Chương 77: Có thể cút rồi
Tg Mộ Chi
24/12/2024
Bất chợt, cơ thể Hoài Niệm đang bị chàng trai kia giật mạnh tay bỗng khựng lại, một cơn choáng váng khó tả tràn ngập tâm trí.
Không khí trở nên ngột ngạt.
Y tá dường như nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng gỡ tay Hứa Nhất Triệt ra khỏi Hoài Niệm: "Xin lỗi, có phải cậu nhận nhầm người không? Đây là bác sĩ Hoài Niệm."
Hứa Nhất Triệt lập tức sửa lời: "Chị Hoài Niệm."
Hoài Niệm khẽ cứng đờ, gượng cười: "Sao em lại ở đây?"
Hứa Nhất Triệt nói: "Bố và anh trai em đang phẫu thuật bên trong."
Hoài Niệm sững người, nhìn sang y tá để xác nhận.
Tên bệnh nhân phẫu thuật luôn được y tá xác nhận. Trước khi vào phòng mổ, trước khi lên bàn mổ, trước khi phẫu thuật, y tá sẽ xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần. Là bác sĩ phẫu thuật chính, Hoài Niệm không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Y tá nói: "Cậu ấy là người nhà của hai bệnh nhân vừa được xe cấp cứu đưa đến, bác sĩ Tăng đang mổ cho bố cậu ấy, còn người anh trai Hứa Nhất Trừng mà bác sĩ Hoài Niệm vừa mổ chính là anh trai của cậu ấy."
"..."
Hứa Nhất Trừng.
Hứa Nhất Triệt.
Nghe nói tên của hai người họ mang ý nghĩa là: thuận buồm xuôi gió, rõ ràng sáng suốt.
Không giống cô, chỉ vì sinh vào tiết Kinh Trập nên được đặt tên là Hứa Kinh Trập.
Hoài Niệm nhìn Hứa Nhất Triệt, ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, có chút nịnh nọt thân thiết khó tả. Điều này khiến Hoài Niệm cảm thấy không thoải mái, cô không nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ có thể hòa hợp, giọng điệu cô nhàn nhạt, nói những điều mà một bác sĩ điều trị nên nói: "Ca phẫu thuật của anh trai em đã xong, khoảng hai phút nữa sẽ ra. Cậu ấy không bị gãy xương, nhưng phải khâu hơn hai mươi mũi, nên sau này cần chú ý quan sát vết thương có bị viêm nhiễm hay không."
"Vâng." Hứa Nhất Triệt gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe và răm rắp nghe theo lời Hoài Niệm, "Vất vả cho chị rồi, chị Hoài Niệm."
"Đều là việc tôi nên làm." Hoài Niệm mím môi, "Tôi còn việc, đi trước nhé."
Hứa Nhất Triệt nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi, môi mấp máy, khi quyết tâm nói điều gì đó thì cửa phòng mổ mở ra, y tá đẩy một chiếc giường bệnh đi ra: "Người nhà của Hứa Nhất Trừng đâu?"
"Tôi đây." Hứa Nhất Triệt vội vàng bước tới, "Anh."
Nghe tiếng gọi "Anh", hàng mi Hoài Niệm khẽ run, bàn tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt.
Khi Hứa Nhất Triệt cúi xuống nhìn Hứa Nhất Trừng, rồi đứng thẳng dậy quay đầu tìm Hoài Niệm, thì phát hiện vị trí cô vừa đứng đã trống không.
Không biết Hoài Niệm đã rời đi từ lúc nào.
...
Hoài Niệm đi một vòng lớn, từ phòng mổ đến khu nhà bệnh cũ, rồi từ khu nhà bệnh cũ ra, đi qua hành lang tầng một, trở lại tòa nhà bệnh mới, đi thang máy lên văn phòng.
Văn phòng không có ai, yên tĩnh trống trải.
Tiếng gõ bàn phím bệnh án của Hoài Niệm vang lên không ngừng.
Gõ xong bệnh án cuối cùng, Hoài Niệm đẩy bàn phím ra, đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến khu vườn của bệnh viện.
Cô tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, nhìn những tia nắng lốm đốm trên mặt đất, đầu óc dần trống rỗng. Tuy nhiên, tâm trạng tồi tệ giống như bóng cây dưới ánh nắng, theo thời gian trôi qua, ánh sáng dần tắt, bóng cây dần lan rộng.
Hiếm khi cô mất kiểm soát cảm xúc như lúc này.
Mặt trời không biết đã lặn từ lúc nào, đèn đường xung quanh vẫn chưa được bật sáng.
Trong tầm mắt cúi thấp của Hoài Niệm, đột nhiên xuất hiện một đôi giày. Khoảng bốn năm giây sau, cô mới chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, lướt qua đôi chân dài của người đến, rồi đến vòng eo thon gọn được thắt lưng ôm lấy, chiếc áo sơ mi đen mang đến vẻ lạnh lùng, cấm dục đến cực hạn.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên.
Dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn.
Nhận thấy cô đã phát hiện ra mình, Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày nhìn cô: "Sao không nghe máy?"
"Anh gọi cho em à?" Vì sợ bệnh viện có việc, không liên lạc được với mình nên khi ra ngoài Hoài Niệm đã mang theo điện thoại, cô chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ.
- Tất cả đều đến từ Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm nói: "Em để chế độ im lặng."
Đoàn Hoài Ngạn đứng trước mặt cô, nhìn vẻ mặt ủ rũ không có tinh thần của cô, anh véo tai cô: "Xảy ra chuyện gì vậy, trông em không vui lắm."
Hoài Niệm suy nghĩ miên man, im lặng một lúc, cô nói: "Sau khi nhắn tin với anh xong, em vào phòng mổ phẫu thuật."
"Ừm." Đoàn Hoài Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, trời tối đã lạnh hơn, anh khoác chiếc áo khoác đang cầm trên tay lên người Hoài Niệm, tay trái tiện tay đặt lên eo cô, ôm cô vào lòng.
Hoài Niệm cũng theo động tác của anh, tựa vào anh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô khẽ nói: "Mãi đến khi phẫu thuật xong em mới biết, người nằm trên bàn mổ là em trai cùng cha khác mẹ của em."
"..."
Hoàn toàn không ngờ sẽ có bước ngoặt lớn như vậy, Đoàn Hoài Ngạn có chút bất ngờ.
"Xe cấp cứu đưa đến hai cha con, em không ngờ người nằm trong phòng mổ bên cạnh lại là bố em." Giọng Hoài Niệm không nghe ra cảm xúc, "Em và bố đã nhiều năm không gặp, suýt nữa đã gặp nhau trong phòng mổ."
"Sao em biết được?"
"Em còn một người em trai, cậu ấy đang đợi ở ngoài phòng mổ." Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thấy anh vẫn luôn nhìn mình, khóe miệng cô khẽ cong lên, nhưng giọng nói vẫn chùng xuống, "Vừa nhìn thấy em, cậu ấy đã nhận ra em, cậu ấy gọi em là... chị Kinh Trập."
Đoàn Hoài Ngạn cau mày: "Ra khỏi phòng mổ, em ngồi ở đây luôn à?"
"Không," Hoài Niệm nghiêm túc nói, "Em về văn phòng viết bệnh án, làm xong việc mới lén ra ngoài."
Nghe vậy, khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch lên: "Anh còn phải khen em, dù tâm trạng thế nào cũng đặt công việc lên hàng đầu, đúng không?"
"Ừm," Hoài Niệm chớp chớp mắt, "Anh khen em đi."
"Đặt công việc lên hàng đầu, vậy bạn trai xếp thứ mấy?" Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, "Anh gọi cho em năm cuộc mà em không nghe máy, còn muốn anh khen em à?"
"..." Hoài Niệm chột dạ, "Sao anh biết em ở đây?"
Đoàn Hoài Ngạn hất hàm về phía chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe ven đường cách đó không xa: "Lúc đậu xe nhìn thấy em."
Sau khi nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn một lúc, Hoài Niệm bất ngờ phát hiện tâm trạng tồi tệ tích tụ cả buổi chiều của mình đã tan biến.
Hoài Niệm đưa tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Em tan làm rồi."
Đoàn Hoài Ngạn: "Có cần về nhà lấy đồ không?"
Hoài Niệm vẫn mặc áo blouse trắng, cô lắc đầu: "Em không muốn cử động nữa, mình về nhà luôn đi."
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, trên mặt dần hiện lên nụ cười: "Có cần anh bế em lên xe không?"
Hoài Niệm nhìn anh chằm chằm, im lặng ba giây rồi nhỏ giọng nói: "Được không?"
"... …” Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn dán vào cô, mắt mang theo ý cười.
"Xung quanh không có ai," Hoài Niệm quan sát rất kỹ, cô cũng không đến mức không muốn di chuyển đến cả đoạn đường mười mấy mét cũng không đi nổi, chỉ là lời đề nghị của Đoàn Hoài Ngạn khiến cô rất động lòng, Hoài Niệm đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn không nhịn được, "Anh thật sự không thể bế em sao?"
