Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân
Chương 1: chương 1
Vũ Tễ Sơ Tình
15/02/2016
Lại nói ngày đó ta đang hóa thành nguyên hình trốn lên tàng cây làm
một giấc ngủ trưa, giữa bầu trời đột nhiên rơi xuống một đám mây ngũ
sắc, giữa đám mây lộ ra một cái đuôi hắc long lòe lòe kim quang. Động
tĩnh gây ra khá lớn, ta cả kinh lăn xuống từ trên cây, vừa vặn rơi vào
giữa đám mây, ta sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua mây ngũ sắc
a.
Trong lúc ta ở trong đám mây vui vẻ lăn qua lăn lại, một cánh tay cầm lấy ta từ trong đám mây lấy ra, đôi hắc mâu tinh tế quan sát ta một phen: “Đây là loại trái cây gì?” Dứt lời hắn ghét bỏ ném ta ra bên ngoài, may sao Hoa Hồ Ly xuất phủ đón khách thấy ta bị ném vội vàng niệm một cái quyết*, để ta không bị ném đến mức gan mật đều vỡ. (quyết: đại loại là niệm chú…)
Ta ủy khuất lăn đến dưới chân Hoa Hồ Ly, cọ tới cọ lui bên chân hắn, thấy hắn không để ý ta đành hóa thành hình người, xoa xoa mông mềm nhỏ của ta, nói với cái đuôi Hắc Long kia: “Vị tiên hữu này thật vô lễ, bổn tiên là khách quý nhà hồ ly mời tới.” Lời này kì thực không phải là giả, mặc dù lần này ta đến Thanh Khâu là để bảo vệ tính mạng, nhưng cũng là do Hoa Hồ Ly chủ động mời ta tới.
“A?” Hắc Long cúi đầu nhìn ta, ánh mắt khinh thường lại lần nữa quét trên người ta một vòng, vẻ mặt lại càng khinh thường, “Tiểu thần đúng là không biết, Thanh Khâu Hồ gia sao lại lưu lạc đến mức này?”
Hoa Hồ Ly ho khan một tiếng, thủ thế: “Tam điện hạ mời vào bên trong.” Đối phương rất là hưởng thụ, khẽ vuốt cằm rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong động hồ ly.
Ta giận dữ lại không khỏi đau buồn, Hoa Hồ Ly tại sao lại có thể trọng hữu khinh sắc như thế. (Trần: té ngửa, trước h mới chỉ thấy phê bình trọng sắc khinh bạn, h mới thấy có người thế này :D)
Ta vô cùng căm phẫn và bất bình xoay người, sau đó lại quay trở lại, co cẳng bỏ chạy.
Một bạch y nam tử đang đứng dưới tán cây bạch quả mọc gần cửa động hồ ly, quần áo phấp phới, sắc mặt vắng lạnh, dung mạo rất quen thuộc, là cẩm mao thử* quen biết đã hai nghìn năm – Tô An Bạch. (con chuột có lông màu rất xinh đẹp. tiểu Trần: thứ lỗi cho ta, ta k thể miêu tả nguyên thân của soái ca thành: con chuột xinh đẹp được >O<)
Hoa Hồ Ly chờ ta với, tiểu Bạch chạy đến Thanh Khâu để ăn ta a! (>O<)
Ta liều mạng chạy, tiểu Bạch chỉ đơn giản niệm một cái quyết, ta liền bị hiện nguyên hình không thể động đậy. Hắn cũng không vội ăn ta chỉ dùng ánh mắt trừng ta, chắc hẳn đây chính là dùng ánh mắt diết người theo lời của phàm nhân đi.
Bởi vì không thể trơ mắt nhìn mình bị giết, ta dứt khoát nhắm mắt lại.
“Ai.” Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, giúp ta lau lau bụi trên người, lau một hồi ta cảm thấy cực không thích ứng vặn vẹo một chút, kết quả hưng phấn phát hiện ta có khả năng nhúc nhích, vội vàng từ trên tay hắn bay xuống, hóa thành hình người, trốn ra sau gốc cây.
“Tiểu Bạch, ta thực sự là một trái cây có độc, ngươi là ngàn vạn lần không thể ăn, nếu như ngươi đói bụng, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm đồ ăn.” Ta chảy nước mắt ròng ròng nhìn hắn, “Ta chết đi không quan trọng, nếu như ngươi bị ta độc chết, ta thành quỷ sẽ khổ sở .”
