Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân

Chương 8

Vũ Tễ Sơ Tình

15/02/2016

Không thể không nói, thần côn mà sư phụ tặng cho ta rất có tiên duyên, mỗi ngày mỗi khi có tiên nga tiên đồng bay qua bên người ta, đều hạ xuống đụn mây, tới đánh giá một phen, sư phụ nói cây to đón gió, kỳ bảo chiêu trộm, ta chỉ có thể yên lặng cất nó vào trong tay áo.

Ngày hôm qua luyện công bị tổn thương tới xương cốt và kinh mạch, ta đã không thể chờ đợi được muốn ăn chút thịt cá bồi bổ thân thể, mới sáng sớm đã len lén chạy về Văn Xương cung. Lúc đi ngang qua nghiên mực, ta thuận tay hái mấy trái anh đào, buổi tối cho sư phụ ăn lót bụng. Ta vẫn cảm thấy nước rửa mực của Văn Xương cung khẳng định khác với bình thường, nếu không tại sao rau quả dùng nước này tưới đều lớn gấp đôi so với ở trần gian.

Nước ở hồ sen trong nước trong suốt thấy đáy, không có mỹ nhân sư huynh phá rối, quả thật là nhìn một cái là thấy rõ. Ta tìm nửa ngày, chỉ còn thiếu nước vùi cả đầu vào trong, mấy cái đài sen trong ao đều bị ta ăn sạch, nhưng vẫn không thấy bóng dáng con cá chép cái nào. Ta đứng thẳng, giật giật mấy cánh hoa sen, tiểu lão bà của mỹ nhân sư huynh chạy, không biết khi hắn trở về sẽ khổ sở thế nào.

Thôi, về thôi. Ta vừa nhấc chân, dưới lòng bàn chân có vật cứng, hình như dẫm lên vật gì đó, ta cúi đầu vừa nhìn, hóa ra là 1 cái cây nhỏ, ta vội vàng dựng nó dậy, dù sao làm một trái cây tiên hơn ngàn năm, chút giác ngộ vẫn phải có. Ta nhìn trái nhìn phải, cái cây này, sao nhìn quen mắt vậy.

“Thích không?” Bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm ôn nhu của Vân Hạnh sư huynh, ta cả kinh quay đầu lại, hóa ra là ảo ảnh do hắn dùng tiên thuật biến thành.

Ta hưng phấn gật đầu với: “Rất thích, Vân Hạnh sư huynh, huynh đối với muội thật tốt.” Ta vươn tay muốn ôm ôm hắn, lại chỉ ôm đến đám mây mềm nhũn, ta liếm thấy ngọt ngọt dinh dính, hương vị cũng không tệ lắm.

“Ngọt không?” Vân Hạnh sư huynh nhìn ta, nhịn không được cười lên.

“Ngọt.” Thật ngọt a, hóa ra mây có thể ngọt như vậy a.”Đây là loại mây gì, hương vị thật đặc biệt.” giữa đám mây còn có 1 cái que, tạo hình thật là kỳ lạ, ta đã từng trộm nếm thử Ngũ Sắc Tường Vân của Cẩm Uyên, một chút hương vị cũng không có.

“Phốc!” Vân Hạnh sư huynh cười ra tiếng, mặt trắng nõn nà, nếu hắn không phải là ảo ảnh, ta chắc chắn sẽ tiến lên xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, “Đây là kẹo đường, không phải là là mây, cũng đừng hơn nửa đêm đói bụng tiện tay ăn mây nhé.”

“Nha.” Ta gật gật đầu, miệng lại không chịu dừng lại, gặm thật lâu mới ăn hết cái kẹo đường kia.

Ta lau chùi miệng, vẻ mặt thỏa mãn: “Sư huynh, cây bạch quả nhỏ này huynh lấy từ đâu thế?”