Đuôi mày Đoàn Hoài Ngạn hơi giãn ra, ý cười trong mắt rõ ràng: "Xung quanh có người anh cũng có thể bế em."
Vừa dứt lời.
Giây tiếp theo.
Đoàn Hoài Ngạn bế bổng Hoài Niệm lên.
Đến bên ghế phụ, Hoài Niệm mở cửa xe, Đoàn Hoài Ngạn đặt cô vào ghế.
Trước khi đóng cửa xe, anh giúp cô thắt dây an toàn.
Vừa vào xe, Hoài Niệm đã ngáp một cái, cả người như rất buồn ngủ, mệt mỏi. Đoàn Hoài Ngạn lái xe đi qua hai ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, anh quay đầu lại, thấy Hoài Niệm đã nhắm mắt ngủ.
Khóe môi anh dần dần mím lại, vẻ dịu dàng chỉ thể hiện trước mặt cô bị vẻ lạnh lùng che phủ hoàn toàn.
-
Giấc ngủ này của Hoài Niệm đặc biệt không yên ổn.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ là ngày tuyết rơi lạnh giá, là ngày cô bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà.
Cô bị Hứa Nhất Trừng đẩy ra khỏi cửa, cách một cánh cửa, Hứa Nhất Trừng cười đắc ý vênh váo, bất chấp sự cầu xin của Hoài Niệm, cậu ta nhẫn tâm đóng cửa lại.
Hôm đó cô vô tình bị ngã, ngồi ở phòng bảo vệ chờ Hoài Diễm Quân đến đón.
Đến nửa đêm, Hoài Diễm Quân mới đến, đưa Hoài Niệm đi.
Hoài Niệm rón rén đi theo bên cạnh bà, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, mỗi bước đi, cơn đau lan ra khắp người.
Nhưng cô không dám nói, vì câu đầu tiên Hoài Diễm Quân nói khi gặp cô là: "Niệm Niệm, hôm nay mẹ thật sự rất bận, con có chuyện gì mà nhất định phải gọi mẹ đến vậy?"
Tất cả những uất ức, những đau đớn, Hoài Niệm đều nuốt ngược vào trong.
Cô thậm chí còn nén nước mắt, chỉ liên tục xin lỗi, giọng run run: "Con xin lỗi mẹ."
"Thôi được rồi." Hoài Diễm Quân đưa Hoài Niệm đến khách sạn gần đó, bà đặt một phòng, "Niệm Niệm, con ở đây trước đi."
"Mẹ không đưa con về nhà sao? Mẹ." Hoài Niệm kinh ngạc.
"Dạo này mẹ không có thời gian, hơn nữa mẹ là người giúp việc ở lại nhà chủ, Niệm Niệm, bản thân mẹ còn không có nhà." Hoài Diễm Quân nhận thẻ phòng từ lễ tân, đưa Hoài Niệm vào phòng khách sạn, "Mẹ đã gọi điện cho bố con rồi, ông ấy đang đi công tác ở xa, ngày kia mới về, mọi chuyện đợi ông ấy về rồi nói."
Hoài Niệm chống người bằng một chân, chân bị trẹo kia lơ lửng, cô không quan tâm đến cơn đau ở chân, chỉ một mực nắm lấy quần áo của Hoài Diễm Quân: "Con không muốn quay lại đó nữa, đó không phải là nhà của con, mẹ, mẹ có thể đưa con đi không? Bố không cần con nữa, dì Trầm nói sẽ nhường phòng của con cho em Triệt, con không còn phòng riêng nữa. Mẹ, mẹ đưa con đi được không? Niệm Niệm sẽ ngoan, con thật sự sẽ ngoan, sẽ nghe lời..."
"Mẹ, bố không cần con, mẹ không thể không cần con." Hoài Niệm mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, "Con thật sự sẽ nghe lời, sẽ nghe lời mẹ."
Hoài Diễm Quân: "Vừa hay mai là cuối tuần, con cũng không cần đi học, cứ yên tâm ở lại khách sạn, khách sạn có bữa sáng, con nhớ xuống ăn. Bữa trưa và bữa tối mẹ sẽ gọi đồ ăn ngoài. Đến Chủ nhật, dù là mẹ hay bố con, sẽ có một người đến đón con đi."
Nói xong, Hoài Diễm Quân rời đi, bỏ lại Hoài Niệm trong phòng khách sạn.
Không lâu sau khi bà đi, chân Hoài Niệm đau đến mặt mũi trắng bệch, cả người nóng bừng, sốt cao.
Đầu óc choáng váng, trước khi bất tỉnh, cô gọi điện thoại cho lễ tân, nhờ chị lễ tân gọi xe cấp cứu cho mình.
...
Hoài Niệm mơ màng mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.
Trước mắt là ánh đèn dịu nhẹ, mọi thứ xung quanh rất quen thuộc, ý thức cô dần hồi phục, nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nằm trên giường trong phòng ngủ của Đoàn Hoài Ngạn.
Cô mở miệng, gọi tên Đoàn Hoài Ngạn, giọng khàn khàn yếu ớt.
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Đoàn Hoài Ngạn ngay sau đó xuất hiện trong tầm mắt, anh cầm một cốc nước trên tay, thấy Hoài Niệm đã tỉnh, giọng Đoàn Hoài Ngạn không tốt lắm: "Em bị sốt mà em có biết không?"
Hoài Niệm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng cao.
Chưa kịp để Hoài Niệm lên tiếng, Đoàn Hoài Ngạn đã đỡ nửa người trên của cô dậy, đặt một chiếc gối mềm sau lưng cô.
Hoài Niệm dựa vào đầu giường, nhận nước và thuốc hạ sốt từ Đoàn Hoài Ngạn, nuốt xuống một cách khó khăn.
"Em bị sốt à." Hoài Niệm cầm cốc nước, "Ban ngày vẫn còn khỏe mạnh, sao lại bị sốt rồi?"
"Mặc một bộ quần áo mỏng manh như vậy ngồi bên đường hứng gió, em không bị sốt thì ai bị sốt." Đoàn Hoài Ngạn tiện tay kéo tay áo của cô, đó là một chiếc áo len mỏng cổ tròn, không có tác dụng giữ ấm lắm.
Hoài Niệm khựng lại: "Em còn mặc áo blouse trắng mà."
Giọng Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng: "Anh còn phải khen em à?"
"..." Hoài Niệm im lặng.
"Em có biết tâm trạng của anh hôm nay như thế nào không? Đã nói sẽ đến đón em, kết quả đi lòng vòng văn phòng một vòng cũng không thấy em đâu, gọi cho em năm cuộc cũng không ai nghe máy, anh suýt chút nữa đã đi trích xuất camera giám sát rồi." Xe của anh đậu ở bãi đậu xe ngầm, không tìm thấy Hoài Niệm, anh mới lái xe ra ngoài, may mắn là cô đang ngồi trên ghế đá ngay bên đường, kết quả lại có vẻ mặt thất thần, khiến tim anh thắt lại.
Đoàn Hoài Ngạn không xuống xe ngay lập tức, anh ngồi trong xe, nhìn cô hồi lâu mới xuống xe.
Vất vả lắm mới tìm thấy cô, đưa cô về nhà, kết quả khi tháo dây an toàn cho cô, chạm vào cánh tay cô, anh mới nhận thấy nhiệt độ cơ thể bất thường của cô.
"..." Hoài Niệm cắn môi, "Điện thoại em bật chế độ im lặng, em không nghe thấy."
"Lần sau không được tái phạm." Đoàn Hoài Ngạn kìm nén cơn giận, "Sau này tự chăm sóc bản thân cho tốt, hôm nay may mà có anh ở bên cạnh, nếu em ở một mình thì sao? Sốt chết trong căn nhà thuê nhỏ đó cũng không ai biết."
Hoài Niệm: "Chỉ là sốt cao thôi, không chết được đâu."
Đoàn Hoài Ngạn: "Em còn cãi với anh."
Hoài Niệm ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, cô bỗng cảm thấy tủi thân: "Em cũng không phải cố ý bị bệnh, hơn nữa em đã bị bệnh rồi, anh còn mắng em."
Vừa dứt lời, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Đoàn Hoài Ngạn nhỏ giọng: "Xin lỗi bé cưng, lỗi của anh, anh không nên mắng em."
Hoài Niệm cúi đầu, cảm xúc khó đoán, hai tay cô ôm cốc nước, một lúc sau mới đưa cốc nước cho Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn nhận lấy: "Đừng giận nữa bé cưng, lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?"
"Em không giận anh." Hoài Niệm nói, "Anh là người đầu tiên ở bên cạnh em khi em bị bệnh."
Nghe vậy, sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn khựng lại.
Hoài Niệm vẫn luôn cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: "Vừa rồi em mơ một giấc mơ, mơ thấy chuyện hồi nhỏ. Có một lần, em cãi nhau với mẹ kế bị đuổi ra ngoài. Khi ra ngoài, em vô tình bị ngã, trẹo chân."