Tiểu Bạch nghe lời của ta, lông mày vốn nhíu chặt bỗng nhiên liền giãn ra , mặt tràn đầy nụ cười, giống như sau cơn mưa trời quang mây tạnh, vẫy vẫy tay với ta: “Lãng Lãng, tới đây.” Hắn tựa dưới tàng cây cách ta không xa, bạch y khiến mặt của hắn càng tuấn lãng thanh tú.
Ta nuốt nuốt nước miếng trốn phía sau cây liều mạng lắc lắc đầu, người có việc nên làm có việc không nên làm, ta mặc dù chỉ là tiểu trái cây tiên, cũng biết quả vào miệng chuột chắc chắn hữu khứ vô hồi*, loại chuyện tự hại mình thế ta tuyệt không làm. ( hữu khứ vô hồi: có đi không có về).
Tiểu Bạch có chút giận, mắt lạnh nhìn ta: “Chứ không phải ngươi sợ ta ăn ngươi?
Ta gật gật đầu, không dám nâng mắt nhìn hắn.
“Ngươi lại đây.” Sắc mặt tiểu Bạch lại trầm xuống, “Ta bảo đảm không ăn ngươi.”
Ta lắc đầu tỏ vẻ không tin, sắc mặt tiểu Bạch bây giờ không khác gì màu lông chuột cống, một chút cũng nhìn không ra người này thật ra chỉ là một con cẩm mao thử. Hắn nhẹ nhàng vung ngón tay lên không trung, nhẹ nhàng niệm chú ngữ, ta thấy thế xoay người bỏ chạy, lại bị tiểu Bạch vây hãm trong kết giới, ta dùng hết toàn lực, vẫn như cũ không phá được tiên thuật của tiểu Bạch.
Ta tuyệt vọng xoay người: “Tiểu Bạch ~” thoáng cái bổ nhào vào người hắn, liều mạng giữ chặt y phục của hắn, vẻ mặt bi thương, “Ngươi nhẫn tâm ăn thịt trái cây nhỏ nhắn đáng yêu như nhân gia* sao?” (nhân gia: người ta, ngôi thứ nhất).
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ta, đối diện đôi mắt yêu kiều đẫm lệ của ta, sắc mặt hắn ửng hồng quay qua chỗ khác.”Ta chưa bao giờ nói muốn ăn ngươi, chuyện tự tổn hại tu vi thế này, ta sao phải làm?”
“Thật chứ?” Mắt ta lấp loáng nước mắt ôm hắn càng chặt hơn.
“Ừ.” Tiểu Bạch mất tự nhiên ho khan khụ một tiếng, ôm ta ra khỏi người hắn. Ta tò mò nhìn trời, hôm nay có gió sao? Vì sao mà tiểu Bạch cùng Hoa Hồ Ly đều ho khan?
Chợt thấy phụ thân của Hoa Hồ Ly và hắn vội vã từ cửa động đi ra.”Ta đang nghĩ người phương nào ở ngoài động hồ ly của ta đấu pháp, nguyên lai là hai tiểu tiên không mời mà tới.” Hồ ly cha vốn cũng không thích ta, mà bây giờ chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn e là sẽ ném ta và tiểu Bạch ra Thanh Khâu .
Tiểu Bạch cười chắp tay với hồ ly cha , rất lễ phép cung kính nói: “Tiểu tiên vô tình mạo phạm, lần này đến chỉ vì tìm bằng hữu, đã làm phiền.”
“Tìm bằng hữu?” Hồ ly cha nhướng mày, mắt hồ ly đảo vòng vòng, đột nhiên chuyển hướng nhìn ta cười mập mờ, đuôi cáo lòi ra nhẹ nhàng đảo qua, ta rơi ngay vào trong ngực tiểu Bạch.”Nếu đã tìm được, tiên hữu không bằng sớm một chút trở về đi.”
Tiểu Bạch chắp chắp tay, cũng không quản ta có vui hay không cầm ta lên rồi vội đi, ta quay đầu nhìn Hoa Hồ Ly xin giúp đỡ, bị hồ ly cha chặn lại.
Tiểu Bạch tiện tay chiêu (gọi, vẫy) một đám mây, ta vừa nhìn không ngờ là đóa Ngũ Sắc Tường Vân, trong nội tâm thầm suy nghĩ tu vi của tiểu Bạch so với ta cao hơn không phải là một điểm nửa điểm, lần này đành ngoan ngoãn nghe lời, trở về đỡ bị trách cứ.
Ta nằm ở trên mây lăn a lăn thật là thoải mái cực kỳ, tiểu Bạch đứng trên mây không nhúc nhích, ta hỏi tiểu Bạch: “Ngươi đứng suốt như vậy không mệt sao?”
