Nửa Hoan Nửa Ái - Yêu Không Lối Thoát
Chương 67: chương 67
Lam Bạch Sắc
06/05/2017
Viêm Lương cứ ôm tấm chăn mỏng ngồi trên đầu giường, nhìn gương mặt
người đàn ông trong giấc ngủ. Đằng sau biểu hiện bình thản của họ là
những gì? Không ai hay biết.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nằm xuống, nhắm mắt, chịu đựng cảnh đồng sàng dị mộng này, cho đến khi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, Tưởng Úc Nam mở mắt, tuy sắc mặt vẫn vô cảm nhưng trán rịn mồ hôi.
Tưởng Úc Nam ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ nằm co quắp tận mép giường, như sắp rơi xuống đất. Cô né tránh anh như vậy sao? Tưởng Úc Nam chậm rãi thả lỏng bàn tay đang cuộn chặt. Anh giơ tay, tựa như muốn chạm vào bờ vai Viêm Lương nhưng cuối cùng không nỡ. Sau đó, anh ngồi dậy, xuống giường.
Tưởng Úc Nam lặng lẽ đi sang phòng ngủ phụ, mỗi bước đi của anh nặng nề vô cùng. Nhưng anh từ đầu đến cuối không mở miệng, chỉ là gương mặt anh càng lúc càng trắng bệch.
Trong tủ để đồ có một két bảo hiểm, Tưởng Úc Nam lấy thuốc từ két bảo hiểm. Mặc dù rót nước uống thuốc là động tác vô cùng đơn giản nhưng tay anh run rẩy mãi mới làm xong.
Cũng không rõ do thuốc có tác dụng nhanh hay đau đớn đến mức cảm giác tê liệt, Tưởng Úc Nam cảm thấy người nhẹ bẫng. Sau khi đặt cốc nước lên tủ để đồ, thân hình cao lớn của Tưởng Úc Nam trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt dưới đất. Từ đầu đến cuối, anh không phát ra tiếng động, trong khi Viêm Lương vẫn ngủ say ở phòng ngủ chính bên cạnh.
Một đêm trôi qua như vậy. Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, rọi ánh sáng dịu dàng xuống mí mắt Tưởng Úc Nam. Anh khó nhọc mở mắt, đôi mắt vằn tia máu bất giác hướng ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng sáng sủa trước mắt như nhắc nhở anh, anh lại sống qua một ngày…
Tưởng Úc Nam bám vào tủ để đồ, miễn cưỡng đứng dậy nhặt mấy viên thuốc bị rơi ra ngoài, ném vào thùng rác. Sau đó, anh vào phòng tắm, gột rửa nỗi đau đớn của cơ thể, thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng.
Tưởng Úc Nam ngồi vào bàn ăn, nhận miếng bánh mì phết bơ do người giúp việc chuẩn bị. Anh vừa định đưa lên miệng, cầu thang cách đó không xa vang lên tiếng động. Tưởng Úc Nam nhướng mắt nhìn, bắt gặp Viêm Lương đang đi xuống cầu thang, cô cũng nhìn anh chăm chú.
Thấy bộ dạng com lê, giày da chỉnh tề của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương thầm nhắc nhở bản thân, người mà cô phải đối mặt mỗi ngày là kẻ địch máu lạnh rất nguy hiểm.
Quả nhiên, Viêm Lương vừa ngồi xuống bàn ăn, Tưởng Úc Nam đã chọc ngoáy vào nỗi đau của cô: “Tại sao em không cầu xin tôi tha cho Châu Trình?”
Viêm Lương cười nhạt. “Cầu xin anh thì có tác dụng sao?”
Tưởng Úc Nam thẳng thắn trả lời: “Không.”
“Thế thì được rồi!” Viêm Lương nói xong, uống một ngụm nước hoa quả. Muốn làm việc lớn cần giữ thái độ bình tĩnh. Hôm nay, cô có thể điềm nhiên ngồi ăn sáng với kẻ thù, coi như cô có tiến bộ lớn.
