Nửa Thời Gian Ấm Áp

Chương 12:

Đồng Hoa

06/08/2021

Cùng ký túc xá đã hơn ba năm, bốn cô gái tuy không thể nói là thân mật, thắm thiết, nhưng cũng coi như là bạn tốt, các cô thông cảm cho Hiểu Thần, dù sao cũng bị bạn trai bỏ rơi, cho nên sau đó chỉ bàn đến Thẩm Hầu, không nhắc tới cô nữa.

“Thẩm Hầu đi thi IELTS đó nha!”

“Cậu ta muốn đi nước ngoài à? Hèn gì, chúng ta có áp lực lớn như vậy mà cậu ta nhàn tản như không.”

“Cậu ta thành tích học tập chẳng bằng ai, có trường chịu nhận sao?”

“Chắc xin học trường Anh Quốc! Trường đó chỉ cần tiếng Anh và đóng đủ tiền, không khó xin.”

“Thành tích tiếng Anh của cậu ta hình như không tệ lắm, mình nhớ ra rồi, học kỳ 2 năm thứ 2 đại học, thành tích của cậu ta đã vượt lên 6 cấp.”

“Nhà cậu ta giàu có lắm hả?”

“Đi Anh Quốc học thạc sĩ cỡ mấy trăm ngàn là đủ rồi, không nhất thiết phải giàu có! Thẩm Hầu chi tiêu hào phóng như vậy nhưng khẳng định là nhà cậu ta không giàu có lắm, mình thấy cậu ta cũng mua đồ trong Baleno (1) đó! Phòng ở hiện tại của cậu ta cũng là đi thuê. Giàu có thật sự phải kể đến là Lý Thành và La Khiết. Ba mẹ của La Khiết đã mua cho cậu ấy một phòng đôi ở gần trường để tiện việc đi lại đấy…”

(1) Baleno: một cửa hàng chuyên bán đồ giảm giá ở Hong Kong

Nhan Hiểu Thần mở vòi nước, tiếng nước chảy cuối cùng cũng lấn át hai chữ “Thẩm Hầu…” vang lên ở bên ngoài.

Khoa kinh tế là một khoa lớn, chia làm 6 ngành, mỗi một khóa có hơn 200 sinh viên. Từ khi năm nhất bắt đầu, cứ mỗi lần ký túc xá tán chuyện, chỉ cần nhắc đến mấy đứa cá biệt thì y như rằng sẽ có tên của Thẩm Hầu, không chỉ do hắn cao ráo, đẹp trai mà còn bởi vì hắn quá khác biệt với các sinh viên năm nhất khác. Trường của bọn họ coi như có chút danh tiếng là trường trọng điểm, khoa kinh tế lại là khoa đứng đầu, điểm số đầu vào rất cao, tất cả các sinh viên đều đã “qua ngũ quan, chém lục tướng” (2) mới chen chân vô được, ai nấy cũng đều là sinh viên giỏi.

(2) Điển tích Quan nhị ca qua 5 thành chém 6 tướng để đi gặp Lưu Bị, ý câu này nói là rất vất vả, khó khăn mới vào được khoa kinh tế.

Vừa lên năm nhất, các sinh viên ít hay nhiều đều giữ lại thói quen thời trung học, học tập rất chăm chỉ, nghiêm túc. Thẩm Hầu ở giữa một đám “sinh viên giỏi”, lại tỏ ra khác biệt, mới vừa khai giảng khóa đầu tiên, bởi vì lo chơi World Of Warcraft (3) nên bắt đầu trốn học. Trong khi mấy đứa năm nhất còn đang giống như học sinh phổ thông, âm thầm so sánh thành tích, thì Thẩm Hầu đã đem một mớ năm nhất khác biến thành năm tư, chỉ lo ăn chơi hưởng thụ.



(3) Một loại trò chơi online

Dần dần, vô số sinh viên giỏi đứng đầu biến thành sinh viên chỉ-cần-đủ-điểm-qua, rất nhiều người từ cái chảo thành-tích-tốt bị rớt vô cái hũ thoái-hóa. Toàn bộ khoa kinh tế khoảng 200 sinh viên, trừ Nhan Hiểu Thần, đều có ít nhất một lần trốn học. Thẩm Hầu thật ra bản thân không có gì đặc biệt, nhưng hắn luôn là trung tâm bàn tán. Khi Nhan Hiểu Thần rửa mặt xong thì các bạn đều đã ai làm việc nấy, có người thì đọc sách, có người thì lướt net.

Nhan Hiểu Thần bò lên giường, kéo màn lại, vậy là có một không gian riêng nho nhỏ. Cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nạp pin thì nhìn thấy có mấy tin nhắn chưa đọc.

Một tin từ số lạ, ba tin từ Thẩm Hầu.

Nhan Hiểu Thần đọc tin nhắn từ số lạ trước: “Lâu rồi không được ăn cơm căng tin, giống như trở về thời sinh viên vậy, thật sự rất thân quen. Cảm ơn em!”

Là của Trình Trí Viễn.

Nhan Hiểu Thần không lưu lại số của anh ta, bởi vì cô nghĩ sau khi thực hiện lời hứa, có lẽ sẽ không gặp lại nữa, anh ta chỉ là người xa lạ, tên anh ta, số điện thoại của anh ta, con người anh ta, rất nhanh sẽ bị quên đi. Nhưng bây giờ, bởi vì anh ta lần này đến lần khác bỏ qua thể diện vì cô, đã xem hành động giả dối vô lại mời ăn cơm căng tin của cô thành hành động rất ý tứ, anh ta đã không còn xa lạ nữa. Mặt khác, cô đã nói đợi khi có được công việc tốt sẽ mời anh ta ăn cơm một lần nữa. Có lẽ lúc đó anh ta chỉ trả lời cho có, mặc dù cô là thật tâm mời nhưng anh ta căn bản không có thời gian để suy nghĩ, mà dù gì đi nữa cô nhất định sẽ thực hiện.

Xem thời gian nhận tin là 3 tiếng trước, dù sao cũng không biết nói gì, Nhan Hiểu Thần lười hồi âm nên không gởi tin nhắn trả lời.

Nhập tên anh ta vào và lưu. Chỉ một thoáng, tất cả các tin nhắn từ số lạ đều đã có tên “Trình Trí Viễn”. Thật kỳ lạ, chỉ là một bước đơn giản thôi mà lại làm cho màn hình di động xem thư thái hơn rất nhiều. Nhan Hiểu Thần mở tin nhắn của Thẩm Hầu, tin thứ nhất là nhận lúc 8 giờ tối.

“Cậu đang ở đâu vậy? Mình sẽ tìm cậu.”

8 giờ rưỡi là tin nhắn thứ hai.

“Cậu không thấy tin nhắn của mình hay là vẫn không muốn trả lời mình? Không phải đã nói, chia tay rồi vẫn là bạn bè như cũ hay sao? Nếu cậu không muốn quan tâm đến mình thì nói một tiếng, mình cam đoan sẽ biến mất hoàn toàn.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nửa Thời Gian Ấm Áp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook