Chương 40:
Đồng Hoa
12/08/2021
“Cũng nhanh…vậy hẹn gặp cậu ở trường!”
“Ừ, được!”
Thẩm Hầu lên xe, Thẩm Lâm cười cười, phất phất tay với Nhan Hiểu Thần, lái xe rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần đi đến trạm xe buýt, dọc theo đường đi luôn nhoẻn miệng cười.
Cô vừa ngồi xe buýt, vừa nhắn tin cho Thẩm Hầu, “Hôm nay rất vui, cảm ơn cậu đã tới gặp mình!”
Thẩm Hầu nhận được tin nhắn, cũng nhe răng cười, trả lời lại: “Mình cũng rất vui, cảm ơn món quà quý của cậu!”
Nhan Hiểu Thần về đến nhà thì mẹ cô đang thay quần áo chuẩn bị đi chơi mạt chược. Hai mẹ con tuy ở cùng một mái nhà, nhưng một người thì sống vào ban ngày, một người thì hoạt động vào ban đêm, dường như chẳng có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhan Hiểu Thần thu dọn ra giường đệm chăn, ôm trở vào phòng. Tầm mắt lướt qua căn phòng, cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhớ rất rõ ràng, sáng hôm nay đã dọn dẹp phòng rồi, tất cả đều rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng bây giờ lại có chút lộn xộn.
Cô đem chăn đệm bỏ lên giường, buồn bực nhìn qua căn phòng một lần nữa, đột nhiên nhớ đến điều gì liền nhanh chóng mở tủ quần áo, lấy quyển sách Fractals and Scaling in Finance ra lật vài cái, một cái phong bì lộ ra, cô mở phong bì nhưng bên trong trống trơn, 1000 đồng ở trong đó đã biến mất.
Trong nhà này chỉ có một người có thể đi vào phòng của cô, Nhan Hiểu Thần không muốn tin là mẹ cô trộm tiền, nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Cô vọt ngay xuống lầu, đang thấy mẹ kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài. “Mẹ!” Nhan Hiểu Thần gọi lớn, mẹ cô lại làm như không nghe thấy.
Nhan Hiểu Thần chạy vài bước đã bắt kịp, kéo mẹ lại, cố gắng khống chế cơn giận dữ, bình tĩnh nói: “Mẹ lấy trộm tiền của con phải không?”
Không ngờ mẹ cô giống như bao thuốc nổ dồn nén lâu ngày bộc phát ra, hung hăng hất văng tay Nhan Hiểu Thần, dùng móng tay thật dài bấu vào mặt cô, nổi trận lôi đình gào thét mắng: “Mày bị thần kinh à, đồ quỷ đòi nợ! Đó là của tao, tao ở trong nhà mình lấy tiền, là trộm hay sao? Mày có gan nói lại lần nữa thử xem, coi hôm nay tao có đánh chết mày hay không!”
Nhan Hiểu Thần vừa tránh né ngón tay của mẹ, vừa nói: “Được, coi như con nói sai! Mẹ chỉ cầm tiền trong tủ quần áo đi thôi! Hôm nay con vừa cho mẹ 500 rồi, bây giờ có thể cho mẹ thêm 500 nữa, còn lại mẹ trả cho con đi, con về trường học ngồi xe, ăn cơm đều phải có tiền!”
“Ừ, được!”
Thẩm Hầu lên xe, Thẩm Lâm cười cười, phất phất tay với Nhan Hiểu Thần, lái xe rời khỏi.
Nhan Hiểu Thần đi đến trạm xe buýt, dọc theo đường đi luôn nhoẻn miệng cười.
Cô vừa ngồi xe buýt, vừa nhắn tin cho Thẩm Hầu, “Hôm nay rất vui, cảm ơn cậu đã tới gặp mình!”
Thẩm Hầu nhận được tin nhắn, cũng nhe răng cười, trả lời lại: “Mình cũng rất vui, cảm ơn món quà quý của cậu!”
Nhan Hiểu Thần về đến nhà thì mẹ cô đang thay quần áo chuẩn bị đi chơi mạt chược. Hai mẹ con tuy ở cùng một mái nhà, nhưng một người thì sống vào ban ngày, một người thì hoạt động vào ban đêm, dường như chẳng có cơ hội nói chuyện với nhau. Nhan Hiểu Thần thu dọn ra giường đệm chăn, ôm trở vào phòng. Tầm mắt lướt qua căn phòng, cảm thấy có gì đó không ổn, cô nhớ rất rõ ràng, sáng hôm nay đã dọn dẹp phòng rồi, tất cả đều rất gọn gàng ngăn nắp, nhưng bây giờ lại có chút lộn xộn.
Cô đem chăn đệm bỏ lên giường, buồn bực nhìn qua căn phòng một lần nữa, đột nhiên nhớ đến điều gì liền nhanh chóng mở tủ quần áo, lấy quyển sách Fractals and Scaling in Finance ra lật vài cái, một cái phong bì lộ ra, cô mở phong bì nhưng bên trong trống trơn, 1000 đồng ở trong đó đã biến mất.
Trong nhà này chỉ có một người có thể đi vào phòng của cô, Nhan Hiểu Thần không muốn tin là mẹ cô trộm tiền, nhưng sự thật ở ngay trước mắt. Cô vọt ngay xuống lầu, đang thấy mẹ kéo cửa chuẩn bị đi ra ngoài. “Mẹ!” Nhan Hiểu Thần gọi lớn, mẹ cô lại làm như không nghe thấy.
Nhan Hiểu Thần chạy vài bước đã bắt kịp, kéo mẹ lại, cố gắng khống chế cơn giận dữ, bình tĩnh nói: “Mẹ lấy trộm tiền của con phải không?”
Không ngờ mẹ cô giống như bao thuốc nổ dồn nén lâu ngày bộc phát ra, hung hăng hất văng tay Nhan Hiểu Thần, dùng móng tay thật dài bấu vào mặt cô, nổi trận lôi đình gào thét mắng: “Mày bị thần kinh à, đồ quỷ đòi nợ! Đó là của tao, tao ở trong nhà mình lấy tiền, là trộm hay sao? Mày có gan nói lại lần nữa thử xem, coi hôm nay tao có đánh chết mày hay không!”
Nhan Hiểu Thần vừa tránh né ngón tay của mẹ, vừa nói: “Được, coi như con nói sai! Mẹ chỉ cầm tiền trong tủ quần áo đi thôi! Hôm nay con vừa cho mẹ 500 rồi, bây giờ có thể cho mẹ thêm 500 nữa, còn lại mẹ trả cho con đi, con về trường học ngồi xe, ăn cơm đều phải có tiền!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.