Tưởng Úc Nam tựa như nhận ra điều gì đó, trầm mặc dò xét Viêm Lương rồi đột nhiên lên tiếng: “Em đã thay đổi nhiều!”
Viêm Lương tưởng anh phát biểu điều gì ghê gớm, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh đầy vẻ chế giễu: “Có người tình mới nên mặc kệ sự sống chết của người tình cũ. Đây không giống tác phong của em.”
Viêm Lương nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi. Cô đập “bốp” cái thìa xuống bàn, đứng dậy đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại. Tưởng Úc Nam không theo Viêm Lương mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn sáng vẫn chưa động đũa. Đồng tử đen láy của anh xao động.
Viêm Lương lái ô tô ra khỏi nhà xe. Cô vừa bực tức vừa rối bời, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn Châu Trình ngồi tù? Nhưng Châu Trình vì Từ Tử Thanh, đến mạng sống cũng không cần. Bảo Châu Trình khai ra Từ Tử Thanh là chuyện không thể.
Bây giờ việc cô có thể làm, là kéo thời thời gian điều tra, cho đến khi tìm được Từ Tử Thanh. Nếu Từ Tử Thanh chủ động nhận tội… Nhưng khả năng này gần như bằng không.
Viêm Lương vừa chìm trong suy tư vừa lái xe theo lối đi nhỏ, cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, ô tô của Viêm Lương rời khỏi ngôi nhà lớn. Đúng lúc này, một chiếc xe đậu bên ngoài cổng đột nhiên lao đến trước đầu xe của Viêm Lương.
Chiếc xe đó dừng ngay trước mũi xe của Viêm Lương. Viêm Lương giật mình, vội nhấn phanh. Suýt nữa cô đâm trúng chiếc xe chặn đường, may mà cô lái xe rất chậm. Viêm Lương định hạ cửa kính xem tình hình của đối phương, chiếc xe phía trước đột nhiên mở cửa ở vị trí tài xế và đằng sau. Hai người đàn ông bước xuống, tiến lại gần Viêm Lương.
Nhìn thấy Viêm Lương, một người cất giọng nghiêm túc: “Cô Viêm, chúng tôi đợi cô lâu rồi.”
Viêm Lương cau mày quan sát người đàn ông vừa lên tiếng. Cô đột nhiên bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn kĩ xe ô tô trước mặt quả nhiên là xe của cảnh sát.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay bây giờ. Các anh có chuyện gì để nói sau. Mời các anh tránh đường.”
Trước thái độ cự tuyệt của Viêm Lương, hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn bất động. Viêm Lương biết không thể thuyết phục họ, cô không nhiều lời, đánh tay lái định vòng qua xe của cảnh sát. Đúng lúc này, một người cảnh sát thò tay vào trong ô tô của Viêm Lương, giữ chặt vô lăng. “Chúng tôi chỉ muốn mời cô Viêm đi hợp tác điều tra mà thôi. Vụ án Châu Trình sớm kết thúc ngày nào sẽ có lợi cho Từ thị ngày đó, cô không cần viện cớ né tránh chúng tôi.”
Thấy bộ dạng ngạo mạn của người cảnh sát, Viêm Lương thầm cười nhạt. Có lợi cho Từ thị? Từ thị đã không tồn tại từ lâu.
Cuối cùng, Viêm Lương đành phải đi theo hai người cảnh sát.
Từ miệng cảnh sát, Viêm Lương biết tin, bởi vì Từ thị bị Lệ Bạc thu mua, nhưng nhân viên có liên quan đến vụ án của Châu Trình đều rời khỏi công ty. Do đó, phía cảnh sát gặp trở ngại trong việc điều tra, thu thập chứng cứ.
Chứng cứ Tưởng Úc Nam nắm trong tay rõ ràng có thể đẩy Châu Trình vào chỗ chết, tại sao cảnh sát còn vướng mắc ở khâu điều tra, thu thập chứng cứ? Lẽ nào Tưởng Úc Nam chỉ giao một phần nhỏ chứng cứ cho cảnh sát?
