Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân
Chương 12
Vũ Tễ Sơ Tình
15/02/2016
Khi Cẩm Uyên và tiểu Bạch tỉnh lại, ta đang nghiên cứu cấu tạo của khốn yêu tác.
“Lãng Lãng, ngươi đang làm gì thế?” Cẩm Uyên ném ta đến bên cạnh tiểu Bạch, “Lấy được lệ của Đương Hỗ chưa?”
Ta duỗi ngón trỏ chỉ bình nhỏ trên mặt đất: “Kia kìa.” Hai người kia nói là làm hộ pháp cho ta, kết quả lại không biết đi vào cõi thần tiên chỗ nào đó.
Cẩm Uyên khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt quét mắt nhìn cái bình: “Làm không tồi.” Ngón tay nhẹ nhàng duỗi ra, cái bình bay vào bàn tay hắn. Hắn khẽ mỉm cười, bước chân đi tới, tiểu Bạch lại đứng dậy ngăn cản trước người Cẩm Uyên.
“Chuyện của Thiên Nhiên, là chuyện nhà của ta, không dám lại làm phiền Tam điện hạ.” Tiểu Bạch chắp tay chắp tay thi lễ, rất có phong phạm của thần tử, chỉ kém nói thêm một câu thần sợ hãi, thần kinh sợ. (^_^. Thần tử: kẻ bề tôi, thần là cách xưng của bề tôi vs vua hoặc hoàng thân quốc thích, không phải thần trong thần tiên).
Cẩm Uyên bất động thanh sắc nhìn cái bình chứa nước mắt nói: “Chuyện này đã kinh động đến thiên thượng, không còn là chuyện nhà của ngươi nữa, huống chi hôm qua ngươi bị thương nặng, hôm nay cũng không cần quá cố sức, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
“Nhưng mà Tam điện hạ ngài…” Vẻ mặt Tiểu Bạch thống khổ, che ngực nói, “Hai người hợp lực, vẫn tốt hơn chứ.”
Cẩm Uyên lắc lắc đầu: “Tính tình Đương Hỗ xảo trá, ngươi yên tâm để một mình Lãng Lãng ở đây sao, nếu nàng có bất trắc gì, ai gánh nổi trách nhiệm?”
Tiểu Bạch lúc này mới khó khăn thu tay lại: “Vậy tiểu tiên làm phiền Tam điện hạ!”
Ta nhìn hai người, một câu cũng không dám xen vào, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt mỹ nam Đương Hỗ, đưa tay sờ sờ mặt hắn, quả là bóng loáng vô cùng, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Tiểu Bạch thấy thế, kéo ta qua một bên: “Lãng Lãng, cẩn thậnchút.”
Hắn thuận tiện đá một cước vào gương mặt tuấn tú của Đương Hỗ: “Tại sao ngươi lại khóc?”
Nhìn dáng vẻ khẽ nhíu mày vì bị đau của Đương Hỗ, ta dương dương đắc ý chống nạnh: “Chẳng phải do bản tiên thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn người, kiến vi trí trứ*, ta chỉ dùng một kế nhỏ, hắn đã khóc nức nở, nước mắt rơi giàn giụa, thật sự là cực kỳ bi thảm, không đành lòng nhìn.” (kiến vi tri trứ: thấy mầm biết cây, nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán được tương lai của nó)
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc do ta và Đương Hỗ phân công nhau kể, tiểu Bạch cười sờ sờ đầu của ta: “Được rồi, biết ngươi thông minh rồi, nhưng cuối cùng thì ngươi dùng cách nào để làm cho hắn khóc, ngươi nên biết sau khi Đương Hỗ khóc thì pháp lực sẽ biến mất. Cho nên người ta thường nói khi Đương Hỗ khóc, thiên địa động dung, cả tộc Đương Hỗ, trái tim làm bằng đá, hôm nay ngươi có thế khiến nó cam nguyện buông tha tất cả linh lực, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.”
“Đối phó với Đương Hỗ tâm như ngoan thạch, đương nhiên là dùng biện pháp của người đá.” Kể cố sự của người đá, mặc dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng ta mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến người đá.
“Lãng Lãng, nói thật đi.” Sắc mặt Tiểu Bạch càng ngày càng thối.
Ta bất đắc dĩ thả lỏng tay: “Ta nói xong cái cố sự mà khiến các ngươi có thể ngủ quên, xem nó có phản ứng nào không, rồi nằm trên mặt đất chuẩn bị ngủ, ta mới vừa nằm xuống, thì phát hiện nó đột nhiên khóc, lí do thì ta thật sự không biết.”