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ta, đầy bất đắc dĩ: “Ta sợ ta vừa nhấc chân không chú ý một chút là giẫm chết ngươi .”
Ta co rút khóe miệng: “Vậy ngươi không vẫn cử động tốt hơn.” Nói xong lại tiếp tục lăn lăn trên Ngũ Sắc tường vân.
Đang lăn lộn thoải mái tiểu Bạch lại đột nhiên tăng tốc độ, quay ngược đám mây, ta còn chưa tới kịp điều chỉnh tư thế, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa như sắp hôn mê, rồi nghe thấy tiểu Bạch cung kính nói một câu: “Phụ thân, nương.” Trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ tiểu Bạch bị mê sảng rồi?Dành riêng cho
Ta ngẩng đầu, nghênh đối mặt với một đôi vợ chồng, rất quen mặt, ta đang muốn xin giúp đỡ tiểu Bạch, vừa nhìn thấy mặt hắn, ta vỗ ót, đây không phải là phụ mẫu ngàn năm khó gặp của tiểu Bạch sao.
Cha mẹ của hắn mặc dù đều là thượng tiên, lại trời sinh tính tản mạn, chỉ mong làm Tán tiên, để có thể du lịch tứ phương. Sau đó có một ngày đi tới Giả Linh Sơn, không biết sao cả gia đình họ lại định cư luôn ở đó. Bọn họ đến Giả Linh Sơn hai ngàn năm, ta cũng chỉ gặp qua hai người họ vài lần, mỗi lần nhìn thấy họ đều là bộ dạng phong trần mệt mỏi, không có chút làm gương nào.
Tiểu Bạch mỗi lần nhắc tới cha mẹ của hắn vẻ mặt luôn bất đắc dĩ, hắn là trưởng tử* trong nhà, mọi chuyện ở Giả Linh Sơn cứ thế rơi xuống đầu hắn. (trưởng tử: con trai lớn)
Ta trời sinh tính ham chơi, có một lần tiểu Bạch quá bận rộn không có thời gian chơi với ta, ta trộm chạy xuống núi chơi, chính là lần chạy này là chạy thẳng luôn cho đến bây giờ còn chưa trở về.
Sau khi ta xuống núi, xui xẻo gặp phải một đám lão thử tinh*, mấy người bọn họ vì tranh đoạt nội đan của ta, đấu đến một mất một còn. May gặp Hoa hồ ly ngẫu nhiên đi ngang qua, mới cứu ta một mạng. (lão thử tinh: con chuột thành tinh)
Ta nhớ rõ ánh mắt hắn nhìn thử tinh lúc đó, đó là cỡ nào khinh thường, hắn chậm rãi mở miệng giọng nói đầy ngạo mạn: “Một trái cây có độc cũng có thể khiến cho các ngươi tranh tới cái đầu rơi máu chảy, tặc tặc, những tiểu yêu như các ngươi không muốn sống nữa? Bản tiên hôm nay tha các ngươi một mạng cho các ngươi chờ trở về thâm sơn tu luyện tiếp, nếu lại bị ta phát hiện các ngươi dục hành bất thiện*, chớ trách ta khiến các ngươi hôi phi yên diệt*, vĩnh không siêu sinh.” (dục hành bất thiện:, hôi phi yên diệt: tan thành mây khói).
Như có thiên lôi cuồn cuộn đánh ầm ầm trên đỉnh đầu, lại một lần nữa bị nói là trái cây có độc. Ta tuyệt vọng hỏi hắn: “Ta quả thật là trái cây có độc sao?”
Hoa hồ ly lắc lắc cây quạt, cười đến ngọc thụ lâm phong với ta một tiếng: “Đúng thế.”
Lòng ta không khỏi đau xót, khó trách lúc trước trên Giả Linh Sơn luôn thấy buồn bã ỉu xìu, những trái cây khác đều được hái xuống, mà trái cây nhà ta không người nào hỏi thăm, ngược lại có không ít người lấy lá cây từ trên cây rơi xuống làm thành thẻ kẹp sách. Rút kinh nghiệm xương máu, ta hỏi hồ ly: “Vậy vì sao những con chuột kia còn muốn ăn ta?”
“Loại trái cây như ngươi, ăn ít thì không sao, nhưng một khi ăn nhiều thì sẽ bị ngộ độc. Cho nên, những con chuột không sợ chết và loài người sẽ ăn.” Chữ chữ như châu ngọc tất cả đều đập vào trong lòng ta, Hoa hồ ly nói tiếp, “Ngươi có biết một nhà Cẩm Mao Thử vì sao lại định cư ở Giả Linh Sơn?” Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ta, hắn điềm nhiên như không lại lắc lắc cây quạt, “Một trong số đó, chính là có nhiều cây bạch quả.”
