Chương 60: Nghiêm chỉnh một chút
Tg Mộ Chi
24/12/2024
"Bé cưng."
Cách gọi đã lâu không nghe thấy.
Vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
Sau tiếng gọi này, hai người đều sững lại, rồi đồng thời quay đầu sang hướng khác.
Ánh mắt lảng tránh, né tránh.
Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy hối hận, anh đã hứa với Hoài Niệm sẽ theo đuổi cô từ từ. Tiếng gọi "bé cưng" này không nằm trong phạm vi từ từ, là hành động theo bản năng, là xuất phát từ tình cảm.
Hoài Niệm hơi lúng túng, cũng có chút xấu hổ. Sự xấu hổ này là do cô suýt nữa đã đáp lại tiếng gọi "bé cưng" đó.
Một khoảng im lặng.
Hoài Niệm cụp mắt xuống, định giả vờ không biết chuyện gì: "Hai người họ ở trong đó lâu rồi, hay là chúng ta vào xem thử?"
"Có gì hay mà xem?" Đoàn Hoài Ngạn dửng dưng, "Hai người họ cũng đâu đánh nhau được."
Nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Trì Kính Đình là một công tử bột, nhưng Hoài Niệm chưa bao giờ nghe nói anh ta đánh nhau với ai.
Hoài Niệm đáp nhẹ một tiếng, liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em phải quay lại làm việc."
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh đưa em xuống."
Hai người lần lượt đứng dậy, chưa kịp rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, thì hành lang bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Tiếp theo là giọng của Hứa Phù: "Hoài Niệm? Cậu đâu rồi? Cậu với Đoàn Hoài Ngạn chạy đi đâu hú hí rồi hả?"
"..." Hoài Niệm không nói gì, cô đi vòng qua khu vực nghỉ ngơi, đi vào hành lang, bước vào tầm mắt của Hứa Phù.
Hứa Phù nhìn Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn, trên mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối, cô lẩm bẩm: "Còn tưởng hai người chơi trò nhập vai bệnh viện, Đoàn Hoài Ngạn đúng là không được thật."
Giọng nói rất nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn đứng hơi xa nên không nghe thấy.
Hoài Niệm đứng ngay bên cạnh Hứa Phù, bên tai như có tiếng muỗi vo ve, cô đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi Hứa Phù như không có chuyện gì: "Cậu với Trì Kính Đình đã nói chuyện gì vậy?"
"Nói chuyện kết hôn, khi nào bố mẹ hai bên gặp mặt, khi nào thử váy cưới, khi nào tổ chức tiệc." Hứa Phù nói những lời này với vẻ ngoài cuộc, cứ như người kết hôn không phải là cô ấy mà là người khác.
"Nói chuyện gần xong rồi, tớ phải về đây." Hứa Phù nắm tay Hoài Niệm, nháy mắt với Đoàn Hoài Ngạn, "Tôi đưa Hoài Niệm đi nhé."
Đoàn Hoài Ngạn hơi hất cằm, coi như đáp lại.
Hoài Niệm bị Hứa Phù kéo đến thang máy, cô thắc mắc: "Cậu kéo tớ đi, tại sao còn phải xin phép Đoàn Hoài Ngạn?"
Cứ như Hoài Niệm là sở hữu riêng của Đoàn Hoài Ngạn vậy.
"Chứ sao? Mắt Đoàn Hoài Ngạn sắp dính vào người cậu rồi, cứ nhìn chằm chằm như vậy, chẳng kiêng nể gì cả." Hứa Phù đột nhiên hỏi Hoài Niệm, "Hai người quay lại rồi à?"
"Không có." Hoài Niệm nói, "Bây giờ anh ấy đang theo đuổi tớ."
Hứa Phù cười: "Đã là vợ chồng già rồi, còn theo đuổi gì nữa?"
Hoài Niệm nghẹn lời: "Bọn tớ chia tay nhiều năm rồi."
Hứa Phù hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tớ không biết, mấy năm nay hai người vẫn dây dưa không dứt. Tiệc chia tay tốt nghiệp hôm đó, mặc dù tớ uống say làm loạn, nhưng tớ nhớ rất rõ, Đoàn Hoài Ngạn đứng dưới ký túc xá của chúng ta đợi cậu. Sau khi cậu đưa tớ lên lầu, đã lập tức chạy xuống dưới, tớ đứng trên ban công nhìn thấy rõ ràng, hai người hôn nhau say đắm."
"..."
Tự dưng bị lật lại chuyện cũ, lại là những chuyện mà Hoài Niệm nghĩ rằng Hứa Phù không nhớ, cô chột dạ, mím môi, hỏi Hứa Phù mà không đổi sắc mặt: "Sao cậu lại nhìn trộm tớ?"
"Hai người ở ngay dưới ký túc xá! Trên đường lớn! Đó gọi là nhìn trộm sao? Tớ quang minh chính đại nhìn hai người hôn nhau nhé."
“Bọn tớ không hôn nhau, chỉ ôm một cái thôi."
"Đó là tớ nhìn thấy đấy, ở những chỗ tớ không nhìn thấy thì sao, có phải hai người còn làm chuyện quá đáng hơn ôm nhau không?"
Hoài Niệm lập tức phản bác một cách chính đáng: "Bọn tớ không có bất kỳ hành vi nào không trong sáng."
Thang máy đến tầng, hai người bước vào.
Hứa Phù ấn nút "-1", sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô nàng thở dài: "Lúc đó, khi cậu cứ khăng khăng tìm hiểu chuyện trao đổi sinh viên, tớ đã biết hai người chưa xong với nhau."
"Chẳng phải tớ không đi du học trao đổi sao?" Hoài Niệm nói giọng bình thản.
"Đi du học không phải chuyện đơn giản, tớ đã nói với cậu rồi. Sau khi du học về, mọi thứ đều là ẩn số, cậu ở lại trong nước, Triệu Phong sẵn sàng làm thầy hướng dẫn cho cậu, cậu đi theo ông ấy, tương lai rộng mở. Tại sao lại dùng chuyện chắc chắn để đánh cược với tương lai không chắc chắn chứ?" Hứa Phù nói, "Lúc đó, nếu không phải bọn tớ đều khuyên cậu đừng ra nước ngoài, cậu vẫn sẽ đi Anh, đúng không?"