“Ngươi đang nói về truyền thuyết Thạch Nhân Độ?” Cẩm Uyên không biết trở lại từ lúc nào, hắn đi đến bên cạnh tiểu Bạch, ánh mắt rơi trên người Đương Hỗ, chỉ là trên bờ vai chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một con chim nhỏ màu xám tro, vừa nhìn thấy Đương Hỗ thì sợ hãi vội vã đập cánh, bay tán loạn. Cẩm Uyên khẽ tránh , phủi phủi lông chim trên vai. Con chim nhỏ đập cánh trong chốc lát, ngã lăn ra trên mặt đất, trùng hợp rơi xuống trước mặt Đương Hỗ. Mỹ nam nhe răng cười với nó, con chim kia liên tiếp trình diễn kĩ thuật đập cánh bay lên trước mặt chúng ta, thật sự là kỹ thuật điêu luyện.
Tiểu Bạch khom lưng, ôm nó vào trong ngực, khẽ vuốt lông vũ của nàng: “Thiên Nhiên, đừng sợ, giờ hắn đã mất linh lực, sẽ không tổn thương muội.”
“Gì?” Con chim đang vùi đầu vào khuỷu tay tiểu Bạch là Thiên Nhiên? Trong ấn tượng của ta nàng là nữ chiến binh không sợ trời không sợ đất, thế mà Đương Hỗ lại khiến nàng sợ đến như vậy, đúng là đồ nữ nhân tốt mã dẻ cùi.
Ta ưỡn ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, đối thủ mạnh thế, thế mà ta có thể làm cho hắn rơi lệ đầy mặt, đây gọi là thực lực.
Khóe miệng Cẩm Uyên nổi lên ý cười: “Nếu có liên quan đến chuyện của người đá, vậy ta sẽ phá hủy bọn chúng.” Dứt lời, bàn tay nổi gió, mắt thấy sẽ bắn ra ngoài.
“Chậm đã!” Đương Hỗ bất an giãy giụa cố gắng đứng dậy từ mặt đất, hắn nhìn chằm chằm hoa văn hình rồng trên ống tay áo của Cẩm Uyên nói: “Đám Thiên gia các ngươi, quả nhiên đều tuyệt tình như thế, ngàn vạn năm trước đã thế này, ngàn vạn năm sau vẫn như thế.”
Cẩm Uyên nhẹ tay bắn một chút, khốn yêu tác đang trói trên người Đương Hỗ tự động cởi bỏ, bay vào tay Cẩm Uyên, hắn thu khốn yêu tác vào trong tay áo: “Giờ có thể nói rồi chứ?”
Mỹ nam Đương Hỗ ngồi dậy từ trên mặt đất, phủi phủi bụi trên y phục, ngạo mạn phải nhìn chằm chằm chúng ta thật lâu, mới êm tai nói.
Hóa ra, Đương Hỗ vốn không phải yêu thú, mà là tọa kỵ của Linh Bảo Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn vì tiết lộ thiên cơ nên bị giáng chức hạ phàm, Đương Hỗ vì bảo hộ chủ, không muốn thấy Linh Bảo Thiên Tôn hạ giới chịu khổ, nên có ý tạo phản, không ngờ lại bị Linh Bảo Thiên Tôn đè sau núi Hương Lô, từ đó đến giờ đã không biết qua ban nhiêu ngàn năm vạn năm.
Nó bị áp dưới chân núi, mong chờ tới một ngày, chờ Linh Bảo Thiên Tôn trở về vị trí cũ sẽ thả nó ra. Song, đến một ngày Yêu vương đột nhiên xuất hiện, nó mới biết được hóa ra Linh Bảo Thiên Tôn đã sớm nhập lại tiên tịch, lại không hề có ý muốn phóng thích Đương Hỗ. Hắn oán giận không chịu nổi, nhập ma đạo, đáp ứng quy thuận Yêu vương, coi cả Thiên giới là địch.
Yêu Vương làm phép, giúp nó đào thoát khỏi chân núi, dẫn đến việc toàn bộ Hương Lô ngày ngày xuất hiện địa chấn. Tiên giới nhận được tin tức, cuống quít phái binh trấn áp, mới trấn áp được Đương Hỗ xuống dưới chân núi một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, hắn gặp được hai con người, hắn vốn tưởng rằng toàn bộ những người ở Hương Lô đều đã đào tẩu, lại không nghĩ tới vẫn có người ở đây. Bọn họ không sợ nó là yêu, không chỉ chia đồ ăn cho nó lại còn nghĩ cách cứu nó, mặc dù, hết thảy đều là phí công.
Hai người tay không tấc sắt, một tiên thú nhập ma đạo, lại có thể chung sống hòa bình.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thức ăn dù nhiều đến mấy cũng sẽ có một ngày ăn hết. Ngày đó, bọn họ bước chân tập tễnh đi đến bên cạnh ghềnh Ô Phượng, hai người nhìn nhau cười một tiếng dự định nhảy xuống hồ tự tử, Đương Hỗ không muốn bọn họ bị tôm ăn mất xác, dùng hết khí lực toàn thân, biến bọn họ thành một đôi người đá.
Ta kéo tay áo Cẩm Uyênlau lau nước mũi, thương tiếc nhìn Đương Hỗ nằm trên mặt đất: “Câu chuyện thật cảm động rơi lệ, khiến người nghe thương tâm.” Nếu ăn thịt Đương Hỗ, đoạt nội đan của, không nói thành tiên, thì chắc cũng phải chết, thật sự phung phí của trời.