Trong hoàn cảnh không biết rõ nội tình, Viêm Lương chỉ có thể tự phán đoán hướng phát triển của vụ việc, không dám khai nhiều với cảnh sát. Cảnh sát không moi được điều gì từ Viêm Lương, cô lại tỏ ra có việc gấp, muốn rời đi ngay. Vì vậy cảnh sát đành hẹn Viêm Lương lần sau rồi thả cô.
Cuộc điều tra của cảnh sát tương đối lặng lẽ, không làm kinh động đến giới truyền thông. Viêm Lương thuận lợi rời khỏi đồn cảnh sát. Đang chuẩn bị đi lấy xe ô tô ở bãi đỗ ngoài trời, cô vô tình nhìn thấy một người quen.
Đó là luật sư Cao, một trong những người sáng lập văn phòng luật sư Vạn Khang Niên, chuyên phụ trách vấn đề pháp lý của Từ gia.
Luật sư Cao được Viêm Lương ủy thác giúp Châu Trình. Nhưng Viêm Lương được biết, hôm nay cảnh sát không triệu tập Châu Trình. Vậy luật sư Cao vội vàng đến là vì lý do gì?Viêm Lương đã mở cửa ô tô, chuẩn bị lên xe. Dõi theo bóng dáng luật sư Cao biến mất ở cổng Cục Cảnh sát, Viêm Lương lập tức đóng cửa xe, chạy theo luật sư Cao vào trong Cục Cảnh sát. Cuối cùng, Viêm Lương theo kịp luật sư Cao đến cửa phòng thẩm vấn.
“Luật…” Viêm Lương đang định gọi ông ta, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra.
Bên trong truyền tới giọng nói nghiêm khắc của người cảnh sát thẩm vấn: “Chúng tôi hiện đã nắm đủ chứng cứ, nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án này.”
Người mở cửa phòng hiển nhiên để đón luật sư Cao. Luật sư Cao hơi gật đầu với đối phương, đồng thời đi vào bên trong. Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ mà Viêm Lương vô cùng quen thuộc: “Tôi vẫn chỉ nói câu đó, trước khi luật sư của tôi đến đây, câu trả lời của tôi chỉ là: không có gì để nói.”
Sau khi luật sư Cao đi vào trong, cửa phòng thẩm vấn nhanh chóng khép chặt, Viêm Lương không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên trong.
Cô đứng ngoài cửa, lặng lẽ mỉm cười. Không ngờ cảnh sát tìm thấy Từ Tử Thanh nhanh hơn cô.
Sao Từ Tử Thanh lại bị gọi đi thẩm vấn? Không có chuyện Châu Trình tố cáo chị ta, trừ khi… Cảnh sát đã điều tra ra Từ Tử Thanh?
Tại sao luật sư Cao lại không nói với cô chuyện Từ Tử Thanh bị cảnh sát thẩm vấn? Lẽ nào ông ta còn giấu giếm cô nhiều chuyện khác?
Viêm Lương nhìn chăm chú cánh cửa đóng chặt ở trước mặt. Bây giờ cô không thể tin tưởng bất cứ người nào. Kể cả luật sư Cao có giấu cô nhiều bí mật, có lẽ cô cũng không cảm thấy lạ lùng.
Hai tiếng sau, cánh cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa mở ra. Người từ bên trong đi ra là luật sư Cao, không thấy Từ Tử Thanh.
Viêm Lương ngồi trên chiếc ghế dài ở bức tường đối diện. Từ vị trí của cô, có thể nhìn thấy Từ Tử Thanh ngồi trong phòng, cô ta có vẻ rất tức giận.
Viêm Lương nhìn luật sư Cao. Thấy Viêm Lương ngồi ngay ngoài cửa, luật sư Cao sững sờ. Sau khi định thần, ông ta đi đến trước mặt Viêm Lương. “Sao cô lại ở đây?”
Viêm Lương nhìn luật sư Cao bằng ánh mắt lãnh đạm, cô đứng dậy, nhếch mép với ông ta. “Ông nên trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao Từ Tử Thanh lại ở đây?”
Luật sư Cao khó mở lời.
