Chương 25:
Đồng Hoa
07/08/2021
Cúp điện thoại, Nhan Hiểu Thần mới nhớ ra là không biết văn phòng công ty của anh ta ở đâu, sực nhớ tới tấm danh thiếp anh ta đã đưa, cô vội vàng đi tìm, lúc đó cô thuận tay bỏ nó vào túi xách, bây giờ không biết đã bỏ chổ nào nữa.
Nhan Hiểu Thần bực bội vò đầu bứt tóc, không thể không mặt dày gửi cho anh ta một tin nhắn nữa, “Làm phiền anh cho tôi biết địa chỉ văn phòng, cảm ơn!” Trong lòng cầu mong anh ta đã quên là có đưa cho cô danh thiếp.
Điện thoại lại vang lên, Nhan Hiểu Thần vội vàng nhận, rất là chột dạ nói: “Làm phiền anh quá.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Là tôi sơ sót, sáng sớm ngày mai tôi đến đón em.”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Không cần, không cần, tôi muốn đi xe buýt, anh cho tôi địa chỉ là được rồi.”
Trình Trí Viễn cũng không khách khí nữa, “Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em ngay.”
Một lát sau, tin nhắn đến, địa chỉ công ty rất rõ ràng cụ thể.
Nhan Hiểu Thần lên mạng tra cứu tuyến xe buýt gần nhất, chuẩn bị thật tốt các loại tư liệu, xong cô an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Hiểu Thần đi xe buýt đến công ty của Trình Trí Viễn.
Thường thì các công ty tài chính đều ở khu Phố Đông (4), nhưng công ty của anh ta lại không ở khu đó, chỉ cách trường đại học của Nhan Hiểu Thần không xa, cô đổi một lần xe buýt là đã đến nơi.
(4) Phố Đông tên chính thức là Phố Đông Tân Khu hay “Quận mới Phố Đông” là một quận của thành phố Thượng Hải, Trung Quốc. Kể từ khi bắt đầu được phát triển năm 1990 – thời điểm công bố quy hoạch lần đầu tiên, Phố Đông đã nổi lên như là trung tâm tài chính và thương mại của Trung Quốc. Phố Đông nổi bật với Tháp Minh Châu Phương Đông, Tháp Kim Mậu – biểu tượng của Thượng Hải và của sự phát triển kinh tế Trung Quốc. (Theo wiki)
Xuống xe buýt, Nhan Hiểu Thần vừa hỏi đường vừa nhìn ngó xung quanh, đi khoảng 10 phút cô đã tìm được công ty của Trình Trí Viễn, đó là một tòa nhà nhỏ bốn tầng, có một chút phong cách kiến trúc Châu Âu, mái nhà có khu vườn không lớn lắm. Trong tin nhắn Trình Trí Viễn không có nói số tầng và số phòng, Nhan Hiểu Thần không biết nên làm gì, đành lấy điện thoại gọi cho anh ta.
“Tôi đến rồi, đang ở dưới lầu, anh ở tầng mấy?”
“Tôi xuống ngay.”
Một lát sau, anh ta đi ra. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhưng có lẽ do vội vàng đi xuống, anh ta không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Nhan Hiểu Thần sợ anh ta lạnh, nên nhanh chóng chạy sang.
Anh ta dẫn Nhan Hiểu Thần vào cửa, bên dưới tầng trệt không có bật đèn, đại sảnh trống trải có vẻ âm u, tiếng bước chân trên thảm nghe văng vẳng, có cảm giác như toàn bộ khu nhà này chỉ có hai người bọn họ, Nhan Hiểu Thần đột nhiên có chút khẩn trương.
Vào thang máy, Trình Trí Viễn cười nói: “Một mình đến một nơi xa lạ, em không sợ tôi là người xấu à?”
Bị anh ta nhìn thấu tâm sự, chút khẩn trương dường như bớt đi vài phần, Nhan Hiểu Thần nói: “Anh không phải người xấu.” Làm việc tại quán Bar hơn hai năm, cô đã gặp qua không ít loại người, ngôn hành và cử chỉ của Trình Trí Viễn thật sự không giống người xấu. Nhan Hiểu Thần nói với chính mình: Ngươi phải tin vào phán đoán của mình chứ.
Trình Trí Viễn nhìn cô nói: “Có phải người xấu hay không, nhìn bề ngoài không biết được.”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy ánh mắt anh ta dường như có nhiều cảm xúc, đang muốn tìm hiểu thì cửa thang máy mở ra.