Hoài Niệm không nói gì.
Hứa Phù thực sự bó tay với tính cách cứng đầu của cô, sau đó thẳng thắn hỏi một câu: "Đã thích anh ấy như vậy, lúc đó tại sao lại chia tay?"
Vẻ mặt Hoài Niệm cứng lại.
Hứa Phù nói: "Câu hỏi này hình như hơi nhạy cảm, cậu có thể không cần trả lời."
"Cậu biết câu trả lời mà, không phải sao?" Hoài Niệm tỏ vẻ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười nhạt, "Tớ đã nói rồi, mẹ tớ là giúp việc nhà anh ấy, cậu không có bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Bởi vì cậu biết, với thân phận đó, sớm muộn gì bọn tớ cũng sẽ chia tay."
Bởi vì Hứa Phù và Đoàn Hoài Ngạn là người cùng một thế giới, còn cô thì không, tình cảm xếp sau lợi ích.
Vì vậy, Hứa Phù đã có rất nhiều bạn trai, cũng từng thật lòng yêu họ, nhưng cuối cùng vẫn chọn một cuộc hôn nhân dựa trên nền tảng vật chất.
Nghe vậy, Hứa Phù cảm thấy bất lực: "Đoàn Hoài Ngạn… nhà họ Đoàn cũng không phải dạng vừa đâu, bố anh ta cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới. Hoài Niệm, nếu cậu yêu đương với Đoàn Hoài Ngạn, tớ chắc chắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng kết hôn thì nói thật, tớ không chắc gia đình anh ta sẽ đối xử với cậu bằng ánh mắt như thế nào."
Ngay cả bản thân Hứa Phù, cô nàng cũng không thể chấp nhận việc mình yêu đương với con trai của người giúp việc nhà mình.
"Bố của Đoàn Hoài Ngạn?" Hoài Niệm hơi hoang mang, "Bố anh ấy nho nhã, dễ gần, rất hòa đồng mà."
"Những từ cậu vừa nói, hoàn toàn khác với những gì tớ nghe được." Hứa Phù quay sang nhìn cô, vẻ mặt kinh hoàng, "Chẳng lẽ Đoàn Hoài Ngạn có hai người bố?"
"..."
Thang máy đi thẳng xuống tầng hầm mà không dừng lại bất cứ lần nào.
Hứa Phù vẫy tay với Hoài Niệm: "Tớ đi đây, nhớ giúp tớ chăm sóc vị hôn phu của tớ nhé."
Hoài Niệm suýt chút nữa không phản ứng kịp vị hôn phu mà Hứa Phù nói là ai, sau khi phản ứng lại, cô bật cười: "Cậu chấp nhận cũng nhanh thật đấy."
"Chứ sao?" Hứa Phù đổi giọng, "Nhưng mà cậu thật sự nên đưa anh ta đi kiểm tra đi. Vừa nãy nói chuyện trong phòng bệnh chưa được mấy câu, anh ta đã chạy vào nhà vệ sinh, có phải thận anh ta không được tốt lắm không?"
Đúng lúc cửa thang máy bằng kim loại từ từ đóng lại, Hoài Niệm may mắn thoát khỏi việc phải trả lời câu hỏi nhạy cảm này.
Sau khi tiễn Hứa Phù đi, Hoài Niệm ấn nút "12", trở về văn phòng.
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi cứ thế kết thúc trong hỗn loạn, cô lại phải tiếp tục công việc bận rộn.
Ba ngày nghỉ lễ Thanh Minh trôi qua trong nháy mắt.
Mấy ngày sau khi mọi người quay lại làm việc, mới đến lượt Hoài Niệm được nghỉ.
Lần nghỉ này vẫn là nghỉ sau ca trực 24 giờ, mà ca trực 24 giờ thường phải đến chiều mới được tan làm. Đáng lẽ sáng nay đã có thể tan làm, kết quả bận việc này việc kia, đến tận 5 giờ chiều mới được về. Hai ngày nghỉ cứ thế bị nén lại chỉ còn ngày mai.
Việc cuối cùng Hoài Niệm làm trước khi tan ca là làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân. Bệnh nhân này lại trùng hợp chính là Trì Kính Đình.
Khi Hoài Niệm vào phòng bệnh của Trì Kính Đình, anh ta đang gọi điện thoại, điện thoại đặt trên giường bệnh, bật loa ngoài. Giọng nữ ở đầu dây bên kia rất cáu kỉnh: "Con mà không xuất viện, sau này đừng hòng bước vào cửa nhà họ Trì nữa."
"Thật sao?" Trì Kính Đình nói giọng cà lơ phất phơ, "Con thật sự không cần về nhà nữa sao mẹ?"
"Nhanh chóng xuất viện, ngày kia cả nhà ăn cơm cùng nhau, con ăn mặc chỉnh tề một chút."
"Thế nào là chỉnh tề? Bình thường con ăn mặc không chỉnh tề sao?"
"Bình thường con ăn mặc thế nào, mẹ cũng lười mắng." Đầu dây bên kia dừng lại, như đang suy nghĩ thế nào mới gọi là chỉnh tề, một lúc sau, giọng điệu được nâng cao, "Giống như Đoàn Hoài Ngạn ấy, hiểu chưa? Con suốt ngày chơi với Đoàn Hoài Ngạn, sao không học được chút gì tốt đẹp từ nó? Người ta bây giờ mở công ty, làm ăn phát đạt, còn con? Con thì hay rồi, thích mở quán bar, chẳng làm ăn gì ra hồn…"
Tiếp theo là một loạt những lời trách móc.
So sánh Trì Kính Đình với Đoàn Hoài Ngạn, nói Trì Kính Đình không ra gì.
Trì Kính Đình dứt khoát tắt chuông điện thoại, rồi quay sang nói với Hoài Niệm: "Làm xong thủ tục xuất viện chưa?"
