Chương 30: Em đây mới không thèm anh
Khanhmei
07/04/2024
Bước qua cánh cửa đi vào nông trại là một thế giới hoàn toàn mới. Khoang chỉ đơn thuần là nông trại mà nó chính xác giống với một khu nghỉ dưỡng hơn. Một bên dùng để trồng trọt, một bên dùng để nghỉ ngơi. Vì là nông trại tư nhân nên Lục Nhất đã cho người làm nghỉ hết hôm nay đẻ tạo không gian thoải mái cho cả hai.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp cho việc hẹn hò. Có đủ các loại hoa ở đây, khung cảnh như đối lập với thành phố khói bụi ngoài kia. Cảm giác trong lành mà có lẽ từ nhỏ đến lớn, Ngọc Vân hiếm khi được trải qua vì cuộc sống trong nội thành luôn gắn với khói bụi và nhà cao tầng. May sao khu nhà cô ở còn gần hồ, ít khói bụi, ít nhà cao tầng chứ không thì Ngọc Vân có thể sẽ bị ngợp đến ám ảnh mất.
Đang ngắm nghía xung quang, bỗng cô thấy có một ngôi nhà theo phong cách châu Âu thoáng đãng. Tất cả được bố trí như một khu vườn nhỏ với đủ loại cây được chăm sóc cắt tỉa tỉ mỉ.
Màu sắc của hoa lá, ngôi nhà mang theo sự thoải mái đã lay động tâm hồn người con gái dễ mến này. Ngọc Vân thầm nghĩ nếu bây giờ mà cô sáng tác một tác phẩm thì chắc nơi này sẽ được chọn làm bối cảnh để phát triển cốt truyện. Quan sát một hồi như để ghi nhớ các tiểu tiết, Ngọc Vân lên tiếng hỏi:
- Sao hôm nay ở đây vắng người vậy? Hay đừng nói anh dẫn em đến nơi không có người ở đấy!
- Anh cho người làm nghỉ hết rồi.
Lục Nhất không nhanh không chậm vừa tiến lại phía bàn đặt đồ xuống, vừa chậm rãi nói.
Ngọc Vân ồ lên một tiếng nhưng sau đó lại khựng lại:
- Ý là anh sở hữu nơi này?
- Hiện tại thì chưa phải, đợi lúc nào được ông nội sang tên anh sẽ báo cho em.
Ngọc Vân biểu cảm ngạc nhiên vì ban đầu còn tưởng anh đưa cô đến nơi này chỉ là đi dã ngoại theo dịch vụ chứ không nghĩ là cả khu này thuộc về gia đình anh. Lục Nhất không “phô trương” nói cho cô biết, nhưng cô hỏi thì anh cũng chỉ thật thà trả lời vậy thôi.
- Rốt cuộc là anh còn giàu đến mức nào nữa vậy?
- Đâu cái này của ông nội anh mà, anh chỉ là được hướng ké chút đỉnh.
- Hướng ké như vậy thì em cũng muốn được ké.
Ngọc Vân bĩu môi châm trọc. Trước sau gì với tư cách là người thừa kế thì anh cũng sẽ được sang tên toàn bộ tài sản thôi có cần phải làm ra vẻ ủy khuất như vậy không.
- Em muốn hưởng ké cũng đâu có khó. Anh em còn có được thì mấy chuyện đó đâu là vấn đề.
- Anh tự luyến quá rồi đấy. Em đây mới không thèm anh.
Nhìn thấy mèo nhỏ xù lông, Lục Nhất cũng không trêu chọc nữa mà giải hòa:
- Thôi được rồi, em muốn đi xem xung quanh thì cứ đi đi để anh chuẩn bị đồ cho.
- Vậy lỡ em có đi lạc thì nhớ đến tìm em đấy!
Lục Nhất nở ra nụ cười bất lực. Hóa ra người viết lách trí tưởng tượng lại hay ho đến thế.
Ngọc Vân đi men theo con đường sỏi đá. Ban nãy trước khi cô đi dạo, anh đã gọi lại đưa cho cô một đôi dép thấp hơn để thuận tiện cho việc đi lại. Ngọc Vân có chút nghi ngờ thăm dò:
- Anh khinh nghiệm vậy? Hay là ngày trước thường chuẩn bị cho cô nào nên bây giờ em đang được hưởng ké?