Đại sảnh ở tầng bốn vô cùng sáng sủa, một phụ nữ có gương mặt thanh tú đang ngồi trước bàn làm việc, nghe tiếng bước chân của bọn họ đi vào, lập tức đứng lên, cung kính thưa: “Trình tổng.”
Trình Trí Viễn nói: “Đây là thư ký của tôi, Tân Lỵ”
Tân Lỵ nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, chút khẩn trương còn lại của Nhan Hiểu Thần biến mất hoàn toàn.
Trình Trí Viễn dẫn cô đi vào một phòng họp nhỏ, phía bên ngoài cửa sổ là toàn cảnh một con sông, không có tòa nhà nào che chắn, nhìn rất thoáng đãng.
Trình Trí Viễn mời Nhan Hiểu Thần ngồi, Tân Lỵ bưng hai tách trà đi vào, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang cởi áo khoác ngoài, liền nói: “Tôi giúp cô treo áo khoác lên nhé?”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Không cần, tôi để tạm trên ghế là được rồi.”
Tân Lỵ lễ phép tươi cười, im lặng rời khỏi.
Trình Trí Viễn ngồi xuống một bên bàn, đối diện với Nhan Hiểu Thần, “Chúng ta bắt đầu nhé?”
Nhan Hiểu Thần đem sơ yếu lý lịch cùng các loại giấy tờ khác đưa cho anh ta.
Anh ta cúi đầu xem qua các tài liệu của cô một lượt, đoạn ngẩn đầu nói: “Hi, you must be Xiaochen, I’m Zhiyuan Cheng. Nice to meet you!” (Xin chào, em chắc là Nhan Hiểu Thần, tôi tên Trình Trí Viễn. Rất vui được gặp em!)
Nhìn qua, anh ta cũng ngồi tư thế đó, dáng ngồi không thay đổi, cũng như lúc đầu tươi cười dịu dàng, không biết là có điểm nào khác hay không, nhưng trong nháy mắt, Nhan Hiểu Thần đã cảm thấy anh ta trở nên thật sắc bén, có chút gì đó lạnh nhạt, chăm chú nhìn kỹ từng cử chỉ lúng túng của cô.
Nhan Hiểu Thần bất giác ngồi thẳng, không tỏ ra bất kỳ một cử chỉ bất thường nào: “Hi, Mr. Cheng, nice to meet you too!” (Chào anh Trình, tôi cũng rất vui được gặp anh!)
Anh ta chỉ vào bảng điểm của Nhan Hiểu Thần, “Wow! I am quite impressed by your GPA (5) as I know it’s very tough to get top scores in your university. I was wondering how you did it. You must work really hard or you are extremely smart, maybe both?” (Tuyệt! Tôi khá ấn tượng với điểm GPA của em, theo như tôi biết điều này rất khó thực hiện ở trường của em. Tôi thắc mắc bằng cách nào mà em đạt được. Chắc hẳn em phải học tập chăm chỉ hoặc em có trí thông minh tuyệt vời, hoặc em có cả hai?)
(5) GPA là viết tắt của Grade Point Average (điểm trung bình), là một chỉ số để đánh giá một học sinh hoặc sinh viên. Chỉ số này được tính bằng cách cộng các điểm trung bình của các môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình. GPA được tính theo thang điểm 4, khác với thang điểm của Việt Nam là 10. Trong đó 4 là cao nhất. (theo wiki)
Kinh nghiệm phỏng vấn của Nhan Hiểu Thần còn rất ít, nhưng cô biết Trình Trí Viễn quả thật rất lợi hại, anh ta nhìn qua giống như đang khen ngợi cô, nhưng cô biết mỗi câu đều là cạm bẫy.
Vì sao thành tích tốt như vậy? Bạn cho rằng mình thông minh? Hay bạn thích học? Nếu vậy tại sao không tiếp tục học lên thạc sĩ? Nếu không thích học tiếp mà tính toán ra đi làm tại sao không tham gia các hoạt động đoàn trường hay các câu lạc bộ học thuật? Vì sao đến công ty chúng tôi? Vì sao thích vị trí này? Công ty chúng tôi có gì hấp dẫn bạn?…Vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, tất cả đều là vấn đề thường hay hỏi trong các buổi phỏng vấn, nhưng qua lời nói sắc bén của anh ta, tất cả những điều cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị từ trước đều không dùng được, nếu như nói dối, khẳng định sẽ lòi đuôi ngay.