Hoài Niệm đưa lại cho anh ta chiếc thẻ đen mà anh ta đã đưa cho cô để thanh toán: "Xong cả rồi, cậu có thể xuất viện rồi."
Trì Kính Đình: "Được, làm phiền cậu rồi, bác sĩ Hoài Niệm."
Sau khi gọi xong, Trì Kính Đình như tự chọc cười mình, "Trước đây gọi cậu là cô giúp việc nhỏ, sau đó gọi cậu là bạn học Hoài Niệm, không ngờ có một ngày, cậu lại trở thành bác sĩ điều trị của tôi. Sao lại thế nhỉ, địa vị của cậu ngày càng cao vậy?"
Hoài Niệm nhìn anh ta, chỉ cười mà không nói.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Trì Kính Đình xuống lầu.
Hoài Niệm dặn dò anh ta những điều cần chú ý sau phẫu thuật, Trì Kính Đình nghe một lúc, không nhịn được cười: "Thôi được rồi, tôi cũng đâu phải trẻ con ba tuổi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, cậu yên tâm đi." Dừng lại vài giây, anh ta bổ sung một cách gợi đòn, "Nếu tôi thấy không khỏe, cậu có thể đến nhà Đoàn Hoài Ngạn để xem bệnh tình của tôi không?"
Hoài Niệm liếc nhìn anh ta, giọng điệu ôn hòa, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói ra những lời cay nghiệt nhất: "Cậu gọi 120 chắc sẽ nhanh hơn đấy, vì đôi khi tôi phải phẫu thuật trong phòng mổ, tôi sợ khi tôi phẫu thuật xong, cậu đã thành xác chết rồi."
"..." Trì Kính Đình cảm thấy Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn là cùng một loại người, trước mặt hai người họ, anh ta tốt nhất nên im lặng.
Sau khi Trì Kính Đình lên xe của tài xế nhà mình, Hoài Niệm trở về văn phòng, cởi áo blouse trắng, chào đồng nghiệp trong văn phòng rồi tan làm.
Sau khi tan làm về nhà tắm rửa xong, Hoài Niệm liền lăn ra ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Hoài Niệm vào bếp, lấy một chai sữa từ trong tủ lạnh, lại lấy một gói yến mạch, dùng sữa pha yến mạch. Trong lúc đợi yến mạch mềm, cô lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại sáng lên, nhắc nhở cô hôm nay là Chủ nhật.
Sau khi mở khóa, cô thấy vài tin nhắn chưa đọc.
Có tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn: [Ngày mai anh cũng được nghỉ, cùng nhau đi ăn nhé?]
Cũng có tin nhắn của Hứa Phù: [Tối mai cậu có kế hoạch gì không?]
Hứa Phù: [Đến quán bar chơi không?]
Hứa Phù: [Quán bar của Trì Kính Đình ấy.]
Hứa Phù: [Đông người lắm, còn có cả Đoàn Hoài Ngạn nữa.]
Hoài Niệm hoang mang, cô hỏi Hứa Phù: [Đoàn Hoài Ngạn cũng đi sao?]
Vậy mà anh còn rủ cô đi ăn?
Lúc này, Hứa Phù vẫn chưa tỉnh ngủ, đương nhiên không trả lời tin nhắn của Hoài Niệm.
Vì vậy, Hoài Niệm đi hỏi Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm: [Tối qua ngủ sớm, em vừa mới dậy.]
Hoài Niệm: [Tối nay anh có đến quán bar của Trì Kính Đình không?]
Chưa đầy một phút, Đoàn Hoài Ngạn đã trả lời tin nhắn của cô, bằng tin nhắn thoại.
Xung quanh anh rất yên tĩnh, giọng nói trầm thấp cực kỳ cuốn hút, giọng hơi khàn, như vừa mới ngủ dậy, giọng điệu chậm rãi mang theo chút lười biếng mệt mỏi.
"Cậu ta hỏi anh có đi không, anh chưa đồng ý."
"Nếu em muốn đi, anh sẽ nói với cậu ta một tiếng, anh dẫn người qua đó."
Hoài Niệm cau mày: [Dẫn người qua đó?]
Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng rất ngắn: "Để anh nghĩ xem, lát nữa sẽ giới thiệu em thế nào."
"Cô gái mà anh đang theo đuổi gần đây?"
"Hình như không hay lắm, đám người đó chẳng ai nghiêm túc cả, chắc sẽ trêu chọc em."
"Vậy phải giới thiệu thế nào?"
Anh ném câu hỏi lại cho Hoài Niệm.
Hoài Niệm suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: [Bác sĩ cứu người, bác sĩ điều trị của Trì Kính Đình.]
[Trả lời vậy thế nào?]
Giọng điệu của Đoàn Hoài Ngạn trở lại lạnh lùng như thường lệ: "Chẳng thế nào cả."
Hai người cứ như vậy, một người gửi tin nhắn, một người gửi giọng nói, trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi sáng.
Giữa chừng, Hứa Phù tỉnh dậy, trả lời tin nhắn của Hoài Niệm: [Nếu cậu đi, Đoàn Hoài Ngạn chắc chắn sẽ đi.]
Hứa Phù: [Chủ yếu là toàn bạn của Trì Kính Đình, tớ đi một mình hơi ngại.]
Hứa Phù: [Coi như cậu đi cùng tớ, được không?]
Hoài Niệm hiếm khi đến những nơi như quán bar, sau khi đi làm, hầu như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của cô đều dành để ngủ.
Nghĩ đến đây, Hoài Niệm đột nhiên thấy hứng thú với quán bar.
Hoài Niệm: [Được.]
Hứa Phù: [Biết ngay cậu thương tớ nhất mà.]
Hứa Phù: [Cậu tự đến quán bar, hay tớ cử người đến đón?]
Hoài Niệm tạm thời thoát khỏi cuộc trò chuyện với Hứa Phù, sau đó quay lại cuộc trò chuyện với Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm: [Tối nay đến quán bar của Trì Kính Đình.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Được, lát nữa anh đến đón em.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm mở máy tính, máy tính chưa khởi động xong, vẫn đang ở trạng thái màn hình đen. Trong màn hình hiển thị đường nét khuôn mặt của cô, Hoài Niệm như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đóng máy tính lại.