Cây bạch quả có rất nhiều… Cây bạch quả quả thực rất nhiều, cây bạch quả có tu vi như ta lại càng nhiều…
Sau khi được Hoa hồ ly một phen chỉ bảo, ta cuối cùng cũng hiểu tiểu Bạch vì sao không ăn ta, hắn chắc chắn muốn đem ta nuôi béo lên rồi mới một miệng ăn hết.
Tiểu Bạch, ngươi quá không hiền hậu.
Ta đáng thương ôm đuôi Hoa hồ ly, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt cầu xin hắn: “Hồ ly ca ca, ta là quả bạch quả từ Giả Linh Sơn trốn ra, ngươi đã cứu ta thì phải đối với ta chịu trách nhiệm.”
Ta nhìn thấy gân xanh trên hồ ly trán nhảy lên.
Đến bây giờ, ta tới Thanh Khâu đã ba tháng có thừa…
Ta hóa thành hình người, đối với Nhị lão cung kính nói: “Ngân hạnh tiên Mộc Lâm Lãng ra mắt nhị vị thượng tiên.”
Thử cha sờ sờ râu ria như cười như không hỏi tiểu Bạch: “Cô nương này đã Lâm Lãng cô nương mà Cách Phi nói?”
“Vâng.” Tiểu Bạch gật đầu nhẹ, “Cha mẹ lần này lại muốn đi đâu?”
“Thanh Khâu.”
“Khàn ~” tiểu Bạch ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Thử cha nói tiếp: “Nếu đã gặp nhau, vậy cùng đi đi, Cách Phi và Chỉ Ngôn cưỡi đám mây khác, đang ở phía sau.”
“Lãng Lãng…” Tiểu Bạch chọc chọc ta, chê ta cản trở, ta vội đứng sang bên cạnh, ta nhất thời lơ là, quên lúc này ta đang ở trên mây, dưới chân đột nhiên trống không, trọng tâm không vững, thẳng tắp té xuống, trong lòng chợt lạnh, mất cái mạng rồi a!
Ta cuống đến độ lấy tay quơ loạn trên không chung, nhưng ngay cả một áng mây cũng không tóm được, tiểu Bạch, không đợi được ngươi ăn ta, ta sẽ chết , ngươi nhớ nói cho Hoa hồ ly, hàng năm đến ngày giỗ của ta nhớ đốt thêm cho ta chút thức ăn ngon.
Ta tuyệt vọng nghĩ, trong lòng khó tránh khỏi bi thương. Đột nhiên ngang hông bị siết chặt, từ giữa không trung hiện ra một dải lụa trắng quấn ngang hông của ta, cánh tay cầm dải lụa nhẹ nhàng kéo một cái, đem ta từ diêm vương điện kéo lên đám mây, ta còn chưa tỉnh hồn vỗ vỗ bộ ngực.
Thấy người cứu ta là thử nương, ta cảm động đến rơi nước mắt nói: “Đa tạ ân cứu mạng của thượng tiên.”
Thử nương cười nhìn ta một chút, thu hồi dải lụa trắng: “Cần gì đa tạ, đều là người một nhà.” Ta nghĩ ngợi chắc là là bởi vì ta ở Giả Linh Sơn địa phận bọn họ chịu trách nhiệm, thiên hạ vạn vật vốn là một nhà, nên họ cũng coi ta như người một nhà đi.
Tình yêu không biên giới a!
Lướt qua vài đám mây, sắc mặt tiểu Bạch càng lộ vẻ tái nhợt, rớt sau Thử cha và Thử nương, bị Cách Phi và Thiên Nhiên vượt lên trước.
Hoa hồ ly nhà đang đứng trước cửa đón khách, nhìn thấy đoàn người tới đang muốn ra nghênh đón, thấy ta chân hắn dừng lại.
Hồ ly cha cũng thấy ta, mặt mày hớn hở chào đón, cầm tay Thử cha hai người nhìn nhau mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hóa ra hồ ly cha và thử cha có quan hệ cá nhân rất sâu, hai người còn từng chung hoạn nạn. Lần này nếu không phải hồ ly cha có trưởng tôn, thử cha sao có thể dễ dàng kết thúc du lịch, về Giả Linh Sơn sớm như vậy.
“Hồ ly không phải thiên địch loài chuột sao?” Ta nhỏ giọng hỏi tiểu Bạch.