Vân Hạnh sư huynh nụ cười trên mặt dần dần ít đi, chỉ còn lại nụ cười thản nhiên, hắn nhếch miệng giác, trầm tư một lát: “Chúng ta đến phàm trần gặp được Tô An Bạch, hắn nói nếu không có cây bạch quả buổi tối muội sẽ ngủ không ngon, bảo chúng ta nghĩ cách mang một cây bạch quả cho muội, ta không có cách nào để mang một gốc cây đại thụ che trời cho muội nên chỉ có thể mang cây nhỏ, mong nó có thể lớn nhanh lên.” Thân ảnh Vân Hạnh sư huynh thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, cũng sắp biến mất không thấy, “Lãng Lãng, muội phải chăm sóc nó thật tốt nhé.”

“Dạ, Vân Hạnh sư huynh huynh yên tâm đi.” Ta quơ quơ cái que kẹo đường, “Huynh nhớ cảm ơn tiểu Bạch hộ muội.” Ta quay đầu lại đưa mắt nhìn mầm cây bé bé, tâm ý của tiểu Bạch tâm ý ta xin nhận, có điều chu kì sinh trưởng của cây bạch quả không phải là dài bình thường, chờ đến lúc nó có thể lớn thành đại thụ che trời, nói đùa sao.

Xòe tay ra đếm, đã ba tháng nay ta không nhìn thấy Cẩm Uyên, xem thái độ của Uyển Ưu công chúa, muốn lấy một gốc cây bạch quả từ chỗ nàng là không có khả năng. Ta vẫn nên nghe lời sư phụ, ngoan ngoãn ngủ trên giường, đắp chăn đi.

Ta đi đến cửa Văn Xương cung, đúng lúc nhìn thấy Cẩm Uyên đi ngang qua, phong tư nhẹ nhàng, hoàn toàn la tư thế của thiên nhân. Hắn thấy ta, sắc mặt ửng hồng rồi khẽ nhíu mày, vội vàng quay đám mây lại, quay lưng về phía ta mà chạy. Ta đuổi theo hắn hai dặm , cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn mây mà than thở.

Ta thở hổn hển, đặt mông xuống ngồi xếp bằng, quả nhiên vừa ăn no không thể vận động mạnh, ta xoa xoa bụng, no quá.

“Ngươi làm sao vậy?” Thanh âm phát ra trên đỉnh đầu ta, ta ngẩng đầu nhìn lên, Cẩm Uyên đang nhìn chằm chằm bàn tay đang vuốt bụng của ta. Không phải hắn vừa mới rẽ mất rồi sao, sao bây giờ lại tự quay lại?

“Ha ha, ăn nhiều quá, nên vận động một chút.” Ta cười cười với hắn.



Sắc mặt Cẩm Uyên trầm xuống, có cái gì đó thoáng qua rồi biến mất, hắn ho khan hai tiếng: “Đi theo ta có chuyện gì?”

“Ta thấy ngươi vừa thấy ta là chạy, cho nên đuổi theo hỏi ngươi tại sao lại chạy?” Ta tiếp tục xoa xoa bụng, đánh ợ một cái. Quả nhiên, nghỉ ngơi một chút bụng sẽ thoải mái hơn.

“Ngươi!” Sắc mặt Cẩm Uyên lại tiếp tục trầm xuống, “Ngươi đuổi theo ta chỉ vì việc này, ta còn tưởng rằng…” Cẩm Uyên đột nhiên ngừng nói, trong mắt chợt lóe ra một ánh sáng kì lạ, ta dụi mắt, vừa rồi hết thảy nhất định là ảo giác của ta, sao hôm nay hắn có vẻ là lạ?

“Gần đây tu vi của ngươi có tăng lên không, dạo này có chăm chỉ luyện công không?” Có lẽ là hắn cảm nhận được ánh mắt hoài nghi của ta, Cẩm Uyên xoay mặt ho khan hai tiếng, mặt còn hơi hơi hồng.

Ta vươn tay về phía Cẩm Uyên, hắn hiểu ý kéo ta đứng dậy từ đám mây, ta thừa cơ ôm lấy vòng eo thon nhỏ của hắn, quả thật nhỏ hơn sư phụ rất nhiều rất nhiều, không có cảm giác ôm thịt như sư phụ.