Trước ánh mắt chăm chú của Viêm Lương, cuối cùng luật sư Cao cũng thỏa hiệp. Ông ta thở dài. “Tôi không thể tiết lộ nhiều với cô. Tôi chỉ có thể cho cô biết, tuy tôi không rõ phía cảnh sát nắm được bao nhiêu chứng cứ, nhưng theo tình hình trước mắt, lần này chị gái cô không xong rồi.”
Viêm Lương hết kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Châu Trình thì sao?”
Luật sư Cao không cảm thấy ngạc nhiên khi Viêm Lương không tỏ ra quan tâm đến sự sống chết của chị gái. Trước câu hỏi của Viêm Lương, ông ta chỉ lắc đầu.
Tuy không có câu trả lời chính thức nhưng trong lòng Viêm Lương dấy lên một tia hy vọng. Nếu lần này cảnh sát điều tra đến cùng khiến Từ Tử Thanh phải trả giá cho những sai lầm của cô ta trước đây, như vậy Tưởng Úc Nam cũng coi như gián tiếp giúp đỡ cô.
Viêm Lương về đến công ty đã là hơn mười hai giờ.
Phần lớn nhân viên đi ăn cơm trưa, chỉ có người trợ lý vẫn ở đó chờ cô. Thấy Viêm Lương xuất hiện, người trợ lý đứng dậy. Viêm Lương nhíu mày khi bắt gặp bộ dạng thấp thỏm của người trợ lý. “Chuyện gì vậy?”
Người trợ lý lập tức cất giọng nghiêm túc: “Tổng giám đốc… hẹn chị cùng ăn trưa từ nửa tiếng trước. Tổng giám đốc nói đợi chị ở văn phòng.”
Tuy Viêm Lương và Tưởng Úc Nam xảy ra không ít tin đồn nhưng trong mắt người ngoài, vợ chồng họ vẫn đối xử với nhau lịch sự như khách. Quan hệ của bọn họ trên thực tế tệ hại đến mức nào, người trợ lý luôn theo sát cô tất nhiên biết rõ, thảo nào cô ta thấp thỏm như vậy.
Viêm Lương không đáp lời. Người trợ lý biết ý. “Tôi giúp chị từ chối.” Nói xong, cô ta liền cầm ống nghe điện thoại.
Viêm Lương liền giơ tay ngăn cô ta. “Không cần đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi. Cô sợ anh ta hạ độc tôi?”
Người trợ lý ngây ra trước câu nói đùa hiếm thấy của Viêm Lương. Cho đến khi Viêm Lương quay người đi ra thang máy, cô ta vẫn chưa định thần.
Viêm Lương đi vào thang máy, lên thẳng tầng trên cùng. Cô muốn xem Tưởng Úc Nam định giờ trò gì?
Viêm Lương nhanh chóng đứng trước cửa văn phòng CEO. Cô giơ tay gõ cửa theo đúng phép lịch sự, bên trong không có phản ứng. Viêm Lương liền đẩy cửa đi vào phòng.
Từ xa, Viêm Lương đã nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi gục xuống bàn làm việc, dường như đang ngủ say.
Viêm Lương không ngờ sẽ bắt gặp bộ dạng này của Tưởng Úc Nam, anh thật sự ngủ say đến mức không biết gì.
Viêm Lương ngập ngừng tiến lại gần. “Tưởng Úc Nam.”
Cho tới khi cô đi đến bên cạnh, anh vẫn không hề nhúc nhích.
Viêm Lương nghiến răng đẩy người Tưởng Úc Nam, bàn tay vô tình chạm vào bàn tay lạnh giá của anh.
Viêm Lương giật mình. “Tưởng Úc Nam!” Cô bất giác cao giọng.
Tưởng Úc Nam vẫn không có phản ứng. Viêm Lương sờ lên trán anh. Bàn tay của người đàn ông này lạnh như đá, trong khi trán lại nóng ran.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ là nằm xuống, nhắm mắt, chịu đựng cảnh đồng sàng dị mộng này, cho đến khi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một lúc lâu sau, Tưởng Úc Nam mở mắt, tuy sắc mặt vẫn vô cảm nhưng trán rịn mồ hôi.