Hơn ba mươi phút sau, anh ta bỏ tư liệu của cô xuống, tỏ vẻ cuộc phỏng vấn đã chấm dứt thì Nhan Hiểu Thần mới nhẹ nhàng thở ra.
Trình Trí Viễn cười nói: “Cảm giác thế nào?”
Nhan Hiểu Thần uống một ngụm nước nói: “Cảm giác thật không xong!”
Anh ta cười cười: “Tôi đã biết rồi, là do em chuẩn bị quá kỹ. Phỏng vấn đương nhiên phải chuẩn bị, nhưng hãy nhớ rằng, trước hết cần chân thành đối diện với chính mình! Giám khảo phỏng vấn tuy rằng chức vụ cao hơn em, kinh nghiệm xã hội phong phú hơn em, nhưng đều đã trải qua tuổi của các em. Bọn họ không nghĩ các em là những người chưa ra khỏi giảng đường có thể làm được gì, bọn họ chỉ muốn nhìn ra tiềm năng của các em có phù hợp với công ty của họ hay không thôi.”
Nhan Hiểu Thần nghi ngờ nhìn Trình Trí Viễn.
Anh ta nói: “Lấy ví dụ, Công ty Tài Chính sẽ cần người chăm chỉ và kiên định, Ngân Hàng Đầu Tư sẽ thích những người thông minh và có tham vọng, Công Ty Cố Vấn thì lựa chọn người có tính cách cầu tiến, thích đi công tác, Ngân Hàng Thương Mại Nhà Nước thì sẽ chú ý đến người có tính cách ôn hòa, cẩn thận và hiểu chuyện…Nếu một người có tính cách thích hợp với Ngân Hàng Đầu Tư lại lọt vào Ngân Hàng Thương Mại Nhà Nước, đối với anh ta chính là bi kịch, còn đối với công ty anh ta là một lần lãng phí nhân tài. Nói ngược lại, cũng là như vậy.”
(Khúc này toàn nói về lĩnh vực ngân hàng, kinh tế, tài chính là sở trường của Đồng Hoa, xin lỗi không phải sở trường của mình ạ , thật xin lỗi)
Nhan Hiểu Thần bực bội vò đầu bứt tóc, không thể không mặt dày gửi cho anh ta một tin nhắn nữa, “Làm phiền anh cho tôi biết địa chỉ văn phòng, cảm ơn!” Trong lòng cầu mong anh ta đã quên là có đưa cho cô danh thiếp.
Điện thoại lại vang lên, Nhan Hiểu Thần vội vàng nhận, rất là chột dạ nói: “Làm phiền anh quá.”
Trình Trí Viễn cười nói: “Là tôi sơ sót, sáng sớm ngày mai tôi đến đón em.”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Không cần, không cần, tôi muốn đi xe buýt, anh cho tôi địa chỉ là được rồi.”
Trình Trí Viễn cũng không khách khí nữa, “Được rồi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho em ngay.”
Một lát sau, tin nhắn đến, địa chỉ công ty rất rõ ràng cụ thể.
Nhan Hiểu Thần lên mạng tra cứu tuyến xe buýt gần nhất, chuẩn bị thật tốt các loại tư liệu, xong cô an tâm đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Hiểu Thần đi xe buýt đến công ty của Trình Trí Viễn.
Thường thì các công ty tài chính đều ở khu Phố Đông (4), nhưng công ty của anh ta lại không ở khu đó, chỉ cách trường đại học của Nhan Hiểu Thần không xa, cô đổi một lần xe buýt là đã đến nơi.
(4) Phố Đông tên chính thức là Phố Đông Tân Khu hay “Quận mới Phố Đông” là một quận của thành phố Thượng Hải, Trung Quốc. Kể từ khi bắt đầu được phát triển năm 1990 – thời điểm công bố quy hoạch lần đầu tiên, Phố Đông đã nổi lên như là trung tâm tài chính và thương mại của Trung Quốc. Phố Đông nổi bật với Tháp Minh Châu Phương Đông, Tháp Kim Mậu – biểu tượng của Thượng Hải và của sự phát triển kinh tế Trung Quốc. (Theo wiki)
Xuống xe buýt, Nhan Hiểu Thần vừa hỏi đường vừa nhìn ngó xung quanh, đi khoảng 10 phút cô đã tìm được công ty của Trình Trí Viễn, đó là một tòa nhà nhỏ bốn tầng, có một chút phong cách kiến trúc Châu Âu, mái nhà có khu vườn không lớn lắm. Trong tin nhắn Trình Trí Viễn không có nói số tầng và số phòng, Nhan Hiểu Thần không biết nên làm gì, đành lấy điện thoại gọi cho anh ta.
