Chương 5
Bất Tái
18/01/2023
Công nguyên năm 552, Hầu Cảnh chết, Tiêu Dịch xưng đế. Tiêu Dịch muốn lập Chiêu Bội làm hoàng hậu nhưng nàng đủ kiểu chối từ, cũng phải thôi. Đã vì hoàng đế, được hưởng mọi quyền lực đồng thời cũng phải biết hi sinh một vài thứ, chẳng hạn như chuyện tuyển phi. Hậu cung không phi, độc sủng một người chỉ có thể là trong tiểu thuyết mà thôi. Dù cho Tiêu Dịch không muốn thì cũng không thể tránh né. Một đất nước không phải chỉ một người có thể chống đỡ cả thiên hạ, ngài cần phải có thêm trợ lực từ các cuộc hôn nhân để giữ lấy lòng người.
Từng phi tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp vào ở hậu cung, Chiêu Bội nhìn thấy liền đau nhói trong lòng. Với những năm tháng trải qua, nàng hiểu được nỗi vất vả của chàng, nàng không ghen tuông vô cớ mà chỉ giữ những cảm xúc trong lòng. Nàng hiểu rằng Tiêu Dịch không còn là của riêng mình nữa, chàng phải gánh cả thiên hạ trên vai.
Vào cung, có một nữ tử tên Vương thị, nhận được thánh sủng liền mang long thai. Nữ tử kia đối với Chiêu Bội rất tốt. Ngày bình thường kiểu gì cũng sẽ đưa chút bánh ngọt điểm tâm cho Chiêu Bội nhấm nháp, lúc nhàn rỗi còn cùng Chiêu Bội đi ngắm trăng, ngắm hoa. Bây giờ nàng có tin mừng, Chiêu Bội tất nhiên là sẽ không lãnh đạm. Dựa vào kinh nghiệm nấu cháo, học hỏi tại Tương Đông vương phủ, Chiêu Bội tự mình xuống bếp nấu canh hạt sen, rồi bảo nha hoàn mang qua cho Vương thị.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang tươi sáng, rọi chiếu vào một nơi. Tiêu Dịch đến chỗ Chiêu Bội dùng bữa trưa. Ngài ấy tự thân vì nàng mà gắp thức ăn, ngụ ý để nàng khuây khỏa nỗi lòng khi im lặng chịu đựng suốt thời gian qua.
"Không xong rồi! Thánh thượng, Vương phi xảy ra chuyện!"
Thái giám kia vội vàng hấp tấp chạy tới, mồ hôi hai bên trán chảy đầm đìa.
"Chuyện gì hốt hoảng như vậy?" Tiêu Dịch không vội đáp lời.
"Bẩm Thánh thượng..." Giọng thái giám vô cùng run rẩy:
"Thức ăn Vương phi xảy ra vấn đề, long thai e khó giữ được."
Tiêu Dịch lập tức đứng dậy đi đến chỗ Vương thị. Mặc dù thái độ cũng không quá bối rối nhưng Chiêu Bội vẫn cảm nhận được chàng rất lo lắng cho Vương thị, trái tim cảm giác như bị kim đâm qua, thật nhói đau.
Vương thị cuối cùng vẫn không thể giữ nổi long thai. Thái y kiểm chứng đúng là do chén canh hạt sen Chiêu Bội mang tới. Kết quả này truyền đến tai Chiêu Bội. Nàng đang cắm hoa, không cẩn thận bị gai đâm chảy máu. Nét mỹ lệ phút chốc lộ ra buồn bã.
Nàng đến chỗ Vương thị, Tiêu Dịch cũng đang ở đây an ủi khi Vương thị khóc đến lê hoa đái vũ.
"Hoàng Thượng!" Chiêu Bội trong lòng không biết nói sao.
"Chuyện này ta..."
Không chờ nàng nói xong, Tiêu Dịch liền tiếp xuống dưới:
"Trẫm không trách nàng."