Tưởng Úc Nam ngoảnh đầu nhìn người phụ nữ nằm co quắp tận mép giường, như sắp rơi xuống đất. Cô né tránh anh như vậy sao? Tưởng Úc Nam chậm rãi thả lỏng bàn tay đang cuộn chặt. Anh giơ tay, tựa như muốn chạm vào bờ vai Viêm Lương nhưng cuối cùng không nỡ. Sau đó, anh ngồi dậy, xuống giường.
Tưởng Úc Nam lặng lẽ đi sang phòng ngủ phụ, mỗi bước đi của anh nặng nề vô cùng. Nhưng anh từ đầu đến cuối không mở miệng, chỉ là gương mặt anh càng lúc càng trắng bệch.
Trong tủ để đồ có một két bảo hiểm, Tưởng Úc Nam lấy thuốc từ két bảo hiểm. Mặc dù rót nước uống thuốc là động tác vô cùng đơn giản nhưng tay anh run rẩy mãi mới làm xong.
Cũng không rõ do thuốc có tác dụng nhanh hay đau đớn đến mức cảm giác tê liệt, Tưởng Úc Nam cảm thấy người nhẹ bẫng. Sau khi đặt cốc nước lên tủ để đồ, thân hình cao lớn của Tưởng Úc Nam trượt xuống, cuối cùng ngồi bệt dưới đất. Từ đầu đến cuối, anh không phát ra tiếng động, trong khi Viêm Lương vẫn ngủ say ở phòng ngủ chính bên cạnh.
Một đêm trôi qua như vậy. Khi tia nắng đầu tiên chiếu qua rèm cửa sổ, rọi ánh sáng dịu dàng xuống mí mắt Tưởng Úc Nam. Anh khó nhọc mở mắt, đôi mắt vằn tia máu bất giác hướng ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng sáng sủa trước mắt như nhắc nhở anh, anh lại sống qua một ngày…
Tưởng Úc Nam bám vào tủ để đồ, miễn cưỡng đứng dậy nhặt mấy viên thuốc bị rơi ra ngoài, ném vào thùng rác. Sau đó, anh vào phòng tắm, gột rửa nỗi đau đớn của cơ thể, thay quần áo rồi xuống nhà ăn sáng.
Tưởng Úc Nam ngồi vào bàn ăn, nhận miếng bánh mì phết bơ do người giúp việc chuẩn bị. Anh vừa định đưa lên miệng, cầu thang cách đó không xa vang lên tiếng động. Tưởng Úc Nam nhướng mắt nhìn, bắt gặp Viêm Lương đang đi xuống cầu thang, cô cũng nhìn anh chăm chú.
Thấy bộ dạng com lê, giày da chỉnh tề của Tưởng Úc Nam, Viêm Lương thầm nhắc nhở bản thân, người mà cô phải đối mặt mỗi ngày là kẻ địch máu lạnh rất nguy hiểm.
Quả nhiên, Viêm Lương vừa ngồi xuống bàn ăn, Tưởng Úc Nam đã chọc ngoáy vào nỗi đau của cô: “Tại sao em không cầu xin tôi tha cho Châu Trình?”
Viêm Lương cười nhạt. “Cầu xin anh thì có tác dụng sao?”
Tưởng Úc Nam thẳng thắn trả lời: “Không.”
“Thế thì được rồi!” Viêm Lương nói xong, uống một ngụm nước hoa quả. Muốn làm việc lớn cần giữ thái độ bình tĩnh. Hôm nay, cô có thể điềm nhiên ngồi ăn sáng với kẻ thù, coi như cô có tiến bộ lớn.
Tưởng Úc Nam tựa như nhận ra điều gì đó, trầm mặc dò xét Viêm Lương rồi đột nhiên lên tiếng: “Em đã thay đổi nhiều!”
Viêm Lương tưởng anh phát biểu điều gì ghê gớm, nào ngờ câu nói tiếp theo của anh đầy vẻ chế giễu: “Có người tình mới nên mặc kệ sự sống chết của người tình cũ. Đây không giống tác phong của em.”
