Chương 33: Trên người em có đồ Của anh rồi nên em là của anh!
Khanhmei
15/04/2024
Vậy là một buổi hẹn hò đã kết thúc. Tâm trạng hoà theo tiếng gió mà bay cao hơn. Lục Nhất đưa Ngọc Vân về nhà, ở đầu ngõ phố, anh đeo cho Ngọc Vân một sợi dây chuyền. Cô có hơi bất ngờ hỏi lại:
- Sao tự dưng lại tặng quà?
Lục Nhất chậm rãi nói ra ý đồ của mình:
- Đây là quà đánh dấu buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta!
Ngọc Vân nâng mặt dây chuyền lên ngắm nghía, biểu tượng này là gì cô cũng chẳng rõ, mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Chẳng lẽ Lục Nhất chịu chi đến mức mua đồ bản giới hạn cho cô?
- Sao có thích không?
- Nếu em nói không thì sao?
Dời mắt khỏi mặt dây chuyền, Ngọc Vân nâng đầu đáp lại anh. Bảo cô không thích sao cho được cơ chứ. Là con gái, ai chẳng không muốn có hoa, có quà đâu cần phải hỏi.
Lục Nhất đưa tay véo má cô, Ngọc Vân nhăn nhó theo hành động của anh còn Lục Nhất thì tỏ ra nghiêm nghị với cô bạn gái nhỏ.
- Không thích thì giờ cũng đã đeo rồi, trên người em có đồ của anh rồi nên em là của anh!
- Đồ ngang ngược không biết nói lý!
Thoát ra khỏi sự trêu đùa của anh, cô cũng nhẹ nhàng nói lời cảm ơn:
- Dù sao thì cũng rất cảm ơn!
Lục Nhất tỏ vẻ không ưng ý:
- Cảm ơn ai cơ? Mà giữa em và anh còn phải cảm ơn à?
- Thôi được rồi, em vào nhà đây, anh về cẩn thận.
Vương Lục Nhất có chút không nỡ nhưng cũng đành để Ngọc Vân quay trở về nhà. Dù sao cũng không thể để mẹ cô chờ lâu như vậy được, lỡ sau này bị ghi tội thành ra tên tuổi trong mắt phụ huynh cũng giảm đi phần nào.
Vừa mới bước vào nhà, Ngọc Vân gặp bà Châu đang dọn dẹp chuẩn bị cơm tối.
- Con ăn gì chưa.
Nhìn vào đồng hồ, thấy đã sáu giờ tối nhưng do lúc chiều mới ăn đồ ở nông trại nên Ngọc Vân vẫn chưa thấy đói.
- Con chưa cơ., mẹ còn nấu gì không để con phụ?
- Vào tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Đồ mẹ nấu cũng sắp xong rồi.
Ngọc Vân vâng dạ rồi cô xin phép lên phòng của mình. Cất đồ xong xuôi, cô lấy đồ bước vào phòng tắm. Trên gương phản chiếu sợi dây chuyền nhỏ nhắn nhưng lại thu hút sự chú ý. Ngọc Vân nhớ đến hồi chiều lúc anh đeo lên cho cô. Cô được nhận quà vậy mà vẫn chưa nghĩ ra cái gì để đáp lại. Tính ra từ lúc gặp lại nhau đến bay giờ, cô toàn nhận đồ của Lục Nhất chứ chưa tặng cho anh cái gì. Chắc sau dịp này phải tìm kiếm gì đấy để xem như đánh dấu chủ quyền rồi.
Bữa tối cũng kết thúc xong xuôi, sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi vừa xem ti vi, vừa nhắn tin với Điềm Điềm để giải đáp thắc mắc của cô bạn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này Ngọc Vân, động lực nào để cậu quyết định sau sáu năm “bảo lưu” vậy?”
Ngọc Vân thật hết nói nổi với cô bạn này. Nhiều khi cách ăn nói cảu Điềm Điềm còn phong phú hơn một nhà văn như cô ấy chứ.
“ Chẳng ở đâu cả. Thấy đẹp nên yêu thôi.”
Ở bên kia, Điềm Điềm đang mệt mỏi sau khi tăng ca xong nhưng vẫn hào hứng hóng xem câu chuyện của bạn mình thực hư như thế nào.
“ Cậu không nói như vậy thì tớ cũng biết cậu mê trai rồi.”
Ngọc Vân cũng không trêu cô nữa mà bắt đầu nói ra lý do rồi tại sao hai người lại quay lại. Quả thật không thể nào biết được giữa hai người con gái thì có bao nhiêu chuyện sẽ trở thành chủ đề. Hai người cứ thế nhắn tin qua lại. Điềm Điềm dã kịp gọi đồ ăn ngoài để vừa nghe Ngọc Vân tâm sự, vừa lấy lại năng lượng để có sức nghe.
Đang nói chuyện với Điềm Điềm thì Lục Nhất nhắn tin đến hỏi cô đang làm gì và kể chuyện bạn anh từ nước ngoài mới về nên cả hội đang rủ nhau đi bar. Bỗng Ngọc Vân thấy cuộc sống của mình đang dần thay đổi kể từ khi có anh xuất hiện. Mọi thứ trong cuộc sống của cô ngoài mẹ lại có thêm một người quan tâm, hỏi han và cho cô biết về những gì họ sẽ làm. Cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua. Ngọc Vân nhắn lại, nhắc nhở anh nếu có uống rượu thì đừng lái xe rồi lại tiếp tục quay trở lại câu chuyện đang còn dang dở.
Lục Nhất sau khi nhắn cho Ngọc Vân xong cũng bắt đầu sửa soạn để đến điểm hẹn. Nếu như lúc đi cũng Ngọc Vân, anh ra dáng một người bạn trai mẫu mực hay lúc ở công ty là môt người có tài năng, nghiêm túc thì giờ đây, cảm giác như chẳng có chút nào liên quan đến hình tượng nghiêm túc cả.
Mái tóc không được vuốt ngược lên như mọi hôm mà để tùy ý rũ xuống, áo sơ mi cũng không khuy đủ nút mà để bung hai nút. Dáng người thẳng tắp, vai rộng càng tô thêm nét quyến rũ đúng chuẩn một bad boy hay play boy đều hội tụ đủ cả. Chẳng biết được thế giới của anh có bao nhiêu mặt. Chỉ biết được, anh dành tình cảm cho Ngọc Vân là thật nhưng thế giới của anh không đơn thuần cũng là thật chẳng qua những gì trong sáng nhất, anh vẫn muốn dành cho cô ở những phút ban đầu.
- Sao tự dưng lại tặng quà?
Lục Nhất chậm rãi nói ra ý đồ của mình:
- Đây là quà đánh dấu buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta!
Ngọc Vân nâng mặt dây chuyền lên ngắm nghía, biểu tượng này là gì cô cũng chẳng rõ, mà cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Chẳng lẽ Lục Nhất chịu chi đến mức mua đồ bản giới hạn cho cô?
- Sao có thích không?
- Nếu em nói không thì sao?
Dời mắt khỏi mặt dây chuyền, Ngọc Vân nâng đầu đáp lại anh. Bảo cô không thích sao cho được cơ chứ. Là con gái, ai chẳng không muốn có hoa, có quà đâu cần phải hỏi.
Lục Nhất đưa tay véo má cô, Ngọc Vân nhăn nhó theo hành động của anh còn Lục Nhất thì tỏ ra nghiêm nghị với cô bạn gái nhỏ.
- Không thích thì giờ cũng đã đeo rồi, trên người em có đồ của anh rồi nên em là của anh!
- Đồ ngang ngược không biết nói lý!
Thoát ra khỏi sự trêu đùa của anh, cô cũng nhẹ nhàng nói lời cảm ơn:
- Dù sao thì cũng rất cảm ơn!
Lục Nhất tỏ vẻ không ưng ý:
- Cảm ơn ai cơ? Mà giữa em và anh còn phải cảm ơn à?
- Thôi được rồi, em vào nhà đây, anh về cẩn thận.
Vương Lục Nhất có chút không nỡ nhưng cũng đành để Ngọc Vân quay trở về nhà. Dù sao cũng không thể để mẹ cô chờ lâu như vậy được, lỡ sau này bị ghi tội thành ra tên tuổi trong mắt phụ huynh cũng giảm đi phần nào.
Vừa mới bước vào nhà, Ngọc Vân gặp bà Châu đang dọn dẹp chuẩn bị cơm tối.
- Con ăn gì chưa.