“Tôi đến rồi, đang ở dưới lầu, anh ở tầng mấy?”
“Tôi xuống ngay.”
Một lát sau, anh ta đi ra. Thời tiết bên ngoài rất lạnh, nhưng có lẽ do vội vàng đi xuống, anh ta không mặc áo khoác mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, Nhan Hiểu Thần sợ anh ta lạnh, nên nhanh chóng chạy sang.
Anh ta dẫn Nhan Hiểu Thần vào cửa, bên dưới tầng trệt không có bật đèn, đại sảnh trống trải có vẻ âm u, tiếng bước chân trên thảm nghe văng vẳng, có cảm giác như toàn bộ khu nhà này chỉ có hai người bọn họ, Nhan Hiểu Thần đột nhiên có chút khẩn trương.
Vào thang máy, Trình Trí Viễn cười nói: “Một mình đến một nơi xa lạ, em không sợ tôi là người xấu à?”
Bị anh ta nhìn thấu tâm sự, chút khẩn trương dường như bớt đi vài phần, Nhan Hiểu Thần nói: “Anh không phải người xấu.” Làm việc tại quán Bar hơn hai năm, cô đã gặp qua không ít loại người, ngôn hành và cử chỉ của Trình Trí Viễn thật sự không giống người xấu. Nhan Hiểu Thần nói với chính mình: Ngươi phải tin vào phán đoán của mình chứ.
Trình Trí Viễn nhìn cô nói: “Có phải người xấu hay không, nhìn bề ngoài không biết được.”
Nhan Hiểu Thần cảm thấy ánh mắt anh ta dường như có nhiều cảm xúc, đang muốn tìm hiểu thì cửa thang máy mở ra.
Đại sảnh ở tầng bốn vô cùng sáng sủa, một phụ nữ có gương mặt thanh tú đang ngồi trước bàn làm việc, nghe tiếng bước chân của bọn họ đi vào, lập tức đứng lên, cung kính thưa: “Trình tổng.”
Trình Trí Viễn nói: “Đây là thư ký của tôi, Tân Lỵ”
Tân Lỵ nhìn Nhan Hiểu Thần mỉm cười, chút khẩn trương còn lại của Nhan Hiểu Thần biến mất hoàn toàn.
Trình Trí Viễn dẫn cô đi vào một phòng họp nhỏ, phía bên ngoài cửa sổ là toàn cảnh một con sông, không có tòa nhà nào che chắn, nhìn rất thoáng đãng.
Trình Trí Viễn mời Nhan Hiểu Thần ngồi, Tân Lỵ bưng hai tách trà đi vào, nhìn thấy Nhan Hiểu Thần đang cởi áo khoác ngoài, liền nói: “Tôi giúp cô treo áo khoác lên nhé?”
Nhan Hiểu Thần vội nói: “Không cần, tôi để tạm trên ghế là được rồi.”
Tân Lỵ lễ phép tươi cười, im lặng rời khỏi.
Trình Trí Viễn ngồi xuống một bên bàn, đối diện với Nhan Hiểu Thần, “Chúng ta bắt đầu nhé?”
Nhan Hiểu Thần đem sơ yếu lý lịch cùng các loại giấy tờ khác đưa cho anh ta.
Anh ta cúi đầu xem qua các tài liệu của cô một lượt, đoạn ngẩn đầu nói: “Hi, you must be Xiaochen, I’m Zhiyuan Cheng. Nice to meet you!” (Xin chào, em chắc là Nhan Hiểu Thần, tôi tên Trình Trí Viễn. Rất vui được gặp em!)
Nhìn qua, anh ta cũng ngồi tư thế đó, dáng ngồi không thay đổi, cũng như lúc đầu tươi cười dịu dàng, không biết là có điểm nào khác hay không, nhưng trong nháy mắt, Nhan Hiểu Thần đã cảm thấy anh ta trở nên thật sắc bén, có chút gì đó lạnh nhạt, chăm chú nhìn kỹ từng cử chỉ lúng túng của cô.