"Đến nửa đêm, mẹ em mới đến đón em. Em muốn nói với bà là chân em rất đau, nhưng bà trông rất bận, cũng không muốn để ý đến em, nên em không dám nói với bà là chân em bị trẹo, em sợ bà chê em phiền phức."
"Bà đưa em đến khách sạn gần đó rồi bỏ đi, nhưng chân em rất rất đau, đau đến mức không ngủ được." Hoài Niệm bình tĩnh kể tiếp, "Tuyết hôm đó rơi rất to, lúc em bị đuổi ra ngoài, chân vẫn đi dép lê, giày và quần đều ướt hết."
Đoàn Hoài Ngạn nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em gọi điện cho chị lễ tân, nhờ chị ấy gọi 120 cho em, không lâu sau, xe cấp cứu đến đưa em đến bệnh viện." Nói đến đây, Hoài Niệm đột nhiên cong khóe miệng, "Em vẫn nhớ bác sĩ khám bệnh cho em rất tốt, cô ấy thấy giày và quần em đều ướt, đã mua giày và quần mới cho em, để em thay quần trong phòng khám rồi mới bôi thuốc cho em."
Lúc đó Hoài Niệm đã nghĩ, sau này cô cũng muốn làm bác sĩ, làm một bác sĩ giống như vị bác sĩ này, chữa bệnh cứu người.
"Đoàn Hoài Ngạn." Hoài Niệm khẽ gọi anh.
Đoàn Hoài Ngạn nghe thấy giọng nói sắp khóc của cô, anh ôm cô vào lòng, giọng nói trầm khàn: "Anh đây."
Hoài Niệm tựa vào lòng anh, hốc mắt dần đỏ lên: "Lúc đó em còn bị sốt, ngồi trong phòng truyền dịch, trong đầu chỉ nghĩ đến một vấn đề."
- "Bác sĩ lần đầu gặp mặt đã đối xử với em tốt như vậy, nhưng tại sao bố mẹ ruột của em đáng lẽ phải là những người đối xử với em tốt nhất trên đời, nhưng tại sao em lại không cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em? Tại sao họ không yêu em? Tại sao không quan tâm em? Tại sao không cần em? Là do em làm chưa đủ tốt sao? Là do em không nghe lời sao?"
Giọng cô nghẹn ngào, nhưng cố gắng kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống, "Nhưng em đã rất cố gắng, rất cố gắng để trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn."
Tay Đoàn Hoài Ngạn đặt trên lưng cô, lòng bàn tay cảm nhận được lưng cô đang run rẩy, nhưng anh lại có cảm giác bất lực.
Những quá khứ mà anh không biết, rốt cuộc cô đã kiên trì vượt qua như thế nào?
Anh cứ tưởng cô là người có tính cách ôn hòa bẩm sinh, không ngờ là do những người thân thiết nhất bên cạnh cô, từng nhát dao từng nhát dao mài mòn đi những góc cạnh trên người cô, biến cô thành một cô gái ngoan ngoãn, nhẫn nhịn, không nóng nảy.
Hóa ra, ngoan ngoãn là một từ bị vô số xiềng xích trói buộc.
Đoàn Hoài Ngạn thở dài, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve: "Em đã làm rất tốt, dù là trước kia hay bây giờ, Hoài Niệm, em vẫn luôn làm rất tốt."
Hoài Niệm tựa vào lòng anh, gật đầu lia lịa, tự khẳng định: "Em cũng thấy em rất tuyệt vời."
"Đúng vậy," Đoàn Hoài Ngạn học theo lời cô, "Rất tuyệt vời."
Hoài Niệm cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Một lúc sau, cô nói: "Nhưng em không muốn tuyệt vời như vậy, em không muốn một mình đến bệnh viện, em không muốn khi bị bệnh chỉ có y tá ở bên cạnh, em không thích cảm giác bị bỏ rơi, tại sao em lại không có nhà? Đoàn Hoài Ngạn, anh nói xem thật kỳ lạ, em có bố mẹ, nhưng em lại không có nhà."
"Em còn nhớ không?" Đoàn Hoài Ngạn cúi xuống hôn lên tai cô, "Anh đã nói với em rồi, Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có."
Hoài Niệm sững người, cô ngẩng lên, nhìn Đoàn Hoài Ngạn qua màn nước mắt mờ ảo: "Cái gì?"
"Quên rồi sao bé cưng?" Đoàn Hoài Ngạn dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, nhỏ giọng nói, "Tiếc thật, em lại quên rồi."
Nước mắt làm ướt mi, tầm nhìn của Hoài Niệm trở nên mơ hồ.
Dần dần, những ký ức bị chôn vùi tràn về.
Cô nhớ ra, là đầu năm lớp 11, Hứa Tấn Bằng đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoài Niệm.
Hôm đó Hoài Diễm Quân không ở nhà, trong nhà chỉ có Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn.
Chuông cửa reo, Đoàn Hoài Ngạn tưởng Trì Kính Đình đến tìm mình nên xuống lầu mở cửa. Không ngờ, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, nho nhã lịch sự, ông ta đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nho nhã: "Cho hỏi Hứa Kinh Trập có ở đây không?"
Đoàn Hoài Ngạn hoàn toàn chưa từng nghe đến cái tên Hứa Kinh Trập này: "Không có."
Người kia như nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi hỏi nhầm. Là Hoài Niệm, Hoài Niệm có ở đây không?"
Vừa lúc Hoài Niệm ra ngoài rót nước, Đoàn Hoài Ngạn nghiêng nửa người, nhìn Hoài Niệm.
Đồng thời, Hoài Niệm cũng nhìn sang. Nhìn rõ mặt người đến, cốc nước trên tay Hoài Niệm bỗng trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Mảnh thủy tinh vỡ vụn khắp nơi.
"Xin lỗi." Hoài Niệm vội vàng xin lỗi, cô luống cuống tay chân.
Đoàn Hoài Ngạn cau mày, thấy cô hoảng hốt, anh lập tức sốt ruột, giọng điệu không tốt lắm: "Cậu đứng yên!"
Hoài Niệm bị giọng nói lạnh lùng của anh dọa cho sững sờ tại chỗ.
Đoàn Hoài Ngạn đi lấy dụng cụ dọn dẹp.
Cũng lúc này, anh nghe thấy người ngoài cửa gọi cô: "Niệm Niệm."
Rồi câu thứ hai là: "Là bố đây."
"..."
Động tác cầm chổi của Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, sự dừng lại này gần như không thể nhận ra, anh bình tĩnh đi đến bên cạnh Hoài Niệm, cúi đầu dọn dẹp sàn nhà.
Hoài Niệm cúi đầu, do dự vài giây rồi nói với Đoàn Hoài Ngạn: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát."
Đoàn Hoài Ngạn: "Ừm, chỗ này để tôi dọn."
Hoài Niệm mấp máy môi: "Cảm ơn."
Nói xong, Hoài Niệm tránh những mảnh vỡ thủy tinh, đi đến cửa, cô nói với Hứa Tấn Bằng: "Đây là nhà người khác, chúng ta đừng làm phiền cậu ấy."
Thấy cô chịu nói chuyện với mình, Hứa Tấn Bằng cười không ngớt: "Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Giữa tháng Mười, gió nhẹ mây tạnh.
Họ đứng dưới bóng cây bên ngoài cửa.
Hứa Tấn Bằng thường xuyên nhắn tin cho Hoài Niệm, nhưng Hoài Niệm hầu như không bao giờ trả lời, cô nhìn Hứa Tấn Bằng, vẻ mặt bất lực: "Bố, bố có thể đừng đến tìm con nữa không? Quyền nuôi dưỡng con hiện tại thuộc về mẹ, lúc trước cũng là do chính bố ký tên, đúng không?"
"Nhưng dù sao bố cũng là bố của con, gặp con một lần cũng không được sao?"
"..." Sắc mặt Hoài Niệm nhàn nhạt, "Bây giờ bố đã gặp rồi, có thể đi được rồi."
"Kinh Trập…"
"Con tên Hoài Niệm."
"Được, Hoài Niệm." Hứa Tấn Bằng vẻ mặt răm rắp nghe theo, ông ta nói, "Bố và dì Trầm của con đã bàn bạc rồi, dì Trầm cũng đồng ý để bố đón con về nhà. Nơi này dù sao cũng không phải nhà của con, con xem, vừa rồi con làm vỡ cốc còn phải nhìn sắc mặt của một chàng trai trạc tuổi con, cảm giác sống nhờ vả không dễ chịu chút nào."
Hoài Niệm vẫn bình thản: "Ở nhà bố, con làm vỡ cốc cũng phải nhìn sắc mặt của dì Trầm."
Không ngờ cô lại nói ra những lời này, Hứa Tấn Bằng có chút mất mặt: "Con nói linh tinh gì vậy? Dì Trầm của con không phải người như thế."
Hoài Niệm cũng lười so đo với ông ta, cô nói: "Bố, bên ngoài trời nóng, con phải vào nhà rồi."
"Niệm Niệm," Hứa Tấn Bằng kéo cô lại, "Cấp ba rất quan trọng, bố và dì Trầm đã bàn bạc rồi, quyết định vẫn nên để con chuyển về nhà ở thì hơn."
