Chương 65:
Đồng Hoa
18/08/2021
Một bà dì khác hùa theo nói: “Tiểu địa phương cách ninh, sao gặp qua đại bài tràng, chậm giao liền hiểu được, Thượng Hải ngạch một bộ phòng ở, liền hảo bức tới đây khối hỗn phạt hạ khởi.” Tiếng phổ thông có nghĩa là: “Dân nhà quê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rồi sẽ sớm biết nhà thuê ở Thượng Hải sẽ làm cho công việc của các người xất bất xang bang cho mà xem.”
Ngô Thiến Thiến tuy rằng chỉ hiểu nửa phần, nhưng ý nghĩa của câu “Dân nhà quê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công việc sẽ xất bất xang bang” là hoàn toàn lĩnh hội được, từ trước tới giờ cô là người khá nóng tính, trong lòng lại tự ti nghĩ mình thuộc dạng dân quê tỉnh lẻ nghèo nàn lạc hậu, lập tức bị chọc giận, nhanh miệng phản bác lại: “Mấy người hoàn toàn không biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền mới nói vậy, mấy người mới là không biết trời cao đất dày, mới là chưa gặp chưa biết!”
Bà dì kia cười nhạo, chanh chua nói: “Ngô tắc hiểu được, thật cách có tiền mặt ninh, phạt sẽ đến qua công cộng khí xí thô!”
Một bà dì khác hình như sợ Ngô Thiến Thiến không hiểu, cố tình lặp lại bằng tiếng phổ thông, “Bọn ta chỉ biết nếu là người có nhiều tiền thì sẽ không chen chúc đi xe buýt!”
Ngô Thiến Thiến tức giận đến lông mày dựng ngược, Nhan Hiểu Thần dùng sức nắm tay cô lại, lắc đầu, ý bảo đừng cãi nữa. Ngô Thiến Thiến cũng thấy mình với hai bà dì chợ búa này tranh luận kiếm được bao nhiêu tiền thật sự nhàm chán, cô cắn răng, mặt dịu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Nhưng hai bà dì kia lại hứng trí đắc thắng, cứ huyên thuyên mãi, một người thì chê bai đứa con của người bạn, bỏ mặc cha mẹ không lo đi mua xe BMW, một kẻ lại khoe khoang đứa con gái của cô em ruột mình vừa mới 18 tuổi, trong nhà đã mua cho nó một căn hộ làm lễ cưới…
Xe vừa ghé trạm, Nhan Hiểu Thần liền lôi Ngô Thiến Thiến chen chân xuống xe, Ngô Thiến Thiến tức giận nói: “Mắc mớ gì chúng ta phải xuống xe? Mình muốn nghe xem mấy mụ đó ba hoa đến cỡ nào! Nổ cho cố vào, chỉ là lôi truyện của bạn bè, người thân ra mà nói thôi, khẳng định không động gì vào chuyện của mấy mụ ấy đâu!”
Nhan Hiểu Thần dịu dàng nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta chờ chuyến khác là đến mà, đi làm ngày đầu tiên không nên mang theo một bụng không thoải mái đến công ty.”
Ngô Thiến Thiến lập tức cảnh giác, nghĩ đến hôm nay việc quan trọng nhất là gì. Cô nhìn đến phía trước trạm xe buýt một đám người chen chúc mà chán nản nhíu mày, giơ tay gọi một chiếc taxi. Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn cô, “Gọi xe mắc tiền đó nhe!”
Ngô Thiến Thiến đến mở cửa xe, thoải mái nói: “Lên xe, hôm nay mình mời!”
Ngô Thiến Thiến tuy rằng chỉ hiểu nửa phần, nhưng ý nghĩa của câu “Dân nhà quê, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, công việc sẽ xất bất xang bang” là hoàn toàn lĩnh hội được, từ trước tới giờ cô là người khá nóng tính, trong lòng lại tự ti nghĩ mình thuộc dạng dân quê tỉnh lẻ nghèo nàn lạc hậu, lập tức bị chọc giận, nhanh miệng phản bác lại: “Mấy người hoàn toàn không biết một tháng tôi kiếm được bao nhiêu tiền mới nói vậy, mấy người mới là không biết trời cao đất dày, mới là chưa gặp chưa biết!”
Bà dì kia cười nhạo, chanh chua nói: “Ngô tắc hiểu được, thật cách có tiền mặt ninh, phạt sẽ đến qua công cộng khí xí thô!”
Một bà dì khác hình như sợ Ngô Thiến Thiến không hiểu, cố tình lặp lại bằng tiếng phổ thông, “Bọn ta chỉ biết nếu là người có nhiều tiền thì sẽ không chen chúc đi xe buýt!”
Ngô Thiến Thiến tức giận đến lông mày dựng ngược, Nhan Hiểu Thần dùng sức nắm tay cô lại, lắc đầu, ý bảo đừng cãi nữa. Ngô Thiến Thiến cũng thấy mình với hai bà dì chợ búa này tranh luận kiếm được bao nhiêu tiền thật sự nhàm chán, cô cắn răng, mặt dịu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Nhưng hai bà dì kia lại hứng trí đắc thắng, cứ huyên thuyên mãi, một người thì chê bai đứa con của người bạn, bỏ mặc cha mẹ không lo đi mua xe BMW, một kẻ lại khoe khoang đứa con gái của cô em ruột mình vừa mới 18 tuổi, trong nhà đã mua cho nó một căn hộ làm lễ cưới…
Xe vừa ghé trạm, Nhan Hiểu Thần liền lôi Ngô Thiến Thiến chen chân xuống xe, Ngô Thiến Thiến tức giận nói: “Mắc mớ gì chúng ta phải xuống xe? Mình muốn nghe xem mấy mụ đó ba hoa đến cỡ nào! Nổ cho cố vào, chỉ là lôi truyện của bạn bè, người thân ra mà nói thôi, khẳng định không động gì vào chuyện của mấy mụ ấy đâu!”
Nhan Hiểu Thần dịu dàng nói: “Thời gian còn sớm, chúng ta chờ chuyến khác là đến mà, đi làm ngày đầu tiên không nên mang theo một bụng không thoải mái đến công ty.”
Ngô Thiến Thiến lập tức cảnh giác, nghĩ đến hôm nay việc quan trọng nhất là gì. Cô nhìn đến phía trước trạm xe buýt một đám người chen chúc mà chán nản nhíu mày, giơ tay gọi một chiếc taxi. Nhan Hiểu Thần kinh ngạc nhìn cô, “Gọi xe mắc tiền đó nhe!”
Ngô Thiến Thiến đến mở cửa xe, thoải mái nói: “Lên xe, hôm nay mình mời!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.