“Ngươi biết không, sư phụ không biết lấy từ đâu về một cây thần côn cho ta làm vũ khí, nhưng vật kia ở trong tay ta căn bản là một phế vật, lại còn bảo ta tùy thân mang theo, ai rảnh rang mà mang theo một cái gậy vô dụng làm gì! Mấu chốt nhất chính là, bình thường thì không sao, nhưng nếu nó đột nhiên sáng lên là coi như ta nên chuẩn bị hậu sự cho mình.” Cái này bảo bối cho ta dùng, quả thực chính là phung phí của trời.

Thân mình Cẩm Uyên run lên một cái, hơi mím môi sắc mặt lại bắt đầu trầm xuống. Xem ra hắn cũng cảm thấy pháp khí này không tốt đẹp gì, ta tiếp tục nói: “Cũng là vât phát sáng, thì Bảo Liên Đăng còn tốt hơn nó nhiều.” Ta lấy ra Cửu Thiên thần côn từ tay áo, đưa đến trước mắt Cẩm Uyên, “Ngươi là Tam điện hạ của Thiên giới, ngươi cảm thấy cái này có thể đổi Bảo Liên Đăng không, nếu không được, ta đưa thêm tiền cho ngươi được không?”

Cẩm Uyên lại nhìn cũng không thèm nhìn thần côn một cái, hừ lạnh một tiếng, âm dương quái khí* nói một câu: “Không thích thì ném đi, ta không phải là Tô An Bạch.” (Âm dương quái khí: Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra. VD : Bộ dạng âm dương quái khí kia của hắn, thật khiến cho người ta không vui. (Theo Zdic.net) )

Việc này liên quan gì đến tiểu Bạch: “Chẳng lẽ thần côn này là do tiểu Bạch tặng cho ta? Chắc không phải đâu, sao tiểu Bạch lại có thể tặng ta một cây thần côn vô dụng như vậy?”

“A ~” Cẩm Uyên khẽ vung tay áo, cười lạnh quay lưng lại, lưu lại một câu “tự giải quyết cho tốt” rồi không thấy tăm hơi. Cái tên Cẩm Uyên này càng ngày càng trở nên âm tình bất định, trước kia sao cũng không thể chọc giận được hắn, giờ ngược lại càng trở nên hẹp hòi. Thật sự là thế sự khó đoán, lòng người khó dò.

Ta mới vừa đi vài bước, Cẩm Uyên đột nhiên lại quay trở lại, giữ chặt cổ áo ta, lôi ta lên trên đám mây của hắn, đầu ta đụng vào lồng ngực của hắn, lại là một cái lồng ngực rắn chắc, tuyệt đối không mềm mại.

Ta xoa xoa chiếc mũi của mình, khẽ ngẩng đầu lên, Cẩm Uyên cười với ta đến cực kỳ mập mờ âm hiểm. Ngạch, mập mờ lại âm hiểm, thế là thế nào? Cẩm Uyên không cho thời gian suy nghĩ, rất nhanh sau đã đưa ta đến Vũ Đức điện. Ta không thể không thừa nhận, tốc độ cưỡi mây của Cẩm Uyên nhanh hơn ta rất nhiều, tuy rằng là ta cùng đi.

“Cám ơn a.” Ta nghênh ngang đi vào Vũ Đức điện, Cẩm Uyên cũng đi vào ngay sau lưng ta. Ta xoay người, vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn, “Ngươi đi theo ta làm gì?”

Hắn nhếch miệng, cúi người xuống thì thầm bên tai ta: “Ngươi đoán xem, đoán đúng ta sẽ nói cho ngươi biết.” Ta cũng không phải là hắn, là sao biết trong đầu hắn nghĩ những cái gì chứ.