"Con chuyển về đó làm gì?" Hoài Niệm thật sự không hiểu.
Hứa Tấn Bằng hơi mất tự nhiên: "Thành tích của Nhất Trừng không tốt lắm, cuối tuần con về nhà, làm xong bài tập, có thể tiện thể kèm cặp cho em trai."
Hoài Niệm cảm thấy thật nực cười: "Bố muốn con đến đó, chỉ để kèm cặp cho Hứa Nhất Trừng?"
Hứa Tấn Bằng lúng túng xoa xoa mũi: "Bố chỉ cảm thấy, con ở nhà mình dù sao cũng tốt hơn ở nhà người khác."
Nghe vậy, Hoài Niệm nhìn vào mắt Hứa Tấn Bằng, đầy thất vọng.
Cô rút mạnh tay ra khỏi tay ông ta, "Con không thể đến chỗ bố, đó không phải nhà của con, con không mang họ Hứa, con tên Hoài Niệm."
Lời nói và thái độ không chịu khuất phục này của cô khiến Hứa Tấn Bằng nổi trận lôi đình.
"Hứa Kinh Trập!" Hứa Tấn Bằng quát lớn, "Đây là thái độ của con đối với bố sao? Mẹ con không dạy con phải tôn trọng người khác sao? Bố nhắn tin không trả lời, bố đến đón con về nhà con cũng không chịu, con còn ra dáng một đứa con gái nữa không?"
Bước chân Hoài Niệm quay lưng bỏ đi khựng lại, lưng cứng đờ, nhưng cô không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng quát mắng bất mãn của Hứa Tấn Bằng: "Hứa Kinh Trập con đứng lại đó cho bố!"
Hứa Tấn Bằng túm lấy cổ tay Hoài Niệm, cổ tay truyền đến từng cơn đau, Hứa Tấn Bằng kéo cô lại, bắt cô đối mặt với mình.
Nhưng ngay sau đó.
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Buông tay."
Hàng mi Hoài Niệm khẽ run, giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn lại vang lên: "Tôi đã gọi bảo vệ rồi, ông không muốn lớn chuyện thì buông tay ra."
Hứa Tấn Bằng cảm thấy buồn cười: "Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, cậu xen vào làm gì?"
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị ông ta nắm chặt của Hoài Niệm, cổ tay trắng nõn, bị nắm chặt đến đỏ ửng vì thiếu máu. Anh ngẩng lên, nhìn Hoài Niệm, cố ý hỏi: "Ông ta là bố cậu?"
"Quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về mẹ tôi." Hoài Niệm hít sâu một hơi.
Nhận thấy sự phản kháng của cô, Đoàn Hoài Ngạn bước hai ba bước tới trước, dùng sức nắm lấy tay Hứa Tấn Bằng, Hứa Tấn Bằng đau đến mức tự động buông lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hoài Niệm ra. Hoài Niệm được giải thoát, vội vàng trốn ra sau lưng Đoàn Hoài Ngạn.
Cô kéo kéo góc áo của Đoàn Hoài Ngạn, giọng nói rất nhỏ: "Tôi muốn về nhà."
Đoàn Hoài Ngạn ừ nhẹ một tiếng: "Cùng nhau về nhà."
Hứa Tấn Bằng bị Đoàn Hoài Ngạn bẻ tay, giống như bị trật khớp, ông ta tức giận: "Hứa Kinh Trập con có biết mình đang làm gì không? Mẹ con không biết liêm sỉ, mười mấy tuổi đã sống chung với ba, con cũng học theo bà ta sống chung với con trai sao?"
Đoàn Hoài Ngạn nghiêng người, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang run rẩy của Hoài Niệm, vẻ mặt cô căng thẳng, nhưng khi đối mặt với sự thật, cô không thể phản bác, chỉ nhìn Đoàn Hoài Ngạn với ánh mắt cầu xin.
Cầu xin anh đừng nghe lời Hứa Tấn Bằng.
Cầu xin anh, đừng nghe Hứa Tấn Bằng nói.
Không phải tôi không có liêm sỉ.
Tôi không có.
Đoàn Hoài Ngạn cau mày, anh rút áo ra khỏi lòng bàn tay của Hoài Niệm.
Những ngón tay của Hoài Niệm bị anh tách ra từng ngón một, đầu ngón tay lạnh buốt, kéo theo cả trái tim cũng lạnh đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Vào nhà đi, đừng nghe những lời linh tinh này." Đoàn Hoài Ngạn xoa đầu cô, "Bên ngoài trời nóng, cẩn thận bị say nắng."
"Ông ấy..."
"Tôi có thể giải quyết, cậu vào nhà đi."
Ánh mắt hai người chạm nhau, sau vài giây, Hoài Niệm cúi đầu bước vào nhà.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Đoàn Hoài Ngạn, lại mang theo thái độ kiêu ngạo, nói: "Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi đánh ông là phòng vệ chính đáng, hiểu không?"
Hứa Tấn Bằng biết công việc của Hoài Diễm Quân là làm giúp việc cho nhà giàu, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, vẻ kiêu ngạo đó như trời sinh, rõ ràng không phải người dễ chọc.
Hứa Tấn Bằng nói giọng hòa nhã: "Tôi là bố của Hứa Kinh Trập, tôi đến đón con bé về nhà, cậu hiểu không?"
"Không hiểu." Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn ra sau lưng ông ta, cười khẩy, "Bảo vệ đến rồi, ông có thể cút rồi."
Hoài Niệm ngồi thẫn thờ trên ghế thay giày ở cửa ra vào, trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
Chẳng mấy chốc, Đoàn Hoài Ngạn mở cửa, anh đứng ngược sáng, ánh sáng kéo dài bóng anh, bao trùm lấy Hoài Niệm.
Cô ngây người nhìn Đoàn Hoài Ngạn, cổ họng khô khốc: "Bố tôi... đó không phải là nhà của tôi, tôi cũng không tên Hứa Kinh Trập. Tôi biết nơi này cũng không phải nhà của mình, tôi chỉ ở tạm, không hề nghĩ đến chuyện... sống chung, cậu đừng hiểu lầm."
Đoàn Hoài Ngạn dựa vào cửa, bỗng nhiên nở nụ cười, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo đó.
Sau đó, cô thấy yết hầu anh chuyển động, lông mày hơi nhướng lên, như thể đang thờ ơ nói: "Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có."
...
Chàng trai kiêu ngạo, xa cách đó.
Giao điểm của họ rất ít.
Nhưng vào lúc đó, lại trở thành chỗ dựa của Hoài Niệm.
Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy quần áo trên ngực mình bị thứ gì đó làm ướt.
Hoài Niệm thật sự không muốn khóc, cô cảm thấy không có gì đáng khóc, nhưng cô không nhịn được: "Xin lỗi Đoàn Hoài Ngạn."
Đoàn Hoài Ngạn tưởng cô vì quên câu nói đó nên mới xin lỗi mình, anh cười, giọng điệu thoải mái: "Quên cũng không sao, bé cưng, thật sự không sao cả."
"Không phải," Hoài Niệm lắc đầu, "Thật sự xin lỗi."
Cô không nên vì không muốn nhớ đến những chuyện liên quan đến Hứa Tấn Bằng mà quên cả Đoàn Hoài Ngạn trong câu chuyện đó.
Xin lỗi.
Thật sự xin lỗi.
Cô không chỉ quên Đoàn Hoài Ngạn.
Mà còn…
Hoài Niệm: "Không phải anh hỏi em, em thích anh từ khi nào sao?"
Đoàn Hoài Ngạn sững người: "Hửm?"
"Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có." Hoài Niệm hít hít mũi, giọng nói rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nói, "Lúc anh nói câu này, em đã thích anh rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Không khí trở nên ngột ngạt.
Y tá dường như nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng gỡ tay Hứa Nhất Triệt ra khỏi Hoài Niệm: "Xin lỗi, có phải cậu nhận nhầm người không? Đây là bác sĩ Hoài Niệm."
Hứa Nhất Triệt lập tức sửa lời: "Chị Hoài Niệm."
Hoài Niệm khẽ cứng đờ, gượng cười: "Sao em lại ở đây?"
Hứa Nhất Triệt nói: "Bố và anh trai em đang phẫu thuật bên trong."
Hoài Niệm sững người, nhìn sang y tá để xác nhận.
Tên bệnh nhân phẫu thuật luôn được y tá xác nhận. Trước khi vào phòng mổ, trước khi lên bàn mổ, trước khi phẫu thuật, y tá sẽ xác nhận đi xác nhận lại nhiều lần. Là bác sĩ phẫu thuật chính, Hoài Niệm không để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt này.
Y tá nói: "Cậu ấy là người nhà của hai bệnh nhân vừa được xe cấp cứu đưa đến, bác sĩ Tăng đang mổ cho bố cậu ấy, còn người anh trai Hứa Nhất Trừng mà bác sĩ Hoài Niệm vừa mổ chính là anh trai của cậu ấy."