“Cảm thiên động địa thì chưa đến mức đó.” Cẩm Uyên dùng sức đoạt lại tay áo từ tay ta, vẻ mặt ghét bỏ, “Chỉ là xảy ra trên người mình, thì đầy cảm xúc mà thôi, chẳng qua là đúng vào lúc nó nó bất lực nhất thì bọn họ lại giúp nó một phen.”
“Tam điện hạ nói có lý.” Tiểu Bạch trầm tư chốc lát nói, “Thế nhân đều nói Đương Hỗ vô tình, nhưng hôm nay nghe nó nói, vô tình nhất có lẽ là thế nhân đi.”
Quả nhiên vô tình nhất là đế vương gia, mặc dù người ta thường nói phu xướng phụ tùy, tiểu Bạch ngươi không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy.”Các ngươi định làm gì hắn, giờ hắn đã không còn pháp lực, là một con chim gãy cánh, chẳng lẽ lại áp hắn xuống dưới chân núi tiếp sao?” Chẳng biết tại sao, ta lúc ta nói chim gãy cánh, Thiên Nhiên trong ngực tiểu Bạch lại không an phận đập cánh.
“Ngươi nghĩ nên phạt hắn thế nào.” Không ngờ Cẩm Uyên lại hỏi ý kiến của ta, đúng là chuyện lạ.”Khiến hắn mất đi pháp lực là ngươi, đương nhiên mọi chuyện do ngươi làm chủ.”
“Hừm.” Ta suy nghĩ một chút, “Để hắn làm tọa kỵ của ta nhé.” Thuật cưỡi mây của ta luyện bao lâu vẫn không tốt, về sau có tọa kỵ, không cần bay nữa. Hơn nữa, bên cạnh lại có một mỹ nam cho mình sai khiến, đúng là chuyện tốt.
Ta ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Cẩm Uyên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tìm tòi của hắn, hắn nhàn nhạt nói: “Thế cũng được.” Có bao giờ hắn hào phóng thế này đây, hôm nay đúng là khác lạ.
Tiểu Bạch vội vàng ngăn cản: “Vậy sao được, pháp lực của Đương Hỗ mặc dù biến mất, nhưng linh lực bẩm sinh vẫn tồn tại trong người, ngươi căn bản không thể khống chế hắn được.”
“Cửu Thiên thần trượng cũng không thể sao?” Cẩm Uyên quay lưng đi, gió thổi đến khiến áo bào của hắn bay phất phới, hắn cầm hồ lô nói với Đương Hỗ, “Trước hết ngươi cứ chui vào đây, chờ khi vết thương bình phục ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra.”
Đương Hỗ gật gật đầu, nháy nhát mắt nhìn ta, rồi bị Cẩm Uyên thu vào trong hồ lô.
Trong mắt ta hồ lô kia quả là một vật quý, so với thanh thần côn đáng ghét kia thì dễ dùng hơn nhiều, song Cẩm Uyên lại nói, quả hồ lô này cho ta dùng, thì còn lãng phí hơn.
Hắn luôn nói, mỗi pháp bảo vào tay mỗi người thì tác dụng lại khác nhau, tất cả mọi thứ, ta chỉ có thể sử dụng Cửu Thiên thần côn.
Tiểu Bạch hiển nhiên đối với chuyện ta có thêm một tọa kỵ thì lo lắng trùng trùng, dọc theo đường đi trầm mặc ít nói, thiếu chút nữa đem Thiên Nhiên ngạt chết. Ta an ủi hắn nói: “Chẳng qua chỉ là một con chim bị thương, nếu ngươi thích thì tặng lại cho ngươi đó, nhưng phải đưa nàng cho ta để làm tọa kỵ.” Ta kéo kéo chiếc cánh của Thiên Nhiên bị lộ ra bên ngoài, con chim đáng ghét này luôn luôn tự cao pháp lực cao cường mà không để ta vào mắt, giờ nhìn dáng vẻ nàng vô cùng bất an, liều mạng chui vào trong ngực tiểu Bạch, trái tim ta càng vui vẻ.
“Lãng Lãng…” Vẻ mặt tiểu Bạch bất đắc dĩ, “Thiên Nhiên là biểu muội ta, sao ta có thể…”
“Ai, quả nhiên biểu muội vẫn thân hơn.” Ta buồn bã lắc lắc đầu, “Nàng và Đương Hỗ của ta đều là chim, thế mà đãi ngộ lại cách xa nhau như vậy.”
Tiểu Bạch nóng nảy, cuống quít giải thích: “Thiên Nhiên vẫn còn là một bé gái.” Ta nhìn Cẩm Uyên đi phía trước, khóe miệng hắn vẫn luôn treo nụ cười thản nhiên.
Ta ý vị thâm trường phải đánh giá hai người: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không cho hắn và Cẩm Uyên gặp nhau nhiều lần, nếu hai người họ phát sinh tình cảm, chắc chắn ta sẽ thông báo ngươi, để ngươi chú ý đề phòng.”