Hắn cũng không cho ta thời gian để đoán đã đẩy ta đến viện mà các sư huynh luyện công, mấy người đàn ông cao lớn còn đổ mồ hôi như mưa, đột nhiên đều quay qua nhìn ta chằm chằm … Cẩm Uyên đứng sau lưng, ta đứng trước hắn, như gà mẹ hộ con gà con chắn trước mặt hắn, một đám bại hoại. Cẩm Uyên Tam điện hạ, há phải la người mà đám phàm phu tục tử các ngươi tùy ý dòm ngó, chỉ có ta mới có thể công khai ăn đậu hủ của hắn. (Trần >O<)

Lòng người dễ đổi, đoạn tụ tình thâm. Nghiệp chướng a, nghiệp chướng. (Trần: từ đoạn tụ trong đoạn tụ chi phích xuất phát từ điển cố của Hán Ai Đế và Đổng Hiền, tớ nghĩ k cần giải thích nhiều ai cũng biết rồi a)

Ta quay đầu lại, ý bảo Cẩm Uyên an tâm, ta sẽ thay hắn đuổi đi mấy người dám tơ tưởng đến hắn. Thế nhưng, hắn lại bắt đầu tìm một chỗ để ngồi xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn ta. Ta lúng túng thu tay lại, cúi đầu, bắt đầu hối hận vì sao ta không phải là một con thỏ biết đào hang a. (ý là chỉ xấu hổ muốn chui xuống đất ^.^)

“Sao hôm nay Tam điện hạ lại rảnh rỗi đến nơi của tiểu thần thế này?” Võ Đức tinh quân không biết từ chỗ nào xông ra, chen đến bên cạnh ta, đối với Cẩm Uyên cười đến nịnh nọt, mấy nếp nhăn trên mặt càng rõ ràng hơn.

Cẩm Uyên cười cười, khẽ nhếch miệng: “Đến ngó xem dạo này Lãng Lãng luyện công thế nào?” Hắn lướt nhanh qua ta một cái, “Chung quy cũng đã ba tháng, sư phụ lại là Võ Đức tinh quân, ta tin tưởng công lực của ngươi sẽ nâng cao hơn đi.”



Ta đứng ở một bên lập tức hóa đá, hóa ra hôm nay hắn đến đây để muốn xem ta bẽ mặt. Ta nhìn phía sau một đám sư huynh đang xem náo nhiệt, lấy ra từ tay áo cây Cửu thiên thần côn, a, không phải là, thần trượng. Nhưng lại không biết vung vào đâu, lấy công lực của ta hiện giờ căn bản không thu nổi hồn phách Cẩm Uyên, cho dù ta may mắn thực hiện được, lấy tính cách có thù tất báo của hắn, chờ đến lúc hắn thoát ra khỏi ảo cảnh, liệu đêm nay ta còn có thể nhìn thấy trăng sáng hay sao.

“Hôm nay là mùng một, không thể nhìn thấy trăng, nhưng ngày mai vẫn có thể thấy mặt trời .” Không ngờ hắn có thể nghe được tiếng lòng của ta, xong rồi xong rồi, mỗi ngày ta mắng hắn nhiều như vậy tất cả đều bị hắn nghe hết, chết chắc rồi chết chắc rồi, trăng sáng đêm nay nhất định ta không thể nhìn thấy nữa, nhưng ta còn muốn nhìn trăng đêm mai a.

Ta lấy thần trượng, không biết nên vung về phía nào. Vung pháp khí về phía sư phụ là đại bất kính, mà đối với các sư huynh là dĩ hạ phạm thượng. Ta vẫn nhìn bốn phía, chẳng lẽ muốn lên diễn chính mình thu của mình tiết mục?

“Hai người các ngươi tới đây.” Sư phụ thức thời gọi đến hai vị sư huynh trông có vẻ yếu ớt.

Ta hổ thẹn nhìn hai vị sư huynh mi thanh mục tú, xin lỗi a, chờ Vân Hạnh sư huynh trở lại, ta hầm cách thủy canh cá cho các ngươi bồi bổ a.

Ta giơ thần trượng trong tay, yên lặng đọc khẩu quyết mà sư phụ dạy cho ta, tung thần trượng lên trên, trong nháy mắt năm hạt châu tỏa hào quang bắn ra bốn phía, sau khi trận pháp biến ảo vô cùng khiến ngườ ta lóa mắt, ta quát to một tiếng: “Thu!”

