Chương 87:
Đồng Hoa
23/08/2021
Buổi sáng thứ ba, cô vẫn như ngày thường chăm chỉ làm việc.
Phòng nhân sự đến mời Jason đi họp, khi anh ta họp xong trở về, liền đi đến bên cạnh bàn của Nhan Hiểu Thần, nói: “Đến phòng họp nhỏ nói chuyện một lát.” Vẻ mặt bên ngoài của anh ta hết thảy đều bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Thần có chút gì đó thay đổi.
Nhan Hiểu Thần lập tức hiểu rõ, công ty đã biết rồi. Cô vẫn chờ đợi giờ phút này bấy lâu, thật không ngoài ý muốn cho lắm, nhưng điều làm cô hoang mang là vì sao việc này công ty lại tìm cô trước, chẳng phải trường học nên tìm cô trước hay sao?
Nhan Hiểu Thần đi vào phòng họp nhỏ, Jason im lặng một chút, mới mở miệng: “Đêm qua, người phụ trách MG ở Thượng Hải là Chu Miện tiên sinh, và Tổng giám đốc MG ở tổng công ty tại Trung Quốc là Lục Lệ Thành tiên sinh đồng thời nhận được email nặc danh, nội dung thế nào chắc em cũng đã rõ. Bởi vì chuyện này khiến cho Lục tổng trực tiếp hỏi đến, nên công ty xử lý rất nhanh, đã liên hệ qua Giáo sư Vương, xác định nội dung bức thư có khả năng là thật. Công ty quyết định điều tra làm rõ trước, em trước hết đừng đi làm nữa. Tiền lương của em sẽ theo quy định mà kết toán, công ty phát lương theo ngày, sẽ chuyển khoản sau, cho nên tài khoản ngân hàng của em không cần phải xóa bỏ.”
Nhan Hiểu Thần đứng lên, tháo thẻ nhân viên xuống để lên bàn, thấp giọng nói: “Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh!”
Jason thở dài, chân thành nói: “Chúc em nhiều may mắn!” Đến nước này, anh ta và Nhan Hiểu Thần đều hiểu, Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không còn khả năng có cơ hội vào MG làm việc được nữa, cô bé này thật sự cần một chút may mắn, mới có thể vượt qua chuyện này.
Nhan Hiểu Thần im lặng trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tập sinh ngồi bàn kế bên hỏi: “Bạn lại xin nghỉ phép à?”
Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, coi như chấp nhận, cũng không còn ai hỏi nữa. Ra đến cửa thì Ngô Thiến Thiến đuổi theo, thân thiết nói: “Tại sao cậu lại xin nghỉ phép? Nếu cậu cứ tiếp tục nghỉ, cấp trên có vài phần ấn tượng tốt với cậu sẽ bị cậu làm mất hết đó, có chuyện gì không thể để cho Thẩm Hầu giúp cậu xử lý …”
Nhan Hiểu Thần ngắt lời quan tâm của Ngô Thiến Thiến, “Mình không phải xin nghỉ phép, mình bị công ty đuổi việc rồi.”
Ngô Thiến Thiến trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện giờ mình không muốn nói nhiều, vài ngày nữa cậu sẽ biết nguyên nhân thôi. Mình đi đây!” Bởi vì không phải trong giờ làm việc, trên xe buýt thậm chí không có một ai, Nhan Hiểu Thần tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cô rất muốn mỗi ngày có thể chen chúc nhau trên xe buýt mà tan giờ làm. Đã lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện không muốn gặp, không muốn thấy, nhưng bây giờ không còn nữa mới phát hiện ra những thứ nhỏ bé vụn vặt đó lại là những điều vô cùng hạnh phúc.
Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, hành lang cũng không trống vắng lắm, có bạn mở rộng cửa phòng coi phim Hàn; có bạn đang thu dọn hành lý, thủ tục tốt nghiệp đều đã xong xuôi, các bạn vội vàng chuẩn bị rời trường. Nhưng phòng của Nhan Hiểu Thần coi như cũng khá yên tĩnh, Lưu Hân Huy và bạn bè đã ra ngoài chơi, Ngô Thiến Thiến thì đang đi làm, Ngụy Đồng đang ở thư viện nghiên cứu tài liệu, chưa đến đêm nay, cả ký túc xá sẽ không còn người nào. Nhan Hiểu Thần đóng cửa phòng, im lặng ngồi một lát, sau đó thì gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
Thẩm Hầu nhạy cảm, lập tức hỏi lại: “Rất tiện, có chuyện gì vậy? Sao em không đi làm?”