“Ngươi!” Tiểu Bạch hơi dùng sức, khiến Thiên Nhiên trong ngực lại bất an vỗ cánh, tiểu Bạch hất ống tay áo, xoay mặt không hề nói chuyện với ta nữa.
Cẩm Uyên vẫn như cũ cười đến bình tĩnh tự nhiên, thấy chưa, đây là sự rèn luyện, tiểu Bạch ngươi phải học thêm nhiều chuyện từ lão công của ngươi nha.
Đi không xa, Cẩm Uyên đột nhiên ngừng lại: “Chuyện này đã chấm dứt, tiểu thần cũng nên trở về Thiên cung phục mệnh.” Hắn kéo ta đến bên cạnh, “Ta và Lãng Lãng đi trước, các ngươi xin cứ tự nhiên.”
Tiểu Bạch thật sâu nhìn ta một cái: “Sau khi về phải tu luyện thật tốt, không được lười biếng.”
Ai da, tiểu Bạch của ta nha, ngươi cũng không biết ta phải chịu khổ thế nào đâu. Ngày ngày khổ hạnh, ta ăn nhiều hơn một chén cơm Cẩm Uyên đều nói ta lười biếng, chăm đi nhà xí một chút, hắn cũng ta lười biếng. Mặc dù quả thật ta cũng hơi lười biếng, nhưng cái tên Cẩm Uyên này cũng quá không biêt thương hương tiếc ngọc, người ta là một trái ngân hạnh yểu điệu, không chịu nổi sự hành hạ như thế .
Tỷ như lúc này chẳng hạn, hắn lại bất chấp cảm thụ của ta, một phen kéo ta đứng lên đám mây. Nhưng mà vì ngươi biết chiêu Ngũ Sắc Tường Vân, ngươi rất trâu bò, được rồi ngươi quả thực rất trâu bò, thế nên ta không thể trêu vào.
Ta cứ nghĩ chúng ta sẽ trực tiếp trở về Thiên cung, ai dè Cẩm Uyên nói còn có chuyện phải làm, lôi ta đi theo hắn.
Lúc đến nơi, sắc trời đã sẩm tối, trong thôn trang đã đốt đèn hắt ra ánh sáng mờ mịt, Cẩm Uyên kéo tay ta, dẫn ta tới đến trước một nhà một hộ nông.
Xuyên qua ngọn đèn vàng tối om, trên cửa sổ là bóng của gia đình một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Đẩy hàng rào, Cẩm Uyên đứng trước cửa sổ, thở dài rất nhỏ, hơi chọt chọt ngón tay: “Chẳng biết là giúp hắn hay hại hắn.”
Hắn đi đến trước cửa phòng, cộp cộp cộp gõ lên cửa ba tiếng.
Két, là tiếng cửa mở, người ra mở cửa là người chèo thuyền hôm đó đưa chúng ta qua sông. Nhìn thấy chúng ta người chèo thuyền hơi ngẩn ra, công tử, là ngươi?
Cẩm Uyên khẽ vuốt cằm: “Là chúng ta.”
“Sao các ngươi lại tìm tới đây?” Người chèo thuyền khiếp sợ khi thấy chúng ta đến, vẫn chưa tỉnh lại.
Cẩm Uyên cười cười: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện ta nói với ngươi không?”
Người chèo thuyền mờ mịt gật gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Số mệnh của ngươi đã định sẽ gặp được ta, ngươi độ ta qua sông, ta độ ngươi qua kiếp, hôm nay ngươi đã qua bốn mươi tuổi, có thể đi thi trạng nguyên .”
“Ta…” Người chèo thuyền muốn nói lại thôi, vợ của hắn lại chạy ra.
“Các ngươi có biết hắn vì thi trạng nguyên đã tiêu tốn trong nhà bao nhiêu tiền không, vì sao các ngươi còn muốn đến hãm hại hắn?” Vợ của hắn đóng cửa phòng lại, vô cùng đau đớn nói.
Cẩm Uyên cũng không nói nhiều thêm, lấy từ trong ngực ra một túi vàng nhỏ, thả vào trong tay người chèo thuyền: “Những thứ này ngươi cầm đi.”
Người chèo thuyền kinh hoàng sợ hãi, cầm lấy vàng hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là ai, vì sao phải giúp ta?”
Cẩm Uyên xoay người, phất phất một cái ống tay áo: “Lời ta muốn nói chỉ có thế, hết thảy đều phải xem số phận của ngươi .”
Cách bóng đêm mù mịt, ta quay đầu lại nhìn một đôi phu thê, bọn họ còn quỳ trên mặt đất, hướng về phía chúng ta rời đi, thật lâu sau vẫn không đứng lên
“Lãng Lãng, ngươi đang làm gì thế?” Cẩm Uyên ném ta đến bên cạnh tiểu Bạch, “Lấy được lệ của Đương Hỗ chưa?”