Hai vị sư huynh không giãy giụa tí nào, chỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm thần trượng trôi lơ lửng giữa không trung, ánh mắt từ từ mê man mất tiêu cự, ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, nhưng vẫn cố gắng không té xỉu, đến khi ta dự định buông tha, hồn phách hai người bọn họ lại cách thể.

Thần trượng càng bay càng nhanh, năm hạt châu tản mát ra tia sáng chói mắt, hình thành một bức tường ánh sáng đem hồn phách hai vị sư huynh khóa chặt vào trong. Mắt thấy hồn phách hai vị sư huynh sắp bị hút vào bên trong, Cửu Thiên thần trượng lại đột nhiên mất đi hào quang, bịch một tiếng rơi xuống mặt đất, thất bại trong gang tấc.

Ta đối với thần trượng thở dài, thần trượng lại tự động bay lên, ta ngẩng đầu nhìn cây thần trượng rơi xuống tay Cẩm Uyên. Hắn nửa mang theo vui vẻ, khẽ gật đầu với ta, “Lãng Lãng, ngươi quả thật không có khiến ta thất vọng, mặc dù tốc độ vẫn quá chậ.” Ta nhìn vẻ mặt thoải mái của hắn, trong nội tâm nhịn không được oán thầm, chứng kiến ta thất bại, mục đích của hắn đã đạt được, nhưng có thể giữ ý tứ một chút được không, đừng biểu hiện rõ ràng như thế.

“Hừ.” Ta đoạt lấy Cửu Thiên thần trượng trong tay hắn, xoay mặt đi, “Trả lại cho ta, đây là đồ sư phụ cho ta, thấy ta thất bại, ngươi rất vui vẻ đi, ngươi cố ý muốn thấy ta mất mặt.”

“Ai nói ngươi thất bại, ta với sư phụ ngươi đều chưa nói qua.” Cẩm Uyên đứng lên, gió thổi vào vạt áo, đi đến trước mặt của ta, “Ta thấy chắc ngươi quên mất, nếu như ngươi thực sự thu vào hồn phách của bọn họ, công đức của ngươi cũng sẽ bị hao tổn.”

“A!” Đúng vậy, ta nghĩ đến đây, nếu ta hút đi hồn phách của bọn họ, bản thân mình cũng sẽ bị trừng phạt. Thiếu chút nữa ta sẽ làm thành loại chuyện tự tổn hại công đức, ta vỗ vỗ ngực, may mắn, may mà ta thất bại, con Hắc Long Cẩm Uyên này quả thật không phải âm hiểm xảo trá bình thường.

“Nếu không phải vừa rồi ta làm phép giúp ngươi, giờ ngươi còn có thể thoải mái thế này sao?” Vẻ mặt Cẩm Uyên dương dương đắc ý thật sự rất cần ăn đòn. Nếu không phải hắn muốn thấy ta xấu mặt, ta có thể thiếu chút nữa mà phá hủy công đức của mình hay sao? Lại còn giả bộ làm người tốt. Hắn không hại ta đã là may mắn rồi, sao có thể sẽ giúp ta? Ta đột nhiên nghĩ tới, vừa rồi đúng là hình như là có một đạo lam quang đánh vào thần côn, chẳng lẽ hắn thật sự giúp ta?

Ta nheo mắt đánh giá hắn, muốn thấy ta mất mặt mà lại giúp, hắn rốt cuộc có tư tâm gì.

Nhất định là có âm mưu!

Cẩm Uyên nhìn vẻ mặt ta, ngược lại càng vui vẻ hơn, hắn gõ gõ đầu ta: “Lại đang suy nghĩ lung tung ròi.” Nhìn ta bị đau, vẻ mặt của hắn càng hài lòng.

Con Hắc Long có khuynh hướng bạo lực này, bắt nạt ta chơi vui đến vậy sao. Thôi, ai kêu ta nằm cuối trong chuỗi thức ăn, mà Cẩm Uyên hắn lại đứng ở đầu chuỗi.

Ta nhẫn ta nhẫn. Không thể nhịn được nữa, ta lại một lần nữa nhịn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Duyên Tu Tiên Nửa Duyên Quân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook