Chương 43:
Đồng Hoa
14/08/2021
Nhan Hiểu Thần buồn bực chạy xuống lầu, kéo cửa ra, ngoài cửa không có ai chỉ có tấm vách nhà hàng xóm. Bác hàng xóm chỉ vào cái túi to ở cổng thị trấn nói: “Ta đi ra vứt rác thì thấy có một người đứng trước cửa nhà con, đứng cả buổi chẳng thấy gọi cửa, ta liền tò mò hỏi một câu, người đó không nói gì, để vật gì đó xuống rồi bỏ đi.”
Nhan Hiểu Thần dường như nghĩ được cái gì, lập tức hỏi: “Người đó trông như thế nào? Nam hay nữ?”
“Là Nam, khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó, hơi mập, rất cao, mặc…”
Nhan Hiểu Thần lập tức trở nên giận dữ, lầm bầm gì đó liền xông ra cửa, hàng xóm bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Nhan Hiểu Thần, thì thào nói: “Con còn chưa khóa cửa.”
Mấy đứa nhóc con đang chơi ở bên đường gần đó nhìn thấy kêu to “Lụm tiền kìa”, liền xông lại giật tiền.
Người đàn ông vẫn giữ bộ dáng cũ cẩn thận, ôn tồn nói: “Ta biết ta gây ra tội lớn không thể bù đắp lại, nhà cháu hận ta là đúng, nhưng không cần phải làm khổ mình như vậy!”
“Ông cút đi!” Nhan Hiểu Thần một cước đá văng mấy đồng tiền ở dưới chân, xoay người bỏ đi, chạy một mạch về nhà, khóa chặt cửa lại.
Lúc đi lên lầu cô đột nhiên không còn hơi sức, chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã lăn xuống cầu thang, may mắn giữ được lan can, chỉ bị trượt chân ngã. Cô cảm thấy quá mệt mỏi không muốn cử động, hơi sức đứng lên cũng không có, thuận thế cô ngồi xuống trên bậc tam cấp.
Nhan Hiểu Thần ngơ ngác ngồi đó, đầu óc trống rỗng.
Sắc trời dần dần chuyển sang màu trầm tối, nhà không mở đèn, trong phòng một mảnh tối đen, hơi lạnh âm ti thấu tận xương, ngồi trên bậc thang như ngồi trên tảng băng lạnh buốt. Nhan Hiểu Thần chẳng có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy có thể vĩnh viễn ngồi tại đây để mau chóng chết đi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông bén nhọn như đâm vào tai truyền đến từ phòng ngủ. Nhan Hiểu Thần làm như chẳng nghe được gì, không có phản ứng, tiếng chuông vẫn không chịu ngừng lại, vang lên liên hồi, giống như thế giới ngoài kia đang kêu gọi.
Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng bị tiếng chuông thức tỉnh, cảm thấy đầu gối lạnh cứng đang đau đớn, cô nghĩ chắc là phát bệnh rồi! Nắm chặt lan can, gắng sức chống người đứng lên, sờ soạng trong bóng tối, tập tễnh đi xuống lầu bật đèn, cô lấy cho mình một ly nước ấm, chậm rãi uống xong, thân thể lạnh buốt mới dần dần như được sống lại.
Nhan Hiểu Thần xem qua miếng vải thưa quấn trên tay đang đỏ sậm, đoán chừng là vết thương đã toét ra, máu chảy thấm ra ngoài. Cô gỡ bỏ miếng vải thưa, xem qua máu đã ngừng chảy mới mang một cuộn vải mới khác, quấn tay lại thật cẩn thận.
Nhan Hiểu Thần bưng cốc nước ấm đi lên lầu, nhìn đống tiền lẻ trên giường mới nhớ đến lúc nãy đang làm gì, cô còn phải nghĩ cách mượn tiền để có thể về trường tiếp tục học.
Cô thở dài, thuận tay cầm di động lên, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Trí Viễn.
Nhan Hiểu Thần cười khổ, cô biết con đường trước mắt có thể đi là gì. Nhưng chẳng lẽ đơn giản người ta đã giúp cô một lần, cô liền nhiều lần nghĩ đến người ta khi cần giúp hay sao? Mà hiện tại trước mắt, cô đã thật sự hết cách, chỉ có thể mặt dày một lần nữa nhờ đến Trình Trí Viễn xin giúp đỡ.
Nhan Hiểu Thần bấm nút gọi. Điện thoại vang lên vài tiếng, giọng của Trình Trí Viễn truyền đến.
“A lô.”
“Chào anh, tôi là Nhan Hiểu Thần.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Mỗi lần điện thoại, em đều muốn nghiêm túc như vậy sao?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi ở dưới lầu, không nghe điện thoại của anh được, anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à?”
“Đương nhiên không phải!”
“Mỗi ngày đều làm việc quen rồi, lễ tết nghỉ nhiều có chút nhàm chán, tùy tiện gọi cho em, thăm hỏi một chút.”