"..."
Hứa Nhất Trừng.
Hứa Nhất Triệt.
Nghe nói tên của hai người họ mang ý nghĩa là: thuận buồm xuôi gió, rõ ràng sáng suốt.
Không giống cô, chỉ vì sinh vào tiết Kinh Trập nên được đặt tên là Hứa Kinh Trập.
Hoài Niệm nhìn Hứa Nhất Triệt, ánh mắt cậu ta cũng đang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng, có chút nịnh nọt thân thiết khó tả. Điều này khiến Hoài Niệm cảm thấy không thoải mái, cô không nghĩ rằng mối quan hệ giữa họ có thể hòa hợp, giọng điệu cô nhàn nhạt, nói những điều mà một bác sĩ điều trị nên nói: "Ca phẫu thuật của anh trai em đã xong, khoảng hai phút nữa sẽ ra. Cậu ấy không bị gãy xương, nhưng phải khâu hơn hai mươi mũi, nên sau này cần chú ý quan sát vết thương có bị viêm nhiễm hay không."
"Vâng." Hứa Nhất Triệt gật đầu, vẻ mặt chăm chú lắng nghe và răm rắp nghe theo lời Hoài Niệm, "Vất vả cho chị rồi, chị Hoài Niệm."
"Đều là việc tôi nên làm." Hoài Niệm mím môi, "Tôi còn việc, đi trước nhé."
Hứa Nhất Triệt nhìn cô với vẻ mặt muốn nói lại thôi, môi mấp máy, khi quyết tâm nói điều gì đó thì cửa phòng mổ mở ra, y tá đẩy một chiếc giường bệnh đi ra: "Người nhà của Hứa Nhất Trừng đâu?"
"Tôi đây." Hứa Nhất Triệt vội vàng bước tới, "Anh."
Nghe tiếng gọi "Anh", hàng mi Hoài Niệm khẽ run, bàn tay buông thõng bên hông vô thức nắm chặt.
Khi Hứa Nhất Triệt cúi xuống nhìn Hứa Nhất Trừng, rồi đứng thẳng dậy quay đầu tìm Hoài Niệm, thì phát hiện vị trí cô vừa đứng đã trống không.
Không biết Hoài Niệm đã rời đi từ lúc nào.
...
Hoài Niệm đi một vòng lớn, từ phòng mổ đến khu nhà bệnh cũ, rồi từ khu nhà bệnh cũ ra, đi qua hành lang tầng một, trở lại tòa nhà bệnh mới, đi thang máy lên văn phòng.
Văn phòng không có ai, yên tĩnh trống trải.
Tiếng gõ bàn phím bệnh án của Hoài Niệm vang lên không ngừng.
Gõ xong bệnh án cuối cùng, Hoài Niệm đẩy bàn phím ra, đột nhiên đứng dậy, bước ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến khu vườn của bệnh viện.
Cô tìm một chiếc ghế đá ngồi xuống, nhìn những tia nắng lốm đốm trên mặt đất, đầu óc dần trống rỗng. Tuy nhiên, tâm trạng tồi tệ giống như bóng cây dưới ánh nắng, theo thời gian trôi qua, ánh sáng dần tắt, bóng cây dần lan rộng.
Hiếm khi cô mất kiểm soát cảm xúc như lúc này.
Mặt trời không biết đã lặn từ lúc nào, đèn đường xung quanh vẫn chưa được bật sáng.
Trong tầm mắt cúi thấp của Hoài Niệm, đột nhiên xuất hiện một đôi giày. Khoảng bốn năm giây sau, cô mới chậm chạp ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi di chuyển lên trên, lướt qua đôi chân dài của người đến, rồi đến vòng eo thon gọn được thắt lưng ôm lấy, chiếc áo sơ mi đen mang đến vẻ lạnh lùng, cấm dục đến cực hạn.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển lên trên.
Dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng của Đoàn Hoài Ngạn.
Nhận thấy cô đã phát hiện ra mình, Đoàn Hoài Ngạn nhíu mày nhìn cô: "Sao không nghe máy?"
"Anh gọi cho em à?" Vì sợ bệnh viện có việc, không liên lạc được với mình nên khi ra ngoài Hoài Niệm đã mang theo điện thoại, cô chậm rãi lấy điện thoại ra khỏi túi, mới phát hiện có năm cuộc gọi nhỡ.
- Tất cả đều đến từ Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm nói: "Em để chế độ im lặng."
Đoàn Hoài Ngạn đứng trước mặt cô, nhìn vẻ mặt ủ rũ không có tinh thần của cô, anh véo tai cô: "Xảy ra chuyện gì vậy, trông em không vui lắm."
Hoài Niệm suy nghĩ miên man, im lặng một lúc, cô nói: "Sau khi nhắn tin với anh xong, em vào phòng mổ phẫu thuật."
"Ừm." Đoàn Hoài Ngạn cũng ngồi xuống bên cạnh cô, trời tối đã lạnh hơn, anh khoác chiếc áo khoác đang cầm trên tay lên người Hoài Niệm, tay trái tiện tay đặt lên eo cô, ôm cô vào lòng.
Hoài Niệm cũng theo động tác của anh, tựa vào anh, chóp mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người anh, cô khẽ nói: "Mãi đến khi phẫu thuật xong em mới biết, người nằm trên bàn mổ là em trai cùng cha khác mẹ của em."
"..."
Hoàn toàn không ngờ sẽ có bước ngoặt lớn như vậy, Đoàn Hoài Ngạn có chút bất ngờ.
"Xe cấp cứu đưa đến hai cha con, em không ngờ người nằm trong phòng mổ bên cạnh lại là bố em." Giọng Hoài Niệm không nghe ra cảm xúc, "Em và bố đã nhiều năm không gặp, suýt nữa đã gặp nhau trong phòng mổ."
"Sao em biết được?"
"Em còn một người em trai, cậu ấy đang đợi ở ngoài phòng mổ." Hoài Niệm ngẩng đầu nhìn Đoàn Hoài Ngạn, thấy anh vẫn luôn nhìn mình, khóe miệng cô khẽ cong lên, nhưng giọng nói vẫn chùng xuống, "Vừa nhìn thấy em, cậu ấy đã nhận ra em, cậu ấy gọi em là... chị Kinh Trập."
Đoàn Hoài Ngạn cau mày: "Ra khỏi phòng mổ, em ngồi ở đây luôn à?"
"Không," Hoài Niệm nghiêm túc nói, "Em về văn phòng viết bệnh án, làm xong việc mới lén ra ngoài."
Nghe vậy, khóe miệng Đoàn Hoài Ngạn khẽ nhếch lên: "Anh còn phải khen em, dù tâm trạng thế nào cũng đặt công việc lên hàng đầu, đúng không?"
"Ừm," Hoài Niệm chớp chớp mắt, "Anh khen em đi."
"Đặt công việc lên hàng đầu, vậy bạn trai xếp thứ mấy?" Đoàn Hoài Ngạn cụp mắt, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, "Anh gọi cho em năm cuộc mà em không nghe máy, còn muốn anh khen em à?"
"..." Hoài Niệm chột dạ, "Sao anh biết em ở đây?"
Đoàn Hoài Ngạn hất hàm về phía chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe ven đường cách đó không xa: "Lúc đậu xe nhìn thấy em."
Sau khi nói chuyện với Đoàn Hoài Ngạn một lúc, Hoài Niệm bất ngờ phát hiện tâm trạng tồi tệ tích tụ cả buổi chiều của mình đã tan biến.
Hoài Niệm đưa tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Em tan làm rồi."
Đoàn Hoài Ngạn: "Có cần về nhà lấy đồ không?"
Hoài Niệm vẫn mặc áo blouse trắng, cô lắc đầu: "Em không muốn cử động nữa, mình về nhà luôn đi."
Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn cô, trên mặt dần hiện lên nụ cười: "Có cần anh bế em lên xe không?"
Hoài Niệm nhìn anh chằm chằm, im lặng ba giây rồi nhỏ giọng nói: "Được không?"
"... …” Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn dán vào cô, mắt mang theo ý cười.
"Xung quanh không có ai," Hoài Niệm quan sát rất kỹ, cô cũng không đến mức không muốn di chuyển đến cả đoạn đường mười mấy mét cũng không đi nổi, chỉ là lời đề nghị của Đoàn Hoài Ngạn khiến cô rất động lòng, Hoài Niệm đấu tranh tư tưởng một hồi, vẫn không nhịn được, "Anh thật sự không thể bế em sao?"
Đuôi mày Đoàn Hoài Ngạn hơi giãn ra, ý cười trong mắt rõ ràng: "Xung quanh có người anh cũng có thể bế em."
Vừa dứt lời.
Giây tiếp theo.
Đoàn Hoài Ngạn bế bổng Hoài Niệm lên.
Đến bên ghế phụ, Hoài Niệm mở cửa xe, Đoàn Hoài Ngạn đặt cô vào ghế.
Trước khi đóng cửa xe, anh giúp cô thắt dây an toàn.