- Có cho em hưởng ké thì cũng không phải là hưởng cái này.
- Tại sao?
- Ít nhất cũng phải cho em hưởng ké đặc quyền của người có thể quản lý anh.
Đến đoạn này, Ngọc Vân có chút đỏ mặt quay đi:
- Em mới không cần!
Dọc con đường được rải sỏi là một hàng hoa hồng đủ màu sắc, mái nhà cũng được bao phủ bới hoa leo. Hình như tất cả đều là hoa của phương Tây nên cô không biết chính xác tên của chúng. Lướt nhẹ trên từng cánh hoa, Ngọc Vân tận hưởng cảm giác được hòa mình vào thế giới của thiên nhiên. Đây chính là cảm giác mà cô luôn mong ước khi còn nhỏ. Đó chính là được hòa mình với biển hoa mà không cần quan tâm đến vấn đề gì.
Ngọc Vân có chút hào hứng khoe với Điềm Điềm:
“ Cậu xem đẹp không!”
Kèm theo đó là hình vườn hoa mà cô vừa mới chụp được.
Có lẽ đang trong giờ làm việc nên đợi mãi không thấy hồi âm. Ngọc Vân lại tiếp tục tận hưởng bầu không khí ở đây. Mỗi lần nâng bông hoa lên là cô sẽ cố gắng để làm sao có thể hít một hơi thật sâu mà cảm nhận. Dọc theo con đường ấy, có một bãi đất với loại hoa thấp hơn. Ngọc Vân tò mò muốn lại xem thử thì cô bất ngờ bởi đó là hoa linh lan, một loại hoa rất thơm và ý nghĩa. Cô tưởng loại hoa đó chỉ trồng được bên nước ngoài nhưng ở nơi này vẫn có thể trồng được.
Chắc phải nhọc công chăm sóc lắm bởi từng nhành hoa đều cho thấy rõ sự chăm chút của chủ nhân. Mùi hương dịu nhẹ, từng chùm hoa rũ xuống tạo nên sự điểm xuyết.
Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra lưu lại vài bức ảnh. Không biết người nhà Lục Nhất có hay lui tới đây hay không mà mọi thứ ở đây đều được chăm bẵm kĩ càng, chẳng có một chút nào là cùa nơi ngoại thành ít người lui tới.
Thời tiết hôm nay thật đẹp, thích hợp cho việc hẹn hò. Có đủ các loại hoa ở đây, khung cảnh như đối lập với thành phố khói bụi ngoài kia. Cảm giác trong lành mà có lẽ từ nhỏ đến lớn, Ngọc Vân hiếm khi được trải qua vì cuộc sống trong nội thành luôn gắn với khói bụi và nhà cao tầng. May sao khu nhà cô ở còn gần hồ, ít khói bụi, ít nhà cao tầng chứ không thì Ngọc Vân có thể sẽ bị ngợp đến ám ảnh mất.
Đang ngắm nghía xung quang, bỗng cô thấy có một ngôi nhà theo phong cách châu Âu thoáng đãng. Tất cả được bố trí như một khu vườn nhỏ với đủ loại cây được chăm sóc cắt tỉa tỉ mỉ.
Màu sắc của hoa lá, ngôi nhà mang theo sự thoải mái đã lay động tâm hồn người con gái dễ mến này. Ngọc Vân thầm nghĩ nếu bây giờ mà cô sáng tác một tác phẩm thì chắc nơi này sẽ được chọn làm bối cảnh để phát triển cốt truyện. Quan sát một hồi như để ghi nhớ các tiểu tiết, Ngọc Vân lên tiếng hỏi:
- Sao hôm nay ở đây vắng người vậy? Hay đừng nói anh dẫn em đến nơi không có người ở đấy!
- Anh cho người làm nghỉ hết rồi.
Lục Nhất không nhanh không chậm vừa tiến lại phía bàn đặt đồ xuống, vừa chậm rãi nói.
Ngọc Vân ồ lên một tiếng nhưng sau đó lại khựng lại:
- Ý là anh sở hữu nơi này?
- Hiện tại thì chưa phải, đợi lúc nào được ông nội sang tên anh sẽ báo cho em.