Ta duỗi ngón trỏ chỉ bình nhỏ trên mặt đất: “Kia kìa.” Hai người kia nói là làm hộ pháp cho ta, kết quả lại không biết đi vào cõi thần tiên chỗ nào đó.
Cẩm Uyên khoanh hai tay trước ngực, nhàn nhạt quét mắt nhìn cái bình: “Làm không tồi.” Ngón tay nhẹ nhàng duỗi ra, cái bình bay vào bàn tay hắn. Hắn khẽ mỉm cười, bước chân đi tới, tiểu Bạch lại đứng dậy ngăn cản trước người Cẩm Uyên.
“Chuyện của Thiên Nhiên, là chuyện nhà của ta, không dám lại làm phiền Tam điện hạ.” Tiểu Bạch chắp tay chắp tay thi lễ, rất có phong phạm của thần tử, chỉ kém nói thêm một câu thần sợ hãi, thần kinh sợ. (^_^. Thần tử: kẻ bề tôi, thần là cách xưng của bề tôi vs vua hoặc hoàng thân quốc thích, không phải thần trong thần tiên).
Cẩm Uyên bất động thanh sắc nhìn cái bình chứa nước mắt nói: “Chuyện này đã kinh động đến thiên thượng, không còn là chuyện nhà của ngươi nữa, huống chi hôm qua ngươi bị thương nặng, hôm nay cũng không cần quá cố sức, mọi chuyện cứ giao cho ta.”
“Nhưng mà Tam điện hạ ngài…” Vẻ mặt Tiểu Bạch thống khổ, che ngực nói, “Hai người hợp lực, vẫn tốt hơn chứ.”
Cẩm Uyên lắc lắc đầu: “Tính tình Đương Hỗ xảo trá, ngươi yên tâm để một mình Lãng Lãng ở đây sao, nếu nàng có bất trắc gì, ai gánh nổi trách nhiệm?”
Tiểu Bạch lúc này mới khó khăn thu tay lại: “Vậy tiểu tiên làm phiền Tam điện hạ!”
Ta nhìn hai người, một câu cũng không dám xen vào, dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt mỹ nam Đương Hỗ, đưa tay sờ sờ mặt hắn, quả là bóng loáng vô cùng, khiến người ta muốn ngừng mà không được. Tiểu Bạch thấy thế, kéo ta qua một bên: “Lãng Lãng, cẩn thậnchút.”
Hắn thuận tiện đá một cước vào gương mặt tuấn tú của Đương Hỗ: “Tại sao ngươi lại khóc?”
Nhìn dáng vẻ khẽ nhíu mày vì bị đau của Đương Hỗ, ta dương dương đắc ý chống nạnh: “Chẳng phải do bản tiên thông minh tuyệt đỉnh, trí tuệ hơn người, kiến vi trí trứ*, ta chỉ dùng một kế nhỏ, hắn đã khóc nức nở, nước mắt rơi giàn giụa, thật sự là cực kỳ bi thảm, không đành lòng nhìn.” (kiến vi tri trứ: thấy mầm biết cây, nhìn sự vật khi nó mới xuất hiện có thể đoán được tương lai của nó)
Sau khi nghe xong toàn bộ sự việc do ta và Đương Hỗ phân công nhau kể, tiểu Bạch cười sờ sờ đầu của ta: “Được rồi, biết ngươi thông minh rồi, nhưng cuối cùng thì ngươi dùng cách nào để làm cho hắn khóc, ngươi nên biết sau khi Đương Hỗ khóc thì pháp lực sẽ biến mất. Cho nên người ta thường nói khi Đương Hỗ khóc, thiên địa động dung, cả tộc Đương Hỗ, trái tim làm bằng đá, hôm nay ngươi có thế khiến nó cam nguyện buông tha tất cả linh lực, trong đó chắc chắn có nguyên nhân.”
“Đối phó với Đương Hỗ tâm như ngoan thạch, đương nhiên là dùng biện pháp của người đá.” Kể cố sự của người đá, mặc dù chỉ là một bước nhỏ, nhưng ta mơ hồ cảm thấy chuyện này nhất định có liên quan đến người đá.
“Lãng Lãng, nói thật đi.” Sắc mặt Tiểu Bạch càng ngày càng thối.
Ta bất đắc dĩ thả lỏng tay: “Ta nói xong cái cố sự mà khiến các ngươi có thể ngủ quên, xem nó có phản ứng nào không, rồi nằm trên mặt đất chuẩn bị ngủ, ta mới vừa nằm xuống, thì phát hiện nó đột nhiên khóc, lí do thì ta thật sự không biết.”
“Ngươi đang nói về truyền thuyết Thạch Nhân Độ?” Cẩm Uyên không biết trở lại từ lúc nào, hắn đi đến bên cạnh tiểu Bạch, ánh mắt rơi trên người Đương Hỗ, chỉ là trên bờ vai chẳng biết từ khi nào xuất hiện thêm một con chim nhỏ màu xám tro, vừa nhìn thấy Đương Hỗ thì sợ hãi vội vã đập cánh, bay tán loạn. Cẩm Uyên khẽ tránh , phủi phủi lông chim trên vai. Con chim nhỏ đập cánh trong chốc lát, ngã lăn ra trên mặt đất, trùng hợp rơi xuống trước mặt Đương Hỗ. Mỹ nam nhe răng cười với nó, con chim kia liên tiếp trình diễn kĩ thuật đập cánh bay lên trước mặt chúng ta, thật sự là kỹ thuật điêu luyện.