Nhẹ nhàng nói được một câu, Tiêu Dịch thấy rằng trong mắt mình có hai nữ tràn đầy sự thất vọng, một là Vương thị, một cái khác là Chiêu Bội.
Chiêu Bội liền cười nhạt, thế nhưng trên đường trở về nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Chàng không trách ta, chàng không trách ta! Cớ sao chàng lại nhìn ta như thế?"
Không lâu sau, trong cung bắt đầu truyền tai nhau Chiêu Bội là nữ tử cực kỳ thích rượu, thậm chí uống say đến nỗi nôn lên cả áo hoàng đế, đây đúng thực làm càn!
Một ngày nọ, Tiêu Dịch vừa tới cổng đã nghe mùi rượu nồng nặc, chàng nhíu mày nhưng vẫn tiến vào. Chàng luôn nhớ nàng, cho dù sớm chiều ở chung. Chiêu Bội say đến mức nói năng bậy bạ, lung tung:
"Để cho ta đi, để cho ta đi."
Tiêu Dịch nghe được đã biến sắc. Chàng biết rõ Chiêu Bội thuộc về thế giới tự do, không nên bị trói buộc như vậy trong chốn hậu cung tranh ám. Chỉ là, chàng không nỡ.
Nhiều khi chàng cũng dao động, có phải nên cho nàng tự do? Ấy vậy, cứ nhìn thấy nàng, chàng không thể thuyết phục bản thân giữ nàng là được.
Tuyết bay lả tả bao trùm toàn bộ đô thành, giống như ngày họ gặp nhau lần đầu tiên vào mùa đông giá rét. Tiêu Dịch bảo Chiêu Bội đến hậu hoa viên. Nàng chỉ mặc bộ y phục đỏ, tâm tư trĩu nặng, trang điểm nửa bên mặt. Thử đọc t????uyện không quảng cáo tại ( TRUMTRUY ỆN.VN )
Trong hậu hoa viên, hoa đào nở rộ, Chiêu Bội mới xuất hiện, nam tử kia đi cùng Tiêu Dịch ngâm thơ, thoạt trông thấy ánh mắt đầy kinh hoảng:
"Trang điểm nửa mặt diện thánh, còn xem phép tắc ra gì?"
Chiêu Bội đầu tiên là không hiểu, đợi ánh mắt đảo qua của Tiêu Dịch thì nàng lập tức tỉnh ngộ.
"Không sao. Ngươi đi xuống trước đi."
Tiêu Dịch nói với nam tử kia. Hắn vội cáo lui ra.
"Nàng đừng để ở trong lòng nhé." Tiêu Dịch cười nhìn nàng:
"Ta không trách nàng."
Chiêu Bội nghe vậy cả cười hoàng thượng:
"Thần thiếp không nên vô lễ như vậy, thiếp sẽ vẽ bên kia."
Nàng rõ ràng cười nhưng trong mắt bi thương giống như muốn tràn ra ngoài.
"À, chàng lại không trách ta."
Chiêu Bội sai nha hoàn mang tới tấm gương cùng son phấn, một mình bổ sung nửa mặt còn lại.
"Tiêu huynh, thiếp có thể múa một vũ khúc cho chàng xem không?"
Tiêu Dịch sững sờ, từ khi chàng làm vua đến nay, nàng chưa từng gọi qua cách ấy. Nhưng thay vào đó là lòng tràn đầy mừng rỡ, bọn họ có thể trở lại như lúc xưa.
Hồng y múa, chợt có cánh đào rơi xuống, vướng phải tóc nàng, đất tuyết đều trở nên tươi sống mà linh động. Điệu múa kia dường như dùng hết toàn lực, kiêu hãnh mà rực rỡ, giống cánh hoa đang nở rộ.
Nàng cười mỗi lúc một nhiều rồi khẽ khàng nói:
"Tiêu huynh, ta mãi yêu chàng..."
Nàng quay người chạy, nhảy lên cao và trầm mình xuống giếng. Mọi chuyện diễn tiến đột ngột đến nỗi Tiêu Dịch không kịp phản ứng, đứng sững sờ tại chỗ.
