Chương 34:
Đồng Hoa
12/08/2021
Nhan Hiểu Thần đã sớm thành thói quen, lặng lẽ xoay người đi vào bếp, tự mình làm cơm chiều.
Mẹ của Nhan Hiểu Thần sửa soạn trang điểm xong, cầm lấy túi chuẩn bị đi ra cửa thì nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: “Có tiền không? Đừng có nói với tao là mày về đây mà không mang theo tiền!”
Nhan Hiểu Thần đã sớm chuẩn bị 500 đồng, cô mang ra đưa cho mẹ, nhịn không được nói: “Mẹ chơi mạt chược thì chơi, nhưng đừng có chơi cả đêm, giữ gìn sức khỏe một chút.”
Bà Nhan không nói tiếng nào, cầm lấy tiền nhét vào trong túi, hừ một tiếng rồi lừ lừ đi ra ngoài.
Nhan Hiểu Thần làm một nồi canh hẹ trứng gà, cùng với mì ăn liền dành cho một người ăn.
Dọn dẹp sạch sẽ bát đũa, tắm rửa xong, cô cầm một cốc nước ấm, ngồi trên ghế sô pha xem TV. Vì tiết kiệm điện, công suất của đèn trong phòng khách rất thấp, cho dù có bật đèn thì ánh sáng cũng mờ tối nặng nề; ghế sô pha mua đã lâu năm, mẹ cô cũng ít lau dọn, mùi mốc cũ kỹ cứ thoang thoảng trên mũi của Nhan Hiểu Thần; mùa đông ở miền nam vốn lạnh và ẩm ướt, phòng ở thường xuyên không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, càng giống như âm khí lạnh thấu xương, cho dù có mặc áo lông cũng không cảm thấy ấm áp. Nhớ tới đêm qua, cô cùng Trình Trí Viễn hai người ngồi trong căn phòng ấm áp sáng ngời, vừa ăn cơm vừa tán gẫu vừa xem TV, cảm thấy không giống như thật, nhưng cô cũng không biết, rốt cuộc cái nào mới là mơ nữa.
Đến lúc cốc nước trên tay trở nên lạnh ngắt, cô mới tắt TV, trở lại phòng mình.
Mở chiếc đèn bàn đầu giường, nằm trong chăn đọc sách, buổi tối giết thời gian cũng không khó lắm, chỉ là chăn lâu quá không phơi, hơi ẩm một chút, đắp lên người chẳng có cảm giác ấm áp gì, Nhan Hiểu Thần không thể không quấn chăn quanh người như một cái bánh cuốn.
Di động vang lên, Nhan Hiểu Thần nhìn ra là điện thoại của Thẩm Hầu, vô cùng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại có chút mờ mịt, thậm chí không biết mình có nên nhận cuộc điện thoại này hay không. Chần chờ một thoáng, cô nhận điện thoại. “Nhan Hiểu Thần, cậu ăn xong cơm tối chưa?” Giọng của Thẩm Hầu giống như cơn gió mùa hè, vù vù thổi tới, chỉ là qua di động nhưng khiến Nhan Hiểu Thần trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Mình ăn rồi, còn cậu?”
“Đang ăn, cậu đoán xem bọn mình ăn cái gì?”
“Đoán không được! Là cá à?”
Thẩm Hầu hào hứng nói: “Là cá nướng! Bọn mình lấy hai cái bếp than, để ở trong sân nướng cá, nhắm với rượu Hoa Điêu (3) 15 năm, hương vị rất ư là tuyệt…”Từ trong điện thoại có thể nghe được tiếng cười hi hi ha ha, còn có tiếng đàn dương cầm và tiếng hát, “Con bé em họ của mình đang bắt đầu hát, nó bắt bọn mình ngồi nghe, còn kéo cả thằng em họ chơi đàn, cảm ơn trời nó không rủ mình, mình mà kéo đàn violon giống như là cưa gỗ…”.
(3) Hoa điêu tửu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm, là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Rượu này thường được dùng trong dịp chiêu đãi khách khứa khi con trai của gia đình kết hôn. Nếu nhà nào sinh con gái, rượu này phải đợi đến khi con gái xuất giá về nhà chồng thì mới được đem ra uống, bởi vậy Hoa Điêu còn có tên là Nữ Nhi Hồng. (google)
Nhan Hiểu Thần nhắm hai mắt lại, theo lời của hắn, từ từ hình dung ra mình đang ở giữa một căn nhà, đèn đuốc sáng choang, một cô gái xinh đẹp đang nương theo tiếng dương cầm cất tiếng hát, lò lửa hừng hực, có người vội vàng nướng cá, có người cầm ly rượu nhấm nháp. Mặc dù cùng một cái mùa đông, nhưng sao thế giới kia lại ấm áp sáng ngời như vậy, dĩ nhiên càng không có cái mùi mốc khó ngửi.