Nhan Hiểu Thần bất giác ngồi thẳng, không tỏ ra bất kỳ một cử chỉ bất thường nào: “Hi, Mr. Cheng, nice to meet you too!” (Chào anh Trình, tôi cũng rất vui được gặp anh!)
Anh ta chỉ vào bảng điểm của Nhan Hiểu Thần, “Wow! I am quite impressed by your GPA (5) as I know it’s very tough to get top scores in your university. I was wondering how you did it. You must work really hard or you are extremely smart, maybe both?” (Tuyệt! Tôi khá ấn tượng với điểm GPA của em, theo như tôi biết điều này rất khó thực hiện ở trường của em. Tôi thắc mắc bằng cách nào mà em đạt được. Chắc hẳn em phải học tập chăm chỉ hoặc em có trí thông minh tuyệt vời, hoặc em có cả hai?)
(5) GPA là viết tắt của Grade Point Average (điểm trung bình), là một chỉ số để đánh giá một học sinh hoặc sinh viên. Chỉ số này được tính bằng cách cộng các điểm trung bình của các môn học rồi chia đều ra để lấy số trung bình. GPA được tính theo thang điểm 4, khác với thang điểm của Việt Nam là 10. Trong đó 4 là cao nhất. (theo wiki)
Kinh nghiệm phỏng vấn của Nhan Hiểu Thần còn rất ít, nhưng cô biết Trình Trí Viễn quả thật rất lợi hại, anh ta nhìn qua giống như đang khen ngợi cô, nhưng cô biết mỗi câu đều là cạm bẫy.
Vì sao thành tích tốt như vậy? Bạn cho rằng mình thông minh? Hay bạn thích học? Nếu vậy tại sao không tiếp tục học lên thạc sĩ? Nếu không thích học tiếp mà tính toán ra đi làm tại sao không tham gia các hoạt động đoàn trường hay các câu lạc bộ học thuật? Vì sao đến công ty chúng tôi? Vì sao thích vị trí này? Công ty chúng tôi có gì hấp dẫn bạn?…Vấn đề này nối tiếp vấn đề khác, tất cả đều là vấn đề thường hay hỏi trong các buổi phỏng vấn, nhưng qua lời nói sắc bén của anh ta, tất cả những điều cẩn thận tỉ mỉ chuẩn bị từ trước đều không dùng được, nếu như nói dối, khẳng định sẽ lòi đuôi ngay.
Hơn ba mươi phút sau, anh ta bỏ tư liệu của cô xuống, tỏ vẻ cuộc phỏng vấn đã chấm dứt thì Nhan Hiểu Thần mới nhẹ nhàng thở ra.
Trình Trí Viễn cười nói: “Cảm giác thế nào?”
Nhan Hiểu Thần uống một ngụm nước nói: “Cảm giác thật không xong!”
Anh ta cười cười: “Tôi đã biết rồi, là do em chuẩn bị quá kỹ. Phỏng vấn đương nhiên phải chuẩn bị, nhưng hãy nhớ rằng, trước hết cần chân thành đối diện với chính mình! Giám khảo phỏng vấn tuy rằng chức vụ cao hơn em, kinh nghiệm xã hội phong phú hơn em, nhưng đều đã trải qua tuổi của các em. Bọn họ không nghĩ các em là những người chưa ra khỏi giảng đường có thể làm được gì, bọn họ chỉ muốn nhìn ra tiềm năng của các em có phù hợp với công ty của họ hay không thôi.”
Nhan Hiểu Thần nghi ngờ nhìn Trình Trí Viễn.
Anh ta nói: “Lấy ví dụ, Công ty Tài Chính sẽ cần người chăm chỉ và kiên định, Ngân Hàng Đầu Tư sẽ thích những người thông minh và có tham vọng, Công Ty Cố Vấn thì lựa chọn người có tính cách cầu tiến, thích đi công tác, Ngân Hàng Thương Mại Nhà Nước thì sẽ chú ý đến người có tính cách ôn hòa, cẩn thận và hiểu chuyện…Nếu một người có tính cách thích hợp với Ngân Hàng Đầu Tư lại lọt vào Ngân Hàng Thương Mại Nhà Nước, đối với anh ta chính là bi kịch, còn đối với công ty anh ta là một lần lãng phí nhân tài. Nói ngược lại, cũng là như vậy.”
(Khúc này toàn nói về lĩnh vực ngân hàng, kinh tế, tài chính là sở trường của Đồng Hoa, xin lỗi không phải sở trường của mình ạ , thật xin lỗi)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.