Không biết Tiêu Dịch còn nhớ tới ngày đó, ngày mà nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa phi nhanh. Không biết Tiêu Dịch phải chăng còn nhớ vụ án nhiều năm như vậy hay không. Chàng có còn nhớ tới nàng con gái từng vì mình mà nửa mặt điểm trang...
- Hoàn -
Từng phi tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp vào ở hậu cung, Chiêu Bội nhìn thấy liền đau nhói trong lòng. Với những năm tháng trải qua, nàng hiểu được nỗi vất vả của chàng, nàng không ghen tuông vô cớ mà chỉ giữ những cảm xúc trong lòng. Nàng hiểu rằng Tiêu Dịch không còn là của riêng mình nữa, chàng phải gánh cả thiên hạ trên vai.
Vào cung, có một nữ tử tên Vương thị, nhận được thánh sủng liền mang long thai. Nữ tử kia đối với Chiêu Bội rất tốt. Ngày bình thường kiểu gì cũng sẽ đưa chút bánh ngọt điểm tâm cho Chiêu Bội nhấm nháp, lúc nhàn rỗi còn cùng Chiêu Bội đi ngắm trăng, ngắm hoa. Bây giờ nàng có tin mừng, Chiêu Bội tất nhiên là sẽ không lãnh đạm. Dựa vào kinh nghiệm nấu cháo, học hỏi tại Tương Đông vương phủ, Chiêu Bội tự mình xuống bếp nấu canh hạt sen, rồi bảo nha hoàn mang qua cho Vương thị.
Giữa trưa, ánh nắng chói chang tươi sáng, rọi chiếu vào một nơi. Tiêu Dịch đến chỗ Chiêu Bội dùng bữa trưa. Ngài ấy tự thân vì nàng mà gắp thức ăn, ngụ ý để nàng khuây khỏa nỗi lòng khi im lặng chịu đựng suốt thời gian qua.
"Không xong rồi! Thánh thượng, Vương phi xảy ra chuyện!"
Thái giám kia vội vàng hấp tấp chạy tới, mồ hôi hai bên trán chảy đầm đìa.
"Chuyện gì hốt hoảng như vậy?" Tiêu Dịch không vội đáp lời.
"Bẩm Thánh thượng..." Giọng thái giám vô cùng run rẩy:
"Thức ăn Vương phi xảy ra vấn đề, long thai e khó giữ được."
Tiêu Dịch lập tức đứng dậy đi đến chỗ Vương thị. Mặc dù thái độ cũng không quá bối rối nhưng Chiêu Bội vẫn cảm nhận được chàng rất lo lắng cho Vương thị, trái tim cảm giác như bị kim đâm qua, thật nhói đau.
Vương thị cuối cùng vẫn không thể giữ nổi long thai. Thái y kiểm chứng đúng là do chén canh hạt sen Chiêu Bội mang tới. Kết quả này truyền đến tai Chiêu Bội. Nàng đang cắm hoa, không cẩn thận bị gai đâm chảy máu. Nét mỹ lệ phút chốc lộ ra buồn bã.
Nàng đến chỗ Vương thị, Tiêu Dịch cũng đang ở đây an ủi khi Vương thị khóc đến lê hoa đái vũ.
"Hoàng Thượng!" Chiêu Bội trong lòng không biết nói sao.
"Chuyện này ta..."
Không chờ nàng nói xong, Tiêu Dịch liền tiếp xuống dưới:
"Trẫm không trách nàng."
Nhẹ nhàng nói được một câu, Tiêu Dịch thấy rằng trong mắt mình có hai nữ tràn đầy sự thất vọng, một là Vương thị, một cái khác là Chiêu Bội.
Chiêu Bội liền cười nhạt, thế nhưng trên đường trở về nước mắt đột nhiên rơi xuống.
"Chàng không trách ta, chàng không trách ta! Cớ sao chàng lại nhìn ta như thế?"