“Nhan Hiểu Thần, cậu vẫn đang nghe mình nói đó chứ?”
“Vẫn nghe!”
“Sao nãy giờ cậu không nói gì?”
“Thì tại vì nghe cậu nói!”
Thẩm Hầu cười, “Nói xạo! Mình ra lệnh cậu phải nói!”
“Yes, Sir! Cậu muốn nghe mình nói cái gì?”
“Mấy hôm nghỉ tết này cậu làm gì?”
“Tổng vệ sinh nhà cửa, đi cửa hàng mua sắm, nấu cơm, ăn cơm, lúc nãy cậu gọi điện thoại mình đang đọc sách.”
“Đọc sách?”
“Ừ.”
“Sách gì?”
“Fractals and Scaling in Finance.” (Phương pháp thống kê và dự báo trong kinh tế tài chính) (4)
(4) Là cuốn sách của Benoit B. Mandelbrot xuất bản năm 1997, cuốn này nói về phương pháp sử dụng các thuật toán lặp lại và các biến số ngẫu nhiên để nghiên cứu các rủi ro về tài chính, chủ yếu ứng dụng trong lĩnh vực tài chính marketing và nhiều ứng dụng khác. Tuy nhiên hiện nay các phương pháp này được cho là lỗi thời.
Thẩm Hầu đang háo hức bỗng nhiên hít một hơi lạnh, “Bạn Nhan Hiểu Thần, bạn rất là biết hưởng thụ a~.”
Đầu bên kia điện thoại nghe mấy tiếng “Hầu ca”, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu còn muốn tiếp tục nghe mình nói à? Mình có rất nhiều đề tài tâm đắc về kinh tế tài chính có thể bàn luận với cậu.”
“Được! Cậu từ từ bàn một mình đi! Mình đi ăn thịt dê xiên nướng đây!”
“Chào cậu!”
“A lô, chờ một chút, mình hỏi cậu một chuyện…Có muốn nướng thịt cùng mình không?”
“Muốn!”
“Đọc sách và nướng thịt cùng mình, cậu chọn cái nào?”
“Nướng thịt cùng cậu!”
Thẩm Hầu hài lòng, “Mình cúp máy đây! Chào cậu!”
“Chào!”
Mẹ của Nhan Hiểu Thần sửa soạn trang điểm xong, cầm lấy túi chuẩn bị đi ra cửa thì nhớ tới cái gì đó, quay đầu lại hỏi: “Có tiền không? Đừng có nói với tao là mày về đây mà không mang theo tiền!”
Nhan Hiểu Thần đã sớm chuẩn bị 500 đồng, cô mang ra đưa cho mẹ, nhịn không được nói: “Mẹ chơi mạt chược thì chơi, nhưng đừng có chơi cả đêm, giữ gìn sức khỏe một chút.”
Bà Nhan không nói tiếng nào, cầm lấy tiền nhét vào trong túi, hừ một tiếng rồi lừ lừ đi ra ngoài.
Nhan Hiểu Thần làm một nồi canh hẹ trứng gà, cùng với mì ăn liền dành cho một người ăn.
Dọn dẹp sạch sẽ bát đũa, tắm rửa xong, cô cầm một cốc nước ấm, ngồi trên ghế sô pha xem TV. Vì tiết kiệm điện, công suất của đèn trong phòng khách rất thấp, cho dù có bật đèn thì ánh sáng cũng mờ tối nặng nề; ghế sô pha mua đã lâu năm, mẹ cô cũng ít lau dọn, mùi mốc cũ kỹ cứ thoang thoảng trên mũi của Nhan Hiểu Thần; mùa đông ở miền nam vốn lạnh và ẩm ướt, phòng ở thường xuyên không có ánh sáng mặt trời chiếu vào, càng giống như âm khí lạnh thấu xương, cho dù có mặc áo lông cũng không cảm thấy ấm áp. Nhớ tới đêm qua, cô cùng Trình Trí Viễn hai người ngồi trong căn phòng ấm áp sáng ngời, vừa ăn cơm vừa tán gẫu vừa xem TV, cảm thấy không giống như thật, nhưng cô cũng không biết, rốt cuộc cái nào mới là mơ nữa.
Đến lúc cốc nước trên tay trở nên lạnh ngắt, cô mới tắt TV, trở lại phòng mình.
Mở chiếc đèn bàn đầu giường, nằm trong chăn đọc sách, buổi tối giết thời gian cũng không khó lắm, chỉ là chăn lâu quá không phơi, hơi ẩm một chút, đắp lên người chẳng có cảm giác ấm áp gì, Nhan Hiểu Thần không thể không quấn chăn quanh người như một cái bánh cuốn.