“Chung quy luôn sẽ có tình hữu nghị vượt qua biên giới chủng tộc” Tiểu Bạch trả lời ta
Trong lúc ta ở trong đám mây vui vẻ lăn qua lăn lại, một cánh tay cầm lấy ta từ trong đám mây lấy ra, đôi hắc mâu tinh tế quan sát ta một phen: “Đây là loại trái cây gì?” Dứt lời hắn ghét bỏ ném ta ra bên ngoài, may sao Hoa Hồ Ly xuất phủ đón khách thấy ta bị ném vội vàng niệm một cái quyết*, để ta không bị ném đến mức gan mật đều vỡ. (quyết: đại loại là niệm chú…)
Ta ủy khuất lăn đến dưới chân Hoa Hồ Ly, cọ tới cọ lui bên chân hắn, thấy hắn không để ý ta đành hóa thành hình người, xoa xoa mông mềm nhỏ của ta, nói với cái đuôi Hắc Long kia: “Vị tiên hữu này thật vô lễ, bổn tiên là khách quý nhà hồ ly mời tới.” Lời này kì thực không phải là giả, mặc dù lần này ta đến Thanh Khâu là để bảo vệ tính mạng, nhưng cũng là do Hoa Hồ Ly chủ động mời ta tới.
“A?” Hắc Long cúi đầu nhìn ta, ánh mắt khinh thường lại lần nữa quét trên người ta một vòng, vẻ mặt lại càng khinh thường, “Tiểu thần đúng là không biết, Thanh Khâu Hồ gia sao lại lưu lạc đến mức này?”
Hoa Hồ Ly ho khan một tiếng, thủ thế: “Tam điện hạ mời vào bên trong.” Đối phương rất là hưởng thụ, khẽ vuốt cằm rồi ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào trong động hồ ly.
Ta giận dữ lại không khỏi đau buồn, Hoa Hồ Ly tại sao lại có thể trọng hữu khinh sắc như thế. (Trần: té ngửa, trước h mới chỉ thấy phê bình trọng sắc khinh bạn, h mới thấy có người thế này :D)
Ta vô cùng căm phẫn và bất bình xoay người, sau đó lại quay trở lại, co cẳng bỏ chạy.
Một bạch y nam tử đang đứng dưới tán cây bạch quả mọc gần cửa động hồ ly, quần áo phấp phới, sắc mặt vắng lạnh, dung mạo rất quen thuộc, là cẩm mao thử* quen biết đã hai nghìn năm – Tô An Bạch. (con chuột có lông màu rất xinh đẹp. tiểu Trần: thứ lỗi cho ta, ta k thể miêu tả nguyên thân của soái ca thành: con chuột xinh đẹp được >O<)
Hoa Hồ Ly chờ ta với, tiểu Bạch chạy đến Thanh Khâu để ăn ta a! (>O<)
Ta liều mạng chạy, tiểu Bạch chỉ đơn giản niệm một cái quyết, ta liền bị hiện nguyên hình không thể động đậy. Hắn cũng không vội ăn ta chỉ dùng ánh mắt trừng ta, chắc hẳn đây chính là dùng ánh mắt diết người theo lời của phàm nhân đi.
Bởi vì không thể trơ mắt nhìn mình bị giết, ta dứt khoát nhắm mắt lại.
“Ai.” Tiểu Bạch than nhẹ một tiếng, giúp ta lau lau bụi trên người, lau một hồi ta cảm thấy cực không thích ứng vặn vẹo một chút, kết quả hưng phấn phát hiện ta có khả năng nhúc nhích, vội vàng từ trên tay hắn bay xuống, hóa thành hình người, trốn ra sau gốc cây.
“Tiểu Bạch, ta thực sự là một trái cây có độc, ngươi là ngàn vạn lần không thể ăn, nếu như ngươi đói bụng, ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm đồ ăn.” Ta chảy nước mắt ròng ròng nhìn hắn, “Ta chết đi không quan trọng, nếu như ngươi bị ta độc chết, ta thành quỷ sẽ khổ sở .”
Tiểu Bạch nghe lời của ta, lông mày vốn nhíu chặt bỗng nhiên liền giãn ra , mặt tràn đầy nụ cười, giống như sau cơn mưa trời quang mây tạnh, vẫy vẫy tay với ta: “Lãng Lãng, tới đây.” Hắn tựa dưới tàng cây cách ta không xa, bạch y khiến mặt của hắn càng tuấn lãng thanh tú.