“Tôi…Anh vẫn còn ở nhà sao?”
Nhan Hiểu Thần dường như nghĩ được cái gì, lập tức hỏi: “Người đó trông như thế nào? Nam hay nữ?”
“Là Nam, khoảng bốn năm mươi tuổi gì đó, hơi mập, rất cao, mặc…”
Nhan Hiểu Thần lập tức trở nên giận dữ, lầm bầm gì đó liền xông ra cửa, hàng xóm bị dọa sợ, ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Nhan Hiểu Thần, thì thào nói: “Con còn chưa khóa cửa.”
Mấy đứa nhóc con đang chơi ở bên đường gần đó nhìn thấy kêu to “Lụm tiền kìa”, liền xông lại giật tiền.
Người đàn ông vẫn giữ bộ dáng cũ cẩn thận, ôn tồn nói: “Ta biết ta gây ra tội lớn không thể bù đắp lại, nhà cháu hận ta là đúng, nhưng không cần phải làm khổ mình như vậy!”
“Ông cút đi!” Nhan Hiểu Thần một cước đá văng mấy đồng tiền ở dưới chân, xoay người bỏ đi, chạy một mạch về nhà, khóa chặt cửa lại.
Lúc đi lên lầu cô đột nhiên không còn hơi sức, chân mềm nhũn ra, thiếu chút nữa đã lăn xuống cầu thang, may mắn giữ được lan can, chỉ bị trượt chân ngã. Cô cảm thấy quá mệt mỏi không muốn cử động, hơi sức đứng lên cũng không có, thuận thế cô ngồi xuống trên bậc tam cấp.
Nhan Hiểu Thần ngơ ngác ngồi đó, đầu óc trống rỗng.
Sắc trời dần dần chuyển sang màu trầm tối, nhà không mở đèn, trong phòng một mảnh tối đen, hơi lạnh âm ti thấu tận xương, ngồi trên bậc thang như ngồi trên tảng băng lạnh buốt. Nhan Hiểu Thần chẳng có cảm giác gì, ngược lại cảm thấy có thể vĩnh viễn ngồi tại đây để mau chóng chết đi.
Di động đột nhiên vang lên, tiếng chuông bén nhọn như đâm vào tai truyền đến từ phòng ngủ. Nhan Hiểu Thần làm như chẳng nghe được gì, không có phản ứng, tiếng chuông vẫn không chịu ngừng lại, vang lên liên hồi, giống như thế giới ngoài kia đang kêu gọi.
Nhan Hiểu Thần rốt cuộc cũng bị tiếng chuông thức tỉnh, cảm thấy đầu gối lạnh cứng đang đau đớn, cô nghĩ chắc là phát bệnh rồi! Nắm chặt lan can, gắng sức chống người đứng lên, sờ soạng trong bóng tối, tập tễnh đi xuống lầu bật đèn, cô lấy cho mình một ly nước ấm, chậm rãi uống xong, thân thể lạnh buốt mới dần dần như được sống lại.
Nhan Hiểu Thần xem qua miếng vải thưa quấn trên tay đang đỏ sậm, đoán chừng là vết thương đã toét ra, máu chảy thấm ra ngoài. Cô gỡ bỏ miếng vải thưa, xem qua máu đã ngừng chảy mới mang một cuộn vải mới khác, quấn tay lại thật cẩn thận.
Nhan Hiểu Thần bưng cốc nước ấm đi lên lầu, nhìn đống tiền lẻ trên giường mới nhớ đến lúc nãy đang làm gì, cô còn phải nghĩ cách mượn tiền để có thể về trường tiếp tục học.
Cô thở dài, thuận tay cầm di động lên, nhìn thấy có 3 cuộc gọi nhỡ, đều là của Trình Trí Viễn.
Nhan Hiểu Thần cười khổ, cô biết con đường trước mắt có thể đi là gì. Nhưng chẳng lẽ đơn giản người ta đã giúp cô một lần, cô liền nhiều lần nghĩ đến người ta khi cần giúp hay sao? Mà hiện tại trước mắt, cô đã thật sự hết cách, chỉ có thể mặt dày một lần nữa nhờ đến Trình Trí Viễn xin giúp đỡ.
Nhan Hiểu Thần bấm nút gọi. Điện thoại vang lên vài tiếng, giọng của Trình Trí Viễn truyền đến.
“A lô.”
“Chào anh, tôi là Nhan Hiểu Thần.”
Trình Trí Viễn hỏi: “Mỗi lần điện thoại, em đều muốn nghiêm túc như vậy sao?”
Nhan Hiểu Thần nói: “Xin lỗi, vừa rồi tôi ở dưới lầu, không nghe điện thoại của anh được, anh tìm tôi có việc gì?”
“Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em à?”
“Đương nhiên không phải!”
“Mỗi ngày đều làm việc quen rồi, lễ tết nghỉ nhiều có chút nhàm chán, tùy tiện gọi cho em, thăm hỏi một chút.”
“Tôi…Anh vẫn còn ở nhà sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.