Vừa vào xe, Hoài Niệm đã ngáp một cái, cả người như rất buồn ngủ, mệt mỏi. Đoàn Hoài Ngạn lái xe đi qua hai ngã tư, trong lúc chờ đèn đỏ chuyển xanh, anh quay đầu lại, thấy Hoài Niệm đã nhắm mắt ngủ.
Khóe môi anh dần dần mím lại, vẻ dịu dàng chỉ thể hiện trước mặt cô bị vẻ lạnh lùng che phủ hoàn toàn.
-
Giấc ngủ này của Hoài Niệm đặc biệt không yên ổn.
Cô mơ thấy một giấc mơ, trong mơ là ngày tuyết rơi lạnh giá, là ngày cô bị mẹ kế đuổi ra khỏi nhà.
Cô bị Hứa Nhất Trừng đẩy ra khỏi cửa, cách một cánh cửa, Hứa Nhất Trừng cười đắc ý vênh váo, bất chấp sự cầu xin của Hoài Niệm, cậu ta nhẫn tâm đóng cửa lại.
Hôm đó cô vô tình bị ngã, ngồi ở phòng bảo vệ chờ Hoài Diễm Quân đến đón.
Đến nửa đêm, Hoài Diễm Quân mới đến, đưa Hoài Niệm đi.
Hoài Niệm rón rén đi theo bên cạnh bà, mắt cá chân sưng to như cái bánh bao, mỗi bước đi, cơn đau lan ra khắp người.
Nhưng cô không dám nói, vì câu đầu tiên Hoài Diễm Quân nói khi gặp cô là: "Niệm Niệm, hôm nay mẹ thật sự rất bận, con có chuyện gì mà nhất định phải gọi mẹ đến vậy?"
Tất cả những uất ức, những đau đớn, Hoài Niệm đều nuốt ngược vào trong.
Cô thậm chí còn nén nước mắt, chỉ liên tục xin lỗi, giọng run run: "Con xin lỗi mẹ."
"Thôi được rồi." Hoài Diễm Quân đưa Hoài Niệm đến khách sạn gần đó, bà đặt một phòng, "Niệm Niệm, con ở đây trước đi."
"Mẹ không đưa con về nhà sao? Mẹ." Hoài Niệm kinh ngạc.
"Dạo này mẹ không có thời gian, hơn nữa mẹ là người giúp việc ở lại nhà chủ, Niệm Niệm, bản thân mẹ còn không có nhà." Hoài Diễm Quân nhận thẻ phòng từ lễ tân, đưa Hoài Niệm vào phòng khách sạn, "Mẹ đã gọi điện cho bố con rồi, ông ấy đang đi công tác ở xa, ngày kia mới về, mọi chuyện đợi ông ấy về rồi nói."
Hoài Niệm chống người bằng một chân, chân bị trẹo kia lơ lửng, cô không quan tâm đến cơn đau ở chân, chỉ một mực nắm lấy quần áo của Hoài Diễm Quân: "Con không muốn quay lại đó nữa, đó không phải là nhà của con, mẹ, mẹ có thể đưa con đi không? Bố không cần con nữa, dì Trầm nói sẽ nhường phòng của con cho em Triệt, con không còn phòng riêng nữa. Mẹ, mẹ đưa con đi được không? Niệm Niệm sẽ ngoan, con thật sự sẽ ngoan, sẽ nghe lời..."
"Mẹ, bố không cần con, mẹ không thể không cần con." Hoài Niệm mắt đỏ hoe, nước mắt tuôn rơi, "Con thật sự sẽ nghe lời, sẽ nghe lời mẹ."
Hoài Diễm Quân: "Vừa hay mai là cuối tuần, con cũng không cần đi học, cứ yên tâm ở lại khách sạn, khách sạn có bữa sáng, con nhớ xuống ăn. Bữa trưa và bữa tối mẹ sẽ gọi đồ ăn ngoài. Đến Chủ nhật, dù là mẹ hay bố con, sẽ có một người đến đón con đi."
Nói xong, Hoài Diễm Quân rời đi, bỏ lại Hoài Niệm trong phòng khách sạn.
Không lâu sau khi bà đi, chân Hoài Niệm đau đến mặt mũi trắng bệch, cả người nóng bừng, sốt cao.
Đầu óc choáng váng, trước khi bất tỉnh, cô gọi điện thoại cho lễ tân, nhờ chị lễ tân gọi xe cấp cứu cho mình.
...
Hoài Niệm mơ màng mở mắt ra, ánh mắt mờ mịt nhìn quanh.
Trước mắt là ánh đèn dịu nhẹ, mọi thứ xung quanh rất quen thuộc, ý thức cô dần hồi phục, nhận ra không biết từ lúc nào mình đã nằm trên giường trong phòng ngủ của Đoàn Hoài Ngạn.
Cô mở miệng, gọi tên Đoàn Hoài Ngạn, giọng khàn khàn yếu ớt.
Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy tiếng mở cửa.
Đoàn Hoài Ngạn ngay sau đó xuất hiện trong tầm mắt, anh cầm một cốc nước trên tay, thấy Hoài Niệm đã tỉnh, giọng Đoàn Hoài Ngạn không tốt lắm: "Em bị sốt mà em có biết không?"
Hoài Niệm có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình tăng cao.
Chưa kịp để Hoài Niệm lên tiếng, Đoàn Hoài Ngạn đã đỡ nửa người trên của cô dậy, đặt một chiếc gối mềm sau lưng cô.
Hoài Niệm dựa vào đầu giường, nhận nước và thuốc hạ sốt từ Đoàn Hoài Ngạn, nuốt xuống một cách khó khăn.
"Em bị sốt à." Hoài Niệm cầm cốc nước, "Ban ngày vẫn còn khỏe mạnh, sao lại bị sốt rồi?"
"Mặc một bộ quần áo mỏng manh như vậy ngồi bên đường hứng gió, em không bị sốt thì ai bị sốt." Đoàn Hoài Ngạn tiện tay kéo tay áo của cô, đó là một chiếc áo len mỏng cổ tròn, không có tác dụng giữ ấm lắm.
Hoài Niệm khựng lại: "Em còn mặc áo blouse trắng mà."
Giọng Đoàn Hoài Ngạn lạnh lùng: "Anh còn phải khen em à?"
"..." Hoài Niệm im lặng.
"Em có biết tâm trạng của anh hôm nay như thế nào không? Đã nói sẽ đến đón em, kết quả đi lòng vòng văn phòng một vòng cũng không thấy em đâu, gọi cho em năm cuộc cũng không ai nghe máy, anh suýt chút nữa đã đi trích xuất camera giám sát rồi." Xe của anh đậu ở bãi đậu xe ngầm, không tìm thấy Hoài Niệm, anh mới lái xe ra ngoài, may mắn là cô đang ngồi trên ghế đá ngay bên đường, kết quả lại có vẻ mặt thất thần, khiến tim anh thắt lại.
Đoàn Hoài Ngạn không xuống xe ngay lập tức, anh ngồi trong xe, nhìn cô hồi lâu mới xuống xe.
Vất vả lắm mới tìm thấy cô, đưa cô về nhà, kết quả khi tháo dây an toàn cho cô, chạm vào cánh tay cô, anh mới nhận thấy nhiệt độ cơ thể bất thường của cô.
"..." Hoài Niệm cắn môi, "Điện thoại em bật chế độ im lặng, em không nghe thấy."
"Lần sau không được tái phạm." Đoàn Hoài Ngạn kìm nén cơn giận, "Sau này tự chăm sóc bản thân cho tốt, hôm nay may mà có anh ở bên cạnh, nếu em ở một mình thì sao? Sốt chết trong căn nhà thuê nhỏ đó cũng không ai biết."
Hoài Niệm: "Chỉ là sốt cao thôi, không chết được đâu."
Đoàn Hoài Ngạn: "Em còn cãi với anh."
Hoài Niệm ngẩng lên, bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh, cô bỗng cảm thấy tủi thân: "Em cũng không phải cố ý bị bệnh, hơn nữa em đã bị bệnh rồi, anh còn mắng em."
Vừa dứt lời, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Đoàn Hoài Ngạn nhỏ giọng: "Xin lỗi bé cưng, lỗi của anh, anh không nên mắng em."
Hoài Niệm cúi đầu, cảm xúc khó đoán, hai tay cô ôm cốc nước, một lúc sau mới đưa cốc nước cho Đoàn Hoài Ngạn.
Đoàn Hoài Ngạn nhận lấy: "Đừng giận nữa bé cưng, lỗi của anh, em tha thứ cho anh được không?"
"Em không giận anh." Hoài Niệm nói, "Anh là người đầu tiên ở bên cạnh em khi em bị bệnh."
Nghe vậy, sắc mặt Đoàn Hoài Ngạn khựng lại.
Hoài Niệm vẫn luôn cúi đầu, giọng nói rất nhỏ: "Vừa rồi em mơ một giấc mơ, mơ thấy chuyện hồi nhỏ. Có một lần, em cãi nhau với mẹ kế bị đuổi ra ngoài. Khi ra ngoài, em vô tình bị ngã, trẹo chân."