Cô kéo ngăn kéo ra, lấy bộ đồ trang điểm đã lâu không dùng đến, tự trang điểm cho mình.
Khuôn mặt cô là kiểu mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to tròn, cộng thêm lúm đồng tiền, trông cô càng trẻ hơn tuổi.
Hoài Niệm nhớ đến Đoàn Hoài Ngạn bây giờ, khí chất có phần trưởng thành, khi mặc vest lại toát lên vẻ nho nhã. Vì vậy, khi trang điểm, cô dùng phấn mắt màu đậm nhấn vào mí mắt dưới, kéo dài và dày đuôi mắt, trang điểm theo phong cách sắc sảo.
Trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương, khá hài lòng.
-
Hơn 5 giờ chiều, Đoàn Hoài Ngạn đến đón Hoài Niệm đi ăn tối.
Anh đứng dưới chung cư đợi Hoài Niệm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn sang.
Trong mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, yết hầu chuyển động, có thứ gì đó sắp bật ra, nhưng lại bị anh kiềm chế: "... Đẹp lắm."
Hoài Niệm lúng túng quay mặt đi.
Cô nghe thấy từ anh định nói.
Bé cưng.
Nhưng sự lúng túng lúc này của cô chủ yếu là do ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô quá nóng bỏng.
Hoài Niệm lúng túng giải thích: "Sáng nay có cuộc họp, nên trang điểm qua loa một chút."
"Biết rồi." Đoàn Hoài Ngạn nhếch môi, giọng điệu nghe có vẻ đáng ghét, "Em đâu có vì gặp anh mà cố tình trang điểm, trước đây cũng chưa từng thấy em trang điểm."
"..."
Ăn tối xong, hai người lái xe đến quán bar của Trì Kính Đình.
Trong ấn tượng, lần cuối cùng đến quán bar của Trì Kính Đình là khi Hoài Niệm học năm hai đại học. Lúc đó quán bar của Trì Kính Đình mới khai trương, mời Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm đến chơi.
Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn chỉ ngồi chưa đầy nửa tiếng, không chịu nổi môi trường ồn ào, liền rời đi.
Sau khi xuống xe, Hoài Niệm nhìn xung quanh, "Sao em nhớ lần trước đến đây, xung quanh toàn là quán bar? Những quán bar đó đều đóng cửa rồi sao? Đổi thành nhà hàng hết rồi?"
"Không phải cùng một chỗ với lần trước." Đoàn Hoài Ngạn biết cô đang nói đến quán nào, "Trì Kính Đình mở mười mấy quán bar, lần trước em đi là quán bar đầu tiên của nó, hôm nay đi là sober bar duy nhất của nó."
Khóe mắt Hoài Niệm hơi nhếch lên: "Cậu ấy cũng giỏi đấy chứ."
Đoàn Hoài Ngạn cười nhạt, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Không khí trong sober bar rất thư giãn và ấm áp, không có đèn chiếu lung tung, cũng không có nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Trên sân khấu đang có một ca sĩ cầm mic hát những bài hát trữ tình nhẹ nhàng.
Hai người đến khá sớm, trong khu vực ghế ngồi chỉ có Trì Kính Đình và Hứa Phù. Những người khác vẫn chưa đến.
Nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn, Trì Kính Đình tiến lên, khoác vai bá cổ anh, hai người không biết nói gì đó. Đoàn Hoài Ngạn quay đầu nhìn Hoài Niệm: "Anh đi một lát, em ngồi đây, đừng chạy lung tung."
Chưa đợi Hoài Niệm phản ứng, hai người bên cạnh đã lên tiếng mỉa mai.
Trì Kính Đình: "Cô ấy ở địa bàn của tôi, cậu có gì mà không yên tâm?"
Hứa Phù trợn mắt: "Anh là cái thá gì mà quản Hoài Niệm nhà tôi?"
"..." Không muốn bị hai người họ chèn ép, Hoài Niệm thúc giục Đoàn Hoài Ngạn, "Anh đi nhanh đi."
Trì Kính Đình chỉ muốn xem kịch hay, giọng điệu gợi đòn: "Cô ấy đuổi cậu đi kìa, chê cậu vướng víu, chê cậu ở đây cản trở cô ấy ngắm trai đẹp khác."
"Trai đẹp khác?" Trong bóng tối mờ ảo, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng hiện rõ trên khuôn mặt, giọng điệu lạnh lùng, từ lời nói đến thần thái đều toát lên vẻ cao ngạo khinh thường, "Ở đây còn có người đẹp trai hơn tôi sao?"
"..."
"..."
Khu vực ghế ngồi im lặng.
Một lúc sau, bầu không khí bị phá vỡ bởi một giọng nói ôn hòa.
Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đoàn Hoài Ngạn, nói một cách nghiêm túc: "Em đã nhìn qua một lượt, quả thực không có ai đẹp trai hơn anh."
Lời vừa dứt, Hứa Phù và Trì Kính Đình nhìn nhau.
Hứa Phù kinh ngạc: Hai người họ đang khoe tình cảm sao?
Trì Kính Đình tê liệt: Quen rồi. Hai người họ cứ gặp nhau là không bình thường, nhất là thằng bạn của tôi.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Cách gọi đã lâu không nghe thấy.
Vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.
Sau tiếng gọi này, hai người đều sững lại, rồi đồng thời quay đầu sang hướng khác.
Ánh mắt lảng tránh, né tránh.
Đoàn Hoài Ngạn cảm thấy hối hận, anh đã hứa với Hoài Niệm sẽ theo đuổi cô từ từ. Tiếng gọi "bé cưng" này không nằm trong phạm vi từ từ, là hành động theo bản năng, là xuất phát từ tình cảm.
Hoài Niệm hơi lúng túng, cũng có chút xấu hổ. Sự xấu hổ này là do cô suýt nữa đã đáp lại tiếng gọi "bé cưng" đó.
Một khoảng im lặng.