Viêm Lương nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt nhưng cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi. Cô đập “bốp” cái thìa xuống bàn, đứng dậy đi thẳng ra cửa, không ngoảnh lại. Tưởng Úc Nam không theo Viêm Lương mà nhìn chằm chằm vào đồ ăn sáng vẫn chưa động đũa. Đồng tử đen láy của anh xao động.
Viêm Lương lái ô tô ra khỏi nhà xe. Cô vừa bực tức vừa rối bời, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn Châu Trình ngồi tù? Nhưng Châu Trình vì Từ Tử Thanh, đến mạng sống cũng không cần. Bảo Châu Trình khai ra Từ Tử Thanh là chuyện không thể.
Bây giờ việc cô có thể làm, là kéo thời thời gian điều tra, cho đến khi tìm được Từ Tử Thanh. Nếu Từ Tử Thanh chủ động nhận tội… Nhưng khả năng này gần như bằng không.
Viêm Lương vừa chìm trong suy tư vừa lái xe theo lối đi nhỏ, cánh cửa sắt nặng nề từ từ mở ra, ô tô của Viêm Lương rời khỏi ngôi nhà lớn. Đúng lúc này, một chiếc xe đậu bên ngoài cổng đột nhiên lao đến trước đầu xe của Viêm Lương.
Chiếc xe đó dừng ngay trước mũi xe của Viêm Lương. Viêm Lương giật mình, vội nhấn phanh. Suýt nữa cô đâm trúng chiếc xe chặn đường, may mà cô lái xe rất chậm. Viêm Lương định hạ cửa kính xem tình hình của đối phương, chiếc xe phía trước đột nhiên mở cửa ở vị trí tài xế và đằng sau. Hai người đàn ông bước xuống, tiến lại gần Viêm Lương.
Nhìn thấy Viêm Lương, một người cất giọng nghiêm túc: “Cô Viêm, chúng tôi đợi cô lâu rồi.”
Viêm Lương cau mày quan sát người đàn ông vừa lên tiếng. Cô đột nhiên bừng tỉnh, theo phản xạ nhìn kĩ xe ô tô trước mặt quả nhiên là xe của cảnh sát.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi ngay bây giờ. Các anh có chuyện gì để nói sau. Mời các anh tránh đường.”
Trước thái độ cự tuyệt của Viêm Lương, hai người cảnh sát mặc thường phục vẫn bất động. Viêm Lương biết không thể thuyết phục họ, cô không nhiều lời, đánh tay lái định vòng qua xe của cảnh sát. Đúng lúc này, một người cảnh sát thò tay vào trong ô tô của Viêm Lương, giữ chặt vô lăng. “Chúng tôi chỉ muốn mời cô Viêm đi hợp tác điều tra mà thôi. Vụ án Châu Trình sớm kết thúc ngày nào sẽ có lợi cho Từ thị ngày đó, cô không cần viện cớ né tránh chúng tôi.”
Thấy bộ dạng ngạo mạn của người cảnh sát, Viêm Lương thầm cười nhạt. Có lợi cho Từ thị? Từ thị đã không tồn tại từ lâu.
Cuối cùng, Viêm Lương đành phải đi theo hai người cảnh sát.
Từ miệng cảnh sát, Viêm Lương biết tin, bởi vì Từ thị bị Lệ Bạc thu mua, nhưng nhân viên có liên quan đến vụ án của Châu Trình đều rời khỏi công ty. Do đó, phía cảnh sát gặp trở ngại trong việc điều tra, thu thập chứng cứ.
Chứng cứ Tưởng Úc Nam nắm trong tay rõ ràng có thể đẩy Châu Trình vào chỗ chết, tại sao cảnh sát còn vướng mắc ở khâu điều tra, thu thập chứng cứ? Lẽ nào Tưởng Úc Nam chỉ giao một phần nhỏ chứng cứ cho cảnh sát?