"Đến nửa đêm, mẹ em mới đến đón em. Em muốn nói với bà là chân em rất đau, nhưng bà trông rất bận, cũng không muốn để ý đến em, nên em không dám nói với bà là chân em bị trẹo, em sợ bà chê em phiền phức."
"Bà đưa em đến khách sạn gần đó rồi bỏ đi, nhưng chân em rất rất đau, đau đến mức không ngủ được." Hoài Niệm bình tĩnh kể tiếp, "Tuyết hôm đó rơi rất to, lúc em bị đuổi ra ngoài, chân vẫn đi dép lê, giày và quần đều ướt hết."
Đoàn Hoài Ngạn nhắm mắt lại, yết hầu chuyển động, giọng khàn khàn: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó em gọi điện cho chị lễ tân, nhờ chị ấy gọi 120 cho em, không lâu sau, xe cấp cứu đến đưa em đến bệnh viện." Nói đến đây, Hoài Niệm đột nhiên cong khóe miệng, "Em vẫn nhớ bác sĩ khám bệnh cho em rất tốt, cô ấy thấy giày và quần em đều ướt, đã mua giày và quần mới cho em, để em thay quần trong phòng khám rồi mới bôi thuốc cho em."
Lúc đó Hoài Niệm đã nghĩ, sau này cô cũng muốn làm bác sĩ, làm một bác sĩ giống như vị bác sĩ này, chữa bệnh cứu người.
"Đoàn Hoài Ngạn." Hoài Niệm khẽ gọi anh.
Đoàn Hoài Ngạn nghe thấy giọng nói sắp khóc của cô, anh ôm cô vào lòng, giọng nói trầm khàn: "Anh đây."
Hoài Niệm tựa vào lòng anh, hốc mắt dần đỏ lên: "Lúc đó em còn bị sốt, ngồi trong phòng truyền dịch, trong đầu chỉ nghĩ đến một vấn đề."
- "Bác sĩ lần đầu gặp mặt đã đối xử với em tốt như vậy, nhưng tại sao bố mẹ ruột của em đáng lẽ phải là những người đối xử với em tốt nhất trên đời, nhưng tại sao em lại không cảm nhận được tình yêu của họ dành cho em? Tại sao họ không yêu em? Tại sao không quan tâm em? Tại sao không cần em? Là do em làm chưa đủ tốt sao? Là do em không nghe lời sao?"
Giọng cô nghẹn ngào, nhưng cố gắng kìm nén nước mắt, không để chúng rơi xuống, "Nhưng em đã rất cố gắng, rất cố gắng để trở thành một đứa con gái ngoan ngoãn."
Tay Đoàn Hoài Ngạn đặt trên lưng cô, lòng bàn tay cảm nhận được lưng cô đang run rẩy, nhưng anh lại có cảm giác bất lực.
Những quá khứ mà anh không biết, rốt cuộc cô đã kiên trì vượt qua như thế nào?
Anh cứ tưởng cô là người có tính cách ôn hòa bẩm sinh, không ngờ là do những người thân thiết nhất bên cạnh cô, từng nhát dao từng nhát dao mài mòn đi những góc cạnh trên người cô, biến cô thành một cô gái ngoan ngoãn, nhẫn nhịn, không nóng nảy.
Hóa ra, ngoan ngoãn là một từ bị vô số xiềng xích trói buộc.
Đoàn Hoài Ngạn thở dài, bàn tay đặt trên lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve: "Em đã làm rất tốt, dù là trước kia hay bây giờ, Hoài Niệm, em vẫn luôn làm rất tốt."
Hoài Niệm tựa vào lòng anh, gật đầu lia lịa, tự khẳng định: "Em cũng thấy em rất tuyệt vời."
"Đúng vậy," Đoàn Hoài Ngạn học theo lời cô, "Rất tuyệt vời."
Hoài Niệm cười, nhưng nước mắt lại tuôn rơi.
Một lúc sau, cô nói: "Nhưng em không muốn tuyệt vời như vậy, em không muốn một mình đến bệnh viện, em không muốn khi bị bệnh chỉ có y tá ở bên cạnh, em không thích cảm giác bị bỏ rơi, tại sao em lại không có nhà? Đoàn Hoài Ngạn, anh nói xem thật kỳ lạ, em có bố mẹ, nhưng em lại không có nhà."
"Em còn nhớ không?" Đoàn Hoài Ngạn cúi xuống hôn lên tai cô, "Anh đã nói với em rồi, Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có."
Hoài Niệm sững người, cô ngẩng lên, nhìn Đoàn Hoài Ngạn qua màn nước mắt mờ ảo: "Cái gì?"
"Quên rồi sao bé cưng?" Đoàn Hoài Ngạn dùng đầu ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, nhỏ giọng nói, "Tiếc thật, em lại quên rồi."
Nước mắt làm ướt mi, tầm nhìn của Hoài Niệm trở nên mơ hồ.
Dần dần, những ký ức bị chôn vùi tràn về.
Cô nhớ ra, là đầu năm lớp 11, Hứa Tấn Bằng đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoài Niệm.
Hôm đó Hoài Diễm Quân không ở nhà, trong nhà chỉ có Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn.
Chuông cửa reo, Đoàn Hoài Ngạn tưởng Trì Kính Đình đến tìm mình nên xuống lầu mở cửa. Không ngờ, người đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên, nho nhã lịch sự, ông ta đẩy gọng kính trên sống mũi, mỉm cười nho nhã: "Cho hỏi Hứa Kinh Trập có ở đây không?"
Đoàn Hoài Ngạn hoàn toàn chưa từng nghe đến cái tên Hứa Kinh Trập này: "Không có."
Người kia như nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi hỏi nhầm. Là Hoài Niệm, Hoài Niệm có ở đây không?"
Vừa lúc Hoài Niệm ra ngoài rót nước, Đoàn Hoài Ngạn nghiêng nửa người, nhìn Hoài Niệm.
Đồng thời, Hoài Niệm cũng nhìn sang. Nhìn rõ mặt người đến, cốc nước trên tay Hoài Niệm bỗng trượt khỏi lòng bàn tay, rơi xuống đất.
Mảnh thủy tinh vỡ vụn khắp nơi.
"Xin lỗi." Hoài Niệm vội vàng xin lỗi, cô luống cuống tay chân.
Đoàn Hoài Ngạn cau mày, thấy cô hoảng hốt, anh lập tức sốt ruột, giọng điệu không tốt lắm: "Cậu đứng yên!"
Hoài Niệm bị giọng nói lạnh lùng của anh dọa cho sững sờ tại chỗ.
Đoàn Hoài Ngạn đi lấy dụng cụ dọn dẹp.
Cũng lúc này, anh nghe thấy người ngoài cửa gọi cô: "Niệm Niệm."
Rồi câu thứ hai là: "Là bố đây."
"..."
Động tác cầm chổi của Đoàn Hoài Ngạn khựng lại, sự dừng lại này gần như không thể nhận ra, anh bình tĩnh đi đến bên cạnh Hoài Niệm, cúi đầu dọn dẹp sàn nhà.
Hoài Niệm cúi đầu, do dự vài giây rồi nói với Đoàn Hoài Ngạn: "Xin lỗi, tôi ra ngoài một lát."
Đoàn Hoài Ngạn: "Ừm, chỗ này để tôi dọn."
Hoài Niệm mấp máy môi: "Cảm ơn."
Nói xong, Hoài Niệm tránh những mảnh vỡ thủy tinh, đi đến cửa, cô nói với Hứa Tấn Bằng: "Đây là nhà người khác, chúng ta đừng làm phiền cậu ấy."
Thấy cô chịu nói chuyện với mình, Hứa Tấn Bằng cười không ngớt: "Được, chúng ta ra ngoài nói chuyện."
Giữa tháng Mười, gió nhẹ mây tạnh.
Họ đứng dưới bóng cây bên ngoài cửa.
Hứa Tấn Bằng thường xuyên nhắn tin cho Hoài Niệm, nhưng Hoài Niệm hầu như không bao giờ trả lời, cô nhìn Hứa Tấn Bằng, vẻ mặt bất lực: "Bố, bố có thể đừng đến tìm con nữa không? Quyền nuôi dưỡng con hiện tại thuộc về mẹ, lúc trước cũng là do chính bố ký tên, đúng không?"
"Nhưng dù sao bố cũng là bố của con, gặp con một lần cũng không được sao?"
"..." Sắc mặt Hoài Niệm nhàn nhạt, "Bây giờ bố đã gặp rồi, có thể đi được rồi."
"Kinh Trập…"
"Con tên Hoài Niệm."
"Được, Hoài Niệm." Hứa Tấn Bằng vẻ mặt răm rắp nghe theo, ông ta nói, "Bố và dì Trầm của con đã bàn bạc rồi, dì Trầm cũng đồng ý để bố đón con về nhà. Nơi này dù sao cũng không phải nhà của con, con xem, vừa rồi con làm vỡ cốc còn phải nhìn sắc mặt của một chàng trai trạc tuổi con, cảm giác sống nhờ vả không dễ chịu chút nào."