Hoài Niệm cụp mắt xuống, định giả vờ không biết chuyện gì: "Hai người họ ở trong đó lâu rồi, hay là chúng ta vào xem thử?"
"Có gì hay mà xem?" Đoàn Hoài Ngạn dửng dưng, "Hai người họ cũng đâu đánh nhau được."
Nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Trì Kính Đình là một công tử bột, nhưng Hoài Niệm chưa bao giờ nghe nói anh ta đánh nhau với ai.
Hoài Niệm đáp nhẹ một tiếng, liếc nhìn Đoàn Hoài Ngạn, sau đó vội vàng cúi đầu nhìn đồng hồ: "Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em phải quay lại làm việc."
"Ừ." Đoàn Hoài Ngạn nói, "Anh đưa em xuống."
Hai người lần lượt đứng dậy, chưa kịp rời khỏi khu vực nghỉ ngơi, thì hành lang bỗng vang lên tiếng mở cửa.
Tiếp theo là giọng của Hứa Phù: "Hoài Niệm? Cậu đâu rồi? Cậu với Đoàn Hoài Ngạn chạy đi đâu hú hí rồi hả?"
"..." Hoài Niệm không nói gì, cô đi vòng qua khu vực nghỉ ngơi, đi vào hành lang, bước vào tầm mắt của Hứa Phù.
Hứa Phù nhìn Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn, trên mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối, cô lẩm bẩm: "Còn tưởng hai người chơi trò nhập vai bệnh viện, Đoàn Hoài Ngạn đúng là không được thật."
Giọng nói rất nhỏ, Đoàn Hoài Ngạn đứng hơi xa nên không nghe thấy.
Hoài Niệm đứng ngay bên cạnh Hứa Phù, bên tai như có tiếng muỗi vo ve, cô đỏ mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, hỏi Hứa Phù như không có chuyện gì: "Cậu với Trì Kính Đình đã nói chuyện gì vậy?"
"Nói chuyện kết hôn, khi nào bố mẹ hai bên gặp mặt, khi nào thử váy cưới, khi nào tổ chức tiệc." Hứa Phù nói những lời này với vẻ ngoài cuộc, cứ như người kết hôn không phải là cô ấy mà là người khác.
"Nói chuyện gần xong rồi, tớ phải về đây." Hứa Phù nắm tay Hoài Niệm, nháy mắt với Đoàn Hoài Ngạn, "Tôi đưa Hoài Niệm đi nhé."
Đoàn Hoài Ngạn hơi hất cằm, coi như đáp lại.
Hoài Niệm bị Hứa Phù kéo đến thang máy, cô thắc mắc: "Cậu kéo tớ đi, tại sao còn phải xin phép Đoàn Hoài Ngạn?"
Cứ như Hoài Niệm là sở hữu riêng của Đoàn Hoài Ngạn vậy.
"Chứ sao? Mắt Đoàn Hoài Ngạn sắp dính vào người cậu rồi, cứ nhìn chằm chằm như vậy, chẳng kiêng nể gì cả." Hứa Phù đột nhiên hỏi Hoài Niệm, "Hai người quay lại rồi à?"
"Không có." Hoài Niệm nói, "Bây giờ anh ấy đang theo đuổi tớ."
Hứa Phù cười: "Đã là vợ chồng già rồi, còn theo đuổi gì nữa?"
Hoài Niệm nghẹn lời: "Bọn tớ chia tay nhiều năm rồi."
Hứa Phù hừ lạnh một tiếng: "Đừng tưởng tớ không biết, mấy năm nay hai người vẫn dây dưa không dứt. Tiệc chia tay tốt nghiệp hôm đó, mặc dù tớ uống say làm loạn, nhưng tớ nhớ rất rõ, Đoàn Hoài Ngạn đứng dưới ký túc xá của chúng ta đợi cậu. Sau khi cậu đưa tớ lên lầu, đã lập tức chạy xuống dưới, tớ đứng trên ban công nhìn thấy rõ ràng, hai người hôn nhau say đắm."
"..."
Tự dưng bị lật lại chuyện cũ, lại là những chuyện mà Hoài Niệm nghĩ rằng Hứa Phù không nhớ, cô chột dạ, mím môi, hỏi Hứa Phù mà không đổi sắc mặt: "Sao cậu lại nhìn trộm tớ?"
"Hai người ở ngay dưới ký túc xá! Trên đường lớn! Đó gọi là nhìn trộm sao? Tớ quang minh chính đại nhìn hai người hôn nhau nhé."
“Bọn tớ không hôn nhau, chỉ ôm một cái thôi."
"Đó là tớ nhìn thấy đấy, ở những chỗ tớ không nhìn thấy thì sao, có phải hai người còn làm chuyện quá đáng hơn ôm nhau không?"
Hoài Niệm lập tức phản bác một cách chính đáng: "Bọn tớ không có bất kỳ hành vi nào không trong sáng."
Thang máy đến tầng, hai người bước vào.
Hứa Phù ấn nút "-1", sau khi cửa thang máy từ từ đóng lại, cô nàng thở dài: "Lúc đó, khi cậu cứ khăng khăng tìm hiểu chuyện trao đổi sinh viên, tớ đã biết hai người chưa xong với nhau."
"Chẳng phải tớ không đi du học trao đổi sao?" Hoài Niệm nói giọng bình thản.
"Đi du học không phải chuyện đơn giản, tớ đã nói với cậu rồi. Sau khi du học về, mọi thứ đều là ẩn số, cậu ở lại trong nước, Triệu Phong sẵn sàng làm thầy hướng dẫn cho cậu, cậu đi theo ông ấy, tương lai rộng mở. Tại sao lại dùng chuyện chắc chắn để đánh cược với tương lai không chắc chắn chứ?" Hứa Phù nói, "Lúc đó, nếu không phải bọn tớ đều khuyên cậu đừng ra nước ngoài, cậu vẫn sẽ đi Anh, đúng không?"
Hoài Niệm không nói gì.
Hứa Phù thực sự bó tay với tính cách cứng đầu của cô, sau đó thẳng thắn hỏi một câu: "Đã thích anh ấy như vậy, lúc đó tại sao lại chia tay?"