Phòng nhân sự đến mời Jason đi họp, khi anh ta họp xong trở về, liền đi đến bên cạnh bàn của Nhan Hiểu Thần, nói: “Đến phòng họp nhỏ nói chuyện một lát.” Vẻ mặt bên ngoài của anh ta hết thảy đều bình thường, nhưng ánh mắt nhìn Nhan Hiểu Thần có chút gì đó thay đổi.
Nhan Hiểu Thần lập tức hiểu rõ, công ty đã biết rồi. Cô vẫn chờ đợi giờ phút này bấy lâu, thật không ngoài ý muốn cho lắm, nhưng điều làm cô hoang mang là vì sao việc này công ty lại tìm cô trước, chẳng phải trường học nên tìm cô trước hay sao?
Nhan Hiểu Thần đi vào phòng họp nhỏ, Jason im lặng một chút, mới mở miệng: “Đêm qua, người phụ trách MG ở Thượng Hải là Chu Miện tiên sinh, và Tổng giám đốc MG ở tổng công ty tại Trung Quốc là Lục Lệ Thành tiên sinh đồng thời nhận được email nặc danh, nội dung thế nào chắc em cũng đã rõ. Bởi vì chuyện này khiến cho Lục tổng trực tiếp hỏi đến, nên công ty xử lý rất nhanh, đã liên hệ qua Giáo sư Vương, xác định nội dung bức thư có khả năng là thật. Công ty quyết định điều tra làm rõ trước, em trước hết đừng đi làm nữa. Tiền lương của em sẽ theo quy định mà kết toán, công ty phát lương theo ngày, sẽ chuyển khoản sau, cho nên tài khoản ngân hàng của em không cần phải xóa bỏ.”
Nhan Hiểu Thần đứng lên, tháo thẻ nhân viên xuống để lên bàn, thấp giọng nói: “Vâng, em hiểu. Cảm ơn anh!”
Jason thở dài, chân thành nói: “Chúc em nhiều may mắn!” Đến nước này, anh ta và Nhan Hiểu Thần đều hiểu, Nhan Hiểu Thần tuyệt đối không còn khả năng có cơ hội vào MG làm việc được nữa, cô bé này thật sự cần một chút may mắn, mới có thể vượt qua chuyện này.
Nhan Hiểu Thần im lặng trở lại bàn làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ đạc, thực tập sinh ngồi bàn kế bên hỏi: “Bạn lại xin nghỉ phép à?”
Nhan Hiểu Thần không lên tiếng, coi như chấp nhận, cũng không còn ai hỏi nữa. Ra đến cửa thì Ngô Thiến Thiến đuổi theo, thân thiết nói: “Tại sao cậu lại xin nghỉ phép? Nếu cậu cứ tiếp tục nghỉ, cấp trên có vài phần ấn tượng tốt với cậu sẽ bị cậu làm mất hết đó, có chuyện gì không thể để cho Thẩm Hầu giúp cậu xử lý …”
Nhan Hiểu Thần ngắt lời quan tâm của Ngô Thiến Thiến, “Mình không phải xin nghỉ phép, mình bị công ty đuổi việc rồi.”
Ngô Thiến Thiến trợn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Nhan Hiểu Thần.
Nhan Hiểu Thần nói: “Hiện giờ mình không muốn nói nhiều, vài ngày nữa cậu sẽ biết nguyên nhân thôi. Mình đi đây!” Bởi vì không phải trong giờ làm việc, trên xe buýt thậm chí không có một ai, Nhan Hiểu Thần tìm một chỗ ngồi xuống, nhưng cô rất muốn mỗi ngày có thể chen chúc nhau trên xe buýt mà tan giờ làm. Đã lâu lắm rồi, rất nhiều chuyện không muốn gặp, không muốn thấy, nhưng bây giờ không còn nữa mới phát hiện ra những thứ nhỏ bé vụn vặt đó lại là những điều vô cùng hạnh phúc.
Nhan Hiểu Thần trở lại ký túc xá, hành lang cũng không trống vắng lắm, có bạn mở rộng cửa phòng coi phim Hàn; có bạn đang thu dọn hành lý, thủ tục tốt nghiệp đều đã xong xuôi, các bạn vội vàng chuẩn bị rời trường. Nhưng phòng của Nhan Hiểu Thần coi như cũng khá yên tĩnh, Lưu Hân Huy và bạn bè đã ra ngoài chơi, Ngô Thiến Thiến thì đang đi làm, Ngụy Đồng đang ở thư viện nghiên cứu tài liệu, chưa đến đêm nay, cả ký túc xá sẽ không còn người nào. Nhan Hiểu Thần đóng cửa phòng, im lặng ngồi một lát, sau đó thì gọi điện thoại cho Thẩm Hầu, “Bây giờ anh có tiện nói chuyện không?”
Thẩm Hầu nhạy cảm, lập tức hỏi lại: “Rất tiện, có chuyện gì vậy? Sao em không đi làm?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.