Ta nuốt nuốt nước miếng trốn phía sau cây liều mạng lắc lắc đầu, người có việc nên làm có việc không nên làm, ta mặc dù chỉ là tiểu trái cây tiên, cũng biết quả vào miệng chuột chắc chắn hữu khứ vô hồi*, loại chuyện tự hại mình thế ta tuyệt không làm. ( hữu khứ vô hồi: có đi không có về).
Tiểu Bạch có chút giận, mắt lạnh nhìn ta: “Chứ không phải ngươi sợ ta ăn ngươi?
Ta gật gật đầu, không dám nâng mắt nhìn hắn.
“Ngươi lại đây.” Sắc mặt tiểu Bạch lại trầm xuống, “Ta bảo đảm không ăn ngươi.”
Ta lắc đầu tỏ vẻ không tin, sắc mặt tiểu Bạch bây giờ không khác gì màu lông chuột cống, một chút cũng nhìn không ra người này thật ra chỉ là một con cẩm mao thử. Hắn nhẹ nhàng vung ngón tay lên không trung, nhẹ nhàng niệm chú ngữ, ta thấy thế xoay người bỏ chạy, lại bị tiểu Bạch vây hãm trong kết giới, ta dùng hết toàn lực, vẫn như cũ không phá được tiên thuật của tiểu Bạch.
Ta tuyệt vọng xoay người: “Tiểu Bạch ~” thoáng cái bổ nhào vào người hắn, liều mạng giữ chặt y phục của hắn, vẻ mặt bi thương, “Ngươi nhẫn tâm ăn thịt trái cây nhỏ nhắn đáng yêu như nhân gia* sao?” (nhân gia: người ta, ngôi thứ nhất).
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ta, đối diện đôi mắt yêu kiều đẫm lệ của ta, sắc mặt hắn ửng hồng quay qua chỗ khác.”Ta chưa bao giờ nói muốn ăn ngươi, chuyện tự tổn hại tu vi thế này, ta sao phải làm?”
“Thật chứ?” Mắt ta lấp loáng nước mắt ôm hắn càng chặt hơn.
“Ừ.” Tiểu Bạch mất tự nhiên ho khan khụ một tiếng, ôm ta ra khỏi người hắn. Ta tò mò nhìn trời, hôm nay có gió sao? Vì sao mà tiểu Bạch cùng Hoa Hồ Ly đều ho khan?
Chợt thấy phụ thân của Hoa Hồ Ly và hắn vội vã từ cửa động đi ra.”Ta đang nghĩ người phương nào ở ngoài động hồ ly của ta đấu pháp, nguyên lai là hai tiểu tiên không mời mà tới.” Hồ ly cha vốn cũng không thích ta, mà bây giờ chúng ta gây ra động tĩnh lớn như vậy, hắn e là sẽ ném ta và tiểu Bạch ra Thanh Khâu .
Tiểu Bạch cười chắp tay với hồ ly cha , rất lễ phép cung kính nói: “Tiểu tiên vô tình mạo phạm, lần này đến chỉ vì tìm bằng hữu, đã làm phiền.”
“Tìm bằng hữu?” Hồ ly cha nhướng mày, mắt hồ ly đảo vòng vòng, đột nhiên chuyển hướng nhìn ta cười mập mờ, đuôi cáo lòi ra nhẹ nhàng đảo qua, ta rơi ngay vào trong ngực tiểu Bạch.”Nếu đã tìm được, tiên hữu không bằng sớm một chút trở về đi.”
Tiểu Bạch chắp chắp tay, cũng không quản ta có vui hay không cầm ta lên rồi vội đi, ta quay đầu nhìn Hoa Hồ Ly xin giúp đỡ, bị hồ ly cha chặn lại.
Tiểu Bạch tiện tay chiêu (gọi, vẫy) một đám mây, ta vừa nhìn không ngờ là đóa Ngũ Sắc Tường Vân, trong nội tâm thầm suy nghĩ tu vi của tiểu Bạch so với ta cao hơn không phải là một điểm nửa điểm, lần này đành ngoan ngoãn nghe lời, trở về đỡ bị trách cứ.
Ta nằm ở trên mây lăn a lăn thật là thoải mái cực kỳ, tiểu Bạch đứng trên mây không nhúc nhích, ta hỏi tiểu Bạch: “Ngươi đứng suốt như vậy không mệt sao?”
Tiểu Bạch cúi đầu nhìn ta, đầy bất đắc dĩ: “Ta sợ ta vừa nhấc chân không chú ý một chút là giẫm chết ngươi .”
Ta co rút khóe miệng: “Vậy ngươi không vẫn cử động tốt hơn.” Nói xong lại tiếp tục lăn lăn trên Ngũ Sắc tường vân.