Trong hoàn cảnh không biết rõ nội tình, Viêm Lương chỉ có thể tự phán đoán hướng phát triển của vụ việc, không dám khai nhiều với cảnh sát. Cảnh sát không moi được điều gì từ Viêm Lương, cô lại tỏ ra có việc gấp, muốn rời đi ngay. Vì vậy cảnh sát đành hẹn Viêm Lương lần sau rồi thả cô.
Cuộc điều tra của cảnh sát tương đối lặng lẽ, không làm kinh động đến giới truyền thông. Viêm Lương thuận lợi rời khỏi đồn cảnh sát. Đang chuẩn bị đi lấy xe ô tô ở bãi đỗ ngoài trời, cô vô tình nhìn thấy một người quen.
Đó là luật sư Cao, một trong những người sáng lập văn phòng luật sư Vạn Khang Niên, chuyên phụ trách vấn đề pháp lý của Từ gia.
Luật sư Cao được Viêm Lương ủy thác giúp Châu Trình. Nhưng Viêm Lương được biết, hôm nay cảnh sát không triệu tập Châu Trình. Vậy luật sư Cao vội vàng đến là vì lý do gì?Viêm Lương đã mở cửa ô tô, chuẩn bị lên xe. Dõi theo bóng dáng luật sư Cao biến mất ở cổng Cục Cảnh sát, Viêm Lương lập tức đóng cửa xe, chạy theo luật sư Cao vào trong Cục Cảnh sát. Cuối cùng, Viêm Lương theo kịp luật sư Cao đến cửa phòng thẩm vấn.
“Luật…” Viêm Lương đang định gọi ông ta, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra.
Bên trong truyền tới giọng nói nghiêm khắc của người cảnh sát thẩm vấn: “Chúng tôi hiện đã nắm đủ chứng cứ, nghi ngờ cô có liên quan đến vụ án này.”
Người mở cửa phòng hiển nhiên để đón luật sư Cao. Luật sư Cao hơi gật đầu với đối phương, đồng thời đi vào bên trong. Đúng lúc này, trong phòng vọng ra tiếng phụ nữ mà Viêm Lương vô cùng quen thuộc: “Tôi vẫn chỉ nói câu đó, trước khi luật sư của tôi đến đây, câu trả lời của tôi chỉ là: không có gì để nói.”
Sau khi luật sư Cao đi vào trong, cửa phòng thẩm vấn nhanh chóng khép chặt, Viêm Lương không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì ở bên trong.
Cô đứng ngoài cửa, lặng lẽ mỉm cười. Không ngờ cảnh sát tìm thấy Từ Tử Thanh nhanh hơn cô.
Sao Từ Tử Thanh lại bị gọi đi thẩm vấn? Không có chuyện Châu Trình tố cáo chị ta, trừ khi… Cảnh sát đã điều tra ra Từ Tử Thanh?
Tại sao luật sư Cao lại không nói với cô chuyện Từ Tử Thanh bị cảnh sát thẩm vấn? Lẽ nào ông ta còn giấu giếm cô nhiều chuyện khác?
Viêm Lương nhìn chăm chú cánh cửa đóng chặt ở trước mặt. Bây giờ cô không thể tin tưởng bất cứ người nào. Kể cả luật sư Cao có giấu cô nhiều bí mật, có lẽ cô cũng không cảm thấy lạ lùng.
Hai tiếng sau, cánh cửa phòng thẩm vấn lại một lần nữa mở ra. Người từ bên trong đi ra là luật sư Cao, không thấy Từ Tử Thanh.
Viêm Lương ngồi trên chiếc ghế dài ở bức tường đối diện. Từ vị trí của cô, có thể nhìn thấy Từ Tử Thanh ngồi trong phòng, cô ta có vẻ rất tức giận.
Viêm Lương nhìn luật sư Cao. Thấy Viêm Lương ngồi ngay ngoài cửa, luật sư Cao sững sờ. Sau khi định thần, ông ta đi đến trước mặt Viêm Lương. “Sao cô lại ở đây?”
Viêm Lương nhìn luật sư Cao bằng ánh mắt lãnh đạm, cô đứng dậy, nhếch mép với ông ta. “Ông nên trả lời câu hỏi của tôi trước, tại sao Từ Tử Thanh lại ở đây?”