Nhìn vào đồng hồ, thấy đã sáu giờ tối nhưng do lúc chiều mới ăn đồ ở nông trại nên Ngọc Vân vẫn chưa thấy đói.
- Con chưa cơ., mẹ còn nấu gì không để con phụ?
- Vào tắm rửa đi rồi xuống ăn cơm. Đồ mẹ nấu cũng sắp xong rồi.
Ngọc Vân vâng dạ rồi cô xin phép lên phòng của mình. Cất đồ xong xuôi, cô lấy đồ bước vào phòng tắm. Trên gương phản chiếu sợi dây chuyền nhỏ nhắn nhưng lại thu hút sự chú ý. Ngọc Vân nhớ đến hồi chiều lúc anh đeo lên cho cô. Cô được nhận quà vậy mà vẫn chưa nghĩ ra cái gì để đáp lại. Tính ra từ lúc gặp lại nhau đến bay giờ, cô toàn nhận đồ của Lục Nhất chứ chưa tặng cho anh cái gì. Chắc sau dịp này phải tìm kiếm gì đấy để xem như đánh dấu chủ quyền rồi.
Bữa tối cũng kết thúc xong xuôi, sau khi dọn dẹp xong, cô ngồi vừa xem ti vi, vừa nhắn tin với Điềm Điềm để giải đáp thắc mắc của cô bạn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Này Ngọc Vân, động lực nào để cậu quyết định sau sáu năm “bảo lưu” vậy?”
Ngọc Vân thật hết nói nổi với cô bạn này. Nhiều khi cách ăn nói cảu Điềm Điềm còn phong phú hơn một nhà văn như cô ấy chứ.
“ Chẳng ở đâu cả. Thấy đẹp nên yêu thôi.”
Ở bên kia, Điềm Điềm đang mệt mỏi sau khi tăng ca xong nhưng vẫn hào hứng hóng xem câu chuyện của bạn mình thực hư như thế nào.
“ Cậu không nói như vậy thì tớ cũng biết cậu mê trai rồi.”
Ngọc Vân cũng không trêu cô nữa mà bắt đầu nói ra lý do rồi tại sao hai người lại quay lại. Quả thật không thể nào biết được giữa hai người con gái thì có bao nhiêu chuyện sẽ trở thành chủ đề. Hai người cứ thế nhắn tin qua lại. Điềm Điềm dã kịp gọi đồ ăn ngoài để vừa nghe Ngọc Vân tâm sự, vừa lấy lại năng lượng để có sức nghe.
Đang nói chuyện với Điềm Điềm thì Lục Nhất nhắn tin đến hỏi cô đang làm gì và kể chuyện bạn anh từ nước ngoài mới về nên cả hội đang rủ nhau đi bar. Bỗng Ngọc Vân thấy cuộc sống của mình đang dần thay đổi kể từ khi có anh xuất hiện. Mọi thứ trong cuộc sống của cô ngoài mẹ lại có thêm một người quan tâm, hỏi han và cho cô biết về những gì họ sẽ làm. Cảm giác như có dòng nước ấm chảy qua. Ngọc Vân nhắn lại, nhắc nhở anh nếu có uống rượu thì đừng lái xe rồi lại tiếp tục quay trở lại câu chuyện đang còn dang dở.
Lục Nhất sau khi nhắn cho Ngọc Vân xong cũng bắt đầu sửa soạn để đến điểm hẹn. Nếu như lúc đi cũng Ngọc Vân, anh ra dáng một người bạn trai mẫu mực hay lúc ở công ty là môt người có tài năng, nghiêm túc thì giờ đây, cảm giác như chẳng có chút nào liên quan đến hình tượng nghiêm túc cả.
Mái tóc không được vuốt ngược lên như mọi hôm mà để tùy ý rũ xuống, áo sơ mi cũng không khuy đủ nút mà để bung hai nút. Dáng người thẳng tắp, vai rộng càng tô thêm nét quyến rũ đúng chuẩn một bad boy hay play boy đều hội tụ đủ cả. Chẳng biết được thế giới của anh có bao nhiêu mặt. Chỉ biết được, anh dành tình cảm cho Ngọc Vân là thật nhưng thế giới của anh không đơn thuần cũng là thật chẳng qua những gì trong sáng nhất, anh vẫn muốn dành cho cô ở những phút ban đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.