Không lâu sau, trong cung bắt đầu truyền tai nhau Chiêu Bội là nữ tử cực kỳ thích rượu, thậm chí uống say đến nỗi nôn lên cả áo hoàng đế, đây đúng thực làm càn!
Một ngày nọ, Tiêu Dịch vừa tới cổng đã nghe mùi rượu nồng nặc, chàng nhíu mày nhưng vẫn tiến vào. Chàng luôn nhớ nàng, cho dù sớm chiều ở chung. Chiêu Bội say đến mức nói năng bậy bạ, lung tung:
"Để cho ta đi, để cho ta đi."
Tiêu Dịch nghe được đã biến sắc. Chàng biết rõ Chiêu Bội thuộc về thế giới tự do, không nên bị trói buộc như vậy trong chốn hậu cung tranh ám. Chỉ là, chàng không nỡ.
Nhiều khi chàng cũng dao động, có phải nên cho nàng tự do? Ấy vậy, cứ nhìn thấy nàng, chàng không thể thuyết phục bản thân giữ nàng là được.
Tuyết bay lả tả bao trùm toàn bộ đô thành, giống như ngày họ gặp nhau lần đầu tiên vào mùa đông giá rét. Tiêu Dịch bảo Chiêu Bội đến hậu hoa viên. Nàng chỉ mặc bộ y phục đỏ, tâm tư trĩu nặng, trang điểm nửa bên mặt. Thử đọc t????uyện không quảng cáo tại ( TRUMTRUY ỆN.VN )
Trong hậu hoa viên, hoa đào nở rộ, Chiêu Bội mới xuất hiện, nam tử kia đi cùng Tiêu Dịch ngâm thơ, thoạt trông thấy ánh mắt đầy kinh hoảng:
"Trang điểm nửa mặt diện thánh, còn xem phép tắc ra gì?"
Chiêu Bội đầu tiên là không hiểu, đợi ánh mắt đảo qua của Tiêu Dịch thì nàng lập tức tỉnh ngộ.
"Không sao. Ngươi đi xuống trước đi."
Tiêu Dịch nói với nam tử kia. Hắn vội cáo lui ra.
"Nàng đừng để ở trong lòng nhé." Tiêu Dịch cười nhìn nàng:
"Ta không trách nàng."
Chiêu Bội nghe vậy cả cười hoàng thượng:
"Thần thiếp không nên vô lễ như vậy, thiếp sẽ vẽ bên kia."
Nàng rõ ràng cười nhưng trong mắt bi thương giống như muốn tràn ra ngoài.
"À, chàng lại không trách ta."
Chiêu Bội sai nha hoàn mang tới tấm gương cùng son phấn, một mình bổ sung nửa mặt còn lại.
"Tiêu huynh, thiếp có thể múa một vũ khúc cho chàng xem không?"
Tiêu Dịch sững sờ, từ khi chàng làm vua đến nay, nàng chưa từng gọi qua cách ấy. Nhưng thay vào đó là lòng tràn đầy mừng rỡ, bọn họ có thể trở lại như lúc xưa.
Hồng y múa, chợt có cánh đào rơi xuống, vướng phải tóc nàng, đất tuyết đều trở nên tươi sống mà linh động. Điệu múa kia dường như dùng hết toàn lực, kiêu hãnh mà rực rỡ, giống cánh hoa đang nở rộ.
Nàng cười mỗi lúc một nhiều rồi khẽ khàng nói:
"Tiêu huynh, ta mãi yêu chàng..."
Nàng quay người chạy, nhảy lên cao và trầm mình xuống giếng. Mọi chuyện diễn tiến đột ngột đến nỗi Tiêu Dịch không kịp phản ứng, đứng sững sờ tại chỗ.
Không biết Tiêu Dịch còn nhớ tới ngày đó, ngày mà nữ tử áo đỏ cưỡi ngựa phi nhanh. Không biết Tiêu Dịch phải chăng còn nhớ vụ án nhiều năm như vậy hay không. Chàng có còn nhớ tới nàng con gái từng vì mình mà nửa mặt điểm trang...
- Hoàn -
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.