Hoài Niệm vẫn bình thản: "Ở nhà bố, con làm vỡ cốc cũng phải nhìn sắc mặt của dì Trầm."
Không ngờ cô lại nói ra những lời này, Hứa Tấn Bằng có chút mất mặt: "Con nói linh tinh gì vậy? Dì Trầm của con không phải người như thế."
Hoài Niệm cũng lười so đo với ông ta, cô nói: "Bố, bên ngoài trời nóng, con phải vào nhà rồi."
"Niệm Niệm," Hứa Tấn Bằng kéo cô lại, "Cấp ba rất quan trọng, bố và dì Trầm đã bàn bạc rồi, quyết định vẫn nên để con chuyển về nhà ở thì hơn."
"Con chuyển về đó làm gì?" Hoài Niệm thật sự không hiểu.
Hứa Tấn Bằng hơi mất tự nhiên: "Thành tích của Nhất Trừng không tốt lắm, cuối tuần con về nhà, làm xong bài tập, có thể tiện thể kèm cặp cho em trai."
Hoài Niệm cảm thấy thật nực cười: "Bố muốn con đến đó, chỉ để kèm cặp cho Hứa Nhất Trừng?"
Hứa Tấn Bằng lúng túng xoa xoa mũi: "Bố chỉ cảm thấy, con ở nhà mình dù sao cũng tốt hơn ở nhà người khác."
Nghe vậy, Hoài Niệm nhìn vào mắt Hứa Tấn Bằng, đầy thất vọng.
Cô rút mạnh tay ra khỏi tay ông ta, "Con không thể đến chỗ bố, đó không phải nhà của con, con không mang họ Hứa, con tên Hoài Niệm."
Lời nói và thái độ không chịu khuất phục này của cô khiến Hứa Tấn Bằng nổi trận lôi đình.
"Hứa Kinh Trập!" Hứa Tấn Bằng quát lớn, "Đây là thái độ của con đối với bố sao? Mẹ con không dạy con phải tôn trọng người khác sao? Bố nhắn tin không trả lời, bố đến đón con về nhà con cũng không chịu, con còn ra dáng một đứa con gái nữa không?"
Bước chân Hoài Niệm quay lưng bỏ đi khựng lại, lưng cứng đờ, nhưng cô không quay đầu lại, tiếp tục bước đi.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, cùng với tiếng quát mắng bất mãn của Hứa Tấn Bằng: "Hứa Kinh Trập con đứng lại đó cho bố!"
Hứa Tấn Bằng túm lấy cổ tay Hoài Niệm, cổ tay truyền đến từng cơn đau, Hứa Tấn Bằng kéo cô lại, bắt cô đối mặt với mình.
Nhưng ngay sau đó.
Phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Buông tay."
Hàng mi Hoài Niệm khẽ run, giọng nói của Đoàn Hoài Ngạn lại vang lên: "Tôi đã gọi bảo vệ rồi, ông không muốn lớn chuyện thì buông tay ra."
Hứa Tấn Bằng cảm thấy buồn cười: "Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, cậu xen vào làm gì?"
Ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn chằm chằm vào bàn tay đang bị ông ta nắm chặt của Hoài Niệm, cổ tay trắng nõn, bị nắm chặt đến đỏ ửng vì thiếu máu. Anh ngẩng lên, nhìn Hoài Niệm, cố ý hỏi: "Ông ta là bố cậu?"
"Quyền nuôi dưỡng tôi thuộc về mẹ tôi." Hoài Niệm hít sâu một hơi.
Nhận thấy sự phản kháng của cô, Đoàn Hoài Ngạn bước hai ba bước tới trước, dùng sức nắm lấy tay Hứa Tấn Bằng, Hứa Tấn Bằng đau đến mức tự động buông lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay Hoài Niệm ra. Hoài Niệm được giải thoát, vội vàng trốn ra sau lưng Đoàn Hoài Ngạn.
Cô kéo kéo góc áo của Đoàn Hoài Ngạn, giọng nói rất nhỏ: "Tôi muốn về nhà."
Đoàn Hoài Ngạn ừ nhẹ một tiếng: "Cùng nhau về nhà."
Hứa Tấn Bằng bị Đoàn Hoài Ngạn bẻ tay, giống như bị trật khớp, ông ta tức giận: "Hứa Kinh Trập con có biết mình đang làm gì không? Mẹ con không biết liêm sỉ, mười mấy tuổi đã sống chung với ba, con cũng học theo bà ta sống chung với con trai sao?"
Đoàn Hoài Ngạn nghiêng người, vừa vặn đối diện với đôi mắt đang run rẩy của Hoài Niệm, vẻ mặt cô căng thẳng, nhưng khi đối mặt với sự thật, cô không thể phản bác, chỉ nhìn Đoàn Hoài Ngạn với ánh mắt cầu xin.
Cầu xin anh đừng nghe lời Hứa Tấn Bằng.
Cầu xin anh, đừng nghe Hứa Tấn Bằng nói.
Không phải tôi không có liêm sỉ.
Tôi không có.
Đoàn Hoài Ngạn cau mày, anh rút áo ra khỏi lòng bàn tay của Hoài Niệm.
Những ngón tay của Hoài Niệm bị anh tách ra từng ngón một, đầu ngón tay lạnh buốt, kéo theo cả trái tim cũng lạnh đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"Vào nhà đi, đừng nghe những lời linh tinh này." Đoàn Hoài Ngạn xoa đầu cô, "Bên ngoài trời nóng, cẩn thận bị say nắng."
"Ông ấy..."
"Tôi có thể giải quyết, cậu vào nhà đi."
Ánh mắt hai người chạm nhau, sau vài giây, Hoài Niệm cúi đầu bước vào nhà.
Cách một cánh cửa, cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Đoàn Hoài Ngạn, lại mang theo thái độ kiêu ngạo, nói: "Xâm nhập gia cư bất hợp pháp, tôi đánh ông là phòng vệ chính đáng, hiểu không?"
Hứa Tấn Bằng biết công việc của Hoài Diễm Quân là làm giúp việc cho nhà giàu, nhìn chàng trai trẻ trước mặt, vẻ kiêu ngạo đó như trời sinh, rõ ràng không phải người dễ chọc.
Hứa Tấn Bằng nói giọng hòa nhã: "Tôi là bố của Hứa Kinh Trập, tôi đến đón con bé về nhà, cậu hiểu không?"
"Không hiểu." Đoàn Hoài Ngạn liếc nhìn ra sau lưng ông ta, cười khẩy, "Bảo vệ đến rồi, ông có thể cút rồi."
Hoài Niệm ngồi thẫn thờ trên ghế thay giày ở cửa ra vào, trong lòng vô cùng lo lắng bất an.
Chẳng mấy chốc, Đoàn Hoài Ngạn mở cửa, anh đứng ngược sáng, ánh sáng kéo dài bóng anh, bao trùm lấy Hoài Niệm.
Cô ngây người nhìn Đoàn Hoài Ngạn, cổ họng khô khốc: "Bố tôi... đó không phải là nhà của tôi, tôi cũng không tên Hứa Kinh Trập. Tôi biết nơi này cũng không phải nhà của mình, tôi chỉ ở tạm, không hề nghĩ đến chuyện... sống chung, cậu đừng hiểu lầm."
Đoàn Hoài Ngạn dựa vào cửa, bỗng nhiên nở nụ cười, vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo đó.
Sau đó, cô thấy yết hầu anh chuyển động, lông mày hơi nhướng lên, như thể đang thờ ơ nói: "Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có."
...
Chàng trai kiêu ngạo, xa cách đó.
Giao điểm của họ rất ít.
Nhưng vào lúc đó, lại trở thành chỗ dựa của Hoài Niệm.
Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy quần áo trên ngực mình bị thứ gì đó làm ướt.
Hoài Niệm thật sự không muốn khóc, cô cảm thấy không có gì đáng khóc, nhưng cô không nhịn được: "Xin lỗi Đoàn Hoài Ngạn."
Đoàn Hoài Ngạn tưởng cô vì quên câu nói đó nên mới xin lỗi mình, anh cười, giọng điệu thoải mái: "Quên cũng không sao, bé cưng, thật sự không sao cả."
"Không phải," Hoài Niệm lắc đầu, "Thật sự xin lỗi."
Cô không nên vì không muốn nhớ đến những chuyện liên quan đến Hứa Tấn Bằng mà quên cả Đoàn Hoài Ngạn trong câu chuyện đó.
Xin lỗi.
Thật sự xin lỗi.
Cô không chỉ quên Đoàn Hoài Ngạn.
Mà còn…
Hoài Niệm: "Không phải anh hỏi em, em thích anh từ khi nào sao?"
Đoàn Hoài Ngạn sững người: "Hửm?"
"Hứa Kinh Trập không có nhà, nhưng Hoài Niệm thì có." Hoài Niệm hít hít mũi, giọng nói rất nghiêm túc, rất nghiêm túc nói, "Lúc anh nói câu này, em đã thích anh rồi."
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.