Tiểu Bạch khom lưng, ôm nó vào trong ngực, khẽ vuốt lông vũ của nàng: “Thiên Nhiên, đừng sợ, giờ hắn đã mất linh lực, sẽ không tổn thương muội.”
“Gì?” Con chim đang vùi đầu vào khuỷu tay tiểu Bạch là Thiên Nhiên? Trong ấn tượng của ta nàng là nữ chiến binh không sợ trời không sợ đất, thế mà Đương Hỗ lại khiến nàng sợ đến như vậy, đúng là đồ nữ nhân tốt mã dẻ cùi.
Ta ưỡn ngực, vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, đối thủ mạnh thế, thế mà ta có thể làm cho hắn rơi lệ đầy mặt, đây gọi là thực lực.
Khóe miệng Cẩm Uyên nổi lên ý cười: “Nếu có liên quan đến chuyện của người đá, vậy ta sẽ phá hủy bọn chúng.” Dứt lời, bàn tay nổi gió, mắt thấy sẽ bắn ra ngoài.
“Chậm đã!” Đương Hỗ bất an giãy giụa cố gắng đứng dậy từ mặt đất, hắn nhìn chằm chằm hoa văn hình rồng trên ống tay áo của Cẩm Uyên nói: “Đám Thiên gia các ngươi, quả nhiên đều tuyệt tình như thế, ngàn vạn năm trước đã thế này, ngàn vạn năm sau vẫn như thế.”
Cẩm Uyên nhẹ tay bắn một chút, khốn yêu tác đang trói trên người Đương Hỗ tự động cởi bỏ, bay vào tay Cẩm Uyên, hắn thu khốn yêu tác vào trong tay áo: “Giờ có thể nói rồi chứ?”
Mỹ nam Đương Hỗ ngồi dậy từ trên mặt đất, phủi phủi bụi trên y phục, ngạo mạn phải nhìn chằm chằm chúng ta thật lâu, mới êm tai nói.
Hóa ra, Đương Hỗ vốn không phải yêu thú, mà là tọa kỵ của Linh Bảo Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn vì tiết lộ thiên cơ nên bị giáng chức hạ phàm, Đương Hỗ vì bảo hộ chủ, không muốn thấy Linh Bảo Thiên Tôn hạ giới chịu khổ, nên có ý tạo phản, không ngờ lại bị Linh Bảo Thiên Tôn đè sau núi Hương Lô, từ đó đến giờ đã không biết qua ban nhiêu ngàn năm vạn năm.
Nó bị áp dưới chân núi, mong chờ tới một ngày, chờ Linh Bảo Thiên Tôn trở về vị trí cũ sẽ thả nó ra. Song, đến một ngày Yêu vương đột nhiên xuất hiện, nó mới biết được hóa ra Linh Bảo Thiên Tôn đã sớm nhập lại tiên tịch, lại không hề có ý muốn phóng thích Đương Hỗ. Hắn oán giận không chịu nổi, nhập ma đạo, đáp ứng quy thuận Yêu vương, coi cả Thiên giới là địch.
Yêu Vương làm phép, giúp nó đào thoát khỏi chân núi, dẫn đến việc toàn bộ Hương Lô ngày ngày xuất hiện địa chấn. Tiên giới nhận được tin tức, cuống quít phái binh trấn áp, mới trấn áp được Đương Hỗ xuống dưới chân núi một lần nữa.
Nhưng vào lúc này, hắn gặp được hai con người, hắn vốn tưởng rằng toàn bộ những người ở Hương Lô đều đã đào tẩu, lại không nghĩ tới vẫn có người ở đây. Bọn họ không sợ nó là yêu, không chỉ chia đồ ăn cho nó lại còn nghĩ cách cứu nó, mặc dù, hết thảy đều là phí công.
Hai người tay không tấc sắt, một tiên thú nhập ma đạo, lại có thể chung sống hòa bình.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, thức ăn dù nhiều đến mấy cũng sẽ có một ngày ăn hết. Ngày đó, bọn họ bước chân tập tễnh đi đến bên cạnh ghềnh Ô Phượng, hai người nhìn nhau cười một tiếng dự định nhảy xuống hồ tự tử, Đương Hỗ không muốn bọn họ bị tôm ăn mất xác, dùng hết khí lực toàn thân, biến bọn họ thành một đôi người đá.
Ta kéo tay áo Cẩm Uyênlau lau nước mũi, thương tiếc nhìn Đương Hỗ nằm trên mặt đất: “Câu chuyện thật cảm động rơi lệ, khiến người nghe thương tâm.” Nếu ăn thịt Đương Hỗ, đoạt nội đan của, không nói thành tiên, thì chắc cũng phải chết, thật sự phung phí của trời.