Đang lăn lộn thoải mái tiểu Bạch lại đột nhiên tăng tốc độ, quay ngược đám mây, ta còn chưa tới kịp điều chỉnh tư thế, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa như sắp hôn mê, rồi nghe thấy tiểu Bạch cung kính nói một câu: “Phụ thân, nương.” Trong lòng thầm nghi ngờ, chẳng lẽ tiểu Bạch bị mê sảng rồi?Dành riêng cho
Ta ngẩng đầu, nghênh đối mặt với một đôi vợ chồng, rất quen mặt, ta đang muốn xin giúp đỡ tiểu Bạch, vừa nhìn thấy mặt hắn, ta vỗ ót, đây không phải là phụ mẫu ngàn năm khó gặp của tiểu Bạch sao.
Cha mẹ của hắn mặc dù đều là thượng tiên, lại trời sinh tính tản mạn, chỉ mong làm Tán tiên, để có thể du lịch tứ phương. Sau đó có một ngày đi tới Giả Linh Sơn, không biết sao cả gia đình họ lại định cư luôn ở đó. Bọn họ đến Giả Linh Sơn hai ngàn năm, ta cũng chỉ gặp qua hai người họ vài lần, mỗi lần nhìn thấy họ đều là bộ dạng phong trần mệt mỏi, không có chút làm gương nào.
Tiểu Bạch mỗi lần nhắc tới cha mẹ của hắn vẻ mặt luôn bất đắc dĩ, hắn là trưởng tử* trong nhà, mọi chuyện ở Giả Linh Sơn cứ thế rơi xuống đầu hắn. (trưởng tử: con trai lớn)
Ta trời sinh tính ham chơi, có một lần tiểu Bạch quá bận rộn không có thời gian chơi với ta, ta trộm chạy xuống núi chơi, chính là lần chạy này là chạy thẳng luôn cho đến bây giờ còn chưa trở về.
Sau khi ta xuống núi, xui xẻo gặp phải một đám lão thử tinh*, mấy người bọn họ vì tranh đoạt nội đan của ta, đấu đến một mất một còn. May gặp Hoa hồ ly ngẫu nhiên đi ngang qua, mới cứu ta một mạng. (lão thử tinh: con chuột thành tinh)
Ta nhớ rõ ánh mắt hắn nhìn thử tinh lúc đó, đó là cỡ nào khinh thường, hắn chậm rãi mở miệng giọng nói đầy ngạo mạn: “Một trái cây có độc cũng có thể khiến cho các ngươi tranh tới cái đầu rơi máu chảy, tặc tặc, những tiểu yêu như các ngươi không muốn sống nữa? Bản tiên hôm nay tha các ngươi một mạng cho các ngươi chờ trở về thâm sơn tu luyện tiếp, nếu lại bị ta phát hiện các ngươi dục hành bất thiện*, chớ trách ta khiến các ngươi hôi phi yên diệt*, vĩnh không siêu sinh.” (dục hành bất thiện:, hôi phi yên diệt: tan thành mây khói).
Như có thiên lôi cuồn cuộn đánh ầm ầm trên đỉnh đầu, lại một lần nữa bị nói là trái cây có độc. Ta tuyệt vọng hỏi hắn: “Ta quả thật là trái cây có độc sao?”
Hoa hồ ly lắc lắc cây quạt, cười đến ngọc thụ lâm phong với ta một tiếng: “Đúng thế.”
Lòng ta không khỏi đau xót, khó trách lúc trước trên Giả Linh Sơn luôn thấy buồn bã ỉu xìu, những trái cây khác đều được hái xuống, mà trái cây nhà ta không người nào hỏi thăm, ngược lại có không ít người lấy lá cây từ trên cây rơi xuống làm thành thẻ kẹp sách. Rút kinh nghiệm xương máu, ta hỏi hồ ly: “Vậy vì sao những con chuột kia còn muốn ăn ta?”
“Loại trái cây như ngươi, ăn ít thì không sao, nhưng một khi ăn nhiều thì sẽ bị ngộ độc. Cho nên, những con chuột không sợ chết và loài người sẽ ăn.” Chữ chữ như châu ngọc tất cả đều đập vào trong lòng ta, Hoa hồ ly nói tiếp, “Ngươi có biết một nhà Cẩm Mao Thử vì sao lại định cư ở Giả Linh Sơn?” Nhìn vẻ mặt hoảng sợ của ta, hắn điềm nhiên như không lại lắc lắc cây quạt, “Một trong số đó, chính là có nhiều cây bạch quả.”