Ngọc Vân biểu cảm ngạc nhiên vì ban đầu còn tưởng anh đưa cô đến nơi này chỉ là đi dã ngoại theo dịch vụ chứ không nghĩ là cả khu này thuộc về gia đình anh. Lục Nhất không “phô trương” nói cho cô biết, nhưng cô hỏi thì anh cũng chỉ thật thà trả lời vậy thôi.
- Rốt cuộc là anh còn giàu đến mức nào nữa vậy?
- Đâu cái này của ông nội anh mà, anh chỉ là được hướng ké chút đỉnh.
- Hướng ké như vậy thì em cũng muốn được ké.
Ngọc Vân bĩu môi châm trọc. Trước sau gì với tư cách là người thừa kế thì anh cũng sẽ được sang tên toàn bộ tài sản thôi có cần phải làm ra vẻ ủy khuất như vậy không.
- Em muốn hưởng ké cũng đâu có khó. Anh em còn có được thì mấy chuyện đó đâu là vấn đề.
- Anh tự luyến quá rồi đấy. Em đây mới không thèm anh.
Nhìn thấy mèo nhỏ xù lông, Lục Nhất cũng không trêu chọc nữa mà giải hòa:
- Thôi được rồi, em muốn đi xem xung quanh thì cứ đi đi để anh chuẩn bị đồ cho.
- Vậy lỡ em có đi lạc thì nhớ đến tìm em đấy!
Lục Nhất nở ra nụ cười bất lực. Hóa ra người viết lách trí tưởng tượng lại hay ho đến thế.
Ngọc Vân đi men theo con đường sỏi đá. Ban nãy trước khi cô đi dạo, anh đã gọi lại đưa cho cô một đôi dép thấp hơn để thuận tiện cho việc đi lại. Ngọc Vân có chút nghi ngờ thăm dò:
- Anh khinh nghiệm vậy? Hay là ngày trước thường chuẩn bị cho cô nào nên bây giờ em đang được hưởng ké?
- Có cho em hưởng ké thì cũng không phải là hưởng cái này.
- Tại sao?
- Ít nhất cũng phải cho em hưởng ké đặc quyền của người có thể quản lý anh.
Đến đoạn này, Ngọc Vân có chút đỏ mặt quay đi:
- Em mới không cần!
Dọc con đường được rải sỏi là một hàng hoa hồng đủ màu sắc, mái nhà cũng được bao phủ bới hoa leo. Hình như tất cả đều là hoa của phương Tây nên cô không biết chính xác tên của chúng. Lướt nhẹ trên từng cánh hoa, Ngọc Vân tận hưởng cảm giác được hòa mình vào thế giới của thiên nhiên. Đây chính là cảm giác mà cô luôn mong ước khi còn nhỏ. Đó chính là được hòa mình với biển hoa mà không cần quan tâm đến vấn đề gì.
Ngọc Vân có chút hào hứng khoe với Điềm Điềm:
“ Cậu xem đẹp không!”
Kèm theo đó là hình vườn hoa mà cô vừa mới chụp được.
Có lẽ đang trong giờ làm việc nên đợi mãi không thấy hồi âm. Ngọc Vân lại tiếp tục tận hưởng bầu không khí ở đây. Mỗi lần nâng bông hoa lên là cô sẽ cố gắng để làm sao có thể hít một hơi thật sâu mà cảm nhận. Dọc theo con đường ấy, có một bãi đất với loại hoa thấp hơn. Ngọc Vân tò mò muốn lại xem thử thì cô bất ngờ bởi đó là hoa linh lan, một loại hoa rất thơm và ý nghĩa. Cô tưởng loại hoa đó chỉ trồng được bên nước ngoài nhưng ở nơi này vẫn có thể trồng được.
Chắc phải nhọc công chăm sóc lắm bởi từng nhành hoa đều cho thấy rõ sự chăm chút của chủ nhân. Mùi hương dịu nhẹ, từng chùm hoa rũ xuống tạo nên sự điểm xuyết.
Cô không nhịn được mà lấy điện thoại ra lưu lại vài bức ảnh. Không biết người nhà Lục Nhất có hay lui tới đây hay không mà mọi thứ ở đây đều được chăm bẵm kĩ càng, chẳng có một chút nào là cùa nơi ngoại thành ít người lui tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.