Vẻ mặt Hoài Niệm cứng lại.
Hứa Phù nói: "Câu hỏi này hình như hơi nhạy cảm, cậu có thể không cần trả lời."
"Cậu biết câu trả lời mà, không phải sao?" Hoài Niệm tỏ vẻ bình tĩnh, trên mặt nở nụ cười nhạt, "Tớ đã nói rồi, mẹ tớ là giúp việc nhà anh ấy, cậu không có bất kỳ ý kiến gì về chuyện này. Bởi vì cậu biết, với thân phận đó, sớm muộn gì bọn tớ cũng sẽ chia tay."
Bởi vì Hứa Phù và Đoàn Hoài Ngạn là người cùng một thế giới, còn cô thì không, tình cảm xếp sau lợi ích.
Vì vậy, Hứa Phù đã có rất nhiều bạn trai, cũng từng thật lòng yêu họ, nhưng cuối cùng vẫn chọn một cuộc hôn nhân dựa trên nền tảng vật chất.
Nghe vậy, Hứa Phù cảm thấy bất lực: "Đoàn Hoài Ngạn… nhà họ Đoàn cũng không phải dạng vừa đâu, bố anh ta cũng là nhân vật có tiếng tăm trong giới. Hoài Niệm, nếu cậu yêu đương với Đoàn Hoài Ngạn, tớ chắc chắn sẽ ủng hộ vô điều kiện, nhưng kết hôn thì nói thật, tớ không chắc gia đình anh ta sẽ đối xử với cậu bằng ánh mắt như thế nào."
Ngay cả bản thân Hứa Phù, cô nàng cũng không thể chấp nhận việc mình yêu đương với con trai của người giúp việc nhà mình.
"Bố của Đoàn Hoài Ngạn?" Hoài Niệm hơi hoang mang, "Bố anh ấy nho nhã, dễ gần, rất hòa đồng mà."
"Những từ cậu vừa nói, hoàn toàn khác với những gì tớ nghe được." Hứa Phù quay sang nhìn cô, vẻ mặt kinh hoàng, "Chẳng lẽ Đoàn Hoài Ngạn có hai người bố?"
"..."
Thang máy đi thẳng xuống tầng hầm mà không dừng lại bất cứ lần nào.
Hứa Phù vẫy tay với Hoài Niệm: "Tớ đi đây, nhớ giúp tớ chăm sóc vị hôn phu của tớ nhé."
Hoài Niệm suýt chút nữa không phản ứng kịp vị hôn phu mà Hứa Phù nói là ai, sau khi phản ứng lại, cô bật cười: "Cậu chấp nhận cũng nhanh thật đấy."
"Chứ sao?" Hứa Phù đổi giọng, "Nhưng mà cậu thật sự nên đưa anh ta đi kiểm tra đi. Vừa nãy nói chuyện trong phòng bệnh chưa được mấy câu, anh ta đã chạy vào nhà vệ sinh, có phải thận anh ta không được tốt lắm không?"
Đúng lúc cửa thang máy bằng kim loại từ từ đóng lại, Hoài Niệm may mắn thoát khỏi việc phải trả lời câu hỏi nhạy cảm này.
Sau khi tiễn Hứa Phù đi, Hoài Niệm ấn nút "12", trở về văn phòng.
Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi cứ thế kết thúc trong hỗn loạn, cô lại phải tiếp tục công việc bận rộn.
Ba ngày nghỉ lễ Thanh Minh trôi qua trong nháy mắt.
Mấy ngày sau khi mọi người quay lại làm việc, mới đến lượt Hoài Niệm được nghỉ.
Lần nghỉ này vẫn là nghỉ sau ca trực 24 giờ, mà ca trực 24 giờ thường phải đến chiều mới được tan làm. Đáng lẽ sáng nay đã có thể tan làm, kết quả bận việc này việc kia, đến tận 5 giờ chiều mới được về. Hai ngày nghỉ cứ thế bị nén lại chỉ còn ngày mai.
Việc cuối cùng Hoài Niệm làm trước khi tan ca là làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân. Bệnh nhân này lại trùng hợp chính là Trì Kính Đình.
Khi Hoài Niệm vào phòng bệnh của Trì Kính Đình, anh ta đang gọi điện thoại, điện thoại đặt trên giường bệnh, bật loa ngoài. Giọng nữ ở đầu dây bên kia rất cáu kỉnh: "Con mà không xuất viện, sau này đừng hòng bước vào cửa nhà họ Trì nữa."
"Thật sao?" Trì Kính Đình nói giọng cà lơ phất phơ, "Con thật sự không cần về nhà nữa sao mẹ?"
"Nhanh chóng xuất viện, ngày kia cả nhà ăn cơm cùng nhau, con ăn mặc chỉnh tề một chút."
"Thế nào là chỉnh tề? Bình thường con ăn mặc không chỉnh tề sao?"
"Bình thường con ăn mặc thế nào, mẹ cũng lười mắng." Đầu dây bên kia dừng lại, như đang suy nghĩ thế nào mới gọi là chỉnh tề, một lúc sau, giọng điệu được nâng cao, "Giống như Đoàn Hoài Ngạn ấy, hiểu chưa? Con suốt ngày chơi với Đoàn Hoài Ngạn, sao không học được chút gì tốt đẹp từ nó? Người ta bây giờ mở công ty, làm ăn phát đạt, còn con? Con thì hay rồi, thích mở quán bar, chẳng làm ăn gì ra hồn…"
Tiếp theo là một loạt những lời trách móc.
So sánh Trì Kính Đình với Đoàn Hoài Ngạn, nói Trì Kính Đình không ra gì.
Trì Kính Đình dứt khoát tắt chuông điện thoại, rồi quay sang nói với Hoài Niệm: "Làm xong thủ tục xuất viện chưa?"
Hoài Niệm đưa lại cho anh ta chiếc thẻ đen mà anh ta đã đưa cho cô để thanh toán: "Xong cả rồi, cậu có thể xuất viện rồi."
Trì Kính Đình: "Được, làm phiền cậu rồi, bác sĩ Hoài Niệm."