Luật sư Cao khó mở lời.
Trước ánh mắt chăm chú của Viêm Lương, cuối cùng luật sư Cao cũng thỏa hiệp. Ông ta thở dài. “Tôi không thể tiết lộ nhiều với cô. Tôi chỉ có thể cho cô biết, tuy tôi không rõ phía cảnh sát nắm được bao nhiêu chứng cứ, nhưng theo tình hình trước mắt, lần này chị gái cô không xong rồi.”
Viêm Lương hết kiên nhẫn, hỏi thẳng: “Châu Trình thì sao?”
Luật sư Cao không cảm thấy ngạc nhiên khi Viêm Lương không tỏ ra quan tâm đến sự sống chết của chị gái. Trước câu hỏi của Viêm Lương, ông ta chỉ lắc đầu.
Tuy không có câu trả lời chính thức nhưng trong lòng Viêm Lương dấy lên một tia hy vọng. Nếu lần này cảnh sát điều tra đến cùng khiến Từ Tử Thanh phải trả giá cho những sai lầm của cô ta trước đây, như vậy Tưởng Úc Nam cũng coi như gián tiếp giúp đỡ cô.
Viêm Lương về đến công ty đã là hơn mười hai giờ.
Phần lớn nhân viên đi ăn cơm trưa, chỉ có người trợ lý vẫn ở đó chờ cô. Thấy Viêm Lương xuất hiện, người trợ lý đứng dậy. Viêm Lương nhíu mày khi bắt gặp bộ dạng thấp thỏm của người trợ lý. “Chuyện gì vậy?”
Người trợ lý lập tức cất giọng nghiêm túc: “Tổng giám đốc… hẹn chị cùng ăn trưa từ nửa tiếng trước. Tổng giám đốc nói đợi chị ở văn phòng.”
Tuy Viêm Lương và Tưởng Úc Nam xảy ra không ít tin đồn nhưng trong mắt người ngoài, vợ chồng họ vẫn đối xử với nhau lịch sự như khách. Quan hệ của bọn họ trên thực tế tệ hại đến mức nào, người trợ lý luôn theo sát cô tất nhiên biết rõ, thảo nào cô ta thấp thỏm như vậy.
Viêm Lương không đáp lời. Người trợ lý biết ý. “Tôi giúp chị từ chối.” Nói xong, cô ta liền cầm ống nghe điện thoại.
Viêm Lương liền giơ tay ngăn cô ta. “Không cần đâu, chỉ ăn bữa cơm thôi. Cô sợ anh ta hạ độc tôi?”
Người trợ lý ngây ra trước câu nói đùa hiếm thấy của Viêm Lương. Cho đến khi Viêm Lương quay người đi ra thang máy, cô ta vẫn chưa định thần.
Viêm Lương đi vào thang máy, lên thẳng tầng trên cùng. Cô muốn xem Tưởng Úc Nam định giờ trò gì?
Viêm Lương nhanh chóng đứng trước cửa văn phòng CEO. Cô giơ tay gõ cửa theo đúng phép lịch sự, bên trong không có phản ứng. Viêm Lương liền đẩy cửa đi vào phòng.
Từ xa, Viêm Lương đã nhìn thấy một thân hình cao lớn ngồi gục xuống bàn làm việc, dường như đang ngủ say.
Viêm Lương không ngờ sẽ bắt gặp bộ dạng này của Tưởng Úc Nam, anh thật sự ngủ say đến mức không biết gì.
Viêm Lương ngập ngừng tiến lại gần. “Tưởng Úc Nam.”
Cho tới khi cô đi đến bên cạnh, anh vẫn không hề nhúc nhích.
Viêm Lương nghiến răng đẩy người Tưởng Úc Nam, bàn tay vô tình chạm vào bàn tay lạnh giá của anh.
Viêm Lương giật mình. “Tưởng Úc Nam!” Cô bất giác cao giọng.
Tưởng Úc Nam vẫn không có phản ứng. Viêm Lương sờ lên trán anh. Bàn tay của người đàn ông này lạnh như đá, trong khi trán lại nóng ran.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.