Di động vang lên, Nhan Hiểu Thần nhìn ra là điện thoại của Thẩm Hầu, vô cùng vui vẻ, nhưng ngay sau đó lại có chút mờ mịt, thậm chí không biết mình có nên nhận cuộc điện thoại này hay không. Chần chờ một thoáng, cô nhận điện thoại. “Nhan Hiểu Thần, cậu ăn xong cơm tối chưa?” Giọng của Thẩm Hầu giống như cơn gió mùa hè, vù vù thổi tới, chỉ là qua di động nhưng khiến Nhan Hiểu Thần trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Mình ăn rồi, còn cậu?”
“Đang ăn, cậu đoán xem bọn mình ăn cái gì?”
“Đoán không được! Là cá à?”
Thẩm Hầu hào hứng nói: “Là cá nướng! Bọn mình lấy hai cái bếp than, để ở trong sân nướng cá, nhắm với rượu Hoa Điêu (3) 15 năm, hương vị rất ư là tuyệt…”Từ trong điện thoại có thể nghe được tiếng cười hi hi ha ha, còn có tiếng đàn dương cầm và tiếng hát, “Con bé em họ của mình đang bắt đầu hát, nó bắt bọn mình ngồi nghe, còn kéo cả thằng em họ chơi đàn, cảm ơn trời nó không rủ mình, mình mà kéo đàn violon giống như là cưa gỗ…”.
(3) Hoa điêu tửu: Gốc từ rượu Thiệu Hưng tỉnh Chiết Giang, đã có từ nhiều ngàn năm, là một loại danh tửu của Trung Hoa. Người ta chọn loại gạo ngon nấu thành rượu, để lâu có màu vàng, khi hâm lên mùi rất thơm. Rượu này thường được dùng trong dịp chiêu đãi khách khứa khi con trai của gia đình kết hôn. Nếu nhà nào sinh con gái, rượu này phải đợi đến khi con gái xuất giá về nhà chồng thì mới được đem ra uống, bởi vậy Hoa Điêu còn có tên là Nữ Nhi Hồng. (google)
Nhan Hiểu Thần nhắm hai mắt lại, theo lời của hắn, từ từ hình dung ra mình đang ở giữa một căn nhà, đèn đuốc sáng choang, một cô gái xinh đẹp đang nương theo tiếng dương cầm cất tiếng hát, lò lửa hừng hực, có người vội vàng nướng cá, có người cầm ly rượu nhấm nháp. Mặc dù cùng một cái mùa đông, nhưng sao thế giới kia lại ấm áp sáng ngời như vậy, dĩ nhiên càng không có cái mùi mốc khó ngửi.
“Nhan Hiểu Thần, cậu vẫn đang nghe mình nói đó chứ?”
“Vẫn nghe!”
“Sao nãy giờ cậu không nói gì?”
“Thì tại vì nghe cậu nói!”
Thẩm Hầu cười, “Nói xạo! Mình ra lệnh cậu phải nói!”
“Yes, Sir! Cậu muốn nghe mình nói cái gì?”
“Mấy hôm nghỉ tết này cậu làm gì?”
“Tổng vệ sinh nhà cửa, đi cửa hàng mua sắm, nấu cơm, ăn cơm, lúc nãy cậu gọi điện thoại mình đang đọc sách.”
“Đọc sách?”
“Ừ.”
“Sách gì?”
“Fractals and Scaling in Finance.” (Phương pháp thống kê và dự báo trong kinh tế tài chính) (4)
(4) Là cuốn sách của Benoit B. Mandelbrot xuất bản năm 1997, cuốn này nói về phương pháp sử dụng các thuật toán lặp lại và các biến số ngẫu nhiên để nghiên cứu các rủi ro về tài chính, chủ yếu ứng dụng trong lĩnh vực tài chính marketing và nhiều ứng dụng khác. Tuy nhiên hiện nay các phương pháp này được cho là lỗi thời.
Thẩm Hầu đang háo hức bỗng nhiên hít một hơi lạnh, “Bạn Nhan Hiểu Thần, bạn rất là biết hưởng thụ a~.”
Đầu bên kia điện thoại nghe mấy tiếng “Hầu ca”, Nhan Hiểu Thần cười nói: “Cậu còn muốn tiếp tục nghe mình nói à? Mình có rất nhiều đề tài tâm đắc về kinh tế tài chính có thể bàn luận với cậu.”
“Được! Cậu từ từ bàn một mình đi! Mình đi ăn thịt dê xiên nướng đây!”
“Chào cậu!”
“A lô, chờ một chút, mình hỏi cậu một chuyện…Có muốn nướng thịt cùng mình không?”
“Muốn!”
“Đọc sách và nướng thịt cùng mình, cậu chọn cái nào?”
“Nướng thịt cùng cậu!”
Thẩm Hầu hài lòng, “Mình cúp máy đây! Chào cậu!”
“Chào!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.