Sau khi gọi xong, Trì Kính Đình như tự chọc cười mình, "Trước đây gọi cậu là cô giúp việc nhỏ, sau đó gọi cậu là bạn học Hoài Niệm, không ngờ có một ngày, cậu lại trở thành bác sĩ điều trị của tôi. Sao lại thế nhỉ, địa vị của cậu ngày càng cao vậy?"
Hoài Niệm nhìn anh ta, chỉ cười mà không nói.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Trì Kính Đình xuống lầu.
Hoài Niệm dặn dò anh ta những điều cần chú ý sau phẫu thuật, Trì Kính Đình nghe một lúc, không nhịn được cười: "Thôi được rồi, tôi cũng đâu phải trẻ con ba tuổi, tôi sẽ tự chăm sóc bản thân, cậu yên tâm đi." Dừng lại vài giây, anh ta bổ sung một cách gợi đòn, "Nếu tôi thấy không khỏe, cậu có thể đến nhà Đoàn Hoài Ngạn để xem bệnh tình của tôi không?"
Hoài Niệm liếc nhìn anh ta, giọng điệu ôn hòa, dùng ngữ khí dịu dàng nhất nói ra những lời cay nghiệt nhất: "Cậu gọi 120 chắc sẽ nhanh hơn đấy, vì đôi khi tôi phải phẫu thuật trong phòng mổ, tôi sợ khi tôi phẫu thuật xong, cậu đã thành xác chết rồi."
"..." Trì Kính Đình cảm thấy Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn là cùng một loại người, trước mặt hai người họ, anh ta tốt nhất nên im lặng.
Sau khi Trì Kính Đình lên xe của tài xế nhà mình, Hoài Niệm trở về văn phòng, cởi áo blouse trắng, chào đồng nghiệp trong văn phòng rồi tan làm.
Sau khi tan làm về nhà tắm rửa xong, Hoài Niệm liền lăn ra ngủ.
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau.
Hoài Niệm vào bếp, lấy một chai sữa từ trong tủ lạnh, lại lấy một gói yến mạch, dùng sữa pha yến mạch. Trong lúc đợi yến mạch mềm, cô lấy điện thoại ra, màn hình điện thoại sáng lên, nhắc nhở cô hôm nay là Chủ nhật.
Sau khi mở khóa, cô thấy vài tin nhắn chưa đọc.
Có tin nhắn của Đoàn Hoài Ngạn: [Ngày mai anh cũng được nghỉ, cùng nhau đi ăn nhé?]
Cũng có tin nhắn của Hứa Phù: [Tối mai cậu có kế hoạch gì không?]
Hứa Phù: [Đến quán bar chơi không?]
Hứa Phù: [Quán bar của Trì Kính Đình ấy.]
Hứa Phù: [Đông người lắm, còn có cả Đoàn Hoài Ngạn nữa.]
Hoài Niệm hoang mang, cô hỏi Hứa Phù: [Đoàn Hoài Ngạn cũng đi sao?]
Vậy mà anh còn rủ cô đi ăn?
Lúc này, Hứa Phù vẫn chưa tỉnh ngủ, đương nhiên không trả lời tin nhắn của Hoài Niệm.
Vì vậy, Hoài Niệm đi hỏi Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm: [Tối qua ngủ sớm, em vừa mới dậy.]
Hoài Niệm: [Tối nay anh có đến quán bar của Trì Kính Đình không?]
Chưa đầy một phút, Đoàn Hoài Ngạn đã trả lời tin nhắn của cô, bằng tin nhắn thoại.
Xung quanh anh rất yên tĩnh, giọng nói trầm thấp cực kỳ cuốn hút, giọng hơi khàn, như vừa mới ngủ dậy, giọng điệu chậm rãi mang theo chút lười biếng mệt mỏi.
"Cậu ta hỏi anh có đi không, anh chưa đồng ý."
"Nếu em muốn đi, anh sẽ nói với cậu ta một tiếng, anh dẫn người qua đó."
Hoài Niệm cau mày: [Dẫn người qua đó?]
Đoàn Hoài Ngạn cười khẽ một tiếng rất ngắn: "Để anh nghĩ xem, lát nữa sẽ giới thiệu em thế nào."
"Cô gái mà anh đang theo đuổi gần đây?"
"Hình như không hay lắm, đám người đó chẳng ai nghiêm túc cả, chắc sẽ trêu chọc em."
"Vậy phải giới thiệu thế nào?"
Anh ném câu hỏi lại cho Hoài Niệm.
Hoài Niệm suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc trả lời: [Bác sĩ cứu người, bác sĩ điều trị của Trì Kính Đình.]
[Trả lời vậy thế nào?]
Giọng điệu của Đoàn Hoài Ngạn trở lại lạnh lùng như thường lệ: "Chẳng thế nào cả."
Hai người cứ như vậy, một người gửi tin nhắn, một người gửi giọng nói, trò chuyện vui vẻ suốt cả buổi sáng.
Giữa chừng, Hứa Phù tỉnh dậy, trả lời tin nhắn của Hoài Niệm: [Nếu cậu đi, Đoàn Hoài Ngạn chắc chắn sẽ đi.]
Hứa Phù: [Chủ yếu là toàn bạn của Trì Kính Đình, tớ đi một mình hơi ngại.]
Hứa Phù: [Coi như cậu đi cùng tớ, được không?]
Hoài Niệm hiếm khi đến những nơi như quán bar, sau khi đi làm, hầu như toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của cô đều dành để ngủ.
Nghĩ đến đây, Hoài Niệm đột nhiên thấy hứng thú với quán bar.
Hoài Niệm: [Được.]
Hứa Phù: [Biết ngay cậu thương tớ nhất mà.]
Hứa Phù: [Cậu tự đến quán bar, hay tớ cử người đến đón?]
Hoài Niệm tạm thời thoát khỏi cuộc trò chuyện với Hứa Phù, sau đó quay lại cuộc trò chuyện với Đoàn Hoài Ngạn.
Hoài Niệm: [Tối nay đến quán bar của Trì Kính Đình.]