“Cảm thiên động địa thì chưa đến mức đó.” Cẩm Uyên dùng sức đoạt lại tay áo từ tay ta, vẻ mặt ghét bỏ, “Chỉ là xảy ra trên người mình, thì đầy cảm xúc mà thôi, chẳng qua là đúng vào lúc nó nó bất lực nhất thì bọn họ lại giúp nó một phen.”
“Tam điện hạ nói có lý.” Tiểu Bạch trầm tư chốc lát nói, “Thế nhân đều nói Đương Hỗ vô tình, nhưng hôm nay nghe nó nói, vô tình nhất có lẽ là thế nhân đi.”
Quả nhiên vô tình nhất là đế vương gia, mặc dù người ta thường nói phu xướng phụ tùy, tiểu Bạch ngươi không cần phải biểu hiện rõ ràng như vậy.”Các ngươi định làm gì hắn, giờ hắn đã không còn pháp lực, là một con chim gãy cánh, chẳng lẽ lại áp hắn xuống dưới chân núi tiếp sao?” Chẳng biết tại sao, ta lúc ta nói chim gãy cánh, Thiên Nhiên trong ngực tiểu Bạch lại không an phận đập cánh.
“Ngươi nghĩ nên phạt hắn thế nào.” Không ngờ Cẩm Uyên lại hỏi ý kiến của ta, đúng là chuyện lạ.”Khiến hắn mất đi pháp lực là ngươi, đương nhiên mọi chuyện do ngươi làm chủ.”
“Hừm.” Ta suy nghĩ một chút, “Để hắn làm tọa kỵ của ta nhé.” Thuật cưỡi mây của ta luyện bao lâu vẫn không tốt, về sau có tọa kỵ, không cần bay nữa. Hơn nữa, bên cạnh lại có một mỹ nam cho mình sai khiến, đúng là chuyện tốt.
Ta ngẩng đầu trưng cầu ý kiến của Cẩm Uyên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt tìm tòi của hắn, hắn nhàn nhạt nói: “Thế cũng được.” Có bao giờ hắn hào phóng thế này đây, hôm nay đúng là khác lạ.
Tiểu Bạch vội vàng ngăn cản: “Vậy sao được, pháp lực của Đương Hỗ mặc dù biến mất, nhưng linh lực bẩm sinh vẫn tồn tại trong người, ngươi căn bản không thể khống chế hắn được.”
“Cửu Thiên thần trượng cũng không thể sao?” Cẩm Uyên quay lưng đi, gió thổi đến khiến áo bào của hắn bay phất phới, hắn cầm hồ lô nói với Đương Hỗ, “Trước hết ngươi cứ chui vào đây, chờ khi vết thương bình phục ta tự nhiên sẽ thả ngươi ra.”
Đương Hỗ gật gật đầu, nháy nhát mắt nhìn ta, rồi bị Cẩm Uyên thu vào trong hồ lô.
Trong mắt ta hồ lô kia quả là một vật quý, so với thanh thần côn đáng ghét kia thì dễ dùng hơn nhiều, song Cẩm Uyên lại nói, quả hồ lô này cho ta dùng, thì còn lãng phí hơn.
Hắn luôn nói, mỗi pháp bảo vào tay mỗi người thì tác dụng lại khác nhau, tất cả mọi thứ, ta chỉ có thể sử dụng Cửu Thiên thần côn.
Tiểu Bạch hiển nhiên đối với chuyện ta có thêm một tọa kỵ thì lo lắng trùng trùng, dọc theo đường đi trầm mặc ít nói, thiếu chút nữa đem Thiên Nhiên ngạt chết. Ta an ủi hắn nói: “Chẳng qua chỉ là một con chim bị thương, nếu ngươi thích thì tặng lại cho ngươi đó, nhưng phải đưa nàng cho ta để làm tọa kỵ.” Ta kéo kéo chiếc cánh của Thiên Nhiên bị lộ ra bên ngoài, con chim đáng ghét này luôn luôn tự cao pháp lực cao cường mà không để ta vào mắt, giờ nhìn dáng vẻ nàng vô cùng bất an, liều mạng chui vào trong ngực tiểu Bạch, trái tim ta càng vui vẻ.
“Lãng Lãng…” Vẻ mặt tiểu Bạch bất đắc dĩ, “Thiên Nhiên là biểu muội ta, sao ta có thể…”
“Ai, quả nhiên biểu muội vẫn thân hơn.” Ta buồn bã lắc lắc đầu, “Nàng và Đương Hỗ của ta đều là chim, thế mà đãi ngộ lại cách xa nhau như vậy.”
Tiểu Bạch nóng nảy, cuống quít giải thích: “Thiên Nhiên vẫn còn là một bé gái.” Ta nhìn Cẩm Uyên đi phía trước, khóe miệng hắn vẫn luôn treo nụ cười thản nhiên.