Cây bạch quả có rất nhiều… Cây bạch quả quả thực rất nhiều, cây bạch quả có tu vi như ta lại càng nhiều…
Sau khi được Hoa hồ ly một phen chỉ bảo, ta cuối cùng cũng hiểu tiểu Bạch vì sao không ăn ta, hắn chắc chắn muốn đem ta nuôi béo lên rồi mới một miệng ăn hết.
Tiểu Bạch, ngươi quá không hiền hậu.
Ta đáng thương ôm đuôi Hoa hồ ly, cố gắng nặn ra vài giọt nước mắt cầu xin hắn: “Hồ ly ca ca, ta là quả bạch quả từ Giả Linh Sơn trốn ra, ngươi đã cứu ta thì phải đối với ta chịu trách nhiệm.”
Ta nhìn thấy gân xanh trên hồ ly trán nhảy lên.
Đến bây giờ, ta tới Thanh Khâu đã ba tháng có thừa…
Ta hóa thành hình người, đối với Nhị lão cung kính nói: “Ngân hạnh tiên Mộc Lâm Lãng ra mắt nhị vị thượng tiên.”
Thử cha sờ sờ râu ria như cười như không hỏi tiểu Bạch: “Cô nương này đã Lâm Lãng cô nương mà Cách Phi nói?”
“Vâng.” Tiểu Bạch gật đầu nhẹ, “Cha mẹ lần này lại muốn đi đâu?”
“Thanh Khâu.”
“Khàn ~” tiểu Bạch ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Thử cha nói tiếp: “Nếu đã gặp nhau, vậy cùng đi đi, Cách Phi và Chỉ Ngôn cưỡi đám mây khác, đang ở phía sau.”
“Lãng Lãng…” Tiểu Bạch chọc chọc ta, chê ta cản trở, ta vội đứng sang bên cạnh, ta nhất thời lơ là, quên lúc này ta đang ở trên mây, dưới chân đột nhiên trống không, trọng tâm không vững, thẳng tắp té xuống, trong lòng chợt lạnh, mất cái mạng rồi a!
Ta cuống đến độ lấy tay quơ loạn trên không chung, nhưng ngay cả một áng mây cũng không tóm được, tiểu Bạch, không đợi được ngươi ăn ta, ta sẽ chết , ngươi nhớ nói cho Hoa hồ ly, hàng năm đến ngày giỗ của ta nhớ đốt thêm cho ta chút thức ăn ngon.
Ta tuyệt vọng nghĩ, trong lòng khó tránh khỏi bi thương. Đột nhiên ngang hông bị siết chặt, từ giữa không trung hiện ra một dải lụa trắng quấn ngang hông của ta, cánh tay cầm dải lụa nhẹ nhàng kéo một cái, đem ta từ diêm vương điện kéo lên đám mây, ta còn chưa tỉnh hồn vỗ vỗ bộ ngực.
Thấy người cứu ta là thử nương, ta cảm động đến rơi nước mắt nói: “Đa tạ ân cứu mạng của thượng tiên.”
Thử nương cười nhìn ta một chút, thu hồi dải lụa trắng: “Cần gì đa tạ, đều là người một nhà.” Ta nghĩ ngợi chắc là là bởi vì ta ở Giả Linh Sơn địa phận bọn họ chịu trách nhiệm, thiên hạ vạn vật vốn là một nhà, nên họ cũng coi ta như người một nhà đi.
Tình yêu không biên giới a!
Lướt qua vài đám mây, sắc mặt tiểu Bạch càng lộ vẻ tái nhợt, rớt sau Thử cha và Thử nương, bị Cách Phi và Thiên Nhiên vượt lên trước.
Hoa hồ ly nhà đang đứng trước cửa đón khách, nhìn thấy đoàn người tới đang muốn ra nghênh đón, thấy ta chân hắn dừng lại.
Hồ ly cha cũng thấy ta, mặt mày hớn hở chào đón, cầm tay Thử cha hai người nhìn nhau mắt đẫm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Hóa ra hồ ly cha và thử cha có quan hệ cá nhân rất sâu, hai người còn từng chung hoạn nạn. Lần này nếu không phải hồ ly cha có trưởng tôn, thử cha sao có thể dễ dàng kết thúc du lịch, về Giả Linh Sơn sớm như vậy.
“Hồ ly không phải thiên địch loài chuột sao?” Ta nhỏ giọng hỏi tiểu Bạch.
“Chung quy luôn sẽ có tình hữu nghị vượt qua biên giới chủng tộc” Tiểu Bạch trả lời ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.