Đoàn Hoài Ngạn: [Được, lát nữa anh đến đón em.]
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Đoàn Hoài Ngạn, Hoài Niệm mở máy tính, máy tính chưa khởi động xong, vẫn đang ở trạng thái màn hình đen. Trong màn hình hiển thị đường nét khuôn mặt của cô, Hoài Niệm như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên đóng máy tính lại.
Cô kéo ngăn kéo ra, lấy bộ đồ trang điểm đã lâu không dùng đến, tự trang điểm cho mình.
Khuôn mặt cô là kiểu mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt to tròn, cộng thêm lúm đồng tiền, trông cô càng trẻ hơn tuổi.
Hoài Niệm nhớ đến Đoàn Hoài Ngạn bây giờ, khí chất có phần trưởng thành, khi mặc vest lại toát lên vẻ nho nhã. Vì vậy, khi trang điểm, cô dùng phấn mắt màu đậm nhấn vào mí mắt dưới, kéo dài và dày đuôi mắt, trang điểm theo phong cách sắc sảo.
Trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương, khá hài lòng.
-
Hơn 5 giờ chiều, Đoàn Hoài Ngạn đến đón Hoài Niệm đi ăn tối.
Anh đứng dưới chung cư đợi Hoài Niệm, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn sang.
Trong mắt thoáng qua vẻ kinh diễm, yết hầu chuyển động, có thứ gì đó sắp bật ra, nhưng lại bị anh kiềm chế: "... Đẹp lắm."
Hoài Niệm lúng túng quay mặt đi.
Cô nghe thấy từ anh định nói.
Bé cưng.
Nhưng sự lúng túng lúc này của cô chủ yếu là do ánh mắt Đoàn Hoài Ngạn nhìn cô quá nóng bỏng.
Hoài Niệm lúng túng giải thích: "Sáng nay có cuộc họp, nên trang điểm qua loa một chút."
"Biết rồi." Đoàn Hoài Ngạn nhếch môi, giọng điệu nghe có vẻ đáng ghét, "Em đâu có vì gặp anh mà cố tình trang điểm, trước đây cũng chưa từng thấy em trang điểm."
"..."
Ăn tối xong, hai người lái xe đến quán bar của Trì Kính Đình.
Trong ấn tượng, lần cuối cùng đến quán bar của Trì Kính Đình là khi Hoài Niệm học năm hai đại học. Lúc đó quán bar của Trì Kính Đình mới khai trương, mời Đoàn Hoài Ngạn và Hoài Niệm đến chơi.
Hoài Niệm và Đoàn Hoài Ngạn chỉ ngồi chưa đầy nửa tiếng, không chịu nổi môi trường ồn ào, liền rời đi.
Sau khi xuống xe, Hoài Niệm nhìn xung quanh, "Sao em nhớ lần trước đến đây, xung quanh toàn là quán bar? Những quán bar đó đều đóng cửa rồi sao? Đổi thành nhà hàng hết rồi?"
"Không phải cùng một chỗ với lần trước." Đoàn Hoài Ngạn biết cô đang nói đến quán nào, "Trì Kính Đình mở mười mấy quán bar, lần trước em đi là quán bar đầu tiên của nó, hôm nay đi là sober bar duy nhất của nó."
Khóe mắt Hoài Niệm hơi nhếch lên: "Cậu ấy cũng giỏi đấy chứ."
Đoàn Hoài Ngạn cười nhạt, không phủ nhận cũng không khẳng định.
Không khí trong sober bar rất thư giãn và ấm áp, không có đèn chiếu lung tung, cũng không có nhạc xập xình đinh tai nhức óc. Trên sân khấu đang có một ca sĩ cầm mic hát những bài hát trữ tình nhẹ nhàng.
Hai người đến khá sớm, trong khu vực ghế ngồi chỉ có Trì Kính Đình và Hứa Phù. Những người khác vẫn chưa đến.
Nhìn thấy Đoàn Hoài Ngạn, Trì Kính Đình tiến lên, khoác vai bá cổ anh, hai người không biết nói gì đó. Đoàn Hoài Ngạn quay đầu nhìn Hoài Niệm: "Anh đi một lát, em ngồi đây, đừng chạy lung tung."
Chưa đợi Hoài Niệm phản ứng, hai người bên cạnh đã lên tiếng mỉa mai.
Trì Kính Đình: "Cô ấy ở địa bàn của tôi, cậu có gì mà không yên tâm?"
Hứa Phù trợn mắt: "Anh là cái thá gì mà quản Hoài Niệm nhà tôi?"
"..." Không muốn bị hai người họ chèn ép, Hoài Niệm thúc giục Đoàn Hoài Ngạn, "Anh đi nhanh đi."
Trì Kính Đình chỉ muốn xem kịch hay, giọng điệu gợi đòn: "Cô ấy đuổi cậu đi kìa, chê cậu vướng víu, chê cậu ở đây cản trở cô ấy ngắm trai đẹp khác."
"Trai đẹp khác?" Trong bóng tối mờ ảo, Đoàn Hoài Ngạn nhướng mày, vẻ kiêu ngạo và ngông cuồng hiện rõ trên khuôn mặt, giọng điệu lạnh lùng, từ lời nói đến thần thái đều toát lên vẻ cao ngạo khinh thường, "Ở đây còn có người đẹp trai hơn tôi sao?"
"..."
"..."
Khu vực ghế ngồi im lặng.
Một lúc sau, bầu không khí bị phá vỡ bởi một giọng nói ôn hòa.
Hoài Niệm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đoàn Hoài Ngạn, nói một cách nghiêm túc: "Em đã nhìn qua một lượt, quả thực không có ai đẹp trai hơn anh."
Lời vừa dứt, Hứa Phù và Trì Kính Đình nhìn nhau.
Hứa Phù kinh ngạc: Hai người họ đang khoe tình cảm sao?
Trì Kính Đình tê liệt: Quen rồi. Hai người họ cứ gặp nhau là không bình thường, nhất là thằng bạn của tôi.
Thư Ngố dịch
Nguồn: Tấn Giang
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.