Ta ý vị thâm trường phải đánh giá hai người: “Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ không cho hắn và Cẩm Uyên gặp nhau nhiều lần, nếu hai người họ phát sinh tình cảm, chắc chắn ta sẽ thông báo ngươi, để ngươi chú ý đề phòng.”
“Ngươi!” Tiểu Bạch hơi dùng sức, khiến Thiên Nhiên trong ngực lại bất an vỗ cánh, tiểu Bạch hất ống tay áo, xoay mặt không hề nói chuyện với ta nữa.
Cẩm Uyên vẫn như cũ cười đến bình tĩnh tự nhiên, thấy chưa, đây là sự rèn luyện, tiểu Bạch ngươi phải học thêm nhiều chuyện từ lão công của ngươi nha.
Đi không xa, Cẩm Uyên đột nhiên ngừng lại: “Chuyện này đã chấm dứt, tiểu thần cũng nên trở về Thiên cung phục mệnh.” Hắn kéo ta đến bên cạnh, “Ta và Lãng Lãng đi trước, các ngươi xin cứ tự nhiên.”
Tiểu Bạch thật sâu nhìn ta một cái: “Sau khi về phải tu luyện thật tốt, không được lười biếng.”
Ai da, tiểu Bạch của ta nha, ngươi cũng không biết ta phải chịu khổ thế nào đâu. Ngày ngày khổ hạnh, ta ăn nhiều hơn một chén cơm Cẩm Uyên đều nói ta lười biếng, chăm đi nhà xí một chút, hắn cũng ta lười biếng. Mặc dù quả thật ta cũng hơi lười biếng, nhưng cái tên Cẩm Uyên này cũng quá không biêt thương hương tiếc ngọc, người ta là một trái ngân hạnh yểu điệu, không chịu nổi sự hành hạ như thế .
Tỷ như lúc này chẳng hạn, hắn lại bất chấp cảm thụ của ta, một phen kéo ta đứng lên đám mây. Nhưng mà vì ngươi biết chiêu Ngũ Sắc Tường Vân, ngươi rất trâu bò, được rồi ngươi quả thực rất trâu bò, thế nên ta không thể trêu vào.
Ta cứ nghĩ chúng ta sẽ trực tiếp trở về Thiên cung, ai dè Cẩm Uyên nói còn có chuyện phải làm, lôi ta đi theo hắn.
Lúc đến nơi, sắc trời đã sẩm tối, trong thôn trang đã đốt đèn hắt ra ánh sáng mờ mịt, Cẩm Uyên kéo tay ta, dẫn ta tới đến trước một nhà một hộ nông.
Xuyên qua ngọn đèn vàng tối om, trên cửa sổ là bóng của gia đình một nhà ba người hòa thuận vui vẻ. Đẩy hàng rào, Cẩm Uyên đứng trước cửa sổ, thở dài rất nhỏ, hơi chọt chọt ngón tay: “Chẳng biết là giúp hắn hay hại hắn.”
Hắn đi đến trước cửa phòng, cộp cộp cộp gõ lên cửa ba tiếng.
Két, là tiếng cửa mở, người ra mở cửa là người chèo thuyền hôm đó đưa chúng ta qua sông. Nhìn thấy chúng ta người chèo thuyền hơi ngẩn ra, công tử, là ngươi?
Cẩm Uyên khẽ vuốt cằm: “Là chúng ta.”
“Sao các ngươi lại tìm tới đây?” Người chèo thuyền khiếp sợ khi thấy chúng ta đến, vẫn chưa tỉnh lại.
Cẩm Uyên cười cười: “Ngươi còn nhớ rõ chuyện ta nói với ngươi không?”
Người chèo thuyền mờ mịt gật gật đầu: “Nhớ rõ.”
“Số mệnh của ngươi đã định sẽ gặp được ta, ngươi độ ta qua sông, ta độ ngươi qua kiếp, hôm nay ngươi đã qua bốn mươi tuổi, có thể đi thi trạng nguyên .”
“Ta…” Người chèo thuyền muốn nói lại thôi, vợ của hắn lại chạy ra.
“Các ngươi có biết hắn vì thi trạng nguyên đã tiêu tốn trong nhà bao nhiêu tiền không, vì sao các ngươi còn muốn đến hãm hại hắn?” Vợ của hắn đóng cửa phòng lại, vô cùng đau đớn nói.
Cẩm Uyên cũng không nói nhiều thêm, lấy từ trong ngực ra một túi vàng nhỏ, thả vào trong tay người chèo thuyền: “Những thứ này ngươi cầm đi.”
Người chèo thuyền kinh hoàng sợ hãi, cầm lấy vàng hỏi: “Các ngươi đến tột cùng là ai, vì sao phải giúp ta?”
Cẩm Uyên xoay người, phất phất một cái ống tay áo: “Lời ta muốn nói chỉ có thế, hết thảy đều phải xem số phận của ngươi .”
Cách bóng đêm mù mịt, ta quay đầu lại nhìn một đôi phu thê, bọn họ còn quỳ trên mặt đất, hướng về phía chúng ta rời đi, thật lâu sau vẫn không đứng lên
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.