàng ấy, nói:
- Hoan Sênh, chị hiểu mà, em đừng bận tâm, chị cảm ơn em đã nói với chị!
Hoan Sênh yên tâm trở lại:
- Em cũng chỉ nghĩ thế, con cái Tứ gia không nhiều, gia lại thật lòng với chị như vậy, sớm chiều bên nhau, thế nào cũng sẽ có con thôi. Tuy hiện giờ như vậy, nhưng chờ đến khi chị sinh con, Tứ gia chắc chắn sẽ nâng đỡ chị.
Vân Yên nghe nàng ấy nói liền cảm thấy da đầu tê rần, cũng không biết nên giải thích với Hoan Sênh thế nào. Có lẽ không có người phụ nữ nào không muốn sinh con cho người đàn ông mình yêu, nhưng giữa nàng và Dận Chân hệt như kéo một sợi tóc sẽ động đến cả người. Nhưng sao nhìn thế nào cũng giống như chàng đã có dự tính từ trước? Như lời Hoan Sênh nói, chàng là người kỹ càng như vậy, sẽ không ù lì như nàng đâu.
Vân Yên bình tĩnh lại, nét mặt nghiêm túc nói với Hoan Sênh:
- Hoan Sênh, chuyện giữa chị và Tứ gia em tuyệt đối không được nói cho người khác biết, chuyện này một hai câu không thể nói rõ được, sau này nếu có cơ hội, chị sẽ kể tỉ mỉ với em sau. Nhưng, ta không phải là thiếp của chàng.
Hoan Sênh nghe xong ngạc nhiên và không hiểu gì, buồn bã nhìn nàng rồi chậm rãi gật đầu:
- Chị Vân Yên, chị cứ yên tâm.
Vân Yên ngẫm nghĩ, hơi do dự hỏi:
- Hoan Sênh, hiện giờ em vẫn quyết một lòng với Thập Tam gia ư? Cậu ta có nói gì với em không?
Hoan Sênh bỗng ủ dột, chậm rãi lắc đầu.
- Lần này vào, gia thấy em chỉ nói một câu bảo em ra ngoài lấy chồng đi, lấy một người tốt. Em sống chết không ra, suýt chút nữa cắt phăng mái tóc đi, gia mới đồng ý cho em ở lại chăm sóc. Từ lúc trở về đến bây giờ, gia không nhắc lại với em chuyện này nữa.
Mắt Vân Yên đỏ ửng, nắm chặt tay nàng ấy.
Khi Vân Yên và Hoan Sênh bưng tách trà vào, Dận Chân và Dận Tường ngồi trong sảnh đã nói chuyện được một lúc, Vân Yên không ngồi xuống, đứng phía sau Dận Chân, tay gác lên lưng ghế chàng, vô cùng tự nhiên.
Dận Chân đang nói với Dận Tường về chuyến tuần du ngoại thành cuối tháng này của Khang Hi, đại ý là Khang Hi sẽ đưa chàng đi trước, theo lời dặn của thái y để cậu ta ở nhà điều trị bệnh sưng khớp gối, nếu trong phủ có gì không tiện, thì đến Viên Minh Viên tĩnh dưỡng.
Nét mặt Dận Tự trầm tĩnh hơn nhiều so với trước đây, người cũng trưởng thành hơn so với tuổi thật. Cậu ta vâng một tiếng, còn dặn dò Dận Chân sau khi phong vương phải làm việc cẩn thận hơn. Ngập ngừng một lát rồi nói tiếp:
- Nếu đệ không tặng quà chúc mừng thì không hợp phép tắc nhỉ, từ lúc được thả ra đệ luôn muốn tặng bù. Hoan Sênh, ngươi mang cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa ta để trên bàn ra đây.
Hoan Sênh đáp vâng, một lát sau cầm cái tráp nhỏ bằng gỗ sưa tinh xảo ra, nhưng không biết bên trong chứa vật gì. Nàng theo ý Dận Tường trực tiếp đưa nó cho Dận Chân, Dận Chân mỉm cười cầm lấy nó đưa cho Vân Yên đứng sau mình, Vân Yên nhận lấy ngước mắt nhìn Dận Tường.
Dận Tường cười nhạt, nói:
- Mở ra đi.
Dận Chân cũng nói:
- Ừm.
Vân Yên mở cái tráp ra, bên trong là một cái răng nanh tráng men dữ tợn nhưng rất tinh xảo!
Dận Chân nghiêng đầu nhìn, rồi quay đầu lại nhìn Dận Tường:
- Cái này không phải là răng của con hổ dữ săn được trong lần đầu tiên đi săn với Hoàng A Mã sao? Năm đó sau khi chính tay đệ giết con hổ ấy xong, Hoàng A Mã đã ban thưởng chiếc răng này cho đệ.
Dận Tường mỉm cười gật đầu.
Trong văn hóa của người Nữ Chân, càng là những đồ vật mang theo khí phách hung dữ tàn bạo nhất, càng ngăn được tất cả tai họa, bảo vệ gia đình bình an. Con hổ do Dận Tường đích thân ra tay, chiếc răng do Khang Hi tự tay ban thưởng, có thể nói là một vật hiếm có trên thế gian.
Dận Chân lại nói tiếp:
- Dận Tường, món quà này quá quý giá.
Dận Tường lắc đầu, dường như đắn đo một lúc với chầm chậm mở miệng:
- Đồ vật dẫu có quý giá, thì cũng không bằng tấm lòng. Đệ muốn nó có thể làm chứng cho hai người, nó sẽ thay đệ chúc phúc cho hai người, đương nhiên, đệ cũng ở đây.
Khi Dận Tường nói những lời này, Vân Yên nâng tay từ từ lấy nó ra.
Vân Yên nhìn chiếc răng hổ đã được bao quanh bởi một lớp tráng men bằng bạc tinh xảo, có một cái khuyên tròn để có thể mang theo người, bên trên chiếc răng còn có một vài chữ lờ mờ, hình như là tiếng Mãn, rất giống vật tổ thời xa xưa.
Dận Chân nghiêng đầu nhìn, lặng lẽ giải thích:
- Là tám chữ bằng tiếng Mãn “Dận Chân Vân Yên bất li bất khí” (Dận Chân và Vân Yên không rời bỏ nhau)
Ngón tay Vân Yên vuốt nhẹ lên nó, rồi nắm chặt nó trong tay mình, trong lòng bỗng trào dâng một cảm xúc mạnh mẽ không biết tên, nàng trầm mặc không nói gì.
(1) Bình thuốc hít 鼻烟壶 (Hán Việt: Tị Yên Hồ): đời Thanh còn gọi là “Sĩ nã hồ bạc sĩ” 士拿乎薄士 hoặc “Sĩ nã hồ ba đột lô” 士拿乎巴突卢, đây là loại dụng cụ đựng thuốc lá đã nghiền nhỏ dùng để hít. Tị yên 鼻烟 là một loại thuốc lá, nhưng khác với thuốc lá thông thường, nó được nghiền thật mịn, tẩm thêm loại thuốc quý xạ hương, đựng vào những viên tròn bọc bằng sáp ong, có thể cất được mấy năm thậm chí cả mấy chục năm, có nhiều màu khác nhau như đen thẩm, vàng xẫm, vàng tươi. Khi ngửi có mùi thơm, cay. Người ta cho rằng nó có công hiệu làm sáng mắt, tỉnh táo , tránh dịch bệnh, hoạt huyết, khu hàn …
(2) Một bàn: Ý nói gia đình một bàn bốn người. Hai bàn, ba bàn: Ý nói thê thiếp khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.